Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 45

1@-

Chương 45

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trần Bắc Hà đặt toàn tâm toàn ý vào việc chơi game, đừng nói là trong tình cảm thì như khúc gỗ, mà ngay cả về sinh lý cũng thanh tâm quả dục, bình thường hiếm khi tự giải quyết, có thời gian thì thà đánh thêm một trận rank còn hơn.

Hôm nay bị Sở Tinh Lan hôn đến mức có phản ứng, trong lòng cậu vô cùng lúng túng, không biết làm sao cho phải.

Bị Sở Tinh Lan nhẹ nhàng dùng tay an ủi, toàn thân cậu đều run rẩy.

Trần Bắc Hà tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

Cơ thể quá mẫn cảm, chưa đến năm phút đã buông vũ khí đầu hàng.

“…” Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng như muốn nổ tung, một Sở Tinh Lan ra, như chạy trốn mà lao vào phòng ngủ của mình, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Sở Tinh Lan nhìn cánh cửa đóng kín, khẽ cười rồi xoay người đi rửa tay.

Mới vậy đã ngại ngùng rồi?

Về sau nếu đánh dấu hoàn toàn thì sao đây? Có khi nào cả người đỏ ửng không dám mở mắt không? Chỉ nghĩ đến thôi Sở Tinh Lan cũng thấy không chịu nổi, anh hít sâu một hơi, đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh.

Thật ra phản ứng của anh còn dữ dội hơn Trần Bắc Hà, chỉ là che giấu quá giỏi mà thôi.

Trong phòng ngủ, Trần Bắc Hà vùi người vào trong chăn.

Vừa rồi làm bẩn tay Sở Tinh Lan, hai người còn hôn nhau thân mật như vậy, cậu không còn mặt mũi nào nói “chúng ta là kẻ thù/bạn bè” nữa.

Từ nay, Sở Tinh Lan chính là bạn trai của cậu.

Mối quan hệ thay đổi quá nhanh khiến đầu óc cậu choáng váng. Nhưng mà, hai người đã hôn nhau nhiều lần như thế rồi, còn cố chấp nói là bạn bè thì càng kỳ lạ hơn đúng không?

Yêu đương thôi mà, có gì to tát đâu.

Trần Bắc Hà nằm trong chăn suy nghĩ lung tung một hồi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ toàn là Sở Tinh Lan, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lại hốt hoảng chạy đi tắm.

Đêm qua như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, trong đầu ngoài game và đồ ăn của cậu giờ lại nhét thêm một người tên Sở Tinh Lan.

Cơ thể rất muốn lại gần, trong lòng cũng đặc biệt quan tâm, cảm xúc bị người đó chi phối lúc lên lúc xuống, đây là cảm giác mà trước giờ cậu chưa từng trải qua.

Đây gọi là thích sao?

Nếu đổi là Alpha khác mà dám hôn hay ôm cậu, chắc cậu đã đấm cho thành đầu heo từ lâu, vậy mà với Sở Tinh Lan lại không thể ra tay.

Trong lòng cậu, đúng là Sở Tinh Lan có đãi ngộ đặc biệt.

Tâm trạng Trần Bắc Hà rối bời, đứng dưới vòi sen tự giải quyết một lần.

Sáng sớm cơ thể tràn đầy sức sống, cuối cùng cậu cũng hiểu cảm giác đến muộn của tuổi dậy thì là như thế nào.

Ra ngoài, Sở Tinh Lan lại từ nhà ăn mang đồ ăn về, đặt hộp cơm lên bàn ăn, quay đầu mỉm cười nói: “Dậy rồi à? Đến ăn cơm đi.”

Con hàng này vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không có gì, thái độ chẳng khác gì ngày thường.

Trần Bắc Hà lại cảm thấy tội lỗi, cúi đầu tránh ánh mắt anh, đi đến bàn ăn, tiện miệng kiếm chuyện: “Tôi ngủ đến tận 1 giờ trưa, sao không gọi tôi dậy?”

Sở Tinh Lan nói: “Hôm nay không có trận đấu, ngủ thêm chút cũng không sao.”

Anh lấy đũa đưa cho Trần Bắc Hà.

Trần Bắc Hà nhìn thấy ngón tay thon dài, có lực của anh, nghĩ đến cảnh tối qua làm bẩn đôi tay đó, tai lập tức đỏ bừng, vội vã quay mặt đi.

