Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 387

Rất nhiều đại thần nhìn xa trông rộng đã biết được ý đồ phía sau của Mộ Dung Khanh, nên nhất thời tinh thần phấn chấn, bởi vì đức hạnh của Thái tử đã khiến bọn họ không thể nhìn thấy tương lai của Đại Chu, nếu cuối cùng Đại Chu phải giao vào tay hạng người này, thì sớm muộn gì cũng bị diệt vong.

Tất nhiên, mọi người vẫn sẽ tạm thời giữ lại Lương Vương, nhưng nếu Mộ Dung Khanh nói Lương Vương mà mọi người nhìn thấy là do có người cố ý bôi đen hắn, vậy thì mọi người đêu muốn biết, Lương Vương thật sự là người thế nào?

Mộ Dung Khanh phớt lờ sự tức giận của Hoàng hậu, rồi nói tiếp: “Lúc Lương Vương mười ba tuổi, bị ngã gãy chân, chắc chăn mọi người đều nghe nói rằng là do hắn bất cẩn nên bị ngã, nhưng sự thật là do Thái tử gây ra, tạm thời chúng ta không truy xét nguyên do tại sao lúc đó Thái tử lại hại Lương Vương bị thương, rõ ràng Hoàng hậu biết được chân tướng, nhưng lại hạ lệnh phong tỏa mọi chuyện, tất cả cung nữ biết được chuyện này đều bị đuổi ra khỏi cung. Sau khi Lương Vương bị thương tật không được bao lâu, thì Hoàng thượng lập ngôi vị Thái tử, Mộ Dung Trịnh được phong làm Thái tử, bản vương muốn hỏi các vị đại thần hoàng thân quốc thích, nếu ban đầu Lương Vương không bị thương, thì ngôi vị Thái tử sẽ thuộc về ai?”

Trước giờ Mộ Dung Khanh chưa từng nói những lời như vậy, hắn luôn là người không nói hai lời, nhưng rõ ràng tối nay hắn định nói ra chuyện này bằng cách kể chuyện, câu chất vấn cuối cùng đã khiến Thái tử Mộ Dung Trịnh nổi điên, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Khanh, ngươi đừng nói nhăng nói cuội, lúc đó là do hắn tự ngã gãy chân, không liên quan gì đến bản cung? Hơn nữa, mẫu hậu không hề thiên vị ai cả, lúc đó phụ hoàng cảm thấy hắn không có đủ đức hạnh, nên mới không lập hắn làm Thái tử, ngươi nói như vậy chẳng khác nào đang chất vấn sự anh minh của phụ hoàng? Ngươi to gan lắm.”


Lương Thái phó cũng lạnh lùng nói: “Hóa ra hôm nay Vương gia mượn cớ nghị tội để nói những lời xằng bậy, vừa làm to chuyện nói Thái tử phá hoại quan hệ ngoại giao, vừa nói Thái tử bất trung bất hiếu, nhưng lại lật lại một đống nợ cũ, chuyện đã trôi qua nhiêu năm như vậy, ai mà biết được thật giả thế nào?

Mộ Dung Khanh nhìn Hoàng hậu: “Hoàng hậu, bản vương đang nói nhăng nói cuội à?”

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, rồi buôn bã nói: “Vương gia biết rõ đây là nỗi đau trong lòng bản cung, nhưng lại không ngại vạch ra trước mặt các vị đại thần hoàng thân quốc thích, mặc dù chuyện đã trôi qua nhiều nói, đều như một nhát dao đâm vào tim bản cung vậy.”

Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Thế à? Hoàng không phải là một mẫu thân vô tâm, nhưng bà xem thử bà đã làm những gì? Nếu bản vương muốn điều tra sự thật năm đó sẽ rất dễ dàng, Hoàng hậu tưởng trên đời này thật sự không còn nhân chứng nào sao?”



Hoàng thái hậu lạnh lùng ra lệnh: “A Khanh, ngươi nói tiếp đi!”

Mộ Dung Khanh sau khi Lương Vương bị thương, quả thật Hoàng hậu đã tỏ ra thương xót rất chân thành, nên bà ta đã khẩn câu cho Lương Vương làm Thân Vương, rồi xin phong ấp, binh mã, với mục đích bù đắp tổn thất cho hắn, nhưng đồng thời bà ta cũng sợ Lương Vương sẽ gây khó dễ cho Thái tử, nên từ lúc Lương Vương rời cung xây phủ đệ, bà ta luôn phái người ẩn nấp trong đến giờ người được Hoàng hậu phái đi giám sát vẫn đang ở trong Vương phủ, nếu các vị muốn biết, bản vương có thể bắt người đó tới đây. Cùng lúc đó, Thái tử cũng sợ Lương Vương sẽ ghi hận mình đã tổn thương hắn năm đó, vì muốn mọi người chán ghét Lương Vương, hắn đã xúi giục Hoàng hậu nạp rất nhiều thiếp vào Lương Vương phủ, nhưng sau khi mấy tì thiếp này bước còn bị hành hung nữa, dân dà lan truyên tin đồn, nói Lương Vương vì tàn tật mà tâm lý vặn vẹo, tàn bạo, xuống tay tàn nhân với mấy tì thiếp vô tội, Hoàng hậu đều nhìn thấy rõ mấy chuyện này của Thái tử, nhưng bà ta lại lấy tình cảm ra đánh động Lương Vương, bảo hắn hãy tha thứ cho sự tùy hứng làm bậy của đệ đệ, bởi vì hắn ta là đương kim được, Lương Vương vì chữ hiếu, không nỡ tổn thương Hoàng hậu, nên cứ nhãn nhịn, nhún nhường hết lân này đến lân khác.”

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Lương Vương lại chịu nhiều nỗi đau như thế.

Nhưng Hoàng hậu lại cười khẩy, luôn lắc đầu cười nói: “Thật vớ vẩn”


“Bản vương có nói vớ vẩn hay không, thì lát nữa ắt có nhân chứng nói cho mọi người biết.”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng liếc nhìn bà ta, rồi nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, Lương Vương cứ thế hứng chịu sự tổn thương của mẫu thân và đệ đệ, cho đến mấy ngày trước, Vương phi của bản rằng, nàng ấy có thể chữa trị vết thương ở chân cho hắn, nhưng lại bị Hoàng hậu phản thấy bản vương coi trọng Lương Vương, sợ hắn năm đủ quyên chính trị rồi sẽ tranh giành với Thái tử, nên bà ta lại triệu kiến Lương Vương lần nữa, dùng tính mạng của Vương Ý Nhi – ý trung nhân của hắn để uy hiếp ép hắn phải chủ động từ bỏ việc chính trị, vì bà ta biết, Lương Vương không thể trở thành Thái tử là vì hắn bị tật, nếu hắn khỏi bệnh, chắc Vương lại nhượng bộ lân nữa, nhưng Thái tử vẫn không chịu buông tha, thấy Vương Ý Nhi tới phủ Công chúa thông báo tung tích của sừng huyết linh dương, hắn liên bắt nàng ta đi, hơn nữa còn căn dặn thuộc hạ của mình tùy ý làm nhục nàng ta, cũng may Vương phi, mẫu thân Vương Ý Nhi, và Lưu Nguyệt – bang chủ Diêm Bang Lương Quốc chạy tới kịp, nên Vương Ý Nhi mới này rồi, tăng nhân trong hoàng tự đều có thể làm chứng. Cuối cùng, lần khiêu khích này của Thái tử đã khiến Lương Vương bùng nổ, hắn xông vào Đông Cung, đánh Thái tử một trận, rồi đâm Thái tử ba mươi tám nhát kiếm, nhưng dù gì Thái tử cũng là đệ đệ mình, nên ba mươi tám nhát kiếm đó đều không đâm trúng chỗ hiểm, vì vậy, giờ Thái tử vẫn có thể hống hách mà Lương Vương bị Hoàng hậu trừng phạt nặng, đánh hắn sáu mươi trượng bằng đại trượng mận gai, còn tuyên bố muốn tước phong hiệu Thân Vương của hắn, đày xuống làm Hoàng tử…”

Mộ Dung Khanh nói đến đây, bỗng bị Bảo An Vương cắt ngang: “Không đúng, Hoàng hậu nương nương đã bàn bạc với bản vương về chuyện này, nói chỉ đánh Lương Vương ba mươi trượng thôi, chứ không hề nhắc đến chuyện phạt sáu cập đến việc tước phong hiệu Thân Vương, nhưng chuyện này bản vương vân đang cần nhắc, nên chưa triệu tập thân thích đến bàn bạc.”

“Hoàng thúc, không bằng chúng ta hỏi thẳng Hoàng hậu xem, là phạt sáu mươi đại trượng mận gai hay ba mươi trượng?” Mộ Dung Khanh quay đầu nhìn Hoàng hậu: “Chuyện này là thật sao? Hoàng hậu tự nói thử xem mình đã trừng phạt Lương Vương thế nào?”

Hai mắt Hoàng hậu như biết nhân vật chính hôm nay là mình, Mộ Dung Khanh định vạch trân chuyện ba mẹ con bà trước mặt hoàng thân quốc thích và đại thần.

Hoàng thái hậu thấy bà không lên tiếng, thì lạnh lùng quát: “Ngươi nói đi, là ba mươi trượng hay sáu mươi trượng?”

Hoàng hậu ngẩng đầu lên, cằm nhọn đến mức lạnh thấu xương: “Sáu mươi đại trượng mận gai, tội huynh đệ tương tàn, hơn nữa người bị thương còn là có gì quá đáng.”

Bảo An Vương không ngờ Hoàng hậu lại lừa mình, nên tức đến mức mặt đen như đít nồi: “Sáu mươi trượng thì không có gì quá đáng, nhưng sáu mươi đại trượng mận gai thì khác, đại trượng mận gai trong hậu cung đều có gai nhọn, nếu đánh sáu mươi trượng, cho dù có thể sống sót, thì hai chân cũng bị phế, Hoàng hậu nhãn tâm đến thế ư? Nếu mọi chuyện đúng chỉ vì bất đắc dĩ, vậy thì ngươi cũng phải xem xét hậu quả để xử lý chứ, đó là nhi tử thân sinh của ngươi đấy, sao ngươi có thể xuống tay như vậy? Ngươi thật sự muốn đánh hắn tàn phế đến chết ngươi mới hài lòng ư? Hơn nữa, thần làm Hoàng hậu, mà lại che giấu sự thật với bản

vương, bản vương là phó tông trưởng, phụ trách quản lý nội ngoại vụ Hoàng cung cố ý che giấu để bản vương đưa ra phán quyết sai lầm, điều này chẳng khác nào hãm hại bản vương làm chuyện bất nghĩa à?”

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Story Chương 387
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...