Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi
Chương 24: Chương 24
Bản năng của thân thể nhanh hơn não, tay phải Diệp Tử nhanh chóng rút một mũi tên trong ống đựng tên ra, nghiêng mình chắn ở trước mặt Cố Yến.
Ánh mắt y đảo qua đám thích khách mặc y phục dạ hành, khoé môi khẽ cong lên: "Vương gia đừng lo lắng, có ta ở đây"
Chỉ có mấy người này, thì y nắm chắc mình có thể an toàn lui thân.
Bỗng nhiên Cố Yến nắm lấy bàn tay đang cầm mũi tên của y.
Diệp Tử quay đầu lại nhìn, người phía sau cầm lấy mũi tên từ trong tay y, cười nói: "Ta cũng đâu có vô dụng như vậy, còn cần phải để Vương phi của mình đứng ra bảo vệ?"
"Vương gia......"
Diệp Tử còn chưa kịp nói gì, Cố Yến đột nhiên giương cung bắn tên về phía người ở bên, thẳng tắp đâm vào ngực một người.
Thích khách ngã quỵ ra sau nằm xả lai trên mặt đất, mọi người đều không lường trước được hắn sẽ đột nhiên ra tay, cả đám sửng sốt rồi cùng xông lên.
Cố Yến nhàn nhạt mở miệng: "Tư Nguy."
"Giết"
Hắn vừa dứt lời, một nam nhân áo đen quỷ mị* xuất hiện, cùng với một tia ánh bạc loé lên, ngay lập tức máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
*Ma quỷ mộng-mị, chuyện hoang-đường khó tin
Cố Yến nắm tay Diệp Tử, thong thả đi ra khỏi phạm vi Tư Nguy vừa mới giết chóc, còn rất cẩn thận giúp y chắn những giọt máu bắn lên người.
Âm thanh giết chóc ngay lập tức vang lên trong bãi săn trống trải, thân pháp* của Tư Nguy rất nhanh, một mình đối phó với hơn mười thích khách, lại chẳng hề rơi vào thế hạ phong.
Diệp Tử nhìn ánh sáng của kiếm cách đó không xa, hơi có xuất thần.
*cách vận động, di chuyển thân thể (trong các môn võ nghệ)
Cố Yến bóp bóp tay y: "Sao vậy?"
"Ta đang nghĩ......." Diệp Tử mím môi dưới, khó khăn hỏi: "Tư Nguy hắn......!Vẫn luôn đi theo chúng ta sao?"
Cố Yến nói: "Hắn là cận vệ của ta, đương nhiên là phải luôn đi theo ta rồi"
Diệp Tử: "......".
Nói cách khác, vừa rồi khi mà bọn họ ở cùng nhau, Tư Nguy cùng đều thấy hết.
Như vậy làm sao mà được, lẽ nào sau này khi mà y ở cùng với Cố Yến, cái người này đều phải kè kè theo bên cạnh hay sao?
Cũng không biết Diệp Tử nghĩ đến cái gì, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Cố Yến chăm chú quan sát cuộc chiến đấu, nên không chú ý sự bối rối của Diệp Tử: "Em nghĩ đám người này là do ai phái tới?"
Diệp Tử dẹp mấy cái suy nghĩ lung ta lung tung đi, suy tư một chút, thành thật nói: "Ta cũng không nhìn ra"
Cố Yến nói: "Đám người này võ nghệ cao cường, có thể tìm đến chỗ này, chứng tỏ bọn họ đã theo chúng ta một khoảng thời gian.
Em và ta không phát hiện thì không nói, ngay cả Tư Nguy cũng không hề phát giác ra sự bất thường......"
Cố Yến hừ lạnh một tiếng: "Mặc kệ là ai phái tới, ít nhất kẻ đó hiện tại đang ở trong tình thế bắt buộc*"
*Nguyên văn: câu này mình không hiểu lắm ạ ()
Diệp Tử rũ mắt nói: "Nơi đây không thể so với Trường An, chúng ta đi ra ngoài cũng không mamg theo hộ vệ, động thủ ở đây là vô cùng thích hợp.
Đều trách ta, không nên khiến ngài đi nơi vào nguy hiểm"
Cố Yến nhẹ nhàng gõ lên trán y một cái: "Em lại suy nghĩ lung tung cái gì đó, là ta muốn mang em đi, có liên quan gì đến em đâu?"
