Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 50
Chương 50
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Cả hai đều là lần đầu tiên, chẳng ai có kinh nghiệm, may mà Sở Tinh Lan lại có kiến thức sinh lý rất vững vàng, chẳng mấy chốc đã lần mò ra được cách làm cho đúng.
Khi Omega không ở trong kỳ ph*t t*nh, cơ thể chưa được chuẩn bị đầy đủ, nếu làm bừa rất dễ bị thương, mà Sở Tinh Lan thì tất nhiên không muốn làm đau Trần Bắc Hà, nên cực kỳ kiên nhẫn.
Trần Bắc Hà bị anh trêu chọc đến toàn thân nóng bừng.
Bên ngoài của sổ sấm chớp đì đùng, tim Trần Bắc Hà đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không khí bên trong chăn nóng đến mức khiến cậu như tan chảy.
Trán Sở Tinh Lan lấm tấm mồ hôi, gương mặt hiện rõ vẻ điên cuồng.
Alpha lúc nào cũng tươi cười dịu dàng giờ lại mang theo một sự chiếm hữu đáng sợ đến thế.
Đầu óc Trần Bắc Hà hoàn toàn hỗn loạn, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ theo bản năng ôm chặt vai anh, như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn…
Ban đầu rõ ràng nói là chỉ thử một lần.
Kết quả là tên mặt dày Sở Tinh Lan lại quấn lấy cậu đến tận ba giờ sáng.
Cơ thể Trần Bắc Hà rã rời như sắp tan ra thành từng mảnh, nằm bẹp trên giường, giọng khàn khàn lầm bầm: “Anh không mệt à? Sao sức bền ghê vậy…”
Sở Tinh Lan dịu dàng hôn lên trán cậu: “Không mệt, anh rất vui. Em còn nhớ lúc trước anh rơi vào kỳ mẫn cảm đã hôn em, sau đó em còn đòi tính sổ với anh, em đã nói câu gì không?”
Trần Bắc Hà chẳng buồn động não: “Câu gì? Anh lại lôi chuyện cũ ra làm gì nữa?”
Sở Tinh Lan nhắc lại: “Anh nói, nụ hôn đầu vốn để dành cho vợ tương lai. Em lại bảo: ‘Chỉ là hôn thôi mà, không sao cả, đêm đầu để dành cho vợ là được.’”
Trần Bắc Hà khựng lại: “…”
Cậu thật sự đã từng nói cái câu ngớ ngẩn đó sao? Lúc đó chắc đầu óc cậu bị nước tràn vào mất rồi!
Sở Tinh Lan dụi dụi vào hõm cổ cậu: “Giờ thì, đêm đầu tiên cũng là của em.”
Trần Bắc Hà: “…”
Sở Tinh Lan tiếp tục làm nũng: “Em chính là vợ mà anh đã xác định.”
Trần Bắc Hà mặt đỏ bừng, đạp cho anh một cú: “Cút đi, đừng gọi bậy!”
Sở Tinh Lan bật cười: “Không gọi là vợ thì gọi là chồng nhé? Chồng ơi~”
Trần Bắc Hà xấu hổ đến tê dại cả người, lập tức lấy tay bịt miệng anh: “Đừng có buồn nôn như thế! Anh có thể biết xấu hổ một chút được không, đồ khốn!”
Sở Tinh Lan bị bịt miệng, ánh mắt vẫn vô tội như không có chuyện gì.
Trần Bắc Hà tưởng anh chịu im lặng rồi, vừa nới lỏng tay ra thì tên này lại bất ngờ hôn lên lòng bàn tay cậu, cười nói: “Gọi vợ không được, gọi chồng cũng không, vậy gọi bé yêu nhé?”
Trần Bắc Hà: “…”
Lúc nhỏ rốt cuộc cậu đã kết bạn với thể loại quái quỷ gì vậy?
Bây giờ đổi trả còn kịp không?
Sau khi chọc ghẹo đủ rồi, Sở Tinh Lan bế ngang cậu dậy, thấp giọng nói: “Không đùa nữa, đi tắm thôi. Tắm xong ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Trần Bắc Hà nhắm mắt lại, để mặc Sở Tinh Lan hầu hạ tắm rửa cho mình.
