Vùng Đất Tự Do
C70: Chương 70
160@-
- Chặng đường xa quá, Brian mỏi chân.
- Đ M, có hai trăm mét mà xa à?
- Báo cáo, Brian chỉ đi được ba mươi mét. Hiện đang ngồi thở.
- Huy động xe ô tô đến chở đi, mau.
Thêm một tiếng nữa trôi qua.
Tài đã chịu không nổi nữa.
- Tình hình thế nào rồi?
- Ô tô bốn chỗ quá nhỏ, Brian không thể chui vào được, hiện đang phải nhờ bên Thần Tài huy động xe tải.
Tài ôm mặt.
- Huy động được chưa?
- Đã thay hai xe, cuối cùng Brian đã lên được xe. Chỉ còn vài phút nữa sẽ đến nơi.
Tài nhận ra mình đã tính sai, lẽ ra hắn phải cho Brian ngồi chực trong cái phòng này từ đầu.
Trong mắt hắn, hai trăm mét là một quãng đường vô cùng ngắn, ngay cả đi bộ cũng chưa đủ để làm nóng người.
Đúng là mỗi người mỗi khác.
Lúc Brian đến nơi, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ cảm tưởng chiến dịch sắp thành công đến nơi. Không ai biết rằng khó khăn thực sự còn chưa bắt đầu.
Brian vào nhà, việc đầu tiên là thở hổn hển.
- Tôi bị hạ đường huyết. Có kẹo hay đồ ăn ngọt không?
Tài chưng hửng.
- Kẹo?
Hắn vội hỏi mọi người xung quanh:
- Có ai mang kẹo không?
Sát thủ nào lại mang kẹo trong người? Trò đùa hay sao?
Cả đám đều lắc đầu.
Tiếng thở của Brian càng lúc càng gấp:
- Tìm cho tôi vài cái kẹo, không tôi lăn ra chết bây giờ.
Genesis cười rũ người, nhưng phía Tài không thấy vụ này có gì đáng cười.
Brian có lẽ chết thật cũng nên, người béo khó sống thọ lắm.
Tài lập tức sai người mang kẹo đến. Vấn đề nằm ở chỗ muốn tìm kẹo ở Vùng đất Tự Do đâu có dễ?
Nơi đây làm quái gì có cửa hàng tạp hóa như thông thường? Kẹo là một xa xỉ phẩm chỉ dành cho con cái tầng lớp thượng lưu, những người như Tài mười năm nay chưa từng được ăn một cái kẹo nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy một cái kẹo nào.
Thủ lĩnh một băng nhóm quy mô trung bình còn như thế, người khác càng không cần nói.
Kết quả là tìm mãi không thấy kẹo.
Daniel hiến kế:
- Nicole có lẽ có. Cô ta là con gái, thích đồ ngọt, gia cảnh lại giàu có.
- Đúng vậy. – Tài kêu lên. – Sao tao không nghĩ ra từ đầu?
Tài liền cho người đến cầu cứu Nicole.
Sau một lúc chạy đi, người đó chạy về, mang theo một vốc kẹo.
Brian bỏ vào mồm ăn sạch. Ăn xong vẫn kêu thiếu.
Tài hét lên:
- Dùng cái xe tải chở thằng Brian đến chở tất cả kẹo trong nhà Nicole về đây. Mang thêm cả đồ ăn có đường. Cái mẹ gì cũng được.
Thêm nửa tiếng nữa trôi qua. Các sát thủ phe Tài tính rằng tổng thời gian chờ đợi đủ để làm mấy giấc rồi.
Bản thân Genesis cũng mệt nhoài.
Phần khó khăn nhất với một tử tù không phải là thời điểm hành quyết mà chính là thời gian chờ đợi trong khắc khoải.
Genesis tuy rất sẵn sàng chết nhưng theo thời gian ý chí của gã bắt đầu bị bào mòn. Gã than thở:
- Lũ ngu xuẩn chúng mày làm ơn giết tao nhanh lên.
Tài quát:
- Im con mẹ mồm vào đi.
Chiếc xe tải chở kẹo cuối cùng đã đến. Trên xe ngoài kẹo còn có cả Nicole. Sự tình quá đỗi nghiêm trọng, Nicole không thể ngồi yên trong nhà.
Dẫu sao cô và Brian cũng là đồng sáng lập băng Con Lợn Nái Sề.
Vừa thấy Tài, Nicole đã nhanh nhảu nói:
- Tôi phải dùng mối quan hệ của bố để yêu cầu Liên Minh cấp quyền truy cập đặc biệt vào kho kẹo đấy.
Vì Brian mà rất nhiều mối quan hệ đã được huy động, rất nhiều người đã phải hợp sức lại. Dường như cả vũ trụ đều xoay quanh nó lúc này.
Mọi người cùng nhìn Brian ăn kẹo nhoay nhoáy.
Ăn xong nó có dấu hiệu buồn ngủ.
Tài quát:
- Brian, tao cấm mày ngủ. Mày giết xong thằng này mới được ngủ.
Adriel thì thào:
- Nó ngủ rồi không ai đưa về được đâu.
- Kệ con mẹ nó. Tao chỉ quan tâm đến việc hoàn thành chiến dịch này thôi.
Hiểu rằng mình đang làm phiền anh em, Brian liền cố chống lại nhu cầu cá nhân.
- Ai đó đỡ tôi dậy với.
Các sát thủ cấp thấp liền hè nhau đỡ Brian đứng lên.
Vùng Đất Tự Do
Genesis là một người đàn ông cực kỳ dũng cảm.
Khi thấy nhân số đối phương có tới hai chục người, gã hét lên:
- Lũ chó đẻ chúng mày định xoa chân cho tao à?
Tài không buồn trả lời.
Lần này hắn đã huy động đủ cả Tứ Đại Chiến Tướng và Daniel, chỉ để mỗi Aleksei ở lại thủ nhà.
Trong lịch sử băng Con Lợi Nái Sề, chưa từng có chiến dịch nào tập trung nhiều nhân vật trọng yếu ở cùng một địa điểm như vậy.
Đó là chưa kể hơn mười sát thủ cấp thấp.
Tất cả chỉ để hoàn thành giấc mơ nhỏ bé của Brian.
Hắn bảo đàn em:
- Gọi Brian đến đây.
Đàn em lập tức chạy đi. Một tiếng sau chưa thấy chạy về.
Tài sốt ruột quá, liền hỏi:
- Sao còn chưa đến?
Một đàn em khác báo cáo:
- Thưa thủ lĩnh, Brian không đi được.
- Sao không đi được?
- Chặng đường xa quá, Brian mỏi chân.
- Đ M, có hai trăm mét mà xa à?
- Báo cáo, Brian chỉ đi được ba mươi mét. Hiện đang ngồi thở.
- Huy động xe ô tô đến chở đi, mau.
Thêm một tiếng nữa trôi qua.
Tài đã chịu không nổi nữa.
- Tình hình thế nào rồi?
- Ô tô bốn chỗ quá nhỏ, Brian không thể chui vào được, hiện đang phải nhờ bên Thần Tài huy động xe tải.
Tài ôm mặt.
- Huy động được chưa?
- Đã thay hai xe, cuối cùng Brian đã lên được xe. Chỉ còn vài phút nữa sẽ đến nơi.
Tài nhận ra mình đã tính sai, lẽ ra hắn phải cho Brian ngồi chực trong cái phòng này từ đầu.
Trong mắt hắn, hai trăm mét là một quãng đường vô cùng ngắn, ngay cả đi bộ cũng chưa đủ để làm nóng người.
Đúng là mỗi người mỗi khác.
Lúc Brian đến nơi, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ cảm tưởng chiến dịch sắp thành công đến nơi. Không ai biết rằng khó khăn thực sự còn chưa bắt đầu.
Brian vào nhà, việc đầu tiên là thở hổn hển.
- Tôi bị hạ đường huyết. Có kẹo hay đồ ăn ngọt không?
Tài chưng hửng.
- Kẹo?
Hắn vội hỏi mọi người xung quanh:
- Có ai mang kẹo không?
Sát thủ nào lại mang kẹo trong người? Trò đùa hay sao?
Cả đám đều lắc đầu.
Tiếng thở của Brian càng lúc càng gấp:
- Tìm cho tôi vài cái kẹo, không tôi lăn ra chết bây giờ.
Genesis cười rũ người, nhưng phía Tài không thấy vụ này có gì đáng cười.
Brian có lẽ chết thật cũng nên, người béo khó sống thọ lắm.
Tài lập tức sai người mang kẹo đến. Vấn đề nằm ở chỗ muốn tìm kẹo ở Vùng đất Tự Do đâu có dễ?
Nơi đây làm quái gì có cửa hàng tạp hóa như thông thường? Kẹo là một xa xỉ phẩm chỉ dành cho con cái tầng lớp thượng lưu, những người như Tài mười năm nay chưa từng được ăn một cái kẹo nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy một cái kẹo nào.
Thủ lĩnh một băng nhóm quy mô trung bình còn như thế, người khác càng không cần nói.
Kết quả là tìm mãi không thấy kẹo.
Daniel hiến kế:
- Nicole có lẽ có. Cô ta là con gái, thích đồ ngọt, gia cảnh lại giàu có.
- Đúng vậy. – Tài kêu lên. – Sao tao không nghĩ ra từ đầu?
Tài liền cho người đến cầu cứu Nicole.
Sau một lúc chạy đi, người đó chạy về, mang theo một vốc kẹo.
Brian bỏ vào mồm ăn sạch. Ăn xong vẫn kêu thiếu.
Tài hét lên:
- Dùng cái xe tải chở thằng Brian đến chở tất cả kẹo trong nhà Nicole về đây. Mang thêm cả đồ ăn có đường. Cái mẹ gì cũng được.
Thêm nửa tiếng nữa trôi qua. Các sát thủ phe Tài tính rằng tổng thời gian chờ đợi đủ để làm mấy giấc rồi.
Bản thân Genesis cũng mệt nhoài.
Phần khó khăn nhất với một tử tù không phải là thời điểm hành quyết mà chính là thời gian chờ đợi trong khắc khoải.
Genesis tuy rất sẵn sàng chết nhưng theo thời gian ý chí của gã bắt đầu bị bào mòn. Gã than thở:
- Lũ ngu xuẩn chúng mày làm ơn giết tao nhanh lên.
Tài quát:
- Im con mẹ mồm vào đi.
Chiếc xe tải chở kẹo cuối cùng đã đến. Trên xe ngoài kẹo còn có cả Nicole. Sự tình quá đỗi nghiêm trọng, Nicole không thể ngồi yên trong nhà.
Dẫu sao cô và Brian cũng là đồng sáng lập băng Con Lợn Nái Sề.
Vừa thấy Tài, Nicole đã nhanh nhảu nói:
- Tôi phải dùng mối quan hệ của bố để yêu cầu Liên Minh cấp quyền truy cập đặc biệt vào kho kẹo đấy.
Vì Brian mà rất nhiều mối quan hệ đã được huy động, rất nhiều người đã phải hợp sức lại. Dường như cả vũ trụ đều xoay quanh nó lúc này.
Mọi người cùng nhìn Brian ăn kẹo nhoay nhoáy.
Ăn xong nó có dấu hiệu buồn ngủ.
Tài quát:
- Brian, tao cấm mày ngủ. Mày giết xong thằng này mới được ngủ.
Adriel thì thào:
- Nó ngủ rồi không ai đưa về được đâu.
- Kệ con mẹ nó. Tao chỉ quan tâm đến việc hoàn thành chiến dịch này thôi.
Hiểu rằng mình đang làm phiền anh em, Brian liền cố chống lại nhu cầu cá nhân.
- Ai đó đỡ tôi dậy với.
Các sát thủ cấp thấp liền hè nhau đỡ Brian đứng lên.
Vùng Đất Tự Do
Đánh giá:
Truyện Vùng Đất Tự Do
Story
C70: Chương 70
10.0/10 từ 45 lượt.