Vụng Trộm Không Thể Giấu
Chương 48: Người theo đuổi
Ánh đèn trắng trong phòng soi rõ khuôn mặt Đoàn Gia Hứa, đôi mắt anh thâm thúy, sáng tỏ. Đôi con ngươi hơi buông xuống lấp lánh dưới hàng mi dài, nổi bật tròng mắt nâu sáng trong, đẹp như mã não, lại mang trong đáy máy muôn ngàn vụn sáng. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm cô nhưng không mang theo bất kì áp bách nào. Anh trước giờ đều rất kiên nhẫn, không thúc giục cũng không bao giờ để lộ ra bộ dạng nóng nảy, thúc ép, chỉ lặng lẽ, an tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô.
Quang cảnh trước mắt này khiến Tang Trĩ nhớ đến lần đầu gặp Anh. Anh chiếm lấy một bên ghế so pha, thần sắc nhàn nhạt lại có chút nghiền ngẫm, đối với suy đoán phi thường không bình thường của cô khẽ lười biếng cười một tiếng, rất không đứng đắn phụ họa: “Chỉnh dung là được, không phải sao?”
Qua nhiều năm như vậy, Anh cũng đã trưởng thành hơn, đã bao tuổi nhưng lại tựa hồ như không có biến hóa gì so với năm đó. Chỉ là anh của hiện tại đã trở nên thành thục hơn, nhưng cô vẫn thích nhất anh của những năm tháng đó.
Trong thoáng chốc, cô cảm thấy mọi thứ trước mắt như ảo giác thoáng qua. Cô vẫn là cô bé lúc đó, anh vẫn là chàng thanh niên cà lơ, cà phất khi ấy.
Hai người ngồi xuống ghế. Ước chừng qua mười mấy giây, Tang Trĩ bỗng lấy lại tinh thần, âm cuối hơi run rẩy, lại vẫn cố giả bộ bình tĩnh hỏi: “Câu nói này là theo ý tứ kia sao?”
“Ừm?” Đoàn Gia Hứa thu tay, liếm kem socola trên ngón tay, “Lời này còn có thể hiểu theo ý tứ nào khác à?”
Tang Trĩ trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Không phải anh bảo em là nhóc con sao?”
“Nếu em nguyện ý,” Đoàn Gia Hứa uốn môi trong lời nói thoáng ý cười, “Em 19 tuổi anh vẫn có thể la em là nhóc con.”
“…” Tang Trĩ thấp mắt, tiếp tục gặm bánh gato.
“Chỉ là một cách gọi.” Đoàn Gia Hứa cười, ngữ khí chậm rãi ung dung, “Không phải, em gọi anh là ca ca rồi thật sự coi anh là anh trai ruột rồi đấy chứ?”
Tang Trĩ có chút khó chịu, cố tình bướng bỉnh với anh: “Đúng. Em quả thật coi anh là anh trai ruột của em đấy.”
“Ra là vậy.” Đoàn Gia Hứa liếc cô một cái, cũng không vạch trần cô, dùng giọng điệu thương lượng nói, “Vậy ca ca 15 năm này hiện tại muốn triệt để thay đổi, không làm người nữa, được không?”
“…”
Đoàn Gia Hứa không để ý, nhanh chóng bổ sung: “Đổi lại làm một cái súc sinh.”
Tang Trĩ ho khan hai tiếng, nhịn không được nói: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
“Vậy em cho anh câu trả lời chắc chắn đi, được không?” Đoàn Gia Hứa gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn, ngữ khí tản mạn, “Nếu em cứ không nói rõ thế này, anh thật sự sắp ngạt thở vì lo lắng rồi.”
Em cũng chưa thấy anh khẩn trương đến vậy đâu. Tang Trĩ nói thầm trong lòng.
“Đâu có đạo lý theo đuổi người ta trước,” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được nói móc Anh, “sau đó còn bày đặt hỏi một chút: có thể theo đuổi em không?”
“Anh không hỏi,” Đoàn Gia Hứa kéo ghế ngồi lại gần cô, “Em liền đem mấy chuyện kia xem như trưởng bối yêu mến hậu bối thì phải làm sao?”
Yên tĩnh ba giây.
“Tùy anh đi.” Tang Trĩ thu lại tầm mắt, ra vẻ không quan trọng, “Đây là chuyện của anh, em không tiện xen vào.”
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ: “Vậy còn em, em đối xử với anh có phải ý tứ kia không?”
Nghĩ đến Ninh Vi, Tang Trĩ phi thường nghiêm túc phủ nhận: “Không có.”
