Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 322
Hoàng hậu khóc nói: “Thái phi, nếu như bản cung có nửa lời nói dối, thì sẽ bị trời đánh, chết không yên lành!”
Hoàng thái hậu cả giận nói: “Câm miệng, thân là Hoàng hậu, nhưng động một chút lại thê, không sợ ông trời nổi giận sao? Có biết chừng mực không?”
Hoàng hậu quỳ xuống đất, khóc vô cùng ủy khuất: “Mẫu hậu, nếu không phải bị ức hiếp đến mức này thì thần thiếp cũng không đến tìm người!”
Hoàng thái hậu thấy Hoàng hậu là người luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài mà lại khóc thế này, xem ra A Khanh thật sự đã nói như vậy.
Tiểu tử này, chỉ toàn gây rắc rối cho bà ta.
“Ngươi đứng lên đi, ngôi xuống, nói ai gia biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Hoàng thái hậu bĩu môi, ra hiệu Tôn công công dìu bà ta.
Tôn công công tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng hậu, nói khẽ: “Nương nương mau dậy đi, dưới đất lạnh như băng!”
Hoàng hậu thút tha thút thít đứng lên và ngồi xuống ghế, câm khăn lụa ra lau nước mắt: “Hôm nay A Toàn vào cung, nói là coi trọng tiểu thư nhà họ Lâm, bản cung thấy trước đó hôn sự của hắn và Thương Mai không thành, hiếm khi thấy hắn coi trọng một nữ tử liên đông ý, không ngờ Vương gia lại xông cung của bản cung nổi đóa, nói bản cung chỉ định hôn sự này cho A Toàn là có rắp tâm khác, còn mắng chửi bản cung một trận!”
“A Toàn muốn thành thân?” Vẻ mặt Hoàng thái đanh lại, lập tức lại khoát khoát tay: “Tiểu thư nhà họ Lâm này là người trước kia nói muốn gả cho Hạ Hòe Quân cái kia sao? Nếu như là người này ai gia cũng không tán thành.”
Hoàng hậu nói: “Chính là tiểu thư nhà họ Lâm kia, thần thiếp cũng không tán thành, nhưng A Toàn nói thích nàng ta, cố ý vào cung đi cầu xin thần thiếp, thần thiếp làm mẹ còn có thể làm thế nào? Tình hình của hắn, mẫu hậu ngài cũng không phải không biết!”
Hoàng thái hậu ngơ ngác một chút, vô thức nhìn về phía Thôi Thái phi.
Thôi Thái phi nói: “Không phải chỉ là chân có chút tàn tật sao? Như vậy là vấn đề gì? Trước đó ai gia vẫn luôn không hiểu các ngươi tại sao lại không nghiêm túc tìm một cô gái tốt cho hắn ta, lại đòi mua cơ thiếp gì đó, haizz, một đứa bé ngoan!”
Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn cho Hoàng hậu, ra hiệu cho bà ta nói cẩn thận.
Hoàng thái hậu căn bản không biết, bệnh không tiện nói ra của Lương vương đã chữa khỏi.
“A Toàn thật sự rất thích tiểu thư nhà họ Lâm này sao?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Là chính hắn vào cung câu xin thần thiếp, có lẽ là rất thích, thần thiếp vẫn cảm thấy thẹn với hắn, hễ là việc hắn câu xin, chỉ cần khiến hắn vui vẻ, thần thiếp đều sẽ đáp ứng.” Hoàng hậu đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Hoàng thái hậu không hề nghi ngờ rằng Hoàng hậu yêu nhi tử, nhưng nói thật, tiểu thư nhà họ Lâm này bà ta không hài lòng, nhưng bệnh khó nói của A Toàn sao có thể xứng đôi với tiểu thư thế gia vọng tộc?
Một khi truyền ra ngoài, hắn còn có thể làm người sao?
Tổ phụ của tiểu thư nhà họ Lâm này chỉ là thị lang, có thể cho thêm một chút ngon ngọt để bịp, không đến nỗi sẽ giày vò.
