Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 347: Tiêu thác trúng độc

Thương Mai dỗ bé mập sún răng, thấy nó ngừng khóc, mới hỏi: “Đệ nói Tiêu Kiêu chết rồi, là chuyện gì thế?”

Bé mập sún răng trả lời nức nở: “Là ông nói hắn chết rồi, nhưng mà nếu không chết thì sẽ không cứu sống được.”

“Tại sao chứ?” Thương Mai cực kì kinh ngạc, sao lại không chết thì sẽ không cứu sống được?

Bé mập sún răng lắc đầu: “Không biết nữa, ông nói như vậy.”

Thương Mai quay đầu nhìn Mộ Dung Khanh một cái, Mộ Dung Khanh nhìn An thân vương một cái, An thân vương lại nhìn Lễ thân vương vừa mới từ cửa bước ra, bốn người đều ngu ngơ ra cả.

Sao tên mập này lại ngốc hơn Hạ Lâm chứ?

Thương Mai dứt khoát từ bỏ hỏi nó, trực tiếp hỏi Hạ Lâm: “Hạ Lâm, hôm qua vị ca ca mà ông dẫn về, hắn bây giờ khỏe không?”

Hạ Lâm có chút e sợ nhìn Mộ Dung Khanh một cái, chắc là sợ bản thân nói ra sẽ bị Mộ Dung Khanh bắt nạt.

Thương Mai quay đầu vẫy tay: “Người đi xa chút.”

Mộ Dung Khanh chỉ đành lui về sau hai bước, trong lòng nghĩ thầm, tiếp xúc với mấy tên ngốc này đúng là phiền thiệt.

Hạ Lâm thấy hắn đi xa rồi, mới dám nói: “Đại Bàn nói không sai, vị ca ca hôm qua ông dẫn về là chết rồi, ông cho viên thuốc, tổng cộng cho hai viên, uống hai viên thuốc thì sẽ chết.”

“Thật sự chết rồi?” An thân vương cả mặt trắng bệch hỏi.

Thương Mai giơ tay nán lại, tiếp tục nhỏ tiếng hỏi Hạ Lâm: “Được, bây giờ đại ca ca chết rồi, vậy ông tính làm sao đây?”


“Uống viên thuốc ấy, chết rồi, thì sẽ lấy dao xẻ ra, khâu tim lại, uống thêm hai viên thuốc.” Hạ Lâm ăn nói rõ ràng.

Thương Mai nín thở: “Vậy khâu tim lại, uống thêm hai viên thuốc, sau đó sẽ như thế nào?”

Hạ Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói ồm ồm: “Ngày hôm sau, được thì đứng dậy đi ra, không được thì khiêng ra.”

Ngữ khí của nó hiển nhiên là mô phỏng người khác, nghe ngữ khí nói chuyện, có chút giống với An Nhiên lão vương gia.

“Vậy trước khi đệ đến, ông đang làm gì?”

“Mài dao!” Hạ Lâm nói.

Mài dao? Là muốn xẻ ra để khâu tim lại sao?

An thân vương cảm thấy không thể hiểu nỗi: “Cứu người còn có thể cứu như vậy sao? Cái này giống với giết người hơn đấy.”

Thương Mai nói: “Phẫu thuật khâu tim đúng là có, nhưng mà….”

Nhưng mà, với điều kiện y học bây giờ, là không thể làm được, hơn nữa, đã qua lâu như vậy rồi, còn kịp không đây?

Sợ là không được nữa.

Nhưng mà, Hạ Lâm sống sờ sờ đứng ở đây, lại cho cô hy vọng, lúc đó cô thấy Hạ Lâm đã tắt thở, đôi mắt mở cực to.

Thương Mai sau khi có được câu trả lời, tiếp tục hỏi Hạ Lâm: “Hôm qua ông nói đệ xem qua Độc Kinh, đệ có biết Độc Kinh là gì không?”



“Đệ chỉ là xem, không ai dạy đệ? Ông có dạy đệ không?”

Hạ Lâm lắc đầu: “Ông nói người sẽ không dính vào độc.”

Bé mập sún răng cũng gật đầu: “Ông không đụng độc, không dùng độc cũng không giải độc.”

Thương Mai gật đầu, hỏi tiếp: “Quyển Độc Kinh đó, đệ đem đến chưa?”

“Không đem, nhưng mà đệ nhớ trong đầu rồi.”

Thương Mai nhớ rằng hôm qua bé mập sún răng nói hắn đã bắt đầu điều chế độc, bèn hỏi: “Nghe nói đệ bắt đầu luyện độc, có thể nói tỷ biết đệ đã luyện độc gì không?”

Hạ Lâm liền lục tìm trong túi, lấy ra một xiên Đường Hồ Lôô: “Đây là thứ đệ mới làm hôm qua.”

Tiêu Thác bật cười thành tiếng: “Đường Hồ Lôô? Haha, đây cũng được xem là độc? Nhưng mà ta thích ăn, cho ta!”

Hắn một tay đoạt lấy, cắn một viên.

Hạ Lâm đau xót nói: “Huynh đừng ăn nhiều, ăn nhiều sẽ bị trúng độc đấy, hơn nữa, đệ làm hết cả một ngày rồi.”

“Ta lại thích ăn nhiều đấy.” Tiêu Thác lại ăn thêm một viên, hai bên má phồng lên, chua thì đủ chua rồi, chỉ chưa đủ ngọt.

