Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 79: Đi xem concert

91@-

Điều khiến Nam Chi bất ngờ chính là kẻ keo kiệt nổi tiếng như Tống Thanh lại đặt hẳn khách sạn năm sao, có buffet, có bồn tắm, có cửa sổ nhìn ra ngoài, thậm chí vé concert cũng thuộc hàng ghế gần sân khấu nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ các ca sĩ trên đó.


Vé ở vị trí này cực kỳ hiếm, gần như không thể tranh được với mọi người. Trước đây, cô chỉ mua được nhiều nhất là vị trí ở giữa thôi, chỉ có thể thấy được ca sĩ trên màn hình lớn.


Nhưng kỳ quái là, những người bán vé ở chợ đen lúc nào cũng có sẵn vé, không chỉ vậy còn tích trữ hàng loạt vé rồi đội giá lên cao, cao gấp mấy lần giá gốc.


Bỏ ra số tiền gấp mấy lần giá vé chính thức để mua vé không phải phong cách của Tống Thanh. Cho nên Nam Chi cảm thấy rất tò mò không biết Tống Thanh làm thế nào để có được vé.


Cô hỏi thì Tống Thanh nói, anh đã tìm vài chương trình đặt vé tự động, rồi phân tích mã nguồn, rút kinh nghiệm từ những lần thất bại của chúng. Sau đó viết một phần mềm nhỏ theo nguyên tắc của hệ thống bán vé và đã giành được vé thành công, không chỉ lo được vé cho bản thân, anh còn mua hộ cho người khác kiếm chút tiền chênh lệch.


Tất cả số tiền đó đều được dùng trong chuyến đi lần này, anh còn bù luôn phần vốn từ tài khoản nước ngoài của mình trước đây, còn dư ra chút đỉnh, đủ để cho hai người tiêu xài, thoải mái.


Nói tóm lại chuyến đi lần này không tốn một xu, nếu hai người đến sớm vài ngày, thậm chí có thể chuyển nhượng lại phòng khách sạn cho người khác để kiếm thêm chút tiền lời.


Bởi vì tổ chức concert, mà thành phố này còn tổ chức một hội chợ lớn thu hút hàng nghìn người đổ về, giá phòng khách sạn tại địa phương đã tăng vọt lên vài nghìn tệ một đêm, căn phòng mà bọn họ đang ở lúc trước chỉ có tám trăm chín mươi chín tệ, bây giờ đã nhảy lên tận hai nghìn chín trăm chín mươi chín tệ rồi.


Sau concert là hội chợ, còn trùng với kỳ nghỉ lễ và nghỉ hè, nên mức giá này chắc còn phải duy trì thêm một khoảng thời gian nữa.


Nếu hai người họ nhượng lại phòng với giá một nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, trong ba ngày có thể lời tới ba nghìn tệ rồi.


Do Nam Chi suốt ngày cứ nói về những chuyến đi du lịch trên khắp mọi nơi, nên Tống Thanh đã tính toán sẵn, ít nhất cũng phải dành ra mười ngày để đi chơi. Thế nên anh đã thanh toán trước chi phí trong mười ngày, bây giờ hai người chỉ mới ở được có ba ngày.


Khoảng thời gian mười ngày này, anh đã tính đến việc cô thường xuyên lười biếng, sáng sớm không dậy nổi nên mỗi ngày cũng chẳng chơi được bao lâu rồi.


Nếu cô siêng hơn một chút, đi hết các điểm trong một tuần, thì hai người trở về vẫn có thể kiếm hơn ba nghìn tệ.


Nam Chi: “...”


Cô hoàn toàn sững sờ, trước đây cô từng đi du lịch một mình, tốn hơn mười nghìn tệ mà chẳng đi được đâu, chỉ nằm lì trong khách sạn vài ngày. Vậy mà lần này đi cùng với Tống Thanh, chẳng người không tốn đồng nào, tất cả chi phí đều do anh kiếm thêm trong lúc đi du lịch, còn dư ra mấy nghìn tệ nữa.


Khoản tiền từ nước ngoài chuyển về kia anh cũng chuyển cho cô, tận vài nghìn.


Nam Chi: “...”



Cô chỉ có thể nói, Tống Thanh thật sự đúng là một thiên tài, một cỗ máy kiếm tiền thật sự, thậm chí còn giống Tỳ Hưu, chỉ thu vào không chịu nhả ra.


(*) Tỳ Hưu: Linh vật phong thủy được cho là chỉ ăn tiền tài mà không nhả ra, tượng trưng cho việc giữ của cải.


Nhưng xui thay cho anh khi phải gặp một cao thủ tiêu tiền như cô, biết cô chắc chắn không để bản thân chịu thiệt, nên anh đặt khách sạn hạng sang, ăn uống thoải mái, vui chơi thỏa thích, ngay cả chỗ ngồi concert cũng thuộc chỗ tốt. Khi buổi biểu diễn bắt đầu, anh còn lấy từ trong túi ra một chiếc bảng led mềm đưa cho cô.


Lần đi concert trước cô cũng từng mua một cái rồi, ít nhất cũng tận một hai trăm tệ, vậy mà anh lại sẵn lòng mua cho cô.


Nam Chi cầm bảng led trong tay, cảm thấy không thể tin nổi, nhưng mà nghĩ đến số tiền đã tiêu tốn trong mấy ngày nay thì cô đã bình thường trở lại.


Cũng đã tiêu nhiều tiền như thế rồi, thêm một chút cũng chẳng đáng là bao, chi bằng cứ thỏa sức mà tận hưởng hết mình.


Trong bầu không khí sôi động của âm nhạc, Nam Chi hào hứng đến mức ôm lấy anh và hôn anh một cái.


Hôn lên mũ.


Concert được tổ chức ngoài trời, đúng vào thời điểm lạnh nhất trong đêm, lại có tuyết rơi lất phất, rét thấu xương. Cả hai đều mặc kín mít từ đầu đến chân, đội mũ len, bên ngoài còn có thêm mũ áo khoác, bọc kín như bánh chưng.


Vì có hai lớp mũ chồng lên nhau, nên thật ra Tống Thanh cũng chẳng không cảm nhận được gì nhiều, nhưng anh thấy Nam Chi chồm lại gần, sau đó vành mũ hơi sụp xuống. Chờ đến khi anh quay sang nhìn, cô đã giơ bảng led lên, phấn khích lắc lư theo nhạc, hòa giọng hát theo.


Những tiếng hát lệch tông hòa lẫn vào nhau, vang lên từng lớp từng lớp từ miệng cô và mọi người xung quanh, át cả nhạc nền trên sân khấu.


Anh không thể phân định được chuyện vừa rồi có phải là thật hay không.


Hay là nói cô chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái.


Tống Thanh đưa tay sờ lên mũ, ngón tay chạm đến vị trí vừa rồi, khi thu lại thì thấy dính một vệt đỏ nhạt, anh xoa nhẹ bằng đầu ngón tay, chính là son môi.


Nam Chi bởi vì lần tham gia concert này mà thay đổi từ bộ đồ ngủ, đi dép bông hình hổ, thành dáng vẻ như hôm nay, không chỉ ăn mặc chỉnh tề mà còn trang điểm.


Cho nên là thật.


Anh ngây ngốc nhìn vết son đỏ bừng kia hồi lâu, một lát sau mới ngước mắt lên nhìn Nam Chi lần nữa.


Nam Chi chính là một mặt trời nhỏ, lúc này cô đã quen với một cô gái bên cạnh, hai người mỗi người cầm một góc bảng led, liên tục giơ lên cổ vũ.



Trời đang quá lạnh, không ai cầm bảng led lâu được, anh thấy nó lần lượt chuyển từ tay Nam Chi sang tay cô gái kia rồi lại đến người bên cạnh.


Đến khi tay Nam Chi bớt lạnh, cô mới tiếp tục cầm bảng led, ánh mắt vẫn cứ nhìn trên khán đài, cũng không để ý chuyện gì khác nữa.


Xem ra là chuyện ngoài ý muốn.


Tống Thanh thôi không nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục đan khăn quàng cổ của mình.


Anh không theo đuổi thần tượng, mà giọng ca trên sân khấu cũng bị tiếng hét và tiếng hát đồng thanh che lấp, chẳng nghe rõ được gì, nên dứt khoát tập trung vào công việc của mình.


Trước khi đến đây, anh đã lường trước được tình huống này, dù sao thì bản thân cũng không hứng thú với concert, mà nó lại kéo dài tận năm, sáu tiếng. Thế nên anh đã chuẩn bị trước, mang theo bộ kim chỉ để giết thời gian.


Nhưng mà anh thật sự không ngờ hôm nay lại lạnh như thế, đeo bao tay nên làm cũng không tiện, mà tháo bao tay xuống thì tay lại lạnh không cử động được.


Anh lắc lắc bàn tay đông cứng, đành phải cất khăn quàng cổ lại, nhìn Nam Chi và những người khác đang lắc lư. Cô và cô gái bên cạnh rõ ràng chẳng biết nhau là ai nhưng lúc này đã ôm chặt lấy nhau, hào hứng hét vang theo nhạc.


*


Nam Chi đang nghe nhạc say xưa thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai. Cô gái bên cạnh cô nói rằng, có người hỏi cô ấy liệu anh chàng đang ngồi cạnh cô đây có phải ngôi sao họ Lý nào đó không, cái người ngôi sao từng tham gia huấn luyện ngôi sao gì đấy.


Nam Chi ngẩn người, theo ánh mắt của họ nhìn thì chẳng phải người đó chính là Tống Thanh à?


Chương trình huấn luyện ngôi sao đó cô đã từng xem qua rồi, nhưng không nhớ rõ trong đó có người nào họ Lý không, không biết người đó có dáng vẻ thế nào nhưng cô biết không phải Tống Thanh.


Lý lịch của anh rõ ràng như ban ngày. Những năm tháng đi học của anh kín lịch đến mức không có nổi thời gian rảnh, làm sao mà tham gia chương trình đào tạo thần tượng được?


Nam Chi ngồi cách hai ghế, quay sang giải thích với cô gái kia, nhưng cô ấy không tin, cứ khăng khăng rằng anh chính là người đó. Vì thế, những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý, liên tục liếc nhìn về phía này, Nam Chi nghe thấy cô gái bên cạnh nhìn mình nhỏ giọng bàn tán.


“Đẹp trai thật đấy.”


“Nhìn cứ trông như ngôi sao ấy.”


Nam Chi không nhịn được quay đầu, nhìn Tống Thanh thêm vài lần.


*



Buổi concert kéo dài năm, sáu tiếng, cộng thêm thời gian đến sớm để ổn định chỗ ngồi, nên đến tám, chín giờ tối, đã có nhiều người không nhịn được phải rời chỗ để đi vệ sinh.


Gần như ai cũng phải đi ngang qua chỗ Tống Thanh, có người mặc đồ quá dày, thậm chí còn cần anh lùi xe lăn sang một chút để nhường đường.


Vị trí của anh nằm ngay rìa lối đi, một chỗ mà anh đã mất công suy tính rất kỹ mới giành được. Trước đó, anh đã tra cứu rất nhiều thông tin, xác định chính xác mục tiêu, chính là nhắm đến hàng ghế này.


Anh có thể ngồi trên xe lăn, nhưng Nam Chi vẫn bế anh ra, để hai người cùng ngồi trên ghế khán giả, chiếc xe lăn thì dùng để đặt túi xách, bên trong đựng những vật dụng cần thiết của cả hai.


Trời quá lạnh, Tống Thanh thò tay vào túi, lấy ra bình giữ nhiệt, vừa định hỏi Nam Chi có muốn uống không, thì đã bị cô bất ngờ kẹp chặt lấy cánh tay, thậm chí còn nâng cằm anh lên, chăm chú quan sát.


Tống Thanh khựng lại, bình giữ nhiệt vẫn cầm trên đùi, anh nghiêng đầu, hỏi: “Sao thế?”


Nam Chi không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát dáng vẻ của anh.


Mấy tháng qua, mỗi ngày anh đều được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, có thịt có cá, có tôm có canh, đủ để một chàng trai mười tám tuổi đang tuổi lớn như lột xác hoàn toàn, ngày càng trắng trẻo, tuấn tú hơn.


Khung xương cũng càng lúc càng rắn rỏi, dáng vẻ đoan chính, phong thái ngay ngắn, như một cây trúc xanh, từ trước đến nay luôn giữ lưng thẳng, chưa bao giờ khom xuống.


Bảo sao người ta lại nhầm anh thành minh tinh, quả thực anh có tư chất của người nổi tiếng.


Ngày nào cũng ở cạnh nhau, cô dần trở nên miễn dịch với diện mạo của anh. Thậm chí còn quên mất lúc đầu mình đã kinh ngạc thế nào, mãi đến khi người khác nhắc đến, cô mới như bừng tỉnh, chợt nhận ra.


Tống Thanh trông thực sự rất xuất sắc, kiểu người nổi bật giữa đám đông, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.


Trước đây cũng từng có vài lần như vậy, hễ đưa anh ra ngoài là lại có người nhỏ giọng bàn tán.


Anh như viên minh châu bị phủ bụi, một khi lớp bụi được lau đi, ánh sáng lập tức rực rỡ, không thể không khiến người khác chú ý.


Không hiểu vì sao, Nam Chi bất giác kéo khăn quàng của anh lên, che đi nửa khuôn mặt, không muốn anh bị người khác nhìn.


Cô há miệng, định nói về chuyện vừa bị nhầm lẫn khi nãy, nhưng ngay lúc đó, màn hình lớn trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của cô.


Khi đến phần giao lưu, camera lia máy đến cặp đôi nào thì cặp đó sẽ hôn nhau trước mặt mọi người.


Camera dừng lại ở một cặp nam nữ trẻ tuổi, một người đang nghịch điện thoại, một người đang cúi đầu vân vê sợi len trên áo, hoàn toàn không để ý đến camera, đến khi xung quanh bật cười trêu chọc thì hai người họ mới ngẩng đầu nhìn phía trước, vừa hay thấy được hình ảnh của mình trên màn hình, vẻ mặt lập tức ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn bẽn lẽn hôn nhau một cái lấy lệ.



Camera lại bắt đầu quét một dòng xung quanh khán đài, Nam Chi nghe thấy người bên cạnh nói: “Lỡ mà quét trúng hai cô gái hoặc hai cậu con trai thì sao? Cũng phải hôn luôn à?”


“Hôn môi có cảm giác gì?”


“Cậu từng hôn ai chưa?”


Người bên cạnh lắc đầu, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Cậu thì sao?”


Nam Chi cũng chưa từng hôn ai, độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, thật sự không phải không ai theo đuổi cô, cũng có nhưng chẳng qua cô chưa suy nghĩ đến chuyện đó thôi.


Cô thành thật lắc đầu, cô gái ở hàng bên cạnh nghe thấy thế nói cô ấy từng hôn một cô gái khác, cảm giác rất mềm, chắc cũng giống như hôn vào cánh tay mình vậy.


Bởi vì nghe thấy cô ấy nói thế nên cả hàng ghế bỗng nhiên đồng loạt kéo tay áo lên, thử hôn lên cánh tay của mình.


Bởi vì mặc nhiều quần áo quá, cùng lắm chỉ lộ ra được phần cổ tay, mà Nam Chi gầy, cổ tay chẳng có chút thịt nào, cũng chẳng mềm mại, vừa thử một cái, cô đã biết cảm giác này không đúng như người ta miêu tả.


Cô gái bên cạnh thấy thế thì chỉnh lại cho cô, nói phải hôn ở chỗ có nhiều thịt ấy, về nhà thử đi, chỗ này không làm được đâu.


Nam Chi đành tạm gác suy nghĩ đó, tiếp tục xem màn hình lớn chiếu cảnh các cặp đôi hôn nhau, camera cũng từng lướt qua khu vực của cô, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, trên màn hình chỉ thấy mờ mờ nên chuyển sang quét chỗ khác.


Việc camera quét trúng cô đó chỉ là chuyện trong phim truyền hình, ngoài đời thực không thể nào xảy ra chuyện này được. Thế nên Nam Chi cũng chẳng chờ mong gì nên không thất vọng lắm, tiếp tục vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc.


Buổi concert diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối, họ cũng bình an trở về, còn về trước giờ tan tầm khoảng nửa tiếng nên tránh được đợt cao điểm, may mắn bắt kịp chuyến xe của khách sạn nên họ an toàn trở về trước cửa khách sạn.


Trải qua năm, sáu tiếng liên tục nên vừa về đến nơi, việc đầu tiên Nam Chi làm là lao vào nhà vệ sinh, Tống Thanh cũng muốn vào, nhưng không tranh nổi với cô, đành đợi cô xong mới đến lượt mình.


Bây giờ hai người họ đang ở chung một phòng.


Lúc đầu vốn là hai phòng, một phòng giá tám trăm chín mươi chín tệ ở tầng mười mấy, một phòng ba trăm chín mươi chín tệ ở tầng ba, nhưng xa nhau như vậy, muốn gặp mặt cũng phiền phức.


Vốn dĩ hai người đã quen ở chung, từ khi anh dọn vào sống cùng thì chưa bao giờ tách nhau ra. Nam Chi cảm thấy không quen thế là dứt khoát trả phòng của anh, đổi phòng của cô thành phòng tiêu chuẩn để hai người có thể ở chung với nhau.


Phòng tiêu chuẩn là phòng có hai giường, mỗi người ngủ một giường cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trái lại còn có rất nhiều lợi ích.


Gần đây, Nam Chi mới nhận ra, từ sau khi ngủ ở đối diện nhau, mỗi khi nữa đêm cô giật mình tỉnh giấc không còn nhìn thấy một căn phòng trống rỗng, hoang vắng, tối om nữa.


Mà Tống Thanh cuộn tròn trong chăn, cô cũng biết đối diện có một người, có người đang nằm cạnh mình, cảm giác vô cùng an toàn, nên gần đây giấc ngủ của cô tốt lên không ít.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 79: Đi xem concert
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...