Ai, đứa nhỏ này, thật là số khổ.
“A Khanh vì chuyện này mà nổi trận lôi đình trong cung của ngươi?” Hoàng thái hậu hỏi.
Hoàng hậu nói: “Không, còn có một chuyện nữa, lúc trước Thương Mai kiểm tra cho A Toàn nói có thể chữa được chân của hắn, lúc mới nghe thần thiếp cũng thật sự vui vẻ, nhưng sau khi biết phương án trị liệu, thần thiếp đã từ chối, Vương gia liên nói thần thiếp không tin tưởng Thương Mai.”
“Thương Mai nói có thể chữa được chân của A Toàn sao? Phương án trị liệu gì?” Hoàng thái hậu lập tức mừng rỡ.
“Nàng ta nói trước đó xương chân A Toàn nối sai chỗ, muốn đánh gãy để nối lại, cái này nghe quá nguy hiểm, một khi đánh gãy không có cách nào nối lại được, chẳng lẽ sau này không thể nào đứng lên được? Thần thiếp cảm thấy quá mức mạo hiểm nên không đồng ý, Vương gia đại khái cảm thấy thần thiếp không tin tưởng Thương Mai, mượn đó để phát huy!”
“Đánh gãy rồi nối lại?” Thôi Thái phi nghe thấy liên hoàng sợ: “Việc này quá nguy hiểm, không thể, không thể!”
Hoàng thái hậu hỏi: “Thương Mai nói thế nào? Nàng ta có chắc không?”
“Mẫu hậu, cho dù nàng ta có chắc chắn cũng không dám, việc này một khi xảy ra sai sót thì cả đời sẽ không thể đứng lên nổi, thần thiếp không thể để cho A Toàn mạo hiểm như vậy.”
Hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mức độ mạo hiểm quá cao, nhưng có thể chữa khỏi chân cũng rất hấp dẫn, bà ta suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, ngươi về trước, ai gia tìm Thương Mai tìm hiểu một chút, về phần phía A Khanh, ai gia sẽ trách cứ hắn.”
Hoàng hậu lại rơi lệ: “Mẫu hậu, thần thiếp cũng không phải nói muốn ngài trách cứ vương gia, vương gia cũng thương A Toàn nên mới ăn nói ngông cuồng với bản cung, chỉ có điêu hắn không nên đối với Trịnh nhi như vậy, đều là cháu trai của hắn, tại sao lại phân biệt đối xử như vậy? Việc này không công bằng với Trịnh nhi!”
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Không phải ai gia đã nói với ngươi, ngươi hãy quản giáo Trịnh nhi tốt một chút, hắn cứ bừa bãi như vậy, vị trí Thái tử sớm muộn gì cũng thay người!”
Hoàng hậu rùng mình, nếu ngay cả Hoàng thái hậu cũng suy nghĩ như vậy, thì Mộ Dung Khanh chắc chắn cũng có tâm tư, bây giờ có thể đoạt vị trí Thái tử với Trịnh nhi chỉ có Toàn nhi, bà ta tuyệt đối không thế để huynh đệ bọn họ vì vị trí Thái tử mà tranh giành ngươi chết ta sống.
Hoàng thái hậu thấy bà ta không lên tiếng, thì cho rằng bà ta cảm thấy lời mình nói không xuôi tai, liên thản nhiên nói: “Dù sao ai gia cũng chỉ là chỉ điểm cho ngươi vài lời, ngươi nghe lọt tai thì nghe, nghe không vào cũng được.”
Vẻ mặt Hoàng hậu đoan chính: “thần thiếp cẩn tuân dạy bảo, trở về nhất định sẽ đốc thúc Trịnh nhi thật tốt!”
Dừng lại một chút, bà ta còn nói: “Nhưng Trịnh nhi cũng có lòng làm chút chuyện thật, trước đó đã đề xuất vài biện pháp trị quốc cùng Vương gia, nhưng đều bị vương gia bác bỏ.”