Sở Tinh Lan gắp một miếng sườn để vào đĩa của cậu, cười tít mắt nhìn nói: “Đêm qua đã đồng ý làm bạn trai anh rồi, ngủ dậy rồi đừng nói là muốn nuốt lời đấy nhé?”

“Nuốt, nuốt cái rắm!” Trần Bắc Hà suýt nữa cắn trúng lưỡi, mặt đỏ bừng nói: “Tôi là loại người nói mà không giữ lời sao? Từ nhỏ tôi đã nói được làm được, nói là bạn trai thì là bạn trai!”

“Vậy thì tốt rồi.” Sở Tinh Lan rất hài lòng với câu trả lời đó.

Trần Bắc Hà liếc anh một cái, rồi nói tiếp: “Nhưng chuyện của hai chúng ta tạm thời đừng nói với mấy người trong đội, mùa giải chính thức mới đến tuần thứ tám, tôi sợ họ suy nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến thi đấu.”

“Không sao cả, nghe theo em.”

Trần Bắc Hà dặn dò: “Lúc luyện tập hay thi đấu đừng thân mật quá, bị người khác thấy sẽ không hay.”

“Ừ, thế còn trong ký túc xá thì sao?”

Trần Bắc Hà suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Ký túc chỉ có hai người chúng ta, muốn làm gì thì làm. Đừng, đừng quá đáng là được.”

Sở Tinh Lan đặt tay lên tay trái của Trần Bắc Hà: “Được, sau này trong ký túc xá, chúng ta là người yêu. Bên ngoài, chúng ta vẫn là đồng đội.”

Bị anh dùng mười ngán tay đan vào nhau thân mật như vậy, tim Trần Bắc Hà đập mạnh, lưng cứng đờ, do dự một lát rồi mạnh dạn siết chặt tay anh lại.

Không thể để thua khí thế được.

Những ngón tay thon dài luồn qua kẽ tay nhau, khô ráo, ấm áp, cảm giác mềm mại truyền thẳng vào tim, cảm giác này rất kỳ diệu, hoàn toàn khác với việc nắm tay khi còn nhỏ.

Chỉ đơn giản nắm tay thôi mà đã mặt đỏ tim đập, hóa ra yêu đương lại k*ch th*ch đến thế?

Đầu óc Trần Bắc Hà mơ màng, nắm tay Sở Tinh Lan đi đến cửa mới buông tay ra, lúc bước ra ngoài cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là tai hơi đỏ, lúc đến phòng huấn luyện màu đỏ trên tai vẫn chưa hết, mọi người tưởng cậu bị nóng, chẳng ai để ý.

Sở Tinh Lan tươi cười chào hỏi các đồng đội, trông tâm trạng vô cùng tốt.

Bốn người ngồi vào trước máy tính, Chúc Thanh ôm một quyển sổ ghi chép chi chít chữ, nói: “Vòng bảng còn lại năm tuần cuối. Hiện tại chúng ta đang nằm trong top ba trên bảng xếp hạng. Miễn là không có sai lầm nghiêm trọng nào trong các trận sau thì vào playoffs không thành vấn đề.”

“Nhưng mọi người vẫn không thể chủ quan. Các HLV của đội khác đều đang tập trung nghiên cứu và nhắm vào đội Bắc Mục chúng ta. Tuần trước các cậu cũng đã cảm nhận được rồi, họ liên tục vây bắt Bắc Mục từ đầu trận, không cho chúng ta phát triển thuận lợi. Vì vậy, tuần này tôi muốn đổi chiến thuật, để Thâm Lan làm người chỉ huy.”

Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn về phía Sở Tinh Lan. Anh thì lại rất bình thản, nói: “Không vấn đề gì, tôi nghe theo sắp xếp của huấn luyện viên.”

Chúc Thanh nghiêm túc nói: “Thâm Lan trước đây là đội trưởng của đội Hừng Đông, từng đảm nhiệm vị trí chỉ huy. Sau khi đến Bắc Mục, tôi không để cậu ấy làm chỉ huy mà chọn Tiểu Bắc, vì Tiểu Bắc đã có hai năm làm đồng đội với Thiên Thiên, cũng quen thuộc với Tiểu Lộc, lại từng là đối thủ của Thâm Lan, nên hiểu rõ đội Bắc Mục hơn, thích hợp làm chỉ huy.”

