Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 338: Hầu gia vào cung

Thương Mai bị Hoàng Thái hậu tuyên triệu vào cung, trong lòng đại khái biết là chuyện gì.

Mộ Dung Khanh cũng ở trong phủ, cô hỏi: “Nếu như Hoàng thái hậu hỏi, có nên nói thật không?”

Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát: “Nàng tự mình quyết định.”

Thương Mai cũng rất khó đưa ra quyết định, chuyện này Hoàng Thái hậu chắc chắn biết, ít nhất biết một phần, nếu muốn nói ra, cũng sẽ khiến bà ta mất mặt.

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không có gì phải khó xử cả.”

Thương Mai nhìn hắn, trên mặt có ý cười ấm áp: “Được, ta biết rồi.”

Trong lòng Mộ Dung Khanh rất thương Tráng Tráng, hắn không xen vào quyết định của cô, bởi vì người Hoàng Thái hậu tuyên triệu không phải là hắn.

Hắn biết cô cuối cùng sẽ nói, hắn thật ra cũng hy vọng cô nói, bởi vì Hoàng Thái hậu biết chuyện này, vậy thì, bà ta nợ Tráng Tráng một lời giải thích.

Thương Mai đến Thọ An Cung, Hoàng Thái cung vòng vo một hồi, sau đó nhìn chằm chằm cô hỏi: “Công chúa đòi ngươi sợi dây sẹo muốn gặp Hoàng thượng, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì, phải không?”

Thương Mai gật đầu: “Biết.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ai gia không?” Vẻ mặt của Hoàng Thái hậu thay đổi, hỏi.


Thương Mai ngẩng đầu, nhìn thần sắc hơi căng thẳng của Hoàng Thái hậu: “Hoàng Thái hậu, công chúa đã biết chuyện năm đó, nàng biết, là Hoàng thượng hạ lệnh Tiêu Kiêu không cho phép hắn lấy Tráng Tráng, Hàn Thanh Thu chỉ là nghe mệnh lệnh của hắn, đi câu dẫn Tiêu Kiêu.”

Sắc mặt của Hoàng Thái hậu bỗng trở lên trắng bệch, hai tay bà ta để xuống, nhưng lại dùng sức nắm tay vịn của chiếc ghế, cảm xúc trong mắt trở lên rất phức tạp.

Thương Mai nhìn bà ta, thật sự không thể phân rõ cách nghĩ trong lòng bà ta.

Một lúc lâu, Hoàng Thái hậu mới khẽ thở dài: “Quả nhiên như thế!”

Thương Mai hơi sững người, bà ta không biết?

Hoàng Thái hậu đưa tay, bảo cô ngồi xuống, nói: “Ai gia thật ra cũng đoán ra vài phần, nhưng luôn không dám hỏi Hoàng đế.”

“Hoàng Thái hậu đều luôn không biết?” Thương Mai hỏi.

Hoàng Thái hậu đảo mắt: “Nói không biết, thật ra rất miễn cưỡng, Hầu gia đích thân vào cung cầu xin ai gia ban hôn cho Tiêu Kiêu và Hàn Thanh Thu, ai gia tức giận gắt hắn một trận, còn đuổi hắn ra ngoài, nhưng, Hoàng đế đích thân đến tìm ai gia, bảo ai gia hạ chỉ, ai gia lúc đó rất sốc, hỏi hắn là có ý gì, Hoàng đế nói với ai gia, nói Tiêu Kiêu muốn lợi dụng Tráng Tráng, Tiêu gia có ý đồ mưu phản, hắn kêu ai gia hạ chỉ, bèn nói Hầu gia chê Hàn Thanh Thu xuất thân không cao, để ai gia ban hôn có thể nâng cao thân phận của Hàn Thanh Thu, ai gia cuối cùng đã đồng ý.”

“Hoàng Thái hậu tin sao?” Thương Mai nâng cao giọng.

Hoàng Thái hậu nói: “Ai gia lúc đó đã tin, nhưng chuyện này sau khi xảy ra, ai gia suy nghĩ lại, cảm thấy không thể nào, con người của Tiêu công, ai gia rất rõ, hắn đối với triều đình đối với hoàng gia đều nhất mực trung thành, sao có thể có ý đồ mưu phản chứ? Sau này, Tiêu Kiêu xuất chinh, lập chiến công liên tiếp, hơn nữa trừ về kinh báo cáo nhiệm vụ thì không có trở lại nữa, ai gia liền biết hắn đã tổn thương rất sâu. Nhưng, có thể như thế nào chứ? Ai gia không thể truy cứu chuyện này, Hoàng đế, chung quy là con trai của ai gia.”


Bà ta bỗng ngẩng đầu: “Đến đi, truyền Tĩnh Quốc hầu vào cung!”

Thương Mai ngây ra: “Thái hậu muốn làm gì?”

Hoàng Thái hậu biểu cảm bi thương: “Ai gia muốn biết năm đó Hoàng đế đã nói như nào với Tiêu gia, ai gia bỗng nghĩ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thương Mai hỏi.

Viền mắt của Hoàng Thái hậu vậy mà đã đỏ hoe rồi, bà ta nhìn Thương Mai: “Năm đó, Tiêu Kiêu xuất chinh, lập được chiến công, lần thứ hai xuất chinh, là thống soái, trước khi xuất chinh hắn quỳ trước mặt ta, đã xin ai gia một chuyện.”

“Cầu xin điều gì?” Thương Mai không khỏi tò mò.

