Vực Sâu Ham Muốn
Chương 364: Thời cơ tốt nhất
69@-Tôi kiềm chế suy nghĩ hài hước trong lòng, che miệng cười trộm mấy tiếng rồi mới nói: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Sao đang yên đang lành lại trở nên mất tự nhiên vậy? Lúc trước anh lấy sữa bò trong tủ lạnh của tôi không phải còn rất tự tại hay sao?”
Lý Ninh khựng lại một chút, hơi buồn bực nói: “Chỉ lấy ly sữa bò thôi mà, cô còn phải nhớ bao lâu mới chịu quên? Cùng lắm thì sao này tôi đến nhà cô, cô lấy thứ gì cho tôi tôi cũng không uống vậy. Đồ keo kiệt. Lúc đó tôi còn rót cho cô uống nữa mà.”
Tôi cười khanh khách ngắt lời anh ta: “Tôi đâu có trách anh đâu, chỉ muốn nói là không khí bỗng trở nên gượng gạo như vậy khiến tôi thấy là lạ. Tôi vẫn quen với dáng vẻ vô liêm sỉ của anh hơn.”
Lý Ninh nhìn tôi, mở miệng lại ngậm miệng mấy lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng, như là đã hạ quyết tâm, anh ta mới gục đầu xuống, khẽ thở dài: “Tôi cũng kệ cô đấy. Công ty có chuyện nên Nhạc Hằng đã đi Mỹ rồi. Trước khi anh ta về, cô hãy nghĩ cho kỹ phải làm việc này thế nào đi. Nếu muốn ra tay thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất đấy.”
Nhạc Hằng đi Mỹ rồi? Tôi ngây người trong chốc lát. Anh rời đi mà lại không báo cho tôi biết một tiếng? Chẳng lẽ đúng như lời Lý Ninh nói, anh đã nổi lòng nghi ngờ tôi rồi sao? Ngay cả cơ hội tiễn đưa mà không cho tôi. Nghĩ vậy, ánh mắt tôi trở nên tối đen.
“Anh ấy đi bao lâu? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi nghĩ, nếu anh ấy đã không còn tín nhiệm tôi nữa thì tôi có nói gì cũng vô ích. Mà chuyện này lại rất quan trọng. Bây giờ việc chúng tôi có thể làm chỉ là dùng hành động để chứng minh cho anh thấy, bất kể chúng tôi làm gì cũng chỉ là vì tốt cho anh mà thôi.
“Hai tuần. Khoảng thời gian này nói dài không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm. Cô cũng đừng nghĩ nữa… Anh ta không nói với cô, chắc là vì sợ cảnh ly biệt trông khó coi thôi. Đến lúc đó nếu cô khóc sướt mướt cứ hệt như là sinh ly tử biệt thì cũng mất mặt lắm, đúng không?”
“Nếu thế thì sao ban đầu anh không nói cho tôi biết?” Tôi liếc anh ta một cái: “Còn nói tôi ngốc nữa chứ. Anh thông minh mà anh lại dùng lý do vô nghĩa này để lừa tôi sao?”
“Có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói. Tôi hiểu rồi, cô chính là đồ vô ơn.” Lý Ninh tức giận trừng tôi một phát: “Ông đây sợ cô nghĩ nhiều mà thôi, không thì ai có kiên nhẫn mà nói chuyện với cô hả?”
“Yên tâm đi. Tuy rằng tôi có trái tim pha lê chính hiệu, nhưng dù gì cũng tự mang một lọ 502.” Tôi bật cười, tỏ vẻ lúc này mình không sao cả, để anh ta có thể yên tâm.
Nói không khó chịu thì rõ ràng là gạt người. Nhưng tôi cũng biết, bây giờ có buồn bã cũng không thay đổi được điều gì. Có rảnh mà thương cảm thì không bằng tranh thủ thời gian để thay đổi cục diện, nghĩ cách bù đắp mới là quan trọng nhất.
