Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 367: Bản tử
Trong lòng Hoàng hậu rất khó chịu, thậm chí bà còn trách cứ, nếu Lương Vương đã biết sự khổ sở của bà thì tại sao không thể lại hiểu chuyện như xưa chứ?
“Ngươi đứng lên đi!” Hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi cảm thấy bản cung thiên vị đệ đệ ngươi, có lẽ đúng vậy, nhưng ngươi làm huynh trưởng, chẳng phải nên nhường hắn ta sao?’”
Lương Vương không đứng lên mà vẫn quỳ như trước, nói với giọng điệu châm chọc: “Không nhường sao? Mẫu hậu, nếu nhi thần không nhường, nếu nhi thần cư xử như người bình thường thì người cho rằng phụ hoàng sẽ phong hắn ta làm Thái tử sao?”
Đây là những lời không nên nói ra nhất, Hoàng hậu cũng cho rằng, cả đời này, hắn cũng sẽ không nói ra và cả đời này bà cũng sẽ không biết được những đau thương cùng những thiệt hại đằng sau mà hắn phải gánh chịu.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy tim đập loạn xa, trong lòng vang lên một giọng nói, lần này hỏng thật rồi, hắn đã quyết tâm đấu với đệ đệ của mình rồi.
Một vài ý nghĩ vụt qua nhưng đều bị bà ta nhẹ nhàng dập tắt.
“Mẫu hậu vẫn luôn ý thức được điều đó nhưng người có từng cảm thấy không cam lòng thay cho ta không? Không hề, người vẫn an tâm vì Thái tử vẫn là con của người, người chẳng có thiệt hại gì cả, ta cũng tin rằng nếu con của một nương nương khác làm ta bị thương ở chân không thể sinh con được, người nhất định sẽ liều mạng với hắn ta, ta không hề nghi ngờ tình yêu mà người dành cho ta, chỉ là tình yêu ấy chưa đủ đậm sâu mà thôi.”
“Toàn Nhi, ngươi nghĩ vậy khiến Mẫu hậu thật sự rất khó chịu, mấy năm nay, Mẫu hậu không phút giây nào là không đau lòng vì những uất ức và đau khổ mà ngươi phải chịu, ta vẫn luôn nghĩ cách bù đắp cho ngươi…”
Lương Vương ngắt lời bà: “Nếu thật sự muốn bù đắp thì sẽ không có chuyện biết rõ ta có cơ hội khỏi hẳn nhưng lại không để cho Hoàng thẩm trị liệu cho ta, nếu thật tình thương ta, sẽ không có chuyện rõ ràng biết ta không thích tiểu thư Lâm gia nhưng vẫn muốn ta cưới nàng ta, cái gọi là bồi đắp chỉ là một cách thức khiến cho người an lòng mà thôi, với ta nó vô ích, ngược lại nó còn khiến ta khó chịu, bồi đắp kiểu đó thà không có còn hơn.”
Lời nói ra đã rõ ràng như vậy, Hoàng hậu ngược lại cũng tỉnh ra rất nhiều, bà thừa nhận quả thật bà đã thiên vị Thái tử, nhưng là một người mẹ bà không còn cách nào khác.
Bà nản lòng thoái chí nói: “Một khi đã như vậy thì cũng không cần phải nói nữa, nếu ngươi đã không thích tiểu thư Lâm gia thì thôi vậy, dù sao cũng đã từ hôn, bên Lâm gia bổn cung sẽ bồi thường chút ít cho họ. Nhưng chuyện ngươi làm Thái tử bị thương, như thế nào đi nữa, bổn cũng cũng phải có lời giải thích, bản cung sẽ thảo luận với các thành viên hoàng gia về việc ngươi khiến Thái tử trọng thương để tiến hành định tội, Mẫu hậu không thể bao che ngươi, cũng bao che không được, trước tiên sẽ tước phong hào vương gia của ngươi, nhưng ngươi vẫn là hoàng tử, vẫn phải xin lỗi đệ đệ của mình nếu không, ngoài việc tước phong hào còn phải đánh ngươi ba mươi đại bản.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!” Lương Vương váo lạy: “Thần lĩnh phạt, cũng lĩnh đánh!” Không thể bao che? Ngày đó là ai bao che Mộ Dung Trịnh? Là ai đã diệt khẩu hoặc đuổi cổ toàn bộ ngự y cùng cung nhân hầu hạ khi ấy?
Hoàng hậu lắc đầu: “Ngươi thà rằng bị đánh ba mươi đại bản, cũng không chịu đi xin lỗi hắn ta sao?”
