Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 720: Buông tha chính mình
Nhu Dao nhất thời đoan chính lại: “Đúng rồi, ta cố ý đến đây chính là vì chuyện của Tây Uyển, có phải Tây Uyển đã xảy ra chuyện không? Khi ta chờ Cao Phụng Thiên ở cửa thành, nhìn thấy A Cảnh giục ngựa ra khỏi thành, đi rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi."
Thương Mai a một tiếng: “A Cảnh chạy ra khỏi thành rồi?"
"Đúng vậy, rất nhanh, ta gọi là A Cúc đến Tây Uyển hỏi, nói Tây Uyển không có chuyện gì, lại không biết sao hắn chạy nhanh ra khỏi thành như vậy." Nhu Dao kỳ lạ nói.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau, Mộ Dung Khanh hé ra mặt, thản nhiên nói: "Đáng đời!"
"Đáng đời cái gì?" Nhu Dao hỏi.
"Đáng đời không lấy được vợ."
Nhu Dao cười nhạo: “Hắn là người làm việc chăm chỉ, sao lại không lấy được vợ? Biểu ca cũng đừng xem người khác."
Thương Mai cũng vô cùng nghiêm túc nói: "Lần này, ta đồng ý lời của lão Thất."
Nhu Dao kỳ lạ nhìn bọn họ: “Người ta ra khỏi thành, sao lại nói người ta không lấy được vợ? Chúng ta có cần đến Tây Uyển xem không? Có lẽ, Tây Uyển bên đó thật sự xảy ra chuyện gì thì sao."
"Không cần, nếu thật sự gặp chuyện không may, A Cảnh sẽ không ra khỏi thành, mà sẽ đến tìm bổn vương." Mộ Dung Khanh nói.
Nhu Dao gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ ra khỏi thành làm việc rồi, hẳn là Tần Châu phái hắn đi làm việc, người này, làm việc thật thành ổn thỏa, Tần Châu được hắn tương trợ, thật như hổ thêm cánh."
Thương Mai nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng ta, trêu ghẹo nói: "Ngươi đúng là khen ngợi A Cảnh mười phần."
Nhu Dao nói: "Đương nhiên, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, lúc thoát chết, ta đã nói rồi, nếu ta có thể sống tiếp, trở về mở y quán, bán thuốc ta nghiên cứu chế tạo, tiền lời buôn bán ta phân cho hắn một nửa, coi như báo đáp."
"Hắn cũng không thiếu tiền, gia tộc của A Cảnh ở Bắc Mạc cũng tướng môn, không thể khinh thường, tốt xấu thì tiền bạc không thiếu." Thương Mai dừng lại một chút, ám chỉ nói: "Nhưng thật ra nghe Tần Châu nói, người nhà của A Cảnh vẫn lo lắng hôn sự của hắn, nếu ngươi muốn báo đáp, không bằng tìm một thê tử cho hắn."
Nhu Dao khoát tay, cười nói: "Chuyện tìm vợ này ta không làm được, người này cũng rất kén chọn, không phải nữ tử cũng có thể lọt vào mắt hắn."
"Hắn từng nói với ngươi điều kiện chọn thê tử của hắn sao?" Thương Mai hỏi.
Nhu Dao lắc đầu: “Thật ra cũng chưa từng nói, chỉ là, khi đến Nam Quận, Thiên Cơ phái nha đầu tới hầu hạ chúng ta, có mấy người vẻ ngoài xinh xắn, hắn cũng không nhìn người ta, vài lần ta còn nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc."
Mộ Dung Khanh tiếp tục thản nhiên nói: "Người cũng thật thành thật, chỉ là hơi ngu xuẩn."
"Ta không đồng ý lời nói của biểu ca, A Cảnh không ngu xuẩn, ngược lại, hắn còn rất thông minh, toàn bộ đều nhờ hắn, chúng ta hết lần này đến lần khác tránh thoát sự truy sát."
Chỉ là, Thương Mai không nói, Mộ Dung Khanh lại nói toàn bộ: “A Cảnh ra khỏi thành, không phải Tần Châu gọi hắn đi làm việc, hắn đi tìm ngươi."
Nhu Dao ngẩn ra: “Tìm ta? Ta ở ngay cửa thành mà, hắn ra khỏi thành làm cái gì?"
"Chắc là bị ngốc!"
Nhu Dao nhìn về phía vẻ mặt đầy ý cười của Thương Mai, hơi hơi nghiêm nghị: “Cuối cùng sao lại thế này? Hay là, các ngươi cố ý sai ta đến cửa thành?"
Thương Mai chỉ vào Mộ Dung Khanh: “Đều là hắn, hắn nghĩ ra chủ ý quỷ quái đó."
Nhu Dao giận tái mặt: “Các ngươi nói với hắn cái gì?"
Thương Mai đứng dậy giữ chặt tay Nhu Dao:“Chúng ta đi ra ngoài một chút."
Mộ Dung Khanh đứng dậy đi theo, bị Thương Mai ngăn lại: “Người ở lại đây, hai người phụ nữ nói chuyện, liên quan gì đến người?"
Hai con ngươi đen của Mộ Dung Khanh nhất thời tròn vo, căm giận nói: "Qua cầu rút ván."
Thương Mai lôi nàng ta đến chòi nghỉ mát ngồi xuống, thành khẩn nói: "Đầu tiên, ta phải nói xin lỗi ngươi."
Nhu Dao nhìn nàng, hé ra khuôn mặt đầy sự khó hiểu: “Có ý gì?"
Thương Mai tận lực làm cho chính mình nhìn có vẻ vô cùng áy náy: “Kỳ thật hôm nay không có khách từ Bắc Mạc đến, là Lão Thất...... Không, là ý của chúng ta, để ngươi đến cửa thành, sau đó nói cho A Cảnh, ngươi phải rời khỏi kinh thành, cho nên, A Cảnh là đi đuổi theo ngươi."
"A?" Nhu Dao đứng lên, kinh ngạc nhìn cô: “Sao ngươi...... Biểu ca cũng thật là, sao cũng hồ nháo với các ngươi? Lừa hắn làm cái gì? Hắn đối với ta...... Ai, không có gì."
Thương Mai nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi Tây Uyển, nói chuyện này với Tần Châu, Tần Châu cũng phát hiện hắn trong lòng có ý, chỉ là làm thế nào hắn cũng không chịu thừa nhận, Tần Châu thật sự bảo vệ A Cảnh, nàng hy vọng A Cảnh có thể tìm được một nữ tử tốt, ta biết lừa ngươi như vậy là không đúng, nhưng chúng ta cũng hy vọng, ngươi có thể đi sớm một chút, có người đi cùng ngươi, cũng còn hơn một mình ngươi."
Nhu Dao bất đắc dĩ nói: "Ta hẳn nên tức giận, các ngươi lại gạt ta đến cửa thành đợi trong gió hai canh giờ, còn lừa A Cảnh chạy ra ngoài thành, bây giờ cũng không biết đuổi theo đến đâu rồi, ai, nhưng thôi, có người để ý ta, vẫn còn hơn không ai quan tâm."
Thương Mai lôi kéo tay nàng: “Nhu Dao, ngươi thật tốt, thật sự rất tốt rất tốt."
Nhu Dao khổ sở cười: “Ngươi biết ta tốt thì có tác dụng gì? Người ta thích lại không biết cái tốt của ta."
"Không phải không biết, mà là chuyện tình cảm rất kỳ quái, không phải nói một người tốt đến vậy thì nhất định có được tình cảm nàng muốn, Tô Thanh và Linh Lợi......"
Nhu Dao nghe xong, rất khiếp sợ: “Không nghĩ tới, từ nhỏ Linh Lợi đã chịu nhiều khổ như vậy, Tô Thanh biết nàng chính là vị hôn thê ngày xưa không?"
"Tô Thanh hẳn là nhìn ra manh mối, nhưng không dám khẳng định."
Nhu Dao trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Tô Thanh là nam nhân tốt, hy vọng hắn có thể vui vẻ hạnh phúc."
Thương Mai lộ vẻ cảm động, tấm lòng của Nhu Dao, đừng nói nữ tử, dù là nam tử cũng không sánh bằng.
Cô từng gặp nhiều nữ tử điên cuồng vì tình yêu, từng gặp rất nhiều nữ tử vì tình yêu mà cô ấy nhầm tưởng mà làm hại người khác.
Nhu Dao nhìn cô, cười cười, khuôn mặt hơi thương cảm: “Kỳ thật, chuyện tình cảm không phải không đụng tường thì không biết quay đầu, mấy năm nay, ta vẫn bảo hộ chính mình, nếu đối phương không thương, ta sẽ rời đi, dùng tất cả sự cố gắng, mục đích cuối cùng chính là không hy vọng chính mình bị thương tổn, kỳ thật ta sớm biết rằng tâm của Tô Thanh không ở chỗ ta!
chỉ là ta nhầm tưởng, trước kia ta dễ dàng buông tha tình cảm của biểu ca, nghĩ rằng kiên trì với Tô Thanh một chút, có lẽ có thể thành công, nhưng hóa ra ước nguyện ban đầu của ta là đúng, ta đồng ý với quyết định của hắn, không muốn làm hắn, không ép đối phương và chính mình, không được, buông tay, đi con đường khác."
Trong lòng Thương Mai rất chua xót: “Nhu Dao, ta không biết an ủi ngươi thế nào, ở phương diện tình cảm, ta coi như là kẻ ngu ngốc."
Nhu Dao thở dài: “Kỳ thật ta nói nghe dễ dàng, nhưng khi làm lại rất khó, nhưng nếu không làm, đời này cứ như vậy rơi vào không thể tự thoát ra được, giống như Tôn Phương Nhi, luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, bức chính mình vào ngõ cụt tiến thoái lưỡng nan, lại thế nào?"
Đúng vậy, cầu không được thì tiêu sái rời đi, ít nhất, buông tha chính mình.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Thương Mai a một tiếng: “A Cảnh chạy ra khỏi thành rồi?"
"Đúng vậy, rất nhanh, ta gọi là A Cúc đến Tây Uyển hỏi, nói Tây Uyển không có chuyện gì, lại không biết sao hắn chạy nhanh ra khỏi thành như vậy." Nhu Dao kỳ lạ nói.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau, Mộ Dung Khanh hé ra mặt, thản nhiên nói: "Đáng đời!"
"Đáng đời cái gì?" Nhu Dao hỏi.
"Đáng đời không lấy được vợ."
Nhu Dao cười nhạo: “Hắn là người làm việc chăm chỉ, sao lại không lấy được vợ? Biểu ca cũng đừng xem người khác."
Thương Mai cũng vô cùng nghiêm túc nói: "Lần này, ta đồng ý lời của lão Thất."
Nhu Dao kỳ lạ nhìn bọn họ: “Người ta ra khỏi thành, sao lại nói người ta không lấy được vợ? Chúng ta có cần đến Tây Uyển xem không? Có lẽ, Tây Uyển bên đó thật sự xảy ra chuyện gì thì sao."
"Không cần, nếu thật sự gặp chuyện không may, A Cảnh sẽ không ra khỏi thành, mà sẽ đến tìm bổn vương." Mộ Dung Khanh nói.
Nhu Dao gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ ra khỏi thành làm việc rồi, hẳn là Tần Châu phái hắn đi làm việc, người này, làm việc thật thành ổn thỏa, Tần Châu được hắn tương trợ, thật như hổ thêm cánh."
Thương Mai nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng ta, trêu ghẹo nói: "Ngươi đúng là khen ngợi A Cảnh mười phần."
Nhu Dao nói: "Đương nhiên, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, lúc thoát chết, ta đã nói rồi, nếu ta có thể sống tiếp, trở về mở y quán, bán thuốc ta nghiên cứu chế tạo, tiền lời buôn bán ta phân cho hắn một nửa, coi như báo đáp."
"Hắn cũng không thiếu tiền, gia tộc của A Cảnh ở Bắc Mạc cũng tướng môn, không thể khinh thường, tốt xấu thì tiền bạc không thiếu." Thương Mai dừng lại một chút, ám chỉ nói: "Nhưng thật ra nghe Tần Châu nói, người nhà của A Cảnh vẫn lo lắng hôn sự của hắn, nếu ngươi muốn báo đáp, không bằng tìm một thê tử cho hắn."
Nhu Dao khoát tay, cười nói: "Chuyện tìm vợ này ta không làm được, người này cũng rất kén chọn, không phải nữ tử cũng có thể lọt vào mắt hắn."
"Hắn từng nói với ngươi điều kiện chọn thê tử của hắn sao?" Thương Mai hỏi.
Nhu Dao lắc đầu: “Thật ra cũng chưa từng nói, chỉ là, khi đến Nam Quận, Thiên Cơ phái nha đầu tới hầu hạ chúng ta, có mấy người vẻ ngoài xinh xắn, hắn cũng không nhìn người ta, vài lần ta còn nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc."
Mộ Dung Khanh tiếp tục thản nhiên nói: "Người cũng thật thành thật, chỉ là hơi ngu xuẩn."
"Ta không đồng ý lời nói của biểu ca, A Cảnh không ngu xuẩn, ngược lại, hắn còn rất thông minh, toàn bộ đều nhờ hắn, chúng ta hết lần này đến lần khác tránh thoát sự truy sát."
Chỉ là, Thương Mai không nói, Mộ Dung Khanh lại nói toàn bộ: “A Cảnh ra khỏi thành, không phải Tần Châu gọi hắn đi làm việc, hắn đi tìm ngươi."
Nhu Dao ngẩn ra: “Tìm ta? Ta ở ngay cửa thành mà, hắn ra khỏi thành làm cái gì?"
"Chắc là bị ngốc!"
Nhu Dao nhìn về phía vẻ mặt đầy ý cười của Thương Mai, hơi hơi nghiêm nghị: “Cuối cùng sao lại thế này? Hay là, các ngươi cố ý sai ta đến cửa thành?"
Thương Mai chỉ vào Mộ Dung Khanh: “Đều là hắn, hắn nghĩ ra chủ ý quỷ quái đó."
Nhu Dao giận tái mặt: “Các ngươi nói với hắn cái gì?"
Thương Mai đứng dậy giữ chặt tay Nhu Dao:“Chúng ta đi ra ngoài một chút."
Mộ Dung Khanh đứng dậy đi theo, bị Thương Mai ngăn lại: “Người ở lại đây, hai người phụ nữ nói chuyện, liên quan gì đến người?"
Hai con ngươi đen của Mộ Dung Khanh nhất thời tròn vo, căm giận nói: "Qua cầu rút ván."
Thương Mai lôi nàng ta đến chòi nghỉ mát ngồi xuống, thành khẩn nói: "Đầu tiên, ta phải nói xin lỗi ngươi."
Nhu Dao nhìn nàng, hé ra khuôn mặt đầy sự khó hiểu: “Có ý gì?"
Thương Mai tận lực làm cho chính mình nhìn có vẻ vô cùng áy náy: “Kỳ thật hôm nay không có khách từ Bắc Mạc đến, là Lão Thất...... Không, là ý của chúng ta, để ngươi đến cửa thành, sau đó nói cho A Cảnh, ngươi phải rời khỏi kinh thành, cho nên, A Cảnh là đi đuổi theo ngươi."
"A?" Nhu Dao đứng lên, kinh ngạc nhìn cô: “Sao ngươi...... Biểu ca cũng thật là, sao cũng hồ nháo với các ngươi? Lừa hắn làm cái gì? Hắn đối với ta...... Ai, không có gì."
Thương Mai nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi Tây Uyển, nói chuyện này với Tần Châu, Tần Châu cũng phát hiện hắn trong lòng có ý, chỉ là làm thế nào hắn cũng không chịu thừa nhận, Tần Châu thật sự bảo vệ A Cảnh, nàng hy vọng A Cảnh có thể tìm được một nữ tử tốt, ta biết lừa ngươi như vậy là không đúng, nhưng chúng ta cũng hy vọng, ngươi có thể đi sớm một chút, có người đi cùng ngươi, cũng còn hơn một mình ngươi."
Nhu Dao bất đắc dĩ nói: "Ta hẳn nên tức giận, các ngươi lại gạt ta đến cửa thành đợi trong gió hai canh giờ, còn lừa A Cảnh chạy ra ngoài thành, bây giờ cũng không biết đuổi theo đến đâu rồi, ai, nhưng thôi, có người để ý ta, vẫn còn hơn không ai quan tâm."
Thương Mai lôi kéo tay nàng: “Nhu Dao, ngươi thật tốt, thật sự rất tốt rất tốt."
Nhu Dao khổ sở cười: “Ngươi biết ta tốt thì có tác dụng gì? Người ta thích lại không biết cái tốt của ta."
"Không phải không biết, mà là chuyện tình cảm rất kỳ quái, không phải nói một người tốt đến vậy thì nhất định có được tình cảm nàng muốn, Tô Thanh và Linh Lợi......"
Nhu Dao nghe xong, rất khiếp sợ: “Không nghĩ tới, từ nhỏ Linh Lợi đã chịu nhiều khổ như vậy, Tô Thanh biết nàng chính là vị hôn thê ngày xưa không?"
"Tô Thanh hẳn là nhìn ra manh mối, nhưng không dám khẳng định."
Nhu Dao trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Tô Thanh là nam nhân tốt, hy vọng hắn có thể vui vẻ hạnh phúc."
Thương Mai lộ vẻ cảm động, tấm lòng của Nhu Dao, đừng nói nữ tử, dù là nam tử cũng không sánh bằng.
Cô từng gặp nhiều nữ tử điên cuồng vì tình yêu, từng gặp rất nhiều nữ tử vì tình yêu mà cô ấy nhầm tưởng mà làm hại người khác.
Nhu Dao nhìn cô, cười cười, khuôn mặt hơi thương cảm: “Kỳ thật, chuyện tình cảm không phải không đụng tường thì không biết quay đầu, mấy năm nay, ta vẫn bảo hộ chính mình, nếu đối phương không thương, ta sẽ rời đi, dùng tất cả sự cố gắng, mục đích cuối cùng chính là không hy vọng chính mình bị thương tổn, kỳ thật ta sớm biết rằng tâm của Tô Thanh không ở chỗ ta!
chỉ là ta nhầm tưởng, trước kia ta dễ dàng buông tha tình cảm của biểu ca, nghĩ rằng kiên trì với Tô Thanh một chút, có lẽ có thể thành công, nhưng hóa ra ước nguyện ban đầu của ta là đúng, ta đồng ý với quyết định của hắn, không muốn làm hắn, không ép đối phương và chính mình, không được, buông tay, đi con đường khác."
Trong lòng Thương Mai rất chua xót: “Nhu Dao, ta không biết an ủi ngươi thế nào, ở phương diện tình cảm, ta coi như là kẻ ngu ngốc."
Nhu Dao thở dài: “Kỳ thật ta nói nghe dễ dàng, nhưng khi làm lại rất khó, nhưng nếu không làm, đời này cứ như vậy rơi vào không thể tự thoát ra được, giống như Tôn Phương Nhi, luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, bức chính mình vào ngõ cụt tiến thoái lưỡng nan, lại thế nào?"
Đúng vậy, cầu không được thì tiêu sái rời đi, ít nhất, buông tha chính mình.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 720: Buông tha chính mình
10.0/10 từ 18 lượt.