Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 470: Đi lãnh cung
Sau khi Thương Mai tỉnh táo lại, chế giễu: “Cái gọi là người đi trà nguội, quả thật chính là như thế này, Hoàng thái hậu dưới suối vàng có linh, nhìn thấy người bên cạnh bà bị Nghi phi nương nương sỉ nhục thế này, không biết tức giận nhường nào.”
“Đừng nói nhảm những điều này với bản cung, từ trước đến giờ bản cung không tin quỷ thần, người đã chết chính là đã chết, cũng không còn, bản cung làm cái gì với người bên cạnh bà, bà sẽ không biết, càng không nói đến tức giận.”
Nàng ta giơ tay lên: “Được rồi, ngươi cũng đừng vòng vo với bản cung nữa, ngươi thẳng thắn trả lời bản cung, bản cung có thể vào lãnh cung không.”
Thương Mai nhìn về phía Tôn công công, vừa rồi hẳn là ông ta có lời muốn nói.
Tôn công công khẽ gật đầu với Thương Mai, ra hiệu cứ thoải mái đồng ý cho nàng ta đi xem.
Mặc dù Thương Mai không biết Tôn công công tính toán cái gì, nhưng ông ta luôn đa mưu túc trí, chắc hẳn Nghi phi vào rồi cũng không phát hiện được gì.
Thế là, cô nói: “Được, nếu Nghi phi nương nương đã muốn vào xem, vậy thì vào đi, nhưng mà, ta phải vào cùng, dù sao, Lương tần trúng gió lạnh, sẽ truyền nhiễm.”
“Ngươi thích làm chó theo đuôi, chẳng lẽ bản cung lại ngăn cản ngươi sao?” Nghi phi lạnh nhạt nói.
“Tiện nhân miệng đầy phân từ đâu đến? Làm cho bản cung muốn ngủ trưa cũng không ngủ được, nơi nào không đi lại đi Trường Sinh Cung, là muốn chọn quả hồng mềm để bóp* sao?” Giọng nói của Tráng Tráng từ cửa truyền đến, vô cùng không vui.
Chọn quả hồng mềm để bóp*: Khi dễ những người yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Thương Mai nghe nói như vậy, yên tâm nuốt lời chế giễu đã đến bên miệng trở về, mỉm cười đứng qua một bên, mặc dù cãi nhau không phải điểm mạnh của Tráng Tráng, nhưng thân phận của nàng đủ để nghiền ép người ta.
Nghi phi ngẩng đầu nhìn Tráng Tráng đi đến, lại nghe thấy lời nói của nàng, tất nhiên sắc mặt không thể nào vui vẻ, nhưng ngại vì thân phận của Tráng Tráng, không tiện mắng chửi, chỉ thản nhiên nói: “Đã quấy rầy công chúa nghỉ trưa, thần thiếp đúng là sai rồi, nhưng mà, sợ rằng trong Trường Sinh Cung này cũng không có quả hồng mềm nào, hơn nữa công chúa nói thần thiếp miệng đầy phân, vậy lời của công chúa cũng không sạch sẽ là bao.”
“Miệng bản cung sạch hay không sạch, ngươi có thể can thiệp sao? Nhưng miệng ngươi không sạch, bản cung có thể vả miệng ngươi.” Tráng Tráng bước lên, dứt khoát ngồi xuống, thái độ kiêu căng ngang ngược.
Nghi phi biết sẽ không chiếm được chỗ tốt ở trước mặt Mộ Dung Tráng Tráng, cũng không ầm ĩ với nàng, nói: “Được, vậy lần sau công chúa nhìn thần thiếp không vừa mắt thì vả miệng đi, thần thiếp muốn vào lãnh cung thăm Lương tần, tốt xấu gì cũng từng là tỷ muội, thần thiếp cũng nên đến thăm hỏi.”
“Đợi đã!” Thương Mai thấy Tráng Tráng đến, chuyện vừa rồi phải nói rõ ràng, miễn cho lời truyền ra ngoài, cô lại gánh cái tội vượt quyền.
“Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương phi còn muốn giữ bản cung lại ăn cơm sao?” Nghi phi cười lạnh.
Thương Mai cười nói: “Nghi phi nương nương nể mặt, có gì không thể chứ? Nghi phi nương nương không chê cơm canh đạm bạc là được.”
“Nhiếp Chính vương phi không phải quanh co lòng vòng, còn có chuyện gì?” Nghi phi nhăn mặt nói.