Qua mấy giây, cô lo lắng sẽ làm kích thích tính tình của Anh, liền tận lực bổ sung một câu: “Nhưng anh theo đuổi em một hồi, không chừng lại khác.”
Nói xong, Tang Trĩ ngẩng đầu, nhìn Đoàn Gia Hứa xem xét vài lần.
“Được.” Đoàn Gia Hứa để tay lên bàn, chống má nhìn cô hỏi, “Bất quá, em có thể cho anh một cái thời hạn, để anh đại khái biết mình phải theo đuổi đến bao giờ?”
“Cái gì mà thời hạn.” Tang Trĩ nhíu mày, cảm thấy có chút mất mặt, “Anh nói lời này cứ như nhất định có thể theo đuổi thành công vậy.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Còn có đạo lý không theo đuổi thành công sao?”
Tang Trĩ: “Đương nhiên, em rất khó theo đuổi đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy chúng ta kí hợp đồng đi, định ra thời hạn để theo đuổi.”
Tang Trĩ có chút biệt khuất: “Chuyện này mà còn ký hợp đồng ư?”
Đoàn Gia Hứa gật đầu, thần thái hờ hững, giọng điệu đương nhiên nói: “Chúng ta tuổi tác mới bao lớn, chỉ sợ làm việc chưa ổn thỏa.”
“…”
Tang Trĩ đem miếng bánh gato cuối cùng nuốt vào, đứng dậy: “Em mới không thèm kí.”
Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, ngữ khí như là hỏi thăm: “Còn chống đối, lỡ em lại nhờ anh giả mạo ca ca đến nhà em chẳng phải câu chuyện sẽ thêm dài sao?”
Tang Trĩ một lời khó nói hết: “Cái này đều là chuyện mấy trăm năm trước rồi.”
Cô không để ý đến Anh nữa, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn gương mới phát hiện trên mặt dính kem socola. Tang Trĩ lập tức nhớ tới cử chỉ vừa nãy của Đoàn Gia Hứa, liền dùng nước rửa sạch, rất nhanh đi ra ngoài: “Gia Hứa ca, tại sao anh lại quệt đồ ăn lên mặt em?”
Đoàn Gia Hứa dọn dẹp đồ trên bàn: “Sao nào?”
“Em có trang điểm đó.” Tang Trĩ không quá cao hứng, “Anh làm thế chẳng phải làm hỏng lớp make up sao?”
Nghe vậy Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, đuôi lông mày khẽ giương lên, ngữ khí ngả ngớn: “Tới gặp anh trai còn trang điểm, này này thế mà còn nói không có ý tứ gì với anh.”
“…” Tang Trĩ vì chính mình minh oan, “Em gặp ai cũng trang điểm cả.”
“Người này tại sao lại cứ thích đả kích người khác thế nhỉ?” Đoàn Gia Hứa vừa cất bánh gato vào hộp vừa cười nói: “Em không để ý đến anh, thì cứ kệ đi, để anh cao hứng một chút cũng không được.”
Tang Trĩ rất so đo cãi lại: “Vậy anh đừng nói ra miệng là được rồi.”
Đoàn Gia Hứa kì kèo: “Nếu anh không nói ra chẳng phải em sẽ không biết tâm ý của anh sao?”
“…”
Tang Trĩ đi qua chỗ Anh, cầm hai túi quà lên, treo vào cổ tay. Cô hướng mắt nhìn bánh gato đặt trên bàn mà Đoàn Gia Hứa tự tay làm, còn dư hơn nửa, đứng đắn nói: “Gia Hứa ca.”
“Ừm?”
“Đúng đấy, anh hiện tại không tính là tỏ tình với em, chính anh cũng chỉ hỏi: Có thể theo đuổi em hay không, em trả lời luôn là có thể, em cũng không cự tuyệt anh.” Tang Trĩ thận trọng nói, “Vậy cái bánh gato kia em có thể mang về không?”
Tang Trĩ nghẹn lời: “Dĩ nhiên là không.”
“Vậy quên đi,” Đoàn Gia Hứa ôn nhu cự tuyệt, “Anh giữ lại cái này để ăn.”
Tang Trĩ chỉ chỉ cái bánh vừa mua: “Anh ăn cái kia không được sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không được.”
Tang Trĩ nhịn một chút: “Anh cũng đâu có thích ăn đồ ngọt.”
“Hiện tại thích.”
