Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 4
Chương 04: Quyết định của đội trưởng
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà đã ký hợp đồng với nền tảng livestream Kình Ngư, mỗi tháng phải live đủ số giờ theo quy định.
Trước đó vì tập trung chuẩn bị cho vòng playoff mà cậu hiếm khi livestream, tháng này còn chưa đủ giờ nên đêm qua phải tranh thủ cày thêm vài tiếng.
Cậu livestream tới tận 3 giờ 30 sáng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau đặt báo thức dậy lúc 12 giờ trưa, rửa mặt qua loa rồi lao nhanh đến nhà ăn.
Đúng giờ ăn, nhà ăn của câu lạc bộ đông nghịt người. Cả các tuyển thủ của những đội khác cũng đang xếp hàng lấy cơm.
Câu lạc bộ Bắc Mục có hậu thuẫn tài chính vô cùng mạnh, đầu tư vào 3 đội tuyển eSports, tổng số tuyển thủ và học viên trẻ đang ở đây hơn 100 người. Trụ sở của câu lạc bộ đặt ở ngoại ô phía bắc thành phố Tinh, chủ tịch thầu luôn một tòa nhà 4 tầng sửa thành căn cứ huấn luyện.
Trong căn cứ có đủ bể bơi, phòng gym. Ký túc xá là phòng đôi tiêu chuẩn cao, nhà ăn mời hẳn bếp trưởng từng làm tại khách sạn 5 sao, món nào cũng chuẩn vị, từ cháo đến các món xào, ninh, hầm.
Từ chế độ đãi ngộ có thể nói Bắc Mục là một câu lạc bộ “hào môn chính hiệu”.
Trần Bắc Hà lấy 2 chiếc cánh gà nướng, một suất sườn kho tàu, một tô cá nấu cải chua, thêm một đĩa rau xào tỏi.
Bữa trưa phong phú ba mặn một rau, hoàn toàn miễn phí — nơi này đúng là thiên đường cho dân mê ăn.
Tâm trạng vui vẻ, Trần Bắc Hà bưng khay cơm đến ngồi gần cửa sổ. Vừa định ăn thì phía sau bỗng có giọng nói đùa vui vang lên:
“Ai đây? Sao tóc lại nhuộm thành màu tím thế này?”
Trần Bắc Hà quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt hiền hòa.
Cậu lập tức vui vẻ chào: “Chúc ca! Là em!”
— Chúc Thanh, đội trưởng đội Thánh Vực của câu lạc bộ Bắc Mục, Beta, tính cách vô cùng ôn hòa.
Khi Trần Bắc Hà còn là học viên tại trại huấn luyện Tinh Thành, đạt điểm đánh giá cao nhất, chính là Chúc Thanh đã để mắt tới cậu trong một trận đấu tập và đề cử cậu vào Bắc Mục để bỗi dưỡng trọng điểm.
Trần Bắc Hà thử việc một tháng ở Bắc Mục. Nhờ thành tích nổi bật mà được chọn vào đội hình chính ngay khi ra mắt, trở thành đồng đội của đội trưởng Chúc.
Chúc Thanh là tuyển thủ chơi vị trí pháp sư (AP). Màn ra mắt của Trần Bắc Hà chính là nhờ sự hỗ trợ kiểm soát cực tốt từ đội trưởng Chúc mà cậu mang về quadrakill quét sạch chiến đội Hừng Đông, một trận lập tức thành danh.
Có thể nói đội trưởng Chúc chính là người dẫn dắt cậu bước chân vào con đường eSports chuyên nghiệp.
Trần Bắc Hà luôn mang lòng biết ơn sâu sắc, coi anh ấy như người anh lớn quan trọng nhất trong đời mình.
Chúc Thanh ngồi xuống đối diện, nhìn kỹ cậu rồi cười nói: “Tưởng nhìn nhầm ai cơ. Sao lại đột nhiên nhuộm tóc tím?”
Trần Bắc Hà ghé lại, thần thần bí bí nói nhỏ: “Em nhờ cao nhân xem giúp rồi, nói màu tím là màu may mắn của em! Nhuộm màu này sang năm Bắc Mục mình nhất định sẽ thắng lớn!”
Chúc Thanh dở khóc dở cười: “Cậu còn tin mấy thứ tâm linh đó hả?”
Trần Bắc Hà nói: “Dù sao nhuộm đầu cũng chẳng ảnh hưởng gì, biết đâu đổi vận thật thì sao.”
Chúc Thanh bật cười: “Thôi được rồi, mong là cái đầu tím của cậu sẽ mang lại may mắn cho cả đội. Hy vọng mùa sau thuận lợi hơn một chút.”
Mùa giải năm nay đúng là cực kỳ tệ.
Vòng bảng gập ghềnh, đến playoff thì bị loại ngay vòng đầu. Dân mạng mắng chửi lên hot search, nói đội Thánh Vực của họ là đội “gà” nhất Bắc Mục.
Thật ra… nói thế cũng không sai.
Hai đội còn lại của Bắc Mục đều từng vô địch, duy chỉ có đội Thánh Vực là 4 năm thành lập vẫn chưa có nổi một lần lên ngôi.
Trong khi đó, lương thưởng của họ lại thuộc hàng đầu ngành, chỗ ăn ở, điều kiện luyện tập đều là chuẩn hoàng gia.
Không có thành tích, họ đúng là ngẩng đầu không nổi ở câu lạc bộ.
Trần Bắc Hà biết đội của họ có rất nhiều vấn đề, 4 người đánh giao tranh thường xuyên mất liên kết, phối hợp kém, bị địch bắt bài từng người. Thua ở playoff là kết cục khó tránh.
Fan thì thất vọng, huấn luyện viên cũ của Bắc Mục bị chửi đến mức từ chức. Hiện giờ đội chưa có huấn luyện viên mới, mấy ngày nay đều do quản lý sắp lịch huấn luyện.
Tương lai của Bắc Mục mùa sau sẽ ra sao? Chính Trần Bắc Hà cũng không dám chắc.
Nhưng cậu rất có tình cảm với nơi này, dù hợp đồng sẽ hết vào cuối năm thì cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.
**
Sau khi ăn trưa xong, Trần Bắc Hà len lén đi đến phòng y tế ở tầng 3, gõ nhẹ lên cửa văn phòng: “Bác sĩ Chu, chị có ở đây không?”
Cánh cửa văn phòng mở ra từ bên trong, một nữ bác sĩ Beta trẻ tuổi tóc ngắn nhìn thấy cậu liền vẫy tay: “Tiểu Bắc, vào đi!”
Cô nhìn mái tóc tím nổi bật của cậu một lát, khen: “Em nhuộm tóc màu này nhìn cũng hợp đấy, khá đẹp.”
Trần Bắc Hà được khen thì mắt cười cong cong: “Hehe, em cũng thấy vậy!”
Cậu bước vào phòng y tế, thuận tay đóng cửa lại rồi hạ giọng nói nhỏ: “Bác sĩ Chu, em đến kiểm tra chỉ số pheromone. Chị xem giúp em… gần đây có phải sắp phân hoá rồi không?”
Trần Bắc Hà là tuyển thủ top đầu về nhan sắc trong giải Thánh Vực, nổi tiếng với gương mặt điển trai, lối đánh hung hãn và sở trường chơi chiến sĩ. Vì thế mọi người bên ngoài đều cho rằng cậu là một Alpha.
Thế nhưng sự thật là — cậu vẫn chưa phân hoá.
Trên hồ sơ của liên minh, mục giới tính của cậu hiện tại vẫn ghi:
Nam (Chưa xác định)
Cái dòng chữ “chưa xác định” kia khiến cậu bực bội vô cùng.
Trần Bắc Hà bứt tóc đầy lo lắng, hạ giọng thì thầm: “Có loại thuốc xúc tác nào mạnh không? Chích một mũi cho em phân hoá luôn được không?”
Bác sĩ Chu không nhịn được cười bật ra tiếng: “Em tưởng em là cây rau à? Còn đòi bón phân thúc đẩy lớn nhanh?”
Trần Bắc Hà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có thì thôi vậy…”
Bác sĩ Chu vỗ vai cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Bắc, phân hoá muộn là chuyện bình thường. Em mới 19 tuổi thôi, không cần vội. Phòng bên còn có người 21 tuổi mới phân hoá kia kìa. Chỉ cần theo dõi chỉ số pheromone đều đặn, đừng để đến lúc đang thi đấu thì bất ngờ phân hoá là được.”
Thời đại công nghệ hiện đại, thuốc ức chế Alpha/Omega đã rất phát triển, các giải đấu eSports cũng chấp nhận mọi giới, thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Thật ra Trần Bắc Hà cũng không quá quan trọng mình sẽ phân hoá thành gì. Cái khiến cậu khó chịu là tuyến thể ẩn kia cứ rề rà không có chút phản ứng, chẳng rõ là Alpha hay Omega.
Hiện tại, cậu phải mang theo cả hai loại thuốc ức chế A và O bên mình, thậm chí đi vệ sinh cũng không biết nên vào phòng nào.
Cái chữ “chưa xác định” giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu khiến cậu lúc nào cũng bực bội bất an.
Bác sĩ Chu thấy ánh mắt phức tạp của cậu, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Đừng suy nghĩ lung tung. Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên. Nào, trước tiên lấy máu kiểm tra đã.”
Trần Bắc Hà hợp tác xắn tay áo. Bác sĩ Chu rút một ống máu cho vào máy xét nghiệm pheromone chuyên dụng. Xét nghiệm máu định kỳ sẽ cho kết quả chính xác nhất.
Chỉ vài phút sau, kết quả hiện ra.
Bác sĩ Chu nhìn rồi nói: “Hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu phân hoá. Em đừng áp lực tâm lý. Cứ luyện tập bình thường. Nếu có gì bất thường, lập tức gọi cho chị. Điện thoại chị mở 24/24.”
“Vâng… cảm ơn bác sĩ Chu.” Trần Bắc Hà cụp mắt, rầu rĩ bước ra khỏi phòng y tế.
Vừa ra khỏi cửa thì điện thoại rung lên.. là tin nhắn trong nhóm đội tuyển.
“@Tất cả thành viên: Tập hợp tại phòng họp số 1 lúc 2:30 chiều nay. Ai thấy tin nhắn nhớ nhắc nhau, đừng đến muộn.”
Tin nhắn được gửi 2 lần liên tục, người gửi là quản lý đội.
Trần Bắc Hà nhìn đồng hồ trên điện thoại, lập tức quay đầu chạy về phía phòng họp.
Đội hình Bắc Mục gồm:
Đội 1 và Đội 2, mỗi đội 4 tuyển thủ chính + 2 dự bị,
Hiện tại tổng cộng 12 tuyển thủ chính thức,
Cộng thêm 4 thực tập sinh,
=> Tổng cộng 16 người tham gia cuộc họp.
Đội 1 tham gia giải đấu chuyên nghiệp cấp cao nhất.
Đội 2 thì chơi ở giải hạng hai và các giải đấu nhỏ để rèn kỹ năng,
Các thực tập sinh đều là thiếu niên tài năng nhưng chưa đủ tuổi ra sân chính thức.
Khi Trần Bắc Hà đến phòng họp, các tuyển thủ khác đã đến đủ.
Cậu thân với đội trưởng Chúc Thanh nhất nên tự động ngồi xuống cạnh anh ấy.
Đúng 2 giờ 30, chị Hạ Vy – quản lý của đội bước vào phòng họp, tay cầm xấp tài liệu dày cộp, mở đầu bằng giọng gọn gàng, dứt khoát: “Hôm nay triệu tập mọi người họp là vì có một thông báo quan trọng.”
Ánh mắt Hạ Vy đảo qua khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở Chúc Thanh, rồi nói: “Đội trưởng Chúc Thanh của các cậu đã nộp đơn xin giải nghệ lên liên minh. Sau khi mùa giải này kết thúc, anh ấy sẽ chính thức giải nghệ.”
Trần Bắc Hà: “!!”
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc Trần Bắc Hà trở nên trống rỗng.
Chúc ca… giải nghệ?!
Từ khi ra mắt ở mùa giải thứ 3, Trần Bắc Hà đã luôn sát cánh thi đấu cùng đội trưởng Chúc.
Suốt 2 năm qua, họ phối hợp với nhau vô số trận đấu đỉnh cao.
Cậu từng được Đội trưởng Chúc kiểm soát hỗ trợ để bùng nổ giành MVP.
Cũng từng được cứu sống giữa cơn nguy hiểm nhờ sự can thiệp kịp thời của đội trưởng.
Họ đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm, thế nhưng lại không thể cùng nhau giành lấy một chức vô địch.
Chúc Thanh là người Trần Bắc Hà kính trọng nhất, cũng là người anh cả mà cậu quý mến nhất.
Dù phong độ hiện tại có phần sa sút nhưng về mặt chiến thuật và cảm quan trận đấu, Đội trưởng Chúc vẫn thuộc hàng top đầu liên minh.
Giờ đây, người đồng hành 2 năm bên cạnh bỗng nhiên rời đi khiến lòng Trần Bắc Hà đau nhói, tiếc nuối không nguôi.
Cậu nhìn sang Chúc Thanh, nghẹn ngào hỏi: “Chúc ca… thật sự muốn rời đi sao?”
Chúc Thanh bình tĩnh nói: “Năm nay tôi đã 24 tuổi, tính ra là ‘lão tướng’ trong giới eSports rồi. Phong độ đang đi xuống rõ ràng. Tôi không muốn tiếp tục chiếm chỗ đội trưởng.”
Anh quay sang nhìn Trần Bắc Hà, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Bắc, em cần một người đồng đội đủ tốc độ để theo kịp nhịp của em.”
Trần Bắc Hà vội vã: “Nhưng em thấy anh chính là đồng đội tốt nhất! Chúng ta đã thi đấu suốt 2 năm, phối hợp luôn cực kỳ ăn ý mà!”
Chúc Thanh lắc đầu: “Đừng cố chấp nữa, anh đã quyết định rồi.”
Trần Bắc Hà mắt hơi đỏ lên, không nói gì thêm.
Không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, trầm lắng.
Hạ Vy vỗ tay thu hút sự chú ý, cười nói: “Mọi người đừng vội buồn! Đội trưởng Chúc chỉ là giải nghệ với tư cách tuyển thủ, chứ không rời khỏi Bắc Mục đâu. Sau khi huấn luyện viên cũ từ chức, ban lãnh đạo câu lạc bộ đã bàn bạc, cộng thêm đội trưởng Chúc chủ động đề xuất — Từ mùa giải sau, anh ấy sẽ là huấn luyện viên trưởng của đội Thánh Vực!”
Cả phòng họp ồ lên thảo luận xôn xao: “Woa, Chúc ca tự ứng cử làm huấn luyện viên luôn hả?!”
“Tuyển thủ chuyển sang làm huấn luyện viên cũng đâu hiếm.”
“Chúc ca có tư duy chiến thuật siêu mạnh, làm huấn luyện viên chắc chắn hợp.”
“Nhưng em vẫn thấy anh ấy đánh còn tốt, sao phải nghỉ sớm vậy…”
Chúc Thanh đứng dậy, xua tay ra hiệu im lặng, bình tĩnh nói: “Nếu tôi không giải nghệ, Bắc Mục rất khó có cơ hội vô địch. Là pháp sư chủ lực, tốc độ tay và phản xạ của tôi không thể dẫn dắt cả đội theo kịp nhịp của Tiểu Bắc nữa.”
“Tôi muốn đổi góc độ, trở thành huấn luyện viên tiếp tục sát cánh cùng mọi người.”
“Đội Thánh Vực thành lập đến nay đã 4 năm mà chưa có nổi một danh hiệu. Ai trong chúng ta chẳng cảm thấy tiếc nuối? Muốn có thành tích, chúng ta bắt buộc phải thay đổi. Mùa giải tới, tôi hy vọng mọi người sẽ ủng hộ quyết định của tôi.”
Vị đội trưởng vốn ôn hoà, nhưng khi nói đến nguyên tắc thì cực kỳ kiên quyết.
Anh đã quyết tâm giải nghệ và trở thành huấn luyện viên.
Tuyển thủ đổi nghề làm huấn luyện viên không hề dễ dàng— từ chiến thuật, chọn đội hình, đến chọn vị trí xuất hiện… tất cả đều cần tính toán kỹ lưỡng.
Đội Thánh Vực có hậu thuẫn từ một câu lạc bộ “hào môn”, vậy mà mãi không thể bật lên được.
Huấn luyện viên cũ để lại một “mớ hỗn độn”, bị loại từ vòng đầu playoff nên chẳng ai dám nhận vào thay. Nếu lại thất bại, chắc chắn bị fan chửi sấp mặt.
Chúc Thanh là người hiểu rõ đội nhất, có 4 năm kinh nghiệm thi đấu, tự ứng cử làm huấn luyện viên. Ban lãnh đạo cũng muốn cho anh ấy một cơ hội thử sức.
Dù gì thì chưa có ai khác chịu gánh trách nhiệm, mà so với những huấn luyện viên lý thuyết suông thì Chúc Thanh là người có kinh nghiệm thực chiến, hiểu chiến thuật thật sự.
Chúc Thanh có thể đưa ra quyết định như vậy, hoàn toàn là vì lợi ích của cả đội.
Anh không nỡ rời Bắc Mục, sẵn sàng ở lại dù biết có thể bị chỉ trích. Bởi ai cũng rõ, một khi mùa giải sau thất bại, dư luận nhất định sẽ dậy sóng.
Lúc này, điều Chúc Thanh cần không phải là nghi ngờ, mà là sự ủng hộ.
Trần Bắc Hà nghĩ thông rồi, lập tức nói dứt khoát: “Em tin tưởng Chúc ca. Mùa sau đánh thế nào, tụi em sẽ nghe theo sắp xếp của huấn luyện viên Chúc!”
“Bắc Thần” là người đầu tiên lên tiếng, các tuyển thủ còn lại cũng lần lượt hưởng ứng.
Chúc Thanh nhìn cậu thiếu niên mà mình yêu quý nhất, khẽ mỉm cười: “Vậy thì… Sau khi tôi giải nghệ, đội trưởng mới của Bắc Mục – chính là North.”
Trần Bắc Hà sửng sốt: “Hả? Em làm… đội trưởng?”
Chúc Thanh gật đầu: “Đúng vậy. Có ai phản đối không?”
North là tuyển thủ nổi tiếng nhất của Bắc Mục, lối chơi mạnh mẽ, thực lực được tất cả công nhận.
Việc cậu làm đội trưởng là điều hợp tình hợp lý, không ai phản đối.
Phòng họp vang lên tiếng cổ vũ: “Không ý kiến gì hết!”
“Hehe, Bắc Thần làm đội trưởng là hợp nhất rồi.”
“Chúc mừng Bắc đội lên chức nha!”
Trần Bắc Hà: “…”
Sao lại tự nhiên thành đội trưởng rồi?
Chúc Thanh nghiêm túc nhìn cậu: “Tiểu Bắc, mùa giải sau anh sẽ làm tất cả những gì có thể dưới tư cách huấn luyện viên — Còn trên sàn đấu, sẽ giao lại cho em.”
Người anh mà cậu kính trọng nhất, đang trao lại ngọn cờ Bắc Mục cho cậu.
Cậu còn lý do gì để từ chối?
Trần Bắc Hà không do dự nữa, gật đầu dứt khoát: “Không thành vấn đề! Chúng ta cùng cố gắng hết sức!”
**
Tác giả có lời muốn nói:
Trong truyện này, thụ là đội trưởng đó, hehe~
Viết nhiều truyện công là đội trưởng rồi, đổi khẩu vị chút đi ha. Đội trưởng Tiểu Bắc nhà chúng ta cũng rất ngầu nha!
Hết chương 04
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh