Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 48

1@-

Chương 48

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi kết thúc mùa giải thường niên vào tháng 6, giải đấu chuyên nghiệp sẽ nghỉ hè và liên minh sẽ tổ chức “Thi đấu thử thách Sinh Tồn” vào tháng 7 và tháng 8. Đây là một cuộc thi cá nhân, bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào đã đăng ký trong liên minh đều có thể tự do đăng ký tham gia, giới hạn đăng ký là 100 người.

Cuộc thi “Thử Thách Sinh Tồn” này sẽ gồm nhiều vòng thi tích điểm, ba người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được tiền thưởng lớn cùng với một chiếc cúp đặc biệt của “Thử Thách Sinh Tồn”.

Lần này, cả Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan đều không tham gia.

 Vì cả hai đã tham gia vào mùa giải S3 trước đó, giành được chức quán quân và á quân cá nhân, bây giờ họ đã được coi là “tiền bối” trong ngành với ba năm kinh nghiệm. Họ không cần tham gia thi đấu cá nhân nữa mà muốn tạo cơ hội cho các tân binh nổi bật hơn.

Dưới sự khích lệ của các đồng đội, Lộc Miên đã đăng ký tham gia “Thử Thách Sinh Tồn” mùa giải S5.

Trong cuộc thi cá nhân, người chơi có thể trang bị ba món đồ tăng khả năng sinh tồn và ba món đồ tăng sát thương, có thể sống sót lâu hơn và có cơ hội hạ gục các mục tiêu yếu, từ đó giành chiến thắng. Dù kết quả cuối cùng không quan trọng với Lộc Miên, nhưng cậu nghĩ tham gia sẽ giúp có thêm kinh nghiệm thi đấu.

Lộc Miên tham gia thi đấu, Khúc Trường Thiên nhân dịp này dẫn gia đình đi du lịch. Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà có thời gian rảnh nên họ bắt đầu livestream.

Tuy nhiên, gần đây, ngoài việc livestream vào buổi tối, Sở Tinh Lan luôn bí mật ra ngoài vào ban ngày. Trần Bắc Hà không kiềm chế được, liền nhắn tin hỏi: “Anh chạy ra ngoài suốt ngày làm gì vậy?”

Sở Tinh Lan gửi lại một mặt cười: “Sao vậy? Bạn trai muốn kiểm tra anh à?”

Tai Trần Bắc Hà đỏ bừng: “Em đâu có rảnh mà kiểm tra anh! Chỉ là tò mò anh lén lút bày mưu tính kế cái gì thôi?”

Sở Tinh Lan gửi cho cậu vài tấm ảnh: “Anh đang đi nghiệm thu nhà.”

Trần Bắc Hà ngạc nhiên: “Nhà?”

Sở Tinh Lan: “Ừm, khi anh chuyển đến Bắc Mục, anh đã tính sau này sẽ định cư ở Thành phố Tinh, vì vậy anh đã mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô và đã sửa sang xong rồi.”

Sở Tinh Lan là tuyển thủ hàng đầu trong liên minh, thu nhập từ hợp đồng, quà tặng livestream và các hợp đồng quảng cáo rất cao, chắc chắn anh đã kiếm được không ít tiền trong vài năm qua. Tuy nhiên, Trần Bắc Hà không ngờ anh lại mua biệt thự sớm như vậy, vì dù sao còn hai ba năm nữa anh mới giải nghệ.

Trần Bắc Hà hỏi: “Chuyện lớn như vậy, anh đã nói cho ba mẹ chưa? Họ ở Thủ Đô mà anh lại muốn định cư ở Thành phố Tinh, họ không phản đối chứ?”

Sở Tinh Lan trả lời: “Không phản đối đâu. Ông bà anh cũng sống ở Thành phố Tinh, anh ở đây sau này tiện chăm sóc họ. Mà ba mẹ anh bận rộn, ít khi ở nhà, nếu có dịp thì họ sẽ đến Thành phố Tinh vào dịp lễ Tết là được.”

