Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 536: Hoàng đế triệu kiến huyện chúa
Thương Mai chạy tới Hi Vi Cung, nhưng lại nghe cung nhân nói Hoàng thượng đang tiếp kiến Đan Thanh Huyện chúa ở Ngự hoa viên.
Ngự hoa viên? Thương Mai thật sự kinh ngạc, bệnh của Hoàng thượng không được ra gió, dù hiện tại đang là mùa xuân, nhưng vẫn khá lạnh, sao ông ta lại tới Ngự hoa viên tiếp kiến mẫu thân chứ?
Chẳng lẽ ông ta thật sự khỏe rồi?
Thương Mai tới Ngự hoa viên, quả nhiên nhìn thấy loan giá của Hoàng đế ở gần đình phía xa xa.
Trong đình đang treo rèm, có lẽ có người đang ngồi nói chuyện trong đó.
Cô đi tới đó, Bao công công thấy cô đi tới thì hỏi: “Vương phi tới rồi à?”
Thương Mai khẽ cười đáp: “Bao công công, ta tới Hi Vị Cung thỉnh an Hoàng thượng, nhưng cung nhân nói Hoàng thượng tới Ngự hoa viên ngắm hoa, nên ta tới đây xem thử”
“Đúng vậy, giờ Hoàng thượng đang ở trong đình.” Bao công công cúi người nói: “Xin Vương phi đợi một lát, đế nô tài đi bẩm báo.”Đọc FULL bộ truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ tại đây.
Trong rèm, Hoàng đế đã nghe thấy tiếng Thương Mai, nên nói vọng ra: "Vương Phi tới rồi à? Mau vào đây đi."
Thương Mai nghe thấy giọng nói của ông thì không khỏi ngạc nhiên, từ khi nào Hoàng thượng lại dồi dào tinh thần đến thế? Xem ra, chữa bệnh bằng vu cổ thật sự có tác dụng.
Thương Mai vội đáp: “Vâng!”
Bao công công đi tới vén rèm lên, Thương Mai cúi người đi vào, thấy Hoàng đế và Liên Thúy Ngữ đang ngồi trên ghế đá được trải nệm êm trong đình.
Hạ Lâm đứng sau Liên Thúy Ngữ, còn Tôn Phương Nhi thì đứng sau Hoàng đế.
Hạ Lâm thấy Thương Mai tới thì nhất thời vui mừng: “Đại tỷ!”
Thương Mai khẽ gật đầu, đi tới làm lễ: “Thương Mai bái kiến Hoàng thượng!”
Tâm trạng Hoàng đế rất tốt, sắc mặt cũng cực kỳ hồng hào, nếu không nhìn kỹ, gần như sẽ không thấy mấy vết lốm đốm: “Ngươi tới rồi thì tốt, trẫm và Đan Thanh Huyện chúa đã trò chuyện được một lúc rồi, cũng vừa nhắc tới ngươi.”
Thương Mai khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn Liên Thúy Ngữ, bà cũng đang khẽ cười, nhưng cô hiểu rõ con người bà, nên nhìn ra được nụ cười này rất miễn cưỡng.
“Mọi người đang nói gì về ta thế?” Thương Mai cười hỏi.
Hoàng đế vươn tay nói: “Ngươi ngồi xuống đi, Tuyết Tiêm - xuất xứ từ nhà họ Hồ, vừa mới pha lên đó.”
Thương Mai ngồi xuống, nhìn nước trà trong vắt: “Hôm nay Hoàng thượng thật có nhã hứng.”
“Trẫm thấy trong người đã khỏe hơn nhiều, nên gọi Huyện chúa trò chuyện, nói tới mới nhớ, trẫm và Huyện chúa đã nhiều năm không gặp rồi.”
Hoàng đế nhìn Liên Thúy Ngữ bằng ánh mắt sâu xa.
Tim Thương Mai hơi chùng xuống, nhưng vẫn cười nói: “Sức khỏe Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, thì tìm bạn cũ ôn lại chuyện xưa cũng được, nhưng phải cẩn thận gió lớn.”