Thương Mai cảm thấy mạch não người này quả thật kỳ lạ, rõ ràng là nàng ta lôi ra trước: “Vừa rồi Nghi phi nương nương từng nói ta quản lý sổ sách chỉ là làm qua loa thôi, lúc này thừa dịp Trấn Quốc công chúa ở đây, không bằng lại hỏi ý của nàng một chút, xem ta quản sổ sách là danh chính ngôn thuận hay chỉ là người qua đường.”
Nghi phi nhăn mày: “Bản cung chỉ là thuận miệng nói vậy, ngươi còn tưởng thật?”
“Nghi phi nương nương vừa mở miệng đã nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe, vẫn nên nói rõ ràng một chút.” Thương Mai nhìn về phía Tráng Tráng: “Công chúa, người nói một lời chắc chắn đi, người là Trấn Quốc công chúa, tôn quý là vậy, bây giờ hậu cung không ai chèo chống, chỉ có thể dựa vào người thôi.”
Trong lòng Tráng Tráng mắng: Cô gái nhỏ này thật đúng là biết leo cột mà lên, còn muốn ỷ vào ta nữa.
Nhưng mà, tất nhiên nàng sẽ giúp đỡ Thương Mai, nói: “Trước đó không phải Hoàng thái hậu hạ lệnh cho ngươi quản lý sổ sách trong cung sao? Nếu đã là mệnh lệnh của Hoàng thái hậu, sao có thể là danh không chính ngôn không thuận? Hơn nữa, không phải bây giờ vẫn không có Hoàng hậu sao? Mai phi và Nghi phi cùng nhau xử lý chuyện trong hậu cung đã đủ phiền phức rồi, ngươi là Nhiếp Chính vương phi, dù sao cũng phải giúp đỡ san sẻ một phần, đây là trách nhiệm của ngươi, không trốn tránh được.”
Sắc mặt Nghi phi hơi khó coi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Công chúa, vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
“Nương nương chờ đã, ta đi cùng ngươi qua đó.” Thương Mai cười nói.
Hai người một trước một sau đi ra, Nghi phi lạnh lùng nói: “Hạ Thương Mai, ngươi trốn đằng sau công chúa, trốn không được bao lâu đâu.”
“Không phải Nghi phi nương nương cũng trốn đằng sau Quý thái phi sao? Hay nói là Quý thái phi trốn ở đằng sau Nghi phi nương nương? Mọi người đều vì chính mình, công khai so chiêu cũng được, ngấm ngầm giở trò cũng chẳng sao, ta chờ.” Thương Mai thản nhiên nói.
Nghi phi hừ lạnh: “Chẳng lẽ bản cung lại sợ ngươi? Nhưng cũng không ngại nói với ngươi, vị trí Hoàng hậu và Thái tử, Nghi Lan Cung đều nhất định phải có được.”
“Cái này còn phải hỏi xem Quý thái phi có đồng ý hay không.”
“Muốn châm ngòi ly gián? Không có cửa đâu!” Nghi phi kiêu ngạo nói, giọng điệu không mảy may để Quý thái phi vào mắt.
Thương Mai thật sự rất nghi ngờ, Nghi phi lấy sức mạnh từ đâu ra mà cảm thấy mình có thể lật đổ Quý thái phi? Quý thái phi mưu tính đã lâu, mà cho dù nàng ta có dã tâm, nhưng bất kể là quan hệ hay thế lực, vẫn không so được với Quý thái phi.
Tôn công công và Du ma ma đi theo sau lưng, một đường đi vào lãnh cung.
Khi đi đến cửa cung, lại gặp Đao lão đại từ trong lãnh cung đi ra.
Thương Mai hơi kinh ngạc, hắn ta đến từ lúc nào?
Quay đầu liếc nhìn Tôn công công, khóe miệng Tôn công công mỉm cười, Thương Mai cũng cười, gừng càng già càng cay mà.
“Mở cửa, Nghi phi nương nương muốn đi vào.” Thương Mai dặn dò.
“Vâng!” Đao lão đại mở cửa, lùi ra đằng sau một bước, lại không cẩn thận trẹo chân, đụng vào người Nghi phi, may mắn cung nữ bên cạnh Nghi phi lập tức đỡ lấy, nếu không, Nghi phi đã ngã xuống rồi.
“Nghi phi nương nương thứ tội, Nghi phi nương nương thứ tội!” Đao lão đại sợ hãi nói.
