Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 870


CHƯƠNG 870: TÌM ĐƯỢC NAM HOÀI VƯƠNG CHƯA?


Vẻ mặt của Lương vương lập tức suy sụp, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.


Trong lòng hắn lập tức bắt đầu luống cuống, quay đầu lại căng thẳng nhìn Thương Mai và Mộ Dung Khanh: “Phải làm sao bây giờ đây?”


Thương Mai cũng bất ngờ vô cùng, thấy khuôn mặt này của Lương vương, trong lòng cũng có hơi đau lòng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về trước đi.”


Một đám người uể oải trở về vương phủ.


Về tới vương phủ, An Thân vương mới nói ra tình hình cụ thể, nói hiện giờ tuổi của lão hoàng đế đã lớn, cơ thể cũng xuất hiện đủ loại bệnh, sợ là không thể chống đỡ được lâu, muốn giữ quận chúa Ý Nhi ở lại bên cạnh một hai năm nữa, mà ông cảm thấy tuy rằng Tống Đoan Dương vẫn luôn nói Lương vương tốt thế này thế nọ, nhưng dù sao thì ông ta đã từng gặp qua đâu, bởi vậy ý tứ cuối cùng mà ông ta muốn truyền đạt là nếu Lương vương thật sự muốn lấy quận chúa, tốt nhất là tự thân hắn đi tới đó một chuyến.


Nói trắng ra chính là lão hoàng đế muốn đích thân chọn lựa hôn phu cho cháu gái.


Lương vương nghe thấy tình hình mà An Thân vương nói, hắn lộ ra ánh mắt trông mong mà nhìn Mộ Dung Khanh.


Mộ Dung Khanh vẫn không nói lời nào, trên thực tế, chuyện này cũng khiến hắn cảm thấy bất ngờ, hơn nữa, việc hắn nóng lòng cầu thân này cũng có nguyên nhân của nó.


A Toàn trước nay thân thiết với hắn, hoàng thượng sau khi khỏi bệnh thì nắm quyền, nhất định sẽ chèn ép Lương vương rất nhiều, làm khó dễ, chỉ có khi hắn ta trở thành quận mã gia của Đại Lương Quốc, Hoàng thượng mới niệm tình mặt mũi của hoàng triều Tống gia mà không làm gì quá mức với hắn ta.



Nếu việc hôn nhân không thành, sau này hắn với Thương Mai đi đến Nam Quốc, A Toàn ở trong kinh cũng không có ngày lành tháng tốt.


“Hoàng thúc, thúc nói ra cách nào đó đi chứ.” Lương vương gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, tâm can bị cào xé, hắn ta ngày đêm ngóng trông An Thân vương mang về tin tức tốt, thế mà lại là tin tức như vậy, ôi trời, khó trách trong thư Ý Nhi không nói gì đến chuyện hôn sự, chỉ kể chuyện thường ngày.


Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, tự ngươi đến Đại Lương một chuyến, dùng thành ý của ngươi làm cảm động Hoàng đế.”


An Thân vương nói: “Làm gì có chuyện tân lang tự mình đi cầu thân chứ? Để lão tam biết, lão tam chắc chắn sẽ ngăn cản.”


Mộ Dung Khanh nói: “Đừng để lão tam biết là được.”


An Thân vương gật đầu: “Ừm, cũng được, tự mình giành lấy cơ hội, lúc trước bổn vương chính là cứ phó mặc cho số phận, nếu như hiểu được phải tranh thủ sớm một chút, cũng không đến mức… Thôi, hiện giờ cũng rất tốt rồi.”


Nếu đi cầu hôn lúc trước khi xuất chinh, cũng không đến mức bị Hạ Hòe Quân nhanh chân đến trước.


Chuyện đi Lương Quốc quyết định nhanh chóng, trong lòng Lương vương đã bay đến Lương Quốc, lập tức trở về thu dọn đồ đạc.


Sau khi Lương vương rời đi, Thương Mai lo lắng hỏi An Thân vương: “Hiện giờ trong triều đều biết người đến Đại Lương Quốc nghị thân, giải thích thế nào đây?”


An Thân vương cũng ra sức suy nghĩ: “Trong lúc hồi kinh vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này, cũng không thể nói là người ta không đồng ý được đúng không? Vốn dĩ lúc này đi nghị thân, sẽ bị rất nhiều đại thần phản đối, kết quả không nghị thành, gương mặt này của bổn vương và A Toàn cũng không biết nên để ở đâu nữa?”


Mộ Dung Khanh lại suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai lâm triều cứ nói thẳng là hoàng đế Đại Lương đã đồng ý việc hôn nhân, nhưng mà muốn gặp mặt A Toàn nên để A Toàn đi một chuyến là được.”



Chuyện cứ như vậy mà giải quyết thuận lợi được một phần, phần tiếp theo, phải xem biểu hiện Lương vương ở Đại Lương Quốc… Hoặc là diễn xuất.


Tập hợp khẩn cấp, gọi Nhu Dao, Loan Loan, Hạnh Nhi, A Man đến phủ công chúa cùng bàn kế hoạch, chắc chắn phải nắm được quận chúa Ý Nhi vào lòng tay.