Tang Trĩ giận, nhịn nửa ngày rốt cục bực mình nói: “Anh làm gì phải gấp gáp làm rõ sự tình như vậy! Em cũng đâu có yêu cầu gì cao đâu, dù gì anh cũng giả bộ nhường nhịn em một chút, để em cảm thấy mình được theo đuổi một lần chứ.”
Nháy mắt trầm mặc.
Tang Trĩ kịp phản ứng mình vừa lỡ miệng, lập tức không được tự nhiên giải thích: “Ý của em là, anh dù gì cũng thể hiện mình theo đuổi em một chút thì em mới nhận biết được mình có ý tứ kia với anh không chứ.”
Đoàn Gia Hứa Anhg giọng một cái, dường như đang cố nín cười: “Không có việc gì.”
Sợ thật sự chọc giận ai đó, Đoàn Gia Hứa dừng lại không trêu cô nữa: “Nếu em vẫn không có tâm ý kia, anh chỉ đành theo đuổi nhiều lần.”
“...” Đoàn Gia Hứa đưa tay nhéo nhéo mặt cô, ôn hòa nói: “Anh cho vào hộp để em dễ mang đi, trở về ăn cùng bạn trong kí túc. Nếu thích, ít nữa rảnh anh lại làm cho em.”
Tang Trĩ nhận lấy, trở về kí túc.
Lúc này Uông Nhược Lan vẫn chưa về, Ngu Tâm thì đang đứng cạnh Ninh Vi cùng buôn chuyện bát quái. Thấy cô trở về, Ninh Vi híp mắt cười, hướng cô vẫy vẫy tay: Tiểu Tang Tang, hẹn hò vui không?”
Tang Trĩ để quà lên bàn, chân thành nói: “Hôm nay có gác cổng sao?”
“Có nha.” Ngu Tâm nói, “12h giới nghiêm.”
Tang Trĩ: “Giờ mấy giờ rồi?”
Ngu Tâm: “Mới 10h thôi.”
Tang Trĩ mở tủ quần áo: “Mình muốn ra ngoài chạy một vòng.”
“...” Ninh Vi có chút khó hiểu, “Cậu không thấy lạnh à?”
“Một chút,” Tang Trĩ nhìn về phía cô bạn, “Nhưng có điểm kích động cần bình tĩnh lại.”
Ngu Tâm: “Cậu nào giống chỉ có một điểm.”
Tang Trĩ sờ sờ mặt, bình ổn tâm trạng, lại không hiểu sao bỗng bật cười ngây ngô: “Mình nín cười cả đêm giờ cảm thấy da mặt như muốn căng cơ luôn.”
Ninh Vi đi theo cô, cười suy đoán: “Đã tỏ tình với cậu rồi ư?”
Ninh Vi hiếu kì nói: “Cậu định để anh ta theo đuổi bao lâu?”
Tang Trĩ chớp mắt, không rõ nói: “Bình thường theo đuổi bao lâu thì được?”
Ninh Vi: “Mình và bạn trai thì tâm hơn 1 tháng. Nhưng mình hiện tại có chút hối hận đó, sớm như vậy đã đứa ứng cậu ta, con trai ấy mà, cứ để họ truy. Thời điểm họ theo đuổi cậu là lúc họ tốt nhất đó.”
“Ừ.” Tang Trĩ gãi đầu một cái, “Vậy cái kia tầm bao nhiêu lâu thì tốt nhất.”
Ngu Tâm: “Cái đó thì tùy vào quan sát của cậu thôi, cậu cảm thấy thời điểm nào là thích hợp nhất, vậy là được rồi.”
Tang Trĩ: “mình cảm thấy hiện tại là thích hợp...”
“...”
Tang Trĩ đột nhiên trở nên u buồn, thở hắt ra: “Nhưng mình vẫn có chút lo lắng anh ấy thích mình chỉ là nhất thời chốc lát thô. Khả năng chính là kiểu đến tuổi này mà vẫn chưa có bạn gái, sau đó đột nhiên phát hiện bên cạnh mọc ra một cô gái, tuổi tác cũng thích hợp, nhìn chung là điều kiện khá ổn.”
Ninh Vi: “Nhưng mình cảm thấy theo lời cậu nói, quan hệ hai người như vậy, nếu anh ta có thể dõng dạc thổ lộ như vậy, hẳn là cũng đã hạ quyết tâm rất lớn a?”
Tang Trĩ sững sờ, chăm chú nghĩ nghĩ, lại cười: “Có thể lắm.”