“Nhưng hiện tại giải đấu đã đi được nửa chặng đường, tôi tin rằng sau thời gian rèn luyện này, Thâm Lan đã hiểu rõ tình hình các đồng đội. Vậy nên, từ nay về sau hai người có thể thay phiên làm chỉ huy, để HLV của các đội khác không đoán được chiến thuật của Bắc Mục.”

“Đổi vị trí nhảy dù thường xuyên ở đầu trận sẽ khiến đối thủ khó nhắm trúng. Chỉ cần phát triển ổn định đến giai đoạn giữa/cuối trận, với sức mạnh đánh giao tranh hiện tại của chúng ta, tỉ lệ giành chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều.”

Mọi người nghe xong phân tích của Chúc Thanh đều cảm thấy rất có lý.

Trần Bắc Hà liếc nhìn Sở Tinh Lan, nếu hôm nay Chúc ca không nhắc đến, cậu suýt nữa đã quên Sở Tinh Lan từng làm đội trưởng. Sau khi đến Bắc Mục, anh luôn nghe theo chỉ đạo của cậu, chưa từng chỉ huy một trận nào, trong khi rõ ràng là người có ý thức chiến thuật rất mạnh.

Chúc Thanh nói: “Được rồi, mấy ngày tới chúng ta sẽ thay đổi người chỉ huy và đội hình, thử nghiệm nhiều cách mở trận khác nhau. Mọi người chuẩn bị vào máy chủ Hàn để luyện tập 4 người.”

Cả nhóm đồng thanh: “Rõ!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chiều hôm đó, toàn bộ buổi tập do Sở Tinh Lan làm chỉ huy.

Chơi 10 trận thì thắng 6 trận, tỉ lệ chiến thắng rất cao.

Trần Bắc Hà phát hiện chiến thuật của Sở Tinh Lan khác hẳn với mình. Trong khi cậu thiên về lối đánh càn quét trực diện, đánh giao tranh để giành chiến thắng thì Sở Tinh Lan lại giỏi chơi du kích và phát triển dài hơi.

Cậu nhớ đến trận chung kết mùa trước của đội Hừng Đông, vị trí AD là Vân Tiêu chết bất ngờ ngay đầu trận, Sở Tinh Lan dẫn hai người còn lại chơi chiến thuật du kích trụ vững đến vòng cuối rồi bị loại, còn bị dân mạng mắng lên hot search.

Trần Bắc Hà cảm thấy phức tạp, hồi làm đội trưởng, chắc anh đã chịu nhiều áp lực lắm.

Vì quen với thế trận bất lợi, nên khi chỉ huy thì cẩn thận hơn, không liều mạng như mình mà tính toán từng bước kỹ càng.

Chiến thuật của anh thực sự rất giỏi, có mấy lần lật kèo bất ngờ từ thế thua.

Chúc Thanh xem lại băng ghi hình, gật đầu hài lòng nói: “Phối hợp cũng khá tốt rồi, mài giũa thêm vài hôm nữa rồi lên sân thi đấu.”

Tối về ký túc xá, Trần Bắc Hà không vội đi tắm, quay lại nhìn Sở Tinh Lan, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu chỉ huy rất tốt, phong cách khác tôi, nhưng tôi thấy kiểu đánh của cậu cũng rất hay, đặc biệt là trong các trận bất lợi, tỉ lệ thắng cao thật.”

Sở Tinh Lan nghe lời khen của cậu, khóe miệng cong nhẹ: “Ừ, sau này trên sân, trận nào thuận lợi thì em dẫn đội đánh giao tranh. Còn trận nào bị áp chế, anh sẽ lo phần vận hành, chơi du kích thử xem có trụ được đến cuối không. Như vậy đội Bắc Mục chúng ta sẽ không còn điểm yếu.”

