Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Chương 33: Chắc em cũng thấu rõ tình cảm của ta mà
Edit: oceanmelon
Ánh lửa dường như đã làm cho chốn địa lao bớt đi sự âm u. Ngụy Nguyên bị trói cả một đêm, có lẽ cũng đã mắng chửi hết một đêm. Bờ môi hắn khô khốc, giọng nói cũng mang theo chút khản đặc. Nghe được giọng Ngụy Nguyên có ngưng lại một lát, rồi lại cười nói ngay sau đó: "Có vương phủ chống lưng thì sao nào, ngươi cũng phải tới đây mà thôi."
"Ta không những có vương phủ chống lưng mà còn có bệ hạ chống lưng cho nữa cơ, ngươi có muốn thử xem hay không?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy phiền chán, "Tính tình ngươi quái đản miết rồi không nói được câu nào đàng hoàng nữa à?"
Ngụy Nhược Cẩn trợn mắt nhìn Ngụy Nguyên rồi sau đó quay người rời đi.
"Đứng lại, ngươi đứng lại! Ngụy Nhược Cẩn, ngươi không muốn biết Ngụy tướng muốn làm gì ngươi hay sao?" Ngụy Nguyên vội vã hét lớn.
Ngụy Nhược Cẩn lười quay đầu lại, nói với Thượng quản gia: "Chú cứ để mặc hắn gào tiếp đi. Đọc qua nhiều sách như vậy, người cũng có còn trẻ trung gì nữa đâu, không biết cái gì gọi là thức thời hay sao?"
Ngụy Nguyên nghe được rõ ràng rành mạch từng câu chữ của Ngụy Nhược Cẩn, thiếu chút là thở không nổi nữa, tức giận đến nỗi nhịp tim dồn dập, lại chửi mắng thêm lần nữa: "Chỉ là một thằng ranh con, Ngụy gia tốn công nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà đến vinh nhục của gia tộc ngươi cũng không thèm màng tới!"
Ngụy Nhược Cẩn hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước nhanh đến trước mặt Ngụy Nguyên, hung tợn nhìn hắn.
"Hừ, thứ đồ không biết tôn ti trật tự......"
Một tiếng "bộp" vang lên, giọng nói của Ngụy Nguyên bỗng ngưng lại, má phải cảm thấy tê dại.
Ngụy Nhược Cẩn nghênh mặt nhìn hắn, bàn tay trái âm thầm lắc lắc dưới tay áo, trong lòng cảm thấy sảng khoái nhưng bàn tay vẫn có hơi đau rát, cậu nói: "Chắc ngươi đã quên Ngụy gia nhà các người phất lên từ đâu rồi nhỉ? Ngụy gia dùng tiền tài của mẫu thân ta mới có được những gì như ngày hôm nay, vậy mà đã quên sạch những ngày tháng vất vả làm ruộng khi trước rồi sao?"
"Vẫn do Vương gia nhà ta mềm lòng, để ngươi ở đây thoải mái quá." Ngụy Nhược Cẩn cười lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn hắn nữa.
Rời khỏi địa lao, ngoài trời đang đổ một cơn mưa nhỏ. Thượng quản gia khom người nói với Ngụy Nhược Cẩn: "Công tử, có cần tiếp tục tra tấn người ở trong nhà lao đó nữa không?"
Ngụy Nhược Cẩn lắc đầu, "Không cần quan tâm đến hắn ta nữa, cứ bỏ đói hắn hai ngày trước đi. Đồ ăn của ta tới đâu rồi?"
"Chắc hẳn nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi. Tiểu nhân sẽ đưa đến chính viện ngay thôi."
Ngụy Nhược Cẩn không để Thượng quản gia đưa đồ cho mình mà tự đi đến phòng bếp, nhân tiện cầm theo một ít đồ mà mình cần về chính viện. Lúc trở lại chính viện thì Lận Hành đã không còn ở đây nữa rồi, trong lòng cậu thấy hơi thất vọng, nhưng cũng mau chóng quên đi.
"Tân Di, tay ta đau quá, cô giúp ta nhào bột đi."
Tân Di lập tức trả lời, "Công tử, hôm nay lại ăn món mì sợi như hôm trước à?" Nhớ đến hương vị lần trước làm cho cô phải nuốt nước miếng, ngon cực luôn.
"Không, lần này sẽ làm khác đi một chút." Ngụy Nhược Cẩn nhìn những thứ miễn cưỡng được coi là gia vị mà mình đem về đây rồi thở dài, vẫn là ít quá, cậu muốn ăn lẩu cơ.
Sau khi Tân Di nhồi bột xong, Ngụy Nhược Cẩn bảo cô lấy một cái kéo đã được trụng qua nước sôi, cắt bột thành từng sợi nhỏ cho vào nồi nấu, khi chín rồi thì vớt lên.