Chuyện này đương nhiên Lương vương phải tự mình đích thân đi đến, vì vậy bây giờ phải thành kính mà nghe mấy người tình trường xuân phong đắc ý dạy bảo mấy tuyệt chiêu rồi.


Ngươi một câu, ta một câu, đủ các loại cách thức từ chân thành thổ lộ đến la lối khóc lóc lăn lộn, đều phải dạy cho Lương vương, dù sao thì không đạt được mục đích thề không từ bỏ.


Lương vương sau khi có được “kế sách hay”, sáng sớm hôm sau, mang theo sự chờ mong của mọi người, khí thế dâng cao mà xuất phát.


Hoàng đế từ sau khi thấy Mộ Dung Khanh thi hành biện pháp chính trị, vẻ mặt vẫn luôn trầm mặc, sự trầm mặc này biểu hiện lúc Thương Mai vào cung thi châm trị liệu, ngoại trừ hỏi Thương Mai tình hình bệnh thì ông ta không nói một câu nào nữa, chỉ là tích cực phối hợp trị liệu.


Càng ngày càng nhiều hạ thần vào cung thăm, Thương Mai lúc thì có mặt lúc thì không, ông ta cũng không nói lời thừa thải, chỉ bảo mọi người cùng phối hợp với Mộ Dung Khanh, quản lý Đại Chu cho thỏa đáng.


Bên ngoài bắt đầu có chút suy đoán, nói hoàng đế và Nhiếp Chính vương làm hòa rồi.


Mồng hai tháng hai, Rồng ngóc đầu.


Cuối cùng vào lúc đại thần đang thảo luận chính sự, Hoàng đế đi một chuyến đến Ngự Thư Phòng.


Tôn đại nhân dẫn theo một đám thần tử ủng hộ hoàng đế, khóc lóc thảm thiết.



Hoàng đế lại chỉ nhìn Mộ Dung Khanh, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày này, thất đệ vất vả rồi.”


Giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt dịu dàng, giống như vẫn là hoàng đế ca ca trước kia.


Mộ Dung Khanh nói: “Đây là chuyện thần nên làm.”


Hoàng đế gọi một tiếng thất đệ, không đổi về được một tiếng hoàng huynh của hắn.


Một câu thần nên làm, đã phân định ranh giới rõ ràng.


Hoàng đế hỏi một chút về đề tài mọi người đang thảo luận, sau đó cũng không tham gia nữa, chỉ là nói: “Trẫm chỉ tới xem một chút, không làm phiền các ngươi nữa.”


Sau đó đứng dậy rời đi.


Tâm tình hoàng đế khá tốt, ngồi trong đình ở Ngự Hoa Viên chốc lát, thì thấy Tôn đại nhân tới khấu kiến.


“Thần tham kiến Hoàng Thượng!” Tôn đại nhân quỳ xuống dập đầu, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, tên Tôn đại nhân này xem ra là người tốt nghiệp học viện hí kịch, diễn cảnh khóc dễ dàng chẳng khác nào là hạ bút thành văn.


Vừa nói câu tham kiến, nước mắt lại lộp độp rơi xuống.


Hoàng đế ừ một tiếng, liếc mắt nhìn ông ta: “Mọi chuyện thế nào rồi?”



Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Trẫm có thể không nói được sao? Từ sau khi Mộ Dung Khanh đến cung Hi Vi nói chuyện với trẫm, thay toàn bộ người trong cung Hi Vi của trẫm, nếu trẫm biểu hiện ra bất mãn với hắn ta một chút thôi, chỉ sợ mệnh này của trẫm cũng không giữ được.”


“Mộ Dung Khanh kia lòng muông dạ thú, chết không nhắm mắt!” Tôn đại nhân oán hận vô cùng.


“Tìm chỗ Nam Hoài vương bị giam giữ đến đâu rồi?”


“Bẩm Hoàng thượng, Nam Hoài vương lúc bị áp giải hồi kinh là giam giữ ở trong nhà lao của vương phủ, sau đó lại chuyển đến Hình Bộ, hiện giờ đã không còn ở Hình Bộ, thần còn chưa hỏi ra nơi ngài ấy bị nhốt.”


“Tiếp tục nghe ngóng.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.


“Vâng.” Tôn đại nhân trộm nhìn hoàng đế một cái, cảm thấy sắc mặt của ông ta vẫn bình tĩnh giống như một bức tượng điêu khắc.


Nhưng mà phía dưới sự bình tĩnh này, luôn khiến cho người ta cảm thấy sát khí dày đặc.


Xuân về hoa nở, Ngự Hoa Viên này cũng rực rỡ sắc xuân. Ánh sáng chan hòa, gió xuân thanh mát, nhưng Lộ công công lại cảm thấy từng cơn rét lạnh từ phía sau lưng chạy dọc lên.


Giọng nói chậm rãi của hoàng đế vang lên: “Thay trẫm đi làm một việc.”


“Thỉnh Hoàng thượng phân phó!” Tôn đại nhân khom người nói.


“Giết tên tạp chủng ở cùng với Phế Thái Tử, sau đó lôi thi thể của tiện nhân Nghi Quý Phi kia ra quất ba ngàn cái.”


Lời nói của Hoàng đế không nhanh không chậm, mang theo một chút khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ, chỉ là đáy mắt lại đột nhiên chất đầy căm hận và cuồng bạo.



Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Story Chương 870
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...