Đầu cậu nặng trĩu vì buồn ngủ, hai mí mắt cứ đánh nhau liên tục. Khi Sở Tinh Lan lau khô người và bế cậu ra ngoài, Trần Bắc Hà đã tựa đầu vào vai anh, lơ mơ ngủ thiếp đi.
Chăn gối trong phòng ngủ chính đã hoàn toàn hỗn độn, Sở Tinh Lan nhìn một lúc rồi im lặng, lười thay ga, lại sợ Bắc Bắc nằm thế sẽ cảm lạnh, dứt khoát ôm cậu sang phòng ngủ đối diện.
Hai người chui vào trong chăn, Sở Tinh Lan ôm chặt Trần Bắc Hà vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, khẽ nói: “Bé yêu, anh yêu em nhiều lắm.”
Không biết Trần Bắc Hà có nghe thấy không, chỉ thấy cậu mơ mơ màng màng dụi đầu vào ngực anh.
Khóe môi Sở Tinh Lan cong lên, hài lòng ôm chặt người trong lòng, chìm vào giấc ngủ.
**
Hôm sau tỉnh dậy, Trần Bắc Hà cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Omega và Alpha đúng là có sự hòa hợp sinh lý đặc biệt, tối qua lần đầu tiên thử với Sở Tinh Lan, tuy trong quá trình có chút xấu hổ, nhưng mà nói thật.
Cũng khá là sướng.
Trần Bắc Hà xấu hổ nghĩ, hình như mình bị Sở Tinh Lan làm hư rồi.
Lại còn bắt đầu cảm thấy nghiện cảm giác thân mật về thể xác nữa chứ.
Nhưng mà, cậu mới có 20 tuổi, tuổi còn trẻ, có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện bình thường thôi mà? Thời đại nào rồi, ngủ với bạn trai một lần thì có gì to tát đâu.
Trần Bắc Hà nhanh chóng tự thuyết phục mình, chống lưng mỏi rã rời ngồi dậy rửa mặt. Vừa rửa mặt xong định xuống lầu thì cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra, Sở Tinh Lan mang theo một khay đồ ăn trưa phong phú bước vào.
Hai người chạm mắt nhau, tai Trần Bắc Hà đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi.
Sở Tinh Lan mỉm cười dịu dàng: “Tỉnh rồi à? Ăn chút gì nhé.”
Trên khay toàn là những món Trần Bắc Hà thích ăn. Sở Tinh Lan dẫn anh ra ban công tầng hai, hai người cùng ăn trưa.
Hôm qua mưa suốt đêm, hôm nay không khí vô cùng trong lành. Trần Bắc Hà hít thở không khí mát mẻ, vừa ăn vừa khẽ cong môi mỉm cười, tâm trạng trông rất tốt.
Miếng dán ức chế sau gáy cậu chẳng thèm dán nữa, cứ để lộ ra trước mặt Sở Tinh Lan, trên đó còn rõ ràng dấu vết vết cắn.
Ánh mắt Sở Tinh Lan trở nên sâu thẳm, cậu đưa tay khẽ chạm vào gáy Trần Bắc Hà, giọng khàn khàn: “Sao không dán lại miếng ức chế?”
Trần Bắc Hà trả lời đầy lý lẽ: “Trong nhà chỉ có hai đứa mình, anh cũng cắn rồi, em còn phải che cho ai xem? Mà cái đó dán suốt cũng chẳng thoải mái gì.”
Sở Tinh Lan bật cười, nhìn tuyến thể bị cắn rách sau gáy anh, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ lên đó.
Toàn thân Trần Bắc Hà run lên, tai đỏ rực.
Sở Tinh Lan hỏi dịu dàng: “Còn đau không?”
Trần Bắc Hà: “…Hôm qua lúc bị cắn thì hơi đau, giờ thì không sao rồi.”
Như để an ủi, Sở Tinh Lan nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa lên vùng tuyến thể. Trần Bắc Hà thoải mái nheo mắt lại.
Alpha có thể an ủi Omega sau khi đánh dấu bằng cách này.
Lý thuyết trong sách quả nhiên không sai. Sở Tinh Lan thấy cậu thoải mái rồi, liền bế cậu lên, đặt trở lại giường trong phòng ngủ.