"Cho thêm dầu nữa đi, dầu ít như vậy sẽ cháy mất." Ngụy Nhược Cẩn nhìn Tân Di cho dầu vào từng chút một mà thấy nóng vội, nhịn không được mở miệng nói.
"Nô tì đã cho nhiều dầu như vậy rồi mà vẫn còn phải cho thêm nữa ạ?" Vẻ mặt Tân Di đau lòng nhìn chiếc nồi đất, nhiều dầu như vậy phải ăn được bao lâu cơ chứ.
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy câu "Tại sao không ăn thịt băm"(*) có thể dùng để miêu tả cậu rồi. Phân tầng giai cấp khác nhau khiến cho cậu quên mất rằng dân chúng bình thường hoàn toàn không mua nổi dầu. Lương thực còn không đủ ăn chứ huống chi là dùng để ép dầu.
(*) Câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế - Tư Mã Trung (259-306). Sau khi nghe về nạn đói xảy ra trong lúc ông trị vì thì ông đã đưa ra giải pháp: "Bách tính không có bắp ngô để ăn thì tại sao không ăn thịt băm đi?" (Cũng có người nói rằng do thời đó có cho phép ăn thịt con cái trong một số trường hợp, cho nên lời của ông cũng có phần hợp lý). Câu nói này thể hiện sự "vô tri" của Tấn Huệ Đế khiến cho đời sau sử dụng nó như một phép ẩn dụ cho việc thiếu hiểu biết hoặc chưa từng trải qua sự việc nhưng lại đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất vô lý về hoàn cảnh khó khăn của người khác.
Khi Lận Hành trở về thì cũng vừa hay bắt gặp tô mì xào lá khoai lang kia, trông béo ngậy cực kỳ ngon mắt. "Hình như khác với lần trước đúng không?"
"Ngài tới đúng lúc lắm, mới vừa nấu cơm xong là ngài đã tới rồi." Ngụy Nhược Cẩn cười tủm tỉm vẫy tay gọi Lận Hành lại ăn cơm. "Cây này được trồng trước cửa viện của chúng ta đó. Khi trưởng thành là ăn được củ ở dưới đất, cũng ăn được lá cây luôn, ngài ăn thử đi."
Lận Hành nếm thử, sau đó gật gật đầu, "Vị cũng được lắm, có thể ăn cả trái cả lá thì thật sự đúng là quá hay."
Lần này cậu nấu rất đơn giản cho nên Lận Hành ăn hết rất nhanh. Tân Di thì lại không ăn, cô thấy tiếc số dầu kia. Cho dù Ngụy Nhược Cẩn có gọi cô mấy lần đi chăng nữa thì cô vẫn không động đậy gì. Chủ tử ăn được chứ cô không dám ăn. Cô biết bản thân có ngày hôm nay là do đâu, làm người thì không thể tham lam quá được.
Ngụy Nhược Cẩn chỉ có thể âm thầm thở dài, khắc ghi chuyện ép dầu này vào trong đầu. Chờ cho tay phải của cậu khỏe hơn một chút thì cậu sẽ lên núi đi dạo, dù sao thì cậu cũng vốn muốn đi kiếm lá trà mà. Cậu vẫn còn nhớ rõ vào năm mình mười mấy tuổi, trong thôn đột nhiên nổi lên trào lưu hát hạt trà. Nhà nào nhà nấy cũng đều hái được rất nhiều, sau đó dùng chúng để ép lấy dầu.
Cơn mưa này vừa đổ xuống là kéo dài đến tận vài ngày, khó lắm mới có một chút ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Ngụy Nhược Cẩn cũng cảm giác được bước chân của mùa hè.
Những dây leo khoai lang được trồng ở khoảnh đất trống trong vườn của chính viện đã có thể cắt bỏ được rồi, như vậy thì sẽ có thêm một mảnh đất trống. Lần này Ngụy Nhược Cẩn vừa quan sát, vừa chỉ cho gia tướng cách trồng.
Khai thác mỏ than thành công, các thôn xóm xung quanh đều được hưởng lợi. Ký chủ nhận được 1000 điểm tích lũy, Lận Hành nhận được 800 điểm danh vọng Tây Bắc.
Ngụy Nhược Cẩn bỗng ngơ ngác. Lận Hành vậy mà đã bắt đầu khai thác quặng rồi, nhưng cậu lại không nghe thấy y nhắc đến việc này.
"A Cẩn, sao còn chưa quay về phòng nữa?"
Vừa nghĩ đến Lận Hành thì y đã liền xuất hiện trước mặt cậu rồi. Y mặc trên mình bộ khải giáp, trên eo còn đeo trọng kiếm. Nếu không phải cậu biết rõ Tây Bắc không có chiến sự thì đúng là sẽ cho rằng y mới từ chiến trường trở về nữa chứ.