Thương Mai không đợi Nghi phi lên tiếng đã nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi mù rồi sao? Đi đường cũng không xong, nếu như làm Nghi phi nương nương bị thương, ngươi có mấy cái mạng để đền? Còn không mau cút ra ngoài?”
Đao lão đại vội vàng nói: “Vâng, nô tài cút, nô tài cút ngay.” Nói xong, chạy nhanh như một làn khói.
Nghi phi vốn muốn bắt hắn ta lại mắng chửi một trận, thấy hắn ta chạy mất, không nhịn được thở hổn hển nổi giận với Thương Mai: “Thật sự chủ gì sẽ có nô tài ấy, một chút quy củ cũng không có.”
Thương Mai cảm thấy lực chiến đấu của nàng ta đúng là vô cùng vô tận, cũng lười đáp lại nàng ta, dứt khoát vượt qua nàng ta đi vào.
Khi đi qua bên người nàng ta, ngửi được một mùi thơm, cô hé miệng nở nụ cười, Tôn công công, ông xấu lắm!
Nghi phi đi vào, nhìn cảnh tượng hoang vu vắng vẻ, xà ngang trong chính điện cũng xiêu vẹo, không nhịn được cười gằn: “Lương tần ở nơi này cũng có thể quen được sao? Nơi này không thể so sánh với Thanh Ninh cung.”
Sao lời này lại khiến người ta muốn tát nàng ta một phát vậy chứ? Thương Mai khẽ dừng bước, vẫn là nhịn xuống, phải nhịn!
Bước vào trong điện, mùi hôi thối truyền đến, giống mùi chuột chết, lại giống mùi thịt thối, thoang thoảng khiến người ta buồn nôn.
Nghi phi che mũi lại, chán ghét nói: “Cái nơi rách nát gì vậy?”
Nhưng, Thương Mai lại phát hiện, mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng bước chân lại không hề ngừng lại, một đường đi thẳng về phía trước.
Nếu những người khác lảm nhảm lắm lời giống Nghi phi thế này, chắc chắn Thương Mai sẽ cảm thấy họ nông cạn, còn Nghi phi, mặc dù ngoài miệng không bỏ qua cho người nào, nhưng lại không cho cô cảm giác như vậy. Trái lại, Thương Mai càng ngày càng cảm thấy nàng ta rất kín đáo, chiếc miệng sắc bén này chỉ là để che giấu tính toán trong lòng nàng ta.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
“Đừng nói nhảm những điều này với bản cung, từ trước đến giờ bản cung không tin quỷ thần, người đã chết chính là đã chết, cũng không còn, bản cung làm cái gì với người bên cạnh bà, bà sẽ không biết, càng không nói đến tức giận.”
Nàng ta giơ tay lên: “Được rồi, ngươi cũng đừng vòng vo với bản cung nữa, ngươi thẳng thắn trả lời bản cung, bản cung có thể vào lãnh cung không.”
Thương Mai nhìn về phía Tôn công công, vừa rồi hẳn là ông ta có lời muốn nói.
Tôn công công khẽ gật đầu với Thương Mai, ra hiệu cứ thoải mái đồng ý cho nàng ta đi xem.
Mặc dù Thương Mai không biết Tôn công công tính toán cái gì, nhưng ông ta luôn đa mưu túc trí, chắc hẳn Nghi phi vào rồi cũng không phát hiện được gì.
Thế là, cô nói: “Được, nếu Nghi phi nương nương đã muốn vào xem, vậy thì vào đi, nhưng mà, ta phải vào cùng, dù sao, Lương tần trúng gió lạnh, sẽ truyền nhiễm.”
“Ngươi thích làm chó theo đuôi, chẳng lẽ bản cung lại ngăn cản ngươi sao?” Nghi phi lạnh nhạt nói.
“Tiện nhân miệng đầy phân từ đâu đến? Làm cho bản cung muốn ngủ trưa cũng không ngủ được, nơi nào không đi lại đi Trường Sinh Cung, là muốn chọn quả hồng mềm để bóp* sao?” Giọng nói của Tráng Tráng từ cửa truyền đến, vô cùng không vui.
Chọn quả hồng mềm để bóp*: Khi dễ những người yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Thương Mai nghe nói như vậy, yên tâm nuốt lời chế giễu đã đến bên miệng trở về, mỉm cười đứng qua một bên, mặc dù cãi nhau không phải điểm mạnh của Tráng Tráng, nhưng thân phận của nàng đủ để nghiền ép người ta.
Nghi phi ngẩng đầu nhìn Tráng Tráng đi đến, lại nghe thấy lời nói của nàng, tất nhiên sắc mặt không thể nào vui vẻ, nhưng ngại vì thân phận của Tráng Tráng, không tiện mắng chửi, chỉ thản nhiên nói: “Đã quấy rầy công chúa nghỉ trưa, thần thiếp đúng là sai rồi, nhưng mà, sợ rằng trong Trường Sinh Cung này cũng không có quả hồng mềm nào, hơn nữa công chúa nói thần thiếp miệng đầy phân, vậy lời của công chúa cũng không sạch sẽ là bao.”
“Miệng bản cung sạch hay không sạch, ngươi có thể can thiệp sao? Nhưng miệng ngươi không sạch, bản cung có thể vả miệng ngươi.” Tráng Tráng bước lên, dứt khoát ngồi xuống, thái độ kiêu căng ngang ngược.
Nghi phi biết sẽ không chiếm được chỗ tốt ở trước mặt Mộ Dung Tráng Tráng, cũng không ầm ĩ với nàng, nói: “Được, vậy lần sau công chúa nhìn thần thiếp không vừa mắt thì vả miệng đi, thần thiếp muốn vào lãnh cung thăm Lương tần, tốt xấu gì cũng từng là tỷ muội, thần thiếp cũng nên đến thăm hỏi.”
“Đợi đã!” Thương Mai thấy Tráng Tráng đến, chuyện vừa rồi phải nói rõ ràng, miễn cho lời truyền ra ngoài, cô lại gánh cái tội vượt quyền.
“Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương phi còn muốn giữ bản cung lại ăn cơm sao?” Nghi phi cười lạnh.
Thương Mai cười nói: “Nghi phi nương nương nể mặt, có gì không thể chứ? Nghi phi nương nương không chê cơm canh đạm bạc là được.”
“Nhiếp Chính vương phi không phải quanh co lòng vòng, còn có chuyện gì?” Nghi phi nhăn mặt nói.
Thương Mai cảm thấy mạch não người này quả thật kỳ lạ, rõ ràng là nàng ta lôi ra trước: “Vừa rồi Nghi phi nương nương từng nói ta quản lý sổ sách chỉ là làm qua loa thôi, lúc này thừa dịp Trấn Quốc công chúa ở đây, không bằng lại hỏi ý của nàng một chút, xem ta quản sổ sách là danh chính ngôn thuận hay chỉ là người qua đường.”
Nghi phi nhăn mày: “Bản cung chỉ là thuận miệng nói vậy, ngươi còn tưởng thật?”
“Nghi phi nương nương vừa mở miệng đã nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe, vẫn nên nói rõ ràng một chút.” Thương Mai nhìn về phía Tráng Tráng: “Công chúa, người nói một lời chắc chắn đi, người là Trấn Quốc công chúa, tôn quý là vậy, bây giờ hậu cung không ai chèo chống, chỉ có thể dựa vào người thôi.”
Trong lòng Tráng Tráng mắng: Cô gái nhỏ này thật đúng là biết leo cột mà lên, còn muốn ỷ vào ta nữa.
Nhưng mà, tất nhiên nàng sẽ giúp đỡ Thương Mai, nói: “Trước đó không phải Hoàng thái hậu hạ lệnh cho ngươi quản lý sổ sách trong cung sao? Nếu đã là mệnh lệnh của Hoàng thái hậu, sao có thể là danh không chính ngôn không thuận? Hơn nữa, không phải bây giờ vẫn không có Hoàng hậu sao? Mai phi và Nghi phi cùng nhau xử lý chuyện trong hậu cung đã đủ phiền phức rồi, ngươi là Nhiếp Chính vương phi, dù sao cũng phải giúp đỡ san sẻ một phần, đây là trách nhiệm của ngươi, không trốn tránh được.”
Sắc mặt Nghi phi hơi khó coi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Công chúa, vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”
“Nương nương chờ đã, ta đi cùng ngươi qua đó.” Thương Mai cười nói.
Hai người một trước một sau đi ra, Nghi phi lạnh lùng nói: “Hạ Thương Mai, ngươi trốn đằng sau công chúa, trốn không được bao lâu đâu.”
“Không phải Nghi phi nương nương cũng trốn đằng sau Quý thái phi sao? Hay nói là Quý thái phi trốn ở đằng sau Nghi phi nương nương? Mọi người đều vì chính mình, công khai so chiêu cũng được, ngấm ngầm giở trò cũng chẳng sao, ta chờ.” Thương Mai thản nhiên nói.
Nghi phi hừ lạnh: “Chẳng lẽ bản cung lại sợ ngươi? Nhưng cũng không ngại nói với ngươi, vị trí Hoàng hậu và Thái tử, Nghi Lan Cung đều nhất định phải có được.”
“Cái này còn phải hỏi xem Quý thái phi có đồng ý hay không.”
“Muốn châm ngòi ly gián? Không có cửa đâu!” Nghi phi kiêu ngạo nói, giọng điệu không mảy may để Quý thái phi vào mắt.
Thương Mai thật sự rất nghi ngờ, Nghi phi lấy sức mạnh từ đâu ra mà cảm thấy mình có thể lật đổ Quý thái phi? Quý thái phi mưu tính đã lâu, mà cho dù nàng ta có dã tâm, nhưng bất kể là quan hệ hay thế lực, vẫn không so được với Quý thái phi.
Tôn công công và Du ma ma đi theo sau lưng, một đường đi vào lãnh cung.
Khi đi đến cửa cung, lại gặp Đao lão đại từ trong lãnh cung đi ra.
Thương Mai hơi kinh ngạc, hắn ta đến từ lúc nào?
Quay đầu liếc nhìn Tôn công công, khóe miệng Tôn công công mỉm cười, Thương Mai cũng cười, gừng càng già càng cay mà.
“Mở cửa, Nghi phi nương nương muốn đi vào.” Thương Mai dặn dò.
“Vâng!” Đao lão đại mở cửa, lùi ra đằng sau một bước, lại không cẩn thận trẹo chân, đụng vào người Nghi phi, may mắn cung nữ bên cạnh Nghi phi lập tức đỡ lấy, nếu không, Nghi phi đã ngã xuống rồi.
“Nghi phi nương nương thứ tội, Nghi phi nương nương thứ tội!” Đao lão đại sợ hãi nói.
Thương Mai không đợi Nghi phi lên tiếng đã nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi mù rồi sao? Đi đường cũng không xong, nếu như làm Nghi phi nương nương bị thương, ngươi có mấy cái mạng để đền? Còn không mau cút ra ngoài?”
Đao lão đại vội vàng nói: “Vâng, nô tài cút, nô tài cút ngay.” Nói xong, chạy nhanh như một làn khói.
Nghi phi vốn muốn bắt hắn ta lại mắng chửi một trận, thấy hắn ta chạy mất, không nhịn được thở hổn hển nổi giận với Thương Mai: “Thật sự chủ gì sẽ có nô tài ấy, một chút quy củ cũng không có.”
Thương Mai cảm thấy lực chiến đấu của nàng ta đúng là vô cùng vô tận, cũng lười đáp lại nàng ta, dứt khoát vượt qua nàng ta đi vào.
Khi đi qua bên người nàng ta, ngửi được một mùi thơm, cô hé miệng nở nụ cười, Tôn công công, ông xấu lắm!
Nghi phi đi vào, nhìn cảnh tượng hoang vu vắng vẻ, xà ngang trong chính điện cũng xiêu vẹo, không nhịn được cười gằn: “Lương tần ở nơi này cũng có thể quen được sao? Nơi này không thể so sánh với Thanh Ninh cung.”
Sao lời này lại khiến người ta muốn tát nàng ta một phát vậy chứ? Thương Mai khẽ dừng bước, vẫn là nhịn xuống, phải nhịn!
Bước vào trong điện, mùi hôi thối truyền đến, giống mùi chuột chết, lại giống mùi thịt thối, thoang thoảng khiến người ta buồn nôn.
Nghi phi che mũi lại, chán ghét nói: “Cái nơi rách nát gì vậy?”
Nhưng, Thương Mai lại phát hiện, mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng bước chân lại không hề ngừng lại, một đường đi thẳng về phía trước.
Nếu những người khác lảm nhảm lắm lời giống Nghi phi thế này, chắc chắn Thương Mai sẽ cảm thấy họ nông cạn, còn Nghi phi, mặc dù ngoài miệng không bỏ qua cho người nào, nhưng lại không cho cô cảm giác như vậy. Trái lại, Thương Mai càng ngày càng cảm thấy nàng ta rất kín đáo, chiếc miệng sắc bén này chỉ là để che giấu tính toán trong lòng nàng ta.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 470: Đi lãnh cung
10.0/10 từ 18 lượt.