Vùng Đất Tự Do
C97: Chương 97
88@-
- Chúng ta đi đâu?
- Dạo chơi vậy thôi. Ta đặc biệt yêu thích Vùng đất Tự Do ở chỗ nó ít xe cộ, con đường này là của riêng ta.
Quả vậy, chạy đã lâu thế mà vẫn không thấy chiếc xe ô tô nào khác.
- Xe này bao nhiêu tiền?
- Một trăm triệu.
- Một trăm triệu? Đắt dã man vậy?
- Ừ. Ta phải đặt một nhóm thợ lành nghề làm thủ công tất cả các chi tiết trên xe. Xe chạy bằng điện, ba ngàn cây số mới phải sạc một lần. Từ khi có xe đến giờ, mới sạc đúng một lần duy nhất.
- Vẫn có người sản xuất những chiếc xe kiểu như thế này sao?
- Có hết. Chỉ cần thật giàu thì muốn gì cũng có. Thượng tầng Liên Minh không khuyến khích các ngành công nghiệp, chúng muốn thế giới này quay trở lại thời kỳ đồ đá, nhưng ngay trong nội bộ Liên Minh cũng có nhiều kẻ thích hưởng thụ và những tên đó đã ngấm ngầm cho phép hình thành một nền công nghiệp bóng tối, nơi mà những người thợ giỏi được quyền tạo ra các kiệt tác như thế này.
Phía sau bỗng xuất hiện bốn chiếc xe ô tô khác, tuy không cao cấp như xe của Adonis nhưng cũng rất đẹp và khỏe. Những chiếc xe ô tô ấy bấm còi liên tục, giường như muốn vượt lên xe của Adonis.
Adonis mỉm cười:
- Bọn khốn kiếp. Kệ chúng đi. Trần Tuấn Tài, tôi có chút việc muốn trao đổi với cậu. Như cậu đã biết, tôi là một trong Tứ Đại Sát Thần. Tứ Đại Sát Thần thuộc về một tổ chức sát thủ có tên là Thần Thoại. Nhiệm vụ của Thần Thoại là gì cậu có biết không?
Tài gật đầu:
- Ám sát Tư Lệnh Liên Minh bất cứ khi nào Hiệp Hội yêu cầu.
- Ừ, Sát Chúa đã nhận lời, nhưng chúng ta gặp chút rắc rối. Chúng ta không biết Tư Lệnh là ai.
- Các ông không biết ư? Không biết mà dám nhận lời?
Adonis cười lớn:
- Thì nhận lời xong mới biết là dở. Chúng ta đã tìm hiểu trong nhiều năm, nhưng rốt cuộc vẫn không biết thằng Tư Lệnh chó đẻ đó là nam hay nữ, gầy hay béo, già hay trẻ, cao hay thấp. Thậm chí chúng ta còn không biết Tư Lệnh có thực sự tồn tại không hay chỉ là một nhân vật được người ta dựng lên.
- Có người đã từng ám sát thành công Phó Tư Lệnh Liên Minh rồi cơ mà?
- Phó thì nói làm gì. Biết Liên Minh có mấy phó không? Mười người đấy. Càng nhiều người càng vô dụng. Tất cả quyền lực đều tập trung vào tay Tư Lệnh, một tiếng ho của hắn cũng đủ quét sạch tất cả các tổ chức sát thủ, nhưng hắn không làm thế vì sợ Thần Thoại, nhưng Thần Thoại lại không biết hắn là ai. Đó là một vấn đề đáng buồn. Chúng ta muốn nhờ cậu tìm hiểu hộ người này.
- Làm sao mà tôi làm được?
- Thỉnh thoảng Zhao Wu vẫn được gọi vào gặp Tư Lệnh. Tất nhiên là hai người trao đổi cách nhau một bức tường, nhưng thế đã gần lắm rồi. Hãy đóng giả làm thư ký đi theo Zhao Wu và tận dụng cơ hội ấy để quan sát Tư Lệnh.
- Các ông muốn tôi làm điệp viên cho các ông?
- Chính xác là như vậy.
- Adonis, tôi không nghĩ rằng ông nhớ điều này, nhưng ông đang giữ em trai tôi, trả lại em cho tôi rồi tôi sẽ cân nhắc đề nghị của các ông.