Sau khi cùng bạn cùng phòng ăn bánh gato, cô trở lại giường của mình, mở hộp quà Gia Hứa tặng. Bên trong là một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ, kiểu cổ dòng fujifilm, đen tuyền. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Tang Trĩ mở máy, thử chụp 1 kiểu. Sau đó cô mở album ảnh xem thử coi sao, vô ý thức lướt xuống phát hiện còn một vài tấm ảnh khác.
Là Đoàn Gia Hứa chụp.
“...”
Tấm này, hình như là anh tự mình.
Một thân nam nhân cao thẳng, lưng dài, eo nhỏ, khuôn mặt tuấn tú rõ từng đường nét. Tấm ảnh này có lẽ chụp ngay sau khi anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, một cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh, thâm thúy hút hồn, bờ môi mọng màu nhàn nhạt, nửa câu dẫn, nửa hững hờ.
Ánh mắt nhìn thẳng ống kính, tiếu dung mang theo mấy phần lưu manh.
Sau một khắc, điện thoại di động của Tang Trĩ vang lên.
Người kia hẳn là đã ước lượng thời gian, liên tiếp nhắn cho cô hai tin nhắn Wechat.
Ca ca số 2: [Ảnh bên trong mới là quà sinh nhật.]
Ca ca số 2: [nhớ in ra dán lên tường.]
Tang Trĩ: “...”
Tang Trĩ lạnh lùng trả lời: [Không.]
Sau đó, cô mở profile của Đoàn Gia Hứa trên điện thoại, đem tên anh đổi thành “ĐOÀN GIA HỨA”, khóe môi vểnh lên, lại nhìn tin nhắn Anh vừa gửi tới, chịu đựng cảm xúc lên xuống quay cuồng lúc này, nghĩ nghĩ lại đổi thành “Người theo đuổi.”
Tang Trĩ thật vui vẻ, lại nghĩ đến sự việc hôm nay, cô cứ cảm giác thấy chuẩn bị có một trận mưa gió áp bách chuẩn bị thổi tới, do dự, gửi cho anh hai nơi xa một cái tin nhắn thoại. [Anh hai, có thể em sắp có người yêu rồi đó.]
Ca ca: [?]
Ca ca: [mày lên đại học chỉ để lo mấy chuyện yêu đương hả?]
Tang Trĩ: [Lên đại học yêu đương không phải rất bình thường sao?]
Ca ca: [Tùy mày, tự mình chú ý một chút, đừng để bị ba thằng nít ranh nó lừa cho.]
Tang Trĩ: [Vâng.]
Im lặng một lát.
Tang Trĩ: [Tuổi tác anh ấy có hơi lớn.]
Ca ca: [?]
Ca ca: [Cũng không thể lớn hơn anh mày được.]
Tang Trĩ: [...]
Lần này Tang Diên trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, ngữ khí thập phần khó nghe: “Thật sự lớn hơn cả anh mày? Tiểu quỷ, sao mày quen biết được thằng cha đó hả?”
Tang Trĩ không dám nói thật, đành trợn mắt nói bừa: [Trường em có rất nhiều nghiên cứu sinh nha.]
Tang Diên: “Mày học hành cho đàng hoàng, giỏi giang đi đã, ĐM mới bao lớn mà đã đua đòi yêu đương. Còn có, anh mày nói cho mày biết, lớn hơn anh mày một ngày đều không được, anh mày không chịu được một tên già hơn anh mày mở miệng gọi anh mày là ca ca, hiểu không?”
Tang Trĩ không phục: [Anh lấy đâu ra lắm lý do như thế?]
Tang Trĩ: [Có người gọi anh là ca ca anh còn không bằng lòng, còn ghét bỏ.]
Ca Ca: [?]
Ca Ca: [Mày nhớ rõ chuyện của Đoàn Gia Hứa sao?]
Tang Trĩ: “...”
Một nơi khác. Đoàn Gia Hứa vừa tắm xong.
Anh dùng khăn mặt lau khô mặt và tóc, từ tủ lạnh lấy ra một bình nước đá, tiện thể nhìn lướt qua màn hình điện thoại, phát hiện có tin nhắn gửi đến.
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa khẽ nhấc, ấn mở máy.
Tang Diên: [Em gái tôi hình như có người yêu rồi.]
Tang Diên: [Hình như quen hắn ta ở trong trường, cậu thăm dò giúp tôi đi. Đừng để nó bị người ta lừa.]
Đoàn Gia Hứa bật cười, không kìm lại được, giữa đuôi lông mày không thấy một tia xấu hổ. Anh mở nắp bình, chậm rãi uống một hớp, sau đó nhắn lại: [Ok. Yên tâm.]
Vụng Trộm Không Thể Giấu
Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm cô nhưng không mang theo bất kì áp bách nào. Anh trước giờ đều rất kiên nhẫn, không thúc giục cũng không bao giờ để lộ ra bộ dạng nóng nảy, thúc ép, chỉ lặng lẽ, an tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô.
Quang cảnh trước mắt này khiến Tang Trĩ nhớ đến lần đầu gặp Anh. Anh chiếm lấy một bên ghế so pha, thần sắc nhàn nhạt lại có chút nghiền ngẫm, đối với suy đoán phi thường không bình thường của cô khẽ lười biếng cười một tiếng, rất không đứng đắn phụ họa: “Chỉnh dung là được, không phải sao?”
Qua nhiều năm như vậy, Anh cũng đã trưởng thành hơn, đã bao tuổi nhưng lại tựa hồ như không có biến hóa gì so với năm đó. Chỉ là anh của hiện tại đã trở nên thành thục hơn, nhưng cô vẫn thích nhất anh của những năm tháng đó.
Trong thoáng chốc, cô cảm thấy mọi thứ trước mắt như ảo giác thoáng qua. Cô vẫn là cô bé lúc đó, anh vẫn là chàng thanh niên cà lơ, cà phất khi ấy.
Hai người ngồi xuống ghế. Ước chừng qua mười mấy giây, Tang Trĩ bỗng lấy lại tinh thần, âm cuối hơi run rẩy, lại vẫn cố giả bộ bình tĩnh hỏi: “Câu nói này là theo ý tứ kia sao?”
“Ừm?” Đoàn Gia Hứa thu tay, liếm kem socola trên ngón tay, “Lời này còn có thể hiểu theo ý tứ nào khác à?”
Tang Trĩ trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Không phải anh bảo em là nhóc con sao?”
“Nếu em nguyện ý,” Đoàn Gia Hứa uốn môi trong lời nói thoáng ý cười, “Em 19 tuổi anh vẫn có thể la em là nhóc con.”
“…” Tang Trĩ thấp mắt, tiếp tục gặm bánh gato.
“Chỉ là một cách gọi.” Đoàn Gia Hứa cười, ngữ khí chậm rãi ung dung, “Không phải, em gọi anh là ca ca rồi thật sự coi anh là anh trai ruột rồi đấy chứ?”
Tang Trĩ có chút khó chịu, cố tình bướng bỉnh với anh: “Đúng. Em quả thật coi anh là anh trai ruột của em đấy.”
“Ra là vậy.” Đoàn Gia Hứa liếc cô một cái, cũng không vạch trần cô, dùng giọng điệu thương lượng nói, “Vậy ca ca 15 năm này hiện tại muốn triệt để thay đổi, không làm người nữa, được không?”
“…”
Đoàn Gia Hứa không để ý, nhanh chóng bổ sung: “Đổi lại làm một cái súc sinh.”
Tang Trĩ ho khan hai tiếng, nhịn không được nói: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
“Vậy em cho anh câu trả lời chắc chắn đi, được không?” Đoàn Gia Hứa gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn, ngữ khí tản mạn, “Nếu em cứ không nói rõ thế này, anh thật sự sắp ngạt thở vì lo lắng rồi.”
Em cũng chưa thấy anh khẩn trương đến vậy đâu. Tang Trĩ nói thầm trong lòng.
“Đâu có đạo lý theo đuổi người ta trước,” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được nói móc Anh, “sau đó còn bày đặt hỏi một chút: có thể theo đuổi em không?”
“Anh không hỏi,” Đoàn Gia Hứa kéo ghế ngồi lại gần cô, “Em liền đem mấy chuyện kia xem như trưởng bối yêu mến hậu bối thì phải làm sao?”
Yên tĩnh ba giây.
“Tùy anh đi.” Tang Trĩ thu lại tầm mắt, ra vẻ không quan trọng, “Đây là chuyện của anh, em không tiện xen vào.”
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ: “Vậy còn em, em đối xử với anh có phải ý tứ kia không?”
Nghĩ đến Ninh Vi, Tang Trĩ phi thường nghiêm túc phủ nhận: “Không có.”
Qua mấy giây, cô lo lắng sẽ làm kích thích tính tình của Anh, liền tận lực bổ sung một câu: “Nhưng anh theo đuổi em một hồi, không chừng lại khác.”
Nói xong, Tang Trĩ ngẩng đầu, nhìn Đoàn Gia Hứa xem xét vài lần.
“Được.” Đoàn Gia Hứa để tay lên bàn, chống má nhìn cô hỏi, “Bất quá, em có thể cho anh một cái thời hạn, để anh đại khái biết mình phải theo đuổi đến bao giờ?”
“Cái gì mà thời hạn.” Tang Trĩ nhíu mày, cảm thấy có chút mất mặt, “Anh nói lời này cứ như nhất định có thể theo đuổi thành công vậy.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Còn có đạo lý không theo đuổi thành công sao?”
Tang Trĩ: “Đương nhiên, em rất khó theo đuổi đó.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy chúng ta kí hợp đồng đi, định ra thời hạn để theo đuổi.”
Tang Trĩ có chút biệt khuất: “Chuyện này mà còn ký hợp đồng ư?”
Đoàn Gia Hứa gật đầu, thần thái hờ hững, giọng điệu đương nhiên nói: “Chúng ta tuổi tác mới bao lớn, chỉ sợ làm việc chưa ổn thỏa.”
“…”
Tang Trĩ đem miếng bánh gato cuối cùng nuốt vào, đứng dậy: “Em mới không thèm kí.”
Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, ngữ khí như là hỏi thăm: “Còn chống đối, lỡ em lại nhờ anh giả mạo ca ca đến nhà em chẳng phải câu chuyện sẽ thêm dài sao?”
Tang Trĩ một lời khó nói hết: “Cái này đều là chuyện mấy trăm năm trước rồi.”
Cô không để ý đến Anh nữa, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn gương mới phát hiện trên mặt dính kem socola. Tang Trĩ lập tức nhớ tới cử chỉ vừa nãy của Đoàn Gia Hứa, liền dùng nước rửa sạch, rất nhanh đi ra ngoài: “Gia Hứa ca, tại sao anh lại quệt đồ ăn lên mặt em?”
Đoàn Gia Hứa dọn dẹp đồ trên bàn: “Sao nào?”
“Em có trang điểm đó.” Tang Trĩ không quá cao hứng, “Anh làm thế chẳng phải làm hỏng lớp make up sao?”
Nghe vậy Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, đuôi lông mày khẽ giương lên, ngữ khí ngả ngớn: “Tới gặp anh trai còn trang điểm, này này thế mà còn nói không có ý tứ gì với anh.”
“…” Tang Trĩ vì chính mình minh oan, “Em gặp ai cũng trang điểm cả.”
“Người này tại sao lại cứ thích đả kích người khác thế nhỉ?” Đoàn Gia Hứa vừa cất bánh gato vào hộp vừa cười nói: “Em không để ý đến anh, thì cứ kệ đi, để anh cao hứng một chút cũng không được.”
Tang Trĩ rất so đo cãi lại: “Vậy anh đừng nói ra miệng là được rồi.”
Đoàn Gia Hứa kì kèo: “Nếu anh không nói ra chẳng phải em sẽ không biết tâm ý của anh sao?”
“…”
Tang Trĩ đi qua chỗ Anh, cầm hai túi quà lên, treo vào cổ tay. Cô hướng mắt nhìn bánh gato đặt trên bàn mà Đoàn Gia Hứa tự tay làm, còn dư hơn nửa, đứng đắn nói: “Gia Hứa ca.”
“Ừm?”
“Đúng đấy, anh hiện tại không tính là tỏ tình với em, chính anh cũng chỉ hỏi: Có thể theo đuổi em hay không, em trả lời luôn là có thể, em cũng không cự tuyệt anh.” Tang Trĩ thận trọng nói, “Vậy cái bánh gato kia em có thể mang về không?”
Tang Trĩ nghẹn lời: “Dĩ nhiên là không.”
“Vậy quên đi,” Đoàn Gia Hứa ôn nhu cự tuyệt, “Anh giữ lại cái này để ăn.”
Tang Trĩ chỉ chỉ cái bánh vừa mua: “Anh ăn cái kia không được sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không được.”
Tang Trĩ nhịn một chút: “Anh cũng đâu có thích ăn đồ ngọt.”
“Hiện tại thích.”
Tang Trĩ giận, nhịn nửa ngày rốt cục bực mình nói: “Anh làm gì phải gấp gáp làm rõ sự tình như vậy! Em cũng đâu có yêu cầu gì cao đâu, dù gì anh cũng giả bộ nhường nhịn em một chút, để em cảm thấy mình được theo đuổi một lần chứ.”
Nháy mắt trầm mặc.