Thành phố Tinh là nơi cả hai cùng lớn lên, đầy ắp những kỷ niệm và cũng là lý do Sở Tinh Lan muốn định cư ở đây.

Trần Bắc Hà: “Anh mua nhà ở khu nào? Đắt không? Để em xem thử, nếu nhà tốt thì em cũng mua một căn, he he, chúng ta làm hàng xóm.”

Sở Tinh Lan: “…”

Làm hàng xóm cái gì, không phải là sống chung sao?

Sở Tinh Lan gửi địa chỉ cho cậu: “Hôm nay anh đang dọn dẹp, ngày mai sẽ đưa em đi xem.”

Trần Bắc Hà hào hứng nói: “Được! Không ngờ anh lại mua biệt thự đấy, đúng là đại gia!”

Sở Tinh Lan nói: “Căn này nhỏ thôi, có hai tầng trên và một tầng hầm, tổng ba phòng ngủ.”

Trần Bắc Hà: “Ba phòng ngủ? Vậy thì đúng là tốt quá rồi! Ông bà anh một phòng, ba mẹ anh một phòng, còn anh có thể ở phòng ngủ chính.”

Sở Tinh Lan: “…”

Thời buổi này, ai lại sống chung với người lớn cơ chứ? Người trẻ thì phải sống riêng, mà người lớn cũng sẽ không làm phiền, nếu không nhìn thấy bọn họ suốt ngày ở nhà chơi game thì ông bà sẽ phát hoảng mất.

Ba mẹ và ông bà đều có nơi ở riêng, họ chỉ đến thăm vào dịp lễ Tết. Còn đây là Sở Tinh Lan chuẩn bị một nơi để ở sau khi Trần Bắc Hà giải nghệ, hai người có thể cùng sống chung.

**

Chiều hôm sau, Sở Tinh Lan rủ Trần Bắc Hà đón taxi ra ngoại ô Thành phố Tinh.

Trần Bắc Hà đi theo anh vào khu biệt thự, vui mừng nhìn xung quanh: “Khu này có thiết kế vườn cây đẹp quá, không gian tuyệt vời, có cả sân cỏ lớn và hồ nhân tạo. Hơn nữa rất yên tĩnh, suốt đoạn đường đi không gặp mấy người.”

“Vì đây là khu ngoại ô, không phồn hoa như khu trung tâm, nhưng đúng là yên tĩnh, thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, cũng thích hợp cho công việc của chúng ta, suốt ngày ở nhà chơi game.”

“Đúng rồi, như chúng ta, không thích ra ngoài, sống ở đây thật lý tưởng, em có thể ở nửa năm không ra khỏi nhà. À mà.” Trần Bắc Hà nhìn vào cánh cửa nhận diện vân tay rồi nói: “Khu này bảo vệ nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào được, vậy gọi đồ ăn dễ không?”

“Đồ ăn và đồ chuyển phát sẽ được để ở cổng, sau đó bảo vệ sẽ giao đến tận nhà. Khu vực này có siêu thị lớn và trung tâm thương mại, mua sắm và mua thực phẩm rất thuận tiện.”

Trần Bắc Hà nhìn từng căn biệt thự xinh xắn trước mặt, cười nói: “Anh cho em số liên hệ của người bán nhà đi, em sẽ thảo luận với hai ba, mấy năm qua em cũng tiết kiệm được kha khá, không chừng sau khi giải nghệ em cũng mua một căn, lúc đó chúng ta làm hàng xóm luôn.”

Cậu vẫn không từ bỏ ý định “làm hàng xóm”.

Sở Tinh Lan mỉm cười, xoa đầu Trần Bắc Hà, nói: “Vào trong xem thử đi, xem em có thích bố cục nhà không.”

Khu này tất cả đều là biệt thự, có những căn biệt thự lớn bốn tầng phù hợp cho ba thế hệ sống chung, cũng có những căn biệt thự nhỏ hai tầng phù hợp cho các cặp vợ chồng trẻ.

Sở Tinh Lan mua một căn biệt thự nhỏ ở hàng đầu tiên, biệt thự này có hầm, sân thượng và sân vườn, không gian hoạt động rất rộng rãi.

Trần Bắc Hà vừa bước vào đã thấy trong sân được thiết kế một khu vườn hoa, trồng đầy hoa oải hương màu tím. Tháng 7 chính là mùa hoa oải hương nở, gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa màu tím rung rinh như sóng nước, hương hoa nồng nàn tỏa ra.

Trần Bắc Hà đứng trước vườn hoa, nhớ đến ID đăng ký chuyên nghiệp của Sở Tinh Lan đã đổi thành Lavender, không nhịn được nói: “Anh thật sự thích hoa oải hương à? Trồng nhiều thế này trong vườn luôn?”

Sở Tinh Lan cười nhẹ, nói: “Ừ, anh thích mùi này. Vườn hoa tím này nhìn đẹp mà, em không thấy sao?”

Bên cạnh bồn hoa được thiết kế một vòng chỗ ngồi nhã nhặn, còn có một chiếc bàn, buổi tối trời mát có thể ngồi bên cạnh bồn hoa ăn khuya. Trần Bắc Hà khen ngợi: “Đúng là đẹp thật.” Cậu rất chủ động chạy đến cửa ra vào thay giày: “Mau dẫn em vào nhà xem thử.”

Sở Tinh Lan dẫn cậu vào nhà. Phòng khách tầng một có thiết kế thông tầng trông rất rộng rãi, khu vực phòng ăn và nhà bếp cũng rất thoải mái, còn có một phòng khách cho khách đến chơi, đi kèm nhà vệ sinh riêng.

Từ cửa kính sát đất của phòng khách có thể nhìn thấy cảnh sân vườn, từ phía phòng ăn đi ra còn có một sân sau, được xây thêm chòi nghỉ và khu nướng BBQ.

Gạch lát và tường đều mang gam màu ấm, phong cách trang trí rất ấm cúng.

Sở Tinh Lan đưa cậu xuống tầng hầm, Trần Bắc Hà chỉ thấy mắt sáng rỡ lên.

Tầng hầm rộng hơn 100 mét vuông được chia thành ba khu vực: khu gym, khu eSports và khu giải trí nghe nhìn.

Đặc biệt là khu vực eSports, rõ ràng là do Sở Tinh Lan thiết kế riêng.

Bàn dài rộng được đặt hai chiếc máy tính với vỏ case trong suốt và bàn phím chuột cơ học đi kèm, hai chiếc ghế eSports. Bên cạnh là một bức tường kính, chứa đầy các mô hình nhân vật game, được lắp đèn LED. Khi bật đèn, cả căn phòng trông cực kỳ hiện đại và nổi bật.

Trần Bắc Hà phấn khích đi một vòng trong phòng eSports, nói: “Phòng eSports của anh đẹp quá, em có thể tham khảo thiết kế này để trang trí cho phòng của mình!”

Sở Tinh Lan cười nói: “Ừ, nếu em thích thì tốt rồi. Lên lầu xem thử nhé?”

Trần Bắc Hà theo anh lên tầng hai.

Tầng hai có hai phòng ngủ, trong đó phòng ngủ chính có giường đôi rộng hơn 2 mét, có phòng thay đồ và phòng tắm riêng, trong phòng tắm còn có bồn tắm đôi.

Trần Bắc Hà khen ngợi không ngừng: “Trang trí rất đẹp, phòng ngủ chính rất rộng rãi, chiếc giường lớn này nhìn là biết siêu thoải mái.”

Sở Tinh Lan: “…” Ôm em ngủ thì sẽ còn thoải mái hơn.

Trần Bắc Hà vẫn chưa nhận ra vấn đề, tiếp tục đi dạo như khách, vừa đi vừa đánh giá: “Phòng thứ hai cũng khá rộng rãi, tầng hai còn có sân thượng, rảnh rỗi có thể ra đó uống trà, thiết kế biệt thự này thật tuyệt, anh mua bao nhiêu vậy?”