Trần Bắc Hà hơi áy náy, nói nhỏ: “Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng sau khi cậu đến Bắc Mục thì luôn nghe theo tôi. Rõ ràng cậu cũng là đội trưởng, cũng có khả năng chỉ huy, vậy mà tôi lại không để cậu phát huy hết khả năng. Xin lỗi nhé, lẽ ra tôi nên đề xuất với Chúc ca từ sớm rồi…”

Nhìn vào ánh mắt chân thành ấy, lòng Sở Tinh Lan mềm xuống, nói: “Không sao, lúc mới đến đúng là anh chưa quen đội hình Bắc Mục, chỉ huy vội vã có khi lại làm hỏng tiết tấu của đội. Hơn nữa, em làm rất tốt rồi, thành tích của chúng ta vẫn luôn ổn định top đầu. Nghe theo sắp xếp của HLV thôi, khi nào cần anh chỉ huy, anh sẽ không từ chối.”

“Ừm.” Trần Bắc Hà gật đầu mạnh, “Sau này nếu cậu có chiến thuật gì khác trong lúc đấu, cứ nói với tôi, tôi sẽ tham khảo.”

Sở Tinh Lan bật cười: “Được. Chúng ta là gì mà phải khách sáo thế? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”

Trần Bắc Hà lúc này mới nở nụ cười, cậu biết ngay Sở Tinh Lan không phải người nhỏ mọn, sẽ không để tâm chuyện ai làm chỉ huy.

Cậu ngập ngừng hỏi: “À đúng rồi, lát nữa cậu có định livestream không?”

Sở Tinh Lan đáp: “Live tầm hai tiếng thôi.”

“Có định đi đôi với Diệp Thất Tịch không?”

“Không đi nữa, bạn trai anh sẽ ghen.”

Trần Bắc Hà ngẩn người, sau khi ý thức được người được nhắc tới là ai, mặt nóng ran, vội nói: “Không sao, cậu muốn đi chung với anh ta thì cứ chơi, tôi, tôi không để ý đâu.”

Sở Tinh Lan giải thích: “Anh đi chung với anh ta chỉ vì không muốn anh ta tiết lộ bí mật với em thôi. Giờ em đã biết rồi, anh còn sợ gì nữa?”

Trần Bắc Hà: “…”

Cái bí mật đó chính là — Sở Tinh Lan thích Trần Bắc Hà.

Vì muốn Diệp Thất Tịch giữ kín chuyện này, anh mới đi chung với anh ta, còn tặng cả tai nghe. Nay anh đã tự thú nhận, tất nhiên chẳng cần giữ bí mật nữa.

Trần Bắc Hà tim đập thình thịch, cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy thì cậu đi chung với tôi đi, hai chúng ta cũng lâu rồi chưa livestream chung.”

Sở Tinh Lan cong mắt cười: “Được. Hôm nay thử chơi đổi vị trí nhé? Anh dạy em chơi AP, em dạy anh chơi AD, đổi góc nhìn một chút.”

Trần Bắc Hà đồng ý ngay: “Không vấn đề gì.”

11 giờ đêm, phòng livestream của hai người trên nền tảng Kình Ngư đồng thời sáng đèn, fan hâm mộ thấy tổ hợp Lan Bắc xuất hiện thì phấn khích spam bình luận:

[Aaa hai người lại duo rồi!]

[Chồng với vợ tôi cuối cùng cũng lập team lại rồi sao?]

[Lâu rồi không thấy hai người live cùng, tưởng cãi nhau cơ]

[Vẫn là hai cái ID “Bắc Phương Dĩ Bắc” và “Thâm Lam Huyễn Tưởng” đứng cạnh nhau nhìn thuận mắt hơn]

[Tôi lại xin phép gặm đường, CP Lan Bắc lâu lắm không phát đường rồi]

Trần Bắc Hà nhìn bình luận, nói: “Hôm nay livestream cùng Thâm Lan, bọn tôi vừa bàn là sẽ đổi vị trí cho nhau chơi thử. Mọi người muốn xem bọn tôi chơi tướng nào?”

Khu bình luận tràn ngập tên hai tướng mới ra mùa này: Kẻ Lừa Đảo Cổ Tích và Kẻ Dệt Ác Mộng, cũng là tổ hợp giúp họ giành chức quán quân tuần đầu tiên.

Trần Bắc Hà nói: “Tôi chơi Kẻ Dệt Ác Mộng, cậu lấy Kẻ Lừa Đảo Cổ Tích nhé?”

Sở Tinh Lan: “Được, thử đổi vị trí xem sao.”

Hai người chọn bộ skin tình nhân giới hạn Valentine, không phải cố tình mà là vì hiện tại hai tướng đó chỉ có mỗi skin đó đẹp.

Trần Bắc Hà nhìn danh sách đội hình hiển thị cặp skin tình nhân, hơi sững lại.

Lúc trước Sở Tinh Lan tặng cậu skin Valentine, cậu chẳng suy nghĩ gì, giờ nhớ lại, cái vụ “đủ điểm VIP”, “mua hai cái được giảm giá”… chắc là cố ý cả?

Không dám tỏ tình nên lén lút tặng skin tình nhân?

Đúng là… đầy bụng quỷ kế đa đoan!

Trần Bắc Hà lười truy cứu chuyện cũ, dứt khoát bấm bắt đầu.

Tuy là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng do vị trí nghề nghiệp, hơn 90% thời gian họ đều luyện tướng ở vị trí của mình nên thao tác tướng vị trí khác không thật sự thuần thục.

Sở Tinh Lan kiên nhẫn dạy: “Chiêu Q của em, kéo không gian thì nên kéo theo đường chéo sẽ nhanh hơn. Trước khi hết thời gian tụ lực có thể kéo một lần nữa.”

Trần Bắc Hà: “Ồ ồ, mẹo nhỏ này hay đấy, tôi thử lại xem.” Cậu ngừng lại một chút rồi dạy ngược lại: “Cậu ném táo chậm quá, combo QW rồi đánh thường thêm phát nữa là được rồi.”

Sở Tinh Lan cười: “Ừ, nghe lời em, lần sau anh ném nhanh hơn.”

Đám dân mạng: “???”

Khoan, hai người này dạy nhau chơi tướng? Còn dùng skin tình nhân?

Diễn đàn lại mọc thêm một toà nhà, fan CP cắn được kha khá đường.

Hai người dạy nhau một ván thì nhanh chóng nắm được kỹ năng của tướng đối phương. Ván thứ hai dẫn đội ăn gà.

Trần Bắc Hà khen: “Đẹp đấy! Vừa nãy combo nổ sát thương tốt lắm.”

Sở Tinh Lan cười: “Không gian của em mở cũng khống chế tốt lắm.”

Trần Bắc Hà nghe giọng nói dịu dàng bên tai, tâm trạng rối bời. Lúc giao tranh, cậu thậm chí còn đoán được khi nào Sở Tinh Lan sẽ vào, nhắm mục tiêu nào, để sẵn sàng tung chiêu khống chế.

Họ ăn ý đến mức dù có đổi tướng vẫn “ăn khớp không khe hỡ”.

Thật ra, Sở Tinh Lan đã sớm bước vào tim cậu rồi, chỉ là trước đây cậu cố chấp xem đối phương như kẻ địch nên không nhận ra.

Buổi livestream này, hai người nói cười vui vẻ, đổi tướng chơi cùng, cũng vô tình phá tan tin đồn hai người cãi nhau dạo gần đây.

Lúc 1 giờ sáng kết thúc livestream, Trần Bắc Hà ra ngoài đi vệ sinh, vừa hay gặp Sở Tinh Lan cũng bước ra. Hai người chạm mặt.

Sở Tinh Lan cười hỏi: “Chuẩn bị ngủ à?”

“Ừ, đi vệ sinh rồi ngủ. Cậu cũng định vào à?”

“Không, anh chỉ ra rót nước.”

Sở Tinh Lan đi ra máy nước trong phòng khách. Trần Bắc Hà do dự một chút, bỗng nhiên bước tới, hôn chụt lên má anh một cái rồi nói: “Ngủ ngon!”

Không thể lúc nào cũng để Sở Tinh Lan chủ dộng được, cũng phải chủ động một lần lấy lại danh dự.

Sở Tinh Lan: “…”

Đến khi phản ứng lại thì người vừa hôn anh đã chạy biến vào nhà vệ sinh, chỉ để lại bóng lưng hấp tấp và vành tai đỏ ửng.

Sở Tinh Lan sờ lên má vừa bị hôn, khóe môi cong lên nụ cười.

Anh thực sự yêu thích Trần Bắc Hà, một người ngoài mặt thì mạnh mẽ chủ động, nhưng lại dễ đỏ mặt và xấu hổ như vậy.

Vừa thẳng thắn lại vừa đáng yêu.

Hai người sống chung một phòng ký túc xá như thế này, khác gì sống thử như cặp đôi đâu?

Hết chương 45


Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Story Chương 45
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...