“Không sao, có Phương Nhi ở đây, bệnh tình của trẫm đã đỡ hơn rất nhiều.” Hoàng đế quay đầu nhìn Tôn Phương Nhi, nàng ta cười nhạt, trông rất miễn cưỡng.
Bao công công rót trà cho Thương Mai, cô nhấp một ngụm rồi nói: “Trà này này có mùi hương thoang thoảng, mới nhấp vào có hơi đắng, nhưng khi chảy xuống cuống họng rồi lại thấy ngọt, đúng là trà ngon.”
“Rất nhiều đồ nhà họ Hồ được chế biến tinh xảo, đúng rồi, Vương phi, trẫm nghe nói ngươi rất thân với trưởng tiệm nhà họ Hồ, đúng không?” Hoàng đế hỏi.
Thương Mai nói: “Chúng ta chỉ gặp mặt mấy lần, cũng không tính là quá thân thiết.”
“Ừm, đó đúng là một cô gái kỳ lạ” Hoàng đế trầm tư nói.
Thương Mai cảm thấy mỗi khi ông ta biểu hiện ra vẻ mặt này, là cô lại thấy sợ, không biết rốt cuộc ông ta đang tính toán chuyện gì.
Nhưng Hạ Lâm lại nói: “Đại tỷ, Hoàng thượng nói cho chúng ta ở lại trong cung chơi mấy ngày đó.”
Thương Mai bật cười thành tiếng: “Với tính của đệ thì sao có thể ở lại trong cung? Hấp ta hấp tấp, chỉ gây thêm rắc rối cho Hoàng thượng.”
“Không đâu, mẫu thân cũng ở trong cung, nên Lâm Lâm sẽ ở đây." Hạ Lâm vội nói.
Thương Mai chưa kịp nói gì thì Hoàng đế đã lên tiếng: “Trẫm mời Đan Thanh Huyện chúa ở trong cung mấy ngày, một là để trò chuyện giải sầu với trẫm, hai là thi họa của Huyện chúa nổi danh khắp thiên hạ, nên tiện thể gọi mấy Hoàng tử Công chúa đi theo học Huyện chúa học hỏi, trẫm không cầu bọn họ thành nhân tài, mà chỉ mong ra ngoài đừng quá yếu kém là được.”
Thương Mai nói: “Hoàng thượng đã đề cao mẫu thân rồi, Thương Mai thay mặt mẫu thân cảm tạ Hoàng thượng, nhưng dù gì mẫu thân cũng không phải người trong cung, nên ở trong cung sẽ khó tránh khỏi bị mọi người chỉ trích.”
“Chỉ trích?” Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Thương Mai: “Ai dám chỉ trích? Từ khi Huyện chúa hòa ly với phụ thân ngươi, thì đã là người tự do, huống hồ nàng ấy chỉ vào cung dạy bảo cho các Công chúa Hoàng tử, dù nàng ấy vào cung làm phi cũng không ai dám nói gì”
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Liên Thúy Ngữ và Thương Mai đều nhất thời trắng bệch, rồi hai người nhìn nhau.
Liên Thúy Ngữ cười nói: “Nếu để người ngoài nghe Hoàng thượng nói thế sẽ gây ra hiểu lầm.”
“Ai muốn hiểu lầm thì cứ việc, chỉ cần trẫm thấy ổn thỏa là được, chuyện này cứ quyết định vậy đi, Thương Mai, nếu ngươi rảnh rỗi thì cũng thường xuyên vào cùng bâu bạn với mâu phi... không, mẫu thân ngươi đi!”
Không biết Hoàng đế lỡ lời hay cố ý nói thế, khiến Thương Mai nghe xong thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Thương Mai định nói gì đó, nhưng Lộ công công đang đứng bên rèm khẽ lắc đầu với cô, nên cô cụp mắt đáp: “Vâng.”
Trong lòng Thương Mai buồn bực, Tôn Phương Nhi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp thu xếp, Hoàng đế đã gấp gáp ra tay rồi.
Cô ngồi uống trà một lúc, cũng không nói gì nữa, đúng lúc này Hoàng đế lên tiếng: “Hai người cứ ngồi đây trò chuyện đi, trẫm hơi mệt, nên về nghỉ ngơi trước.”
Thương Mai và Liên Thúy Ngữ vội đứng dậy: “Cung tiễn Hoàng thượng!”
Hoàng đế nhìn Liên Thúy Ngữ: “Huyện chúa, nàng cứ ở lại Huệ Khánh Cung đi, rồi mỗi buổi trưa tới Hi Vi Cung uống trà, trò chuyện với trẫm ”
“Vâng!” Liên Thúy Ngữ cúi đầu nhíu mày, khẽ đáp.
Hoàng đế nhìn bà với hàm ý sâu xa, rồi mới rời đi.
Lúc Tôn Phương Nhi đi qua người Thương Mai, nàng ta ngước mắt lên nhìn cô hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy loan giá của Hoàng đế đã đi xa rồi, hai tay Thương Mai mới siết thành nắm đấm: “Rốt cuộc ông ta định làm gì? Dù sao cũng đừng nhân cơ hội An Thân vương xuất chinh để ra chiêu này chứ?”
Liên Thúy Ngữ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Thương Mai, ông ta giữ mẹ ở trong cung, không phải là vì có ý đồ bất chính với mẹ, mà chỉ muốn bắt mẹ để kiềm chế An Thân vương thôi, còn Lâm Lâm..."
Bà ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, con ra ngoài trước đi, mẫu thân có chút chuyện muốn nói với đại tỷ con."
“Vâng ạ!" Hạ Lâm ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Liên Thúy Ngữ nắm tay Thương Mai nói: “Ngược lại mẹ đang lo lắng cho Lâm Lâm, lúc nãy Hoàng thượng hỏi nó rất nhiều chuyện liên quan đến Độc Kinh, xem ra, ông ta giữ Hạ Lâm ở trong cung, là vì muốn nó nghiên cứu điều chế ra thuốc độc hay thứ gì đó."
Thương Mai không muốn hai người liên lụy đến mấy chuyện này, nhưng giờ đã quá trễ rồi, cô nói: “Lâm Lâm không hiểu chuyện, lát nữa con sẽ tới cung Mai Phi nói một tiếng, để bà ấy chăm sóc hai người nhiều hơn, con để Tiểu Đao ở bên hai người, nếu có chuyện gì thì mẹ bảo Tiểu Đao xuất cung tìm con ngay.”
“Được, con yên tâm, mẹ cũng sẽ tùy cơ ứng biến.” Đáy mắt Liên Thúy Ngữ hiện lên vẻ kiên quyết: “Nếu ông ta ép mẹ làm những chuyện tổn thương đến An Thân vương, thì mẹ thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.”
Thương Mai sợ hành động quyết tâm này của bà nên khuyên nhủ: “Có chuyện gì mẹ cũng đừng kích động, mà phải bàn bạc với con trước biết chưa?”
“Ừm, con đi đi, giờ thế cuộc chưa rõ, mặc dù mẹ là phụ nữ nhưng cũng nhìn ra được một chút, con phải cẩn thận hơn biết không?” Liên Thúy Ngữ căn dặn.
“Con biết rồi.” Thương Mai gật đầu.
Trước khi xuất cung, Thương Mai chạy tới Lạc Thanh Cung tìm Mai phi một chuyển.
Mai phi nghe tin Hoàng thượng giam giữ Đan Thanh Huyện chúa, thì bất đắc dĩ thở dài: “Thương Mai, ngày xưa Hoàng thượng từng thích mẫu thân ngươi, lần này e rằng ông ta giữ Huyện chúa ở trong cung là có ý đồ... Haizz!”
“Nên ta mới mong Mai phi nương nương thay mặt ta chiếu cố bọn họ nhiều hơn, giờ ta không thể ở lại trong cung thường xuyên, nên mọi chuyện chỉ có thể nhờ cậy vào nương nương.” Thương Mai nói.