"Mấy cây khoai lang này gần như đã trưởng thành rồi, chỉ chờ cho khoai lang chín mà thôi. Dựa vào thời tiết của Tây Bắc thì có lẽ ta còn có thể trồng thêm lần nữa." Ngụy Nhược Cẩn nhìn khoai lang mọc trồi lên đất, "Ta cũng không rõ có được hay chưa, thu hoạch rồi sẽ biết thôi."
Nếu như khoai lang có thể trồng hai mùa thì không biết bắp ngô cũng có thể trồng giống vậy hay không. Dựa theo những gì trong sách vải ghi thì hẳn có thể trồng được hai mùa. Nhưng với khí hậu vùng Tây Bắc này thì rõ ràng là trồng vào sáu tháng cuối năm mới tươi tốt được. Dù sao thì Ngụy Nhược Cẩn cũng muốn thử xem sao. Nếu như thành công trồng được thì cũng có thêm lương thực mà.
"Ừ, em quyết định sao cũng được." Lận Hành không để cho Ngụy Nhược Cẩn tiếp tục ở bên ngoài mà dắt cậu vào trong nhà, "Lần trước ta có viết tấu, thỉnh cầu bệ hạ phái thêm một thứ sử khác tới, cũng nhân tiện hỏi xin ngài ấy một ít nhân công."
"Vậy còn Ngụy Nguyên......?"
"Vẫn còn ở trong địa lao. Em yên tâm, lần này hắn sẽ không vô lễ với em nữa đâu. Em muốn đi xem thử không?" Lận Hành cười khẽ một tiếng, thấy Ngụy Nhược Cẩn giúp y cởi bỏ khải giáp thì cúi người xuống hôn một cái.
"Xem hắn ta làm gì chứ? Không đi đâu. À đúng rồi, ngài hỏi xin bệ hạ nhân công để làm gì vậy?" Ngụy Nhược Cẩn không đụng vào trọng kiếm của y. Thanh kiếm đó cậu có thử cầm một lần rồi, rất nặng. Cứ để cho y tự cởi đi.
"Để khai thác quặng. Như em nói đó, dù sao thì ta cũng không thể ép buộc dân chúng được. Cho nên bệ hạ liền hạ chỉ đưa những tù nhân từ nơi khác đến đây cho ta." Lận Hành dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta thấy những gì em nghĩ ra lúc trước cũng đúng lắm. Cứ người dân nào muốn đến thì sẽ làm năm nghỉ một, được bao một bữa cơm và cho thêm ít vải vóc, lương thực nữa. Vậy mà số người đến làm cũng rất nhiều đó."
Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, hóa ra đây là lí do vì sao hệ thống đột nhiên khen thưởng. Hệ thống thật đã lâu rồi không xuất hiện, cậu suýt nữa là quên nó mất tiêu rồi. Nhưng nếu hệ thống sẽ cứ thế này mãi thì cậu cũng không cần phải vội vã tách khỏi nó làm gì.
"Vậy ngài mặc bộ giáp này đi đâu thế?"
"Đỉnh núi kia đã được ta dẫn binh đến bao vây toàn bộ rồi, tạm thời sẽ không có những thế gia khác nhúng tay vào nữa. Nhưng sau này thì ta cũng không chắc được."
Lận Hành uống một ngụm nước, sau đó cười nhìn Ngụy Nhược Cẩn rồi nói: "Không phải lúc trước em mạnh miệng thề rằng Ngụy gia đến đây để đưa đồ hay sao? Nhưng thế này chắc là đến ăn cơm thôi nhỉ."
Ngụy Nhược Cẩn trợn mắt, "Nói vậy thì ta cũng không đi gặp hắn đâu."
Tuy Ngụy Nhược Cẩn không muốn gặp người Ngụy gia, nhưng Ngụy Nguyên thì lại chờ không nổi. Hắn bị nhốt lâu như vậy, con dấu chứng minh thân phận của mình cũng bị mất rồi mà Trần gia còn chưa có tin tức gì nữa. Hắn vẫn chưa muốn chết ở chỗ này đâu.
Sau nhiều lần hắn đòi gặp Ngụy Nhược Cẩn thì Lận Hành cuối cùng cũng đồng ý.
Lần này khi gặp lại Ngụy Nguyên, dáng vẻ tự cao tự đại của hắn đã không còn sót lại chút nào nữa. Cả người hắn dường như đã già hơn vài tuổi, vẻ mặt đầy sự tang thương. Ngụy Nhược Cẩn đi đến trước mặt hắn, chỉ cảm thấy rất nhàm chán.
