Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Chương 23: Người trẻ tuổi lúc nào cũng nóng vội như vậy
Edit: oceanmelon
Sáng sớm, Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy đám trẻ được tập trung ở ngoài phủ liền nói: "Có mấy đứa nhỏ quá, để bọn chúng ở lại trong phủ trước đi, những đứa còn lại có thể lên núi cùng ta."
Hiện tại trên núi rất nguy hiểm, cho dù đám nhóc trong vương phủ đều rất hiểu chuyện nhưng mang theo tận mười ba đứa thì đúng là có hơi nhiều. Bởi vì sợ chăm sóc bọn chúng không xuể cho nên mới bảo Thượng quản gia điều hộ vệ đi theo.
"Công tử... Chúng con có thể đi được ạ." Đứa nhóc bị chỉ mặt nhút nhát sợ sệt mà nói, nó đã chín tuổi rồi, thêm mấy năm nữa là có thể giúp tướng quân làm được nhiều việc hơn.
"Các ngươi vẫn còn nhỏ, chờ cho lớn thêm một chút thì ta sẽ dắt các ngươi lên núi theo, ngoan nào." Ngụy Nhược Cẩn xoa đầu đứa nhỏ, hỏi tiếp: "Ngươi tên là gì?"
Đứa nhỏ bất an mà ngẩng đầu, rất nhanh đã cúi gầm mặt xuống, nói chuyện rất nhỏ, "Nô tên là Vân Triết."
"Ừ, ta đã nhớ rồi."
Ngụy Nhược Cẩn lại cho người kiểm kê nhân số một lần nữa, sau đó rời khỏi thành, điểm đến vẫn là ngọn núi mà ban đầu bọn họ từng đi. Lần này bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ sệt như lần trước.
Cũng may đám nhóc đứa nào cũng đều nghe lời cực kỳ, không chạy đi xa mà chỉ đi trong tầm nhìn của người lớn. Cứ mỗi lần Ngụy Nhược Cẩn gặp được một gốc cây thảo dược mới thì đều sẽ kêu bọn nhỏ tới để cẩn thận nói sơ qua về đặc điểm và dược tính của nó, rồi lại để bọn chúng tản ra tự mình tìm kiếm xung quanh.
Mãi cho đến lúc chắc chắn mỗi cây thuốc mà tụi nhỏ hái được đều chuẩn xác, hơn nữa bọn chúng cũng có thể thuật lại dược tính của cây đó một cách hoàn hảo, Ngụy Nhược Cẩn mới hài lòng. Nhìn bọn nhỏ đều đang tự đi tìm cây thuốc, cậu mới tiếp tục tìm các loại cây thuốc khác.
Có thêm chín đứa trẻ tham gia nên lần này số cây thuốc hái được cũng nhiều hơn, giỏ thuốc của bọn nhỏ về cơ bản đều đã thay một cái mới. Giỏ của Ngụy Nhược Cẩn cũng chứa nhiều hơn vài loại cây thuốc.
Ngụy Nhược Cẩn không để cho bọn nhỏ hái cùng một loại cây. Có một ít là cần để chữa bệnh cho Tần Xung, những loại còn lại có thể dùng để chế thành thuốc kháng viêm và thuốc trị thương cầm máu, và có cả thuốc hạ sốt nữa.
Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu đều phải thở dài. Người mà cậu có thể sử dụng vẫn quá ít. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc giao mạng của mình vào trong tay vu y là đủ để cậu không yên tâm được. Nền y học ở đây quá lạc hậu, cậu cũng cảm thấy rất khó xử. Tuy rằng đã học trung y được nhiều năm rồi, nhưng nếu bảo cậu đi gánh vác trọng trách này thì bản thân cậu cũng chưa chắc mình có gánh nổi hay không.
"Công tử, chúng ta nên xuống núi sớm một chút, quá muộn thì trong núi rất nguy hiểm." Ngụy Nhược Cẩn vừa đào ra được một gốc cây thảo dược, liền nghe thấy hộ vệ đến gần nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, khu rừng này cây cối rất rậm rạp, chỉ có một ít tia sáng mặt trời lóe xuống đỉnh đầu, ánh sáng trong rừng so với bên ngoài thì âm u hơn, nhìn không ra bây giờ là giờ nào.