“Ngươi cứ yên tâm, bản cung sẽ trông chừng họ.” Mai phi bảo đảm.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Ngự hoa viên? Thương Mai thật sự kinh ngạc, bệnh của Hoàng thượng không được ra gió, dù hiện tại đang là mùa xuân, nhưng vẫn khá lạnh, sao ông ta lại tới Ngự hoa viên tiếp kiến mẫu thân chứ?
Chẳng lẽ ông ta thật sự khỏe rồi?
Thương Mai tới Ngự hoa viên, quả nhiên nhìn thấy loan giá của Hoàng đế ở gần đình phía xa xa.
Trong đình đang treo rèm, có lẽ có người đang ngồi nói chuyện trong đó.
Cô đi tới đó, Bao công công thấy cô đi tới thì hỏi: “Vương phi tới rồi à?”
Thương Mai khẽ cười đáp: “Bao công công, ta tới Hi Vị Cung thỉnh an Hoàng thượng, nhưng cung nhân nói Hoàng thượng tới Ngự hoa viên ngắm hoa, nên ta tới đây xem thử”
“Đúng vậy, giờ Hoàng thượng đang ở trong đình.” Bao công công cúi người nói: “Xin Vương phi đợi một lát, đế nô tài đi bẩm báo.”Đọc FULL bộ truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ tại đây.
Trong rèm, Hoàng đế đã nghe thấy tiếng Thương Mai, nên nói vọng ra: "Vương Phi tới rồi à? Mau vào đây đi."
Thương Mai nghe thấy giọng nói của ông thì không khỏi ngạc nhiên, từ khi nào Hoàng thượng lại dồi dào tinh thần đến thế? Xem ra, chữa bệnh bằng vu cổ thật sự có tác dụng.
Thương Mai vội đáp: “Vâng!”
Bao công công đi tới vén rèm lên, Thương Mai cúi người đi vào, thấy Hoàng đế và Liên Thúy Ngữ đang ngồi trên ghế đá được trải nệm êm trong đình.
Hạ Lâm đứng sau Liên Thúy Ngữ, còn Tôn Phương Nhi thì đứng sau Hoàng đế.
Hạ Lâm thấy Thương Mai tới thì nhất thời vui mừng: “Đại tỷ!”
Thương Mai khẽ gật đầu, đi tới làm lễ: “Thương Mai bái kiến Hoàng thượng!”
Tâm trạng Hoàng đế rất tốt, sắc mặt cũng cực kỳ hồng hào, nếu không nhìn kỹ, gần như sẽ không thấy mấy vết lốm đốm: “Ngươi tới rồi thì tốt, trẫm và Đan Thanh Huyện chúa đã trò chuyện được một lúc rồi, cũng vừa nhắc tới ngươi.”
Thương Mai khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn Liên Thúy Ngữ, bà cũng đang khẽ cười, nhưng cô hiểu rõ con người bà, nên nhìn ra được nụ cười này rất miễn cưỡng.
“Mọi người đang nói gì về ta thế?” Thương Mai cười hỏi.
Hoàng đế vươn tay nói: “Ngươi ngồi xuống đi, Tuyết Tiêm - xuất xứ từ nhà họ Hồ, vừa mới pha lên đó.”
Thương Mai ngồi xuống, nhìn nước trà trong vắt: “Hôm nay Hoàng thượng thật có nhã hứng.”
“Trẫm thấy trong người đã khỏe hơn nhiều, nên gọi Huyện chúa trò chuyện, nói tới mới nhớ, trẫm và Huyện chúa đã nhiều năm không gặp rồi.”
Hoàng đế nhìn Liên Thúy Ngữ bằng ánh mắt sâu xa.
Tim Thương Mai hơi chùng xuống, nhưng vẫn cười nói: “Sức khỏe Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, thì tìm bạn cũ ôn lại chuyện xưa cũng được, nhưng phải cẩn thận gió lớn.”
“Không sao, có Phương Nhi ở đây, bệnh tình của trẫm đã đỡ hơn rất nhiều.” Hoàng đế quay đầu nhìn Tôn Phương Nhi, nàng ta cười nhạt, trông rất miễn cưỡng.