Bà ta vốn định nói với Hoàng thái hậu rằng Mộ Dung Khanh chuyên quyền độc đoán, chèn ép Thái tử, nhưng không ngờ Hoàng thái hậu ở trong chuyện này lại rất rõ ràng: “Nếu A Khanh bác bỏ ý kiến của Trịnh nhi, đương nhiên có đạo lý của hắn, về phương diện trị quốc, Trịnh nhi còn phải học hỏi nhiều từ Hoàng thúc của hắn!”
Hoàng hậu ăn phải cái đinh mềm, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, thần thiếp cũng đã nói điều này với Trịnh nhỉ!”
Hoàng thái hậu ừ một tiếng: “Ngươi đi đi, về phàn hôn sự, ai gia sẽ hỏi Toàn nhi, nếu như hắn thật sự vừa ý cô nương kia thì cưới đi!”
Hoàng hậu khom người: “Vâng, vậy thần thiếp cáo lui!”
Sau khi Hoàng hậu rời đi, Thôi Thái phi kỳ quái hỏi thăm: “Theo lý thuyết A Toàn rất ít khi đi ra ngoài, sao có thể nhìn trúng tiểu thư nhà họ Lâm kia chứ?”
Hoàng thái hậu nhìn bà ta: “Ngươi cũng cảm thấy khó hiểu?”
“Cũng không thể nói là khó hiểu, tuổi trẻ bây giờ luôn nói về tình yêu gì đó, gần đây không phải Trần Thái quân cũng đang rất phiền não sao? Nói chuyện hôn nhân với Loan Loan nhưng nha đầu kia sống chết không gả, nói là có người thích, việc phiên não này khiến Lão Thái quân nói mấy ngày cũng không được!”
Thôi Thái phi nói xong liền che miệng cười trộm, Trần thái quân thô lỗ luôn luôn là chủ đề chế nhạo của những phu nhân này.
Hoàng thái hậu cũng cười: “Trần Thái quân này nói chuyện cũng không bài bản, lại giống mấy phân với vị lão tổ tông kia của chúng ta!”
“Nói đến lão tổ tông, bà ấy đã đi đâu? Có trở lại không?” Thôi Thái phi hỏi.
“Trước khi đi cũng không chào hỏi người nào, nói đi là đi, đây không phải tác phong thường thấy sao? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là lần này sau khi đi có gửi cho ai gia một phong thư, nói bà ấy quy thiên, sau này có chuyện gì cũng không cần tìm bà ấy, bà ấy cũng sẽ không quay trở lại!”
“Lời Lão thái thái nói cũng chưa chắc, trước kia từng nói làm tang lễ cho mình và không trở lại sao? Không phải cũng đã trở về rồi sao?”
Hoàng thái hậu lắc đầu: “lần này khó nói.”
Thôi Thái phi cười cười: “Thôi, không nói đến lão nhân gia nữa, ngược lại Hoàng hậu nói A Khanh không coi ai ra gì, còn nói muốn kéo thái tử xuống, ngài thấy thế nào? Cứ để cho A Khanh làm càn như vậy sao?”
Hoàng thái hậu buông tay: “Ai gia có thể làm gì? Quyền lực trong triều đều ở trong tay hắn, Hoàng đế cũng chỉ tin tướng hắn, không nói đến ý chỉ của Hoàng đế, chỉ nói đến hắn năm trọng binh trong tay, ngươi cho rằng Binh bộ binh phù sẽ có tác dụng sao? Còn không bằng một câu của Nhiếp chính vương hắn!”
“Điều này quá nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng thế, biết rõ hắn nắm giữ trọng binh, còn để hắn năm đại quyên trong tay, một khi hắn có tâm tư gì đó thì đế vị này… Phải để cho hắn một chút cản trở!”
Hoàng thái hậu khoát khoát tay: “Chuyện trong triêu ta và ngươi đều không hiểu, Hoàng đế nói, tín nhiệm chính là cản trở tốt nhất!”
