Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 21
Chương 21: Kỳ mẫn cảm
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà cúi đầu nhanh chóng ăn xiên nướng, thoáng cái đã ăn hết một nửa bàn.
Vừa ăn cậu vừa nói: “Sáng mai dậy sớm đi bơi không? Đêm nay ăn nhiều đồ dầu mỡ quá, vận động tí cho tiêu.”
Sở Tinh Lan ngạc nhiên: “Cậu biết bơi khi nào vậy?”
Trần Bắc Hà: “Từ lúc vào Bắc Mục.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Sở Tinh Lan: “Còn nhớ hôm tôi dẫn cậu đi tham quan trụ sở, ở dưới hầm có bể bơi chứ?”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Nhớ. Khi đó không thấy ai, tôi tưởng mấy người không hay dùng.”
Trần Bắc Hà: “Ít nhất mỗi tuần phải đi một lần.” Cậu giải thích: “Ông chủ sợ tuyển thủ cứ ngồi máy tính mãi thì dính bệnh cột sống cổ nên cải tạo tầng hầm thành bể bơi luôn, bắt tất cả phải học bơi, còn mời hẳn huấn luyện viên chuyên nghiệp đến dạy.”
Cậu dừng lại một chút rồi bổ sung: “Bơi lội giúp giãn cơ toàn thân, đặc biệt có lợi cho cổ và lưng, rất phù hợp với dân ngồi máy lâu như chúng ta.”
Ông chủ của Bắc Mục thật ra rất quan tâm đến tuyển thủ.
Dân eSports ngồi lâu dễ gặp bệnh nghề nghiệp, việc luyện tập thể chất thực sự rất cần thiết.
Sở Tinh Lan mỉm cười: “Nhưng mà tôi không biết bơi.”
Trần Bắc Hà vui vẻ khua tay: “Không sao, tôi dạy cậu, đơn giản lắm.”
“…” Gương mặt Sở Tinh Lan thoáng đổi sắc: “Cậu dạy tôi?”
“Sao, không tin à?” Trần Bắc Hà tự tin: “Tôi bơi giỏi lắm, huấn luyện viên còn khen tôi có năng khiếu đó. Dạy một con vịt cạn như cậu thì dễ thôi.”
“Được.” Sở Tinh Lan cong môi cười: “Mai tôi nghiêm túc học theo cậu.”
“Ừ, đặt báo thức 10h30 dậy, bơi 1 tiếng rồi ăn trưa luôn.” Trần Bắc Hà chỉ vào đóng thịt xiên trên bàn: “Cậu ăn hết chỗ này đi, đừng lãng phí. Tôi đi tắm đây.”
Nói xong cậu đứng dậy vào phòng tắm.
Sở Tinh Lan nhìn bóng lưng của cậu, nụ cười trên mặt gần như không giấu được vẻ mãn nguyện. Trần Bắc Hà sẵn lòng đích thân dạy anh học bơi? Phúc lợi của câu lạc bộ Bắc Mục thật sự không đùa được đâu.
**
Đúng 10h30 sáng hôm sau, Trần Bắc Hà bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Khi cậu lò dò đi ra phòng khách với cái đầu rối bù, thì đã thấy Sở Tinh Lan quần áo đã chỉnh tề ngồi đó lướt điện thoại.
Trần Bắc Hà ngạc nhiên: “Cậu dậy sớm thế?”
Sở Tinh Lan: “Ừ, 9 giờ dậy đi lấy hàng.”
Trần Bắc Hà tò mò: “Lấy gì vậy?”
Sở Tinh Lan giơ túi giấy lên đưa cho cậu, bên trong là quần bơi màu đen.
Trần Bắc Hà gật gù: “À, mới mua hả?”
Sở Tinh Lan cười: “Tôi không có đồ bơi, nên đặt mua trên mạng.”
Trần Bắc Hà trả lại túi giấy cho anh: “Chờ chút, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó chúng ta đi thẳng xuống hồ bơi ở dưới tầng hầm.”
Sở Tinh Lan: “Ừ, không gấp.”
Một lát sau, cả hai cùng nhau đi xuống bể bơi dưới tầng hầm.
Máy sưởi dưới tầng hầm đang bật ở nhiệt độ vừa phải. Có một vài tuyển thủ lạ mặt đang khởi động bên cạnh có máy sưởi, nhiệt độ vừa phải.
Một vài tuyển thủ lạ mặt đang khởi động bên bể, chuẩn bị xuống nước.
Thấy họ đến, một Alpha cao lớn cười chào: “Tiểu Bắc đến rồi à? Lâu quá không gặp.”