Bao công công rót trà cho Thương Mai, cô nhấp một ngụm rồi nói: “Trà này này có mùi hương thoang thoảng, mới nhấp vào có hơi đắng, nhưng khi chảy xuống cuống họng rồi lại thấy ngọt, đúng là trà ngon.”
“Rất nhiều đồ nhà họ Hồ được chế biến tinh xảo, đúng rồi, Vương phi, trẫm nghe nói ngươi rất thân với trưởng tiệm nhà họ Hồ, đúng không?” Hoàng đế hỏi.
Thương Mai nói: “Chúng ta chỉ gặp mặt mấy lần, cũng không tính là quá thân thiết.”
“Ừm, đó đúng là một cô gái kỳ lạ” Hoàng đế trầm tư nói.
Thương Mai cảm thấy mỗi khi ông ta biểu hiện ra vẻ mặt này, là cô lại thấy sợ, không biết rốt cuộc ông ta đang tính toán chuyện gì.
Nhưng Hạ Lâm lại nói: “Đại tỷ, Hoàng thượng nói cho chúng ta ở lại trong cung chơi mấy ngày đó.”
Thương Mai bật cười thành tiếng: “Với tính của đệ thì sao có thể ở lại trong cung? Hấp ta hấp tấp, chỉ gây thêm rắc rối cho Hoàng thượng.”
“Không đâu, mẫu thân cũng ở trong cung, nên Lâm Lâm sẽ ở đây." Hạ Lâm vội nói.
Thương Mai chưa kịp nói gì thì Hoàng đế đã lên tiếng: “Trẫm mời Đan Thanh Huyện chúa ở trong cung mấy ngày, một là để trò chuyện giải sầu với trẫm, hai là thi họa của Huyện chúa nổi danh khắp thiên hạ, nên tiện thể gọi mấy Hoàng tử Công chúa đi theo học Huyện chúa học hỏi, trẫm không cầu bọn họ thành nhân tài, mà chỉ mong ra ngoài đừng quá yếu kém là được.”
Thương Mai nói: “Hoàng thượng đã đề cao mẫu thân rồi, Thương Mai thay mặt mẫu thân cảm tạ Hoàng thượng, nhưng dù gì mẫu thân cũng không phải người trong cung, nên ở trong cung sẽ khó tránh khỏi bị mọi người chỉ trích.”
“Chỉ trích?” Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Thương Mai: “Ai dám chỉ trích? Từ khi Huyện chúa hòa ly với phụ thân ngươi, thì đã là người tự do, huống hồ nàng ấy chỉ vào cung dạy bảo cho các Công chúa Hoàng tử, dù nàng ấy vào cung làm phi cũng không ai dám nói gì”
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Liên Thúy Ngữ và Thương Mai đều nhất thời trắng bệch, rồi hai người nhìn nhau.
Liên Thúy Ngữ cười nói: “Nếu để người ngoài nghe Hoàng thượng nói thế sẽ gây ra hiểu lầm.”
“Ai muốn hiểu lầm thì cứ việc, chỉ cần trẫm thấy ổn thỏa là được, chuyện này cứ quyết định vậy đi, Thương Mai, nếu ngươi rảnh rỗi thì cũng thường xuyên vào cùng bâu bạn với mâu phi... không, mẫu thân ngươi đi!”
Không biết Hoàng đế lỡ lời hay cố ý nói thế, khiến Thương Mai nghe xong thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Thương Mai định nói gì đó, nhưng Lộ công công đang đứng bên rèm khẽ lắc đầu với cô, nên cô cụp mắt đáp: “Vâng.”
Trong lòng Thương Mai buồn bực, Tôn Phương Nhi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp thu xếp, Hoàng đế đã gấp gáp ra tay rồi.
Cô ngồi uống trà một lúc, cũng không nói gì nữa, đúng lúc này Hoàng đế lên tiếng: “Hai người cứ ngồi đây trò chuyện đi, trẫm hơi mệt, nên về nghỉ ngơi trước.”