Cậu chẳng có thù oán gì với người này cả, bây giờ hắn ta trở thành dáng vẻ như thế này khiến cho cậu chả thấy hay ho gì. Vì vậy mà cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lận Hành, nhưng Lận Hành lại không hiểu ý của cậu, cho rằng cậu đang ra lệnh cho y.
"Ngụy Nguyên, ngẩng đầu lên."
Trong lòng Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy không được thoải mái. Cậu vội vàng nói: "Ngươi có chuyện gì mà đòi gặp ta, cứ nói thẳng ra đi."
Ngụy Nguyên nhướng mi lên liếc nhìn Ngụy Nhược Cẩn một cái rồi nói: "Sau khi ngươi chuyển hết của hồi môn của mẫu thân ngươi đi, Ngụy tướng mới phát hiện trong số di vật của bà ấy có một món đồ cực kỳ quan trọng. Ông ấy nói rằng chỉ cần ngươi bằng lòng trả món đồ đó lại thì sau này sẽ để cho ngươi thừa kế Ngụy gia."
Ngụy Nhược Cẩn cười nhẹ, "Việc ngươi muốn nói là việc này à? Ngụy gia thật sự cho rằng bọn họ là của ngon vật lạ mà ai cũng thèm khát hay sao?"
"A Hành, có thể đuổi hắn đi được không? Đuổi ra khỏi Thường Ấp châu." Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu hỏi.
Lận Hành mím môi, cực kỳ dứt khoát đáp lại: "Không được."
"Hắn không có phạm tội gì cả, cũng không phải......"
"Ta hiểu ý của em. Nhưng A Cẩn à, không được đâu. Từ khi hắn bắt đầu đặt chân bước vào Tây Bắc vương phủ thì hắn cũng đã mất đi cơ hội rồi. Muốn rời khỏi Thường Âp châu thì chỉ có một cách mà thôi." Lận Hành nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhược Cẩn, không hề nhượng bộ chút nào, cho dù biết rằng câu trả lời này sẽ khiến cậu khó mà chấp nhận được.
Ngụy Nguyên đang ở một bên cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến cho Ngụy Nhược Cẩn khó chịu cau mày lại. Lận Hành kéo người vào trong lồng ngực, trở tay cầm kiếm chỉa vào bụng của Ngụy Nguyên. Lúc này hắn mới ngừng cười.
"Thật không thể tin được là Ngụy công tử lại ngây thơ như thế. Cũng không biết có nên cảm thán một câu 'phúc phần của Ngụy tướng' hay không."
"Nói nhảm ít thôi. Bổn vương mà muốn mạng của người thì cũng chỉ cần nói một câu mà thôi. Nếu muốn sống thì nên hiểu rõ cái gì có thể nói, cái gì không thể nói." Lận Hành đè đầu Ngụy Nhược Cẩn vào sâu trong ngực, không cho cậu ngẩng đầu.
Ngụy Nhược Cẩn có hơi tức giận, Lận Hành chưa bao giờ từ chối cậu việc gì cả. Nhưng y nói dứt khoát lưu loát quá, cậu cũng chưa kịp phản ứng. Đến lúc Ngụy Nguyên nói cậu ngây thơ thì cậu mới hiểu được mọi chuyện.
"Ngụy công tử, ngươi cứ như vậy thì sẽ chỉ bị Tây Bắc vương lợi dụng hoàn toàn mà thôi. Tương lai hắn còn có vợ con thành đàn nữa cơ, còn ngươi thì chỉ có thể một mình chịu khổ, không có ai để nương tựa vào đâu. Chi bằng giao ra món đồ mà Ngụy tướng muốn thì hơn. Sau này toàn bộ Ngụy gia đều là của ngươi tất, cũng không cần lo rằng không có đường lui." Ngụy Nguyên ho nhẹ một tiếng, tiếp tục dụ dỗ nói: "Đến lúc đó, công tử nuôi thêm vài người thê nhi thì còn sợ gì nữa......"
Lận Hành dùng chân đá cho Ngụy Nguyên ngã lăn ra. Hắn nằm trên mặt đất cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, thở mạnh một lúc lâu mới thấy cơn đau đớn trên người giảm bớt, sau đó nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn đứng thì nơi đó đã không còn ai nữa.
Một lúc lâu sau, trong địa lao lại lần nữa vang lên giọng cười.
Sau khi trở về chính viện, Lận Hành bảo Tân Di ra ngoài, bất kỳ ai cũng không được đi vào. Nhìn thấy gương mặt vô cảm của Ngụy Nhược Cẩn, y nói: "A Cẩn, em đừng nghe hắn ăn nói bậy bạ. Chắc em cũng thấu rõ tình cảm của ta mà."
Hết chương 33.
Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Ánh lửa dường như đã làm cho chốn địa lao bớt đi sự âm u. Ngụy Nguyên bị trói cả một đêm, có lẽ cũng đã mắng chửi hết một đêm. Bờ môi hắn khô khốc, giọng nói cũng mang theo chút khản đặc. Nghe được giọng Ngụy Nguyên có ngưng lại một lát, rồi lại cười nói ngay sau đó: "Có vương phủ chống lưng thì sao nào, ngươi cũng phải tới đây mà thôi."
"Ta không những có vương phủ chống lưng mà còn có bệ hạ chống lưng cho nữa cơ, ngươi có muốn thử xem hay không?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy phiền chán, "Tính tình ngươi quái đản miết rồi không nói được câu nào đàng hoàng nữa à?"
Ngụy Nhược Cẩn trợn mắt nhìn Ngụy Nguyên rồi sau đó quay người rời đi.
"Đứng lại, ngươi đứng lại! Ngụy Nhược Cẩn, ngươi không muốn biết Ngụy tướng muốn làm gì ngươi hay sao?" Ngụy Nguyên vội vã hét lớn.
Ngụy Nhược Cẩn lười quay đầu lại, nói với Thượng quản gia: "Chú cứ để mặc hắn gào tiếp đi. Đọc qua nhiều sách như vậy, người cũng có còn trẻ trung gì nữa đâu, không biết cái gì gọi là thức thời hay sao?"
Ngụy Nguyên nghe được rõ ràng rành mạch từng câu chữ của Ngụy Nhược Cẩn, thiếu chút là thở không nổi nữa, tức giận đến nỗi nhịp tim dồn dập, lại chửi mắng thêm lần nữa: "Chỉ là một thằng ranh con, Ngụy gia tốn công nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà đến vinh nhục của gia tộc ngươi cũng không thèm màng tới!"
Ngụy Nhược Cẩn hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước nhanh đến trước mặt Ngụy Nguyên, hung tợn nhìn hắn.
"Hừ, thứ đồ không biết tôn ti trật tự......"
Một tiếng "bộp" vang lên, giọng nói của Ngụy Nguyên bỗng ngưng lại, má phải cảm thấy tê dại.
Ngụy Nhược Cẩn nghênh mặt nhìn hắn, bàn tay trái âm thầm lắc lắc dưới tay áo, trong lòng cảm thấy sảng khoái nhưng bàn tay vẫn có hơi đau rát, cậu nói: "Chắc ngươi đã quên Ngụy gia nhà các người phất lên từ đâu rồi nhỉ? Ngụy gia dùng tiền tài của mẫu thân ta mới có được những gì như ngày hôm nay, vậy mà đã quên sạch những ngày tháng vất vả làm ruộng khi trước rồi sao?"
"Vẫn do Vương gia nhà ta mềm lòng, để ngươi ở đây thoải mái quá." Ngụy Nhược Cẩn cười lạnh một tiếng, không thèm liếc nhìn hắn nữa.
Rời khỏi địa lao, ngoài trời đang đổ một cơn mưa nhỏ. Thượng quản gia khom người nói với Ngụy Nhược Cẩn: "Công tử, có cần tiếp tục tra tấn người ở trong nhà lao đó nữa không?"
Ngụy Nhược Cẩn lắc đầu, "Không cần quan tâm đến hắn ta nữa, cứ bỏ đói hắn hai ngày trước đi. Đồ ăn của ta tới đâu rồi?"
"Chắc hẳn nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi. Tiểu nhân sẽ đưa đến chính viện ngay thôi."
Ngụy Nhược Cẩn không để Thượng quản gia đưa đồ cho mình mà tự đi đến phòng bếp, nhân tiện cầm theo một ít đồ mà mình cần về chính viện. Lúc trở lại chính viện thì Lận Hành đã không còn ở đây nữa rồi, trong lòng cậu thấy hơi thất vọng, nhưng cũng mau chóng quên đi.
"Tân Di, tay ta đau quá, cô giúp ta nhào bột đi."
Tân Di lập tức trả lời, "Công tử, hôm nay lại ăn món mì sợi như hôm trước à?" Nhớ đến hương vị lần trước làm cho cô phải nuốt nước miếng, ngon cực luôn.
"Không, lần này sẽ làm khác đi một chút." Ngụy Nhược Cẩn nhìn những thứ miễn cưỡng được coi là gia vị mà mình đem về đây rồi thở dài, vẫn là ít quá, cậu muốn ăn lẩu cơ.
Sau khi Tân Di nhồi bột xong, Ngụy Nhược Cẩn bảo cô lấy một cái kéo đã được trụng qua nước sôi, cắt bột thành từng sợi nhỏ cho vào nồi nấu, khi chín rồi thì vớt lên.