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Hoàng thái hậu cả giận nói: “Câm miệng, thân là Hoàng hậu, nhưng động một chút lại thê, không sợ ông trời nổi giận sao? Có biết chừng mực không?”
Hoàng hậu quỳ xuống đất, khóc vô cùng ủy khuất: “Mẫu hậu, nếu không phải bị ức hiếp đến mức này thì thần thiếp cũng không đến tìm người!”
Hoàng thái hậu thấy Hoàng hậu là người luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài mà lại khóc thế này, xem ra A Khanh thật sự đã nói như vậy.
Tiểu tử này, chỉ toàn gây rắc rối cho bà ta.
“Ngươi đứng lên đi, ngôi xuống, nói ai gia biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Hoàng thái hậu bĩu môi, ra hiệu Tôn công công dìu bà ta.
Tôn công công tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng hậu, nói khẽ: “Nương nương mau dậy đi, dưới đất lạnh như băng!”
Hoàng hậu thút tha thút thít đứng lên và ngồi xuống ghế, câm khăn lụa ra lau nước mắt: “Hôm nay A Toàn vào cung, nói là coi trọng tiểu thư nhà họ Lâm, bản cung thấy trước đó hôn sự của hắn và Thương Mai không thành, hiếm khi thấy hắn coi trọng một nữ tử liên đông ý, không ngờ Vương gia lại xông cung của bản cung nổi đóa, nói bản cung chỉ định hôn sự này cho A Toàn là có rắp tâm khác, còn mắng chửi bản cung một trận!”
“A Toàn muốn thành thân?” Vẻ mặt Hoàng thái đanh lại, lập tức lại khoát khoát tay: “Tiểu thư nhà họ Lâm này là người trước kia nói muốn gả cho Hạ Hòe Quân cái kia sao? Nếu như là người này ai gia cũng không tán thành.”
Hoàng hậu nói: “Chính là tiểu thư nhà họ Lâm kia, thần thiếp cũng không tán thành, nhưng A Toàn nói thích nàng ta, cố ý vào cung đi cầu xin thần thiếp, thần thiếp làm mẹ còn có thể làm thế nào? Tình hình của hắn, mẫu hậu ngài cũng không phải không biết!”
Hoàng thái hậu ngơ ngác một chút, vô thức nhìn về phía Thôi Thái phi.
Thôi Thái phi nói: “Không phải chỉ là chân có chút tàn tật sao? Như vậy là vấn đề gì? Trước đó ai gia vẫn luôn không hiểu các ngươi tại sao lại không nghiêm túc tìm một cô gái tốt cho hắn ta, lại đòi mua cơ thiếp gì đó, haizz, một đứa bé ngoan!”
Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn cho Hoàng hậu, ra hiệu cho bà ta nói cẩn thận.
Hoàng thái hậu căn bản không biết, bệnh không tiện nói ra của Lương vương đã chữa khỏi.
“A Toàn thật sự rất thích tiểu thư nhà họ Lâm này sao?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Là chính hắn vào cung câu xin thần thiếp, có lẽ là rất thích, thần thiếp vẫn cảm thấy thẹn với hắn, hễ là việc hắn câu xin, chỉ cần khiến hắn vui vẻ, thần thiếp đều sẽ đáp ứng.” Hoàng hậu đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Hoàng thái hậu không hề nghi ngờ rằng Hoàng hậu yêu nhi tử, nhưng nói thật, tiểu thư nhà họ Lâm này bà ta không hài lòng, nhưng bệnh khó nói của A Toàn sao có thể xứng đôi với tiểu thư thế gia vọng tộc?
Một khi truyền ra ngoài, hắn còn có thể làm người sao?
Tổ phụ của tiểu thư nhà họ Lâm này chỉ là thị lang, có thể cho thêm một chút ngon ngọt để bịp, không đến nỗi sẽ giày vò.
Ai, đứa nhỏ này, thật là số khổ.
