Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 381: Mệt chết thái phó
Thái tử dưỡng thương ở Đông cung, ba mươi tám kiếm kia của Lương Vương không tạo thành tổn thương quá lớn đối với hắn, ngược lại điểm chí mạng tương đối nghiêm trọng, bây giờ phải bó thuốc nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lương Thụ Lâm đã trở lại báo cáo: “Điện hạ, sừng huyết linh dương đã lấy được nhưng lại bị vứt xuống vực sâu, không ai có thể tìm được.”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, hắn làm ta bị thương, ta phải lấy mạng hắn.”
Trong đáy mắt Lương Thụ Lâm lóe lên một tia gian xảo: “Đúng vậy, không có sừng huyết linh dương, Lương Vương sẽ không sống được.”
Đúng là trong lúc vô tình hắn ta cho Thái tử biết, Lương Vương cần sừng huyết linh dương để cứu mạng.
Thật ra bên ngoài rất nhiều người biết, sừng huyết linh dương là để cứu trưởng công chúa, nhưng Thái tử cũng không quan tâm tình hình của trưởng công chúa, cộng thêm việc bị thương ở Đông cung không tiếp xúc với bên ngoài, cho nên cũng không biết. Những lời nói của Lương Thụ Lâm, hắn đều tin cả.
“Điện hạ, thái phó sai người tới, nói là có chuyện muốn hỏi thái tử điện hạ.” Cung nhân đi tới nói.
“Truyền vào!”
Thái tử muốn ngồi dậy một chút, nhưng vết thương đau nhức, khẽ động liền như bị rách ra, hắn liếc mắt về phía Lương Thụ Lâm, cả giận nói: “Còn không tranh thủ đỡ bản cung dậy? Đúng đờ ra như khúc gỗ thế làm gì? Cái thứ óc lợn!”
“Vâng!” Lương Thụ Lâm vội vàng đi tiến lên, đỡ hắn ngồi dậy, lại kê một cái đệm sau lưng hắn.
Người hầu của thái phó bước nhanh tới, quỳ trên mặt đất: “Nô tài tham kiến thái tử điện hạ.”
“Chuyện gì?” Thái tử hỏi.
“Điện hạ, Nhiếp Chính Vương triệu tập bá quan và người trong hoàng thất, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, thái phó bảo nô tài đến hỏi điện hạ một chút, xem mấy ngày này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
Thái tử nghe được Nhiếp Chính Vương triệu tập bá quan và dòng họ, vô cùng khẩn trương: “Mộ Dung Khanh muốn làm gì? Tại sao lại muốn triệu tập dòng họ?”
Người hầu nói: “Bẩm điện hạ, thái phó cũng không biết, nhưng mà thái phó suy đoán là nhằm vào Thái tử, cho nên nô tài tới đây hỏi Thái tử một chút, xem gần đây có xảy ra chuyện gì mà thái phó không biết không. Thái phó nhất định phải biết được toàn bộ, mới có thể có cách đối phó.”
Thái tử cả giận nói: “Nhằm vào bản cung? Hắn dựa vào cái gì mà đòi nhằm vào bản cung? Bản cung bị tên phế nhân kia biến thành thế này hắn cũng không tới thăm bản cung một chút? Bản cung không có làm việc gì không thể để lộ ra ngoài cả, ngươi trở về báo lại cho thái phó, nếu như hắn dây dưa không dứt, đổ cho hắn cái tội làm hại Thái tử là được.”
Người hầu biết vị Thái tử này khó chơi lại không biết trời cao đất rộng, gán tội danh cho Nhiếp Chính Vương đâu có dễ dàng như vậy?
Hắn ta nhẫn nại nói: “Điện hạ, việc này không thể coi thường, nếu người có gì giấu diếm thì nhất định phải nói cho thái phó biết, thái phó suy đoán, hành động lần này của Nhiếp Chính Vương có khả năng muốn phế truất điện hạ.”
“Hắn dám?” Thái tử nổi giận: “Hắn có quyền gì mà đòi phế truất bản cung? Phụ hoàng còn chưa có chết đâu, hắn dám to gan làm bậy? Trong mắt hắn còn có đạo luật của tổ tông không?”
Người hầu nhắc nhở: “Điện hạ, Hoàng thượng đúng là có khẩu dụ, chỉ cần chứng minh được điện hạ có lỗi nặng, thông qua bàn bạc với triều thần và dòng họ hoàng thất, Nhiếp Chính Vương có quyền phế truất Thái tử.”