Trần Bắc Hà: “Vâng, dạo này bận dẫn dắt tân binh.”
Cậu chỉ sang Sở Tinh Lan bên cạnh: “Giới thiệu chút, cậu ấy là Thâm Lan, vừa chuyển nhượng sang Bắc Mục. Đây là Châu ca, đội trưởng của phân đội game FPS Thần Súng.”
Câu lạc bộ Bắc Mục đầu tư cho ba phân đội: Thần Chiến, Thần Súng và Thánh Vực.
Thành tích của phân đội Thần Súng khá ổn, đội trưởng là Lưu Thiếu Châu. Mặc dù không chơi cùng một game nhưng cũng là tuyển thủ esports, Sở Tinh lan có nghe qua đến anh ấy, anh ấy là một tay bắn tỉa rất giỏi.
Sở Tinh Lan lịch sự đưa tay ra bắt tay với anh ấy: “Chào Châu ca.”
Lưu Thiếu Châu cười nói: “Chào cậu, nghe danh đã lâu. Tiểu Bắc suốt ngày nhắc đến cậu.”
Sở Tinh Lan quay sang Trần Bắc Hà: “Cậu kể gì về tôi vậy?”
Lưu Thiếu Châu: “Thì kể cậu là kẻ thù không đội trời chung của cậu ấy, phải đánh cho đến khi cậu quỳ gối xin tha, giết cậu trăm lần mới hả giận. Mỗi lần nhắc đến là nghiến răng nghiến lợi luôn đấy, haha!”
Trần Bắc Hà: “……”
Có cần phải vạch trần thằng em trước mặt người ta như vậy không?!
Sở Tinh Lan bật cười: “Đúng là cậu ấy hay muốn hạ tôi để trút giận thật. Nhưng giờ đánh không được nữa rồi, cậu ấy không thể đánh đồng đội được. Tôi với Bắc Bắc sẽ cố gắng trở thành đồng đội ăn ý.”
Lưu Thiếu Châu: “Bắc Bắc?”
Anh lặp lại biệt danh ấy, cười nhẹ: “Ít ai gọi cậu như vậy đấy.”
Trần Bắc Hà gãi đầu, xấu hổ: “Ờm… bọn em đi thay đồ đây.” Nói xong liền kéo cánh tay Sở Tinh Lan, hung dữ nói: “Đi mau!”
Sở Tinh Lan lập tức ngoan ngoãn theo sau.
Có người nhỏ giọng hỏi Lưu Thiếu Châu: “Châu ca, bên Thánh Vực dạo này hot lắm nhỉ? Thâm Lan này, nghe nói giá khởi điểm chuyển nhượng là tận 10 triệu, không biết câu lạc bộ chi bao nhiêu mới đưa được cậu ta về.”
Người khác cảm thán: “Trong giới eSports, phí chuyển nhượng trên 10 triệu là hiếm cực.”
“Thôi nào, vụ phí chuyển nhượng quá rồi. Đừng nhắc nữa.” Lưu Thiếu Châu cười nhẹ: “Đội của Tiểu Bắc áp lực rất lớn. Thành lập bốn năm chưa có cái cup nào. Chắc ông chủ cũng muốn tạo đột phá nên mới bỏ tiền mua siêu sao như vậy.”
Anh nhìn theo hướng hai người rời đi, trầm ngâm nói: “Sau khi Thâm Lan gia nhập, thành tích mùa sau của họ chắc sẽ có khởi sắc.”
Có người nghi ngờ hỏi: “Nhưng chẳng phải Tiểu Bắc vẫn luôn nói Thâm Lan là đối thủ không đội trời chung à? Mỗi lần đi bơi là lại phàn làn bị Thâm Lan quét sạch.”
“Đúng vậy, không biết hai người đó có thể hợp tác tốt hay không nữa.”
Lưu Thiếu Châu: “Điều đó còn phải xem… họ có sẵn sàng thay đổi vì nhau hay không.”
**
Phòng thay đồ khá rộng, có tủ đồ cá nhân và vài phòng thay đổ nhỏ. Trần Bắc Hà kéo Sở Tinh Lan vào phòng thay, tiện tay đóng cửa lại, hạ giọng chất vấn: “Sao cậu gọi tôi là Bắc Bắc hoài vậy?”
Mặt Sở Tinh Lan tỉnh bơ: “Gọi từ trước đến giờ rồi mà, cậu đâu có phản đối?”
Trần Bắc Hà cau mày: “Nhưng họ đều gọi tôi là Tiểu Bắc hoặc Bắc ca. Mỗi mình cậu gọi Bắc Bắc, cậu không thấy hơi… thân mật quá à?”
Sở Tinh Lan cong môi cười: “Cũng được mà? Người nhà cậu cũng gọi cậu như thế mà?”
Trần Bắc Hà: “Cậu đâu phải người nhà tôi.”
Sở Tinh Lan cụp mắt, giọng hơi ủy khuất: “Tôi gọi quen rồi. Giờ bảo đổi thì chắc cần thời gian làm quen lại.”
Trần Bắc Hà suy nghĩ cẩn thận, đúng là cậu ta đã gọi như thế từ lâu rồi. Bắt sửa lại cũng chẳng cần thiết.
Cậu gãi đầu: “Thôi… cách gọi thôi mà, muốn thế nào cũng được.”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Ừ, gọi Bắc Bắc thuận miệng hơn.”
Trần Bắc Hà mở cửa phòng thay đồ: “Thay đồ bơi nhanh đi, lát nữa tôi dạy cậu bơi.”
Sở Tinh Lan đáp vui vẻ: “Được.”
Hai người nhanh chóng cởi áo khoác trong phòng thay đồ và thay đồ bơi.
Lúc mở cửa bước ra, ánh mắt họ chạm nhau — Trần Bắc Hà mặc quần bơi trắng kiểu truyền thống, còn Sở Tinh Lan thì mặc một chiếc quần bơi đen gợi cảm, trên người không mặc gì khác, chỉ che những phần cần che.
Thân hình săn chắc, cao ráo của một Alpha trẻ tuổi lập tức đập vào mắt Trần Bắc Hà. Cậu sững người, ánh mắt lướt xuống dưới, không kìm được thốt lên: “Wow, cậu có cơ bụng kìa!”
Sở Tinh Lan là kiểu người có vóc dáng thon thả khi mặc đồ, còn cởi ra mới thấy “chất”. Chân dài, vai rộng, cơ bắp rõ ràng, tám múi bụng hiện rõ, mang đậm khí chất mạnh mẽ của một Alpha.
Sở Tinh Lan cười: “Tôi cũng hay tập thể dục. Điều kiện ở câu lạc bộ Hừng Đông không tốt bằng Bắc Mục, không có bể bơi trong nhà, nên sáng sớm và tối tôi thường ra ngoài chạy bộ.”
Trần Bắc Hà ngưỡng mộ, đưa tay ra khẽ chọc vào cơ bụng anh: “Đẹp thật đấy.”
Cơ thể Alpha cứng đờ, Sở Tinh Lan nhanh chóng nắm lấy tay cậu, thấp giọng: “Đừng sờ linh tinh.”
Trần Bắc Hà nhướng mày: “Keo kiệt vậy? Sờ một cái có mất miếng thịt nào đâu.” Nói rồi còn cố ý bóp thêm mấy cái nữa. Cái cơ bắp này bóp sướng tay thật đấy.
Sở Tinh Lan: “……”
Tên này đúng là lúc nào cũng hành xử bỗ bã.
Sở Tinh Lan bất đắc dĩ nói: “Lát nữa tôi sẽ cho cậu sờ tiếp. Giờ thì đi bơi.”
Trần Bắc Hà gật đầu, quay người đi ra.
Khi đến cạnh bể bơi, Lưu Thiếu Châu cùng đồng đội đã xuống nước rồi.
Trần Bắc Hà tìm một chỗ trống rồi dẫn Sở Tinh Lan xuống bể bơi, nói: “Để tôi dạy cậu cách thở khi bơi. Theo nhịp này nhé, hít… thở…”
Sở Tinh Lan thấy cậu nghiêm túc như huấn luyện viên liền ngoan ngoãn phối hợp học theo.
Trần Bắc Hà nói: “Hai tay bám thành bể bơi, hít một hơi sâu rồi buông tay, để cơ thể nổi trên mặt nước và cảm nhận lực đẩy. Đây là khu vực nước nông, không sao đâu.”
Sở Tinh Lan làm theo chỉ dẫn.
Trần Bắc Hà bước tới, tay đặt lên eo Sở Tinh Lan: “Thả lỏng cơ thể, đừng căng như dây đàn vậy. Hít sâu, đừng gồng chân.”
Ngón tay thon dài của Trần Bắc Hà nóng rực, liên tục chạm vào thắt lưng, cánh tay, thậm chí là đùi sau của Sở Tinh Lan trong làn nước…
Tai của Sở Tinh Lan đỏ lên, giọng nhỏ đi rõ rệt: “Cậu ở sát tôi như vậy làm tôi khó tập trung. Cho tôi tự luyện một lúc được không?”
Trần Bắc Hà thu tay lại, cười: “Được, vậy cậu tập thở và nổi nước trước. Tôi bơi một vòng rồi quay lại.”
Nói xong, cậu lặn xuống bể bơi, di chuyển linh hoạt như một chú cá nhỏ.
Sở Tinh Lan hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh, kiềm chế trái tim đập loạn.
Một lát sau, Trần Bắc Hà bơi trở lại, đầu nổi lên khỏi mặt nước, đắc ý nói: “Tôi bơi nhanh lắm đó. Hồi thi đấu nội bộ ở Bắc Mục, tôi còn giành hạng nhất.”
Cậu vừa bơi xong một vòng, mái tóc tím đã ướt nhẹp, đồ bơi dính sát vào người lộ rõ vòng eo và b* m*ng săn chắc đẹp đẽ.
Yết hầu của Sở Tinh Lan khẽ chuyển động, anh nhanh chóng dời mắt: “Ừ, cậu bơi…. rất linh hoạt.”
Trần Bắc Hà: “Nào, kiểm tra kết quả luyện tập chút nào.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Động tác cơ bản không quá khó, Sở Tinh Lan nhanh chóng nắm được cách thở và nổi lên.
Trần Bắc Hà nói: “Tiếp theo là động tác tay, vòng ra ngoài rồi vòng vào trong. Làm theo tôi. Nhẹ nhàng, chậm rãi, không cần vội.”
Sở Tinh Lan cười: “OK, nghe theo cậu.”
Hai người dạy học 1 kèm 1 ngay bên bể bơi. Trần Bắc Hà rất kiên nhẫn, vì Sở Tinh Lan là một con vịt cạn, dạy nhanh quá thì sợ anh không theo kịp.
Lúc Khúc Trường Thiên xuống tầng hầm, cảnh tượng trước mắt khiến anh hơi sững lại — Bên bể bơi, Trần Bắc Hà đang rất nghiêm túc dạy Sở Tinh Lan học động tác cơ bản, miệng nói không ngừng, mà ánh mắt Sở Tinh Lan lại luôn mang theo ý cười dịu dàng, thỉnh thoảng còn gật đầu phối hợp.
Đây là dáng vẻ của hai kẻ thù không đội trời chung à? Trần Bắc Hà, cậu đang lừa ai thế?!
Khúc Trường Thiên bước tới hỏi: “Tiểu Bắc, cậu đang dạy Lan Thần bơi à?”
Trần Bắc Hà: “Ừ, cậu ấy không biết bơi, tiện tay dạy thôi.”
Sở Tinh Lan bám mép bể đứng dậy, nhìn Khúc Trường Thiên: “Tôi nghe nói Bắc Mục có yêu cầu bắt buộc tuyển thủ đến bể bơi điểm danh mỗi tuần, nên muốn học nhanh cho xong.”
Khúc Trường Thiên gật đầu: “Đúng vậy, mỗi tuần một lần là được. Cậu nhờ Tiểu Bắc dạy là đúng rồi, kỹ thuật của cậu ấy giỏi nhất trong đám bọn tôi.”
Sở Tinh Lan cười, nhìn Trần Bắc Hà: “Bắc Bắc bơi thật sự rất giỏi, động tác cũng cực chuẩn.”
Trần Bắc Hà được khen, tâm trạng vui vẻ: “Tôi biết bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do… Cậu thích kiểu nào tôi cũng dạy được hết.”
Sở Tinh Lan hỏi: “Kiểu nào dễ học nhất?”
“Bơi ếch và bơi ngửa thì dễ học hơn, bơi bướm là khó nhất.”
“Vậy thì bắt đầu từ cái dễ đi, tôi học nhanh chút, sau này có thể bơi cùng cậu.”
Trần Bắc Hà dứt khoát đồng ý: “Không vấn đề. Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng 10 giờ rưỡi dậy, tôi dạy cậu một tiếng.”
Hai người bắt đầu trò chuyện mà như thể không có ai xung quanh.
Khúc Trường Thiên đứng bên cạnh gần như trở thành người vô hình. Anh gãi đầu, quay người vào phòng thay đồ, trong lòng vẫn thắc mắc: Tiểu Bắc với Thâm Lan thân đến mức này từ khi nào vậy?
Trong suốt một tiếng dạy bơi, Trần Bắc Hà cực kỳ tận tâm, Sở Tinh Lan cũng rất nghiêm túc học, đã nắm được các kỹ năng cơ bản về hô hấp và động tác trong nước.
