Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 73: Nghỉ việc (2)
90@-
Những chỗ không lộ ra ngoài cô đều đã kiểm tra qua rồi, không có bất kỳ vết thương nào ở dưới lớp quần áo cả.
Nhìn không thấy, nhưng cô nhìn thấy hai con mèo đang tùy ý ở trên đùi, trên vai, trước ngực anh, còn tùy ý ở sau lưng anh, nhiều máu như thế không thể nào không đau được, cho nên không phải ở trên người.
Thế cuối cùng là ở đâu?
Nam Chi đi với anh, ngồi vào bàn ăn, không còn tâm trạng để ăn cơm nữa bởi vì lực chú ý của cô đều trên người anh.
Cô gắp đồ ăn, vài lần cứ muốn nói rồi lại thôi, cô cũng không biết mình đang lo lắng chuyện gì, nhưng cuối cùng cô lại không hỏi điều gì hết.
Bên kia, Tống Thanh cũng đang chờ cô nói, nhưng anh chờ lâu thật lâu, chờ đến khi trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn. Cuối cùng anh vẫn phải lên tiếng trước: “Tôi đã nhìn thấy nội dung đăng trên tài khoản phụ của cô.”
“Nếu như muốn luyện tập thì cứ dùng người tôi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
Nam Chi ngẩn người, phản ứng đầu tiên là tìm lại nội dung trên tài khoản phụ của mình, xem thử bài đăng nào liên quan đến chuyện “Luyện tập”. Là ống thông tiểu của người bệnh kia.
Nam Chi dừng một chút, ngay lập tức hiểu ra miệng vết thương ở chỗ nào, nhưng lại dường như chẳng hiểu được.
Cô ngẩn người tại chỗ một lúc rồi mới thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa chén, lau sạch mặt bàn, làm xong tất cả những gì có thể. Sau đó xách hộp y tế lên, bảo Tống Thanh đi theo.
Tống Thanh nghe lời cô đi vào phòng khách nhỏ, hộp thuốc vừa mới được đặt lên trên mặt bàn, anh đã giống như lần trước, tự giác leo lên giường.
Dù sao cũng đang bị thương nên không có linh hoạt như lần trước, cẩn thận tránh được chỗ quan trọng, nằm lên giường.
Lần trước, anh còn dùng chăn che ngang ngực nhưng lần này, khi Nam Chi lấy dung dịch sát trùng ra, anh đã tự vén áo mình lên, để lộ phần bụng, thậm chí còn kéo quần xuống một chút nhưng cũng không kéo xuống hoàn toàn, vẫn còn che đi một phần.
Nam Chi là nhân viên y tế, trước mặt nhân viên y tế không phân biệt là nam hay nữ nhưng dù sao cũng là người khác phái, anh không thể để lộ ra hoàn toàn được.
Dù không kéo xuống hết, nhưng thế thôi cũng đủ để Nam Chi xác định được vị trí chảy máu.
Thì ra là ở đây.
So với vị trí vết thương, điều khiến Nam Chi ngạc nhiên hơn chính là hành động của anh.
Cô có hai tài khoản, ảnh đại diện giống nhau, tên cũng na ná, bản thân cô chỉ cần nhìn thoáng qua còn nhìn nhầm, hoặc thậm chí chẳng mấy khi để ý. Vậy nên cô chưa bao giờ cố ý giấu anh, cứ thoải mái sử dụng cả hai tài khoản lẫn lộn, nhưng không ngờ rằng anh lại để ý đến cả chuyện này.
Thậm chí anh cũng theo dõi những gì cô đăng.
Khi cô than vãn, bối rối, muốn tự tìm cách an ủi chính mình thì ở phía bên kia, chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi anh đã đưa ra quyết định rồi.
Vốn dĩ anh không phải kiểu người bốc đồng, trái lại còn giống như những tiểu thư khuê các thời cổ đại. Với những chuyện thế này, anh là người rất cẩn thận, quyết định này đối với anh mà nói chắc hẳn là chuyện rất khó khăn vậy mà anh vẫn làm, còn vô tình làm mình bị thương nữa.
Bỗng nhiên Nam Chi không biết nên nói gì.
Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy dường như cũng có một người quan tâm cô còn nhiều hơn những gì cô từng nghĩ.
Ngoại trừ bà nội, hơn cả ba mẹ và chị em ruột.
Con người không nên quá tham lam, đời này chỉ có một người thật lòng để quan tâm, để ý đến mình là đủ lắm rồi.
Nam Chi thấy thỏa mãn rồi.
Nét mặt cô khẽ thả lỏng, kéo chiếc ghế đẩu đặt ở góc phòng đến, ngồi xuống cạnh mép giường, chăm chú nhìn người nằm trên người.
Có lẽ do lạnh, cũng có thể do có chút phản kháng với chuyện sắp xảy ra nên Nam Chi thấy phần bụng phẳng lì kia có hơi phập phồng lên xuống.
Biên độ cử động lần này so với lần thoa kem dưỡng tay trước đó lớn hơn nhiều, có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng cứng của anh.
Cũng thành thế này rồi mà còn chưa chịu từ chối nữa.
Thái độ rất kiên quyết như thể sắp ra chiến trường.
Nam Chi không mang bao tay, cứ để tay không như thế vươn tay ra, nhẹ nhàng, khe khẽ chạm vào vùng bụng quá mức trắng nõn, nhẵn mịn kia.
Không biết có phải do tay của Nam Chi lạnh quá hay không, nhưng cái chạm nhẹ ấy như một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, khẽ khuấy động mặt nước, làm rối loạn nhịp thở ban đầu, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, rối loạn hơn.
Nam Chi cảm nhận được điều này rất rõ ràng, bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ nhìn anh cứ như một cô dâu nhỏ được cưới về trong xã hội cũ, sắp đến giờ động phòng trong đêm tân hôn.
Trùng hợp thay hôm nay ga giường lại là màu đỏ tươi.
Mùa đông cần thêm một lớp chăn lót giữ nhiệt nhưng chăn bà nội chuẩn bị cho cô đều là loại chăn dùng trong mùa xuân và mùa hè. Người lớn tuổi không có khái niệm dùng chăn bông dày, cho nên chăn mùa đông cơ bản đều là đồ được cô mua mới.
Cô từng mua một bộ ga có màu đen sọc ca rô, cũng từng mua một bộ hoa văn màu đỏ, nhưng vừa khéo là hôm nay anh lại dùng đúng bộ hoa văn màu đỏ ấy.
Giữa nền giường đỏ rực, anh càng giống một cô dâu nhỏ đang bị bắt nạt, bàn tay nắm chặt vạt áo, dáng vẻ xấu hổ, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, như muốn tránh đi ánh mắt cô.
Nam Chi thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tuy rằng ngay sau đó cô đã nghiêm mặt lại nhưng vẫn bị Tống Thanh nhìn thấy. Anh chỉnh lại mắt nhìn, nhìn sang phía cô, trong làn hơi ấm tỏa ra dưới ánh đèn mùa đông, ngơ ngác hỏi cô: “Cô cười gì thế?”
Nam Chi không thừa nhận: “Không có cười.”
Tống Thanh kéo tay áo của cô, còn nghiêm túc sửa lại: “Cô có cười.”
“Không có.” Nam Chi vẫn không thừa nhận, còn kéo tấm chăn bên cạnh, trùm lên đầu anh không để anh nhìn.
Tống Thanh cũng không kéo ra, lúc này đối với anh mà nói không nhìn còn thoải mái hơn là phải nhìn.
Dưới một lớp chăn, anh hít sâu một hơi, chờ Nam Chi làm việc, nhưng rất lâu sau đó cảm giác đau đớn vẫn chưa đến, chỉ thấy mấy đợt hơi lạnh lướt qua, hình như là cô đang bôi dung dịch sát trùng, vị trí là…
Là nơi anh bị cắt trúng.
Ở nơi thấp hơn một chút, cô kéo lên rồi bôi thuốc, sau đó dán thứ gì đó lên, cảm giác này chắc là đang dán miếng dán cá nhân.
Tống Thanh: “...”
Sau khi xử lý tốt vết thương, cảm giác đau đớn vẫn không đến, trái lại thứ chờ đợi anh là tiếng cô đang thu dọn lại hòm thuốc.
“Tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi, sau này sẽ không bắt cậu luyện tập cùng nữa.”
Nam Chi liếc nhìn vết thương đã được xử lý sạch sẽ, để lộ vùng da trắng hồng vốn có, rồi bổ sung một câu: “Sau này đừng tự làm đau mình như thế này nữa.”
Nói xong, cô kéo lưng quần lên cho anh, chỉnh lại ngay ngắn rồi mới bước đi.
Khi tiếng chân dần đi xa, Tống Thanh mới kéo chăn xuống, bỏ vạt áo xuống, ngồi dậy nhìn ra ngoài.
Nam Chi đang ở trong phòng khách, kiễng chân đặt hộp thuốc lên ngăn tủ gần tivi.
“Ngày mai cũng không cần dậy sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt, muốn ngủ thẳng một giấc đến bốn, năm giờ chiều.”
Cô nói vậy là để anh không phải dậy sớm mà lo chuyện ăn uống cho cô, mà cô cũng thật sự rất muốn nghỉ ngơi.
Làm ca đêm bao lâu nay, có khi còn kiêm luôn cả hai ca một lúc, ngày nào cũng bận rộn chẳng chút thời gian rảnh rỗi nào, tinh thần lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, đã một tháng rồi chưa được thả lỏng. Cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì mà nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Có thể là suy nghĩ kia xuất hiện trong đầu cô càng ngày càng mãnh liệt, đến khi nhìn thấy Tống Thanh vì muốn giúp cô luyện tập mà tự tay làm mình bị thương, nó đã đạt đến đỉnh điểm, khiến cô vô cùng kiên định hạ quyết tâm muốn từ chức, hoặc có thể nói là muốn bỏ trốn.
Một trăm mấy tệ tiền lương chẳng đáng để chờ người ta phê duyệt, chỉ cần chào hỏi một tiếng là được rồi.
Nam Chi cất xong hộp thuốc, chào Tống Thanh rồi lên tầng hai. Sau khi cô rửa mặt xong thì khóa cửa, để điện thoại ở chế độ im lặng.
Làm việc ở bệnh viện thì điện thoại lúc nào cũng phải mở 24/7, lúc nào cũng phải đảm bảo mình có thể nhận được điện thoại của bệnh viện ngay lập tức, ngay cả ngày lễ, ngày nghỉ đều chỉ có thể đi chơi ở nơi gần bệnh viện, không thể đi xa, nếu không khi cần mà không kịp quay về sẽ bị trừ lương.
Công việc bóc lột sức lao động này ai thích làm thì cứ làm.
Nam Chi nằm xuống giường, hiếm hoi lắm mới có một giấc ngủ không mộng mị, không trằn trọc. Cô nằm xuống ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa hôm sau mới dậy.
Tỉnh dậy thì tinh thần cũng rất tốt, bởi vì giấc ngủ của cô cũng vô cùng tốt.
Trời không sập, đất không lún, hậu quả của việc nghỉ việc cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ, trái lại cô còn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thì ra quyết định này là đúng đắn, chỉ vì đã gắn bó quá lâu, bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát này, cộng thêm tính cách dễ bị tổn thương tinh thần của cô mà ngày nào cũng suy đi nghĩ lại, lo trước lo sau quá nhiều thứ, mãi đến tận bây giờ cô mới thoát khỏi biển khổ.
Lẽ ra cô phải đưa ra quyết định này sớm hơn.
Nam Chi hít sâu một hơi, mở điện thoại ra xem tin nhắn trước.
Trước khi đi ngủ, cô đã nhắn cho y tá trưởng và giáo viên hướng dẫn, giáo viên không hề bất ngờ, bảo rằng với điều kiện của cô thì thật sự không đáng để phí hoài ở ngành y.
Y tá trưởng thì hỏi có phải do nhà kia không, nói rằng có thể điều chỉnh cho cô, nhưng cô từ chối, quyết tâm nghỉ việc.
Bởi vì hôm nay không có nhà này thì ngày mai cũng sẽ có nhà khác, môi trường ngành y bây giờ vốn là như vậy.
Trước đây, bọn họ còn từng thảo luận với nhau rằng nghề này không giữ nổi người, đã có biết bao nhiêu người bỏ đi, nếu bọn họ cũng rời đi nữa thì nhân lực ngành y càng ngày càng ít. Sau này khám bệnh, người bình thường đến truyền nước cũng phải xếp hàng dài dằng dặc.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô cố chấp ở lại, bây giờ cô nhận ra rằng nó không cần thiết nữa.
Bởi vì cô cũng là con người, cũng biết đau, không cần thiết phải làm không công như thế.
Bỏ qua những thứ linh tinh này, thật sự rất thoải mái.
Thoải mái đến mức trong chốc lát chẳng biết nên làm cái gì, ngồi sững người một lúc lâu rồi theo thói quen mở ứng dụng trên thanh thông báo của điện thoại lên.
Có tin nhắn WeChat, có tin nhắn trên QQ, cô lần lượt xem qua, cuối cùng vào Alipay, cũng là ứng dụng hoạt động sôi nổi nhất hôm nay, thậm chí đến giờ vẫn còn nhấp nháy.
Cô chắc chắn rằng từ hôm qua đến giờ mình chưa hề động đến Alipay, đoán chừng là tiền chuyển khoản từ Tống Thanh.
Nam Chi nhấn vào xem thử, không ngoài dự đoán, là phí phần mềm tháng này, nhưng so với trước đây, hôm nay nhiều hơn một chút.
Đầu ngón tay cô trượt trên màn hình mấy lần nhưng vẫn chưa thấy điểm dừng.
Cô thoát ra, vào lịch sử giao dịch nhìn thử thì đã hơn năm nghìn tệ rồi.
Cô mở to mắt hơi bất ngờ, trong cơn mơ màng và mệt mỏi vẫn chưa tan biến khi vừa mới ngủ dậy. Cô ngồi bật dậy, mở quỹ tiền gửi lên xem.
Tiền chuyển vào quỹ tiền gửi sẽ sinh lãi, nên cô đã đồng ý với điều khoản tự động chuyển khoản từ số dư vào quỹ tiền gửi, mỗi ngày số dư trong tài khoản sẽ được tự động chuyển vào quỹ tiền gửi để sinh lãi. Hôm qua cô đã xem qua nhật ký giao dịch tiền đều đã được chuyển vào quỹ, nghĩa là số dư năm ngàn này đều là khoản mới phát sinh trong hôm nay.
Dạo gần đây cô không nhận đơn vẽ, áp lực khi làm ca đêm rất lớn nên cô muốn nghỉ hai ngày, bản thảo cũ cũng đã vẽ xong, thanh toán xong hết rồi. Vậy số tiền này không thể liên quan đến cô được.
Là của Tống Thanh.
Anh lại làm gì nữa thế?
Nói thật, vừa nghỉ việc nên cô vẫn có chút áp lực, lo lắng nghề tự do không ổn định, sợ không đủ nuôi sống Tống Thanh và hai con mèo. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tống Thanh hoàn toàn có thể nuôi cô và hai con mèo, thậm chí còn dư dả.
Quan trọng là, số tiền này đều nằm trong tài khoản của cô, hơn nữa số dư vẫn đang liên tục nhảy số, nhìn con số ngày một tăng, áp lực trong lòng cô cũng dần giảm bớt rất nhiều.
Ít nhất là không còn nặng nề như lúc đầu nữa.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Những chỗ không lộ ra ngoài cô đều đã kiểm tra qua rồi, không có bất kỳ vết thương nào ở dưới lớp quần áo cả.
Nhìn không thấy, nhưng cô nhìn thấy hai con mèo đang tùy ý ở trên đùi, trên vai, trước ngực anh, còn tùy ý ở sau lưng anh, nhiều máu như thế không thể nào không đau được, cho nên không phải ở trên người.
Thế cuối cùng là ở đâu?
Nam Chi đi với anh, ngồi vào bàn ăn, không còn tâm trạng để ăn cơm nữa bởi vì lực chú ý của cô đều trên người anh.
Cô gắp đồ ăn, vài lần cứ muốn nói rồi lại thôi, cô cũng không biết mình đang lo lắng chuyện gì, nhưng cuối cùng cô lại không hỏi điều gì hết.
Bên kia, Tống Thanh cũng đang chờ cô nói, nhưng anh chờ lâu thật lâu, chờ đến khi trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn. Cuối cùng anh vẫn phải lên tiếng trước: “Tôi đã nhìn thấy nội dung đăng trên tài khoản phụ của cô.”
“Nếu như muốn luyện tập thì cứ dùng người tôi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
Nam Chi ngẩn người, phản ứng đầu tiên là tìm lại nội dung trên tài khoản phụ của mình, xem thử bài đăng nào liên quan đến chuyện “Luyện tập”. Là ống thông tiểu của người bệnh kia.
Nam Chi dừng một chút, ngay lập tức hiểu ra miệng vết thương ở chỗ nào, nhưng lại dường như chẳng hiểu được.
Cô ngẩn người tại chỗ một lúc rồi mới thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa chén, lau sạch mặt bàn, làm xong tất cả những gì có thể. Sau đó xách hộp y tế lên, bảo Tống Thanh đi theo.
Tống Thanh nghe lời cô đi vào phòng khách nhỏ, hộp thuốc vừa mới được đặt lên trên mặt bàn, anh đã giống như lần trước, tự giác leo lên giường.
Dù sao cũng đang bị thương nên không có linh hoạt như lần trước, cẩn thận tránh được chỗ quan trọng, nằm lên giường.
Lần trước, anh còn dùng chăn che ngang ngực nhưng lần này, khi Nam Chi lấy dung dịch sát trùng ra, anh đã tự vén áo mình lên, để lộ phần bụng, thậm chí còn kéo quần xuống một chút nhưng cũng không kéo xuống hoàn toàn, vẫn còn che đi một phần.
Nam Chi là nhân viên y tế, trước mặt nhân viên y tế không phân biệt là nam hay nữ nhưng dù sao cũng là người khác phái, anh không thể để lộ ra hoàn toàn được.
Dù không kéo xuống hết, nhưng thế thôi cũng đủ để Nam Chi xác định được vị trí chảy máu.
Thì ra là ở đây.
So với vị trí vết thương, điều khiến Nam Chi ngạc nhiên hơn chính là hành động của anh.
Cô có hai tài khoản, ảnh đại diện giống nhau, tên cũng na ná, bản thân cô chỉ cần nhìn thoáng qua còn nhìn nhầm, hoặc thậm chí chẳng mấy khi để ý. Vậy nên cô chưa bao giờ cố ý giấu anh, cứ thoải mái sử dụng cả hai tài khoản lẫn lộn, nhưng không ngờ rằng anh lại để ý đến cả chuyện này.
Thậm chí anh cũng theo dõi những gì cô đăng.
Khi cô than vãn, bối rối, muốn tự tìm cách an ủi chính mình thì ở phía bên kia, chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi anh đã đưa ra quyết định rồi.
Vốn dĩ anh không phải kiểu người bốc đồng, trái lại còn giống như những tiểu thư khuê các thời cổ đại. Với những chuyện thế này, anh là người rất cẩn thận, quyết định này đối với anh mà nói chắc hẳn là chuyện rất khó khăn vậy mà anh vẫn làm, còn vô tình làm mình bị thương nữa.
Bỗng nhiên Nam Chi không biết nên nói gì.
Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy dường như cũng có một người quan tâm cô còn nhiều hơn những gì cô từng nghĩ.
Ngoại trừ bà nội, hơn cả ba mẹ và chị em ruột.
Con người không nên quá tham lam, đời này chỉ có một người thật lòng để quan tâm, để ý đến mình là đủ lắm rồi.
Nam Chi thấy thỏa mãn rồi.
Nét mặt cô khẽ thả lỏng, kéo chiếc ghế đẩu đặt ở góc phòng đến, ngồi xuống cạnh mép giường, chăm chú nhìn người nằm trên người.
Có lẽ do lạnh, cũng có thể do có chút phản kháng với chuyện sắp xảy ra nên Nam Chi thấy phần bụng phẳng lì kia có hơi phập phồng lên xuống.
Biên độ cử động lần này so với lần thoa kem dưỡng tay trước đó lớn hơn nhiều, có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng cứng của anh.
Cũng thành thế này rồi mà còn chưa chịu từ chối nữa.
Thái độ rất kiên quyết như thể sắp ra chiến trường.
Nam Chi không mang bao tay, cứ để tay không như thế vươn tay ra, nhẹ nhàng, khe khẽ chạm vào vùng bụng quá mức trắng nõn, nhẵn mịn kia.
Không biết có phải do tay của Nam Chi lạnh quá hay không, nhưng cái chạm nhẹ ấy như một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, khẽ khuấy động mặt nước, làm rối loạn nhịp thở ban đầu, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, rối loạn hơn.
Nam Chi cảm nhận được điều này rất rõ ràng, bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ nhìn anh cứ như một cô dâu nhỏ được cưới về trong xã hội cũ, sắp đến giờ động phòng trong đêm tân hôn.
Trùng hợp thay hôm nay ga giường lại là màu đỏ tươi.
Mùa đông cần thêm một lớp chăn lót giữ nhiệt nhưng chăn bà nội chuẩn bị cho cô đều là loại chăn dùng trong mùa xuân và mùa hè. Người lớn tuổi không có khái niệm dùng chăn bông dày, cho nên chăn mùa đông cơ bản đều là đồ được cô mua mới.
Cô từng mua một bộ ga có màu đen sọc ca rô, cũng từng mua một bộ hoa văn màu đỏ, nhưng vừa khéo là hôm nay anh lại dùng đúng bộ hoa văn màu đỏ ấy.
Giữa nền giường đỏ rực, anh càng giống một cô dâu nhỏ đang bị bắt nạt, bàn tay nắm chặt vạt áo, dáng vẻ xấu hổ, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, như muốn tránh đi ánh mắt cô.
Nam Chi thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tuy rằng ngay sau đó cô đã nghiêm mặt lại nhưng vẫn bị Tống Thanh nhìn thấy. Anh chỉnh lại mắt nhìn, nhìn sang phía cô, trong làn hơi ấm tỏa ra dưới ánh đèn mùa đông, ngơ ngác hỏi cô: “Cô cười gì thế?”
Nam Chi không thừa nhận: “Không có cười.”
Tống Thanh kéo tay áo của cô, còn nghiêm túc sửa lại: “Cô có cười.”
“Không có.” Nam Chi vẫn không thừa nhận, còn kéo tấm chăn bên cạnh, trùm lên đầu anh không để anh nhìn.
Tống Thanh cũng không kéo ra, lúc này đối với anh mà nói không nhìn còn thoải mái hơn là phải nhìn.
Dưới một lớp chăn, anh hít sâu một hơi, chờ Nam Chi làm việc, nhưng rất lâu sau đó cảm giác đau đớn vẫn chưa đến, chỉ thấy mấy đợt hơi lạnh lướt qua, hình như là cô đang bôi dung dịch sát trùng, vị trí là…
Là nơi anh bị cắt trúng.
Ở nơi thấp hơn một chút, cô kéo lên rồi bôi thuốc, sau đó dán thứ gì đó lên, cảm giác này chắc là đang dán miếng dán cá nhân.
Tống Thanh: “...”
Sau khi xử lý tốt vết thương, cảm giác đau đớn vẫn không đến, trái lại thứ chờ đợi anh là tiếng cô đang thu dọn lại hòm thuốc.
“Tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi, sau này sẽ không bắt cậu luyện tập cùng nữa.”
Nam Chi liếc nhìn vết thương đã được xử lý sạch sẽ, để lộ vùng da trắng hồng vốn có, rồi bổ sung một câu: “Sau này đừng tự làm đau mình như thế này nữa.”
Nói xong, cô kéo lưng quần lên cho anh, chỉnh lại ngay ngắn rồi mới bước đi.
Khi tiếng chân dần đi xa, Tống Thanh mới kéo chăn xuống, bỏ vạt áo xuống, ngồi dậy nhìn ra ngoài.
Nam Chi đang ở trong phòng khách, kiễng chân đặt hộp thuốc lên ngăn tủ gần tivi.
“Ngày mai cũng không cần dậy sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt, muốn ngủ thẳng một giấc đến bốn, năm giờ chiều.”
Cô nói vậy là để anh không phải dậy sớm mà lo chuyện ăn uống cho cô, mà cô cũng thật sự rất muốn nghỉ ngơi.
Làm ca đêm bao lâu nay, có khi còn kiêm luôn cả hai ca một lúc, ngày nào cũng bận rộn chẳng chút thời gian rảnh rỗi nào, tinh thần lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, đã một tháng rồi chưa được thả lỏng. Cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì mà nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Có thể là suy nghĩ kia xuất hiện trong đầu cô càng ngày càng mãnh liệt, đến khi nhìn thấy Tống Thanh vì muốn giúp cô luyện tập mà tự tay làm mình bị thương, nó đã đạt đến đỉnh điểm, khiến cô vô cùng kiên định hạ quyết tâm muốn từ chức, hoặc có thể nói là muốn bỏ trốn.
Một trăm mấy tệ tiền lương chẳng đáng để chờ người ta phê duyệt, chỉ cần chào hỏi một tiếng là được rồi.
Nam Chi cất xong hộp thuốc, chào Tống Thanh rồi lên tầng hai. Sau khi cô rửa mặt xong thì khóa cửa, để điện thoại ở chế độ im lặng.
Làm việc ở bệnh viện thì điện thoại lúc nào cũng phải mở 24/7, lúc nào cũng phải đảm bảo mình có thể nhận được điện thoại của bệnh viện ngay lập tức, ngay cả ngày lễ, ngày nghỉ đều chỉ có thể đi chơi ở nơi gần bệnh viện, không thể đi xa, nếu không khi cần mà không kịp quay về sẽ bị trừ lương.
Công việc bóc lột sức lao động này ai thích làm thì cứ làm.
Nam Chi nằm xuống giường, hiếm hoi lắm mới có một giấc ngủ không mộng mị, không trằn trọc. Cô nằm xuống ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa hôm sau mới dậy.
Tỉnh dậy thì tinh thần cũng rất tốt, bởi vì giấc ngủ của cô cũng vô cùng tốt.
Trời không sập, đất không lún, hậu quả của việc nghỉ việc cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ, trái lại cô còn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thì ra quyết định này là đúng đắn, chỉ vì đã gắn bó quá lâu, bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát này, cộng thêm tính cách dễ bị tổn thương tinh thần của cô mà ngày nào cũng suy đi nghĩ lại, lo trước lo sau quá nhiều thứ, mãi đến tận bây giờ cô mới thoát khỏi biển khổ.
Lẽ ra cô phải đưa ra quyết định này sớm hơn.
Nam Chi hít sâu một hơi, mở điện thoại ra xem tin nhắn trước.
Trước khi đi ngủ, cô đã nhắn cho y tá trưởng và giáo viên hướng dẫn, giáo viên không hề bất ngờ, bảo rằng với điều kiện của cô thì thật sự không đáng để phí hoài ở ngành y.
Y tá trưởng thì hỏi có phải do nhà kia không, nói rằng có thể điều chỉnh cho cô, nhưng cô từ chối, quyết tâm nghỉ việc.
Bởi vì hôm nay không có nhà này thì ngày mai cũng sẽ có nhà khác, môi trường ngành y bây giờ vốn là như vậy.
Trước đây, bọn họ còn từng thảo luận với nhau rằng nghề này không giữ nổi người, đã có biết bao nhiêu người bỏ đi, nếu bọn họ cũng rời đi nữa thì nhân lực ngành y càng ngày càng ít. Sau này khám bệnh, người bình thường đến truyền nước cũng phải xếp hàng dài dằng dặc.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cô cố chấp ở lại, bây giờ cô nhận ra rằng nó không cần thiết nữa.
Bởi vì cô cũng là con người, cũng biết đau, không cần thiết phải làm không công như thế.
Bỏ qua những thứ linh tinh này, thật sự rất thoải mái.
Thoải mái đến mức trong chốc lát chẳng biết nên làm cái gì, ngồi sững người một lúc lâu rồi theo thói quen mở ứng dụng trên thanh thông báo của điện thoại lên.
Có tin nhắn WeChat, có tin nhắn trên QQ, cô lần lượt xem qua, cuối cùng vào Alipay, cũng là ứng dụng hoạt động sôi nổi nhất hôm nay, thậm chí đến giờ vẫn còn nhấp nháy.
Cô chắc chắn rằng từ hôm qua đến giờ mình chưa hề động đến Alipay, đoán chừng là tiền chuyển khoản từ Tống Thanh.
Nam Chi nhấn vào xem thử, không ngoài dự đoán, là phí phần mềm tháng này, nhưng so với trước đây, hôm nay nhiều hơn một chút.
Đầu ngón tay cô trượt trên màn hình mấy lần nhưng vẫn chưa thấy điểm dừng.
Cô thoát ra, vào lịch sử giao dịch nhìn thử thì đã hơn năm nghìn tệ rồi.
Cô mở to mắt hơi bất ngờ, trong cơn mơ màng và mệt mỏi vẫn chưa tan biến khi vừa mới ngủ dậy. Cô ngồi bật dậy, mở quỹ tiền gửi lên xem.
Tiền chuyển vào quỹ tiền gửi sẽ sinh lãi, nên cô đã đồng ý với điều khoản tự động chuyển khoản từ số dư vào quỹ tiền gửi, mỗi ngày số dư trong tài khoản sẽ được tự động chuyển vào quỹ tiền gửi để sinh lãi. Hôm qua cô đã xem qua nhật ký giao dịch tiền đều đã được chuyển vào quỹ, nghĩa là số dư năm ngàn này đều là khoản mới phát sinh trong hôm nay.
Dạo gần đây cô không nhận đơn vẽ, áp lực khi làm ca đêm rất lớn nên cô muốn nghỉ hai ngày, bản thảo cũ cũng đã vẽ xong, thanh toán xong hết rồi. Vậy số tiền này không thể liên quan đến cô được.
Là của Tống Thanh.
Anh lại làm gì nữa thế?
Nói thật, vừa nghỉ việc nên cô vẫn có chút áp lực, lo lắng nghề tự do không ổn định, sợ không đủ nuôi sống Tống Thanh và hai con mèo. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tống Thanh hoàn toàn có thể nuôi cô và hai con mèo, thậm chí còn dư dả.
Quan trọng là, số tiền này đều nằm trong tài khoản của cô, hơn nữa số dư vẫn đang liên tục nhảy số, nhìn con số ngày một tăng, áp lực trong lòng cô cũng dần giảm bớt rất nhiều.
Ít nhất là không còn nặng nề như lúc đầu nữa.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 73: Nghỉ việc (2)
10.0/10 từ 31 lượt.