"......!Thực ra, những kẻ này cũng không hẳn là nhắm vào ta"
Diệp Tử ngước mắt nhìn hắn: "Ý ngài là....."
Cố Yến cụp mắt xuống, không hề trả lời.
Cách đó không xa, lưỡi kiếm của Tư Nguy rốt cuộc đã dừng lại trên cổ của người cuối cùng, những giọt máu nối đuôi nhau trượt trên thân kiếm, từng giọt từng giọt nhỏ lên trên mặt đất.
Mấy thích khách xung quanh đều đã ngã xuống, kẻ trước mặt hắn cũng bị trọng thương, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Cố Yến mang theo Diệp Tử đi tới.
Một mình đối phó với hơn mười cao thủ, Tư Nguy không tránh khỏi bị thương ngoài da, y phục màu đen cũng nhuốm đầy máu tươi, không phân biệt được là của thích khách hay là của hắn.
Nhưng Tư Nguy lại không để ý chút nào, quay đầu nhìn về phía Cố Yến: "Chủ tử."
Cố Yến lấy một lọ thuốc trị thương từ trong ngực ra đưa cho hắn: "Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, trở về trị thương đi"
Tư Nguy không nhúc nhích, kiên trì nói: "Chút thương nhỏ ấy không đáng ngại, nơi này nguy hiểm, ngài....."
"Tư Nguy." Cố Yến nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Lui xuống đi"
Tư Nguy tâm không cam tình không nguyện mà đáp một tiếng, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Diệp Tử nhìn bóng lưng hắn, dở khóc dở cười: "Tiểu tử này thật là.......Rõ ràng là tuổi tác cũng đâu có lớn, nhưng cố tình suốt ngày cứ khổ đại cừu thâm*, lo lắng cho ngài y như là gà mẹ vậy á"
*: diễn tả nổi khổ khi bị bốc lột áp bức, mang nặng lòng căm thù.
Cố Yến liếc y một cái, Diệp Tử ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Vương gia sao lúc nảy ngài không cho ta ra tay? Ta cùng với Tư Nguy liên thủ, có lẽ..."
"Cho em ra tay?" Cố Yến ngắt lời y: "A Tử, đừng quên thân phận của em."
"Em là Vương phi của ta, không phải hộ vệ."
Diệp Tử ngẩn ra, trái tim bỗng chốc đập rất nhanh.
Gương mặt y hiện lên một tia mờ mịt, liền nghe Cố Yến thấp giọng nói: "Ta không muốn để em đối mặt với những chuyện đó, nếu em không thích, cũng không cần vì ta mà miễn cưỡng mình"
Y không thích giết chóc, bất kể là kiếp trước hay là ở kiếp này đều vẫn như vậy.
Trong lòng Diệp Tử bỗng dâng lên một cảm giác chua xót nhưng xen lẫn ngọt ngào và ấm áp, y hít sâu một hơi, ép buộc chính mình dời sự chú lên trên người tên thích khách ở trước mặt.
Diệp Tử hỏi: "Ai phái các ngươi tới."
Toàn thân của tên thích khách đầy vết thương do kiếm gây ra, lúc này hơi thở cũng đã mong manh, âm thanh khàn khàn nói: "Không biết."
Diệp Tử nhíu mày lại, Cố Yến cười lạnh một tiếng: "Ngươi đối với chủ tử của mình ngược lại rất trung thành.
Có lẽ ngươi cũng biết, ám sát thân vương là tội chết không tha, ngươi muốn một cái chết thống khoái, hay là muốn dạo chơi ở đại lao Hình bộ một lần?"
Thích khách cúi đầu không đáp lại.
"Rất tốt, có cốt khí" Trong mắt Cố Yến loé lên một tia lạnh lẽo: "Những kẻ xương cứng như ngươi bản thấy cũng nhiều rồi, không sao, bản vương có rất nhiều thời gian, từ từ chơi với ngươi"
Đôi mắt thích khách co rúm lại một chút, nói: "Ta thật sự không biết chủ tử là ai, ta chưa từng nhìn thấy hắn.
Bọn ta là loại làm ăn, chỉ cần có tiền thì làm việc, chủ tử cũng chưa từng lộ diện"
Cố Yến nói: "Mục đích của các ngươi là gì?"
Thích khách ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Tử: "Giết y"
Một con dao găm trượt ra từ trong tay áo Cố Yến, lưu loát cắt ngang yết hầu tên thích khách.
Động tác nhanh đến mức ngay cả Diệp Tử cũng không thể phát hiện.
Diệp Tử nhìn về phía hắn, chần chừ nói: "Ngài......."
Không phải hắn không biết võ công sao?
Nhưng một nhát dao vừa rồi..........
Vẻ mặt Cố Yến bình tĩnh như thường lau sạch vết máu trên dao găm, nhẹ nhàng nói: "Đi về trước đi, nên làm như thế nào, lòng ta hiểu rõ."
Ngày thứ hai, săn bắn mùa xuân chính thức bắt đầu, lại có một tin tức truyền đến tai mọi người.
Thụy Thân Vương bị phong hàn, ngã bệnh rồi.
Doanh trại của Thụy thân vương bỗng chốc trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Năm sáu thái y quỳ thành một hàng, quan viên đại thần, tông thân thế tử, không cần biết có họ hàng thân thuộc gì với Cố Yến hay không, đều sai người đến thăm hỏi, thậm chí là đích thân đến thăm bệnh.
Cuối cùng vẫn là Thái hậu hạ lệnh xuống, mọi người không được phép quấy rầy, nhờ vậy mà lúc này trong doanh trại mới yên tĩnh hơn nhiều.
Thái y quỳ ở bên cạnh giường, cẩn thận bắt mạch.
Ở trên giường, Cố Yến uể oải nằm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nghiễm nhiên là một bộ dạng tiều tụy vì bệnh.
Diệp Tử ngồi bên cạnh, vừa lo lắng vừa kinh ngạc: Không hổ danh là Thụy Vương điện hạ, nói giả bệnh liền giả bệnh, một chút hàm hồ* cũng không có.
Ngụy trang giống y như thật, cũng không biết là đã luyện tập bao nhiêu lần.
*Thiếu căn cứ, không phân rõ đúng sai, không đúng với sự thật.
Trong doanh trại nhất thời yên tĩnh, mãi cho đến khi thái y thu tay về, đặt tay Cố Yến trở lại giường.
Thái Hậu hỏi: "Thế nào rồi?"
Thái hậu tuổi tác đã cao, hai bên tóc mai đều điểm trắng, nhưng thần sắc cũng không tệ lắm, dung mạo xinh đẹp ưu nhã, nét mặt đôi mày cũng hiện ra vẻ ôn nhu hiền từ.
Từ trước đến nay bà cực kỳ yêu thương đứa cháu Cố Yến này, nghe nói Cố Yến bị bệnh, ngay lập tức chạy đến doanh trại trước tiên.
Thái y nói: "Bẩm thái hậu, Vương gia cơ thể bị nhiễm khí lạnh, cho nên mới gây ra bệnh sốt.
Uống vài đơn thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt qua vài ngày liền ổn.
Chỉ là......"
Thái Hậu hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Thái y tiếp tục nói: "Doanh trại này có nhiều khí lạnh, không thích hợp nghỉ ngơi dưỡng bệnh, lão thần cho rằng, nên chuyển Vương gia đến ở nơi khác hay không"
Ánh mắt Thái hậu tràn đầy lo lắng: "Từ đây đến Trường An phải đi hết nữa ngày, đường xa mệt nhọc, hắn có chịu nổi không?"
Bà suy nghĩ một chút, có chủ ý: "Cách đây không xa có một hành cung tránh nóng, trước tiên cứ để Thụy Vương đến đó nghỉ ngơi đi"
Đây chính là mục đích của Diệp Tử và Cố Yến, nghe vậy, Diệp Tử lập tức nói: "Thái Hậu, vậy Thánh Thượng bên kia......"
"Cứ để ta nói với hắn" Thái Hậu hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước ta đã nói đừng có tổ chức săn bắn làm chi hết, nhưng hoàng đế cứ khăng khăng đến đây, giờ thì hay rồi, hại Yến nhi của ta"
Thái hậu cũng không hề trì hoãn, vừa quay đầu liền đi tìm Tĩnh hoà đế nói việc này.
Nữa ngày sau, Cố Yến cùng Diệp Tử được hộ vệ Thái hậu phái tới hộ tống đến hành cung.
Diệp Tử cho người hầu lui hết, đóng cửa tẩm điện lại, bước đi thật nhanh đến trước giường Cố Yến.