Tuy nhiên, vẫn còn xa mới gọi là biết bơi.
Trần Bắc Hà liếc đồng hồ điện tử bên cạnh bể bơi, nói: “Sắp 12 giờ rồi, ăn trưa thôi. Mai học tiếp.”
Sở Tinh Lan đùa: “Cậu dạy tôi vất vả vậy, có cần tôi trả học phí không?”
“Học phí?” Trần Bắc Hà mắt sáng rỡ: “Mỗi ngày PK thêm 10 trận với tôi là được!”
Sở Tinh Lan: “…”
Quả nhiên đầu óc toàn game.
Sở Tinh Lan vui vẻ, gật đầu: “Không thành vấn đề.”
**
Ăn trưa xong, cả hai cùng đến phòng y tế ở tầng 3.
Khi bác sĩ Chu của đội Bắc Mục thấy hai người họ, lập tức chào hỏi: “Tiểu Bắc, cuối cùng cậu cũng đến. Chị còn đang tính gọi cho cậu đấy, hôm nay đến hẹn kiểm tra máu rồi.”
Trần Bắc Hà gật đầu: “Vâng, em biết mà, có đặt báo thức.”
Bác sĩ Chu quay sang nhìn Sở Tinh Lan, hơi ngạc nhiên: “Thâm Lan, sao cậu cũng tới? Không khỏe à?”
Sở Tinh Lan mỉm cười: “Không, tôi đi cùng cậu ấy.”
Trần Bắc Hà ngồi xuống ghế, xắn tay áo, đưa tay ra: “Lấy máu đi.”
Bác sĩ Chu rút một ống máu, hỏi: “Gần đây có thấy gì thay đổi không?”
Trần Bắc Hà nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không có gì rõ rệt. Chắc là… dễ đói hơn? Tối qua đói quá phải gọi đồ ăn khuya.”
Bác sĩ Chu bỏ mẫu vào máy theo dõi: “Dễ đói có thể do tốc độ trao đổi chất tăng. Đợi chị xem xong các chỉ số rồi nói kỹ hơn.”
Đây là loại máy kiểm tra pheromone hiện đại, chỉ mất 10 phút để ra kết quả.
Theo quy định của liên minh, mỗi đội tuyển phải có ít nhất một bác sĩ Beta. Trước giải đấu, bắt buộc phải kiểm tra tình trạng pheromone của tất cả tuyển thủ Alpha và Omega để đảm bảo trạng thái ổn định, tránh ảnh hưởng trận đấu do thời kỳ mẫn cảm hoặc ph*t t*nh.
Bác sĩ Chu đã làm việc ở Bắc Mục nhiều năm, hiểu rõ tình trạng của tất cả các tuyển thủ, duy chỉ có Trần Bắc Hà là trường hợp đặc biệt, mãi chưa phân hóa, luôn không có số liệu.
Cô đã nghĩ hôm nay cũng vậy. Ai ngờ có vài chỉ số… lại có biến động rõ rệt.
Bác sĩ Chu kinh ngạc: “Tuyến thể của cậu bắt đầu hoạt động rồi đấy.”
Trần Bắc Hà mắt sáng lên: “Thật hả?!”
Tin vui bất ngờ khiến Trần Bắc Hà bật dậy khỏi ghế: “Tốt quá! Vậy là em sắp phân hóa rồi đúng không?!”
Bác sĩ Chu vỗ vai cậu: “Đừng vui mừng quá sớm. Chưa nhanh vậy đâu. Tuyến thể bắt đầu hoạt động chỉ là dấu hiệu ban đầu cho giai đoạn phân hóa. Nói cách khác, cơ thể của cậu đang chuẩn bị cho quá trình phân hóa, nhưng cần bao lâu để phân hóa hoàn toàn thì còn phải tùy thuộc vào từng người.”
Dù chưa phân hóa ngay, nhưng ít nhất… đã có tiến triển.
Trần Bắc Hà gãi đầu cười hớn hở: “Có động tĩnh là tốt rồi. Trước kia tuyến thể của em cứ như chết vậy, em còn tưởng mình sinh ra bị khuyết tật nữa cơ.”
Đột nhiên, Sở Tinh Lan lên tiếng hỏi: “Bác sĩ Chu, trong giai đoạn phân hóa cần chú ý điều gì?”
Bác sĩ Chu: “Giai đoạn này hormone thay đổi mạnh, nên nghỉ ngơi nhiều, uống đủ nước. Nhớ lúc nào cũng phải mang theo thuốc ức chế. Nếu thấy bất ổn phải gọi cho tôi ngay.”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Để tôi lưu số của chị.”
Bác sĩ Chu đọc số cho anh, rồi nói thêm: “Thâm Lan, cậu là Alpha. Nếu có vấn đề trong kỳ mẫn cảm cũng có thể đến tìm tôi.”
Sở Tinh Lan cười: “Tôi thường đến kỳ mẫn cảm vào mùa hè, giờ chắc không sao.”
Bác sĩ Chu: “Vậy thì tốt. Hai người về nghỉ ngơi đi.”
Hai người cùng ra khỏi phòng y tế, sóng bước về ký túc xá.
Trần Bắc Hà cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui vì tuyến thể cuối cùng cũng “sống lại”.
Sở Tinh Lan nhìn dáng vẻ hào hứng của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu mong muốn phân hóa thành dạng nào nhất?”
Trần Bắc Hà: “Alpha. Tôi thấy Alpha ngầu hơn.”
Sở Tinh Lan trầm mặc một lúc rồi lại hỏi: “Nếu cậu phân hóa thành Alpha… sau này cậu sẽ tìm một Omega yêu đương, kết hôn, rồi sinh con à?”
Trần Bắc Hà không chút do dự: “Tất nhiên rồi. Tốt nhất là tìm một Omega dễ thương, dịu dàng, cùng chơi game với tôi, tôi có thể gánh người ấy.” Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: “Tôi không ngại Beta đâu. Nếu là Beta cũng được.”
Sở Tinh Lan cười trêu: “Không ngại Beta, vậy có ngại Alpha không?”
Trần Bắc Hà sững người: “…Hả?”
Sở Tinh Lan nhẹ giọng hỏi: “Nếu cậu là Alpha, cậu có chấp nhận một người bạn trai cũng là Alpha không?”
Trần Bắc Hà trừng mắt: “Chết tiệt! Hai Alpha với nhau chẳng phải sẽ đánh nhau suốt ngày sao? Với lại, hai Alpha đâu thể đánh dấu lẫn nhau.”
Cậu gãi đầu, nhìn Sở Tinh Lan đầy nghi hoặc: “Cậu hỏi gì kỳ vậy… Lẽ nào cậu thích Alpha?”
Sở Tinh Lan: “…”
Trần Bắc Hà ngạc nhiên: “Không thể nào, khẩu vị cậu nặng thế à?!”
Sở Tinh Lan nhún vai: “Chỉ là đùa thôi mà.”
Trần Bắc Hà không để ý đến câu đùa của anh, quay người bước vào phòng ngủ, nói: “Còn hai tiếng nữa mới đến giờ huấn luyện, cậu rảnh vậy thì lên game PK với tôi đi.”
Trong mắt Sở Tinh Lan thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Anh xoay người bước vào phòng ngủ, trên mặt lại khôi phục nụ cười thường ngày, đăng nhập vào trò chơi, nói: “Chơi mười trận trước đi, coi như học phí buổi học bơi hôm nay của tôi.”
Trần Bắc Hà hào hứng nói: “Được! Cứ mang hết các tướng cậu giỏi ra, xem cậu có thể sống được bao lâu trong tay tôi.”
Sở Tinh Lan: “Để xem cậu sẽ chết bao nhiêu lần dưới tay tôi.”
Trần Bắc Hà nhướng mày: “Lên.”
Hai người tạo một phòng, đặt mật khẩu rồi bắt đầu PK.
Cả hai đều là tuyển thủ có sức tấn công bùng nổ và tỷ lệ thẳng giống nhau. Tổng cộng có 30 trận được diễn ra trong vòng một tiếng rưỡi. Trần Bắc Hà thắng 15 trận, Sở Tinh Lan thắng 15 trận.
Trần Bắc Hà nhất định muốn quyết định người thắng: “Hiệp phụ, thêm một cái hiệp phụ nữa!”
Sở Tinh Lan mỉm cười ấn chuẩn bị.
Ở trận cuối cùng, Trần Bắc Hà thể hiện rất tốt. Cậu nhân lúc thanh máu của Sở Tinh Lan còn một chút, phản công bất ngờ và lấy đầu Sở Tinh Lan.
Tỷ số trên màn hình thanh đổi thành 16:15
Trần Bắc Hà vui mừng nói: “Tôi thắng rồi!”
Sở Tinh Lan đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cười nói: “Cậu thắng rồi, để tôi mua trà sữa cho cậu, muốn vị gì?”