“A Khanh vì chuyện này mà nổi trận lôi đình trong cung của ngươi?” Hoàng thái hậu hỏi.
Hoàng hậu nói: “Không, còn có một chuyện nữa, lúc trước Thương Mai kiểm tra cho A Toàn nói có thể chữa được chân của hắn, lúc mới nghe thần thiếp cũng thật sự vui vẻ, nhưng sau khi biết phương án trị liệu, thần thiếp đã từ chối, Vương gia liên nói thần thiếp không tin tưởng Thương Mai.”
“Thương Mai nói có thể chữa được chân của A Toàn sao? Phương án trị liệu gì?” Hoàng thái hậu lập tức mừng rỡ.
“Nàng ta nói trước đó xương chân A Toàn nối sai chỗ, muốn đánh gãy để nối lại, cái này nghe quá nguy hiểm, một khi đánh gãy không có cách nào nối lại được, chẳng lẽ sau này không thể nào đứng lên được? Thần thiếp cảm thấy quá mức mạo hiểm nên không đồng ý, Vương gia đại khái cảm thấy thần thiếp không tin tưởng Thương Mai, mượn đó để phát huy!”
“Đánh gãy rồi nối lại?” Thôi Thái phi nghe thấy liên hoàng sợ: “Việc này quá nguy hiểm, không thể, không thể!”
Hoàng thái hậu hỏi: “Thương Mai nói thế nào? Nàng ta có chắc không?”
“Mẫu hậu, cho dù nàng ta có chắc chắn cũng không dám, việc này một khi xảy ra sai sót thì cả đời sẽ không thể đứng lên nổi, thần thiếp không thể để cho A Toàn mạo hiểm như vậy.”
Hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mức độ mạo hiểm quá cao, nhưng có thể chữa khỏi chân cũng rất hấp dẫn, bà ta suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, ngươi về trước, ai gia tìm Thương Mai tìm hiểu một chút, về phần phía A Khanh, ai gia sẽ trách cứ hắn.”
Hoàng hậu lại rơi lệ: “Mẫu hậu, thần thiếp cũng không phải nói muốn ngài trách cứ vương gia, vương gia cũng thương A Toàn nên mới ăn nói ngông cuồng với bản cung, chỉ có điêu hắn không nên đối với Trịnh nhi như vậy, đều là cháu trai của hắn, tại sao lại phân biệt đối xử như vậy? Việc này không công bằng với Trịnh nhi!”
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Không phải ai gia đã nói với ngươi, ngươi hãy quản giáo Trịnh nhi tốt một chút, hắn cứ bừa bãi như vậy, vị trí Thái tử sớm muộn gì cũng thay người!”
Hoàng hậu rùng mình, nếu ngay cả Hoàng thái hậu cũng suy nghĩ như vậy, thì Mộ Dung Khanh chắc chắn cũng có tâm tư, bây giờ có thể đoạt vị trí Thái tử với Trịnh nhi chỉ có Toàn nhi, bà ta tuyệt đối không thế để huynh đệ bọn họ vì vị trí Thái tử mà tranh giành ngươi chết ta sống.
Hoàng thái hậu thấy bà ta không lên tiếng, thì cho rằng bà ta cảm thấy lời mình nói không xuôi tai, liên thản nhiên nói: “Dù sao ai gia cũng chỉ là chỉ điểm cho ngươi vài lời, ngươi nghe lọt tai thì nghe, nghe không vào cũng được.”
Vẻ mặt Hoàng hậu đoan chính: “thần thiếp cẩn tuân dạy bảo, trở về nhất định sẽ đốc thúc Trịnh nhi thật tốt!”
Dừng lại một chút, bà ta còn nói: “Nhưng Trịnh nhi cũng có lòng làm chút chuyện thật, trước đó đã đề xuất vài biện pháp trị quốc cùng Vương gia, nhưng đều bị vương gia bác bỏ.”
Bà ta vốn định nói với Hoàng thái hậu rằng Mộ Dung Khanh chuyên quyền độc đoán, chèn ép Thái tử, nhưng không ngờ Hoàng thái hậu ở trong chuyện này lại rất rõ ràng: “Nếu A Khanh bác bỏ ý kiến của Trịnh nhi, đương nhiên có đạo lý của hắn, về phương diện trị quốc, Trịnh nhi còn phải học hỏi nhiều từ Hoàng thúc của hắn!”
Hoàng hậu ăn phải cái đinh mềm, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, thần thiếp cũng đã nói điều này với Trịnh nhỉ!”
Hoàng thái hậu ừ một tiếng: “Ngươi đi đi, về phàn hôn sự, ai gia sẽ hỏi Toàn nhi, nếu như hắn thật sự vừa ý cô nương kia thì cưới đi!”
Hoàng hậu khom người: “Vâng, vậy thần thiếp cáo lui!”
Sau khi Hoàng hậu rời đi, Thôi Thái phi kỳ quái hỏi thăm: “Theo lý thuyết A Toàn rất ít khi đi ra ngoài, sao có thể nhìn trúng tiểu thư nhà họ Lâm kia chứ?”
Hoàng thái hậu nhìn bà ta: “Ngươi cũng cảm thấy khó hiểu?”
“Cũng không thể nói là khó hiểu, tuổi trẻ bây giờ luôn nói về tình yêu gì đó, gần đây không phải Trần Thái quân cũng đang rất phiền não sao? Nói chuyện hôn nhân với Loan Loan nhưng nha đầu kia sống chết không gả, nói là có người thích, việc phiên não này khiến Lão Thái quân nói mấy ngày cũng không được!”
Thôi Thái phi nói xong liền che miệng cười trộm, Trần thái quân thô lỗ luôn luôn là chủ đề chế nhạo của những phu nhân này.
Hoàng thái hậu cũng cười: “Trần Thái quân này nói chuyện cũng không bài bản, lại giống mấy phân với vị lão tổ tông kia của chúng ta!”
“Nói đến lão tổ tông, bà ấy đã đi đâu? Có trở lại không?” Thôi Thái phi hỏi.
“Trước khi đi cũng không chào hỏi người nào, nói đi là đi, đây không phải tác phong thường thấy sao? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là lần này sau khi đi có gửi cho ai gia một phong thư, nói bà ấy quy thiên, sau này có chuyện gì cũng không cần tìm bà ấy, bà ấy cũng sẽ không quay trở lại!”
“Lời Lão thái thái nói cũng chưa chắc, trước kia từng nói làm tang lễ cho mình và không trở lại sao? Không phải cũng đã trở về rồi sao?”
Hoàng thái hậu lắc đầu: “lần này khó nói.”
Thôi Thái phi cười cười: “Thôi, không nói đến lão nhân gia nữa, ngược lại Hoàng hậu nói A Khanh không coi ai ra gì, còn nói muốn kéo thái tử xuống, ngài thấy thế nào? Cứ để cho A Khanh làm càn như vậy sao?”
Hoàng thái hậu buông tay: “Ai gia có thể làm gì? Quyền lực trong triều đều ở trong tay hắn, Hoàng đế cũng chỉ tin tướng hắn, không nói đến ý chỉ của Hoàng đế, chỉ nói đến hắn năm trọng binh trong tay, ngươi cho rằng Binh bộ binh phù sẽ có tác dụng sao? Còn không bằng một câu của Nhiếp chính vương hắn!”
“Điều này quá nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng thế, biết rõ hắn nắm giữ trọng binh, còn để hắn năm đại quyên trong tay, một khi hắn có tâm tư gì đó thì đế vị này… Phải để cho hắn một chút cản trở!”
Hoàng thái hậu khoát khoát tay: “Chuyện trong triêu ta và ngươi đều không hiểu, Hoàng đế nói, tín nhiệm chính là cản trở tốt nhất!”
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Story
Chương 322
10.0/10 từ 18 lượt.