Vực Sâu Ham Muốn
Chương 249: Sự thật
89@-Tôi cảm giác não tôi như dừng hoạt động. Tôi muốn phản bác anh ta nhưng trong tiềm thức lại cho rằng lời anh ta mới chính là sự thật.
“Vậy tại sao bố anh lại vẫn ép anh? Rõ ràng đã biết anh sẽ không đồng ý rồi mà.”
Lý Ninh liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ta không giống như lúc trước nữa, cái lạnh lẽo trong ánh mắt đó khiến tôi run rẩy tận linh hồn. Tôi biết, anh ta đang cảnh cáo tôi.
“Sao ông ta biết được, tất nhiên tôi sẽ không nói với ông ta rồi. Còn cô, nếu có ý đồ khác thì tôi tự nhiên có cách để cô không thể nói với ông ta được nữa.”
“Làm gì có, tôi và ông ta không thân không quen, tôi đi rước thêm phiền phức làm gì.”
“Vậy thì tốt, tôi hy vọng cô sẽ ôm bí mật này xuống mồ luôn.”
Tôi vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên. Đừng nói là tôi, cho dù là Lý Ninh cũng giật mình hoảng sợ.
Tuy khoảnh khắc đó qua đi rất nhanh nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi tới là Lâm Tuyết thì vô thức cho rằng chị ấy gọi để cảm ơn vì tôi kịp thời tới, hoặc có lẽ cảm thấy có lỗi vì không chào hỏi lúc tôi rời khỏi.
Lý Ninh cũng nhìn thấy liền ra hiệu nghe nhanh tắt nhanh.
Tâm trạng tôi không quá tốt, nhưng cũng biết đây chính là kết quả của việc nghe quá nhiều bí mật, ai bảo tôi tò mò quá chứ.
“Alo, Tiêu Ân, em đến nhà chưa?”
Trong lòng tôi tràn đầy ấm áp, Lâm Tuyết đúng là rất quan tâm tôi, vừa rồi chỉ vì quá hoảng loạn nên chị ấy mới không kịp nghĩ tới tôi.
Nhìn xung quanh, Lý Ninh vừa rồi dừng xe lại, sau đó chúng tôi nói chuyện cả buổi trên xe, vì thế giờ cách nhà vẫn còn một đoạn xa nữa.
Vừa muốn nói thật, lại nhìn thấy Lý Ninh liếc mắt ra hiệu, lời vừa định thốt ra đành nuốt lại, “Ừm, tới rồi, đừng lo cho em, chị không sao là tốt rồi.”
“Vậy thì tốt, hôm nay người đàn ông đưa em về là bạn trai mới của em à?”
“Không phải, là bạn trai của chị La.” Tuy tôi cảm thấy lạ với câu hỏi đột ngột của Lâm Tuyết, nhưng tôi vẫn trả lời thật.
Tôi bị một tràng câu hỏi của Lâm Tuyết làm điên đảo, sau đó chỉ trả lời câu cuối cùng, “Em nghe điện thoại của chị xong liền vội chạy tới, nhưng mãi không bắt được xe, cuối cùng phải chạy ra giữa đường chặn xe, không ngờ may mắn đụng phải anh ta.”
“Thế em có số điện thoại của anh ta không? Lâm Tuyết khựng lại, chị ấy như sợ tôi hiểu lầm liền nói thêm, “Chị muốn đích thân cảm ơn anh ta, dù sao anh ta đã cứu chị.”
Tôi hơi ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Lý Ninh. Quả nhiên Lý Ninh cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét, anh ta lắc đầu.
Anh ta không muốn cho Lâm Tuyết số điện thoại. Nhưng với quan điểm của tôi thì cũng không muốn cho Lâm Tuyết số điện thoại của anh ta, dù sao tôi cũng biết quan hệ của Lý Ninh và chị La, hơn nữa Lâm Tuyết lại tỏ ý với Lý Ninh rõ ràng như thế.
Huống chi vừa rồi Lâm Tuyết còn nhìn thấy quan hệ giữa Lý Ninh và Thiện Lục, Lý Ninh không nghĩ chị ấy tiếp cận anh ta vì tiền và địa vị mới lạ.
Đừng nói là Lý Ninh, ngay cả tôi cũng không hiểu ý của Lâm Tuyết là gì. Tôi và Lâm Tuyết quen nhau một thời gian nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tuyết như vậy.
Tôi có thể hiểu nếu nói là chị ấy cảm động vì được anh chàng đẹp trai ra tay cứu giúp, nhưng tại sao không thể nói thật với tôi? Kiểu nói xa nói gần thế này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Một Lâm Tuyết luôn quan tâm chăm sóc tôi như một người chị gái sẽ không nói chuyện với tôi như thế.
Tôi vì chị ấy mà giải thích cho Lý Ninh cả buổi, chị ấy lại như thế, giống như đang quăng một cái tát vào mặt tôi vậy.
Tôi ấp úng không biết nói sao, cuối cùng giận dỗi nói: “Em không quen anh ta, làm sao biết số anh ta được?”
Lâm Tuyết dường như hơi giật mình, chị ấy cao giọng nói: “Không có thì thôi, em làm gì dữ vậy? Tiêu Ân, sao bỗng nhiên em lại khó chịu vậy?”
Tôi hơi khựng lại, cũng ý thức được là mình nói hơi nặng lời, có khi Lâm Tuyết chỉ thích vẻ ngoài đẹp trai của Lý Ninh, dù gì đi nữa, tình cảm giữa chúng tôi là thật, tôi không nên trút giận lên chị ấy.
Tôi thở dài, giọng hơi hụt hẫng, “Không có gì, xin lỗi, có lẽ cảm xúc em vẫn chưa ổn định lại.”
Ngẫm nghĩ một lát, tôi vẫn không yên tâm nhắc nhở, “Lâm Tuyết, dù gì đi nữa thì người ta cũng là bạn trai của chị La, chị....”
“Chị biết rồi, Tiêu Ân à, em nghĩ chị là loại người gì vậy hả?” Lâm Tuyết dường như không vui, tôi chỉ biết im lặng chuyển đề tài khác, “Chị gọi điện thoại cho em để hỏi thế thôi à?”
“Tất nhiên không phải rồi, nãy em làm chị quên khuấy mất đang tính nói gì rồi.” Giọng Lâm Tuyết lạnh nhạt xa cách đến lạ kỳ, tôi thấy buồn bã, nhưng cũng biết đây là do tôi tự làm tự chịu.
Chỉ với một câu hỏi hơi ngờ vực như thế e cũng đã làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Tuyết. Giờ phút này, tôi thấy vô cùng áy này, Lâm Tuyết đối xử với tôi tốt như thế, tôi lại hoài nghi chị ấy vào lúc quan trọng này.
Thôi, hôm sau đi hỏi chị La xem có thích anh ta không, nếu không thì giúp Lâm Tuyết cũng không phải là không được.
“Xin lỗi, là em không tốt.” Tôi không khỏi hạ giọng, muốn làm dịu không khí xấu hổ ban nãy, sau đó tôi còn làm nũng với Lâm Tuyết, “Chị Lâm Tuyết đừng giận em nha, cùng lắm em sẽ làm ấm giường cho chị nhé.”
Lâm Tuyết chỉ ừ một tiếng cho qua, tôi đoán chừng người bình thường cũng sẽ không hết giận mau như thế, thôi tùy chị ấy vậy. Một lúc sau Lâm Tuyết bỗng mở miệng, “Gần đây em có gặp Ngũ Linh không?”
Ngũ Linh? Tôi cau mày, không hiểu tại sao chị ấy lại nhắc tới cô ta, nhưng vẫn trả lời thành thật, “Không, cô ta lại gây chuyện rồi à?”
“Không phải là em à?” Giọng nói Lâm Tuyết hơi kiềm nén, có lẽ chị ấy quá kinh ngạc nhưng sợ Tiêu Điền giật mình nên không thể không nhỏ tiếng.
“Có chuyện gì à?” Tôi hơi cảm giác được đã xảy ra chuyện khiến người ta hả hê nhưng không biết đó là chuyện gì.
Cô ta bị sa thải rồi? Hay bị đá? Dù gì đi nữa đều có thể khiến tôi vui vẻ mấy ngày, sau đó còn có thể tấm tắc một câu quả báo.
“Cô ta bị gãy chân.” Giọng nói Lâm Tuyết rất bình tĩnh, “Không biết đắc tội với ai, mấy ngày trước chị không đi làm, nghe đồng nghiệp nói có một đám người tới Vàng Son xông thẳng vào phòng cô ta đang phục vụ rồi kéo ra đánh gãy chân.
Vực Sâu Ham Muốn
“Vậy tại sao bố anh lại vẫn ép anh? Rõ ràng đã biết anh sẽ không đồng ý rồi mà.”
Lý Ninh liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ta không giống như lúc trước nữa, cái lạnh lẽo trong ánh mắt đó khiến tôi run rẩy tận linh hồn. Tôi biết, anh ta đang cảnh cáo tôi.
“Sao ông ta biết được, tất nhiên tôi sẽ không nói với ông ta rồi. Còn cô, nếu có ý đồ khác thì tôi tự nhiên có cách để cô không thể nói với ông ta được nữa.”
“Làm gì có, tôi và ông ta không thân không quen, tôi đi rước thêm phiền phức làm gì.”
“Vậy thì tốt, tôi hy vọng cô sẽ ôm bí mật này xuống mồ luôn.”
Tôi vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên. Đừng nói là tôi, cho dù là Lý Ninh cũng giật mình hoảng sợ.
Tuy khoảnh khắc đó qua đi rất nhanh nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi tới là Lâm Tuyết thì vô thức cho rằng chị ấy gọi để cảm ơn vì tôi kịp thời tới, hoặc có lẽ cảm thấy có lỗi vì không chào hỏi lúc tôi rời khỏi.
Lý Ninh cũng nhìn thấy liền ra hiệu nghe nhanh tắt nhanh.
Tâm trạng tôi không quá tốt, nhưng cũng biết đây chính là kết quả của việc nghe quá nhiều bí mật, ai bảo tôi tò mò quá chứ.
“Alo, Tiêu Ân, em đến nhà chưa?”
Trong lòng tôi tràn đầy ấm áp, Lâm Tuyết đúng là rất quan tâm tôi, vừa rồi chỉ vì quá hoảng loạn nên chị ấy mới không kịp nghĩ tới tôi.
Nhìn xung quanh, Lý Ninh vừa rồi dừng xe lại, sau đó chúng tôi nói chuyện cả buổi trên xe, vì thế giờ cách nhà vẫn còn một đoạn xa nữa.
Vừa muốn nói thật, lại nhìn thấy Lý Ninh liếc mắt ra hiệu, lời vừa định thốt ra đành nuốt lại, “Ừm, tới rồi, đừng lo cho em, chị không sao là tốt rồi.”
“Vậy thì tốt, hôm nay người đàn ông đưa em về là bạn trai mới của em à?”
“Không phải, là bạn trai của chị La.” Tuy tôi cảm thấy lạ với câu hỏi đột ngột của Lâm Tuyết, nhưng tôi vẫn trả lời thật.
Tôi bị một tràng câu hỏi của Lâm Tuyết làm điên đảo, sau đó chỉ trả lời câu cuối cùng, “Em nghe điện thoại của chị xong liền vội chạy tới, nhưng mãi không bắt được xe, cuối cùng phải chạy ra giữa đường chặn xe, không ngờ may mắn đụng phải anh ta.”
“Thế em có số điện thoại của anh ta không? Lâm Tuyết khựng lại, chị ấy như sợ tôi hiểu lầm liền nói thêm, “Chị muốn đích thân cảm ơn anh ta, dù sao anh ta đã cứu chị.”
Tôi hơi ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Lý Ninh. Quả nhiên Lý Ninh cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét, anh ta lắc đầu.
Anh ta không muốn cho Lâm Tuyết số điện thoại. Nhưng với quan điểm của tôi thì cũng không muốn cho Lâm Tuyết số điện thoại của anh ta, dù sao tôi cũng biết quan hệ của Lý Ninh và chị La, hơn nữa Lâm Tuyết lại tỏ ý với Lý Ninh rõ ràng như thế.
Huống chi vừa rồi Lâm Tuyết còn nhìn thấy quan hệ giữa Lý Ninh và Thiện Lục, Lý Ninh không nghĩ chị ấy tiếp cận anh ta vì tiền và địa vị mới lạ.
Đừng nói là Lý Ninh, ngay cả tôi cũng không hiểu ý của Lâm Tuyết là gì. Tôi và Lâm Tuyết quen nhau một thời gian nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tuyết như vậy.
Tôi có thể hiểu nếu nói là chị ấy cảm động vì được anh chàng đẹp trai ra tay cứu giúp, nhưng tại sao không thể nói thật với tôi? Kiểu nói xa nói gần thế này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Một Lâm Tuyết luôn quan tâm chăm sóc tôi như một người chị gái sẽ không nói chuyện với tôi như thế.
Tôi vì chị ấy mà giải thích cho Lý Ninh cả buổi, chị ấy lại như thế, giống như đang quăng một cái tát vào mặt tôi vậy.
Tôi ấp úng không biết nói sao, cuối cùng giận dỗi nói: “Em không quen anh ta, làm sao biết số anh ta được?”
Lâm Tuyết dường như hơi giật mình, chị ấy cao giọng nói: “Không có thì thôi, em làm gì dữ vậy? Tiêu Ân, sao bỗng nhiên em lại khó chịu vậy?”
Tôi hơi khựng lại, cũng ý thức được là mình nói hơi nặng lời, có khi Lâm Tuyết chỉ thích vẻ ngoài đẹp trai của Lý Ninh, dù gì đi nữa, tình cảm giữa chúng tôi là thật, tôi không nên trút giận lên chị ấy.
Tôi thở dài, giọng hơi hụt hẫng, “Không có gì, xin lỗi, có lẽ cảm xúc em vẫn chưa ổn định lại.”
Ngẫm nghĩ một lát, tôi vẫn không yên tâm nhắc nhở, “Lâm Tuyết, dù gì đi nữa thì người ta cũng là bạn trai của chị La, chị....”
“Chị biết rồi, Tiêu Ân à, em nghĩ chị là loại người gì vậy hả?” Lâm Tuyết dường như không vui, tôi chỉ biết im lặng chuyển đề tài khác, “Chị gọi điện thoại cho em để hỏi thế thôi à?”
“Tất nhiên không phải rồi, nãy em làm chị quên khuấy mất đang tính nói gì rồi.” Giọng Lâm Tuyết lạnh nhạt xa cách đến lạ kỳ, tôi thấy buồn bã, nhưng cũng biết đây là do tôi tự làm tự chịu.
Chỉ với một câu hỏi hơi ngờ vực như thế e cũng đã làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Tuyết. Giờ phút này, tôi thấy vô cùng áy này, Lâm Tuyết đối xử với tôi tốt như thế, tôi lại hoài nghi chị ấy vào lúc quan trọng này.
Thôi, hôm sau đi hỏi chị La xem có thích anh ta không, nếu không thì giúp Lâm Tuyết cũng không phải là không được.
“Xin lỗi, là em không tốt.” Tôi không khỏi hạ giọng, muốn làm dịu không khí xấu hổ ban nãy, sau đó tôi còn làm nũng với Lâm Tuyết, “Chị Lâm Tuyết đừng giận em nha, cùng lắm em sẽ làm ấm giường cho chị nhé.”
Lâm Tuyết chỉ ừ một tiếng cho qua, tôi đoán chừng người bình thường cũng sẽ không hết giận mau như thế, thôi tùy chị ấy vậy. Một lúc sau Lâm Tuyết bỗng mở miệng, “Gần đây em có gặp Ngũ Linh không?”
Ngũ Linh? Tôi cau mày, không hiểu tại sao chị ấy lại nhắc tới cô ta, nhưng vẫn trả lời thành thật, “Không, cô ta lại gây chuyện rồi à?”
“Không phải là em à?” Giọng nói Lâm Tuyết hơi kiềm nén, có lẽ chị ấy quá kinh ngạc nhưng sợ Tiêu Điền giật mình nên không thể không nhỏ tiếng.
“Có chuyện gì à?” Tôi hơi cảm giác được đã xảy ra chuyện khiến người ta hả hê nhưng không biết đó là chuyện gì.
Cô ta bị sa thải rồi? Hay bị đá? Dù gì đi nữa đều có thể khiến tôi vui vẻ mấy ngày, sau đó còn có thể tấm tắc một câu quả báo.
“Cô ta bị gãy chân.” Giọng nói Lâm Tuyết rất bình tĩnh, “Không biết đắc tội với ai, mấy ngày trước chị không đi làm, nghe đồng nghiệp nói có một đám người tới Vàng Son xông thẳng vào phòng cô ta đang phục vụ rồi kéo ra đánh gãy chân.
Vực Sâu Ham Muốn
Đánh giá:
Truyện Vực Sâu Ham Muốn
Story
Chương 249: Sự thật
10.0/10 từ 25 lượt.