PK thua sẽ phải mua trà sữa cho người thắng. Đây chính là vụ cá cược trước đó họ đã thống nhất, Trần Bắc Hà không thèm khách sáo với anh: “Một cốc sữa lắc dâu tây, 70% đường.”
Sở Tinh Lan nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra đặt hàng, cũng đặt cho mình một cốc trà chanh.
Buổi chiều, hai người tiếp tục luyện tập trong “phòng đen.”
Sở Tinh Lan ngồi xuống chưa bao lâu, tim đột nhiên đập nhanh, mắt mờ đi, đầu óc như bị bao phủ bởi lớp sương mỏng, tốc độ phản ứng chậm chạp. Báo hại cả Trần Bắc Hà cũng bị bot quét sạch cùng lúc.
Trần Bắc Hà không nhịn được mà phàn nàn: “Hôm nay cậu bị sao đấy? Vừa rồi chiêu cuối đó rõ ràng vậy mà cũng không né được?”
Sở Tinh Lan nhẹ nhàng xoa thái dương đang đau nhức, nói: “Tôi hơi khó chịu. Chắc là do sáng đi bơi bị nhiễm lạnh.”
Trần Bắc Hà sửng sốt, đưa tay sờ trán anh: “Ừm… không sốt mà?”
Cơ thể Sở Tinh Lan đột nhiên cứng đờ, hai bàn tay siết chặt.
Trần Bắc Hà nói: “Tầng hầm có hệ thống sưởi, bể bơi cũng là nước ấm, kể cả mùa đông bơi cũng không lạnh. Thân thể cậu yếu đến mức vậy sao, bơi một cái cũng bị cảm?”
Thấy mặt Sở Tinh Lan đỏ lên một cách bất thường, cậu vội vã khoát tay: “Cậu về nghỉ đi, chiều nay không cần huấn luyện nữa.”
Sở Tinh Lan nhỏ giọng hỏi: “Có cần xin phép huấn luyện viên không?”
Trần Bắc Hà vui vẻ đáp: “Không cần, nghỉ trong một ngày thì đội trưởng có quyền duyệt, tôi cho cậu nghỉ chiều nay, về ký túc xá nằm nghỉ đi.”
“Được, vậy tôi về trước.” Sở Tinh Lan tắt máy tính, vừa đứng dậy đi ra ngoài thì thân thể lảo đảo một chút, Trần Bắc Hà vội đỡ lấy tay anh, lo lắng hỏi: “Tôi đưa cậu về nhé? Cậu đi nổi không?”
Tay bị đối phương nắm lấy, sống lưng Sở Tinh Lan lập tức cứng đờ.
Anh nhanh chóng gỡ tay Trần Bắc Hà ra, nghiêm giọng nói: “Không cần, cậu đừng về ký túc xá vội, quay lại muộn một chút, để tôi ở một mình một lúc.”
Trần Bắc Hà sửng sốt: “…Ờ.”
Cậu rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như này của Sở Tinh Lan.
Mãi đến khi Sở Tinh Lan rời khỏi phòng huấn luyện, Trần Bắc Hà mới vò đầu nghĩ thầm, con hàng này chắc chắn có bệnh, sao không để mình đưa về? Hành vi của cậu ta rất đáng ngờ. Hay là bị cảm lạnh do đi bơi thật nhỉ?
Đúng là mấy người chưa từng bơi bao giờ mà xuống nước thì có thể không kịp thích nghi.
Nếu bị sốt cao, liệu não có hỏng luôn không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Bắc Hà lập tức đứng dậy chạy xuống lầu đi mua thuốc cảm cúm.
**
Trong ký túc xá, Sở Tinh Hà đứng dưới vòi hoa sen, vặn mức nước lạnh thấp nhất. Dòng nước lạnh băng vẫn không thể dập tắt được khao khát đang bùng phát trong lòng anh.
Cái anh cần không phải là thuốc cảm cúm, mà là thuốc ức chế.
Lúc đầu anh cảm thấy chóng mặt và nghĩ mình bị nhiễm lạnh khi bơi, cho đến khi bị Trần Bắc Hà chạm vào người, ngọn lửa quen thuộc trong cơ thể bắt đầu dâng trào dữ dội.
Phản ứng dữ dội đó khiến anh suýt mất kiểm soát ngay tại chỗ….
Anh mới ý thức được mình đang đến là kỳ mẫn cảm.
Trước đây kỳ mẫn cảm của anh luôn vào mùa hè. Sự bùng phát đột ngột này có thể liên quan đến sự thay đổi môi trường? Hơn nữa, hôm nay Trần Bắc Hà đã đụng chạm vào cơ thể anh quá nhiều…
Sở Tinh Lan nhắm mắt lại, để làn nước lạnh lẽo làm dịu phản ứng sinh lý nguyên thủy của mình nhanh nhất có thể.