“Chỉ có khẩu dụ, cũng không có chỉ rõ, ai biết lời hắn nói là thật hay giả?” Thái tử cười giễu cợt nói.
“Điện hạ, mặc kệ là thật hay giả, việc này vẫn nên chuẩn bị chu đáo thì tốt hơn.”
Lương Thụ Lâm cũng khuyên nhủ: “Đúng đấy điện hạ, thái phó sáng suốt, ông ấy bàn giao như vậy nhất định là có nguyên nhân, vẫn nên nghe theo lời của thái phó.”
Thật ra trong lòng Thái tử cũng buồn bực, hắn biết Mộ Dung Khanh khó đối phó, chỉ vì uy nghiêm của mình nên mới không muốn lộ ra vẻ sợ hãi làm trò cười cho người khác.
Nghe Lương Thụ Lâm nói vậy, hắn trầm tư một chút, nói: “Cũng không có gì, chỉ là ngày đó bắt được người trong lòng của tên phế nhân đó, còn có…”
Hắn im lặng một hồi, không biết có nói nói chuyện của Nghi phi không, Hạ Thương Mai kia cũng biết việc này, nếu như công khai lên triều đình, thái phó không được biết trước, sợ không có cách nào ứng đối, nghĩ đi nghĩ lại, hắn gọi người hầu tới, ghé vào tai hắn ta nói ra chuyện của Nghi phi.
Người hầu hoảng hốt: “Người nói Nhiếp Chính Vương phi biết chuyện này?”
“Nàng ta đi qua, tận mắt nhìn thấy, với lại ngày đó trong Hoàng tự, bản cung đang xử lý chuyện tốt, nàng ta cũng xông vào, chứng kiến toàn bộ.”
“Trừ nàng ra, còn có ai nhìn thấy không?” Người hầu hỏi.
Thái tử ngẫm nghĩ một chút: “Còn có mẫu thân của dân nữ kia, gọi là gì mà Lưu Nguyệt, tăng nhân của Hoàng tự cũng biết, hai cung nữ trong cung của Nghi phi cũng biết, bên người bản cung cũng có mấy người biết.”
Người hầu thật sự không ngờ tới Thái tử sẽ làm ra loại chuyện này, một khi việc này được công khai, đều không cần bàn bạc cũng có thể trực tiếp phế.
Hắn là nhiễu loạn cung đình, trộm phi tử của cha mình, đại nghịch bất đạo, còn cần bàn bạc gì nữa? Quan trọng nhất là việc này còn bị Nhiếp Chính Vương phi biết, khó trách, Mộ Dung Khanh lại gióng trống khua chiêng triệu tập bá quan và dòng họ, hắn là có chứng thực.
“Trừ cái đó ra, còn gì nữa không?” Người hầu hỏi.
Thái tử khoát tay: “Làm gì còn? Hết rồi.”
Chuyện trộm sừng huyết linh dương hôm nay không thể nói, nếu không truyền tới tai mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ hận chết hắn.
“Vậy nô tài xin cáo lui trước!” Người hầu thi lễ, vội vàng rời đi.
Người hầu trở về báo lại lời Thái tử cho thái phó biết. Thái phó tức đến xanh mặt: “Hắn không chết cũng không vô dụng rồi, thân là Thái tử, chính sự không làm, chỉ toàn làm mấy cái nam đạo nữ xướng, ngoài kia nhiều đàn bà như vậy, sao cứ phải trộm trên đầu phụ hoàng hắn? Chuyện này nhất định không thể công khai, ngươi lập tức đi một chuyến đến cung của Nghi phi, bảo nàng ta canh phòng nghiêm ngặt người bên cạnh, một chữ cũng không thể tiết lộ ra ngoài, vào thời điểm quan trọng phải hiểu rõ tình hình, diệt khẩu toàn bộ.”
“Vậy bên hoàng hậu nương nương thì bàn giao thế nào?”
“Việc này không thể báo cho Hoàng hậu nương nương, chỉ nói là Hạ Thương Mai vu khống, nếu để cho Hoàng hậu biết, tất nhiên nàng sẽ diệt trừ Nghi phi, trong lúc quan trọng thế này, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.” Thái phó nghiêm giọng dặn dò, sau đó lại nhỏ giọng bàn giao vài câu để người hầu chuyển lời đến cho hoàng hậu.”
“Rõ!”
Thái phó hít sâu một hơn, trong lòng ông ta hiểu rõ, đây là một trận đại chiến.
Nếu như thật sự phế bỏ Thái tử, ông ta sẽ không thể bồi dưỡng người, không có người bồi dưỡng, đại kế vạn năm của Lương gia sẽ không thể nào áp dụng.
Đáy lòng hắn thầm chửi mắng lần nữa, đúng là một tên vô dụng.
Đám người hầu chia ra làm việc, một người tới cung của Nghi phi, Nghi phi biết được việc này sắp bị bóc mẽ, lại không lo lắng chút nào, nói với người hầu: “Việc này là ăn không nói có, ngươi nói cho thái phó, không cần lo lắng.”
Người hầu nghi ngờ nhìn Nghi phi: “Nương nương, việc này không thể coi thường, Nhiếp Chính Vương phi đã tận mắt chứng kiến.”
“Thì sao? Nàng ta và bản cung sớm có ân oán chất chứa, với lại nàng ta không thích Thái tử, cho nên vu oan hãm hãi, còn có thể nói gì nữa sao?”
“Vậy người trong phòng nương nương?”
Nghi phi cười xinh đẹp một tiếng, lại có vẻ lẳng lơ lạnh lùng không nói ra được: “Yên tâm đi, nơi này của bản cung, người biết đều là người chết.”
Người hầu chấn động trong lòng: “Vâng, vậy nô tài cáo lui.”
Sau khi người hầu rời đi, Nghi phi gọi hai cung nữ thiếp thân ra: “Các ngươi xuất cung một chuyến, mua giúp bản cung vài thứ.”
“Vâng!” Cung nữ thiếp thân nói.
Hai người vừa xuất cung, Nghi phi liền truyền thị vệ tới: “Đuổi theo các nàng, đưa đến chỗ không người giải quyết.”
“Rõ!” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Bên Hoàng hậu, đầu tiên là có người đến hỏi rõ tình huống, sau đó liền có người hầu đến thông báo: “Nương nương, bên Nhiếp Chính Vương định vu oan cho thái tử và Nghi phi có tư tình, dùng việc này để phế truất Thái tử.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Lương Thụ Lâm đã trở lại báo cáo: “Điện hạ, sừng huyết linh dương đã lấy được nhưng lại bị vứt xuống vực sâu, không ai có thể tìm được.”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, hắn làm ta bị thương, ta phải lấy mạng hắn.”
Trong đáy mắt Lương Thụ Lâm lóe lên một tia gian xảo: “Đúng vậy, không có sừng huyết linh dương, Lương Vương sẽ không sống được.”
Đúng là trong lúc vô tình hắn ta cho Thái tử biết, Lương Vương cần sừng huyết linh dương để cứu mạng.
Thật ra bên ngoài rất nhiều người biết, sừng huyết linh dương là để cứu trưởng công chúa, nhưng Thái tử cũng không quan tâm tình hình của trưởng công chúa, cộng thêm việc bị thương ở Đông cung không tiếp xúc với bên ngoài, cho nên cũng không biết. Những lời nói của Lương Thụ Lâm, hắn đều tin cả.
“Điện hạ, thái phó sai người tới, nói là có chuyện muốn hỏi thái tử điện hạ.” Cung nhân đi tới nói.
“Truyền vào!”
Thái tử muốn ngồi dậy một chút, nhưng vết thương đau nhức, khẽ động liền như bị rách ra, hắn liếc mắt về phía Lương Thụ Lâm, cả giận nói: “Còn không tranh thủ đỡ bản cung dậy? Đúng đờ ra như khúc gỗ thế làm gì? Cái thứ óc lợn!”
“Vâng!” Lương Thụ Lâm vội vàng đi tiến lên, đỡ hắn ngồi dậy, lại kê một cái đệm sau lưng hắn.
Người hầu của thái phó bước nhanh tới, quỳ trên mặt đất: “Nô tài tham kiến thái tử điện hạ.”
“Chuyện gì?” Thái tử hỏi.