“Vâng!” Lương Vương quật cường nói.
Trong lồng ngực Hoàng hậu có lửa giận bùng lên, bà lườm hắn: “Ngươi thật sự thay đổi rồi, kể từ khi Hạ Thương Mai chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra của ngươi, ngươi liền thay đổi, sự kiên cường của ngươi không dùng để đối phó người ngoài mà lại dùng để đối phó với mẫu thân cùng đệ đệ mình, ngươi có tiền đồ lắm!”
Lương Vương cười nhạo: “Ta còn biết làm sao nữa khi kẻ khi dễ ta lại cứ là mẫu thân cùng đệ đệ của ta chứ.”
“Hoàng hậu nương nương!” Cung nữ Hồng Nguyệt bên cạnh giật mình hô lên: “Năm mươi đại bản là đã mất mạng rồi.”
“Hắn có để ý đến tính mạng sao? Chính hắn không cần mạng thì còn kêu ai để tâm tới chứ?” Hoàng hậu lạnh lùng nói, mi tâm toát ra lửa giận, vẫn nhìn hắn chằm chằm như trước: “Ta hỏi ngươi lần nữa, đi xin lỗi hay lĩnh sáu mươi đại bản?”
Lương Vương chậm rãi đứng lên: “Thần lĩnh phạt!”
Hoàng hậu tức giận đến mức đầu ngón tay phát run: “Được, được, người đâu, lại đây, kéo ra ngoài đánh sáu mươi đại bản.”
Sự yêu thương cùng áy này của Hoàng hậu đối với Lương Vương phần lớn đều là vì sự ẩn nhẫn cùng nghe lời của hắn nên khi hắn làm loạn, chút áy náy của bà đối với hắn liền mất sạch.
Lương Vương bị lôi xuống và bị ấn lên băng ghế trong sân, cái băng ghế này là thứ chuyên dùng để đánh những cung nhân phạm sai lầm.
“Đánh, đánh tới khi hắn nhận sai mới thôi!” Hoàng hậu cả giận nói.
Lương Vương nhắm mắt lại, giống như trước, dằn xuống sự không cam lòng nhưng lúc này đây hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, bởi vì, chỉ có lúc này đây, sau lần này, hắn không cần phải cố kỵ bà ta bất cứ chuyện gì nữa.
Những thứ mà bà ta cho là mắc nợ đều trả lại hết.
Thị vệ hỏi: “Nương nương, dùng mận gai hay dùng gậy trúc?”
Phạt trượng có hai loại, một loại dùng cành mận gai chế thành chia ra thành đại trượng pháp trượng cùng tiểu trượng, cành mận gai đánh xuống sẽ đâm vào da thịt, đánh xuống mười trượng thôi là đủ để khiến người ta máu thịt bầy nhầy, Còn bản tử thì thoải mái hơn một chút, nhưng năm mươi đại bản là đủ đế lấy mạng một cung nhân bình thường rồi.
Hoàng hậu hơi do dự rồi có chút mềm lòng, nhưng trông thấy bộ dáng nhắm mắt ra vẻ quật cường của hắn, cơn tức lại xộc lên não, lạnh lùng nói: “Dùng đại trượng mận gai!”
Thị vệ hít mạnh một ngụm khí lạnh, năm mươi đại trượng bằng mận gai sợ rằng cái chân này sẽ thật sự bị phế.
“Hành hình!” Sau khi lớn tiếng phân phó, Hoàng hậu liền xoay người đi vào, nước mắt theo khóe mắt lập tức chảy xuống, bà không thể không như vậy, Hạ Thương Mai đó có bản lĩnh thì chữa trị đi, nếu trị không khỏi thì cả đời này của hắn muốn đứng cũng không đứng dậy nổi nói chi đến việc mơ tưởng tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Bà đi thẳng vào tẩm điện, khóc rống thất thanh, trong lòng không ngừng tự nhủ, Toàn Nhi ơi, ngươi không thấu được sự khổ tâm của Mẫu hậu, chỉ có như vậy, mới có thể giữ được tính mạng của ngươi, chặt chân giữ mạng cũng là chuyện duy nhất mà Mẫu hậu có thể làm vì ngươi.
Đại Kim nghe thấy năm mươi đại trượn bằng mận gai, trong lòng liền đánh rơi cái bộp, lặng yên rời đi, sau đó bay nhanh vè phía cung của hoàng thái hậu.
