Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 120: 120: Phò Mã
Lang Minh Triết nào có nghe?
- Không cần! Ta hôm nay chưa ngã gục, sẽ chẳng kẻ nào đem ta xuống được.
- Lang vương, người đừng cố chấp nữa, người chỉ đấu hộ huynh đệ người thôi mà?
- Đúng vậy, dù có đấu hộ hay không.
Hôm nay, ta nhất định sẽ không cho nàng rời đi dễ dàng!
Nhìn tới bình rượu nhỏ chẳng biết vơi hay đầy, Nhã Tịnh chẳng muốn đối mặt cùng Lang Minh Triết.
Đúng vậy, nàng chạy trốn ánh mắt như muốn nhìn thấu linh hồn nàng của hắn.
Nhưng, chỉ một nhịp điệu, một nhịp thôi!
- Nếu người đã muốn như vậy, vậy đừng trách ta ra tay vô tình! Đao kiếm không có mắt!
Nhã Tịnh nhặt lại thanh kiếm kia lên, rút trong tay khăn tay thêu mẫu đơn.
Lau thanh kiếm vừa tao nhã lại lạnh nhạt, nhưng, vết máu còn chưa khô hai người lại lao tới chiến đấu thêm.
"Choang" tiếng vang như sấm rền, lại một màn đấu sức! Nhã Tịnh hất Lang Minh Triết ra, Lang Minh Triết liền lập tức lui về sau.
Nhã Tịnh thừa thắng xông lên, chẳng ngần ngại hắn bị thương mà ra đòn sát phạt.
Lang Minh Triết chỉ có thể dưới những đòn tấn công như vũ bão của nàng mà đỡ lấy kiếm kia.
Quá tàn nhẫn!
Lại tung thêm một cước đá, Lang Minh Triết chưa kịp tránh ăn đau văng ra đập người vào thanh chắn.
Nhưng, hắn vẫn đem kiếm chống lên.
Run rẩy đứng hướng về phía nàng, năm năm nay.
Mỗi lần nàng luyện tập, dù sớm mai hay mưa giông.
Dù tuyết rơi hay hè cháy bỏng, mỗi một vết sẹo cứ chồng lên nhau.
Mọi nỗ lực, chính là rèn luyện bản thân mạnh hơn.
Như vậy, nàng mới có thể bảo hộ bản thân nơi thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Nếu bản thân không đủ mạnh, vậy chỉ có thể làm mồi cho kẻ khác mà thôi! Đem kiếm chỉ trước mặt Lang Minh Triết, nàng nhẹ nói.
- Ngươi thua rồi!
Một phần nàng mạnh lên, chính là những ký ức xưa cũ.
Khi hắn mặc kệ nàng bị thương, đưa kẻ đó rời vùng địch hay ép buộc nàng phải làm theo lời hắn.
Mọi thứ, chính là lý do khiến nàng không cho phép bản thân chùn bước.
Nếu, nàng chùn bước, biết đâu ngày gặp lại nàng sẽ phải chết dưới thanh kiếm kia! Nàng chỉ muốn sống mà thôi, sống mà chẳng phải lo ngại người nào đó sẽ giết mình mà bản thân chẳng thể chống cự.
Giống như kiếp trước khi nàng chết, cảm giác vô vọng ấy.
- Người thua thật rồi!
Nàng lặp lại lần nữa, tiến lại hất túi bột vào mặt Lang Minh Triết.
Ngay lập tức, Lang Minh Triết ngất đi.
Nàng phất tay, cho người đem Lang Minh Triết rời đi.
Nàng không muốn đấu thêm với hắn nữa bởi sự hận thù chốc lát đang như muốn chiếm l/ấy thân thể này.
- Nàng, thật tuyệt tình đấy!
Nhìn Lang Minh Triết được đem đi, Tư Đồ Kha Luân mỉm cười phất quạt bước tới.
Nhã Tịnh quay qua nhìn hắn, nàng nở nụ cười.
- Ý huynh thế nào gọi là tuyệt tình đây? Ta chỉ muốn chọn một phu quân thích hợp với mình mà thôi, huynh khá được đấy!
Nhã Tịnh không quên buông lời trêu chọc Tư Đồ Kha Luân, nhưng nếu họ không đấu, những người kia sẽ bị xem là trò đùa.
Ngay cả Lang Minh Triết cũng vậy.
Nhìn thanh kiếm đã khô máu, Nhã Tịnh chán ghét ném đi, chọn lấy hai trủy thủ nhìn Tư Đồ Kha Luân nói.
- Không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta chiến nhanh muội còn muốn đi ăn!
Tư Đồ Kha Luân chỉ có thể mỉm cười yêu chiều nhìn nàng nhẹ gật đầu.
- Được rồi, vậy chúng ta chiến thôi!
Nói rồi hắn thu quạt lại, Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn hắn.
- Vậy, mong người nương tay!
Nói rồi nàng xông lên, trủy thủ được nàng cầm ngược lại, động tác nhanh gọn.
Nếu chỉ cần không để ý đôi chút, lập tức có thể bị thương.
Tư Đồ Kha Luân vội né, Nhã Tịnh xoay trủy thủ lập tức áo ngoài của hắn đã bị rách.
Nếu không né kịp, chỉ e sớm đã ăn đau.
Gió nổi lên rồi, cuốn theo cát bụi chốn phồn hoa.
Trên đài, nữ nhân mặc y phục đẹp tựa tiên tử đang ra sát chiêu, từng chút ép lấy công tử ôn nhu như họa tố đường cùng.
Nhưng phút cuối khi ra đòn chốt hạ, nàng lại để lộ sơ hở, Tư Đồ Kha Luân nhanh như chớp, chớp lấy cơ hội vòng ra sau nàng.
Dùng chuôi kiếm thay cho đầu nhọn của kiếm chỉ vào họng nàng khẽ cười.
- Cảm ơn Khánh Chi công chúa đã nhường ta!
Nhã Tịnh mỉm cười không nói, tay nắm lấy tay Tư Đồ Kha Luân trước con mắt rất nhiều người nói.
- Như các vị đã thấy, Tư Đồ hoàng tử chính là người chiến thắng! Theo chiếu đã báo, từ nay về sau chàng chính là phò mã của Khánh quốc ta!
Lang Minh Triết tuy bị nàng hất bột khiến cả người không còn sức, nhưng ý thức vẫn duy trì tỉnh táo.
Nghe nàng trước bao người tuyên bố như vậy, trái tim hắn như thêm ngàn vết đao.
Giống như trong trận chiến, mất đi chính bản thân mình.
Nhưng, hắn lại chẳng thể làm gì hơn, nằm vô dụng tại nơi này lần nữa nghe chính nàng nói.
Nàng sẽ vĩnh viễn không thuộc về hắn...
Lang Minh Triết nhắm mắt lại, hắn không muốn đối diện với sự thật này, càng không muốn để nàng được toại nguyện.
Tin tức nhanh chóng vang dội khắp thành, Nhã Tịnh mỉm cười.
Cùng lúc đó, nơi phía xa, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng đã nghe về tin này, vội từ địa lâu chạy tới Khánh quốc.
Không quản ngày đêm, tới khi ngựa chết cũng vội thay con khác tiếp tục lên đường, nhưng một lần nữa.
Hắn lại tới muộn rồi, nhìn nàng cầm tay khẻ khác đứng nơi đó tuyên bố rằng hắn sẽ trở thành phu quân của mình.
Rõ ràng, chính hắn đã gặp nàng trước, rõ ràng nàng nói sẽ chờ hắn trở về.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt xoay ngựa rời đi, Nhã Tịnh nhìn thấy bóng dáng hắn cuối cùng vẫn chọn cúi đầu im lặng không giải thích.
Vốn dĩ, nếu hắn tới sớm hơn một chút, nàng đã chọn hắn rồi.
Nhưng, có lẽ ông trời đã sớm sắp đặt.
Dù cho nàng cho người đi gọi hắn về, cuối cùng cũng vẫn muộn.
Nhã Tịnh mím môi, siết chặt lấy tay Tư Đồ Kha Luân.
Hắn tuy thấy nàng kỳ quái, nhưng bây giờ về sau nàng với hắn đã có mối quan hệ thân thiết hơn.
Sẽ chẳng chỉ còn là bạn nữa, Tư Đồ Kha Luân không nhịn được bên môi mỉm cười.
Nhã Tịnh nhìn qua hắn, nụ cười dần trở nên nhợt nhạt.
Có lẽ, nàng phải nói điều này để hắn rõ hơn.
Dưới mong ước của phụ thân và mẫu hậu, nàng phải đứng lên chống đỡ Khánh quốc này.
Hắn, không thuộc về nơi này, đồng nghĩa với việc này chỉ làm cho có mà thôi! Tư Đồ quốc có ý xác nhập Khánh quốc, nhưng Khánh quốc sẽ là Khánh quốc mà thôi!
Sau khi đã chọn xong, cung đình lập tức mở tiệc, người dân được miễn thuế trong ba tháng, con dân đều đội ơn Hoàng tộc.
Nhã Tịnh đã thay bộ hồng y hoa lệ, những người bị nàng đánh thương tích đây người đã sớm ngồi xa nàng.
Nơi kia, chỉ thấy Lang Minh Triết cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt và Tư Đồ Kha Luân ngồi đó.
Khi thấy nàng lộng lẫy bước vào, ai nấy đều như bị nàng câu hồn.
Mái tóc bạc được vấn sau đầu lộ ra cần cổ trắng nõn, một số sợi tóc mai không nghe lời mà rơi xuống khiến nàng càng thêm phong trần quyến rũ.
Tư Đồ Kha Luân mỉm cười vươn tay ra, Nhã Tịnh bước tới nắm lấy tay hắn, môi đỏ nở nụ cười ôn nhu.
Lang Minh Triết thấy mà nhấp rượu.
Thật đắng, đắng tới mức hắn chẳng còn tâm trạng gì.
Nàng trước kia chẳng mấy khi ôn nhu hòa nhã với hắn như vậy, tình ý chết tiệt kia!
Lang Minh Triết dốc hết ly này tới ly khác, bình thường hắn tự tin vì tửu lượng của mình.
Nhưng hôm nay, hắn lại ghét bản thân tửu lượng quá tốt! Nhìn nàng ân ái cùng kẻ kia, rượu vào bụng lại như bốc hơi đi, chỉ còn sống mũi cay nồng cùng nỗi tuyệt vọng sâu lắng.
Trăng đêm nay, thật đẹp.
Vương Phi! Mau Chạy!!!