Cố Yến mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn y.
Diệp Tử nói: "Ta đã nhìn qua rồi, Thái hậu phái rất nhiều người tới đây, còn nói sẽ điều vài nha hoàn tới đây hầu hạ, hẳn là không còn vấn đề gì nữa đâu"
Cố Yến gật gật đầu, âm thanh khàn khàn: "Vậy thì tốt"
Cổ họng hắn có chút khô khốc, ho nhẹ hai tiếng: "Rót cho ta ly nước"
Diệp Tử đáp lại, quay người đến bên bàn rót đầy một ly nước.
Y đỡ người Cố Yến ngồi dậy, lấy một cái đêm cho Cố Yến dựa lên, đưa ly nước qua.
Cố Yến không nhận lấy, uể oải nói: Không còn sức lực nữa, em đút cho ta đi."
Diệp Tử nhìn vẻ mặt của Cố Yến, chần chờ hỏi: "Ngài.....sao sắc mặt của ngài vẫn còn kém quá vậy?"
Cố Yến dở khóc dở cười: "Lúc mà em phát sốt, thì sắc mặt sao có thể tốt cho được?"
Diệp Tử sửng sốt, nói: "Nhưng đây không phải là....."
Giả bệnh sao?
Cố Yến biết y đang suy nghĩ cái gì, lắc đầu: "Giả bệnh thì làm sao có thể qua mặt được mấy lão đông tây kia?"
Hắn ngừng lại, nói: "........!Em muốn ta chết khát thật đấy hả?"
Diệp Tử cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cứ nghe lời nâng ly đưa đến bên môi người nọ, Cố Yến liền uống trực tiếp từ trên tay y.
Uống xong một ly, Diệp Tử nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn không?"
Cố Yến lắc đầu, Diệp Tử đỡ hắn nằm xuống.
Y lỡ đụng vào tay Cố Yến, mới kinh hoảng phát hiện cơ thể người này nóng đến đáng sợ.
Trong lòng Diệp Tử ngập tràn nghi hoặc, nhưng khi thấy bộ dạng Cố Yến thật sự không thoải mái, không dám quấy rầy hắn.
Cố Yến nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, thật sự là không có cách nào làm như không thấy đối với ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, thấp giọng nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi"
Diệp Tử nhẹ giọng nói: "Ngài làm cái gì?"
Tối hôm qua khi bọn họ quay trở về doanh trại, trước khi ngủ trông Cố Yến vẫn còn khá tốt, còn dặn dò y che giấu chuyện ám sát, giả bệnh rời khỏi doanh trại săn bắn này, đế tránh phải lâm vào nguy hiểm.
Nhưng......rõ ràng là nói giả bệnh, sao bây giờ lại thành bệnh thật rồi?
Diệp Tử suy tư một chút, nói: "Ngài dùng thuốc?"
Tối hôm qua sau khi quay về, Cố Yến phân phó người hầu của Thụy Vương phủ sắc thuốc cho hắn.
Biến số khả thi duy nhất, chỉ có thể là cái này.
Cố Yến gật gật đầu: "Đúng vậy."
Cố Yến nói: "Là phương thuốc Bùi Qua đưa cho ta, nói là thuốc, thực chất là một loại độc mãn tính.
Ta dùng nó một thời gian, trong cơ thể vẫn còn tàn dư của độc, chỉ cần dùng lại thuốc, cơ thể sẽ phát bệnh một khoảng thời gian.
Ánh mắt Diệp Tử khẽ động, âm thanh trở nên khàn khàn: "Thân thể ngài như vậy.......đều là vì uống loại thuốc kia?"
Cố Yến mỉm cười: "Làm sao, đau lòng cho ta à?"
"Sao cái gì mà sao, nào có ai như không lại đi uống thuốc độc, lỡ làm tổn hại cơ thể chính mình......" Diệp Tử không nói tiếp được, hốc mắt đỏ ửng lên.
Cố Yến bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo y một cái, rồi ôm chặt vào trong lồng ngực.
Diệp Tử đang định nhúc nhích, Cố Yến nói ở bên tai y: "Đừng lộn xộn, ta không còn sức lực đâu."
"Nóng khó chịu muốn chết, cho ta ôm một lát đi" Hắn nhẹ giọng nói, "Yên tâm bệnh này không lây nhiễm qua cho em đâu"
Âm thanh Cố Yến vừa khàn lại vừa trầm thấp, nghe quả thật là không dễ chịu chút nào, trong lòng Diệp Tử mềm nhũn, không có giãy giụa.