Thị vệ phụ trách chưởng hình xuống tay tương đối mạnh, nhưng đối với Lương Vương, bọn họ không dám ra ta ngoan độc, nhưng cũng không thể lấy lệ quá, từng côn mận gai giáng xuống, chưa tới mười trượng đã bật máu.
Lương Vương nằm úp sấp, không rên một tiếng, hai chân bị dây thần kinh chèn ép do trật xương nên hàng tháng đều có vài lần đau đớn đến không thể chịu được, một người vẫn luôn đau đớn khi bước đi những cũng thiếu chút nữa không cách nào chịu được nhưng cũng thiếu chút nữa chịu không nổi sự đau đớn do gai nhọn gây ra này.
Hắn cắn môi khiến môi bật máu, mồ hôi toát đầy trán, lưng cũng đã ướt đẫm, nhưng toàn thân hắn vì đau đớn mà phát run bần bật, khi gậy mận gai giáng xuống, những vết thương trên da thịt gây ra những cơn đau như lửa đốt.
Đến khi ba mươi trượng được đánh xuống, Tống Đoan Dương mang theo sứ thần đi vào, dựa theo quy củ, Thái tử Lương quốc như hắn ta tới để bái kiến Hoàng hậu, sáng sớm hôm nay hắn đã đến tiếp kiến hoàng thái hậu trước, buổi trưa thì đến chỗ Hoàng hậu.
Thấy cảnh hành hình trong viện, hắn ta vốn tưởng rằng đang đánh thái giám phạm lỗi nhưng không ngờ lại là Lương Vương, Tống Đoan Dương ngẩn ra, Lương Vương này phạm vào sai lầm gì mà phải chịu phạt bằng cành mận gai chứ?
Ở Đại Lương, một khi được phong là thân vương thì sẽ không phải chịu phạt trượng trong cung nữa.
Hắn ta vốn định ngăn cản, nhưng sứ thần Công Tôn Yến nói: “Điện hạ, đây là chuyện trong nhà của Đại Chu, người không nên can thiệp.”
Tống Đoan Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn ta không thể không nhìn Lương Vương bằng ánh mắt thương hại, nhìn hắn chịu đựng nỗi đau vô cùng nhưng vẫn không hé răng nửa lời, hắn ta vô cùng tán thưởng nhưng cũng rất tiếc hận.
Người trong điện đi vào thông báo, Hoàng hậu nghe được Thái tử Lương quốc đến absi phỏng liền thay đổi sắc mặt: “Mời vào.”
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
“Ngươi đứng lên đi!” Hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi cảm thấy bản cung thiên vị đệ đệ ngươi, có lẽ đúng vậy, nhưng ngươi làm huynh trưởng, chẳng phải nên nhường hắn ta sao?’”
Lương Vương không đứng lên mà vẫn quỳ như trước, nói với giọng điệu châm chọc: “Không nhường sao? Mẫu hậu, nếu nhi thần không nhường, nếu nhi thần cư xử như người bình thường thì người cho rằng phụ hoàng sẽ phong hắn ta làm Thái tử sao?”
Đây là những lời không nên nói ra nhất, Hoàng hậu cũng cho rằng, cả đời này, hắn cũng sẽ không nói ra và cả đời này bà cũng sẽ không biết được những đau thương cùng những thiệt hại đằng sau mà hắn phải gánh chịu.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy tim đập loạn xa, trong lòng vang lên một giọng nói, lần này hỏng thật rồi, hắn đã quyết tâm đấu với đệ đệ của mình rồi.
Một vài ý nghĩ vụt qua nhưng đều bị bà ta nhẹ nhàng dập tắt.
“Mẫu hậu vẫn luôn ý thức được điều đó nhưng người có từng cảm thấy không cam lòng thay cho ta không? Không hề, người vẫn an tâm vì Thái tử vẫn là con của người, người chẳng có thiệt hại gì cả, ta cũng tin rằng nếu con của một nương nương khác làm ta bị thương ở chân không thể sinh con được, người nhất định sẽ liều mạng với hắn ta, ta không hề nghi ngờ tình yêu mà người dành cho ta, chỉ là tình yêu ấy chưa đủ đậm sâu mà thôi.”
“Toàn Nhi, ngươi nghĩ vậy khiến Mẫu hậu thật sự rất khó chịu, mấy năm nay, Mẫu hậu không phút giây nào là không đau lòng vì những uất ức và đau khổ mà ngươi phải chịu, ta vẫn luôn nghĩ cách bù đắp cho ngươi…”
Lương Vương ngắt lời bà: “Nếu thật sự muốn bù đắp thì sẽ không có chuyện biết rõ ta có cơ hội khỏi hẳn nhưng lại không để cho Hoàng thẩm trị liệu cho ta, nếu thật tình thương ta, sẽ không có chuyện rõ ràng biết ta không thích tiểu thư Lâm gia nhưng vẫn muốn ta cưới nàng ta, cái gọi là bồi đắp chỉ là một cách thức khiến cho người an lòng mà thôi, với ta nó vô ích, ngược lại nó còn khiến ta khó chịu, bồi đắp kiểu đó thà không có còn hơn.”