Thương Mai và Liên Thúy Ngữ vội đứng dậy: “Cung tiễn Hoàng thượng!”
Hoàng đế nhìn Liên Thúy Ngữ: “Huyện chúa, nàng cứ ở lại Huệ Khánh Cung đi, rồi mỗi buổi trưa tới Hi Vi Cung uống trà, trò chuyện với trẫm ”
“Vâng!” Liên Thúy Ngữ cúi đầu nhíu mày, khẽ đáp.
Hoàng đế nhìn bà với hàm ý sâu xa, rồi mới rời đi.
Lúc Tôn Phương Nhi đi qua người Thương Mai, nàng ta ngước mắt lên nhìn cô hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy loan giá của Hoàng đế đã đi xa rồi, hai tay Thương Mai mới siết thành nắm đấm: “Rốt cuộc ông ta định làm gì? Dù sao cũng đừng nhân cơ hội An Thân vương xuất chinh để ra chiêu này chứ?”
Liên Thúy Ngữ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Thương Mai, ông ta giữ mẹ ở trong cung, không phải là vì có ý đồ bất chính với mẹ, mà chỉ muốn bắt mẹ để kiềm chế An Thân vương thôi, còn Lâm Lâm..."
Bà ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, con ra ngoài trước đi, mẫu thân có chút chuyện muốn nói với đại tỷ con."
“Vâng ạ!" Hạ Lâm ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Liên Thúy Ngữ nắm tay Thương Mai nói: “Ngược lại mẹ đang lo lắng cho Lâm Lâm, lúc nãy Hoàng thượng hỏi nó rất nhiều chuyện liên quan đến Độc Kinh, xem ra, ông ta giữ Hạ Lâm ở trong cung, là vì muốn nó nghiên cứu điều chế ra thuốc độc hay thứ gì đó."
Thương Mai không muốn hai người liên lụy đến mấy chuyện này, nhưng giờ đã quá trễ rồi, cô nói: “Lâm Lâm không hiểu chuyện, lát nữa con sẽ tới cung Mai Phi nói một tiếng, để bà ấy chăm sóc hai người nhiều hơn, con để Tiểu Đao ở bên hai người, nếu có chuyện gì thì mẹ bảo Tiểu Đao xuất cung tìm con ngay.”
“Được, con yên tâm, mẹ cũng sẽ tùy cơ ứng biến.” Đáy mắt Liên Thúy Ngữ hiện lên vẻ kiên quyết: “Nếu ông ta ép mẹ làm những chuyện tổn thương đến An Thân vương, thì mẹ thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.”
Thương Mai sợ hành động quyết tâm này của bà nên khuyên nhủ: “Có chuyện gì mẹ cũng đừng kích động, mà phải bàn bạc với con trước biết chưa?”
“Ừm, con đi đi, giờ thế cuộc chưa rõ, mặc dù mẹ là phụ nữ nhưng cũng nhìn ra được một chút, con phải cẩn thận hơn biết không?” Liên Thúy Ngữ căn dặn.
“Con biết rồi.” Thương Mai gật đầu.
Trước khi xuất cung, Thương Mai chạy tới Lạc Thanh Cung tìm Mai phi một chuyển.
Mai phi nghe tin Hoàng thượng giam giữ Đan Thanh Huyện chúa, thì bất đắc dĩ thở dài: “Thương Mai, ngày xưa Hoàng thượng từng thích mẫu thân ngươi, lần này e rằng ông ta giữ Huyện chúa ở trong cung là có ý đồ... Haizz!”
“Nên ta mới mong Mai phi nương nương thay mặt ta chiếu cố bọn họ nhiều hơn, giờ ta không thể ở lại trong cung thường xuyên, nên mọi chuyện chỉ có thể nhờ cậy vào nương nương.” Thương Mai nói.
“Ngươi cứ yên tâm, bản cung sẽ trông chừng họ.” Mai phi bảo đảm.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 536: Hoàng đế triệu kiến huyện chúa
10.0/10 từ 18 lượt.