"Cho thêm dầu nữa đi, dầu ít như vậy sẽ cháy mất." Ngụy Nhược Cẩn nhìn Tân Di cho dầu vào từng chút một mà thấy nóng vội, nhịn không được mở miệng nói.
"Nô tì đã cho nhiều dầu như vậy rồi mà vẫn còn phải cho thêm nữa ạ?" Vẻ mặt Tân Di đau lòng nhìn chiếc nồi đất, nhiều dầu như vậy phải ăn được bao lâu cơ chứ.
Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy câu "Tại sao không ăn thịt băm"(*) có thể dùng để miêu tả cậu rồi. Phân tầng giai cấp khác nhau khiến cho cậu quên mất rằng dân chúng bình thường hoàn toàn không mua nổi dầu. Lương thực còn không đủ ăn chứ huống chi là dùng để ép dầu.
(*) Câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế - Tư Mã Trung (259-306). Sau khi nghe về nạn đói xảy ra trong lúc ông trị vì thì ông đã đưa ra giải pháp: "Bách tính không có bắp ngô để ăn thì tại sao không ăn thịt băm đi?" (Cũng có người nói rằng do thời đó có cho phép ăn thịt con cái trong một số trường hợp, cho nên lời của ông cũng có phần hợp lý). Câu nói này thể hiện sự "vô tri" của Tấn Huệ Đế khiến cho đời sau sử dụng nó như một phép ẩn dụ cho việc thiếu hiểu biết hoặc chưa từng trải qua sự việc nhưng lại đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất vô lý về hoàn cảnh khó khăn của người khác.
Khi Lận Hành trở về thì cũng vừa hay bắt gặp tô mì xào lá khoai lang kia, trông béo ngậy cực kỳ ngon mắt. "Hình như khác với lần trước đúng không?"
"Ngài tới đúng lúc lắm, mới vừa nấu cơm xong là ngài đã tới rồi." Ngụy Nhược Cẩn cười tủm tỉm vẫy tay gọi Lận Hành lại ăn cơm. "Cây này được trồng trước cửa viện của chúng ta đó. Khi trưởng thành là ăn được củ ở dưới đất, cũng ăn được lá cây luôn, ngài ăn thử đi."
Lận Hành nếm thử, sau đó gật gật đầu, "Vị cũng được lắm, có thể ăn cả trái cả lá thì thật sự đúng là quá hay."
Lần này cậu nấu rất đơn giản cho nên Lận Hành ăn hết rất nhanh. Tân Di thì lại không ăn, cô thấy tiếc số dầu kia. Cho dù Ngụy Nhược Cẩn có gọi cô mấy lần đi chăng nữa thì cô vẫn không động đậy gì. Chủ tử ăn được chứ cô không dám ăn. Cô biết bản thân có ngày hôm nay là do đâu, làm người thì không thể tham lam quá được.
Ngụy Nhược Cẩn chỉ có thể âm thầm thở dài, khắc ghi chuyện ép dầu này vào trong đầu. Chờ cho tay phải của cậu khỏe hơn một chút thì cậu sẽ lên núi đi dạo, dù sao thì cậu cũng vốn muốn đi kiếm lá trà mà. Cậu vẫn còn nhớ rõ vào năm mình mười mấy tuổi, trong thôn đột nhiên nổi lên trào lưu hát hạt trà. Nhà nào nhà nấy cũng đều hái được rất nhiều, sau đó dùng chúng để ép lấy dầu.
Cơn mưa này vừa đổ xuống là kéo dài đến tận vài ngày, khó lắm mới có một chút ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Ngụy Nhược Cẩn cũng cảm giác được bước chân của mùa hè.
Những dây leo khoai lang được trồng ở khoảnh đất trống trong vườn của chính viện đã có thể cắt bỏ được rồi, như vậy thì sẽ có thêm một mảnh đất trống. Lần này Ngụy Nhược Cẩn vừa quan sát, vừa chỉ cho gia tướng cách trồng.
Khai thác mỏ than thành công, các thôn xóm xung quanh đều được hưởng lợi. Ký chủ nhận được 1000 điểm tích lũy, Lận Hành nhận được 800 điểm danh vọng Tây Bắc.
Ngụy Nhược Cẩn bỗng ngơ ngác. Lận Hành vậy mà đã bắt đầu khai thác quặng rồi, nhưng cậu lại không nghe thấy y nhắc đến việc này.
"A Cẩn, sao còn chưa quay về phòng nữa?"
Vừa nghĩ đến Lận Hành thì y đã liền xuất hiện trước mặt cậu rồi. Y mặc trên mình bộ khải giáp, trên eo còn đeo trọng kiếm. Nếu không phải cậu biết rõ Tây Bắc không có chiến sự thì đúng là sẽ cho rằng y mới từ chiến trường trở về nữa chứ.
"Mấy cây khoai lang này gần như đã trưởng thành rồi, chỉ chờ cho khoai lang chín mà thôi. Dựa vào thời tiết của Tây Bắc thì có lẽ ta còn có thể trồng thêm lần nữa." Ngụy Nhược Cẩn nhìn khoai lang mọc trồi lên đất, "Ta cũng không rõ có được hay chưa, thu hoạch rồi sẽ biết thôi."
Nếu như khoai lang có thể trồng hai mùa thì không biết bắp ngô cũng có thể trồng giống vậy hay không. Dựa theo những gì trong sách vải ghi thì hẳn có thể trồng được hai mùa. Nhưng với khí hậu vùng Tây Bắc này thì rõ ràng là trồng vào sáu tháng cuối năm mới tươi tốt được. Dù sao thì Ngụy Nhược Cẩn cũng muốn thử xem sao. Nếu như thành công trồng được thì cũng có thêm lương thực mà.
"Ừ, em quyết định sao cũng được." Lận Hành không để cho Ngụy Nhược Cẩn tiếp tục ở bên ngoài mà dắt cậu vào trong nhà, "Lần trước ta có viết tấu, thỉnh cầu bệ hạ phái thêm một thứ sử khác tới, cũng nhân tiện hỏi xin ngài ấy một ít nhân công."
"Vậy còn Ngụy Nguyên......?"
"Vẫn còn ở trong địa lao. Em yên tâm, lần này hắn sẽ không vô lễ với em nữa đâu. Em muốn đi xem thử không?" Lận Hành cười khẽ một tiếng, thấy Ngụy Nhược Cẩn giúp y cởi bỏ khải giáp thì cúi người xuống hôn một cái.
"Xem hắn ta làm gì chứ? Không đi đâu. À đúng rồi, ngài hỏi xin bệ hạ nhân công để làm gì vậy?" Ngụy Nhược Cẩn không đụng vào trọng kiếm của y. Thanh kiếm đó cậu có thử cầm một lần rồi, rất nặng. Cứ để cho y tự cởi đi.
"Để khai thác quặng. Như em nói đó, dù sao thì ta cũng không thể ép buộc dân chúng được. Cho nên bệ hạ liền hạ chỉ đưa những tù nhân từ nơi khác đến đây cho ta." Lận Hành dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta thấy những gì em nghĩ ra lúc trước cũng đúng lắm. Cứ người dân nào muốn đến thì sẽ làm năm nghỉ một, được bao một bữa cơm và cho thêm ít vải vóc, lương thực nữa. Vậy mà số người đến làm cũng rất nhiều đó."
Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, hóa ra đây là lí do vì sao hệ thống đột nhiên khen thưởng. Hệ thống thật đã lâu rồi không xuất hiện, cậu suýt nữa là quên nó mất tiêu rồi. Nhưng nếu hệ thống sẽ cứ thế này mãi thì cậu cũng không cần phải vội vã tách khỏi nó làm gì.
"Vậy ngài mặc bộ giáp này đi đâu thế?"
"Đỉnh núi kia đã được ta dẫn binh đến bao vây toàn bộ rồi, tạm thời sẽ không có những thế gia khác nhúng tay vào nữa. Nhưng sau này thì ta cũng không chắc được."
Lận Hành uống một ngụm nước, sau đó cười nhìn Ngụy Nhược Cẩn rồi nói: "Không phải lúc trước em mạnh miệng thề rằng Ngụy gia đến đây để đưa đồ hay sao? Nhưng thế này chắc là đến ăn cơm thôi nhỉ."
Ngụy Nhược Cẩn trợn mắt, "Nói vậy thì ta cũng không đi gặp hắn đâu."
Tuy Ngụy Nhược Cẩn không muốn gặp người Ngụy gia, nhưng Ngụy Nguyên thì lại chờ không nổi. Hắn bị nhốt lâu như vậy, con dấu chứng minh thân phận của mình cũng bị mất rồi mà Trần gia còn chưa có tin tức gì nữa. Hắn vẫn chưa muốn chết ở chỗ này đâu.
Sau nhiều lần hắn đòi gặp Ngụy Nhược Cẩn thì Lận Hành cuối cùng cũng đồng ý.
Lần này khi gặp lại Ngụy Nguyên, dáng vẻ tự cao tự đại của hắn đã không còn sót lại chút nào nữa. Cả người hắn dường như đã già hơn vài tuổi, vẻ mặt đầy sự tang thương. Ngụy Nhược Cẩn đi đến trước mặt hắn, chỉ cảm thấy rất nhàm chán.
Cậu chẳng có thù oán gì với người này cả, bây giờ hắn ta trở thành dáng vẻ như thế này khiến cho cậu chả thấy hay ho gì. Vì vậy mà cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lận Hành, nhưng Lận Hành lại không hiểu ý của cậu, cho rằng cậu đang ra lệnh cho y.
"Ngụy Nguyên, ngẩng đầu lên."
Trong lòng Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy không được thoải mái. Cậu vội vàng nói: "Ngươi có chuyện gì mà đòi gặp ta, cứ nói thẳng ra đi."
Ngụy Nguyên nhướng mi lên liếc nhìn Ngụy Nhược Cẩn một cái rồi nói: "Sau khi ngươi chuyển hết của hồi môn của mẫu thân ngươi đi, Ngụy tướng mới phát hiện trong số di vật của bà ấy có một món đồ cực kỳ quan trọng. Ông ấy nói rằng chỉ cần ngươi bằng lòng trả món đồ đó lại thì sau này sẽ để cho ngươi thừa kế Ngụy gia."
Ngụy Nhược Cẩn cười nhẹ, "Việc ngươi muốn nói là việc này à? Ngụy gia thật sự cho rằng bọn họ là của ngon vật lạ mà ai cũng thèm khát hay sao?"
"A Hành, có thể đuổi hắn đi được không? Đuổi ra khỏi Thường Ấp châu." Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu hỏi.
Lận Hành mím môi, cực kỳ dứt khoát đáp lại: "Không được."
"Hắn không có phạm tội gì cả, cũng không phải......"
"Ta hiểu ý của em. Nhưng A Cẩn à, không được đâu. Từ khi hắn bắt đầu đặt chân bước vào Tây Bắc vương phủ thì hắn cũng đã mất đi cơ hội rồi. Muốn rời khỏi Thường Âp châu thì chỉ có một cách mà thôi." Lận Hành nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhược Cẩn, không hề nhượng bộ chút nào, cho dù biết rằng câu trả lời này sẽ khiến cậu khó mà chấp nhận được.
Ngụy Nguyên đang ở một bên cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến cho Ngụy Nhược Cẩn khó chịu cau mày lại. Lận Hành kéo người vào trong lồng ngực, trở tay cầm kiếm chỉa vào bụng của Ngụy Nguyên. Lúc này hắn mới ngừng cười.
"Thật không thể tin được là Ngụy công tử lại ngây thơ như thế. Cũng không biết có nên cảm thán một câu 'phúc phần của Ngụy tướng' hay không."
"Nói nhảm ít thôi. Bổn vương mà muốn mạng của người thì cũng chỉ cần nói một câu mà thôi. Nếu muốn sống thì nên hiểu rõ cái gì có thể nói, cái gì không thể nói." Lận Hành đè đầu Ngụy Nhược Cẩn vào sâu trong ngực, không cho cậu ngẩng đầu.
Ngụy Nhược Cẩn có hơi tức giận, Lận Hành chưa bao giờ từ chối cậu việc gì cả. Nhưng y nói dứt khoát lưu loát quá, cậu cũng chưa kịp phản ứng. Đến lúc Ngụy Nguyên nói cậu ngây thơ thì cậu mới hiểu được mọi chuyện.
"Ngụy công tử, ngươi cứ như vậy thì sẽ chỉ bị Tây Bắc vương lợi dụng hoàn toàn mà thôi. Tương lai hắn còn có vợ con thành đàn nữa cơ, còn ngươi thì chỉ có thể một mình chịu khổ, không có ai để nương tựa vào đâu. Chi bằng giao ra món đồ mà Ngụy tướng muốn thì hơn. Sau này toàn bộ Ngụy gia đều là của ngươi tất, cũng không cần lo rằng không có đường lui." Ngụy Nguyên ho nhẹ một tiếng, tiếp tục dụ dỗ nói: "Đến lúc đó, công tử nuôi thêm vài người thê nhi thì còn sợ gì nữa......"
Lận Hành dùng chân đá cho Ngụy Nguyên ngã lăn ra. Hắn nằm trên mặt đất cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, thở mạnh một lúc lâu mới thấy cơn đau đớn trên người giảm bớt, sau đó nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn đứng thì nơi đó đã không còn ai nữa.
Một lúc lâu sau, trong địa lao lại lần nữa vang lên giọng cười.
Sau khi trở về chính viện, Lận Hành bảo Tân Di ra ngoài, bất kỳ ai cũng không được đi vào. Nhìn thấy gương mặt vô cảm của Ngụy Nhược Cẩn, y nói: "A Cẩn, em đừng nghe hắn ăn nói bậy bạ. Chắc em cũng thấu rõ tình cảm của ta mà."
Hết chương 33.
Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Story
Chương 33: Chắc em cũng thấu rõ tình cảm của ta mà
10.0/10 từ 16 lượt.