Tang Trĩ kịp phản ứng mình vừa lỡ miệng, lập tức không được tự nhiên giải thích: “Ý của em là, anh dù gì cũng thể hiện mình theo đuổi em một chút thì em mới nhận biết được mình có ý tứ kia với anh không chứ.”
Đoàn Gia Hứa Anhg giọng một cái, dường như đang cố nín cười: “Không có việc gì.”
Sợ thật sự chọc giận ai đó, Đoàn Gia Hứa dừng lại không trêu cô nữa: “Nếu em vẫn không có tâm ý kia, anh chỉ đành theo đuổi nhiều lần.”
“...” Đoàn Gia Hứa đưa tay nhéo nhéo mặt cô, ôn hòa nói: “Anh cho vào hộp để em dễ mang đi, trở về ăn cùng bạn trong kí túc. Nếu thích, ít nữa rảnh anh lại làm cho em.”
Tang Trĩ nhận lấy, trở về kí túc.
Lúc này Uông Nhược Lan vẫn chưa về, Ngu Tâm thì đang đứng cạnh Ninh Vi cùng buôn chuyện bát quái. Thấy cô trở về, Ninh Vi híp mắt cười, hướng cô vẫy vẫy tay: Tiểu Tang Tang, hẹn hò vui không?”
Tang Trĩ để quà lên bàn, chân thành nói: “Hôm nay có gác cổng sao?”
“Có nha.” Ngu Tâm nói, “12h giới nghiêm.”
Tang Trĩ: “Giờ mấy giờ rồi?”
Ngu Tâm: “Mới 10h thôi.”
Tang Trĩ mở tủ quần áo: “Mình muốn ra ngoài chạy một vòng.”
“...” Ninh Vi có chút khó hiểu, “Cậu không thấy lạnh à?”
“Một chút,” Tang Trĩ nhìn về phía cô bạn, “Nhưng có điểm kích động cần bình tĩnh lại.”
Ngu Tâm: “Cậu nào giống chỉ có một điểm.”
Tang Trĩ sờ sờ mặt, bình ổn tâm trạng, lại không hiểu sao bỗng bật cười ngây ngô: “Mình nín cười cả đêm giờ cảm thấy da mặt như muốn căng cơ luôn.”
Ninh Vi đi theo cô, cười suy đoán: “Đã tỏ tình với cậu rồi ư?”
Ninh Vi hiếu kì nói: “Cậu định để anh ta theo đuổi bao lâu?”
Tang Trĩ chớp mắt, không rõ nói: “Bình thường theo đuổi bao lâu thì được?”
Ninh Vi: “Mình và bạn trai thì tâm hơn 1 tháng. Nhưng mình hiện tại có chút hối hận đó, sớm như vậy đã đứa ứng cậu ta, con trai ấy mà, cứ để họ truy. Thời điểm họ theo đuổi cậu là lúc họ tốt nhất đó.”
“Ừ.” Tang Trĩ gãi đầu một cái, “Vậy cái kia tầm bao nhiêu lâu thì tốt nhất.”
Ngu Tâm: “Cái đó thì tùy vào quan sát của cậu thôi, cậu cảm thấy thời điểm nào là thích hợp nhất, vậy là được rồi.”
Tang Trĩ: “mình cảm thấy hiện tại là thích hợp...”
“...”
Tang Trĩ đột nhiên trở nên u buồn, thở hắt ra: “Nhưng mình vẫn có chút lo lắng anh ấy thích mình chỉ là nhất thời chốc lát thô. Khả năng chính là kiểu đến tuổi này mà vẫn chưa có bạn gái, sau đó đột nhiên phát hiện bên cạnh mọc ra một cô gái, tuổi tác cũng thích hợp, nhìn chung là điều kiện khá ổn.”
Ninh Vi: “Nhưng mình cảm thấy theo lời cậu nói, quan hệ hai người như vậy, nếu anh ta có thể dõng dạc thổ lộ như vậy, hẳn là cũng đã hạ quyết tâm rất lớn a?”
Tang Trĩ sững sờ, chăm chú nghĩ nghĩ, lại cười: “Có thể lắm.”
Sau khi cùng bạn cùng phòng ăn bánh gato, cô trở lại giường của mình, mở hộp quà Gia Hứa tặng. Bên trong là một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ, kiểu cổ dòng fujifilm, đen tuyền. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Tang Trĩ mở máy, thử chụp 1 kiểu. Sau đó cô mở album ảnh xem thử coi sao, vô ý thức lướt xuống phát hiện còn một vài tấm ảnh khác.