Sở Tinh Lan nói: “Gần đây giá nhà giảm, biệt thự ở ngoại ô Thành phố Tinh khoảng 1 triệu tệ, tiền trang trí cũng tốn khá.”

Trần Bắc Hà tính toán số tiền trong tài khoản, mỉm cười nói: “Hê hê, vậy thì em cũng mua nổi. Khu này có căn nhà thô nào không? Nếu không thì em mua một căn đã qua sử dụng rồi cải tạo lại.”

Sở Tinh Lan nhìn cậu, bất lực nói: “Em đừng vội mua nhà, anh sẽ ở đây một thời gian rồi xem sao, nếu khu này có vấn đề gì thì cũng có thể nói với em ngay.”

Trần Bắc Hà gật đầu: “Được, vậy anh định ở đây luôn hả?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Sở Tinh Lan: “Ừ, nhà vừa sửa xong hơn một tháng, anh sẽ ở tạm một thời gian, khoảng giữa cuối tháng 7 thì chuyển qua đây.”

**

Thời gian tiếp theo, Trần Bắc Hà vẫn tiếp tục livestream mỗi ngày.

Chúc Thanh lo lắng việc mọi người nghỉ ngơi lâu sẽ ảnh hưởng đến kết quả vòng play-off, nên mỗi hai ngày lại tổ chức bốn người trong đội Bắc Mục tập luyện vài giờ để duy trì thể trạng và sự ăn ý.

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến cuối tháng 7.

Sở Tinh Lan chuyển vào nhà mới, Trần Bắc Hà đã mấy ngày không gặp anh. Trước đây, họ sống chung tầng trên và dưới, khi nào ba cậu không có nhà, Trần Bắc Hà còn hay chạy qua nhà Sở Tinh Lan ăn chực.

Từ khi Sở Tinh Lan chuyển đi, đã một tuần không gặp anh, Trần Bắc Hà cảm thấy lòng mình trống trải.

Con hàng này đi biệt thự tận hưởng cuộc sống an nhàn, không biết mỗi ngày ăn uống thế nào?

Ngày 23 tháng 7 là sinh nhật của Sở Tinh Lan.

Trần Bắc Hà đã hỏi trước: “Trước đây em có hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, anh muốn quà gì?”

Sở Tinh Lan: “Chỉ cần là quà của em, gì cũng được.”

Trần Bắc Hà hơi đau đầu, chẳng biết mua gì.

Cậu lên mạng xã hội, giấu tên đăng bài: “Bạn trai tôi là một Alpha sắp sinh nhật, anh ấy thích chơi game, tôi nên tặng anh ấy quà gì?”

Rất nhanh có người trả lời.

“Thích game à? Tặng mô hình nhân vật game đi.”

“Nếu thích chơi game thì tặng đồ chơi game, hoặc tặng chữ ký của tuyển thủ yêu thích?”

Trần Bắc Hà trả lời: “Anh ấy không thích sưu tầm mô hình hay đồ chơi, cũng không có tuyển thủ yêu thích.”

Nói giỡn gì chứ, anh ấy chính là tuyển thủ, muốn chữ ký của ai mà không được chứ?

Mọi người tiếp tục đưa ra ý tưởng.

Có một bình luận rất được yêu thích: “Cậu là Omega phải không? Nếu là vậy, thì đưa chính mình làm quà tặng cho anh ấy luôn đi, đó mới là món quà anh ấy thích nhất~”

Trái tim Trần Bắc Hà đập mạnh một hồi, mấy người này thật sự quá thích xem trò vui, sao lại bảo tặng chính mình? Trần Bắc Hà dù có tư tưởng thoáng, nhưng cũng chưa táo bạo đến mức đó.

Một bình luận khác khiến Trần Bắc Hà cảm thấy hợp lý: “Nếu tình cảm của hai người rất tốt, quà tặng không quan trọng bằng tâm ý, làm một món quà tự tay cậu làm là tốt nhất.”

Sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Bắc Hà đi mua một cặp đồng hồ đôi, rồi đến tiệm bánh ngọt gần đó học làm bánh sinh nhật.

Ngày 23 tháng 7, cậu vui vẻ mang bánh đi taxi đến gặp Sở Tinh Lan.

Lần trước Trần Bắc Hà đến, Sở Tinh Lan đã cho hệ thống bảo vệ ghi lại thông tin của cậu, mật khẩu nhà cũng đã nói cho cậu biết, nên lần này cậu đi thẳng vào mà không gặp trở ngại gì.

Sở Tinh Lan biết hôm nay Trần Bắc Hà sẽ đến chúc mừng sinh nhật, anh đã đi siêu thị mua thực phẩm tươi ngon, khi Trần Bắc Hà đến, anh đang mặc tạp dề nấu ăn trong bếp.

Trần Bắc Hà đặt bánh lên bàn ăn, mở cửa kính bếp, đùa: “Ôi, mặc tạp dề trông anh chuyên nghiệp quá, không phải đang chuẩn bị một bàn món ăn đen tối đấy chứ?”

Sở Tinh Lan quay đầu nhìn cậu cười, nói: “Anh học vài món từ bà nội, hôm nay thử làm xem sao.” Anh lau tay vào chiếc tạp dề, nhìn Trần Bắc Hà và nói, “Em xuống tầng hầm chơi game đi, anh sắp nấu xong rồi.”

Trần Bắc Hà hỏi: “Có cần em giúp gì không?”

Sở Tinh Lan: “Không cần, chỉ mấy món đơn giản thôi. Em đi chơi đi, anh làm được.”

Trần Bắc Hà quen thuộc quay đi vào phòng eSports, mở máy tính chơi vài ván game.

Một lát sau, Sở Tinh Lan đã nấu xong bữa tối, gọi cậu lên ăn.

Khi Trần Bắc Hà lên lầu, cậu nhận được điện thoại từ ba Omega, giọng dịu dàng của Tạ Dật vang lên: “Bắc Bắc, tối nay con về ăn cơm không?”

Trần Bắc Hà chột dạ nhìn Sở Tinh Lan một cái, nói: “Không về đâu ba, đội có chút việc, tối nay con phải đi câu lạc bộ một chuyến.”

Tạ Dật không nghi ngờ gì, dịu dàng nói: “Vậy được, ba không phần cơm cho con nữa.”

Trần Bắc Hà vội vàng đồng ý rồi tắt máy, nghĩ thầm may mà là ba Omega gọi, nếu là cha Alpha biết chuyện cậu và Sở Tinh Lan, có khi ông đã đuổi tới tận nơi rồi.

Trần Bắc Hà cài đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền, bước vào phòng ăn, chủ động mở bánh ra và nói: “Cái bánh này là em tự làm đấy!”

Sở Tinh Lan ngạc nhiên: “Em làm á?”

“Ừm, cái bánh 5 tầng mà anh đặt cho em sinh nhật trước kia rất ngầu, nhưng hôm nay chỉ có chúng ta thôi, bánh lớn như vậy ăn không hết nên em đã đi tiệm bánh gần đó học làm bánh nhỏ 6 inch này.”

“Hê hê, cũng ổn đấy chứ?”

Sở Tinh Lan nhìn chiếc bánh xinh xắn trước mặt, bên trong là mousse sô cô la, xung quanh là các loại trái cây theo mùa, trên mặt được viết hai dòng chữ bằng mứt trái cây: “Chúc Tiểu Lan 20 tuổi sinh nhật vui vẻ — Trần Bắc Hà thân bút.”

Sở Tinh Lan cười nhẹ: “Bánh đẹp quá.”

Trần Bắc Hà lấy trong túi quà ra một hộp quà: “Quà sinh nhật cho anh đây.”

Sở Tinh Lan mở ra, là một cặp đồng hồ đôi hàng hiệu.