Hoàng Thái hậu trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ nói: “Hắn nói, nếu hắn chết trên chiến trường, đừng chôn thi thể của hắn ở mộ phần của tướng sĩ, mà chôn cất cất ở Thang Sơn!”

“Thang Sơn? Là Thang Sơn ở ngoài kinh thành sao?”

“Phải, Tráng Tráng trước đây thích nhất đến Thang Sơn tránh nóng, tiên đế ban cho Tráng Tráng một tòa trang viên, ở Thang Sơn, khi Tiêu Kiêu xuất chinh, Tráng Tráng cũng vừa hay ở Thang Sơn, lúc đó ai gia luôn không hiểu là tại sao, sau này dần dần quên mất chuyện này, hiện nay bỗng nghĩ tới, trời ạ, hai đứa trẻ này…” Giọng của Hoàng Thái hậu hơi nghẹn lại, bà ta đối với Tráng Tráng thật sự thương yêu, nếu đổi thành người khác, chưa chắc có thể khiến bà ta áy náy trong lòng như thế.

Thương Mai hồi lâu không nói chuyện.

Hoàng Thái hậu cũng không nói gì nữa.


Tĩnh Quốc hầu vào cung, lúc này, sắc trời đã chập tối rồi.

Hoàng Thái hậu nhìn Tĩnh Quốc hầu tóc bạc trắng: “Hầu gia, gần đây thân thể có tốt?”

“Tạ Hoàng Thái hậu quan tâm, lão thần cũng coi an khang!” Tĩnh Quốc hầu giọng như chuông vang, quả thật, Thương Mai thấy sắc mặt hồng hào đó, động tác nhanh nhẹn, có thể biết thân thể của ông ta thật sự an khang.

“Vậy thì tốt, sức khỏe Hầu gia an khang, là phúc của Đại Chu ta!”

“Hoàng Thái hậu phượng thể an khang mới là phúc của Đại Chu ta!”

Hoàng Thái hậu đã cười: “Hay, ai gia biết Hầu gia là người sảng khoái, cũng không vòng vo nữa, ngươi nói cho ai gia biết, năm đó Tiêu Kiêu trước khi lấy Hàn Thanh Thu, đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế đã nói gì với Tiêu gia các ngươi? Có phải là đã uy hiếp các ngươi?”

Hầu gia chung qua đã trải qua mưa to gió lớn, nghe thấy câu hỏi sắc bén này của Hoàng Thái hậu: “Hoàng Thái hậu, không có chuyện như thế, năm đó là nghiệt tử Tiêu Kiêu hồ đồ, lén lút quan hệ với thị nữ của công chúa, đã tổn thương công chúa, là Tiêu gia vô duyên vô phúc phải lấy một vị hiền thục đế nữ này của công chúa.”

Hoàng Thái hậu khẽ thở dài: “Hầu gia không cần nói vòng vo, ai gia chỉ muốn biết sự thật.”

“Đây chính là sự thật, Hoàng thái hậu không cần đi sâu, sự việc đã trôi qua 11 năm, mọi chuyện đều đã qua rồi, Hoàng thượng anh minh, trong lúc tại vị, tạo phúc cho bách tính, nhận được yêu quý bách tính, là minh quân khó gặp được.” Hầu gia đanh thép có lực nói.

Thương Mai biết Hầu gia cái gì cũng sẽ không nói, ông ta là người ý chí kiên định, cũng là tướng soái có tầm nhìn xa, ông ta hiểu sâu sắc, vì quốc gia mà suy nghĩ, vì Tiêu gia mà suy nghĩ, mọi chuyện đều nên chôn vùi.


Hoàng Thái hậu thấy ông ta cố chấp không nói, bèn nói: “Bỏ đi, ai gia biết ngươi nếu như không muốn nói, sợ là không thể ép ngươi mở miệng, ai gia chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như Tiêu Kiêu và công chúa còn có tình, ngươi có nguyện cho công chúa với Tiêu Kiêu thành thân không?”

Hầu gia trầm mặc một lúc, mới từ từ nói: “Tôn tử của lão thần không có tài đức để xứng với công chúa!”

Biểu cảm của Thương Mai lặng xuống, xem ra, Tiêu gia thật sự sợ rồi.

Hoàng Thái hậu thở dài: “Ngươi đi đi!”

Hầu gia trước khi đi đã liếc nhìn Thương Mai, nói: “Vương phi, mọi chuyện đều là sự sắp xếp tốt nhất, Vương phi không cần nhọc lòng.”

Lời này rõ ràng là đang nói với Thương Mai, đừng lo chuyện bao đồng.

Thương Mai trầm mặc không nói, cô biết người đứng đầu một đại gia tộc, trên vai phải gánh vác cái gì, đó là tính mạng của cả gia tộc, không cho phép ông ta mềm lòng.

Hầu gia sau khi rời khỏi hoàng cung, trầm giọng phân phó người bên cạnh: “Lập tức đi điều tra, xem công chúa hôm nay có phải đã từng vào cung!”

“Vâng!” Thị vệ nhận lệnh đi làm.

Hầu gia về đến phủ, thị vệ cũng không bao lâu cũng về đến rồi: “Bẩm Hầu gia, hôm nay công chúa quả thật vào cung, còn gặp Hoàng thượng.”

Sắc mặt Hầu gia ngưng trọng, trầm tư hồi lâu, ngẩng đầu từ từ nói: “Để đại phu nhân đến phủ công chúa một chuyến, nói vài câu với công chúa.”

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Story Chương 338: Hầu gia vào cung
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...