Thương Mai có chút thất vọng, xem ra, có lẽ Hạ Lâm đến độc là cái gì cũng không biết. Cũng đúng thôi, chẳng qua chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, sao lại có thể yêu cầu nó học những chuyện phức tạp như thế.

Bé mập sún răng vẫn luôn nhìn Tiêu Thác, Tiêu Thác cho rằng nó thèm thuồng, còn lại một viên bèn đưa cho nó: “Nào, gia thưởng đó.”


Bé mập sún răng lùi về phía sau một bước: “Ta mới không cần.”

“Không cần thì ta ăn hết đấy.” Tiêu Thác một lần ăn hết, ném cây xiên sang một bên.

Thương Mai cực kì sầu não, đây đã là ngày thứ hai rồi, buổi tối ngày thứ ba làm cách nào cũng phải giải được, đến lúc đó Tráng Tráng làm sao đây?

Cô nhìn Hạ Lâm, nói: “Hạ Lâm, tỷ kêu người đưa đệ về chỗ mẫu thân trước, được không? Mẫu thân rất nhớ đệ đấy.”

Hạ Lâm lắc đầu: “Nhưng mà, ông đã kêu đệ đến giải độc.”

“Chuyện này không cần đệ làm, có ngự y và tỷ ở đây.” Thương Mai nói.

Hạ Lâm nghe cô nói như vậy, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy đệ về gặp mẫu thân, sau đó về đây.”

Hắn hào sảng gọi bé mập sún răng: “A Phán, ngươi có muốn cùng ta đi không? Mẫu thân ta có rất nhiều món ngon đấy.”

“Được đó! Kêu mẫu thân ngươi cũng cho ta một chút đồ ăn ngon.” Bé mập sún răng vui vẻ nói.

Mẫu thân trong miệng của Hạ Lâm, đương nhiên là Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ là chính thất, cho nên, Hạ Lâm phải gọi bà ta là mẫu thân, nhưng mà, Nguyệt Nhung phu nhân cũng kêu Hạ Lâm gọi bà ta là mẫu thân, Hạ Lâm vẫn gọi, nhưng không thích lại gần Nguyệt Nhung phu nhân, tuy rằng hắn ngốc, nhưng mà biết rằng Nguyệt Nhung phu nhân ghét bỏ hắn, không thích hắn, luôn gọi hắn là tên ngốc.

Cho nên, bình thường Hạ Lâm thích lại gần gũi với Liên Thúy Ngữ và Hạ Thương Mai.

Thương Mai gọi Nghiêm Vinh đến, kêu hắn đích thân đưa Hạ Lâm và bé mập sún răng về Thính Vũ Hiên.

Sau khi đưa Hạ Lâm và bé mập sún răng đi, mấy người họ ngồi xuống.

Thương Mai nhìn lại lần nữa độc dược mà An Tức Hoàn dùng, trong đó có rắn độc, rết độc, bọ cạp, cỏ độc vân vân, đều là những thứ cực độc, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng mà mỗi thứ độc dược thêm vào nhau luyện thành viên thuốc độc, muốn lần lượt giải trừ độc tính, đúng là cực kì khó khăn.

“Vẫn không có chút manh mối nào sao?” Mộ Dung Khanh nhìn cô nhíu chặt đôi mày, bèn hỏi.

Thương Mai lắc đầu: “Không có, ta không học qua giải độc, thật không biết phải làm thế nào.”

“Vậy không cần xem nữa, tránh việc hao tổn tinh thần.” Mộ Dung Khanh nhìn đôi mắt sưng đỏ hết cả lên của cô, bèn nói: “Nàng đi ngủ trước đi, bổn vương và hoàng huynh ở đây trông coi là được.”

Thương Mai lắc đầu: “Không cần, quay về cũng ngủ không được.”

Cô nhìn đơn thuốc độc dược kia, thật không hiểu sao cần phải luyện thành độc dược như vậy, nếu như thật sự muốn giết một người, trực tiếp cho uống rượu độc là được, độc tính cực mạnh, không đơn giản sao? Có thể thấy được đám ngự y đúng là rảnh thật.

Tiêu Thác ngồi trên bục cửa, quay đầu lại nói: “Ngủ không được cũng ngủ một chút đi, có lẽ có đủ tinh thần, sẽ nghĩ được cách thôi.”

Thương Mai lắc đầu: “Ta đúng là không có manh mối gì, ta thử qua những cách nghĩ ra được, từng cái đi giải độc, nhưng mà, trong đó có một số thuốc giải độc trộn lẫn vào nhau, sẽ hình thành nên độc tố mới, ngược lại… Tiêu Thác, ngươi sao thế? Sao cứ chớp mắt liên tục vậy?”

Tiêu Thác giơ tay lên dụi mắt: “Không biết nữa, cảm thấy mắt có chút khô.”

Hắn dùng sức dụi một cái, lại cảm thấy rất ngứa.

Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy Tiêu Thác không ngừng chớp mắt, chau mày, cong khóe môi lên, cổ dựng thẳng lên, co giật trong vô thức.

Thương Mai kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao đây? Ngươi sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không khỏe?”

Tiêu Thác cũng rất ngạc nhiên, giơ tay ra định xoa mặt, lại phát hiện đôi tay không nghe lời, không ngừng co giật nhẹ.

“Lạ….” Dần dần, hắn nói cũng không nói được.

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Story Chương 347: Tiêu thác trúng độc
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...