Y điều chỉnh tư thế một chút, nhích lại gần cơ thể nóng bỏng kia, để cho Cố Yến ôm y thoải mái hơn chút.
Cố Yến vuốt ve mái tóc y, bỗng nhiên nói: "A Tử, lần này ta làm như vậy không chỉ là em"
"......! Nhiều năm như vậy, ta dựa vào loại thuốc này mà tránh đi không ít trường hợp" Cố Yến nói: "Nếu không nhờ vào cái này, thì ta làm sao có thể sống an ổn đến tận bây giờ?"
Cố Yến cười khinh miệt: "Bọn chúng đều cảm thấy Thụy thân vương là một con ma ốm tay trói gà không chặt, ba ngày thì bệnh hết hai ngày, nói không chừng một ngày đó sẽ lụm luôn, đương nhiên sẽ không có bất kì ai cảm thấy ta có năng lực kế thừa vị trí trữ quân"
Bỗng nhiên Diệp Tử hiểu rõ tất cả.
Khi tuổi còn nhỏ Cố Yến đã là một người khuynh tài tuyệt diễm, bị thế tộc tông thân ký thác kỳ vọng cao, bị Thánh Thượng nghi kỵ chán ghét, bị hoàng tử kiêng kị cô lập.
Vì để ngăn chặn sự hiềm nghi của bọn chúng, Cố Yến thu lại sự sắc bén của chính mình, biến bản thân mình từ một người khoẻ mạnh sống sờ sờ trở thành một còn ma ốm.
Nhưng bên trong thân thể ốm yếu này, dưới lớp da của một kẻ chơi bời lêu lỏng ăn chơi trác táng, ngụy trang thành một kẻ chuyên gây rắc rối, lại là Thụy Vương điện hạ quyền khuynh triều dã.
Không phải hắn không làm được, mà là không muốn làm.
Hắn cùng với Thụy thân vương Cố Yến mà Diệp Tử đọc trong sách, lựa chọn con đường không giống nhau, nhưng từ trong xương cốt bọn là lại là một người.
Cả người Cố Yến vẫn còn nóng, rất nhanh đã mơ mơ màng màng mà ngủ mất, Diệp Tử nằm bên cạnh hắn, suy nghĩ đến ngây người.
Trên môi Cố Yến không chút huyết sắc, trên gương mặt lại có chút ửng hồng vì bệnh, hàng lông mi dài cong vút lên, tạo thành một cái bóng nhỏ trên mặt.
Rõ ràng là bệnh thành như vậy rồi, nhưng cái người này vẫn cứ đẹp trai quá trời quá đất.
Có vẻ như là thân thể không khỏe, nên Cố Yến ngủ cũng không an ổn, trong giấc mộng nhíu chặt mày.
Diệp Tử duỗi ngón tay xoa lên mi tâm hắn, đầu ngón tay ấm áp chạm vào trán đối phương, nóng đến mức kinh người.
Là vì phải chịu đựng cái nóng cho nên mới khó chịu ư?
Trong lòng Diệp Tử thấy không thoải mái, y suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên xoay người đè lên thân Cố Yến.
Y chống hai tay ở trên hai vai Cố Yến, nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của người nọ, dường như đã lấy đủ can đảm, rồi từ từ cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi không chút huyết sắc kia.
Diệp Tử nhẹ nhàng cạy mở môi răng của đối phương ra, một giọt tiên lộ trong suốt, từ nơi hai đôi môi đang quấn lấy nhau chảy xuống rơi vào trong miệng Cố Yến.
Đây là lần đầu tiên y chủ động hôn môi Cố Yến, cảm giác xa lạ kì quái bị thay thế bởi cảm giác chột dạ, làm cho trái tim Diệp Tử đập nhanh hơn.
Đây cũng không thể xem như hôn môi thật sự nhưng y vẫn có thể cảm nhận được tư vị ngọt ngào, thậm chí đút xong tiên lộ cũng không rời ra, tiểu yêu cẩn thận liếm mút đôi môi khô nứt của Cố Yến, chiếm tiện nghi mà không thèm sợ hãi.
- ------Mãi đến Cố Yến bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệp Tử: "......".
Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi