Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 716: Gặp phải án giết người

Thương Mai cười nói: “Nếu là nhà Châu Tam thì ta cũng muốn được gặp con hắn.”

Mộ Dung Khanh nhớ lại dáng vẻ của cô khi nghe Châu Tam nói, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tỵ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn với cô.

Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta qua đó hỏi xem.”

Hai người từ trên núi xuống nên vào thôn từ phía sau núi, không nhìn thấy tên thôn.

Mộ Dung Khanh biết gần đây có vài thôn nhỏ, hắn cũng nhớ một vài tên thôn, nhưng chưa từng đến đây, vậy nên hắn cũng không biết là thôn gì.

Trời tối dần, từng hộ gia đình dần sáng đèn, gió rất nhẹ, khói xanh bốc lên. Thương Mai nhìn qua đó, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà khiến cô cảm thấy thoải mái mà yên tĩnh không thể tả. Tiếng chó sủa ở nơi xa, hai bên đường làng, ngôi nhà im ắng, có tiếng người ba quát mắng con trai vọng ra ngoài sân khiến lòng người thật yên bình.

“Nếu chúng ta có thể không màng tới mọi thứ, chỉ đến đây sống cuộc sống của mình thì tốt biết mấy.” Thương Mai thở dài.

Mộ Dung Khanh nắm chặt tay cô hơn: “Đúng thế.”

Hắn nhìn lên, đôi mắt đen như mực, không nhìn rõ cảm xúc.

Đột nhiên phía trước có tiếng hét thất thanh, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.

Mộ Dung Khanh và Thương Mai nhìn nhau rồi vội vàng chạy về phía nơi phát ra âm thanh.

Đó là một túp lều tranh có khoảng sân nhỏ, một người phụ nữ trung niên chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng, miệng liên tục sợ hãi kêu lên “chết rồi, chết rồi”, thu hút hàng xóm xung quanh tới xem.

Thương Mai và Mộ Dung Khanh bước vào, trong sân có một đống trứng vỡ, giỏ rơi ở bên cạnh.

Nhìn vào trong, họ thấy một người phụ nữ lớn bụng nằm trên mặt đất, máu loang lổ chảy ra gần phòng chứa củi.


Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều giật mình, vội lao vào trong.

Sản phụ dùng dao nấu ăn cứa vào cổ mình, tử vong do mất máu quá nhiều, đã chết khoảng nửa giờ, con dao dính máu rơi bên cạnh.

Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, vẻ mặt cô tái nhợt, cô lắc đầu: “Tắt thở rồi.”

Con dao cắt vào động mạch chủ trên cổ, mất máu quá nhiều nên sẽ nhanh dẫn đến cái chết, gần như không có cảm giác đau đớn.

“Sao lại thế? Sao lại thế? Châu Tam đâu?”

Một giọng nói vang lên từ đám đông, Mộ Dung Khanh nhìn sang thì thấy một người già đang run rẩy bước tới với vẻ mặt đau buồn và kinh ngạc.

Thương Mai sửng sốt: “Châu Tam?”

Đây là vợ Châu Tam?

Trời ơi, nhìn bụng nàng ấy, đúng là đã sắp sinh rồi.

Mộ Dung Khanh đột nhiên nắm lấy tay Thương Mai, kéo về phía sau, rút sợi dây trên cánh tay Thương Mai ra, giơ tay về phía trước, sợi dây đang trói một con rắn độc.

Mọi người đều ngạc nhiên: “Rắn độc 5 bước?”

Con rắn vướng vào sợi dây, vùng vẫy vài cái rồi tắt thở.

Mộ Dung Khanh gỡ đèn bão trong sân xuống, rọi vào trong phòng chứa củi, nhìn thấy một người đang nằm trên đống củi, người này đã chết.


Ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, là Châu Tam!

Sắc mặt Thương Mai trắng bệch, không thể tin được người mình vừa gặp cách đây một tiếng rưỡi trước lại chết bất ngờ như thế.

Mộ Dung Khanh kiểm tra một chút, Châu Tam bị rắn độc cắn vào bắp chân, trên bắp chân vẫn còn dấu răng rắn, vết thương có màu đen.

“Bị rắn độc cắn chết!” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói.

Thương Mai đã thấy rất nhiều người chết, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhất là sau khi trải qua thảm kịch ở núi Lang Vĩ, cô cảm thấy đã không còn gì khiến mình bị sốc nữa.

Nhưng khi nhìn thấy Châu Tam bị rắn độc cắn chết, vì chồng chết mà vợ Châu Tam cũng tự sát, cô chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Sao lại như vậy?

Hôm nay cô còn nghe Châu Tam lên kế hoạch cho tương lai, rõ ràng phía trước hắn là một con đường dù hơi vất vả nhưng ít nhất vẫn hạnh phúc, có thể nhìn thấy hy vọng, nhưng một tiếng rưỡi sau lại đều đã ngưng thở.