Trần Bắc Hà đỏ mặt, viện lý do nói: “Mua một cặp có giảm giá, em tiện thể mua luôn một cặp.”

Sở Tinh Lan: “…”

Lý do anh từng dùng để lừa cậu, bây giờ lại bị cậu trả lại.

Mua một cặp được giảm giá, cái cớ này thật sự rất vụng về, cả hai người đều biết rõ, nhưng Sở Tinh Lan không vạch trần, chỉ mỉm cười nhẹ: “Rất đẹp.”

Trần Bắc Hà nói: “Sau này, chúng ta cùng đeo nhé, anh có thích kiểu này không?”

Cậu hơi lo lắng nhìn về phía Sở Tinh Lan.

Ánh mắt Sở Tinh Lan dịu dàng: “Rất thích, em đeo giúp anh nhé?”

Trần Bắc Hà lấy đồng hồ ra và đeo lên cho anh, Sở Tinh Lan cũng giúp Trần Bắc Hà đeo chiếc còn lại.

Hành động hai người đeo đồng hồ đôi cho nhau khiến tim Trần Bắc Hà đập thình thịch, luôn cảm thấy giống như đang trao nhẫn trong hôn lễ vậy. Cậu điều chỉnh lại vị trí đồng hồ một chút, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ờ, thổi nến đi, ước một điều trước nhé!”

Trần Bắc Hà cắm cây nến số “20” vào giữa chiếc bánh, sau đó dùng bật lửa châm lửa, rồi quay người tắt đèn phòng ăn, đứng bên cạnh hát bài hát chúc mừng sinh nhật: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ~”

Sở Tinh Lan mỉm cười, khi bài hát kết thúc thì nhắm mắt lại ước một điều, rồi thổi tắt nến trong một hơi.

Điều ước của anh rất đơn giản, mong rằng những sinh nhật sau này, Trần Bắc Hà cũng sẽ ở bên anh.

Cả hai đã cùng nhau dùng một bữa tối ấm áp tại phòng ăn.

Trần Bắc Hà phát hiện tay nghề nấu ăn của Sở Tinh Lan lại không tệ chút nào, món ăn đều là những món cậu thích, còn có cả món thịt viên chiên cậu yêu thích nhất.

Sau khi ăn xong, Trần Bắc Hà chủ động hỏi: “Này, tối nay em có thể ngủ lại chỗ anh không? Ngoại ô bắt xe khó lắm.”

Sở Tinh Lan quay lại nhìn cậu: “Em muốn ở lại?”

Trần Bắc Hà than thở: “Em ở nhà toàn thức khuya chơi game, ba cứ lải nhải mãi, phiền chết được. Anh cũng biết rồi đấy, người lớn rất khó hiểu được nhịp sinh hoạt của tuyển thủ eSports bọn mình. Em viện cớ nói là đội tuyển có việc nên phải quay lại câu lạc bộ, đến cả quần áo thay cũng mang theo rồi.”

Cậu chỉ vào phòng khách ở tầng một: “Biệt thự nhà anh rộng thế, còn có ba phòng ngủ lận, em ở tạm phòng nào cũng được. Dù sao hồi ở câu lạc bộ bọn mình cũng là bạn cùng phòng, không sao đâu.”

Sở Tinh Lan: “…”

Người này làm vậy chẳng khác nào “tự dâng mình tới cửa” cả.

Sở Tinh Lan khẽ cười, kéo cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Em ở nhà anh còn ngủ phòng khách làm gì? Hay là ngủ phòng ngủ chính trên lầu hai luôn đi.”

Tim Trần Bắc Hà đập thình thịch, lắp bắp hỏi: “Thế, thế còn anh thì ngủ đâu?”

“Tất nhiên là cũng ngủ ở phòng ngủ chính rồi.” Sở Tinh Lan khẽ cắn nhẹ vành tai Trần Bắc Hà, giọng nói dịu dàng xen lẫn chút mê hoặc: “Bắc Bắc, đêm nay tụi mình ngủ cùng nhau, được không?”

Hết chương 48


Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Story Chương 48
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...