Vùng Đất Tự Do
C167: Chương 167
Tài quyết định rằng mình sẽ ở lại.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn lưỡi lửa đang bò dần lên các tầng cao, thầm cầu nguyện cho Emily Hà và hai con.
Hắn không phải là một tín đồ tôn giáo, nhưng vào lúc này hắn viện dẫn tất cả mọi sức mạnh trên đời thay hắn bảo vệ cho những người mà hắn thương yêu.
Hắn hối tiếc vì đã mang hai đứa trẻ đến thế giới này. Hắn hối tiếc vì lẽ hắn không có đủ sức mạnh để bảo vệ chúng. Hắn hối tiếc vì đã thuyết phục Emily Hà tin rằng hắn có thể mang lại cho cô cuộc sống tốt hơn.
Hắn không phải là nhà hùng biện, hắn theo chủ nghĩa hành động, một khi hắn đã quyết định phải hành động thì hắn sẽ làm tất cả những gì có thể để thực hiện đến cùng hành động ấy, hắn là người rất thực tế nhưng cũng rất lý tưởng, rất đơn giản nhưng cũng rất phức tạp, rất quả quyết nhưng cũng rất dễ bị tổn thương.
Hắn nghĩ đến Tavon và thời khắc cuối đời của gã. Cảnh tượng ấy cũng y như thế này. Cả hai đều lập nên chiến công hiển hách sẽ trở thành huyền thoại, sau đó bị ngọn lửa hung bạo nuốt trọn, ngay cả thi thể cũng không được tìm thấy.
Nhưng số phận đã không để cho hắn chết như Tavon. Hắn nhìn thấy, ở phía ngoài Pháo Đài, một ngọn lửa khác đang nổi lên. Ngọn lửa này không phải do Liên Hiệp tạo ra, bởi nó đang bao vây lấy đoàn quân của chính Liên Hiệp. Đó là một đám lửa rất rộng và đang bùng lên ở nhiều nơi trong các khu phố.
Ngọn lửa này lập tức khiến quân Liên Hiệp náo loạn. Chúng bỏ vị trí, tìm cách chạy trốn.
Ở phía rất xa, hắn nhìn thấy một làn khói màu cam đang bốc lên, tựa như lời nhắn nhủ nào đó.
Hắn vội hỏi Aleksei:
- Vị trí kia là ở đâu?
Aleksei suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Dường như làn khói cam bốc lên từ vị trí cửa A1 là cửa hầm xa nhất của Lục Lăng. Đường hầm dẫn đến A1 dài hai cây số.
Tài mừng rỡ nói:
- Có người đang thúc giục chúng ta đến đấy.
- Đó có thể là một cái bẫy.
- Bẫy ư? Cần gì phải phiền phức thế? Chẳng phải Liên Hiệp chỉ cần đợi thêm một lúc nữa là chúng ta sẽ biến thành mấy con lợn quay hay sao? Đi thôi. Nào các anh em, hãy đứng cả dậy đi, cầm theo vũ khí của các anh và theo tôi, chính xác là theo Aleksei bởi Phó Tướng của chúng ta thông thuộc đường lối hơn tôi. Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian.
Mệnh lệnh đã được ban. Mọi người sốc lại tinh thần, dưới sự dẫn đường của Aleksei nhanh chóng chui xuống hầm, nín thở vượt qua các làn khói đen đang ngày càng trở nên mù mịt, ra sức chạy trốn khỏi ngọn lửa đang tìm cách ngấu nghiến mọi thứ trên hành trình tàn phá của nó.
Tài là người đầu tiên bước ra khỏi hầm, hắn vừa bất ngờ vừa hạnh phúc khi nhìn thấy Abraham, Adriel, Genesis cùng rất đông quân Dực Long đang đứng chờ sẵn bên ngoài.
- Thật mừng khi thấy các anh. Chuyện này là sao?
Abraham vui vẻ đáp:
- Tôi có mười nghìn quân nhưng không đủ lực đánh vào để cứu thủ lĩnh cùng các anh em, nên đã cho người châm lửa đốt nhiều nơi trong vùng để tạo ra sự hỗn loạn, còn bản thân thì tập trung quân giải phóng cửa hầm A1. Giờ này có lẽ Liên Hiệp vẫn chưa hiểu mấy đám cháy này ở đâu ra.
Tài bật cười. Abraham vẫn là Abraham, gã tinh ranh và luôn biết làm thế nào để đạt được hiệu quả cao nhất với nguồn lực hạn chế.
Genesis tiến lên nói:
- Tôi đã nói chuyện với Nelson Neo. Ông ta bảo chúng ta có thể đến cứ điểm của Ma mút để trú ẩn. truyen bjyx
Tài ngạc nhiên hỏi:
- Nelson đồng ý với chuyện đó? Ông ta không sợ chúng ta đông người như vậy sẽ làm loạn cứ điểm ư?
- Ma mút đã rút hầu hết người lên Khu Bắc để sáp nhập với Cá Voi Xanh rồi. Họ sợ sẽ bị Liên Hiệp tấn công y như chúng ta vậy. Căn cứ của họ hiện đang bỏ trống. Thủ lĩnh mau đến đó thôi.
Tài gật đầu. Đoàn người Dực Long đi bộ đến cứ điểm của Ma mút. Chuyến hành trình đó khá xa, nhưng vì cả thành phố đang cháy, người mất nhà chạy như vịt, nên quân Liên Hiệp không có cách nào tập hợp đội ngũ để thực hiện các cuộc tấn công có hiệu quả vào Dực Long.
Vùng đất Tự Do đã nhiều lần bốc cháy, và mỗi lần như thế vô số thảm cảnh lại xảy ra cho các cư dân của nó.
Tài nói với Abraham:
- Cách làm của anh hay đấy, nhưng thật tàn nhẫn.
Abraham nhún vai, đáp:
- Tất cả chúng ta đều là những người bị đày đọa. Đã bị đày đọa cả đời rồi, thì thêm một lần nữa cũng không tính là nhiều.
- Anh có biết Daniel, Damon và Brian đang ở đâu không?
- Cái này thủ lĩnh phải hỏi Adriel.
Adriel trả lời:
- Daniel dẫn Damon đi phục kích con mồi nào đó, hẳn chưa biết tin về việc căn cứ của chúng ta bị tấn công. Còn Brian thì tôi chịu, chắc lành ít dữ nhiều. Nhà của thằng béo đó ở ngay bên trong Pháo Đài.
Tài thở dài. Hắn hy vọng Brian sẽ bình an vô sự, nhưng hy vọng này thật mong manh.
Một người béo như vậy làm sao có thể chạy trốn cuộc tấn công đồng loạt của hàng trăm nghìn con người? Chỉ sợ nó chạy ra đến sân đã gục xuống chết vì đau tim.
Dẫu sao có những việc Tài không thể quản được nữa.
Vùng Đất Tự Do