“Điện hạ, Nhiếp Chính Vương triệu tập bá quan và người trong hoàng thất, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, thái phó bảo nô tài đến hỏi điện hạ một chút, xem mấy ngày này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
Thái tử nghe được Nhiếp Chính Vương triệu tập bá quan và dòng họ, vô cùng khẩn trương: “Mộ Dung Khanh muốn làm gì? Tại sao lại muốn triệu tập dòng họ?”
Người hầu nói: “Bẩm điện hạ, thái phó cũng không biết, nhưng mà thái phó suy đoán là nhằm vào Thái tử, cho nên nô tài tới đây hỏi Thái tử một chút, xem gần đây có xảy ra chuyện gì mà thái phó không biết không. Thái phó nhất định phải biết được toàn bộ, mới có thể có cách đối phó.”
Thái tử cả giận nói: “Nhằm vào bản cung? Hắn dựa vào cái gì mà đòi nhằm vào bản cung? Bản cung bị tên phế nhân kia biến thành thế này hắn cũng không tới thăm bản cung một chút? Bản cung không có làm việc gì không thể để lộ ra ngoài cả, ngươi trở về báo lại cho thái phó, nếu như hắn dây dưa không dứt, đổ cho hắn cái tội làm hại Thái tử là được.”
Người hầu biết vị Thái tử này khó chơi lại không biết trời cao đất rộng, gán tội danh cho Nhiếp Chính Vương đâu có dễ dàng như vậy?
Hắn ta nhẫn nại nói: “Điện hạ, việc này không thể coi thường, nếu người có gì giấu diếm thì nhất định phải nói cho thái phó biết, thái phó suy đoán, hành động lần này của Nhiếp Chính Vương có khả năng muốn phế truất điện hạ.”
“Hắn dám?” Thái tử nổi giận: “Hắn có quyền gì mà đòi phế truất bản cung? Phụ hoàng còn chưa có chết đâu, hắn dám to gan làm bậy? Trong mắt hắn còn có đạo luật của tổ tông không?”
Người hầu nhắc nhở: “Điện hạ, Hoàng thượng đúng là có khẩu dụ, chỉ cần chứng minh được điện hạ có lỗi nặng, thông qua bàn bạc với triều thần và dòng họ hoàng thất, Nhiếp Chính Vương có quyền phế truất Thái tử.”
“Chỉ có khẩu dụ, cũng không có chỉ rõ, ai biết lời hắn nói là thật hay giả?” Thái tử cười giễu cợt nói.
“Điện hạ, mặc kệ là thật hay giả, việc này vẫn nên chuẩn bị chu đáo thì tốt hơn.”
Lương Thụ Lâm cũng khuyên nhủ: “Đúng đấy điện hạ, thái phó sáng suốt, ông ấy bàn giao như vậy nhất định là có nguyên nhân, vẫn nên nghe theo lời của thái phó.”
Thật ra trong lòng Thái tử cũng buồn bực, hắn biết Mộ Dung Khanh khó đối phó, chỉ vì uy nghiêm của mình nên mới không muốn lộ ra vẻ sợ hãi làm trò cười cho người khác.
Nghe Lương Thụ Lâm nói vậy, hắn trầm tư một chút, nói: “Cũng không có gì, chỉ là ngày đó bắt được người trong lòng của tên phế nhân đó, còn có…”
Hắn im lặng một hồi, không biết có nói nói chuyện của Nghi phi không, Hạ Thương Mai kia cũng biết việc này, nếu như công khai lên triều đình, thái phó không được biết trước, sợ không có cách nào ứng đối, nghĩ đi nghĩ lại, hắn gọi người hầu tới, ghé vào tai hắn ta nói ra chuyện của Nghi phi.
Người hầu hoảng hốt: “Người nói Nhiếp Chính Vương phi biết chuyện này?”
“Nàng ta đi qua, tận mắt nhìn thấy, với lại ngày đó trong Hoàng tự, bản cung đang xử lý chuyện tốt, nàng ta cũng xông vào, chứng kiến toàn bộ.”
“Trừ nàng ra, còn có ai nhìn thấy không?” Người hầu hỏi.
Thái tử ngẫm nghĩ một chút: “Còn có mẫu thân của dân nữ kia, gọi là gì mà Lưu Nguyệt, tăng nhân của Hoàng tự cũng biết, hai cung nữ trong cung của Nghi phi cũng biết, bên người bản cung cũng có mấy người biết.”
Người hầu thật sự không ngờ tới Thái tử sẽ làm ra loại chuyện này, một khi việc này được công khai, đều không cần bàn bạc cũng có thể trực tiếp phế.
