Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 780
CHƯƠNG 780: NGƯỜI HẦU TRUNG THÀNH
Sát thủ của Tà Hàn Lâu sát ý đăng hăng, thấy lại có một nhóm người tới, liền cho rằng là người của mình, bởi vì trước đó bọn họ liền biết, tiến công chia ba đường, bọn họ chỉ biết tiểu đội của mình, chứ không biết tiểu đội khác tiến công như nào.
Người khác không biết, Mộ Dung Khanh lại rất rõ.
Người của hắn, người tiến công đã xuất động toàn bộ, chỉ giữ lại hơn mười người ở sau điện, hơn mười người này không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ không xuất hiện, chỉ phụ trách giúp rút lui.
Hắn vung kiếm, chém những người mặc đồ đen đến sau kia, lại khiến người của Tà Hàn Lâu ngẩn ra.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Mộ Dung Khanh nghiêm giọng nói: “Bọn họ không phải là người của mình, nhìn tay áo.”
Người của Tà Hàn Lâu mới như tỉnh mộng, tên này giỏi, muốn vàng thau lẫn lộn sao?
Hoàng đế đã đứng dậy, gần như không nhịn được muốn vỗ tay: “Thế cục nguy hiểm như này, lão thất vậy mà có thể bình tĩnh như này, đại tài, đại tài, chẳng trách, ngay cả phụ hoàng cũng nói, người đời ai so được với hắn?”
“Hoàng thượng, người đến sau này, rốt cuộc là ai?” Lộ công công nhìn mà sửng sốt, không nhịn được hỏi.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Có thể cao minh tận dụng triệt để như này, còn có ai chứ?”
Lộ công công hơi suy tư: “Nam Hoài Vương!”
“Là hắn!” Hoàng thượng khẽ thở dài: “Trẫm đối với hắn quả nhiên đã quá nhân từ.”
Bao công công không nhịn được nói: “Hoàng thượng đối với Nam Hoài Vương đều có thể nhân từ như vậy, sao đối với Nhiếp Chính Vương…”
“Im miệng!” Lộ công công không đợi không ông ta nói hết, liền mặt mày đại biến, tức giận quát.
Bao công công cũng biết mình lỡ lời rồi, vội vàng ngậm miệng, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt của Hoàng đế như dao lướt qua mặt của Bao công công.
Bao công công hôm đó đã từng giúp Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, điều này đối với Hoàng đế mà nói, lo ngay ngáy, nhưng, Hoàng đế vẫn tin tình chủ tớ nhiều năm, ông ta sẽ không quá phận quá, hơn nữa lúc đó có liên quan tới lợi ích, là chuyện thường tình.
Hiện nay, Bao công công lần nữa nói chuyện thay Mộ Dung Khanh, đã chạm vào vảy ngược của ông ta, lòng sinh sát ý, liền khó đè xuống nữa.
Lộ công công nhắc nhở kịp thời: “Hoàng thượng bớt giận, hiện nay đại cục đang căng thẳng.”
Một câu đại cục đang căng thẳng đã kéo lý trí của Hoàng đế trở lại.
Hiện nay, quả thật không thể động sát cơ, bên cạnh ông ta, vẫn cần người để dùng.
Bao công công ở trong cung nhiều năm, tình chủ tớ là có, không dám thật sự phản bội ông ta.
Ông ta từ từ đem tầm mắt quay trở lại, nhìn cục diện chiến đấu đang hăng ở bên ngoài.
Sắc mặt Bao công công chán nản, trong lòng đã biết Hoàng thượng sẽ không cho ông ta đường sống rồi, lại sinh ra vài phần can đảm, nghĩ ngang dọc đều là chết, liền dứt khoát nói: “Hoàng thượng, lão nô xin chiến để chuộc tội.”
Hoàng thượng quay đầu nhìn ông ta, ông ta dập đầu ‘bụp bụp bụp’ mấy cái: “Nô tài hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng đối với nô tài ân trọng như núi, nô tài lại từng làm chuyện phản bội Hoàng thượng, nô tài tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng cho phép nô tài xuất chiến, nô tài sẽ tận tay bắt lấy Nhiếp Chính Vương.”
Hoàng thượng hơi trầm tư, lại thấy Mộ Dung Khanh đã bị người khác vây công tới mức gần như không còn đường lui, cho dù có lòng giở trò, cũng không thả Mộ Dung Khanh đi được, ngược lại có thể nhân cơ hội này, biết ta có trung thành hay không, bèn nói: “Ừm, ngươi đi đi!”
Bao công công lại dập đầu ‘bụp bụp bụp’ mấy cái, không chút do dự đứng dậy, tay cầm cây phất trần, liền từ cửa sổ phi người ra, rơi vào trong vòng chiến.
Cây phất trần của ông ta là vật mềm, nhưng cuốn lấy kiếm của Mộ Dung Khanh, lại mang theo kình lực, vung ra quấn lấy, kiếm của Mộ Dung Khanh liền gần như sắp tuột khỏi tay, nhưng, rốt cuộc là lão tướng, lâm nguy không loạn, sau đó thay đổi cách đánh, tránh né cây phất trần của Bao công công, kiếm nhắm vào huyệt chính, từng bước tiến công.
Thế công của Bao công công mạnh mẽ, nhìn như khiến Mộ Dung Khanh rơi vào cục diện càng khốn khó hơn, nhưng, bởi vì ông ta là người bên cạnh Hoàng thượng, ông ta xuất chiến, liền khiến rất nhiều người lui xuống, vì thế, người vây công Mộ Dung Khanh, từ bảy tám người lúc đầu trở thành bốn năm người.
Nhưng, Mộ Dung Khanh cũng không thả lỏng, bởi vì võ công của Bao công công quả thật cao cường, hơn nữa chiêu nào cũng hiểm, giống như muốn chứng minh cho Hoàng thượng thấy, ông ta trung thành.
Trong lòng Mộ Dung Khanh lại thầm khẩn trương rồi, lần này vào cung cứu Liên Thúy Ngữ, chú trọng ở tốc độ, nếu kéo dài một lượng lớn kẻ địch gia nhập vòng chiến đấu, hắn ắt sẽ bại.
Không trung, một mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng lên Thông Thiên Các.
Một người mặc đồ đen che mặt mượn đà mấy bước nhảy vọt lên, thân hình cực nhanh, khinh công cực giỏi.
Lộ công công thầm kêu một tiếng: “Không hay.”
Ông ta bảo vệ Hoàng thượng, nói: “Hoàng thượng đi mau.”
Ngoài Thông Thiên Các, có trọng binh bảo vệ, Hoàng thượng đứng dậy, ngồi trên ghế treo, Lộ công công ấn cơ quan, Hoàng thượng liền từ trong Thông Thiên Các trực tiếp thả xuống, phía dưới, trọng binh bảo vệ ông ta.
Khi Lộ công công muốn để Liên Thúy Ngữ xuống, người mặc đồ đen đó đã từ cửa sổ nhảy vọt vào.
Người tới tuy che mặt, nhưng từ thân hình nhìn ra được, chắc là An Thân Vương.
Lộ công công lại không thể không tiếp, lầu Thông Thiên Các không lớn, hai người thi triển không hết, ngược lại cũng giằng co mấy chục chiêu.
Có người xông lên, ánh mắt của Lộ công công rét lạnh, hai quyền tung ra, lại chừa lại sơ hở cho An Thân Vương, trường kiếm của An Thân Vương đâm vào phần bụng của ông ta, ông ta nắm chặt thanh kiếm, đè thấp giọng nói: “Vương gia mau dẫn người đi.”
An Thân Vương sững ra, sau đó phản ứng lại, rút kiếm ra lập tức ôm Liên Thúy Ngữ từ cửa sổ bay ra.
Hoàng đế ở dưới Thông Thiên Các nhìn thấy An Thân Vương đã cứu được người đi thì vô cùng tức giận: “Truyền lệnh xuống, toàn lực vây công Mộ Dung Khanh, bắt buộc phải bắt được hắn, chỉ là, đừng làm hại tới tính mạng của hắn.”
Toàn bộ cung thủ đều nhằm vào người của Tà Hàn Lâu, mà Tà Hàn Lâu hiện nay đã không phân biệt được địch ta rồi, một mặt phải ứng đối với cấm quân và những sát thủ đó, một mặt phải ứng đối với người mặc đồ đen giống như bọn họ, trận đánh này càng hỗn loạn, hơn nữa đã xuất hiện thương tích.
Người cứu được rồi, Mộ Dung Khanh liền lạnh lùng quát một tiếng: “Rút Người của Tà Hàn Lâu nhận được lệnh, không tiếp tục ham chiến nữa, vung kiếm chém mưa tên khí thế ầm ầm, từng người tháo chạy.
Nhưng Mộ Dung Khanh lại không tháo chạy được, sau khi Hoàng đế hạ lệnh, tất cả mọi người đều nhằm vào hắn, hơn nữa, cũng có người mặc đồ đen vây công hắn.
Mắt thấy thế cục của Mộ Dung Khanh càng lúc càng không hay, hơn nữa người của Tà Hàn Lâu cũng đi quá nửa, người phát hiện không ổn xông tới tiếp ứng, cũng không nhiều, căn bản không thể giải vây cho Mộ Dung Khanh.
Cánh tay, vai của Mộ Dung Khanh đều đã bị thương, xuất chiêu cũng chậm, tin chắc không tới một khắc nữa, hắn sẽ thất bại và bị bắt lại.
Vào lúc nguy cơ như này, Bao công công luôn tiến công hắn, đột nhiên vung cây phất trần, quấn lấy người mặc đồ đen và cấm quân, còn lớn tiếng hô lên: “Vương gia đi mau!”
Vì ông ta ở trong vòng chiến đấu, ông ta dùng cơ thể bảo vệ Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh tuyệt đối có thể có thời gian đào thoát.
Mà cách đánh của Bao công công, là cách đánh không cần mạng, cây phất trần tới đâu liền máu tanh bắn ra.
Mộ Dung Khanh không ngờ Bao công công vậy mà xả thân tương cứu, trầm giọng nói: “Ân tình của công công, bản vương đời này khó quên.”
Nói xong, hắn khẽ xoay người, chém liên tiếp hai tên mặc đồ đen đang quấn lấy, bay lên trời.
Có người truy đuổi, Bao công công liều chết cản lại, thương tích khắp người.
Hoàng đế vô cùng giận dữ, trong mắt lửa giận thiêu đốt, gào một tiếng xé giọng: “Phóng tên!”
Vạn mũi tên cùng bắn, Bao công công thấy Mộ Dung Khanh đi rồi, cũng không tiếp tục ngăn cản, cây phất trần rơi xuống, đâm xuyên lồng ngực, tim, cổ, đầu, cánh tay, bắp đùi của ông ta.
Ông ta là người huấn luyện đội cung thủ, ông ta tận tay dạy những người này, làm sao bách phát bách trúng.
Một thái giám, có thể bồi dưỡng ra một nhóm cung thủ tinh tuệ như này, là chuyện đời này ông ta lấy làm tự hào nhất.
Lộ công công bịt chặt vết thương ở phần bụng, nhìn thấy một màn này, tâm thần vỡ vụn, trong lòng gào thét: Hoàng thượng, hắn là đang tận trung, hắn không muốn thấy huynh đệ người trở mặt, không muốn người trở thành hôn quân tàn sát huynh đệ!
Truyện được cập nhật hàng ngày. Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 780
10.0/10 từ 18 lượt.