Là Đoàn Gia Hứa chụp.
“...”
Tấm này, hình như là anh tự mình.
Một thân nam nhân cao thẳng, lưng dài, eo nhỏ, khuôn mặt tuấn tú rõ từng đường nét. Tấm ảnh này có lẽ chụp ngay sau khi anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, một cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh, thâm thúy hút hồn, bờ môi mọng màu nhàn nhạt, nửa câu dẫn, nửa hững hờ.
Ánh mắt nhìn thẳng ống kính, tiếu dung mang theo mấy phần lưu manh.
Sau một khắc, điện thoại di động của Tang Trĩ vang lên.
Người kia hẳn là đã ước lượng thời gian, liên tiếp nhắn cho cô hai tin nhắn Wechat.
Ca ca số 2: [Ảnh bên trong mới là quà sinh nhật.]
Ca ca số 2: [nhớ in ra dán lên tường.]
Tang Trĩ: “...”
Tang Trĩ lạnh lùng trả lời: [Không.]
Sau đó, cô mở profile của Đoàn Gia Hứa trên điện thoại, đem tên anh đổi thành “ĐOÀN GIA HỨA”, khóe môi vểnh lên, lại nhìn tin nhắn Anh vừa gửi tới, chịu đựng cảm xúc lên xuống quay cuồng lúc này, nghĩ nghĩ lại đổi thành “Người theo đuổi.”
Tang Trĩ thật vui vẻ, lại nghĩ đến sự việc hôm nay, cô cứ cảm giác thấy chuẩn bị có một trận mưa gió áp bách chuẩn bị thổi tới, do dự, gửi cho anh hai nơi xa một cái tin nhắn thoại. [Anh hai, có thể em sắp có người yêu rồi đó.]
Ca ca: [?]
Ca ca: [mày lên đại học chỉ để lo mấy chuyện yêu đương hả?]
Tang Trĩ: [Lên đại học yêu đương không phải rất bình thường sao?]
Ca ca: [Tùy mày, tự mình chú ý một chút, đừng để bị ba thằng nít ranh nó lừa cho.]
Tang Trĩ: [Vâng.]
Im lặng một lát.
Tang Trĩ: [Tuổi tác anh ấy có hơi lớn.]
Ca ca: [?]
Ca ca: [Cũng không thể lớn hơn anh mày được.]
Tang Trĩ: [...]
Lần này Tang Diên trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, ngữ khí thập phần khó nghe: “Thật sự lớn hơn cả anh mày? Tiểu quỷ, sao mày quen biết được thằng cha đó hả?”
Tang Trĩ không dám nói thật, đành trợn mắt nói bừa: [Trường em có rất nhiều nghiên cứu sinh nha.]
Tang Diên: “Mày học hành cho đàng hoàng, giỏi giang đi đã, ĐM mới bao lớn mà đã đua đòi yêu đương. Còn có, anh mày nói cho mày biết, lớn hơn anh mày một ngày đều không được, anh mày không chịu được một tên già hơn anh mày mở miệng gọi anh mày là ca ca, hiểu không?”
Tang Trĩ không phục: [Anh lấy đâu ra lắm lý do như thế?]
Tang Trĩ: [Có người gọi anh là ca ca anh còn không bằng lòng, còn ghét bỏ.]
Ca Ca: [?]
Ca Ca: [Mày nhớ rõ chuyện của Đoàn Gia Hứa sao?]
Tang Trĩ: “...”
Một nơi khác. Đoàn Gia Hứa vừa tắm xong.
Anh dùng khăn mặt lau khô mặt và tóc, từ tủ lạnh lấy ra một bình nước đá, tiện thể nhìn lướt qua màn hình điện thoại, phát hiện có tin nhắn gửi đến.
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa khẽ nhấc, ấn mở máy.
Tang Diên: [Em gái tôi hình như có người yêu rồi.]
Tang Diên: [Hình như quen hắn ta ở trong trường, cậu thăm dò giúp tôi đi. Đừng để nó bị người ta lừa.]
Đoàn Gia Hứa bật cười, không kìm lại được, giữa đuôi lông mày không thấy một tia xấu hổ. Anh mở nắp bình, chậm rãi uống một hớp, sau đó nhắn lại: [Ok. Yên tâm.]
Vụng Trộm Không Thể Giấu
Đánh giá:
Truyện Vụng Trộm Không Thể Giấu
Story
Chương 48: Người theo đuổi
10.0/10 từ 34 lượt.