"Ta còn muốn ở thêm hai ngày nữa."
Vị hộ vệ kia lộ ra vẻ mặt khó xử, "Công tử, chi bằng đi xuống núi tìm một thôn trang nào đó gần đây để nghỉ chân trước đã. Ở trong rừng chỉ cần trời tối là sẽ có rất nhiều thú dữ, tiểu nhân sợ..."
"Ngươi nói cũng đúng, vậy đi chuẩn bị một chút, chúng ta xuống chân núi tìm thôn trang để nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm mai lại lên núi tiếp." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên nhớ tới tiếng sói tru mà cậu nghe được lần trước.
Sói là loài động vật sống bầy đàn, nếu không may rời đi quá muộn thì sợ là bọn họ đều sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Sau khi xuống núi, Ngụy Nhược Cẩn kiểm kê lại các loại cây thuốc một chút, thu hoạch so với những gì cậu áng chừng còn nhiều hơn một ít, có thể là do cậu không chỉ nhặt mà còn đào nữa. Chờ cho cậu kiểm kê xong cây thuốc, người hộ vệ lúc nãy lại gần nói: "Công tử, xung quanh đây không tìm được thôn trang nào cả, tối nay e rằng phải ăn ngủ dã ngoại ở ngoài trời."
Ấn tượng của hộ vệ đối với Ngụy Nhược Cẩn cũng không tệ, dù sao thì chủ tử có thể nghe lọt tai lời khuyên của kẻ dưới cũng không có mấy ai.
"Vậy chú ý một chút, đồ mà chúng ta mang theo có đủ hay không?" Ngụy Nhược Cẩn đã trải qua rất nhiều lần ngủ ở ngoài trời, lâu hơn thì không nói, chỉ mới hai tháng trước lúc từ Kinh Đô đến Tây Bắc đã ngủ như vậy không ít lần, nhưng mà điều kiện những lần đó so với bây giờ tốt hơn nhiều.
Hộ vệ dựng lều trại xong xuôi, để Ngụy Nhược Cẩn ngồi ở chính giữa rồi nhóm lửa lên. Sau khi ăn xong bữa tối, Ngụy Nhược Cẩn kêu bọn trẻ đi vào lều trại, hỏi bọn chúng về dược tính và đặc điểm của các loại cây thuốc mà chúng đã hái được hôm nay.
Có một số đứa trả lời chậm, một số thì nhớ được đặc điểm nhưng lại không nhớ được dược tính. Trong đó có hai đứa nhỏ một nam một nữ, trả lời cực nhanh mà lại chính xác. Bé trai tên là Đào Tường, bé gái gọi là Dư Mễ.
Ngụy Nhược Cẩn rất hài lòng mà gật đầu, về sau sẽ chú ý thiên phú về y thuật của hai đứa nhỏ này.
Nhưng những đứa khác cho dù không làm đại phu được thì cũng có thể hỗ trợ bằng cách làm trợ thủ, miệng vết thương nhỏ thì bọn chúng vẫn có thể xử lý được. Đương nhiên, những đứa nhỏ không nhớ được dược tính chắc chắn làm không được.
Sau khi khen vài câu, cậu liền bảo bọn nhỏ rời đi. Ánh lửa trong lều trại phát ra, cậu ăn mặc chỉnh tề nằm trên chiếc giường được dựng tạm thời. Suy nghĩ lại nhớ đến ngày hôm qua Lận Hành phủ nhận nói lời kia, trong lòng cậu cảm thấy buồn bực, nghiêng người ép bản thân đừng nghĩ về câu nói đó nữa.
Nhưng não cậu lại không hề nghe theo lời của cậu. Cậu bực bội mà trở mình thêm lần nữa, tức giận mà nhỏ giọng mắng một câu "Đồ lật lọng"(*), những cũng không giấu được mất mát nho nhỏ nơi đáy lòng.
(*) Cụm từ gốc là : đồ móng heo. Dùng để chỉ trích những người đàn ông bội bạc, nói lời không giữ lấy lời, thiếu tinh tế, nhìn vậy mà không phải vậy v.v.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy, rõ ràng cậu đã thể hiện rõ rồi mà!
Hay Lận Hành là một tên trai thẳng? Những cái hành động như chạm vào đầu gối gì đó ở trong mắt y đều được coi là rất bình thường? Dù sao thì không gian trong xe ngựa lúc ấy đúng là không tính là lớn.
Còn những lời đó thì sao!
Ngụy Nhược Cẩn chỉ cần nghĩ đến Lận Hành thật sự chỉ nói những lời này trong lúc vô ý, vậy mà cậu còn tự mình suy diễn lung tung thì lập tức thấy xấu hổ cực kỳ. Sau này làm sao cậu trở về vương phủ đối mặt với Lận Hành được đây!
Mới sáng sớm Lận Hành đã đi tìm Địch Dung, lúc trở lại vương phủ thì trời đã khuya nên không làm phiền những người khác, tự trở về viện của mình. Y đi được nửa đường thì nhớ đến Ngụy Nhược Cẩn, bước chân chuyển hướng, muốn đi gặp cậu.
Lại thấy được chính viện mà Ngụy Nhược Cẩn ở tối thui một mảnh, đó giờ viện của cậu luôn để đến khuya mới tắt đèn cơ mà. Y nhớ đến lời nói của mình ở sảnh ngoài, thầm đoán có phải Ngụy Nhược Cẩn đang giận dỗi hay không.
Trong lòng cực kỳ hối hận vì sao lúc ấy y lại phủ nhận, cứ trực tiếp thừa nhận là tốt rồi. Nói không chừng hiện tại cậu... Bước chân đang tiếp tục đi vào trong ngừng lại một chút, thôi vậy, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại tìm cơ hội nói chuyện với cậu cũng được.
"Ngươi nói cái gì? Chuyện công tử đi ra ngoài cả đêm không trở về sao ngươi lại không báo cho ta sớm!"
Sáng sớm, Lận Hành dặn Thượng quản gia chuẩn bị bữa sáng cho y và Ngụy Nhược Cẩn ở phòng khách, y đang tính đi chính viện thì nghe Thượng quản gia nói, Ngụy Nhược Cẩn ngày hôm qua đã dẫn theo người leo núi, cả đêm không về.
"Công tử đó giờ làm việc gì không phải đều sẽ nói trước với ngài sao? Tướng quân ngài không biết ư?"
Lận Hành có thể biết được cái quỷ gì chứ. Trước kia cậu sẽ nói với y, còn dẫn y theo cùng nữa. Lần này chọc cho Ngụy Nhược Cẩn giận, hơn nữa lúc sáng sớm đi đến quân doanh cũng không có nói cho cậu biết. Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn lại nói cho y cậu đi ra ngoài bằng cách này!
"Cậu ấy đi đâu vậy?" Lận Hành lại một nữa hối hận trong lòng, hôm trước vì sao cứ phải phủ nhận lời nói của bản thân chứ.
"Đi hái thuốc, tướng quân đừng lo lắng, hai mươi hộ vệ bên cạnh công tử đều do ta an bài, tuyệt đối không thể kém hơn binh lính trong quân..." Thượng quản gia vẫn chưa nói xong, đã thấy Lận Hành rời đi nhanh như gió.
Ông lắc đầu, thở dài: "Ai, người trẻ tuổi lúc nào cũng nóng vội như vậy..." Lại lần nữa lớn tiếng hô: "Tướng quân, nơi công tử đến cũng chính là nơi hái thuốc lần trước."
Lận Hành sải bước lên ngựa, lập tức chạy ra khỏi thành. Y vẫn còn nhớ rõ nơi Ngụy Nhược Cẩn đã hái thuốc lần trước, đi thẳng theo hướng đó. Vào giờ chính Ngọ(*), mặt trời đã không còn thấy rõ nữa, vừa nãy thời tiết còn đang đẹp lại bắt đầu chuyển đen, chỉ mong là trời đừng mưa.
(*) Giờ Ngọ tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00, chính Ngọ thì tầm 12:00.
Hết chương 23.
Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Sáng sớm, Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy đám trẻ được tập trung ở ngoài phủ liền nói: "Có mấy đứa nhỏ quá, để bọn chúng ở lại trong phủ trước đi, những đứa còn lại có thể lên núi cùng ta."
Hiện tại trên núi rất nguy hiểm, cho dù đám nhóc trong vương phủ đều rất hiểu chuyện nhưng mang theo tận mười ba đứa thì đúng là có hơi nhiều. Bởi vì sợ chăm sóc bọn chúng không xuể cho nên mới bảo Thượng quản gia điều hộ vệ đi theo.
"Công tử... Chúng con có thể đi được ạ." Đứa nhóc bị chỉ mặt nhút nhát sợ sệt mà nói, nó đã chín tuổi rồi, thêm mấy năm nữa là có thể giúp tướng quân làm được nhiều việc hơn.
"Các ngươi vẫn còn nhỏ, chờ cho lớn thêm một chút thì ta sẽ dắt các ngươi lên núi theo, ngoan nào." Ngụy Nhược Cẩn xoa đầu đứa nhỏ, hỏi tiếp: "Ngươi tên là gì?"
Đứa nhỏ bất an mà ngẩng đầu, rất nhanh đã cúi gầm mặt xuống, nói chuyện rất nhỏ, "Nô tên là Vân Triết."
"Ừ, ta đã nhớ rồi."
Ngụy Nhược Cẩn lại cho người kiểm kê nhân số một lần nữa, sau đó rời khỏi thành, điểm đến vẫn là ngọn núi mà ban đầu bọn họ từng đi. Lần này bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ sệt như lần trước.
Cũng may đám nhóc đứa nào cũng đều nghe lời cực kỳ, không chạy đi xa mà chỉ đi trong tầm nhìn của người lớn. Cứ mỗi lần Ngụy Nhược Cẩn gặp được một gốc cây thảo dược mới thì đều sẽ kêu bọn nhỏ tới để cẩn thận nói sơ qua về đặc điểm và dược tính của nó, rồi lại để bọn chúng tản ra tự mình tìm kiếm xung quanh.
Mãi cho đến lúc chắc chắn mỗi cây thuốc mà tụi nhỏ hái được đều chuẩn xác, hơn nữa bọn chúng cũng có thể thuật lại dược tính của cây đó một cách hoàn hảo, Ngụy Nhược Cẩn mới hài lòng. Nhìn bọn nhỏ đều đang tự đi tìm cây thuốc, cậu mới tiếp tục tìm các loại cây thuốc khác.
Có thêm chín đứa trẻ tham gia nên lần này số cây thuốc hái được cũng nhiều hơn, giỏ thuốc của bọn nhỏ về cơ bản đều đã thay một cái mới. Giỏ của Ngụy Nhược Cẩn cũng chứa nhiều hơn vài loại cây thuốc.
Ngụy Nhược Cẩn không để cho bọn nhỏ hái cùng một loại cây. Có một ít là cần để chữa bệnh cho Tần Xung, những loại còn lại có thể dùng để chế thành thuốc kháng viêm và thuốc trị thương cầm máu, và có cả thuốc hạ sốt nữa.
Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu đều phải thở dài. Người mà cậu có thể sử dụng vẫn quá ít. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc giao mạng của mình vào trong tay vu y là đủ để cậu không yên tâm được. Nền y học ở đây quá lạc hậu, cậu cũng cảm thấy rất khó xử. Tuy rằng đã học trung y được nhiều năm rồi, nhưng nếu bảo cậu đi gánh vác trọng trách này thì bản thân cậu cũng chưa chắc mình có gánh nổi hay không.
"Công tử, chúng ta nên xuống núi sớm một chút, quá muộn thì trong núi rất nguy hiểm." Ngụy Nhược Cẩn vừa đào ra được một gốc cây thảo dược, liền nghe thấy hộ vệ đến gần nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, khu rừng này cây cối rất rậm rạp, chỉ có một ít tia sáng mặt trời lóe xuống đỉnh đầu, ánh sáng trong rừng so với bên ngoài thì âm u hơn, nhìn không ra bây giờ là giờ nào.
"Ta còn muốn ở thêm hai ngày nữa."
Vị hộ vệ kia lộ ra vẻ mặt khó xử, "Công tử, chi bằng đi xuống núi tìm một thôn trang nào đó gần đây để nghỉ chân trước đã. Ở trong rừng chỉ cần trời tối là sẽ có rất nhiều thú dữ, tiểu nhân sợ..."
"Ngươi nói cũng đúng, vậy đi chuẩn bị một chút, chúng ta xuống chân núi tìm thôn trang để nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm mai lại lên núi tiếp." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên nhớ tới tiếng sói tru mà cậu nghe được lần trước.
Sói là loài động vật sống bầy đàn, nếu không may rời đi quá muộn thì sợ là bọn họ đều sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Sau khi xuống núi, Ngụy Nhược Cẩn kiểm kê lại các loại cây thuốc một chút, thu hoạch so với những gì cậu áng chừng còn nhiều hơn một ít, có thể là do cậu không chỉ nhặt mà còn đào nữa. Chờ cho cậu kiểm kê xong cây thuốc, người hộ vệ lúc nãy lại gần nói: "Công tử, xung quanh đây không tìm được thôn trang nào cả, tối nay e rằng phải ăn ngủ dã ngoại ở ngoài trời."
Ấn tượng của hộ vệ đối với Ngụy Nhược Cẩn cũng không tệ, dù sao thì chủ tử có thể nghe lọt tai lời khuyên của kẻ dưới cũng không có mấy ai.
"Vậy chú ý một chút, đồ mà chúng ta mang theo có đủ hay không?" Ngụy Nhược Cẩn đã trải qua rất nhiều lần ngủ ở ngoài trời, lâu hơn thì không nói, chỉ mới hai tháng trước lúc từ Kinh Đô đến Tây Bắc đã ngủ như vậy không ít lần, nhưng mà điều kiện những lần đó so với bây giờ tốt hơn nhiều.
Hộ vệ dựng lều trại xong xuôi, để Ngụy Nhược Cẩn ngồi ở chính giữa rồi nhóm lửa lên. Sau khi ăn xong bữa tối, Ngụy Nhược Cẩn kêu bọn trẻ đi vào lều trại, hỏi bọn chúng về dược tính và đặc điểm của các loại cây thuốc mà chúng đã hái được hôm nay.
Có một số đứa trả lời chậm, một số thì nhớ được đặc điểm nhưng lại không nhớ được dược tính. Trong đó có hai đứa nhỏ một nam một nữ, trả lời cực nhanh mà lại chính xác. Bé trai tên là Đào Tường, bé gái gọi là Dư Mễ.
Ngụy Nhược Cẩn rất hài lòng mà gật đầu, về sau sẽ chú ý thiên phú về y thuật của hai đứa nhỏ này.
Nhưng những đứa khác cho dù không làm đại phu được thì cũng có thể hỗ trợ bằng cách làm trợ thủ, miệng vết thương nhỏ thì bọn chúng vẫn có thể xử lý được. Đương nhiên, những đứa nhỏ không nhớ được dược tính chắc chắn làm không được.
Sau khi khen vài câu, cậu liền bảo bọn nhỏ rời đi. Ánh lửa trong lều trại phát ra, cậu ăn mặc chỉnh tề nằm trên chiếc giường được dựng tạm thời. Suy nghĩ lại nhớ đến ngày hôm qua Lận Hành phủ nhận nói lời kia, trong lòng cậu cảm thấy buồn bực, nghiêng người ép bản thân đừng nghĩ về câu nói đó nữa.
Nhưng não cậu lại không hề nghe theo lời của cậu. Cậu bực bội mà trở mình thêm lần nữa, tức giận mà nhỏ giọng mắng một câu "Đồ lật lọng"(*), những cũng không giấu được mất mát nho nhỏ nơi đáy lòng.
(*) Cụm từ gốc là : đồ móng heo. Dùng để chỉ trích những người đàn ông bội bạc, nói lời không giữ lấy lời, thiếu tinh tế, nhìn vậy mà không phải vậy v.v.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy, rõ ràng cậu đã thể hiện rõ rồi mà!
Hay Lận Hành là một tên trai thẳng? Những cái hành động như chạm vào đầu gối gì đó ở trong mắt y đều được coi là rất bình thường? Dù sao thì không gian trong xe ngựa lúc ấy đúng là không tính là lớn.
Còn những lời đó thì sao!
Ngụy Nhược Cẩn chỉ cần nghĩ đến Lận Hành thật sự chỉ nói những lời này trong lúc vô ý, vậy mà cậu còn tự mình suy diễn lung tung thì lập tức thấy xấu hổ cực kỳ. Sau này làm sao cậu trở về vương phủ đối mặt với Lận Hành được đây!
Mới sáng sớm Lận Hành đã đi tìm Địch Dung, lúc trở lại vương phủ thì trời đã khuya nên không làm phiền những người khác, tự trở về viện của mình. Y đi được nửa đường thì nhớ đến Ngụy Nhược Cẩn, bước chân chuyển hướng, muốn đi gặp cậu.
Lại thấy được chính viện mà Ngụy Nhược Cẩn ở tối thui một mảnh, đó giờ viện của cậu luôn để đến khuya mới tắt đèn cơ mà. Y nhớ đến lời nói của mình ở sảnh ngoài, thầm đoán có phải Ngụy Nhược Cẩn đang giận dỗi hay không.
Trong lòng cực kỳ hối hận vì sao lúc ấy y lại phủ nhận, cứ trực tiếp thừa nhận là tốt rồi. Nói không chừng hiện tại cậu... Bước chân đang tiếp tục đi vào trong ngừng lại một chút, thôi vậy, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại tìm cơ hội nói chuyện với cậu cũng được.
"Ngươi nói cái gì? Chuyện công tử đi ra ngoài cả đêm không trở về sao ngươi lại không báo cho ta sớm!"
Sáng sớm, Lận Hành dặn Thượng quản gia chuẩn bị bữa sáng cho y và Ngụy Nhược Cẩn ở phòng khách, y đang tính đi chính viện thì nghe Thượng quản gia nói, Ngụy Nhược Cẩn ngày hôm qua đã dẫn theo người leo núi, cả đêm không về.
"Công tử đó giờ làm việc gì không phải đều sẽ nói trước với ngài sao? Tướng quân ngài không biết ư?"
Lận Hành có thể biết được cái quỷ gì chứ. Trước kia cậu sẽ nói với y, còn dẫn y theo cùng nữa. Lần này chọc cho Ngụy Nhược Cẩn giận, hơn nữa lúc sáng sớm đi đến quân doanh cũng không có nói cho cậu biết. Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn lại nói cho y cậu đi ra ngoài bằng cách này!
"Cậu ấy đi đâu vậy?" Lận Hành lại một nữa hối hận trong lòng, hôm trước vì sao cứ phải phủ nhận lời nói của bản thân chứ.
"Đi hái thuốc, tướng quân đừng lo lắng, hai mươi hộ vệ bên cạnh công tử đều do ta an bài, tuyệt đối không thể kém hơn binh lính trong quân..." Thượng quản gia vẫn chưa nói xong, đã thấy Lận Hành rời đi nhanh như gió.
Ông lắc đầu, thở dài: "Ai, người trẻ tuổi lúc nào cũng nóng vội như vậy..." Lại lần nữa lớn tiếng hô: "Tướng quân, nơi công tử đến cũng chính là nơi hái thuốc lần trước."
Lận Hành sải bước lên ngựa, lập tức chạy ra khỏi thành. Y vẫn còn nhớ rõ nơi Ngụy Nhược Cẩn đã hái thuốc lần trước, đi thẳng theo hướng đó. Vào giờ chính Ngọ(*), mặt trời đã không còn thấy rõ nữa, vừa nãy thời tiết còn đang đẹp lại bắt đầu chuyển đen, chỉ mong là trời đừng mưa.
(*) Giờ Ngọ tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00, chính Ngọ thì tầm 12:00.
Hết chương 23.
Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Story
Chương 23: Người trẻ tuổi lúc nào cũng nóng vội như vậy
10.0/10 từ 16 lượt.