Trần Bắc Hà mở to mắt, căng thẳng đến lắp bắp: “Mẹ nó, anh anh anh không định làm tiếp đấy chứ?”
Sở Tinh Lan cúi giọng trấn an: “Đừng động, anh xoa bóp cho em.”
Nói rồi anh đặt tay lên phần thắt lưng đang đau nhức của Trần Bắc Hà, bắt đầu xoa bóp chậm rãi.
Cơ bắp căng mỏi dần được thư giãn, Trần Bắc Hà nằm úp sấp trên giường, nheo mắt lại đầy hưởng thụ: “Hê hê, kỹ thuật không tệ nha… bên này bên này… vai cũng bóp luôn…”
Cậu sai bảo Sở Tinh Lan một cách vô cùng tự nhiên.
Khóe miệng Sở Tinh Lan cong lên: “Còn chỗ nào khó chịu nữa không? Anh xoa bóp cho.”
Trần Bắc Hà chẳng khách khí gì: “Chân mỏi, đấm cho em.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sở Tinh Lan lật người cậu lại, nhẹ nhàng đấm chân cho cậu. Trần Bắc Hà thoải mái tít mắt, hỏi: “Em sai bảo anh như vậy, anh không thấy khó chịu à?”
Ánh mắt Sở Tinh Lan dịu dàng: “Được chăm sóc em là vinh hạnh của anh, sao lại giận chứ.”
Hồi nhỏ từng là đàn em theo sau cậu, giờ thì là người xoa bóp đấm lưng cho cậu. Mặc dù đêm qua có chút buông thả trên giường, nhưng trong lòng Sở Tinh Lan chỉ có mỗi mình cậu, điều đó khiến Trần Bắc Hà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trần Bắc Hà không nhịn được, bật dậy, ôm lấy mặt Sở Tinh Lan và hôn mạnh một cái.
Sở Tinh Lan ngẩn người vì nụ hôn bất ngờ, sau đó trong mắt tràn đầy ý cười, dịu dàng nói: “Tuyển thủ eSports thường phải ngồi lâu trước máy tính, dễ bị đau lưng mỏi vai. Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng xoa bóp cho.”
Sở Tinh Lan vừa nói, vừa dịu dàng xoa đầu Trần Bắc Hà.
Trần Bắc Hà tươi cười rạng rỡ: “Được đó, đúng là xoa xong thoải mái thật.”
Sở Tinh Lan đưa tay vò nhẹ mái tóc xù của cậu, lòng mềm nhũn như nước.
Người anh thầm yêu bao năm, người anh luôn trân trọng đặt trong tim, cuối cùng đã thuộc về anh. Nghĩ đến điều này, Sở Tinh Lan chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng công khai với cả thế giới.
**
Hai người quấn quýt trong phòng ngủ một lúc lâu rồi mới dắt tay nhau xuống lầu.
Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, Trần Bắc Hà cũng không muốn chơi game, nên cùng Sở Tinh Lan xuống phòng chiếu phim dưới tầng hầm xem một bộ phim kinh điển.
Trần Bắc Hà tựa vào vai Sở Tinh Lan, vừa xem phim vừa ăn khoai tây chiên, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ, nếu sau này có thể mãi như thế này bên Tiểu Lan thì tốt biết bao.
Hai người có quá nhiều sở thích và đề tài chung.
Muốn chơi game thì bật máy đi xếp hạng cùng nhau, muốn xem phim thì ôm nhau ngồi phòng chiếu phim xem mấy bộ cũ. Lúc không muốn làm gì cả thì lên ban công tầng hai nằm phơi nắng…Đây đúng là một cuộc sống nghỉ hưu hoàn hảo.
Khụ, cậu mới có 20 tuổi, nghĩ đến nghỉ hưu cái gì không biết?
Trần Bắc Hà vội lắc đầu đuổi đi cái ý nghĩ vừa lóe lên, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã quen với sự hiện diện của Sở Tinh Lan, quen với ánh mắt người kia luôn chỉ dõi theo mình.
Thậm chí, đã có chút không nỡ rời xa nữa rồi.