Lúc vừa bước vào phòng, anh đã tiêm một mũi thuốc ức chế liều mạnh.
Vừa tiêm, dòng nước lạnh liên tục chảy xuống, anh phải hít thở sâu nhiều lần để ổn định lại nhịp tim. h*m m**n mãnh liệt trong cơ thể như một con thú hoang cuối cùng cũng được xích lại.
Nhưng cảm giác trống rỗng trong cơ thể vẫn còn. Những Alpha không được thỏa mãn trong kỳ mẫn cảm sẽ rất khó chịu. Sở Tinh Lan mong rằng thuốc ức chế có thể nhanh chóng phát huy tác dụng.
Sở Tinh Lan thở phào một hơi, lau khô người rồi mặc đồ ngủ, đi vào phòng ngủ.
Anh nằm trên giường, lúc đang nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Giọng nói của Trần Bắc Hà hơi khàn, mơ hồ, hình như đang hỏi: “Cậu thấy khỏe hơn chưa? Tôi mua thuốc cảm cho cậu này.”
Trần Bắc Hà gõ cửa hai cái rồi mang một cốc nước ấm và thuốc đi đến cạnh giường, sau đó đưa tay sờ trán Sở Tinh Hà: “Nóng quá, cậu sốt rồi.”
Mắt Sở Tinh Lan đỏ hoe nhìn cậu, sau đó nhỏ giọng nói: “Bắc Bắc, ra ngoài đi.”
Trần Bắc Hà: “Hử?”
Khi hiểu được ý đối phương, Trần Bắc Hà nổi giận: “Mẹ bà nó, tôi mang thuốc đến cho cậu, cậu không cảm ơn còn đuổi tôi đi, cậu bị sao đấy?”
Sở Tinh Lan: “……”
Nhịp tim vừa mới ổn định lại bắt đầu đập loạn lần nữa, lý trí của anh đang dần dần sụp đổ, d*c v*ng sâu thẳm trong lòng như muốn thoát ra khỏi gông xiềng.
Sở Tinh Lan siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Anh cố ép bản thân kiềm chế con thú dữ trong cơ thể, giọng khàn khàn: “Tôi không phải bị cảm hay sốt, tôi đang trong kỳ mẫn cảm… Cậu ra ngoài trước đi được không?”
Trần Bắc Hà sững sờ: “Hả? Sao tự dưng lại đến kỳ mẫn cảm?”
Trong đầu Sở Tinh Lan, lý trí và bản năng đang giao tranh kịch liệt, anh cố gắng đè nén, trầm giọng nói: “Ra ngoài, khóa cửa lại, để tôi ở một mình.”
Trần Bắc Hà không những không rời đi, ngược lại còn tò mò ghé lại gần: “Lần đầu tôi thấy Alpha vào kỳ mẫn cảm, có triệu chứng gì vậy? Cần tôi lấy thuốc ức chế cho không?”
Sở Tinh Lan: “……”
Trần Bắc Hà lại đưa tay sờ đầu anh: “Tóc cậu ướt rồi, ra nhiều mồ hôi vậy, có muốn uống chút nước không? Nào, uống một ngụm.”
Sở Tinh Lan: “……”
Trần Bắc Hà cầm nước định đút cho Sở Tinh Lan, nhưng khi vừa đưa đến gần miệng mới phát hiện mắt của Alpha đỏ rực, đôi mắt thường ngày luôn dịu dàng tràn ngập ý cười, lúc này lại như dã thú đói khát nhìn chằm chằm con mồi ngon nhất thế gian.
Muốn độc chiếm cậu ấy cho riêng mình, muốn hoàn toàn nuốt chửng cậu ấy.
Trái tim của Trần Bắc Hà bị ánh mắt đáng sợ ấy làm hẫng một nhịp.
Ngay sau đó, Sở Tinh Lan bất ngờ túm lấy vai cậu, thô bạo kéo cậu ngã xuống. Trần Bắc Hà chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực mạnh kéo vào vòng tay của Sở Tinh Lan.
“Cậu làm gì…”
Lời còn chưa dứt, Sở Tinh Lan đã ôm chặt eo cậu, lật người đè cậu xuống giường, cúi đầu cắn mạnh vào môi cậu.
“Ưm…”
Trần Bắc Hà mở to mắt, bộ não hoàn toàn “sập nguồn” trong khoảnh khắc ấy.
Hết chương 21
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh