Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 32

1@-

Chương 32: Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi.

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trần Bắc Hà bị Sở Tinh Lan ôm chặt, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Cậu trợn mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, thầm nghĩ thôi thì đối phương đang bệnh. Cậu có thể nhẫn nhịn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mười phút. Sau đó nhất định phải đẩy Sở Tinh Lan ra.

Cậu đã đưa thuốc, nước, còn đắp khăn làm mát cho con hàng Sở Tinh Lan như thế là đủ lắm rồi. Giờ lại còn làm gối ôm cho người ta? Quá đáng thật.

Mười phút nhanh chóng trôi qua, Trần Bắc Hà bắt đầu cố gắng đẩy tay Sở Tinh Lan ra: “Nhìn cậu đâu có nghiêm trọng đến vậy, buông ra đi chứ?”

Nhưng Sở Tinh Lan không hề phản ứng, còn siết tay chặt như thanh sắt.

Trần Bắc Hà tức giận nói: “Nói chuyện đi! Đừng giả chết!”

Sở Tinh Lan bắt đầu nhẹ nhàng ngáy, nhịp thở đều đều, cứ thế ôm cậu ngủ luôn, thật sự coi Trần Bắc Hà như gối ôm.

Trần Bắc Hà lườm một cái, vòng tay của Sở Tinh Lan siết quá chặt, khó mà gỡ ra được. Cậu đành thò tay chọc nhẹ vào eo đối phương vài cái.

Từ phía sau vang lên giọng cười khàn khàn của Sở Tinh Lan: “…Nhột quá.”

Trần Bắc Hà không dừng lại, tiếp tục chọc nhẹ vài cái.

Cuối cùng cũng mở được cánh tay đang ôm chặt, Trần Bắc Hà đỡ Sở Tinh Lan nằm ngay ngắn, không nhịn được bật cười: “Điểm yếu của cậu vẫn là chỗ đó… đúng là từ nhỏ đã sợ nhột.”

Trên giường, Sở Tinh Lan khẽ nhắm mắt, vẫn thở đều, khoé miệng còn nở nụ cười.

Trần Bắc Hà thấy anh có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, liền vươn tay sờ trán: “Hạ sốt chưa? Để tôi đo lại nhé.”

Cậu lấy nhiệt kế trên bàn, đo thật cẩn thận.

“37 độ? Sốt đã hạ rồi, chắc không sao nữa.” Trần Bắc Hà thầm lẩm bẩm, ngồi bên mép giường cúi đầu nhìn Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan lớn lên rất đẹp trai.

Ngũ quan tinh tế, sống mũi cao như nhân vật trong game, lông mày đậm, môi mỏng hồng tự nhiên, đúng là gương mặt rất ưa nhìn.

Trần Bắc Hà nhớ lại cảnh môi Sở Tinh Lan áp lên môi mình trong kỳ mẫn cảm, mặt lại đỏ lên.

Hôm nay sao vậy chứ? Tim đập loạn xạ không nói, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ lung tung… có phải bị ảnh hưởng bởi pheromone không?

Nghe nói Omega dễ bị pheromone của Alpha ảnh hưởng, thậm chí còn có thể ph*t t*nh do tiếp xúc gần. Dù hai người lớn lên bên nhau, nhưng hiện tại một người đã phân hóa thành Alpha, một người là Omega — vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

Nghĩ đến đây, Trần Bắc Hà lập tức kéo ghế ra xa, ngồi ở góc xa nhất cách giường. Nhìn Sở Tinh Lan đang ngủ, cậu tự nói: “Hồi nhỏ tôi thật sự ghét cậu, cậu có biết không?”

“Mỗi lần tôi bị đánh cậu đều cười trên nỗi đau của người khác, còn bảo sau này sẽ viết tiểu thuyết ‘Trần Bắc Hà bị đánh ký sự’ chuyển thể thành phim.”

“Lúc tôi trèo cây không cẩn thận bị ngã, cậu còn chụp ảnh in ra đóng dấu thành bưu thiếp, lấy tên là ‘hiện trường Trần Bắc Hà té cây’ nhét vào túi tôi đem tới lớp.”

“Cậu còn để chuột đồ chơi vào túi bút của tôi, cậu bị bệnh à?”

Sở Tinh Lan: “….”

Đây là muốn lôi chuyện cũ ra nói?

Sở Tinh Lan đang nằm trên giường khẽ trở mình, từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn Trần Bắc Hà: “Bắc Bắc? Sao cậu ở đây?”

Trần Bắc Hà khựng lại, tức giận đáp: “Cậu gọi tôi tới đưa thuốc mà.”

Sở Tinh Lan khẽ chau mày, cố gắng tỏ ra đáng thương, giọng khàn khàn: “Hồi nãy sốt cao quá, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì… Giờ đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Trần Bắc Hà nheo mắt nhìn anh: “Không nhớ gì à?”

Sở Tinh Lan vô tội đáp: “Ừm. Sao thế? Tôi nói mê sảng à?”

Trần Bắc Hà bước tới vài bước, túm lấy mặt anh, nghiến răng: “Con mẹ cậu khi này coi tôi như gối ôm mà ôm chặt không chịu buông tay, cậu quên hết rồi à?!”

Gương mặt Sở Tinh Lan bị bóp méo, cố gắng hé miệng nói: “Có chuyện đó sao? Chắc là do tôi quen ôm gối ngủ… á đâu đau đau…”

Trần Bắc Hà thả tay ra, lạnh lùng nói: “Cậu lớn như vậy rồi mà không bỏ được gối ôm, cậu là trẻ con à?”

Sở Tinh Lan mỉm cười đáp: “Cái này gọi là giữ nét ngây thơ.”

Trần Bắc Hà liếc anh một cái: “Cậu tỉnh táo chưa? Còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Sở Tinh Lan chỉ vào cổ họng: “Khát quá, muốn uống nước.”

“Được, để tôi rót cho.”

Trần Bắc Hà nhanh chóng rót nước ấm đưa cho anh. Sở Tinh Lan ngồi dậy, dựa vào tay cậu uống mấy ngụm, cổ họng mới dịu lại.

Hai người gần sát mặt, ánh mắt giao nhau.

Không biết do còn bệnh hay sao, ánh mắt Sở Tinh Lan đặc biệt dịu dàng, Trần Bắc Hà bị nhìn chăm chú như thế, trái tim khẽ loạn nhịp, ánh mắt lảng đi: “Nhìn tôi làm gì?”

Sở Tinh Lan mỉm cười: “Tôi rất vui vì cậu nguyện ý chăm sóc tôi.”

Trần Bắc Hà nghiêm giọng nói: “Tôi là đội trưởng Bắc Mục, đồng đội bị sốt thì tôi xem một chút là chuyện bình thường! Tôi sợ cậu sốt hỏng đầu, lúc thi đấu tôi lại phải thay cậu gánh team!”

Sở Tinh Lan nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn. Tôi hết sốt rồi, cậu về nghỉ đi.”

“Không được! Lỡ nửa đêm cậu sốt lại, không có ai bên cạnh thì làm sao? Nếu có chuyện, ai chịu trách nhiệm?” Trần Bắc Hà dừng một chút, nghiêm túc nói: “Đêm nay tôi canh chừng. Cậu còn chăn đệm nào không? Tôi ngủ dưới đất!”

Sở Tinh Lan nói: “Mùa đông dưới đất lạnh lắm. Tôi có chăn mới trong tủ, cậu lên giường ngủ, tôi ra sofa nằm.”

Trần Bắc Hà lập tức phản đối: “Không được! Cậu đang bệnh, sao có thể để người bệnh ngủ ghế sofa? Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ ghế. Nếu có gì không ổn thì gọi tôi.”

Sở Tinh Lan: “Nhưng mà…”

Trần Bắc Hà ngắt lời: “Hồi mới tới Bắc Mục, cậu nói sẽ nghe lời tôi, giờ là lúc thực hiện đó.”

Sở Tinh Lan: “……”

Trần Bắc Hà nói: “Bệnh thì phải có dáng vẻ của người bệnh. Ngủ đi, tôi rót nước để trên đầu giường. Ngoan, nghe lời.”

Sở Tinh Lan bất đắc dĩ: “Được rồi, nghe lời cậu.”

Trần Bắc Hà hài lòng xoa đầu anh: “Thế này mới được.”

Sở Tinh Lan bị xoa đầu đến mở mắt, trông như rất hưởng thụ.

Một lát sau, Trần Bắc Hà lại đi rót nước đặt đầu giường, kiểm tra thân nhiệt cho Sở Tinh Lan một lần nữa, thấy đã xuống dưới 37 độ thì mới yên tâm đi ra sofa nằm.

Trong phòng ngủ, Sở Tinh Lan hoàn toàn không ngủ được. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Được người mình thích quan tâm chu đáo, cảm giác ấy khiến người ta say mê.

Trần Bắc Hà nghiêm túc, ngốc nghếch, lại tốt bụng. Một khi quyết định chăm sóc ai thì sẽ hết mình, còn cam tâm tình nguyện làm gối ôm cho người đó.

Một người thẳng thắn và nhiệt tình như vậy, anh phải trông chừng thật kỹ, tuyệt đối không cho phép kẻ nào cướp cậu đi.

Sở Tinh Lan cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mơ toàn là hình bóng của Trần Bắc Hà.

**

Hôm sau, khi Trần Bắc Hà tỉnh dậy, Sở Tinh Lan đã dậy sớm làm bữa sáng. Nhìn bộ dạng tràn đầy năng lượng của anh, Trần Bắc Hà không nhịn được hỏi: “Cậu khỏi bệnh nhanh vậy sao?”

Sở Tinh Lan: “Ừ, cảm lạnh nhẹ thôi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.”

Trần Bắc Hà vừa xoa vai vừa lười biếng đi rửa mặt. Sở Tinh Lan đi theo hỏi: “Hôm qua ngủ ghế sofa có khó chịu không?”

Trần Bắc Hà: “Cũng được, ghế nhà cậu mềm, không khác giường là mấy. Chỉ là gối hơi thấp nên vai hơi mỏi.”

Sở Tinh Lan đặt tay lên vai cậu: “Để tôi xoa giúp cậu nhé?”

Trần Bắc Hà không từ chối: “Được, để xem tay nghề của cậu thế nào.”

Sở Tinh Lan bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp vai cậu. Trần Bắc Hà thấy rất dễ chịu, cơ bắp căng cứng cũng dần thư giãn, còn chỉ chỗ: “Bên này nữa, đúng rồi… thoải mái thật.”

Một lát sau, Trần Bắc Hà hài lòng: “Được rồi, tay nghề không tệ.”

Sở Tinh Lan cười rút tay lại, lấy bàn chải đánh răng mới: “Đánh răng rồi ra ăn sáng, tôi làm mì trứng cho cậu.”

Trần Bắc Hà: “Tôi về nhà rửa mặt được mà, lãng phí một cái bàn chải làm gì.”

Sở Tinh Lan: “Không sao đâu, nhà tôi không có ai cả, đồ dùng mới cũng chẳng ai xài. Cậu dùng đi, tôi đã nấu xong rồi, ăn xong rồi hẵn về.”

Mùi thơm từ bếp truyền ra, Trần Bắc Hà nhanh chóng đánh răng xong rồi ra ăn sáng. Không ngờ mì trứng Sở Tinh Lan làm vừa thanh vừa ngon, ăn vào rất hợp khẩu vị.

Trần Bắc Hà ăn sạch cả một tô lớn.

Sau khi ăn xong, điện thoại Trần Bắc Hà bất ngờ reo. Cậu vừa nghe máy, bên kia liền vang lên giọng cha Alpha: “Thằng nhóc thối! Con ngủ ở nhà người ta cả đêm là sao?! Ba con nói con ngủ ở nhà Tiểu Lan đấy à?”

Trần Bắc Hà vội giải thích: “Đúng ạ, Sở Tinh Lan bị phát sốt, ông bà không có nhà, con đến đưa thuốc cho cậu ấy.”

“Đưa xong rồi về, ngủ lại nhà nó làm gì?”

“Con cũng không thể mặc để cậu ấy được mà? Phát sốt không có ai ở bên cạnh, chẳng may sốt cao quá, hỏng não luôn thì sao? Con biết ăn nói sao với người nhà cậu ấy.”

Trần Dục hít một hơi sâu, nói: “Bây giờ cha xuống tìm con.”

Sở Tinh Lan nghe thấy cuộc đối thoại của hai người: “Cha cậu có vẻ rất tức giận?”

Trần Bắc Hà bất đặc dĩ nói: “Ừ, thấy tôi ngủ lại nhà cậu nên bực, lải nhải hoài luôn.”

Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Sở Tinh Lan xoay người đi mở cửa, đối diện với khuôn mặt nổi giận của Trần Dục, cậu lễ phép mỉm cười: “Chào chú Trần.”

Trần Dục nguýt anh một cái, đi thẳng vào trong nhà: “Trần Bắc Hà đâu?”

Trần Bắc Hà trong phòng ăn vẫy vẫy tay: “Con ở đây nè, hô to gọi nhỏ cái gì chứ.”

Trần Dục cố nén giận: “Đêm qua con ngủ ở nhà người khác?”

Trần Bắc Hà nói: “Con nói với ba rồi, Sở Tinh Lan bị phát sốt, con ở lại chăm sóc cậu ấy.”

Sở Tinh Lan vội vàng nói thêm: “Chú Trần, hôm qua về nhà cháu bị dính mưa nên phát sốt, cả người cứ mơ mơ màng màng, may mà Bắc Bắc đến đưa thuốc hạ sốt, sáng nay đã đỡ nhiều rồi ạ, khụ khụ.”

Trần Dục quan tâm hỏi: “Vậy giờ cháu đỡ chưa?”

Sở Tinh Lan nói: “Vâng, đỡ rồi ạ.”

Trần Dục gật đầu, mắt quét đến đống chăn gối trên ghế sofa, cơn tức giận trong lòng mới giảm bớt một chút. Ông nhìn Trần Bắc Hà, hỏi: “Hôm qua con ngủ sofa à?”

Trần Bắc Hà nói: “Đúng, nhà Tiểu Lan có hai phòng ngủ, một phòng làm việc, con không thể ngủ trong phòng ông bà được, nên chỉ có thể ngủ sofa thôi.”

Trần Dục nói: “Đi thôi. Chúng ta về nhà.”

Trần Bắc Hà đi theo cha đi ra ngoài, ra đến cửa còn quay lưng lại giơ tay làm động tác tạm biệt với Sở Tinh Lan.

Về đến nhà, Tạ Dật lập tức túm cổ áo Trần Bắc Hà, hạ giọng nghiêm khắc: “Con có chút tự giác của một Omega không hả? Ngủ ở nhà một Alpha, trong nhà lại không có ai, lỡ nó mất kiểm soát pheromone rồi đánh dấu con thì sao? Con tính nói lý với ai?”

Trần Bắc Hà sững người: “Đánh dấu? Không thể nào! Con với Sở Tinh Lan lớn lên cùng nhau, cậu ấy luôn coi con như Alpha, căn bản không có hứng thú kiểu đó với con.”

Tạ Dật nhíu mày: “Con dám khẳng định? Cha luôn cảm thấy cậu ta không đơn giản đâu.”

Trần Bắc Hà: “Cha đừng suy diễn được không? Mắt nhìn của Sở Tinh Lan cao lắm, chắc chắn sẽ thích kiểu dịu dàng, đáng yêu, không phải người hung dữ như con.”

Tạ Dật xoa xoa huyệt thái dương: “Thôi thôi, Tết nhất rồi mà cãi nhau làm em đau hết cả đầu. Bắc Bắc đi chăm bạn có sao đâu? Chẳng lẽ để người ta sốt cao mà không quan tâm? Em thấy chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng cả”

Tạ Dật thở dài: “Giờ thì anh hiểu cái tính ngốc nghếch của con là di truyền từ ai rồi. Hôm qua anh đi công tác không có nhà, chứ nếu có ở nhà, tuyệt đối không để Bắc Bắc một mình đi chăm một Alpha.”

Tạ Dật lạnh giọng: “Anh đang trách em không có trách nhiệm à? Là nói em hôm qua không nên để con đi đúng không?”

Trần Dục vội vàng nhận sai: “Không, anh không có ý đó!”

Trần Bắc Hà bĩu môi lầm bầm: “Thấy chưa, trước mặt vợ thì một câu cũng không dám cãi, chỉ biết quát con. Bảo sao khi con phân hóa, gene Omega lại chiếm ưu thế.”

Trần Dục: “???”

Trần Bắc Hà kéo tay Tạ Dật: “Ba ơi, mình đi siêu thị mua đồ đi, giao thừa phải có bữa ăn ngon một chút. Lâu rồi không được ăn đồ ba nấu.”

“Ừ, đi thay đồ đi.” Tạ Dật cười xoa đầu con trai. Hai ba con rời nhà đi siêu thị, bỏ lại Trần Dục đứng giữa cơn gió lạnh, tâm trạng hỗn loạn.

Không phải chứ. Hai người này thật sự không nhìn ra Sở Tinh Lam có vấn đề sao?!

**

Không lâu sau khi Trần Bắc Hà rời nhà, cậu nhận được tin nhắn từ Sở Tinh Lan: “Cha cậu có làm khó cậu không?”

Trần Bắc Hà trả lời: “Yên tâm đi, cùng lắm lải nhải vài câu. Tối qua tôi đã báo trước với ba Omega rồi, có ba chống lưng, không sợ.”

Sở Tinh Lan thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Trần Bắc Hà hỏi: “Ông bà cậu về chưa?”

Sở Tinh Lan: “Về rồi, ông đang dán câu đối, tôi với bà chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.”

Trần Bắc Hà: “Tôi cũng đang đi siêu thị với ba.”

Gửi tin nhắn xong, Trần Bắc Hà vừa ngẩng đầu đã thấy Sở Tinh Lan đang đứng ngay trước của siêu thị.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngẩn ra.

Khoảnh khắc trùng hợp đó khiến Trần Bắc Hà bất giác vui mừng, cậu lập tức vẫy tay chào. Sở Tinh Lam đẩy xe hàng nhanh chóng bước tới, cười nói: “Chào chú Tạ, chúc mừng năm mới ạ!”

Tạ Dật nhẹ giọng hỏi: “Đỡ sốt chưa? Nghe giọng vẫn hơi khàn đấy.”

Sở Tinh Lan mỉm cười: “Khá hơn nhiều rồi, hôm qua Bắc Bắc còn mang thuốc sang cho cháu.”

Lúc này bà nội Sở Tinh Lan cũng quay lại: “Tiểu Bắc à? Lâu quá không gặp rồi, tóc cháu nhuộm tím à? Lúc đầu bà còn không nhận ra.”

Tuy ở ngay tầng trên tầng dưới nhưng Trần Bắc Hà ít về nhà, không phải năm nào cũng gặp được ông bà Sở.

Trần Bắc Hà cười lễ phép: “Bà nội năm mới vui vẻ ạ! Bà trông vẫn rất khỏe mạnh, còn trẻ hơn trước.”

Bà cười hiền lành: “Khỏe lắm. Bà nghe Tiểu Lan nói, giờ hai đứa là đồng đội, tốt quá rồi. Hai đứa lớn lên cùng nhau, sau này còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Trần Bắc Hà tươi cười: “Tất nhiên rồi ạ. Bà cứ yên tâm, tụi con phối hợp rất tốt.”

Tạ Dật mỉm cười nói: “Đi thôi, dì à, vào siêu thị mua đồ. Hôm nay đông người, phải nhanh mới kịp chuẩn bị cơm tất niên.”

Bốn người cùng nhau vào siêu thị.

Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lam tự giác đẩy xe đi phía sau. Ba và bà đi phía trước chọn đồ, hai “hậu bối” trẻ tuổi đi phía sau thì thầm trò chuyện.

Khung cảnh đầm ấm, thân mật như thể họ là một gia đình thực sự.

Hết chương 32


Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Story Chương 32
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...