Adonis nhún vai:
- Chuyện đó không được đâu. Nếu cậu từ chối, chúng tôi sẽ giết em trai của cậu. Nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ để nó sống. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ thả thằng bé ra. Lựa chọn thế nào là tùy cậu, đằng nào thì tôi cũng không tin rằng cậu sẽ làm được việc mà tôi yêu cầu.
- Làm sao để tôi biết rằng em tôi còn sống?
Adonis quẳng cho Tài một phong thư.
- Thư nó viết ngày hôm qua đấy, đọc đi.
Tài vội mở ra, trong thư viết:
Anh Tài, em Trung đây. Hôm nay là ngày 8/10/2111. Họ bảo em kể một câu chuyện gì đó chỉ hai anh em mình biết nhằm chứng minh rằng người viết thư này thực sự là em. Em nghĩ mãi chẳng biết viết gì. Hồi trước, anh em mình sống với nhau trong tầng hầm. Nhiều lần em mơ thấy mẹ, giật mình tỉnh dậy vào buổi đêm. Lúc đó em nhìn sang anh, thấy anh vẫn đang nằm yên, nhưng em biết anh chưa ngủ, vì tiếng thở của anh không đều. Anh luôn ngủ sau em và thức dậy trước em. Một ngày có lẽ anh chỉ ngủ khoảng hai, ba tiếng mà thôi. Lúc nào anh cũng lo lắng cho em. Em nhớ anh rất nhiều. Em khỏe.
Tài cúi đầu xuống, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang lã chã rơi.
Vùng Đất Tự Do
Adonis dẫn Tài đến con đường lớn. Bên lề đường đậu một chiếc xe ô tô tuyệt đẹp mà vừa nhìn Tài đã biết ngay đây là chiếc xe của Adonis.
Hắn biết, bởi chiếc xe màu trắng.
Chiếc xe tựa như một viên bạch ngọc nguyên khối cực lớn. Mọi thứ về nó đều hoàn mỹ.
Cả đời Tài chưa từng nhìn thấy chiếc xe nào đẹp như thế.
Tài nhận xét:
- Anh có vẻ thích màu trắng.
Adonis miết nhẹ những ngón tay dài lên vỏ xe sờ vào thì chắc chắn mà nhìn thoáng qua thì mỏng như vỏ trứng.
- Ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế với màu trắng. Về mặt nào đó, có thể xem ta như bệnh nhân tâm thần. Lên xe đi.
Hai người lên xe, Adonis lập tức đạp lún ga. Chiếc xe lao vụt đi như một cơn gió.
- Chúng ta đi đâu?
- Dạo chơi vậy thôi. Ta đặc biệt yêu thích Vùng đất Tự Do ở chỗ nó ít xe cộ, con đường này là của riêng ta.
Quả vậy, chạy đã lâu thế mà vẫn không thấy chiếc xe ô tô nào khác.
- Xe này bao nhiêu tiền?
- Một trăm triệu.
- Một trăm triệu? Đắt dã man vậy?
- Ừ. Ta phải đặt một nhóm thợ lành nghề làm thủ công tất cả các chi tiết trên xe. Xe chạy bằng điện, ba ngàn cây số mới phải sạc một lần. Từ khi có xe đến giờ, mới sạc đúng một lần duy nhất.
- Vẫn có người sản xuất những chiếc xe kiểu như thế này sao?
- Có hết. Chỉ cần thật giàu thì muốn gì cũng có. Thượng tầng Liên Minh không khuyến khích các ngành công nghiệp, chúng muốn thế giới này quay trở lại thời kỳ đồ đá, nhưng ngay trong nội bộ Liên Minh cũng có nhiều kẻ thích hưởng thụ và những tên đó đã ngấm ngầm cho phép hình thành một nền công nghiệp bóng tối, nơi mà những người thợ giỏi được quyền tạo ra các kiệt tác như thế này.
Phía sau bỗng xuất hiện bốn chiếc xe ô tô khác, tuy không cao cấp như xe của Adonis nhưng cũng rất đẹp và khỏe. Những chiếc xe ô tô ấy bấm còi liên tục, giường như muốn vượt lên xe của Adonis.
Adonis mỉm cười:
- Bọn khốn kiếp. Kệ chúng đi. Trần Tuấn Tài, tôi có chút việc muốn trao đổi với cậu. Như cậu đã biết, tôi là một trong Tứ Đại Sát Thần. Tứ Đại Sát Thần thuộc về một tổ chức sát thủ có tên là Thần Thoại. Nhiệm vụ của Thần Thoại là gì cậu có biết không?
Tài gật đầu:
- Ám sát Tư Lệnh Liên Minh bất cứ khi nào Hiệp Hội yêu cầu.
- Ừ, Sát Chúa đã nhận lời, nhưng chúng ta gặp chút rắc rối. Chúng ta không biết Tư Lệnh là ai.
- Các ông không biết ư? Không biết mà dám nhận lời?
Adonis cười lớn:
- Thì nhận lời xong mới biết là dở. Chúng ta đã tìm hiểu trong nhiều năm, nhưng rốt cuộc vẫn không biết thằng Tư Lệnh chó đẻ đó là nam hay nữ, gầy hay béo, già hay trẻ, cao hay thấp. Thậm chí chúng ta còn không biết Tư Lệnh có thực sự tồn tại không hay chỉ là một nhân vật được người ta dựng lên.
- Có người đã từng ám sát thành công Phó Tư Lệnh Liên Minh rồi cơ mà?
- Phó thì nói làm gì. Biết Liên Minh có mấy phó không? Mười người đấy. Càng nhiều người càng vô dụng. Tất cả quyền lực đều tập trung vào tay Tư Lệnh, một tiếng ho của hắn cũng đủ quét sạch tất cả các tổ chức sát thủ, nhưng hắn không làm thế vì sợ Thần Thoại, nhưng Thần Thoại lại không biết hắn là ai. Đó là một vấn đề đáng buồn. Chúng ta muốn nhờ cậu tìm hiểu hộ người này.
- Làm sao mà tôi làm được?
- Thỉnh thoảng Zhao Wu vẫn được gọi vào gặp Tư Lệnh. Tất nhiên là hai người trao đổi cách nhau một bức tường, nhưng thế đã gần lắm rồi. Hãy đóng giả làm thư ký đi theo Zhao Wu và tận dụng cơ hội ấy để quan sát Tư Lệnh.
- Các ông muốn tôi làm điệp viên cho các ông?
- Chính xác là như vậy.
- Adonis, tôi không nghĩ rằng ông nhớ điều này, nhưng ông đang giữ em trai tôi, trả lại em cho tôi rồi tôi sẽ cân nhắc đề nghị của các ông.
Adonis nhún vai:
- Chuyện đó không được đâu. Nếu cậu từ chối, chúng tôi sẽ giết em trai của cậu. Nếu cậu đồng ý, chúng tôi sẽ để nó sống. Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ thả thằng bé ra. Lựa chọn thế nào là tùy cậu, đằng nào thì tôi cũng không tin rằng cậu sẽ làm được việc mà tôi yêu cầu.
- Làm sao để tôi biết rằng em tôi còn sống?
Adonis quẳng cho Tài một phong thư.
- Thư nó viết ngày hôm qua đấy, đọc đi.
Tài vội mở ra, trong thư viết:
Anh Tài, em Trung đây. Hôm nay là ngày 8/10/2111. Họ bảo em kể một câu chuyện gì đó chỉ hai anh em mình biết nhằm chứng minh rằng người viết thư này thực sự là em. Em nghĩ mãi chẳng biết viết gì. Hồi trước, anh em mình sống với nhau trong tầng hầm. Nhiều lần em mơ thấy mẹ, giật mình tỉnh dậy vào buổi đêm. Lúc đó em nhìn sang anh, thấy anh vẫn đang nằm yên, nhưng em biết anh chưa ngủ, vì tiếng thở của anh không đều. Anh luôn ngủ sau em và thức dậy trước em. Một ngày có lẽ anh chỉ ngủ khoảng hai, ba tiếng mà thôi. Lúc nào anh cũng lo lắng cho em. Em nhớ anh rất nhiều. Em khỏe.
Tài cúi đầu xuống, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang lã chã rơi.
Vùng Đất Tự Do
Đánh giá:
Truyện Vùng Đất Tự Do
Story
C97: Chương 97
10.0/10 từ 45 lượt.