Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 94: Anh thấy lo lắng

78@-

Tết đến, ngoại trừ người nhà có thể trở về, thì chắc chắn sẽ còn có rất nhiều người như họ hàng, bạn bè,... Gần đây cô luôn cảm thấy lo lắng, lo sẽ gặp được những lời nói không hay, nhân danh quan tâm đến cô mà buông lời làm tổn thương Tống Thanh.


Đeo chân giả vào, anh có thể đi lại, có thể đứng, không còn bị bó buộc trên xe lăn nữa, bớt đi phần ràng buộc, cũng đồng nghĩa với việc anh có thêm một chút chủ động, trông cũng đỡ bị gò bó hơn.


Dù thế nào đi nữa, có chân giả vẫn là một điều tốt.


*


Hơn chín giờ sáng, Tống Thanh cuối cùng cũng chờ được ngày có chân giả. Vừa lắp chân giả xong, mặc kệ cảm giác nặng nề và chèn ép, Tống Thanh lập tức nhìn về phía Nam Chi. Nam Chi đứng bên cạnh, cũng đang nhìn anh, khóe miệng cong lên, đôi mắt cong cong, trông còn vui hơn cả anh.


Thật ra bắt đầu từ đêm qua, rõ ràng đã lái xe cả một quãng đường dài, mệt chết đi được nhưng bởi vì hưng phấn mà cô mãi không ngủ được. Cô trùm chăn co ro trên giường, tìm kiếm giày và tất, cố gắng tìm những mẫu mình từng vẽ cùng với giá cả, biến bản vẽ thành hiện thực. Cuối cùng, anh xỏ vào đôi tất và giày mới có giá không hề rẻ.


Hiếm khi Tống Thanh bị mất ngủ như hôm qua, cứ dõi theo từng hành động của cô. Cuối cùng, anh nói với Nam Chi rằng hãy chọn thứ anh thích, lúc đó cô mới thôi, mua hai đôi giày do anh chọn. Nhưng cô vẫn lén đặt thêm mấy đôi nữa, có đôi giá đến cả ngàn tệ, cũng có đôi chỉ vài trăm.


Nam Chi nói anh phải đeo chân giả, nếu giày không thoải mái, thì khi đi đường sẽ càng thấy không thoải mái.


Mãi không lay chuyển được cô, nên cuối cùng vẫn quyết định như thế.


Bởi vì giao hàng bằng hình thức chuyển phát nhanh, nhanh nhất cũng một hai ngày, nhưng hôm nay có thể sẽ đeo vào nên từ sáng sớm Nam Chi đã dẫn anh đến một trung tâm thương mại gần đó mua trước cho anh một đôi giày với và tất.


Đã lắp vào chân giả trước, phần nối với anh cũng là chân giả, nên anh không cảm nhận được sự tồn tại của nó, chỉ thấy bề ngoài trông rất đẹp.


Lớp gel trong khoang tiếp nhận đã được chọn từ trước, lúc dùng cũng phải cân nhắc rất lâu, cái này thì anh cảm nhận được sự mềm mại, thoải mái, chỉ là hơi bó chặt một chút, vẫn chưa quen lắm.


Cả hai chân giả đều đã lắp xong, giáo sư bảo anh vịn vào lan can đi thử để cảm nhận.


Lúc này có giáo sư đứng cạnh đỡ, vừa trò chuyện với anh về cảm giác sử dụng. Nam Chi không tham gia, chỉ đứng bên cạnh nhìn.



Thường ngày vốn dĩ cô chẳng phải người kiên nhẫn, vậy mà khi làm khoang tiếp nhận, cô có thể ngồi lì hàng giờ liền. Lúc này, quá trình tập phục hồi cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.


Việc này thực sự nhàm chán, Tống Thanh để ý thấy ở trung tâm phục hồi rất ít người có gia đình đi cùng, có người thậm chí bị đưa đến rồi bị bỏ mặc cả ngày, đợi đến khi tan làm mới có người tới đón.


Anh là một trong số ít những người may mắn luôn có người ở bên suốt cả quá trình.


Trong quá trình đi lại, chân giả được điều chỉnh nhiều lần, khi nó dần trở nên phù hợp hơn với anh, thời gian cũng vô tình trôi đến trưa nên hai người về nhà trước để ăn cơm.


Ăn xong lại tiếp tục đến đây để luyện tập, đã định ra trước lịch là sẽ muộn lắm mới trở về, kết quả còn chưa đến thời gian đã hẹn, anh đã không kiên nhẫn nổi, gọi Nam Chi cùng nhau về nhà, chỗ bị cắt cụt bị cọ xát đến đỏ tấy và sưng lên.


Chẳng trách lại đau như thế.


Thật ra lúc luyện tập chủ yếu là đau lưng, vì lưng phải dùng nhiều lực, sau đó mới đến đùi trên, cho nên anh không để ý đến nó lắm. Kết quả chân cũng chẳng dễ dàng gì, còn lưng thì đau đến mức tối chẳng ngủ nổi.


Nam Chi cười khoái chí, nói ngày nào cũng thấy anh vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay lập tức, khiến cô bực bội không thôi, vì cô thì phải trải qua ít nhất nửa tiếng suy nghĩ linh tinh đủ kiểu mới có thể yên tâm ngủ được.


Ngày nào cô cũng nghi ngờ không biết có phải anh bị vô tâm không, ban đêm chẳng nghĩ gì đã ngủ ngay, nghe thôi cũng thấy khó tin.


Miệng thì trêu chọc, nhưng tay thì không biết mò từ đâu ra một chai rượu thuốc, lặng lẽ xoa bóp giúp anh.


Vừa xoa vừa trò chuyện, mấy ngày nữa là đến Tết, khi đó sẽ có họ hàng qua lại, nếu có ai hỏi anh làm nghề gì, cứ bảo là mở công ty công nghệ thông tin.


Anh đúng là có đăng ký một công ty công nghệ thông tin thật, phải khai thuế, chuẩn bị trước cho việc mở công ty, giữ chỗ tên miền,... Chuyện này Nam Chi biết, nhưng anh cảm thấy nói vậy hơi giống lừa người, nhưng cô lại phản bác, bảo đó là sự thật.


Dù sao cũng không thể nói mình là kẻ vô công rồi nghề, ngày thường đan len kiếm tiền, thỉnh thoảng quay video, có lúc viết phần mềm, nhận làm dự án phần mềm cho người ta… Nghe cứ như kẻ không có công việc đàng hoàng, chỉ biết sống qua ngày vậy.


Trước đây anh cũng nói vậy với Phương Quan Kỳ, không biết bằng cách nào mà Nam Chi lại biết được.


Nam Chi bảo anh tập quen dần với việc bớt thực tế đi một chút. Nếu có ai hỏi thu nhập, cứ nói lương một năm là cả triệu tệ. Nếu hỏi sau này có dự định gì, thì cứ bảo là mở công ty kiếm tiền lớn, đừng có thật thà khai là muốn đi dạy tình nguyện. Trong mắt đám họ hàng và phụ huynh, như thế là chẳng có tiền đồ gì cả.



Mới đâu vào đâu mà đã học người ta làm nhà từ thiện rồi.


Hai người họ không cần người khác phải hiểu nhưng cửa ải đầu tiên phải trôi qua cho thật ổn thỏa, còn những chuyện sau này thì sau này tính.


Cô dặn một câu, Tống Thanh lập tức “Ừ” một câu, nếu không kiểu gì cũng sẽ bị cô ấn đầu bắt phải gật đầu đồng ý, còn chẳng bằng tự mình gật đầu.


Hai người nói đến tận nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau không có đi đến trung tâm phục hồi, bởi vì đã vào tháng Hai, lập xuân, ba mẹ cô đã trở về rồi.


Hai người thu dọn hành lý, mang theo mèo về quê trước, đúng lúc đó, lan can đặt mua cũng vừa mới đến, thợ lắp đặt gọi điện hỏi khi nào họ có thể đến thi công. Hai người hẹn thời gian với thợ lắp đặt xong thì lập tức lên đường về nhà.


Đang vào dịp Tết, đường cao tốc bị kẹt xe một đoạn dài, sáng sớm ra ngoài nhưng phải tối mới đến nơi. Sau khi đến nhà đã nằm ra ngủ ngay. Sáng sớm hôm sau, thợ lắp đặt đến lắp lan can, cản lại lối đi quá hẹp đó, như vậy mỗi khi anh ấy qua lại sẽ không bị ngã.


Sau khi nói chuyện với thợ lắp đặt thì mới biết nhà họ chuyên làm lan can và cửa sắt, thợ lắp đặt dò hỏi giá đặt hàng của họ, rồi bảo nếu mua trực tiếp từ nhà anh ta sẽ rẻ hơn bên ngoài, lại còn nhanh hơn nữa chỉ cần một hai ngày là xong.


Nam Chi lập tức bàn bạc với thợ lắp đặt. Cô muốn lắp thêm một vòng lan can ở ngoài cùng bên phải của phòng kính, để anh có chỗ ngồi tập phục hồi.


Bởi vì cần dùng gấp, nên ngày hôm sau thợ lắp đặt đã mang theo dụng cụ và vật liệu đến, chỉ mất hơn một tiếng là hàn xong, có thể dùng được ngay, sau này anh có thể tự luyện tập ở nhà.


Trong phòng kín, cũng không cần phải ra ngoài chịu rét chịu lạnh, mệt mỏi thì ngồi xuống ghế là được chủ yếu là, kéo rèm lại, bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Anh có thể không kiêng nể gì mà luyện tập đi đường.


Ở nhà hay ra ngoài đều là Nam Chi đi cùng anh. Lúc huấn luyện lan can, anh đỡ lan can, thỉnh thoảng cũng sẽ rời khỏi lan can, Nam Chi ở bên cạnh đỡ lấy anh. Anh vừa có dấu hiệu sắp ngã, Nam Chi đã nhanh tay đưa ra đỡ lấy anh.


Cũng có lúc anh ngã quá nhanh, trực tiếp đổ vào lòng Nam Chi.


Nam Chi giống như một bậc phụ huynh, còn anh như đứa trẻ vừa mới tập đi. Anh bước từng bước tiến về phía trước, còn cô luôn đưa tay ra trước mặt anh, để anh có thể mượn lực bất cứ lúc nào. Đi đến góc tường cuối cùng, anh lại như một đứa nhỏ nhào vào lòng cô.


Nghĩ kỹ lại thì chẳng phải Nam Chi đang chăm sóc một đứa nhỏ sơ sinh hay sao?


Tống Thanh trước kia đã chết trong vụ tai nạn lúc đó rồi, người sau này là một Tống Thanh mới tinh được cô đưa về nhà, dạy anh cách sống và giao tiếp như một người bình thường, cắt đứt quá khứ của anh trao cho anh một cuộc đời mới.



Như đang kéo một người ngã xuống vực sâu từng bước từng bước lên mặt đất, sau đó leo lên được rồi, cuối cùng cũng đến bên cạnh cô.


Là một công trình vô cùng vô cùng vĩ đại, cho nên anh thật sự rất giỏi.


Ở nhà chờ thêm hai ngày, ngày thứ ba, ba mẹ cô đã theo lời hẹn đến nơi, cũng giống như anh nghĩ, họ là một cặp vợ chồng trông rất có khí chất, một người thanh lịch, một người cao quý, nhìn hai người đều là những người rất có học. Dù thấy bạn trai của con gái đang ngồi xe lăn, còn là một người tàn tật, mà họ cũng chỉ thở dài chứ chẳng nói gì cả.


Vốn dĩ hôm nay Tống Thanh muốn biểu hiện cho thật tốt, đứng dậy để tạo ấn tượng nhưng vì hai ngày qua tập luyện quá sức, vết thương do chân giả mài ngày càng nặng hơn, vào lúc quan trọng thì bị hỏng việc. Sáng nay, khi mang chân giả vào, anh đau đến mức không thể chịu nổi, tính tháo ra để chỉnh lại thì mới phát hiện da đã bị xước, rướm máu.


Nhưng bị Nam Chi nhìn thấy, Nam Chi bỏ chân giả của anh vào tủ khóa lại, chìa khóa đang nằm trong tay cô, không còn cách nào khác, anh đành phải ra ngoài như vậy.


Nhưng có thể nhìn thấy được, tuy rằng ba mẹ cô cố gắng không nhắc đến nhưng trong mắt vẫn khó nén được sự thất vọng.


Cũng đúng thật, anh là người tàn tật hai chân, đừng nói đến Nam Chi, mà ngay cả với một người bình thường cũng không xứng. Anh chẳng thể cho người ta hạnh phúc, ngược lại, người đó còn phải chăm sóc anh nhiều hơn, bất kỳ một bậc làm cha làm mẹ nào thấy cảnh này đều sẽ có cảm giác ấy mà thôi.


Sau chuyện với Phương Quan Kỳ, anh đã chuẩn bị sẵn trong lòng, giả vờ như không thấy gì cũng cố gắng tránh xuất hiện họ quá nhiều lần, lẳng lặng vào bếp lo lắng bận việc.


Họ dự định đến sớm hơn, lẽ ra phải về từ tối hôm qua nhưng bị kẹt xe trên cao tốc đến tận hơn sáu giờ sáng mới về đến nhà, trời còn chưa sáng rõ. Vì thế anh vẫn chưa kịp làm xong món nào cả.


Tống Thanh nấu đến món thứ sáu, anh lại có cảm giác có gì đó không ổn như thể đang có ai đó đang nhìn mình, loại cảm giác nhìn chằm chằm này rất rõ ràng. Anh quay đầu lại mới phát hiện chẳng biết mẹ Nam Chi đã đứng ở cửa từ lúc nào, lặng lẽ nhìn anh, có lẽ đã quan sát anh được một lúc rồi.


Tống Thanh giật mình, tay anh run lên nên lỡ đổ dầu hơi nhiều, trái lại mẹ cô còn an ủi anh: “Đừng lo lắng, bác đã nghe Chi Chi nói rồi, cơm đều do con nấu cho nên muốn xem một chút.”


Đường Chỉ nhận ra các món hôm nay có chút khác biệt, hình như đều được nấu theo khẩu vị của gia đình bà, mà hỏi ra mới biết là do con rể tương lai của bà đã tìm hiểu thói quen ăn uống của gia đình bà, còn tập nấu theo phong cách này một thời gian rồi, vốn dĩ anh đã biết nấu ăn nên sau khi luyện tập càng trở nên thành thạo hơn.


Chi Chi còn cho bà xem các video ngắn anh làm, hiện đã có hơn một hai trăm nghìn người theo dõi, nghe nói thảm lót trong nhà, tủ lạnh, sô pha trong nhà họ đều là nhờ hợp tác quảng cáo mà được tặng miễn phí.


Một blogger ẩm thực chuyên về đời sống gia đình, lượng tương tác khá tốt, nên các nhãn hàng chủ động tìm đến hợp tác, vừa tặng sản phẩm, vừa trả tiền quảng cáo.


Dạo trước còn được gửi hai con tôm hùm Úc loại lớn, có cả sườn bò Tomahawk (*) nữa. Nguyên liệu nấu ăn, với một food blogger như anh thì chưa bao giờ thiếu, bốn phương tám hướng đều có người gửi đến.



Lượng thực phẩm đủ ăn một hai tháng không trùng lặp món, không những không tốn tiền mà còn kiếm được tiền.


Một khi nắm được quy tắc vận hành và chịu khó, tiền sẽ sinh ra tiền, ngày càng dư dả hơn.


Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chịu khó, có thể chịu được giai đoạn đầu vắng vẻ, tất cả đều là nhờ kiên trì mới có thể gây dựng nên.


Lúc trước, tiệm thuốc của họ cũng từng bị lỗ nặng, lỗ đến mức hai vợ chồng bà lo lắng không ngủ được, tóc rụng từng nắm, toàn bộ tiền kiếm được gần như đã đổ hết vào đó, nào là phí mặt bằng, phí hao tổn, phí tuyển người, ép hai người đến mức không thể thở nổi.


Ban đầu hai người có một căn nhà lớn, cuối cùng phải bán đi đổi thành căn nhà nhỏ hơn mới có thể gắng gượng vượt qua giai đoạn khó khăn đó, từ từ kiên trì mới có được quy mô như ngày hôm nay.


Chi Chi nói, bây giờ thu nhập của anh cũng không ít, riêng khoản làm video ngắn đã kiếm hơn mười vạn tệ, không chỉ trong nước còn có tài khoản ở nước ngoài nữa.


Bên đó khác với bên này, chỉ cần có lượt xem là có tiền, kiếm tiền còn dễ hơn trong nước.


Ngoài ra, anh còn có nhiều nghề phụ khác, như đăng ký tên miền,... Có lần bán được một tên miền với giá ba mươi vạn.


Còn là dân lập trình, tự tìm tòi học hỏi rồi phát triển một số ứng dụng nhỏ, mỗi tháng lại có thêm vài chục vạn thu nhập, khi rảnh rỗi còn có thể nhận thêm dự án làm thêm.


Dự án lớn nhỏ, dù chỉ là những đơn hàng lặt vặt anh cũng không bỏ qua, một phần mềm giá một vạn, có người mặc cả xuống năm trăm đồng anh vẫn làm, con người này quả thực rất thú vị.


Khi con gái bà nhắc đến anh thì mắt sáng rực, cố gắng kể toàn những điểm tốt, như thể anh không hề có khuyết điểm nào vậy.


Tuy rằng cô khen anh lên tận trời, nhưng hai người vẫn quyết định sẽ dựa vào mắt nhìn của mình, tự hai người đánh giá anh xứng đáng là người mà con gái bà giao phó cả đời này không.


Đường Chỉ tiến lên một chút, đứng ở phía sau xem anh nấu cơm.


Bà đã đứng đây được một lúc, nhìn qua là biết ngay người trẻ tuổi này đã quen với việc vào bếp từ lâu, nhìn động tác thành thạo, kỹ năng dùng dao rất tốt, cắt rau vừa đều vừa đẹp, lúc nấu ăn cũng chú ý đến màu sắc, hương vị và cách trình bày.


Bà đã nếm thử, hương vị rất ổn, bày trí cũng đẹp mắt, nhưng không biết có phải do phát hiện ra bà đang nhìn hay không mà động tác của anh bỗng hơi cứng lại, nêm nếm gia vị không còn chính xác nữa, rau còn chưa kịp ráo, đã thả vào chảo dầu sôi, làm dầu bắn tung tóe.


Chàng trai trẻ tuổi lần đầu gặp phụ huynh nên có chút lo lắng.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 94: Anh thấy lo lắng
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...