Đến giờ ăn tối, nhóm chat của đội Bắc Mục bỗng nhảy thông báo, là HLV Chu Thanh gửi tin: “Tám giờ tối nay, đừng quên vào phòng bốn người để tập luyện.”
Mọi người nhanh chóng trả lời: “Đã rõ!”
Trần Bắc Hà nhìn về phía Sở Tinh Lan, nghiêm túc nói: “Còn một tháng nữa là đến vòng playoffs, chúng ta phải tiếp tục chăm chỉ luyện tập.”
Sở Tinh Lan mỉm cười: “Anh biết mà.”
Dù có yêu đương, thì giấc mơ chung cũng không thể bị lơ là.
Tám giờ tối, hai người cùng lên mạng, vào phòng xếp hạng tổ đội.
Đồng đội không biết hai người đang sống chung. Tiểu Lộc còn nghiêm túc hỏi: “Bắc, Bắc ca, anh đang ở nhà hả?”
Trần Bắc Hà chột dạ: “Ừ, đang ở nhà.”
Bốn người bắt đầu tập luyện xếp hạng. Tối nay phong độ khá tốt, đánh đến 11 giờ rưỡi. Sau khi Chu Thanh tổng kết sơ lược, liền cho mọi người nghỉ.
Sở Tinh Lan kéo tay Trần Bắc Hà trở về phòng ngủ chính. Ga giường đã được thay mới hoàn toàn.
Nhìn bộ ga trắng tinh vừa thay, nhớ đến trận chiến dữ dội đêm qua, tim Trần Bắc Hà đập thình thịch, lắp bắp: “Tối nay không làm nữa đâu nhé? Em vẫn còn hơi khó chịu.”
Sở Tinh Lan xoa đầu cậu, dịu giọng: “Anh cũng đâu phải thú vật, không đến mức không biết tiết chế.”
Sau khi nằm lên giường lớn trong phòng chính, quả nhiên Sở Tinh Lan không làm gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hôn cậu rồi ôm cậu ngủ.
Trần Bắc Hà dần buông lỏng cơ thể, yên tâm dựa vào vòng tay anh.
Cứ thế, hai người họ bắt đầu cuộc sống chung đầy thân mật.
Trước đây thường livestream đến tận hai giờ sáng, nhưng gần đây cả hai đều tắt stream lúc khoảng mười hai giờ.
Những cặp đôi trẻ đã nếm được ngọt ngào thường không kiềm chế được khao khát thể xác.
Yêu thích cơ thể nhau về mặt sinh lý cũng là điều bình thường mà…
Huống hồ, Sở Tinh Lan mặt dày như vậy, cậu giữ mặt mũi làm gì?
**
Ngày 15 tháng 8, giải thi đấu cá nhân giữa mùa giải S5 chính thức kết thúc.
Trong đội Bắc Mục chỉ có Tiểu Lộc đăng ký thi đấu, không ngờ cậu ấy lại lọt vào vòng chung kết và còn giành được hạng ba.
Là một tuyển thủ vị trí tanker, có thể lọt vào chung kết ở chế độ sinh tồn cá nhân đã là thành tích cực kỳ ấn tượng rồi.
Huống chi lại còn giành hạng ba.
Thành tích này khiến những cư dân mạng từng nói “Lộc Miên là mắt xích yếu nhất của Bắc Mục” đồng loạt câm lặng. Với sự hỗ trợ từ huấn luyện viên và đồng đội, tốc độ tiến bộ của Tiểu Lộc thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Ngày 16 tháng 8, toàn bộ thành viên đội Bắc Mục tập hợp trở lại để bắt đầu huấn luyện tập trung, chuẩn bị cho vòng playoffs.
Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan cũng dọn ra khỏi biệt thự nhỏ, chuyển về sống trong khu ký túc xá của đội.
Ở đội, họ vẫn là bạn cùng phòng. Nhưng cả hai đều hiểu chuyện, biết giữ chừng mực. Sau khi trở lại căn cứ Bắc Mục, họ lập tức ngủ ở phòng riêng.
Dù sao thì dạo gần đây, cả hai đã quá quen thuộc với cơ thể nhau. Ngủ cùng một giường dễ khiến lửa gần rơm bén quá nhanh, một khi để lại vết hôn hay qua túng dục thì sẽ ảnh hưởng đến phong độ thi đấu hôm sau, bị đồng đội phát hiện thì sẽ rất xấu hổ.
Trần Bắc Hà dồn toàn bộ sự tập trung vào luyện tập, mà Sở Tinh Lan cũng không phải kiểu não tình yêu, mỗi buổi luyện tập đều rất nghiêm túc.
Bắc Mục vào playoffs với tư cách đội có số điểm cao nhất mùa giải chính, vì vậy ở vòng đầu tiên của playoffs họ được miễn thi đấu và trực tiếp vào vòng hai.
Thể thức của playoffs khác với vòng bảng là thể thức loại trực tiếp.
Vòng một nửa số đội ở nhánh thua bị loại. Vòng hai lại loại tiếp một nửa. Cuối cùng chỉ còn lại 8 đội mạnh nhất bước vào vòng ba.
Trận chung kết tổng, lịch thi đấu vô cùng tàn khốc.
Bắc Mục vì được miễn vòng đầu, nên ở vòng hai đứng hạng ba toàn bảng, thuận lợi tiến vào vòng chung kết.
Là hạt giống số 1 từ vòng bảng, việc Bắc Mục vào tới chung kết vốn đã nằm trong dự đoán của mọi người. Nhưng có giành được chức quán quân hay không thì vẫn chưa chắc.
Sau một thời gian điều chỉnh và luyện tập, nhiều đội tuyển đã cải thiện điểm yếu của mình. Một số đội còn thay đổi đội hình chính thức cho vòng playoffs. Tám đội vào vòng cuối đều là những đội cực mạnh.
Trong game sinh tồn, nếu chọn điểm nhảy không tốt đầu game, bị nhiều đội vây đánh thì dù có mạnh mấy cũng khó mà 1v2 nổi.
Chỉ cần mất người từ sớm, về sau gần như không thể ăn gà.
Mà vòng bo cũng rất tùy vào vận may, nếu bo rơi quá xa, trên đường di chuyển dễ bị phục kích và loại khỏi trận. Đội nào vào được vòng bo thiên mệnh thì cơ hội thắng sẽ tăng lên rất nhiều.
Yếu tố ảnh hưởng đến kết quả là quá nhiều, điều duy nhất họ có thể làm chính là dốc hết sức mình!
Trận chung kết diễn ra tại nhà thi đấu eSports ở Thủ Đô.
Lúc này Thủ Đô đã vào đông, thời tiết rất lạnh. Các tuyển thủ Bắc Mục khoác áo phao dày, ngồi xe chuyên dụng đến trung tâm thi đấu.
Nhớ lại năm ngoái, Bắc Mục bị loại ngay từ vòng đầu playoffs, không vào được vòng chung kết.
Khi đó, Trần Bắc Hà chỉ là một người đứng ngoài, đến sân xem trận đấu với tư cách khán giả.
Nhưng năm nay, Bắc Mục là ứng cử viên hàng đầu cho chức quán quân. Từ giới truyền thông đến người xem online, có rất nhiều người dự đoán Bắc Mục sẽ đăng quang.
Họ được kỳ vọng rất nhiều, áp lực cũng theo đó mà tăng.
Xe dừng lại ở khu hậu trường, vừa bước xuống xe, một cơn gió lạnh thốc qua khiến Trần Bắc Hà hắt hơi, nhưng tiếng hò reo xung quanh lại khiến tim cậu nóng lên.
“Bắc Mục cố lên! Bắc Mục ố lên!”
“Lan Lan và Bắc Bắc aaaa đẹp trai quá đi ——”
“Bắc Mục là nhất! Mọi người nhất định sẽ cầm cúp quán quân!”
“Chúc may mắn, tối nay ăn gà nhé!”
Tiếng hò reo sôi động của fan vang rền cả một góc sân vận động. Trần Bắc Hà mỉm cười vẫy tay: “Cảm ơn mọi người, bọn tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sở Tinh Lan cũng vẫy tay: “Cảm ơn vì sự ủng hộ của mọi người.”
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương đều thấy được sự tự tin và quyết tâm.
Áp lực cũng chính là động lực.
Trận chung kết đêm nay, họ nhất định sẽ chiến đấu hết mình.
Hết chương 50
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh