Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 75: Mèo ở đâu
127@-
Nam Chi vẫn còn mơ mơ màng màng, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong mới ngồi xuống, cùng Tống Thanh dùng bữa ăn mà không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa này.
Ngủ có hơi lâu, nên phần trên của đồ ăn có chút khô lại nhưng cũng không đến nỗi nào.
So với bánh mì nhỏ thì còn ngon hơn nhiều, tóm lại Nam Chi vẫn vui vẻ thưởng thức xong bữa cơm này.
Sau khi dọn dẹp chén bát xong, cô ngồi một bên tìm kiếm chỗ vui chơi gần đây, hiếm khi không phải đi làm, tất nhiên là phải tranh thủ đi chơi một lần. Giờ này, không quá sớm cũng chẳng quá muộn, chỉ có thể đi xem phim hoặc ra trung tâm thương mại dạo một vòng.
Còn về phần Tống Thanh, anh không có ý kiến gì mà có ý kiến cũng vô dụng thôi nên đành chỉ có thể đi theo cô. Dù sao cô cũng chẳng thể thiếu anh được, giống như hồi trước khi ở cùng với bà nội.
Uống trà sữa, dạo chợ đêm, đi khắp nơi ăn uống, đi xem concert, tham gia triển lãm truyện tranh tất cả đều phải có mặt, dù hồi đó bà nội thường nói, cái bộ xương già của bà sắp bị cô hành cho rã rời rồi.
Nhưng trong mắt là ý cười rạng rỡ, rõ ràng trong lòng đang rất vui vẻ.
Trước mặt cô thì bà cứ cằn nhằn là phí tiền, bảo cô tự đi chơi đi, bà đã lớn tuổi rồi không chạy nổi theo những thứ hợp thời này. Nhưng đến khi gặp mấy bà cụ trong thôn lại cứ khoe rằng, cháu gái tôi mua cho tôi đấy, cháu gái tôi dẫn tôi đi tham gia triển lãm truyện tranh này, toàn mấy đứa nhỏ chơi thôi, chỗ đấy rộng lắm, mệt chết tôi rồi.
Cháu gái tôi nhất quyết đòi đưa tôi đi ăn lẩu, chỉ là mấy món đồ ăn nhúng vào nước sôi thôi mà, ở nhà cũng làm được nhưng cháu tôi cứ bảo ăn ở bên ngoài ngon hơn nhiều.
Những chuyện như thế nhiều vô kể.
Có rất nhiều lúc Tống Thanh gần như giống hệt bà nội cô, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng lần nào cô nói muốn đi đâu anh đều lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng. Nam Chi còn chưa sửa soạn xong thì bên kia anh đã kết thúc công việc, ăn mặc chỉnh tề, sẵn sàng chờ xuất phát, thậm chí còn phải chờ ngược lại cô.
Mỗi lần dẫn anh ra ngoài ăn, anh đều giống như bà nội cô, đều bày ra dáng vẻ như đang nghĩ muốn xem thử con yêu tinh nào dụ dỗ khiến cô không chịu ăn cơm nhà mà cứ nhất quyết phải ra ngoài ăn.
Anh không hay ra ngoài, cũng sẽ không khoe với người khác như bà nội cô nhưng nếu cô mua mũ cho anh, anh ra ngoài sẽ đội nó, đồ ăn uống cũng sẽ phải ăn hết sạch sẽ mới thôi, những món đồ khác đều được cất giữ cẩn thận, sắp xếp gọn gàng và rất trân trọng nó.
Cho nên chắc anh cũng không ghét mấy chuyện này.
Chính xác mà nói, là con người ai cũng sẽ có hứng thú với những nơi mà mình chưa từng qua, những món mà mình chưa từng ăn, muốn khám phá. Tống Thanh cũng là người như thế đương nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút băn khoăn, ngồi trên xe lăn cũng không tiện lắm.
Quả thật ngồi trên xe lăn không tiện thật, nhưng cô không chê phiền phức, trước kia lúc bà nội cảm thấy mệt mỏi, cô còn cõng bà nội đi nữa thì bây giờ cũng chỉ là đẩy xe lăn thôi mà.
Đi trung tâm thương mại thực ra cũng chẳng có gì vất vả, chỉ cần bế anh và xe lăn lên xe, rồi xuống xe lại bế xuống là được.
Tống Thanh thật sự rất giống bà nội của cô. Trước kia mỗi lần đi ra ngoài bà nội đều sợ cô đói bụng, khát nước, nhất định phải mang theo đồ ăn thức uống, còn nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không ngon bằng đồ bà làm.
Trong suy nghĩ của cô, giống như khắp nơi trên thế giới này đều đang muốn hãm hại cháu gái bà, cho nên đồ ăn thức uống đều chỉ có thể ăn đồ của bà làm.
Bây giờ Tống Thanh tốt hơn một chút, biết cô ra ngoài sẽ đi ăn đồ ăn ngon, nhưng vẫn pha trà sữa gừng đường đỏ, pha sẵn một ly đầy mới xuất phát.
Vốn dĩ anh không thích uống loại trà này, toàn pha để cho cô uống.
Nam Chi thích trà sữa, nhưng không thích mùi gừng đường đỏ, nhưng nghĩ đến chuyện này tốt cho sức khỏe nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ ráng uống mất ngụm. Thế nên bây giờ dù ở nhà hay ra ngoài, anh đều pha thứ này cho cô, cũng xem như có lòng mà anh còn đặc biệt pha thêm sữa nóng mà cô thích nữa.
Gương mặt của Tống Thanh khi ấy thật sự đẹp vô cùng.
Ban đầu là ngơ ngác nhìn cô, nhưng ngay sau đó thì hoàn hồn lại, đôi mắt mở to, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mất mát, còn ẩn chút oán trách nho nhỏ.
Từ khóe mắt Nam Chi nhìn thấy biểu cảm này của anh nhưng cô giả vờ làm như không biết, gục mặt lên bàn đá cẩm thạch, cười như một kẻ bị bệnh tâm thần, nhân viên pha trà sữa xong thì đưa cho cô còn nhìn cô bằng một nét mặt vô cùng khó hiểu.
Sau khi Nam Chi nhận lấy trà sữa, cô cố ý đưa cho cái người vốn kỵ đồ ăn thức uống bên ngoài, lúc nào cũng thấy không sạch sẽ như anh cầm lấy.
Biểu cảm của người đó có thể tưởng tượng được.
Từ đầu đến cuối anh đều không thể hiểu nổi, rõ ràng là không ngon bằng anh pha vậy mà cô cứ nhất quyết phải uống đồ uống của người khác làm thế?
Rốt cuộc thì nó ngon ở chỗ nào chứ?
Lúc lên xe và xuống xe đều do Nam Chi bế anh, nhưng khi vào rạp phim thì có nhân viên chủ động giúp đỡ cô, mỗi người một bên khiêng anh qua bậc thang rồi đưa anh vào chỗ ngồi.
Vị trí cô chọn có bệ đỡ, còn nằm ở ngoài rìa, vừa đủ chỗ để xe lăn lại có rất nhiều không gian cho người khác qua lại.
Dù có thể ngồi trên xe lăn xem phim nhưng Nam Chi vẫn bế anh ra, đặt vào trên ghế ngồi của rạp phim để anh có thể cảm nhận được cảm giác của một người bình thường khi ngồi xem phim sẽ là như thế nào.
Nhưng Tống Thanh lại không chú ý đến điều này, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nghĩ thông được, suy nghĩ ấy cứ mắc kẹt mãi trong đầu anh, nhìn chằm chằm hai ly trà sữa gương mặt đầy vẻ tủi thân nho nhỏ.
Ngoài miệng Nam Chi không nói gì nhưng lúc rạp phim tắt đèn, nơi mà anh không nhìn thấy khóe môi cô lại nhếch lên tận trời.
Cô rất thích bắt nạt Tống Thanh, bắt nạt thành công rồi thì lại vô cùng vui vẻ.
Bộ phim này bình thường, không có gì đặc biệt khiến cô ấn tượng, nhưng phản ứng của Tống Thanh thì có.
Nam Chi mua hai ly trà sữa, đương nhiên là có cả phần của anh nhưng anh giận dỗi hoặc nói đúng hơn là vốn chẳng thích uống nên chẳng động vào. Nam Chi uống hết phần của mình, nên đưa tay đòi uống luôn ly của Tống Thanh.
Người này lại không muốn cho cô uống trà sữa hoài, thế không tốt cho sức khỏe của cô thế là lén lút đưa cô ly trà gừng đường đỏ mà anh mang theo. Nhưng Nam Chi nhất quyết không chịu uống, bắt anh phải đưa cho cô ly trà sữa kia.
Rõ ràng ly trà sữa đặt ngay giữa hai người, cô tự lấy cũng được, nhưng cô không. Cô cứ muốn Tống Thanh tự tay đưa những thứ mà anh cho là không lành mạnh này cho mình.
Không uống trà gừng đường đỏ anh pha, chỉ uống thứ mà trong mắt anh là nước béo cho dân văn phòng này.
Tống Thanh càng thêm uất ức, mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn đưa cho cô.
Khi ấy, bộ phim trước mắt vẫn đang chiếu, ánh sáng không quá tối, tất cả những biểu cảm nhỏ của anh đều lọt vào mắt Nam Chi. Cô giả vờ cúi đầu uống trà sữa, thực ra là lén cười sau lưng anh.
Đương nhiên, cũng không thể bắt nạt anh quá đáng. Thế nên đến cuối phim, cô vẫn uống mấy ngụm trà gừng đường đỏ của anh, lúc này sắc mặt anh mới dần dần dịu lại.
Tâm trạng Nam Chi rất vui vẻ, cô cảm thấy bắt nạt anh thật sự rất vui vẻ.
Bình thường người này rất thông minh, có thể kiếm được tiền trong mạng xã hội đầy tính biến động này, có thể chen chân vào thế giới nhỏ bé đấy bằng những video ngắn được tạo dựng bởi anh, còn có thể một mình phát triển phần mềm đã đủ khiến anh giỏi hơn rất nhiều người rồi.
Bình thường khi đi chợ mua đồ ăn nếu mua nhiều đồ, để tính nhầm tiền thì Nam Chi cũng không thể nhận ra, nhưng Tống Thanh chỉ cần nghe qua là có thể tính nhẩm ngay, phát hiện bị tính dư mười một tệ.
Ông chủ còn cãi không chịu thừa nhận, thế là anh lại tính lại từng món một, bao nhiêu đồ vậy mà anh đều nhớ rõ giá.
Chẳng ai có thể lừa được anh, cái gì giá thế nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tính thừa dù chỉ một xu cũng không thể được, thỉnh thoảng còn ép người ta cho thêm vài cọng hành, vài củ tỏi, rất khéo léo.
Vậy mà chỉ riêng việc ở cạnh cô, ngay cả việc bản thân kiếm được bao nhiêu tiền, còn lại bao nhiêu anh cũng chẳng rõ.
Còn luôn bị cô bắt nạt.
Có lúc Nam Chi cũng thấy mình quá đáng, anh thì cứ lặng lẽ chịu đựng, chẳng giống cái người đi chợ cãi lý từng hào kia chút nào.
Nhiều lần bị cô chọc tức đến mức mắt đỏ cả lên, nhưng cũng không nói gì, hôm sau vẫn sinh hoạt như bình thường.
Hai người đều là con người, lại lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau nên cách suy nghĩ về mọi thứ đương nhiên cũng sẽ khác nhau, chỉ là phần lớn thời gian cả hai đều tự nhường nhịn lẫn nhau mà thôi.
Ngày hôm trước có thể cãi nhau đến mức chẳng ai thèm nói với ai câu nào, nhưng hôm sau anh đã lạnh lùng hỏi cô ăn gì, thì cô lại lạnh lùng nói canh trứng.
Anh lạnh lùng đi làm canh trứng cho cô, cô lại lạnh lùng ăn hết, ăn một lúc chẳng biết sao hai người lại bình thường trở lại sau đó lại hòa nhau.
Mà hai người cãi nhau chẳng có lý do gì to tát cả. Anh cứ khăng khăng phải ăn hết cơm thừa canh cặn. Lúc đầu Nam Chi nghĩ khẩu phần ăn của anh chỉ có thế nhưng sau này nấu nhiều hơn anh vẫn ăn hết sạch, nửa đêm còn bị đầy bụng đến mức mặt tái xanh ở dưới lầu.
Sau khi Nam Chi phát hiện ra, thế là ngay trước mặt anh, cô mang đổ hết chỗ thức ăn thừa mà anh vẫn cho là còn mới. Anh tức đến mức suýt phải nhập viện lần nữa.
Cãi nhau vô lý nên cách làm hòa cũng kỳ lạ, chẳng biết là ai xuống nước trước, ai lên tiếng trước nhưng mà thôi kệ, dù sao cũng qua rồi.
Trước kia Nam Chi xem phim xong, Nam Chi thường tiện thể vào góc trung tâm thương mại mát xa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tống Thanh bảo không làm, không làm nhưng cuối cùng vẫn bị cô bế lên ghế mát xa, trả tiền xong thì nằm xuống tận hưởng, mỗi người được ba mươi phút.
Nằm ghế mát xa xong, thoải mái đi ra ngoài cùng nhau đi ăn Haidilao.
Trước khi đi, cô còn tranh luận với anh, nói rằng mỗi lần anh đi lượm phế liệu, bán phế liệu cô đều đi theo anh, nên anh phải đi ăn uống, đi chơi cùng cô, để cô có thể thỏa mãn được sở thích của mình.
Thật ra nhặt phế liệu là cách để cô giải tỏa áp lực, tiền bán phế liệu cũng đều do cô giữ, sau đó dùng để mua đồ ăn, mua trà sữa để uống, cô hoàn toàn không ngại thậm chí còn rất vui vẻ, nhưng điều này cô sẽ không nói cho Tống Thanh biết.
Nhưng Tống Thanh nghe lại thấy rất có lý, thế là cũng ngoan ngoãn đi theo cô.
Hôm nay anh đã bận rộn cả ngày, tài khoản của Nam Chi nhận được hơn năm nghìn tệ, con số này vẫn không ngừng tăng lên, bây giờ chắc đã lên đến sáu nghìn tệ rồi, sắp lên tới con số bảy nghìn tệ rồi.
Gói phần mềm của anh mỗi tháng chỉ hai tệ, nghĩa là có hơn ba nghìn khách hàng đang sử dụng phần mềm của anh. Tuy rằng sau này, vì không thể vận hành và bảo trì do số lượng khách quá lớn, anh tăng giá lên chín tệ chín một tháng, một số người dừng lại nhưng vẫn còn rất nhiều người tiếp tục mua.
Một số người cảm thấy phần mềm của anh rất hữu dụng, có thể tự do bày tỏ ý kiến ở những nơi dễ gây tranh cãi mà không sợ bị công kích.
Một số khác thì góp ý, bảo rằng dù thế nào đi nữa, họ cũng đã từng bị chửi theo đủ kiểu biến tấu khác nhau.
Bản thân anh vô cùng chân thành lắng nghe ý kiến khách hàng, cơ bản là ai góp ý anh cũng đọc qua, khi khách hàng thấy ý kiến của mình được coi trọng và thực sự được phản hồi bằng hành động, họ cảm thấy mình được quan tâm, rồi truyền miệng cho nhau, hoặc tiện miệng giới thiệu phần mềm này lên các nền tảng khác, khiến nó càng thêm nổi.
Khi xem phim anh cũng tranh thủ thời gian trả lời các vấn đề, khi đi mát xa cũng thế, đi ăn tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Vậy mà anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ chuyện tại sao cô không uống trà gừng đường đỏ mà cứ phải uống trà sữa bên ngoài, rốt cuộc trà sữa ở ngoài có gì ngon hơn trà anh pha.
Nam Chi uống không hết hai ly trà sữa, còn lại hơn nửa nên anh mới uống tiếp, vừa uống vừa so sánh với vị sữa gừng đường đỏ, muốn xem thử hai cái khác nhau chỗ nào.
Uống xong, anh lại tiếp tục tranh thủ thời gian rảnh để bảo trì, hỗ trợ khách hàng, dù bận như thế nhưng anh vẫn vui vẻ chạy theo cô khắp nơi, còn bị cô hãm hại nữa.
Vậy mà Tống Thanh cũng cảm thấy không có chỗ nào sai, gật đầu đồng ý nói: “Được.”
Cô hẹn anh ra ngoài, kéo anh đi ăn Haidilao, cuối cùng để anh thanh toán, mà anh lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Chưa hết, cô còn dụ dỗ anh, bảo quản lý tiền cho anh cực lắm, nên anh phải mua thêm quà cho cô, thế là anh lại ngoan ngoãn dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình trả tiền cho cô.
Cô mua một con búp bê to hơn cả người thật.
Búp bê to như vậy, chiếm mất một chỗ ngồi, khi Nam Chi ôm búp bê, kéo cửa ghế phụ ra, mới phát hiện anh đang ở phía sau, tay nắm chặt tay vịn xe lăn, chân mày cau lại, như thể bị chiếm chỗ, trông có vẻ không tình nguyện lắm.
Thật ra vị trí đó quả thật vẫn luôn là chỗ anh thường ngồi.
Tất nhiên Nam Chi sẽ không để búp bê chiếm chỗ của anh, chẳng qua cô lười mở cửa sau nên muốn nhét búp bê từ ghế trước ra ghế sau mà thôi. Anh thấy vậy nên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giãn ra rất nhiều, đợi cô tới gần mới giơ tay lên để cô bế lên ghế phụ.
Sau khi Nam Chi chuẩn bị xong cho anh, rồi ra sau để cất xe lăn lên, anh thì tự mình thắt dây an toàn lại, ngoại trừ những lúc cần thiết anh không để cô phải bận tâm về mình một chút nào, hai người cứ thế an toàn trở về nhà.
Trước khi xuống xe, anh nhìn thoáng qua ghế phụ. Trước đây, cô từng đặt vài món đồ nhỏ cố định ở vị trí này, trông tinh xảo nhưng thật ra lại không thích hợp cho người ngồi, nếu xảy ra sự cố, chúng sẽ trở thành những lưỡi dao gây thương tích đầu tiên.
Lúc ấy chắc cô không định chở ai trên ghế phụ, nên mới gắn chúng vào khoảng cách vừa tầm tay với.
Bây giờ cô đã gỡ sạch, ngay lần thứ hai anh ngồi ở ghế lái phụ đã không còn thấy chúng ở đâu nữa.
Nam Chi là một người sẽ nhìn anh, quan tâm đến anh, hơn nữa sẽ âm thầm điều chỉnh vì anh.
Anh bình thường như thế, cũng có người nhận ra, sau đó ghi nhớ trong lòng.
Tống Thanh thật sự rất vừa lòng với hiện tại, nếu cô chịu uống sữa gừng đường đỏ mà anh điều chỉnh công thức mấy lần thì càng tốt hơn nhiều.
Hơn mười giờ tối, hai người bình an trở về phòng.
Buổi tối chẳng có gì để chơi vui, cô tự tìm niềm vui bằng cách chọc ghẹo Tống Thanh.
Con người thì luôn phải tự tìm niềm vui cho bản thân mà.
Lúc đầu, anh đang yên ổn đi thu quần áo trong phòng giặt, thu xong quần áo của mình thì đặt trong phòng khách nhỏ, còn quần áo của cô thì cầm đi đưa cho cô. Khi bước ra, nhìn thấy cô cầm theo hộp thuốc, anh vẫn chưa kịp hiểu ra, đến lúc nhận thức được thì đã ném quần áo lên ghế sô pha quay đầu bỏ trốn.
Nam Chi ra tay hơi chậm nên anh đã chạy được một đoạn, từ phòng bếp đến phòng giặt quần áo, vừa tính khóa cửa kính, Nam Chi đã nhanh chân chắn trước một bước, tay cũng nhanh chóng kéo áo anh, để cho anh mở cửa ra.
Bế anh xuống khỏi xe lăn, để xe lăn lại trong bếp, thế là anh không thể chạy nữa. Anh cũng hiểu điều đó, nên bây giờ ngoan ngoãn để cô ôm về giường, chuẩn bị xử lý vết thương.
Anh trốn vào trong giường, viện cớ nói mình đã tự xử lý rồi.
Nam Chi vừa kéo anh ra, vừa nói: “Để tôi xem nào.”
Trong lúc giằng co, quần bị kéo căng lên, chạm vào vết thương, khiến anh đột ngột ngã xuống, lúc này anh mới chịu an phận., bị cô lôi lại, xoay người nằm sấp, bị ấn xuống giường, để cô kiểm tra vết thương.
Vừa xem vừa bảo: “Không được trốn bác sĩ nghe chưa.”
“Cậu phải tin tưởng vào năng lực chuyên môn của nhân viên y tế bọn tôi.”
Dù thật ra cô đã chẳng phải người làm trong ngành y từ lâu rồi, nên cái gọi là chuyên môn cũng bị vứt đi lâu rồi.
“Vết thương kiểu này còn muốn tự mình xử lý à, xử lý mà không tốt, miệng vết thương trở xấu, bị nhiễm trùng, cậu còn muốn tự làm nữa không?”
Cô chỉ đang cố tình hù dọa anh thôi.
“Yên tâm đi, nội tâm tôi cứng như sắt, tim như bê tông bọc thép, tuyệt đối không có suy nghĩ khác đâu.”
Cuối cùng, Tống Thanh vẫn bị cô thuyết phục, không còn giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm mép giường, chấp nhận số phận và nhận sự rửa tội của cô.
Lần này xử lý còn tỉ mỉ hơn cả lần trước, nhưng cũng giống lần trước, cô không đeo găng tay, nên cảm giác chạm vào da thịt rõ ràng.
Tống Thanh nhắm mắt, tự an ủi mình.
Trước mặt nhân viên y tế, không có phân biệt nam nữ, chỉ coi mình như một cái xác mà thôi.
Gần mười một giờ đêm, Nam Chi trêu chọc anh xong mới đi ngủ, khác với mọi khi, lần này cô không khóa cửa. Và khi ngủ rồi, cô sẽ nhận được hai vị khách mèo nhỏ ghé thăm.
Mèo con có sự chấp niệm rất lớn với những nơi chúng không thể khám phá, chúng thường xuyên cào cửa phòng cô đòi vào.
Bình thường cô chỉ có thể giả vờ không biết, nền gạch lạnh lẽo, chẳng bao lâu chúng sẽ không chịu được mà chạy xuống lầu, ấm ức chui vào lòng Tống Thanh.
Giờ cửa mở rồi, chắc chắn hai con mèo sẽ mò vào trong.
Nam Chi cố ý rời đi ngay trước mặt hai con mèo. Mèo có thói quen đuổi theo người, nhưng có lẽ đã bị từ chối quá nhiều lần, nên khi cô vừa vào phòng, chúng vẫn chưa đến.
Chờ mãi, chờ đến khi đèn tắt, cả phòng tối om, cô sắp chìm vào giấc ngủ thì cuối cùng cảm thấy có thứ gì đó mềm mại, lông xù áp sát mình. Nhờ ánh sáng yếu ớt từ tầng một hắt lên, cô nhìn thấy chẳng phải là hai con mèo hay sao.
Chúng thường xuất hiện cùng nhau, mèo đen đã đến thì mèo trắng cũng sẽ nhanh chóng có mặt. Quả nhiên, cô vén chăn lên liền nhìn thấy mèo trắng.
Tuy mèo đen trông có hơi lớn một chút nhưng lại là mèo nữ, còn mèo trắng thì gầy, nghịch ngợm, hoạt bát này lại là mèo nam, ở giới mèo, con nam đều dính con nữ.
Nam Chi thỏa mãn ôm chúng ngủ mất, có lẽ vì ngày mai không cần dậy sớm, cũng không cần bận tâm ngủ ngon hay không. Cô ngoài ý muốn cảm thấy tiếng mèo kêu meo meo trong cổ họng thật dễ nghe. Cô chìm trong âm thanh ấy, ngủ một giấc thật sâu.
Hơn nữa, giấc ngủ này vô cùng ngon, chỉ là đến nửa đêm, cô phát hiện hai con mèo đã xuống tầng. Lúc đó, cô dậy đi vệ sinh, người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không muốn sau khi tỉnh hẳn rồi lại khó ngủ tiếp, làm thay đổi lịch sinh hoạt sau này, nên chỉ đành đau lòng nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, bởi vì tối qua ngủ sớm nên cô cũng dậy sớm hơn, khoảng mười giờ sáng đã mở mắt.
Nhìn xuống tầng thì thấy Tống Thanh lại đang làm việc, dường như lúc nào anh cũng dậy sớm hơn cô một chút.
Sau khi Nam Chi rửa mặt xong, lạch bạch chạy xuống tầng, đến phòng khách nhỏ của Tống Thanh, quả nhiên thấy hai con mèo đang cuộn tròn trong chăn của anh.
Rõ ràng anh đã ra ngoài, đang nấu ăn trong bếp, vậy mà chúng vẫn thích ngủ trên giường anh hơn.
Lúc Tống Thanh nấu xong bữa sáng xong đi ra, thì nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Chi đứng cạnh giường anh, trừng mắt nhìn hai con mèo đầy uất ức.
Tống Thanh gọi cô ra ăn sáng. Khi cô rời đi, anh lặng lẽ bước vào, tắt chăn điện dưới lớp chăn đi.
Đêm qua, hai con mèo ở trên đó rất lâu mà không chịu xuống, anh đã đoán được là Nam Chi không đóng cửa, ngủ chung với chúng. Anh lại sợ chúng ngủ trên lầu quen rồi, ban ngày không chịu xuống, hoặc Nam Chi ôm chúng trên đó suốt không xuống nữa, nên đã tìm cách thu hút chúng về lại phòng mình.
Mèo ở đâu, Nam Chi ở đó.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi vẫn còn mơ mơ màng màng, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong mới ngồi xuống, cùng Tống Thanh dùng bữa ăn mà không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa này.
Ngủ có hơi lâu, nên phần trên của đồ ăn có chút khô lại nhưng cũng không đến nỗi nào.
So với bánh mì nhỏ thì còn ngon hơn nhiều, tóm lại Nam Chi vẫn vui vẻ thưởng thức xong bữa cơm này.
Sau khi dọn dẹp chén bát xong, cô ngồi một bên tìm kiếm chỗ vui chơi gần đây, hiếm khi không phải đi làm, tất nhiên là phải tranh thủ đi chơi một lần. Giờ này, không quá sớm cũng chẳng quá muộn, chỉ có thể đi xem phim hoặc ra trung tâm thương mại dạo một vòng.
Còn về phần Tống Thanh, anh không có ý kiến gì mà có ý kiến cũng vô dụng thôi nên đành chỉ có thể đi theo cô. Dù sao cô cũng chẳng thể thiếu anh được, giống như hồi trước khi ở cùng với bà nội.
Uống trà sữa, dạo chợ đêm, đi khắp nơi ăn uống, đi xem concert, tham gia triển lãm truyện tranh tất cả đều phải có mặt, dù hồi đó bà nội thường nói, cái bộ xương già của bà sắp bị cô hành cho rã rời rồi.
Nhưng trong mắt là ý cười rạng rỡ, rõ ràng trong lòng đang rất vui vẻ.
Trước mặt cô thì bà cứ cằn nhằn là phí tiền, bảo cô tự đi chơi đi, bà đã lớn tuổi rồi không chạy nổi theo những thứ hợp thời này. Nhưng đến khi gặp mấy bà cụ trong thôn lại cứ khoe rằng, cháu gái tôi mua cho tôi đấy, cháu gái tôi dẫn tôi đi tham gia triển lãm truyện tranh này, toàn mấy đứa nhỏ chơi thôi, chỗ đấy rộng lắm, mệt chết tôi rồi.
Cháu gái tôi nhất quyết đòi đưa tôi đi ăn lẩu, chỉ là mấy món đồ ăn nhúng vào nước sôi thôi mà, ở nhà cũng làm được nhưng cháu tôi cứ bảo ăn ở bên ngoài ngon hơn nhiều.
Những chuyện như thế nhiều vô kể.
Có rất nhiều lúc Tống Thanh gần như giống hệt bà nội cô, ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng lần nào cô nói muốn đi đâu anh đều lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng. Nam Chi còn chưa sửa soạn xong thì bên kia anh đã kết thúc công việc, ăn mặc chỉnh tề, sẵn sàng chờ xuất phát, thậm chí còn phải chờ ngược lại cô.
Mỗi lần dẫn anh ra ngoài ăn, anh đều giống như bà nội cô, đều bày ra dáng vẻ như đang nghĩ muốn xem thử con yêu tinh nào dụ dỗ khiến cô không chịu ăn cơm nhà mà cứ nhất quyết phải ra ngoài ăn.
Anh không hay ra ngoài, cũng sẽ không khoe với người khác như bà nội cô nhưng nếu cô mua mũ cho anh, anh ra ngoài sẽ đội nó, đồ ăn uống cũng sẽ phải ăn hết sạch sẽ mới thôi, những món đồ khác đều được cất giữ cẩn thận, sắp xếp gọn gàng và rất trân trọng nó.
Cho nên chắc anh cũng không ghét mấy chuyện này.
Chính xác mà nói, là con người ai cũng sẽ có hứng thú với những nơi mà mình chưa từng qua, những món mà mình chưa từng ăn, muốn khám phá. Tống Thanh cũng là người như thế đương nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút băn khoăn, ngồi trên xe lăn cũng không tiện lắm.
Quả thật ngồi trên xe lăn không tiện thật, nhưng cô không chê phiền phức, trước kia lúc bà nội cảm thấy mệt mỏi, cô còn cõng bà nội đi nữa thì bây giờ cũng chỉ là đẩy xe lăn thôi mà.
Đi trung tâm thương mại thực ra cũng chẳng có gì vất vả, chỉ cần bế anh và xe lăn lên xe, rồi xuống xe lại bế xuống là được.
Tống Thanh thật sự rất giống bà nội của cô. Trước kia mỗi lần đi ra ngoài bà nội đều sợ cô đói bụng, khát nước, nhất định phải mang theo đồ ăn thức uống, còn nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không ngon bằng đồ bà làm.
Trong suy nghĩ của cô, giống như khắp nơi trên thế giới này đều đang muốn hãm hại cháu gái bà, cho nên đồ ăn thức uống đều chỉ có thể ăn đồ của bà làm.
Bây giờ Tống Thanh tốt hơn một chút, biết cô ra ngoài sẽ đi ăn đồ ăn ngon, nhưng vẫn pha trà sữa gừng đường đỏ, pha sẵn một ly đầy mới xuất phát.
Vốn dĩ anh không thích uống loại trà này, toàn pha để cho cô uống.
Nam Chi thích trà sữa, nhưng không thích mùi gừng đường đỏ, nhưng nghĩ đến chuyện này tốt cho sức khỏe nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ ráng uống mất ngụm. Thế nên bây giờ dù ở nhà hay ra ngoài, anh đều pha thứ này cho cô, cũng xem như có lòng mà anh còn đặc biệt pha thêm sữa nóng mà cô thích nữa.
Gương mặt của Tống Thanh khi ấy thật sự đẹp vô cùng.
Ban đầu là ngơ ngác nhìn cô, nhưng ngay sau đó thì hoàn hồn lại, đôi mắt mở to, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mất mát, còn ẩn chút oán trách nho nhỏ.
Từ khóe mắt Nam Chi nhìn thấy biểu cảm này của anh nhưng cô giả vờ làm như không biết, gục mặt lên bàn đá cẩm thạch, cười như một kẻ bị bệnh tâm thần, nhân viên pha trà sữa xong thì đưa cho cô còn nhìn cô bằng một nét mặt vô cùng khó hiểu.
Sau khi Nam Chi nhận lấy trà sữa, cô cố ý đưa cho cái người vốn kỵ đồ ăn thức uống bên ngoài, lúc nào cũng thấy không sạch sẽ như anh cầm lấy.
Biểu cảm của người đó có thể tưởng tượng được.
Từ đầu đến cuối anh đều không thể hiểu nổi, rõ ràng là không ngon bằng anh pha vậy mà cô cứ nhất quyết phải uống đồ uống của người khác làm thế?
Rốt cuộc thì nó ngon ở chỗ nào chứ?
Lúc lên xe và xuống xe đều do Nam Chi bế anh, nhưng khi vào rạp phim thì có nhân viên chủ động giúp đỡ cô, mỗi người một bên khiêng anh qua bậc thang rồi đưa anh vào chỗ ngồi.
Vị trí cô chọn có bệ đỡ, còn nằm ở ngoài rìa, vừa đủ chỗ để xe lăn lại có rất nhiều không gian cho người khác qua lại.
Dù có thể ngồi trên xe lăn xem phim nhưng Nam Chi vẫn bế anh ra, đặt vào trên ghế ngồi của rạp phim để anh có thể cảm nhận được cảm giác của một người bình thường khi ngồi xem phim sẽ là như thế nào.
Nhưng Tống Thanh lại không chú ý đến điều này, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nghĩ thông được, suy nghĩ ấy cứ mắc kẹt mãi trong đầu anh, nhìn chằm chằm hai ly trà sữa gương mặt đầy vẻ tủi thân nho nhỏ.
Ngoài miệng Nam Chi không nói gì nhưng lúc rạp phim tắt đèn, nơi mà anh không nhìn thấy khóe môi cô lại nhếch lên tận trời.
Cô rất thích bắt nạt Tống Thanh, bắt nạt thành công rồi thì lại vô cùng vui vẻ.
Bộ phim này bình thường, không có gì đặc biệt khiến cô ấn tượng, nhưng phản ứng của Tống Thanh thì có.
Nam Chi mua hai ly trà sữa, đương nhiên là có cả phần của anh nhưng anh giận dỗi hoặc nói đúng hơn là vốn chẳng thích uống nên chẳng động vào. Nam Chi uống hết phần của mình, nên đưa tay đòi uống luôn ly của Tống Thanh.
Người này lại không muốn cho cô uống trà sữa hoài, thế không tốt cho sức khỏe của cô thế là lén lút đưa cô ly trà gừng đường đỏ mà anh mang theo. Nhưng Nam Chi nhất quyết không chịu uống, bắt anh phải đưa cho cô ly trà sữa kia.
Rõ ràng ly trà sữa đặt ngay giữa hai người, cô tự lấy cũng được, nhưng cô không. Cô cứ muốn Tống Thanh tự tay đưa những thứ mà anh cho là không lành mạnh này cho mình.
Không uống trà gừng đường đỏ anh pha, chỉ uống thứ mà trong mắt anh là nước béo cho dân văn phòng này.
Tống Thanh càng thêm uất ức, mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn đưa cho cô.
Khi ấy, bộ phim trước mắt vẫn đang chiếu, ánh sáng không quá tối, tất cả những biểu cảm nhỏ của anh đều lọt vào mắt Nam Chi. Cô giả vờ cúi đầu uống trà sữa, thực ra là lén cười sau lưng anh.
Đương nhiên, cũng không thể bắt nạt anh quá đáng. Thế nên đến cuối phim, cô vẫn uống mấy ngụm trà gừng đường đỏ của anh, lúc này sắc mặt anh mới dần dần dịu lại.
Tâm trạng Nam Chi rất vui vẻ, cô cảm thấy bắt nạt anh thật sự rất vui vẻ.
Bình thường người này rất thông minh, có thể kiếm được tiền trong mạng xã hội đầy tính biến động này, có thể chen chân vào thế giới nhỏ bé đấy bằng những video ngắn được tạo dựng bởi anh, còn có thể một mình phát triển phần mềm đã đủ khiến anh giỏi hơn rất nhiều người rồi.
Bình thường khi đi chợ mua đồ ăn nếu mua nhiều đồ, để tính nhầm tiền thì Nam Chi cũng không thể nhận ra, nhưng Tống Thanh chỉ cần nghe qua là có thể tính nhẩm ngay, phát hiện bị tính dư mười một tệ.
Ông chủ còn cãi không chịu thừa nhận, thế là anh lại tính lại từng món một, bao nhiêu đồ vậy mà anh đều nhớ rõ giá.
Chẳng ai có thể lừa được anh, cái gì giá thế nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tính thừa dù chỉ một xu cũng không thể được, thỉnh thoảng còn ép người ta cho thêm vài cọng hành, vài củ tỏi, rất khéo léo.
Vậy mà chỉ riêng việc ở cạnh cô, ngay cả việc bản thân kiếm được bao nhiêu tiền, còn lại bao nhiêu anh cũng chẳng rõ.
Còn luôn bị cô bắt nạt.
Có lúc Nam Chi cũng thấy mình quá đáng, anh thì cứ lặng lẽ chịu đựng, chẳng giống cái người đi chợ cãi lý từng hào kia chút nào.
Nhiều lần bị cô chọc tức đến mức mắt đỏ cả lên, nhưng cũng không nói gì, hôm sau vẫn sinh hoạt như bình thường.
Hai người đều là con người, lại lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau nên cách suy nghĩ về mọi thứ đương nhiên cũng sẽ khác nhau, chỉ là phần lớn thời gian cả hai đều tự nhường nhịn lẫn nhau mà thôi.
Ngày hôm trước có thể cãi nhau đến mức chẳng ai thèm nói với ai câu nào, nhưng hôm sau anh đã lạnh lùng hỏi cô ăn gì, thì cô lại lạnh lùng nói canh trứng.
Anh lạnh lùng đi làm canh trứng cho cô, cô lại lạnh lùng ăn hết, ăn một lúc chẳng biết sao hai người lại bình thường trở lại sau đó lại hòa nhau.
Mà hai người cãi nhau chẳng có lý do gì to tát cả. Anh cứ khăng khăng phải ăn hết cơm thừa canh cặn. Lúc đầu Nam Chi nghĩ khẩu phần ăn của anh chỉ có thế nhưng sau này nấu nhiều hơn anh vẫn ăn hết sạch, nửa đêm còn bị đầy bụng đến mức mặt tái xanh ở dưới lầu.
Sau khi Nam Chi phát hiện ra, thế là ngay trước mặt anh, cô mang đổ hết chỗ thức ăn thừa mà anh vẫn cho là còn mới. Anh tức đến mức suýt phải nhập viện lần nữa.
Cãi nhau vô lý nên cách làm hòa cũng kỳ lạ, chẳng biết là ai xuống nước trước, ai lên tiếng trước nhưng mà thôi kệ, dù sao cũng qua rồi.
Trước kia Nam Chi xem phim xong, Nam Chi thường tiện thể vào góc trung tâm thương mại mát xa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tống Thanh bảo không làm, không làm nhưng cuối cùng vẫn bị cô bế lên ghế mát xa, trả tiền xong thì nằm xuống tận hưởng, mỗi người được ba mươi phút.
Nằm ghế mát xa xong, thoải mái đi ra ngoài cùng nhau đi ăn Haidilao.
Trước khi đi, cô còn tranh luận với anh, nói rằng mỗi lần anh đi lượm phế liệu, bán phế liệu cô đều đi theo anh, nên anh phải đi ăn uống, đi chơi cùng cô, để cô có thể thỏa mãn được sở thích của mình.
Thật ra nhặt phế liệu là cách để cô giải tỏa áp lực, tiền bán phế liệu cũng đều do cô giữ, sau đó dùng để mua đồ ăn, mua trà sữa để uống, cô hoàn toàn không ngại thậm chí còn rất vui vẻ, nhưng điều này cô sẽ không nói cho Tống Thanh biết.
Nhưng Tống Thanh nghe lại thấy rất có lý, thế là cũng ngoan ngoãn đi theo cô.
Hôm nay anh đã bận rộn cả ngày, tài khoản của Nam Chi nhận được hơn năm nghìn tệ, con số này vẫn không ngừng tăng lên, bây giờ chắc đã lên đến sáu nghìn tệ rồi, sắp lên tới con số bảy nghìn tệ rồi.
Gói phần mềm của anh mỗi tháng chỉ hai tệ, nghĩa là có hơn ba nghìn khách hàng đang sử dụng phần mềm của anh. Tuy rằng sau này, vì không thể vận hành và bảo trì do số lượng khách quá lớn, anh tăng giá lên chín tệ chín một tháng, một số người dừng lại nhưng vẫn còn rất nhiều người tiếp tục mua.
Một số người cảm thấy phần mềm của anh rất hữu dụng, có thể tự do bày tỏ ý kiến ở những nơi dễ gây tranh cãi mà không sợ bị công kích.
Một số khác thì góp ý, bảo rằng dù thế nào đi nữa, họ cũng đã từng bị chửi theo đủ kiểu biến tấu khác nhau.
Bản thân anh vô cùng chân thành lắng nghe ý kiến khách hàng, cơ bản là ai góp ý anh cũng đọc qua, khi khách hàng thấy ý kiến của mình được coi trọng và thực sự được phản hồi bằng hành động, họ cảm thấy mình được quan tâm, rồi truyền miệng cho nhau, hoặc tiện miệng giới thiệu phần mềm này lên các nền tảng khác, khiến nó càng thêm nổi.
Khi xem phim anh cũng tranh thủ thời gian trả lời các vấn đề, khi đi mát xa cũng thế, đi ăn tất nhiên cũng không ngoại lệ rồi.
Vậy mà anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ chuyện tại sao cô không uống trà gừng đường đỏ mà cứ phải uống trà sữa bên ngoài, rốt cuộc trà sữa ở ngoài có gì ngon hơn trà anh pha.
Nam Chi uống không hết hai ly trà sữa, còn lại hơn nửa nên anh mới uống tiếp, vừa uống vừa so sánh với vị sữa gừng đường đỏ, muốn xem thử hai cái khác nhau chỗ nào.
Uống xong, anh lại tiếp tục tranh thủ thời gian rảnh để bảo trì, hỗ trợ khách hàng, dù bận như thế nhưng anh vẫn vui vẻ chạy theo cô khắp nơi, còn bị cô hãm hại nữa.
Vậy mà Tống Thanh cũng cảm thấy không có chỗ nào sai, gật đầu đồng ý nói: “Được.”
Cô hẹn anh ra ngoài, kéo anh đi ăn Haidilao, cuối cùng để anh thanh toán, mà anh lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Chưa hết, cô còn dụ dỗ anh, bảo quản lý tiền cho anh cực lắm, nên anh phải mua thêm quà cho cô, thế là anh lại ngoan ngoãn dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình trả tiền cho cô.
Cô mua một con búp bê to hơn cả người thật.
Búp bê to như vậy, chiếm mất một chỗ ngồi, khi Nam Chi ôm búp bê, kéo cửa ghế phụ ra, mới phát hiện anh đang ở phía sau, tay nắm chặt tay vịn xe lăn, chân mày cau lại, như thể bị chiếm chỗ, trông có vẻ không tình nguyện lắm.
Thật ra vị trí đó quả thật vẫn luôn là chỗ anh thường ngồi.
Tất nhiên Nam Chi sẽ không để búp bê chiếm chỗ của anh, chẳng qua cô lười mở cửa sau nên muốn nhét búp bê từ ghế trước ra ghế sau mà thôi. Anh thấy vậy nên mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giãn ra rất nhiều, đợi cô tới gần mới giơ tay lên để cô bế lên ghế phụ.
Sau khi Nam Chi chuẩn bị xong cho anh, rồi ra sau để cất xe lăn lên, anh thì tự mình thắt dây an toàn lại, ngoại trừ những lúc cần thiết anh không để cô phải bận tâm về mình một chút nào, hai người cứ thế an toàn trở về nhà.
Trước khi xuống xe, anh nhìn thoáng qua ghế phụ. Trước đây, cô từng đặt vài món đồ nhỏ cố định ở vị trí này, trông tinh xảo nhưng thật ra lại không thích hợp cho người ngồi, nếu xảy ra sự cố, chúng sẽ trở thành những lưỡi dao gây thương tích đầu tiên.
Lúc ấy chắc cô không định chở ai trên ghế phụ, nên mới gắn chúng vào khoảng cách vừa tầm tay với.
Bây giờ cô đã gỡ sạch, ngay lần thứ hai anh ngồi ở ghế lái phụ đã không còn thấy chúng ở đâu nữa.
Nam Chi là một người sẽ nhìn anh, quan tâm đến anh, hơn nữa sẽ âm thầm điều chỉnh vì anh.
Anh bình thường như thế, cũng có người nhận ra, sau đó ghi nhớ trong lòng.
Tống Thanh thật sự rất vừa lòng với hiện tại, nếu cô chịu uống sữa gừng đường đỏ mà anh điều chỉnh công thức mấy lần thì càng tốt hơn nhiều.
Hơn mười giờ tối, hai người bình an trở về phòng.
Buổi tối chẳng có gì để chơi vui, cô tự tìm niềm vui bằng cách chọc ghẹo Tống Thanh.
Con người thì luôn phải tự tìm niềm vui cho bản thân mà.
Lúc đầu, anh đang yên ổn đi thu quần áo trong phòng giặt, thu xong quần áo của mình thì đặt trong phòng khách nhỏ, còn quần áo của cô thì cầm đi đưa cho cô. Khi bước ra, nhìn thấy cô cầm theo hộp thuốc, anh vẫn chưa kịp hiểu ra, đến lúc nhận thức được thì đã ném quần áo lên ghế sô pha quay đầu bỏ trốn.
Nam Chi ra tay hơi chậm nên anh đã chạy được một đoạn, từ phòng bếp đến phòng giặt quần áo, vừa tính khóa cửa kính, Nam Chi đã nhanh chân chắn trước một bước, tay cũng nhanh chóng kéo áo anh, để cho anh mở cửa ra.
Bế anh xuống khỏi xe lăn, để xe lăn lại trong bếp, thế là anh không thể chạy nữa. Anh cũng hiểu điều đó, nên bây giờ ngoan ngoãn để cô ôm về giường, chuẩn bị xử lý vết thương.
Anh trốn vào trong giường, viện cớ nói mình đã tự xử lý rồi.
Nam Chi vừa kéo anh ra, vừa nói: “Để tôi xem nào.”
Trong lúc giằng co, quần bị kéo căng lên, chạm vào vết thương, khiến anh đột ngột ngã xuống, lúc này anh mới chịu an phận., bị cô lôi lại, xoay người nằm sấp, bị ấn xuống giường, để cô kiểm tra vết thương.
Vừa xem vừa bảo: “Không được trốn bác sĩ nghe chưa.”
“Cậu phải tin tưởng vào năng lực chuyên môn của nhân viên y tế bọn tôi.”
Dù thật ra cô đã chẳng phải người làm trong ngành y từ lâu rồi, nên cái gọi là chuyên môn cũng bị vứt đi lâu rồi.
“Vết thương kiểu này còn muốn tự mình xử lý à, xử lý mà không tốt, miệng vết thương trở xấu, bị nhiễm trùng, cậu còn muốn tự làm nữa không?”
Cô chỉ đang cố tình hù dọa anh thôi.
“Yên tâm đi, nội tâm tôi cứng như sắt, tim như bê tông bọc thép, tuyệt đối không có suy nghĩ khác đâu.”
Cuối cùng, Tống Thanh vẫn bị cô thuyết phục, không còn giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm mép giường, chấp nhận số phận và nhận sự rửa tội của cô.
Lần này xử lý còn tỉ mỉ hơn cả lần trước, nhưng cũng giống lần trước, cô không đeo găng tay, nên cảm giác chạm vào da thịt rõ ràng.
Tống Thanh nhắm mắt, tự an ủi mình.
Trước mặt nhân viên y tế, không có phân biệt nam nữ, chỉ coi mình như một cái xác mà thôi.
Gần mười một giờ đêm, Nam Chi trêu chọc anh xong mới đi ngủ, khác với mọi khi, lần này cô không khóa cửa. Và khi ngủ rồi, cô sẽ nhận được hai vị khách mèo nhỏ ghé thăm.
Mèo con có sự chấp niệm rất lớn với những nơi chúng không thể khám phá, chúng thường xuyên cào cửa phòng cô đòi vào.
Bình thường cô chỉ có thể giả vờ không biết, nền gạch lạnh lẽo, chẳng bao lâu chúng sẽ không chịu được mà chạy xuống lầu, ấm ức chui vào lòng Tống Thanh.
Giờ cửa mở rồi, chắc chắn hai con mèo sẽ mò vào trong.
Nam Chi cố ý rời đi ngay trước mặt hai con mèo. Mèo có thói quen đuổi theo người, nhưng có lẽ đã bị từ chối quá nhiều lần, nên khi cô vừa vào phòng, chúng vẫn chưa đến.
Chờ mãi, chờ đến khi đèn tắt, cả phòng tối om, cô sắp chìm vào giấc ngủ thì cuối cùng cảm thấy có thứ gì đó mềm mại, lông xù áp sát mình. Nhờ ánh sáng yếu ớt từ tầng một hắt lên, cô nhìn thấy chẳng phải là hai con mèo hay sao.
Chúng thường xuất hiện cùng nhau, mèo đen đã đến thì mèo trắng cũng sẽ nhanh chóng có mặt. Quả nhiên, cô vén chăn lên liền nhìn thấy mèo trắng.
Tuy mèo đen trông có hơi lớn một chút nhưng lại là mèo nữ, còn mèo trắng thì gầy, nghịch ngợm, hoạt bát này lại là mèo nam, ở giới mèo, con nam đều dính con nữ.
Nam Chi thỏa mãn ôm chúng ngủ mất, có lẽ vì ngày mai không cần dậy sớm, cũng không cần bận tâm ngủ ngon hay không. Cô ngoài ý muốn cảm thấy tiếng mèo kêu meo meo trong cổ họng thật dễ nghe. Cô chìm trong âm thanh ấy, ngủ một giấc thật sâu.
Hơn nữa, giấc ngủ này vô cùng ngon, chỉ là đến nửa đêm, cô phát hiện hai con mèo đã xuống tầng. Lúc đó, cô dậy đi vệ sinh, người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không muốn sau khi tỉnh hẳn rồi lại khó ngủ tiếp, làm thay đổi lịch sinh hoạt sau này, nên chỉ đành đau lòng nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, bởi vì tối qua ngủ sớm nên cô cũng dậy sớm hơn, khoảng mười giờ sáng đã mở mắt.
Nhìn xuống tầng thì thấy Tống Thanh lại đang làm việc, dường như lúc nào anh cũng dậy sớm hơn cô một chút.
Sau khi Nam Chi rửa mặt xong, lạch bạch chạy xuống tầng, đến phòng khách nhỏ của Tống Thanh, quả nhiên thấy hai con mèo đang cuộn tròn trong chăn của anh.
Rõ ràng anh đã ra ngoài, đang nấu ăn trong bếp, vậy mà chúng vẫn thích ngủ trên giường anh hơn.
Lúc Tống Thanh nấu xong bữa sáng xong đi ra, thì nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Chi đứng cạnh giường anh, trừng mắt nhìn hai con mèo đầy uất ức.
Tống Thanh gọi cô ra ăn sáng. Khi cô rời đi, anh lặng lẽ bước vào, tắt chăn điện dưới lớp chăn đi.
Đêm qua, hai con mèo ở trên đó rất lâu mà không chịu xuống, anh đã đoán được là Nam Chi không đóng cửa, ngủ chung với chúng. Anh lại sợ chúng ngủ trên lầu quen rồi, ban ngày không chịu xuống, hoặc Nam Chi ôm chúng trên đó suốt không xuống nữa, nên đã tìm cách thu hút chúng về lại phòng mình.
Mèo ở đâu, Nam Chi ở đó.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 75: Mèo ở đâu
10.0/10 từ 31 lượt.