Hắn là nhiễu loạn cung đình, trộm phi tử của cha mình, đại nghịch bất đạo, còn cần bàn bạc gì nữa? Quan trọng nhất là việc này còn bị Nhiếp Chính Vương phi biết, khó trách, Mộ Dung Khanh lại gióng trống khua chiêng triệu tập bá quan và dòng họ, hắn là có chứng thực.
“Trừ cái đó ra, còn gì nữa không?” Người hầu hỏi.
Thái tử khoát tay: “Làm gì còn? Hết rồi.”
Chuyện trộm sừng huyết linh dương hôm nay không thể nói, nếu không truyền tới tai mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ hận chết hắn.
“Vậy nô tài xin cáo lui trước!” Người hầu thi lễ, vội vàng rời đi.
Người hầu trở về báo lại lời Thái tử cho thái phó biết. Thái phó tức đến xanh mặt: “Hắn không chết cũng không vô dụng rồi, thân là Thái tử, chính sự không làm, chỉ toàn làm mấy cái nam đạo nữ xướng, ngoài kia nhiều đàn bà như vậy, sao cứ phải trộm trên đầu phụ hoàng hắn? Chuyện này nhất định không thể công khai, ngươi lập tức đi một chuyến đến cung của Nghi phi, bảo nàng ta canh phòng nghiêm ngặt người bên cạnh, một chữ cũng không thể tiết lộ ra ngoài, vào thời điểm quan trọng phải hiểu rõ tình hình, diệt khẩu toàn bộ.”
“Vậy bên hoàng hậu nương nương thì bàn giao thế nào?”
“Việc này không thể báo cho Hoàng hậu nương nương, chỉ nói là Hạ Thương Mai vu khống, nếu để cho Hoàng hậu biết, tất nhiên nàng sẽ diệt trừ Nghi phi, trong lúc quan trọng thế này, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.” Thái phó nghiêm giọng dặn dò, sau đó lại nhỏ giọng bàn giao vài câu để người hầu chuyển lời đến cho hoàng hậu.”
“Rõ!”
Thái phó hít sâu một hơn, trong lòng ông ta hiểu rõ, đây là một trận đại chiến.
Nếu như thật sự phế bỏ Thái tử, ông ta sẽ không thể bồi dưỡng người, không có người bồi dưỡng, đại kế vạn năm của Lương gia sẽ không thể nào áp dụng.
Đáy lòng hắn thầm chửi mắng lần nữa, đúng là một tên vô dụng.
Đám người hầu chia ra làm việc, một người tới cung của Nghi phi, Nghi phi biết được việc này sắp bị bóc mẽ, lại không lo lắng chút nào, nói với người hầu: “Việc này là ăn không nói có, ngươi nói cho thái phó, không cần lo lắng.”
Người hầu nghi ngờ nhìn Nghi phi: “Nương nương, việc này không thể coi thường, Nhiếp Chính Vương phi đã tận mắt chứng kiến.”
“Thì sao? Nàng ta và bản cung sớm có ân oán chất chứa, với lại nàng ta không thích Thái tử, cho nên vu oan hãm hãi, còn có thể nói gì nữa sao?”
“Vậy người trong phòng nương nương?”
Nghi phi cười xinh đẹp một tiếng, lại có vẻ lẳng lơ lạnh lùng không nói ra được: “Yên tâm đi, nơi này của bản cung, người biết đều là người chết.”
Người hầu chấn động trong lòng: “Vâng, vậy nô tài cáo lui.”
Sau khi người hầu rời đi, Nghi phi gọi hai cung nữ thiếp thân ra: “Các ngươi xuất cung một chuyến, mua giúp bản cung vài thứ.”
“Vâng!” Cung nữ thiếp thân nói.
Hai người vừa xuất cung, Nghi phi liền truyền thị vệ tới: “Đuổi theo các nàng, đưa đến chỗ không người giải quyết.”
“Rõ!” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Bên Hoàng hậu, đầu tiên là có người đến hỏi rõ tình huống, sau đó liền có người hầu đến thông báo: “Nương nương, bên Nhiếp Chính Vương định vu oan cho thái tử và Nghi phi có tư tình, dùng việc này để phế truất Thái tử.
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 381: Mệt chết thái phó
10.0/10 từ 18 lượt.