Cô không biết mình đã rời khỏi thôn bằng cách nào.

Tai cô ù đi, chỉ nhớ trước khi đi, Mộ Dung Khanh lệnh cho người đi báo quan, tìm người khám nghiệm tử thi.

Sau khi ra khỏi con đường chính thức, cô nhìn thấy xe ngựa đang đợi ở bên đường, cô cũng thấy Tiểu Khuyên đang đi tới, vẻ mặt nàng ta hơi lo lắng.

Mộ Dung Khanh ôm cô lên, đột nhiên cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, bên tai bỗng vang lên giọng nói hoảng sợ của Mộ Dung Khanh: “Thương Mai!”

Không còn biết gì nữa.

Cô chìm vào một giấc mơ.


Thân phận đã được đảo ngược, lão Thất là Châu Tam, còn cô là vợ Châu Tam.

Cô đang mang thai, lão Thất từ bên ngoài đốn củi trở về, hôn lên bụng cô, sau đó dịu dàng nói sẽ nấu cơm cho cô.

Cô hạnh phúc ngồi trong sảnh, vuốt ve bụng mình, mơ tưởng về những ngày tháng sau này.

Không biết đứa bé là con trai hay con gái? Đặt tên là gì? Sau này đứa bé sẽ làm gì?

Cô bỗng suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù sao cũng rất hạnh phúc, một nụ cười hạnh phúc thoáng qua giữa hai hàng lông mày.

Lão Thất nấu cơm đã lâu không trở lại, bình thường giờ này là hắn đã bưng đồ ăn lên.

Cô chạy ra ngoài và hét lớn: “Lão Thất!”

Không ai trả lời.

Giọng cô rất lớn, hẳn là lão Thất có thể nghe thấy.

Nhưng hắn không trả lời.

Cô đứng dậy, tay đỡ bụng chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp thì nhìn thấy lão Thất nằm trên đống củi, đã không còn hơi thở.

Cô nhìn thấy con dao làm bếp, tối nay lão Thất nấu canh xương nấm hương, con dao này dùng để chặt xương.

Một giọng nói vang vọng trong đầu cô, lão Thất chết rồi, cô còn sống để làm gì?


Cô cầm con dao lên, cứa vào cổ mình.

Máu bắn ra loang lổ khắp sàn nhà,cô nhìn thấy vết thương đó, nhìn thấy vết thương trên cổ mình.

Thương Mai bỗng mở mắt ra, nhưng lại thấy lão Thất ngồi cạnh mình với vẻ mặt tiều tuỵ, lo lắng nhìn cô.

“Lão Thất!” Thương Mai bật dậy, nắm lấy tay hắn, sợ hãi nói: “Không, vợ của Châu Tam không phải tự sát, nàng bị người khác giết.”

Mộ Dung Khanh nhìn cô, nhẹ giọng an ủi: “Nàng gặp ác mộng à? Đừng sợ.”

“Không, không phải” Thương Mai rất sốt ruột, cô đầy bụng nghi ngờ nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Không phải tự sát, trong mơ, cô cầm con dao làm bếp, cắt đứt động mạch cổ mình, nếu cứa bằng tay trái thì lưỡi dao sẽ kéo dài từ phía sau, nơi con dao cứa xuống sẽ nông hơn. Nhưng cô đã nhìn vết thương của vợ Châu Tam, rất bằng phẳng, là một vết dao rất lưu loát, hơn nữa lực cắt ở phần lưỡi dao tương đối mạnh.

Vết thương này do người khác cứa với một lực rất mạnh.

Giấc mơ đó là phản ứng kinh nghiệm tích luỹ được của cô, lúc đó cô hoảng hốt, đầu óc không hoạt động, nhưng vết thương đã in sâu trong tâm trí, giấc mơ này như một lời cảnh báo.

“Tin ta, thật đấy, không phải tự sát đâu, nàng ấy bị giết…” Thương Mai nói năng lộn xộn, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa nghi ngờ, đầu óc cô như có một mớ chỉ rối cuốn chặt, không thể tỉnh táo.

“Thương Mai, Thương Mai!” Mộ Dung Khanh ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Không sao, đừng lo lắng, ta đã cho người điều tra rồi, là tự sát, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, rất có sức thuyết phục.

“Thật sao? Thật sự là tự sát sao?” Thương Mai lẩm bẩm, chẳng lẽ cô nhớ nhầm? Vết thương không phải như vậy?

Gần đây cô làm sao vậy? Lúc nào cũng bàng hoàng hoảng hốt, đã xảy ra chuyện gì?

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Story Chương 716: Gặp phải án giết người
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...