Lời nói ra đã rõ ràng như vậy, Hoàng hậu ngược lại cũng tỉnh ra rất nhiều, bà thừa nhận quả thật bà đã thiên vị Thái tử, nhưng là một người mẹ bà không còn cách nào khác.
Bà nản lòng thoái chí nói: “Một khi đã như vậy thì cũng không cần phải nói nữa, nếu ngươi đã không thích tiểu thư Lâm gia thì thôi vậy, dù sao cũng đã từ hôn, bên Lâm gia bổn cung sẽ bồi thường chút ít cho họ. Nhưng chuyện ngươi làm Thái tử bị thương, như thế nào đi nữa, bổn cũng cũng phải có lời giải thích, bản cung sẽ thảo luận với các thành viên hoàng gia về việc ngươi khiến Thái tử trọng thương để tiến hành định tội, Mẫu hậu không thể bao che ngươi, cũng bao che không được, trước tiên sẽ tước phong hào vương gia của ngươi, nhưng ngươi vẫn là hoàng tử, vẫn phải xin lỗi đệ đệ của mình nếu không, ngoài việc tước phong hào còn phải đánh ngươi ba mươi đại bản.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!” Lương Vương váo lạy: “Thần lĩnh phạt, cũng lĩnh đánh!” Không thể bao che? Ngày đó là ai bao che Mộ Dung Trịnh? Là ai đã diệt khẩu hoặc đuổi cổ toàn bộ ngự y cùng cung nhân hầu hạ khi ấy?
Hoàng hậu lắc đầu: “Ngươi thà rằng bị đánh ba mươi đại bản, cũng không chịu đi xin lỗi hắn ta sao?”
“Vâng!” Lương Vương quật cường nói.
Trong lồng ngực Hoàng hậu có lửa giận bùng lên, bà lườm hắn: “Ngươi thật sự thay đổi rồi, kể từ khi Hạ Thương Mai chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra của ngươi, ngươi liền thay đổi, sự kiên cường của ngươi không dùng để đối phó người ngoài mà lại dùng để đối phó với mẫu thân cùng đệ đệ mình, ngươi có tiền đồ lắm!”
Lương Vương cười nhạo: “Ta còn biết làm sao nữa khi kẻ khi dễ ta lại cứ là mẫu thân cùng đệ đệ của ta chứ.”
“Hoàng hậu nương nương!” Cung nữ Hồng Nguyệt bên cạnh giật mình hô lên: “Năm mươi đại bản là đã mất mạng rồi.”
“Hắn có để ý đến tính mạng sao? Chính hắn không cần mạng thì còn kêu ai để tâm tới chứ?” Hoàng hậu lạnh lùng nói, mi tâm toát ra lửa giận, vẫn nhìn hắn chằm chằm như trước: “Ta hỏi ngươi lần nữa, đi xin lỗi hay lĩnh sáu mươi đại bản?”
Lương Vương chậm rãi đứng lên: “Thần lĩnh phạt!”
Hoàng hậu tức giận đến mức đầu ngón tay phát run: “Được, được, người đâu, lại đây, kéo ra ngoài đánh sáu mươi đại bản.”
Sự yêu thương cùng áy này của Hoàng hậu đối với Lương Vương phần lớn đều là vì sự ẩn nhẫn cùng nghe lời của hắn nên khi hắn làm loạn, chút áy náy của bà đối với hắn liền mất sạch.
Lương Vương bị lôi xuống và bị ấn lên băng ghế trong sân, cái băng ghế này là thứ chuyên dùng để đánh những cung nhân phạm sai lầm.
“Đánh, đánh tới khi hắn nhận sai mới thôi!” Hoàng hậu cả giận nói.
Lương Vương nhắm mắt lại, giống như trước, dằn xuống sự không cam lòng nhưng lúc này đây hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, bởi vì, chỉ có lúc này đây, sau lần này, hắn không cần phải cố kỵ bà ta bất cứ chuyện gì nữa.
Những thứ mà bà ta cho là mắc nợ đều trả lại hết.
Thị vệ hỏi: “Nương nương, dùng mận gai hay dùng gậy trúc?”
Phạt trượng có hai loại, một loại dùng cành mận gai chế thành chia ra thành đại trượng pháp trượng cùng tiểu trượng, cành mận gai đánh xuống sẽ đâm vào da thịt, đánh xuống mười trượng thôi là đủ để khiến người ta máu thịt bầy nhầy, Còn bản tử thì thoải mái hơn một chút, nhưng năm mươi đại bản là đủ đế lấy mạng một cung nhân bình thường rồi.
Hoàng hậu hơi do dự rồi có chút mềm lòng, nhưng trông thấy bộ dáng nhắm mắt ra vẻ quật cường của hắn, cơn tức lại xộc lên não, lạnh lùng nói: “Dùng đại trượng mận gai!”
Thị vệ hít mạnh một ngụm khí lạnh, năm mươi đại trượng bằng mận gai sợ rằng cái chân này sẽ thật sự bị phế.
“Hành hình!” Sau khi lớn tiếng phân phó, Hoàng hậu liền xoay người đi vào, nước mắt theo khóe mắt lập tức chảy xuống, bà không thể không như vậy, Hạ Thương Mai đó có bản lĩnh thì chữa trị đi, nếu trị không khỏi thì cả đời này của hắn muốn đứng cũng không đứng dậy nổi nói chi đến việc mơ tưởng tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Bà đi thẳng vào tẩm điện, khóc rống thất thanh, trong lòng không ngừng tự nhủ, Toàn Nhi ơi, ngươi không thấu được sự khổ tâm của Mẫu hậu, chỉ có như vậy, mới có thể giữ được tính mạng của ngươi, chặt chân giữ mạng cũng là chuyện duy nhất mà Mẫu hậu có thể làm vì ngươi.
Đại Kim nghe thấy năm mươi đại trượn bằng mận gai, trong lòng liền đánh rơi cái bộp, lặng yên rời đi, sau đó bay nhanh vè phía cung của hoàng thái hậu.
Thị vệ phụ trách chưởng hình xuống tay tương đối mạnh, nhưng đối với Lương Vương, bọn họ không dám ra ta ngoan độc, nhưng cũng không thể lấy lệ quá, từng côn mận gai giáng xuống, chưa tới mười trượng đã bật máu.
Lương Vương nằm úp sấp, không rên một tiếng, hai chân bị dây thần kinh chèn ép do trật xương nên hàng tháng đều có vài lần đau đớn đến không thể chịu được, một người vẫn luôn đau đớn khi bước đi những cũng thiếu chút nữa không cách nào chịu được nhưng cũng thiếu chút nữa chịu không nổi sự đau đớn do gai nhọn gây ra này.
Hắn cắn môi khiến môi bật máu, mồ hôi toát đầy trán, lưng cũng đã ướt đẫm, nhưng toàn thân hắn vì đau đớn mà phát run bần bật, khi gậy mận gai giáng xuống, những vết thương trên da thịt gây ra những cơn đau như lửa đốt.
Đến khi ba mươi trượng được đánh xuống, Tống Đoan Dương mang theo sứ thần đi vào, dựa theo quy củ, Thái tử Lương quốc như hắn ta tới để bái kiến Hoàng hậu, sáng sớm hôm nay hắn đã đến tiếp kiến hoàng thái hậu trước, buổi trưa thì đến chỗ Hoàng hậu.
Thấy cảnh hành hình trong viện, hắn ta vốn tưởng rằng đang đánh thái giám phạm lỗi nhưng không ngờ lại là Lương Vương, Tống Đoan Dương ngẩn ra, Lương Vương này phạm vào sai lầm gì mà phải chịu phạt bằng cành mận gai chứ?
Ở Đại Lương, một khi được phong là thân vương thì sẽ không phải chịu phạt trượng trong cung nữa.
Hắn ta vốn định ngăn cản, nhưng sứ thần Công Tôn Yến nói: “Điện hạ, đây là chuyện trong nhà của Đại Chu, người không nên can thiệp.”
Tống Đoan Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, hắn ta không thể không nhìn Lương Vương bằng ánh mắt thương hại, nhìn hắn chịu đựng nỗi đau vô cùng nhưng vẫn không hé răng nửa lời, hắn ta vô cùng tán thưởng nhưng cũng rất tiếc hận.
Người trong điện đi vào thông báo, Hoàng hậu nghe được Thái tử Lương quốc đến absi phỏng liền thay đổi sắc mặt: “Mời vào.”
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 367: Bản tử
10.0/10 từ 18 lượt.