“Cô nghĩ thoáng gớm đấy. Vậy được rồi, tôi đi trước đây, cô cẩn thận chút.” Lý Ninh bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh không ở lại thêm chốc nữa à?” Tôi phản xạ giữ anh ta lại: “Hôm nay tôi quá mất mặt trước mặt anh rồi, vốn dĩ còn định thể hiện tài nấu ăn xuất sắc của mình cho anh thấy để ghi điểm nữa cơ.”
“Hà Uyên Uyên? Cô ta sao vậy?” Tôi sửng sốt một chút. Nhạc Hằng mới vừa đi, Hà Uyên Uyên đã vào viện rồi. Chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?
“Ra vẻ chứ sao. Nhạc Hằng đi Mỹ cũng có dính líu tới Hà Uyên Uyên, không nói cũng thế.” Lý Ninh thở dài: “Mấy ngày nay tôi bận tới mức không rảnh mà hẹn hò với chị La luôn. Đã mấy ngày rồi hai bọn tôi chưa được gặp nhau.”
“Có liên quan tới cô ta? Rốt cuộc Nhạc Hằng đi Mỹ là sao vậy?”
“Cô thật sự muốn biết à? Vậy thì cô phải hứa với tôi là biết rồi cũng đừng kích động quá mức.” Lý Ninh dừng lại một chút: “Nhạc Hằng đi Mỹ đúng là xử lý chuyện công ty thật, nhưng mấy chuyện đó vốn cũng không cần anh ta đích thân đi. Hình như là Hà Uyên Uyên bị bệnh, cần một chuyên gia quyền uy ở đó chẩn trị. Nhưng mà chuyên gia có tính cách lập dị, nên Nhạc Hằng mới phải đích thân đến đó.”
“Thì ra là thế. Cũng chẳng trách anh ấy không thèm báo cho tôi biết một tiếng. Chuyện khẩn cấp quá mức mà, tôi hiểu được.” Tôi nở nụ cười, nói rất săn sóc: “Nhạc Trí bảo anh đi làm gì? Tôi đi thay anh là được. Anh đi hẹn hò với chị La đi.”
Lý Ninh ngẩn người, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Cô không ghen à? Nhạc Trí cũng không bảo tôi đi làm gì hết, chỉ tới đó tặng chút trái cây hoa tươi hỏi thăm chút thôi, nhân tiện hỏi bệnh tình của cô ta để giúp đỡ chút xíu.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Nếu có việc lớn thì chắc tôi không làm được, nhưng chút việc nhỏ đó anh còn không yên tâm sao? Anh đi đi, chị La là người chị em tốt nhất của tôi đó. Nếu anh không thể đối xử tốt với chị ấy thì đừng níu kéo chị ấy nữa.
“Còn cần cô phải nói nữa sao? Chị La là báu vật trong lòng tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy suốt đời. Cô muốn thì cứ đi đi. Dù sao thì cho dù tôi không cho cô cũng sẽ lén lút tới đó. Nói huỵch toẹt ra còn hơn là che che lấp lấp.”
Lại bị Lý Ninh vạch trần tâm tư nho nhỏ của tôi một cách vô ý khiến tôi không tránh khỏi hơi xấu hổ. May mà bây giờ tôi đã tu luyện cho da mặt càng ngày càng dày, đã quá quen với tình huống này rồi nên không lúng túng chút nào cả.
“Vậy được rồi. Anh mau đi đi. Đến gặp chị La nhớ mua nhiều quà chút, cho chị ấy một niềm vui bất ngờ.” Nói rồi tôi đứng dậy, trực tiếp đẩy Lý Ninh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tôi loáng thoáng nghe thấy Lý Ninh ở ngoài cửa mắng một câu qua cầu rút ván rồi mới rời đi, nhưng tôi không để ý mà chỉ cười, xoay người vào toilet nhìn khuôn mặt của mình.
Chắc chắn tôi đã điên rồi nên mới đi gặp Hà Uyên Uyên trong dáng vẻ này. Lòng hư vinh của phụ nữ khiến tôi mong mình thật xinh đẹp khi đối mặt với tình địch. Tốt nhất là càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt của tôi lúc này lại trông như là bị vắt kiệt sức vậy.
Chờ đến khi tôi trang điểm xong gội đầu xong thì đã qua một giờ rồi. Nhìn bản thân mình trong gương, cuối cùng cũng có vẻ giống người một chút, tôi thoáng buồn bực. Dù vậy, trông tôi vẫn chưa được khỏe khoắn có sức sống cho lắm.
Nhưng còn tốt hơn là bộ dạng nửa sống nửa chết khi nãy. Tôi tự an ủi mình như vậy, sau đó xoay người đi ra ngoài. Trên xe taxi, tôi vẫn nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt với Hà Uyên Uyên. Có lẽ sẽ bị cười nhạo, có lẽ sẽ bị chửi rủa.
Thật ra thì trong lòng tôi cũng không mong Hà Uyên Uyên thường xuyên nằm viện vì đau ốm. Nếu giữa chúng tôi không có liên lụy tới Nhạc Hằng thì thậm chí cô ta có thể nói là nữ thần của tôi.
Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh cô ta sẽ nằm trong bệnh viện cả ngày, thậm chí cuối cùng rất có thể sẽ lìa đời trong bệnh viện, trực tiếp bị đặt trong nhà xác, giống như chị Văn, ân nhân của Lâm Tuyết vậy.
Hồng nhan bạc mệnh luôn khiến người ta thổn thức, cho dù cô ta là tình địch của tôi. Dù sau này hành vi của cô ta khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, thậm chí lúc nào cũng cầu nguyện cho cô ta tự ăn trái đắng do mình trồng. Nhưng khi ngày này thực sự sắp tới, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối. Nhạc Hằng vì cô ta mà mất hết bình tĩnh, trực tiếp đi Mỹ, sao tôi không ghen cho được? Nhưng vì cứu cô ta, tôi cũng có thể thông cảm.
Thông cảm thì thông cảm, nhưng chút ý nghĩ thương hương tiếc ngọc này vẫn không thể bao trùm sự ghen tuông của tôi được. Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy dở khóc dở cười vì cảm xúc mâu thuẫn của mình. Tôi sắp bị chính bản thân mình tra tấn tới mức tinh thần phân liệt luôn rồi.
�����
Vực Sâu Ham Muốn
Lý Ninh khựng lại một chút, hơi buồn bực nói: “Chỉ lấy ly sữa bò thôi mà, cô còn phải nhớ bao lâu mới chịu quên? Cùng lắm thì sao này tôi đến nhà cô, cô lấy thứ gì cho tôi tôi cũng không uống vậy. Đồ keo kiệt. Lúc đó tôi còn rót cho cô uống nữa mà.”
Tôi cười khanh khách ngắt lời anh ta: “Tôi đâu có trách anh đâu, chỉ muốn nói là không khí bỗng trở nên gượng gạo như vậy khiến tôi thấy là lạ. Tôi vẫn quen với dáng vẻ vô liêm sỉ của anh hơn.”
Lý Ninh nhìn tôi, mở miệng lại ngậm miệng mấy lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng, như là đã hạ quyết tâm, anh ta mới gục đầu xuống, khẽ thở dài: “Tôi cũng kệ cô đấy. Công ty có chuyện nên Nhạc Hằng đã đi Mỹ rồi. Trước khi anh ta về, cô hãy nghĩ cho kỹ phải làm việc này thế nào đi. Nếu muốn ra tay thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất đấy.”
Nhạc Hằng đi Mỹ rồi? Tôi ngây người trong chốc lát. Anh rời đi mà lại không báo cho tôi biết một tiếng? Chẳng lẽ đúng như lời Lý Ninh nói, anh đã nổi lòng nghi ngờ tôi rồi sao? Ngay cả cơ hội tiễn đưa mà không cho tôi. Nghĩ vậy, ánh mắt tôi trở nên tối đen.
“Anh ấy đi bao lâu? Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi nghĩ, nếu anh ấy đã không còn tín nhiệm tôi nữa thì tôi có nói gì cũng vô ích. Mà chuyện này lại rất quan trọng. Bây giờ việc chúng tôi có thể làm chỉ là dùng hành động để chứng minh cho anh thấy, bất kể chúng tôi làm gì cũng chỉ là vì tốt cho anh mà thôi.
“Hai tuần. Khoảng thời gian này nói dài không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm. Cô cũng đừng nghĩ nữa… Anh ta không nói với cô, chắc là vì sợ cảnh ly biệt trông khó coi thôi. Đến lúc đó nếu cô khóc sướt mướt cứ hệt như là sinh ly tử biệt thì cũng mất mặt lắm, đúng không?”
“Nếu thế thì sao ban đầu anh không nói cho tôi biết?” Tôi liếc anh ta một cái: “Còn nói tôi ngốc nữa chứ. Anh thông minh mà anh lại dùng lý do vô nghĩa này để lừa tôi sao?”
“Có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói. Tôi hiểu rồi, cô chính là đồ vô ơn.” Lý Ninh tức giận trừng tôi một phát: “Ông đây sợ cô nghĩ nhiều mà thôi, không thì ai có kiên nhẫn mà nói chuyện với cô hả?”
“Yên tâm đi. Tuy rằng tôi có trái tim pha lê chính hiệu, nhưng dù gì cũng tự mang một lọ 502.” Tôi bật cười, tỏ vẻ lúc này mình không sao cả, để anh ta có thể yên tâm.
Nói không khó chịu thì rõ ràng là gạt người. Nhưng tôi cũng biết, bây giờ có buồn bã cũng không thay đổi được điều gì. Có rảnh mà thương cảm thì không bằng tranh thủ thời gian để thay đổi cục diện, nghĩ cách bù đắp mới là quan trọng nhất.
“Cô nghĩ thoáng gớm đấy. Vậy được rồi, tôi đi trước đây, cô cẩn thận chút.” Lý Ninh bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh không ở lại thêm chốc nữa à?” Tôi phản xạ giữ anh ta lại: “Hôm nay tôi quá mất mặt trước mặt anh rồi, vốn dĩ còn định thể hiện tài nấu ăn xuất sắc của mình cho anh thấy để ghi điểm nữa cơ.”
“Hà Uyên Uyên? Cô ta sao vậy?” Tôi sửng sốt một chút. Nhạc Hằng mới vừa đi, Hà Uyên Uyên đã vào viện rồi. Chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?
“Ra vẻ chứ sao. Nhạc Hằng đi Mỹ cũng có dính líu tới Hà Uyên Uyên, không nói cũng thế.” Lý Ninh thở dài: “Mấy ngày nay tôi bận tới mức không rảnh mà hẹn hò với chị La luôn. Đã mấy ngày rồi hai bọn tôi chưa được gặp nhau.”
“Có liên quan tới cô ta? Rốt cuộc Nhạc Hằng đi Mỹ là sao vậy?”
“Cô thật sự muốn biết à? Vậy thì cô phải hứa với tôi là biết rồi cũng đừng kích động quá mức.” Lý Ninh dừng lại một chút: “Nhạc Hằng đi Mỹ đúng là xử lý chuyện công ty thật, nhưng mấy chuyện đó vốn cũng không cần anh ta đích thân đi. Hình như là Hà Uyên Uyên bị bệnh, cần một chuyên gia quyền uy ở đó chẩn trị. Nhưng mà chuyên gia có tính cách lập dị, nên Nhạc Hằng mới phải đích thân đến đó.”
“Thì ra là thế. Cũng chẳng trách anh ấy không thèm báo cho tôi biết một tiếng. Chuyện khẩn cấp quá mức mà, tôi hiểu được.” Tôi nở nụ cười, nói rất săn sóc: “Nhạc Trí bảo anh đi làm gì? Tôi đi thay anh là được. Anh đi hẹn hò với chị La đi.”
Lý Ninh ngẩn người, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái: “Cô không ghen à? Nhạc Trí cũng không bảo tôi đi làm gì hết, chỉ tới đó tặng chút trái cây hoa tươi hỏi thăm chút thôi, nhân tiện hỏi bệnh tình của cô ta để giúp đỡ chút xíu.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Nếu có việc lớn thì chắc tôi không làm được, nhưng chút việc nhỏ đó anh còn không yên tâm sao? Anh đi đi, chị La là người chị em tốt nhất của tôi đó. Nếu anh không thể đối xử tốt với chị ấy thì đừng níu kéo chị ấy nữa.
“Còn cần cô phải nói nữa sao? Chị La là báu vật trong lòng tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy suốt đời. Cô muốn thì cứ đi đi. Dù sao thì cho dù tôi không cho cô cũng sẽ lén lút tới đó. Nói huỵch toẹt ra còn hơn là che che lấp lấp.”
Lại bị Lý Ninh vạch trần tâm tư nho nhỏ của tôi một cách vô ý khiến tôi không tránh khỏi hơi xấu hổ. May mà bây giờ tôi đã tu luyện cho da mặt càng ngày càng dày, đã quá quen với tình huống này rồi nên không lúng túng chút nào cả.
“Vậy được rồi. Anh mau đi đi. Đến gặp chị La nhớ mua nhiều quà chút, cho chị ấy một niềm vui bất ngờ.” Nói rồi tôi đứng dậy, trực tiếp đẩy Lý Ninh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tôi loáng thoáng nghe thấy Lý Ninh ở ngoài cửa mắng một câu qua cầu rút ván rồi mới rời đi, nhưng tôi không để ý mà chỉ cười, xoay người vào toilet nhìn khuôn mặt của mình.
Chắc chắn tôi đã điên rồi nên mới đi gặp Hà Uyên Uyên trong dáng vẻ này. Lòng hư vinh của phụ nữ khiến tôi mong mình thật xinh đẹp khi đối mặt với tình địch. Tốt nhất là càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt của tôi lúc này lại trông như là bị vắt kiệt sức vậy.
Chờ đến khi tôi trang điểm xong gội đầu xong thì đã qua một giờ rồi. Nhìn bản thân mình trong gương, cuối cùng cũng có vẻ giống người một chút, tôi thoáng buồn bực. Dù vậy, trông tôi vẫn chưa được khỏe khoắn có sức sống cho lắm.
Nhưng còn tốt hơn là bộ dạng nửa sống nửa chết khi nãy. Tôi tự an ủi mình như vậy, sau đó xoay người đi ra ngoài. Trên xe taxi, tôi vẫn nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt với Hà Uyên Uyên. Có lẽ sẽ bị cười nhạo, có lẽ sẽ bị chửi rủa.
Thật ra thì trong lòng tôi cũng không mong Hà Uyên Uyên thường xuyên nằm viện vì đau ốm. Nếu giữa chúng tôi không có liên lụy tới Nhạc Hằng thì thậm chí cô ta có thể nói là nữ thần của tôi.
Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh cô ta sẽ nằm trong bệnh viện cả ngày, thậm chí cuối cùng rất có thể sẽ lìa đời trong bệnh viện, trực tiếp bị đặt trong nhà xác, giống như chị Văn, ân nhân của Lâm Tuyết vậy.
Hồng nhan bạc mệnh luôn khiến người ta thổn thức, cho dù cô ta là tình địch của tôi. Dù sau này hành vi của cô ta khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, thậm chí lúc nào cũng cầu nguyện cho cô ta tự ăn trái đắng do mình trồng. Nhưng khi ngày này thực sự sắp tới, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối. Nhạc Hằng vì cô ta mà mất hết bình tĩnh, trực tiếp đi Mỹ, sao tôi không ghen cho được? Nhưng vì cứu cô ta, tôi cũng có thể thông cảm.
Thông cảm thì thông cảm, nhưng chút ý nghĩ thương hương tiếc ngọc này vẫn không thể bao trùm sự ghen tuông của tôi được. Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy dở khóc dở cười vì cảm xúc mâu thuẫn của mình. Tôi sắp bị chính bản thân mình tra tấn tới mức tinh thần phân liệt luôn rồi.
�����
Vực Sâu Ham Muốn
Đánh giá:
Truyện Vực Sâu Ham Muốn
Story
Chương 364: Thời cơ tốt nhất
10.0/10 từ 25 lượt.