Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 70: Thế phải làm sao đây
82@-
Sau khi dạo một vòng khắp tầng hai, khi xuống ăn cơm Nam Chi có đùa với anh rằng, nếu tìm một góc nào đó cắt bỏ một phần vách ngăn ở phía dưới chữ “Ao” để lắp thang máy. Sau đó dọn dẹp căn phòng thay đồ bỏ trống này làm thành phòng của anh, để anh ở đối diện phòng cô, anh đồng ý không.
Tống Thanh không chút chần chờ, gần như là trả lời ngay lập tức: “Đồng ý.”
Anh trả lời cô nhanh thế này khiến Nam Chi sững sờ, một lúc sau cô mới bổ sung thêm một câu: “Dùng dương khí của cậu để trấn nhà.”
Trước kia, bà nội của cô đã nói với cô rằng, vì bản thân bà cũng vẽ tranh, đôi khi vẽ trang phục cổ đại nên cũng phải tìm hiểu rất nhiều thứ về các triều đại ngày xưa.
Thời cổ đại, dù là quan lại quyền quý giàu có đến đâu, ăn uống xa hoa thế nào thì phòng ngủ cũng chưa từng quá rộng. Bởi vì phòng quá lớn một mình họ ở không đủ dương khí để trấn giữ phòng.
Nhà quá rộng dễ tản khí, trong những góc khuất rất dễ tích tụ những thứ ô uế.
Mấy ông quan lớn còn chẳng ở như thế huống chi là cô, một người vốn có sức khỏe yếu kém, lại còn mang theo vấn đề tâm lý.
Từ rất lâu trước kia cô đã nghĩ đến chuyện đưa Tống Thanh lên trên tầng ở.
Nhiều thêm một người, mỗi ngày ra ra vào vào sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là lắp thang máy, mà lắp thang máy thì cô đã tìm hiểu rồi, phải tốn hơn mấy vạn tệ.
Nhưng chuyện này không quan trọng, cô vẫn quyết định ưu tiên làm chân giả cho Tống Thanh trước, đó mới chính là việc cấp bách nhất bây giờ, chỉ là giáo sư mà cô hẹn khá bận nên còn cần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Cô cũng không rõ cụ thể là phải cần bao nhiêu tiền, phải dựa theo thực tế khi đã hoàn thành để tính tiền, cho nên bây giờ tiền gửi ngân hàng cô cũng không dám tiêu bậy.
Giải quyết xong chuyện của anh, rồi lại tiếp tục giải quyết tiếp chuyện thang máy.
“Được.” Tống Thanh bưng bát, thành thật trả lời.
Nam Chi: “...”
Sao lại dễ bắt nạt thế này chứ.
Cô cũng không phải loại người có tính cách cực kỳ xấu xa, nhưng bình thường cô vẫn rất hay ăn h**p ăn, mỗi lần hai người cãi nhau, cô giận dỗi, sẽ lại lấy tiền của anh mua đồ cho mình.
Anh đã dành dụm được kha khá tiền rồi nhưng cô chỉ nói với anh là được năm, sáu nghìn tệ thôi, còn lại thì cô đã tiêu hết rồi. Anh cũng chẳng kiểm tra lại, chỉ gật đầu nói đã biết rồi.
Mỗi lần hai người ra ngoài, Nam Chi cũng chẳng chịu tiêu tiền của mình, mà toàn để anh người mỗi tháng chỉ được phát cho một nghìn tệ trả tiền.
Số tiền một nghìn tệ ít ỏi ấy của anh, trừ đi mấy trăm để mua đồ ăn thì đa phần đều đã bị cô tiêu hết sạch.
Cô ăn h**p anh như thế nhưng anh vẫn cứ như cũ, chẳng thay đổi gì.
Nhưng anh đối với chính bản thân mình lại vô cùng keo kiệt, ngay cả khối xà phòng cũng không nỡ mua, đồ anh dùng đều là đồ thừa của cô. Nhưng hễ cô muốn tiêu tiền của anh, thì dù cô có muốn tiêu bao nhiêu, anh vẫn ngoan ngoãn thanh toán.
Khi cùng nhau đi siêu thị, cô ôm một con búp bê lớn, thứ mà đối với anh là điều hoa mỹ, vô dụng nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Người thế này, đổi thành một người nào khác không phải cô, chắc anh đã bị người ta ăn đến mức xương cốt cũng chẳng thừa nữa rồi nhỉ?
Cho nên, anh chỉ có thể ở chỗ cô, không thể đi ra ngoài cho người khác bắt nạt được.
“Chuyện này để tính sau đi, dạo gần đây tôi không có ý tưởng gì cả.”
Nam Chi nói xong, chia một nửa bát canh rong biển với trứng cùng anh, rồi uống cạn sạch bát canh, ăn hết thêm một quả táo rồi mới đi ngủ.
Chờ phía bên cô không còn tiếng động nào nữa, Tống Thanh mới tắt đèn đóng cửa tầng một, không ngủ mà tiếp tục xử lý phần kiểm thử của phần mềm mới.
Phần mềm lần này được ra mắt hơi gấp, nên anh lo nó sẽ có vấn đề, còn có vài lỗi cần sửa lại.
Hơn ba giờ đêm, anh mới xoa xoa ấn đường vì mệt mỏi, nhẹ nhàng lăn bánh xe lăn đi rửa mặt. Trước khi lên giường còn như thường lệ cầm lấy một viên thuốc, khác với mọi khi, lần này nước không còn nóng mà chỉ ấm. Anh cũng không uống vội, nhưng thuốc vừa trôi xuống, anh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng như cũ.
Tống Thanh ngã xuống giường, nhưng vẫn không quên duỗi tay vứt viên thuốc đi.
Qua trải nghiệm lần này, anh đã vô cùng chắc chắn nguyên nhân chính là do viên thuốc này.
Nam Chi nói không sai, mấy thứ khác hết hạn không sao, nhưng thuốc mà hết hạn sẽ thành độc dược là đúng thật.
Lần sau không bao giờ uống thuốc hết hạn nữa.
Tống Thanh nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
*
Khoảng chín giờ sáng ngày hôm sau, vẫn còn rất sớm mà Nam Chi đã bất ngờ tỉnh dậy, tinh thần còn vô cùng thoải mái nữa, mà Tống Thanh sau khi bận rộn từ sáng sớm đã ngủ tiếp lần nữa. Cô sợ đánh thức anh nên không đi xuống dưới mà nằm ở trên giường mở tài khoản của anh ra xem.
Hiệu quả làm việc của anh thật sự rất cao, chỉ cần nghĩ ra bản thân phải làm gì là lập tức làm ngay, sau đó còn nghiên cứu những thứ liên quan để học. Có bình luận nói rằng giọng lồng tiếng của anh không hay, kiểu bố cục và phong cách quay của anh hợp với phong cách tập trung vào nấu ăn hơn. Anh cũng rất biết lắng nghe, thế là thật sự không dùng giọng máy móc của hệ thống nữa, chỉ thêm phụ đề vào.
Có đôi khi, hai người sẽ ăn cơm ở bàn ngoài ban công, phía sau là vườn rau anh tự trồng, bình thường khi xào rau anh sẽ dùng những nguyên liệu được hái ở đây, có người tò mò muốn xem quá trình anh hái rau, họ nói là cảm giác khi đó rất chữa lành nên anh cũng thật sự thêm những đoạn video đó vào.
Có lẽ vì bản thân không làm được nên họ vô cùng ngưỡng mộ những người trồng rau tươi xanh, có thể ăn được những thứ mình tự trồng như anh. Nam Chi cũng thế, trước khi anh đến cô đã theo dõi rất nhiều blogger kiểu này, lướt nền tảng của mình ngoài vẽ tranh ra, cô còn theo dõi hàng trăm tài khoản có phong cách như thế này.
Sống trong một xã hội vừa phức tạp, vừa áp lực, vừa khổ sở thế này, thật sự rất cần một video như thế này để chữa lành tâm hồn.
Cô lướt bình luận, thấy rất nhiều người bày tỏ sự yêu thích, khao khát cuộc sống như vậy, họ còn đến hỏi anh ấy làm thế nào để trồng rau mà không bị sâu bọ nhỏ bay quanh?
Không có, bởi vì anh sẽ đốt cỏ thành tro rồi mang rải phía trên mặt đất, làm như thế sẽ không có sâu bọ, dưới đất cũng chôn sẵn phân bón cung cấp đủ dưỡng chất nên cây cối vô cùng tươi tốt.
Các loại rau trồng ngắn ngày cứ hết cây này đến cây khác thay phiên nhau mọc ra.
Khu vườn được trồng trong nhà kính, nhiệt độ không thấp như ngoài trời, cho nên bây giờ dù đang là mùa lạnh, thì lá cây vẫn xanh um, thỉnh thoảng còn có hoa nở.
Những năm trước không như thế này, cho nên đã được anh nuôi dưỡng rất tốt.
Kiểu sống giản dị, tự nhiên như trồng hoa, trồng rau, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa của anh cũng là điều mà Nam Chi ngưỡng mộ, nhưng khi cô nhìn vào bình luận, lại phát hiện có rất nhiều người ngưỡng mộ cô.
Sống cùng một người thế này chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Thật muốn trở thành nữ chủ nhân của căn nhà đó ghê.
Anh còn hầm canh nấm tuyết cho cô chủ của căn nhà uống, cô chủ của căn nhà đó nói muốn uống trà sữa nướng anh cũng làm cho cô.
Nam Chi chưa từng xuất hiện trong video của anh, nhưng giọng của cô thì có, đa phần là khi anh nấu ăn, cô đều có mặt, thỉnh thoảng còn chính tay cô quay.
Cô thật sự nghĩ rằng những video này anh quay cho người chủ nhà kia xem, nên không suy nghĩ gì nhiều, không ngờ anh lại âm thầm nuôi nhiều tài khoản như thế, thậm chí còn có vài cái còn kiếm được tiền.
Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, cô thật sự không ngờ, cuộc sống hiện tại của cô đã trở thành mà rất nhiều người ngưỡng mộ, thậm chí còn được gọi là cuộc sống trong mơ của họ.
Lúc trước ở bệnh viện, cô từng nói có người nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho mình, kiếm tiền cũng đưa hết cho mình, những người khác không ai tin cô còn bảo cô đang nói xạo.
Cho nên cuộc sống bây giờ của cô rất hạnh phúc, không cần ngày nào cũng nghĩ về mấy chuyện không vui nữa.
Khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Nam Chi khá hiệu quả, dựa vào những kinh nghiệm trước kia, trong lòng cô cũng thầm tính rồi, cô biết lần này bản thân cô đã giữ được tâm trạng tốt từ ba đến năm ngày.
Dù có gặp mấy chuyện kỳ lạ như là buổi tối bệnh nhân sẽ đắp mặt nạ hình động vật trước khi đi ngủ, dọa những bệnh nhân khác trong phòng bệnh hét toáng lên, rồi lại bị những bệnh nhân đó trách cứ cô vì là người kiểm tra nhưng không nhắc nhở, không nhắc nhở người kia buổi tối đi ngủ không thể đắp mấy thứ đó sẽ dọa người khác sợ.
Người bị xui xẻo vẫn là cô, nhưng bây giờ cô đã tìm được một cách để điều chỉnh tâm trạng rồi.
Lúc rảnh rỗi cô sẽ bật chuông điện thoại lên, nghe âm thanh thông báo tiền về tài khoản.
Alipay thông báo có tiền vào --- Hai tệ.
Alipay thông có có tiền vào --- Bảy tệ.
WeChat nhận --- Chín hào.
Toàn bộ thu nhập từ các chương trình nhỏ của Tống Thanh đều chuyển vào tài khoản của cô, từ Alipay, WeChat đến cả tài khoản ngân hàng.
Bảy tệ là phí đăng ký theo mùa, còn có gói nửa năm là chín tệ chín, gói cả năm là mười sáu tệ tám.
Chín hào là tiền ưu đãi khi xem quảng cáo.
Mà quảng cáo kia chính là quảng cáo giới thiệu về phần mềm tiếp theo của anh.
Anh thật sự rất thông minh.
Không thể không nói, âm thanh này thật sự rất có tính chữa lành.
Hễ mà tâm trạng không tốt, nghe một lúc là mọi cảm giác tiêu cực đều biến mất, tinh thần phấn chấn quay lại làm việc ngay.
Trừ phi gặp chuyện rất lớn, còn những chuyện bình thường gần như không thể ảnh hưởng đến cô nữa.
Cuối tháng mười một, công việc nấu ăn bán thời gian của Tống Thanh sắp kết thúc, cô cũng sắp được nghỉ. Nam Chi âm thầm cầu nguyện, mong rằng trước khi đó không có chuyện gì xảy ra, để cô có thể thuận lợi đi chơi.
Mà sợ cái gì cái đó sẽ đến, vào đúng đêm trực cuối cùng của cô, vẫn có chuyện xảy ra.
Vẫn là bệnh nhân đặt ống dạ dày lần trước, bệnh nhân này tuổi đã cao, lại mắc bệnh tiểu đường nên vết thương lâu lành, đến giờ vẫn phải được theo dõi đặc biệt.
Ngoài ống dạ dày, bệnh nhân còn phải đặt ống tiểu.
Lẽ ra công việc này không đến lượt cô, nhưng hầu như tất cả y tá từng chăm sóc bệnh nhân này đều bị mắng, ngay cả trưởng ca khi thay băng cũng không thoát khỏi bị cằn nhằn một trận dài.
Thế nên bây giờ mọi người cứ đùn đẩy nhau không ai muốn nhận bệnh nhân này, việc ban ngày còn chưa làm xong nên cuối cùng bệnh nhân này lại đổ lên đầu cô.
Lần trước đặt ống thông dạ dày cô đã bị mắng một lần, lần này đặt ống tiểu vẫn tiếp tục bị mắng. Hơn nữa, bệnh nhân đó còn nhận ra cô nên bị chửi hết lần này đến lần khác, vốn dĩ cô đang trong kỳ thực tập nên cơ hội thực hành những thao tác này không nhiều, người nhà bệnh nhân lại khó tính, cảm xúc kích động. Cô lo họ sẽ ra tay, chỉ muốn làm xong thật nhanh, kết quả khi rút ra có vài giọt máu chảy ra.
Tai cô không tránh khỏi một trận chửi bới dữ dội, đến tối khi tan ca, Nam Chi vẫn cảm thấy bên tai ong ong không ngừng.
Thật ra cô không sợ mấy giọt máu kia, chảy một chút máu khi rút ống tiểu là chuyện rất bình thường, áp lực của cô đến từ việc không thể hiểu nổi người nhà bệnh nhân kia, nhưng điều quan trọng nhất là, lần trước sau khi bị mắng cô còn có thể về nhà luyện tập, nhưng bây giờ…
Bệnh nhân lại là đàn ông.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Sau khi dạo một vòng khắp tầng hai, khi xuống ăn cơm Nam Chi có đùa với anh rằng, nếu tìm một góc nào đó cắt bỏ một phần vách ngăn ở phía dưới chữ “Ao” để lắp thang máy. Sau đó dọn dẹp căn phòng thay đồ bỏ trống này làm thành phòng của anh, để anh ở đối diện phòng cô, anh đồng ý không.
Tống Thanh không chút chần chờ, gần như là trả lời ngay lập tức: “Đồng ý.”
Anh trả lời cô nhanh thế này khiến Nam Chi sững sờ, một lúc sau cô mới bổ sung thêm một câu: “Dùng dương khí của cậu để trấn nhà.”
Trước kia, bà nội của cô đã nói với cô rằng, vì bản thân bà cũng vẽ tranh, đôi khi vẽ trang phục cổ đại nên cũng phải tìm hiểu rất nhiều thứ về các triều đại ngày xưa.
Thời cổ đại, dù là quan lại quyền quý giàu có đến đâu, ăn uống xa hoa thế nào thì phòng ngủ cũng chưa từng quá rộng. Bởi vì phòng quá lớn một mình họ ở không đủ dương khí để trấn giữ phòng.
Nhà quá rộng dễ tản khí, trong những góc khuất rất dễ tích tụ những thứ ô uế.
Mấy ông quan lớn còn chẳng ở như thế huống chi là cô, một người vốn có sức khỏe yếu kém, lại còn mang theo vấn đề tâm lý.
Từ rất lâu trước kia cô đã nghĩ đến chuyện đưa Tống Thanh lên trên tầng ở.
Nhiều thêm một người, mỗi ngày ra ra vào vào sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là lắp thang máy, mà lắp thang máy thì cô đã tìm hiểu rồi, phải tốn hơn mấy vạn tệ.
Nhưng chuyện này không quan trọng, cô vẫn quyết định ưu tiên làm chân giả cho Tống Thanh trước, đó mới chính là việc cấp bách nhất bây giờ, chỉ là giáo sư mà cô hẹn khá bận nên còn cần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Cô cũng không rõ cụ thể là phải cần bao nhiêu tiền, phải dựa theo thực tế khi đã hoàn thành để tính tiền, cho nên bây giờ tiền gửi ngân hàng cô cũng không dám tiêu bậy.
Giải quyết xong chuyện của anh, rồi lại tiếp tục giải quyết tiếp chuyện thang máy.
“Được.” Tống Thanh bưng bát, thành thật trả lời.
Nam Chi: “...”
Sao lại dễ bắt nạt thế này chứ.
Cô cũng không phải loại người có tính cách cực kỳ xấu xa, nhưng bình thường cô vẫn rất hay ăn h**p ăn, mỗi lần hai người cãi nhau, cô giận dỗi, sẽ lại lấy tiền của anh mua đồ cho mình.
Anh đã dành dụm được kha khá tiền rồi nhưng cô chỉ nói với anh là được năm, sáu nghìn tệ thôi, còn lại thì cô đã tiêu hết rồi. Anh cũng chẳng kiểm tra lại, chỉ gật đầu nói đã biết rồi.
Mỗi lần hai người ra ngoài, Nam Chi cũng chẳng chịu tiêu tiền của mình, mà toàn để anh người mỗi tháng chỉ được phát cho một nghìn tệ trả tiền.
Số tiền một nghìn tệ ít ỏi ấy của anh, trừ đi mấy trăm để mua đồ ăn thì đa phần đều đã bị cô tiêu hết sạch.
Cô ăn h**p anh như thế nhưng anh vẫn cứ như cũ, chẳng thay đổi gì.
Nhưng anh đối với chính bản thân mình lại vô cùng keo kiệt, ngay cả khối xà phòng cũng không nỡ mua, đồ anh dùng đều là đồ thừa của cô. Nhưng hễ cô muốn tiêu tiền của anh, thì dù cô có muốn tiêu bao nhiêu, anh vẫn ngoan ngoãn thanh toán.
Khi cùng nhau đi siêu thị, cô ôm một con búp bê lớn, thứ mà đối với anh là điều hoa mỹ, vô dụng nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Người thế này, đổi thành một người nào khác không phải cô, chắc anh đã bị người ta ăn đến mức xương cốt cũng chẳng thừa nữa rồi nhỉ?
Cho nên, anh chỉ có thể ở chỗ cô, không thể đi ra ngoài cho người khác bắt nạt được.
“Chuyện này để tính sau đi, dạo gần đây tôi không có ý tưởng gì cả.”
Nam Chi nói xong, chia một nửa bát canh rong biển với trứng cùng anh, rồi uống cạn sạch bát canh, ăn hết thêm một quả táo rồi mới đi ngủ.
Chờ phía bên cô không còn tiếng động nào nữa, Tống Thanh mới tắt đèn đóng cửa tầng một, không ngủ mà tiếp tục xử lý phần kiểm thử của phần mềm mới.
Phần mềm lần này được ra mắt hơi gấp, nên anh lo nó sẽ có vấn đề, còn có vài lỗi cần sửa lại.
Hơn ba giờ đêm, anh mới xoa xoa ấn đường vì mệt mỏi, nhẹ nhàng lăn bánh xe lăn đi rửa mặt. Trước khi lên giường còn như thường lệ cầm lấy một viên thuốc, khác với mọi khi, lần này nước không còn nóng mà chỉ ấm. Anh cũng không uống vội, nhưng thuốc vừa trôi xuống, anh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng như cũ.
Tống Thanh ngã xuống giường, nhưng vẫn không quên duỗi tay vứt viên thuốc đi.
Qua trải nghiệm lần này, anh đã vô cùng chắc chắn nguyên nhân chính là do viên thuốc này.
Nam Chi nói không sai, mấy thứ khác hết hạn không sao, nhưng thuốc mà hết hạn sẽ thành độc dược là đúng thật.
Lần sau không bao giờ uống thuốc hết hạn nữa.
Tống Thanh nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
*
Khoảng chín giờ sáng ngày hôm sau, vẫn còn rất sớm mà Nam Chi đã bất ngờ tỉnh dậy, tinh thần còn vô cùng thoải mái nữa, mà Tống Thanh sau khi bận rộn từ sáng sớm đã ngủ tiếp lần nữa. Cô sợ đánh thức anh nên không đi xuống dưới mà nằm ở trên giường mở tài khoản của anh ra xem.
Hiệu quả làm việc của anh thật sự rất cao, chỉ cần nghĩ ra bản thân phải làm gì là lập tức làm ngay, sau đó còn nghiên cứu những thứ liên quan để học. Có bình luận nói rằng giọng lồng tiếng của anh không hay, kiểu bố cục và phong cách quay của anh hợp với phong cách tập trung vào nấu ăn hơn. Anh cũng rất biết lắng nghe, thế là thật sự không dùng giọng máy móc của hệ thống nữa, chỉ thêm phụ đề vào.
Có đôi khi, hai người sẽ ăn cơm ở bàn ngoài ban công, phía sau là vườn rau anh tự trồng, bình thường khi xào rau anh sẽ dùng những nguyên liệu được hái ở đây, có người tò mò muốn xem quá trình anh hái rau, họ nói là cảm giác khi đó rất chữa lành nên anh cũng thật sự thêm những đoạn video đó vào.
Có lẽ vì bản thân không làm được nên họ vô cùng ngưỡng mộ những người trồng rau tươi xanh, có thể ăn được những thứ mình tự trồng như anh. Nam Chi cũng thế, trước khi anh đến cô đã theo dõi rất nhiều blogger kiểu này, lướt nền tảng của mình ngoài vẽ tranh ra, cô còn theo dõi hàng trăm tài khoản có phong cách như thế này.
Sống trong một xã hội vừa phức tạp, vừa áp lực, vừa khổ sở thế này, thật sự rất cần một video như thế này để chữa lành tâm hồn.
Cô lướt bình luận, thấy rất nhiều người bày tỏ sự yêu thích, khao khát cuộc sống như vậy, họ còn đến hỏi anh ấy làm thế nào để trồng rau mà không bị sâu bọ nhỏ bay quanh?
Không có, bởi vì anh sẽ đốt cỏ thành tro rồi mang rải phía trên mặt đất, làm như thế sẽ không có sâu bọ, dưới đất cũng chôn sẵn phân bón cung cấp đủ dưỡng chất nên cây cối vô cùng tươi tốt.
Các loại rau trồng ngắn ngày cứ hết cây này đến cây khác thay phiên nhau mọc ra.
Khu vườn được trồng trong nhà kính, nhiệt độ không thấp như ngoài trời, cho nên bây giờ dù đang là mùa lạnh, thì lá cây vẫn xanh um, thỉnh thoảng còn có hoa nở.
Những năm trước không như thế này, cho nên đã được anh nuôi dưỡng rất tốt.
Kiểu sống giản dị, tự nhiên như trồng hoa, trồng rau, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa của anh cũng là điều mà Nam Chi ngưỡng mộ, nhưng khi cô nhìn vào bình luận, lại phát hiện có rất nhiều người ngưỡng mộ cô.
Sống cùng một người thế này chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Thật muốn trở thành nữ chủ nhân của căn nhà đó ghê.
Anh còn hầm canh nấm tuyết cho cô chủ của căn nhà uống, cô chủ của căn nhà đó nói muốn uống trà sữa nướng anh cũng làm cho cô.
Nam Chi chưa từng xuất hiện trong video của anh, nhưng giọng của cô thì có, đa phần là khi anh nấu ăn, cô đều có mặt, thỉnh thoảng còn chính tay cô quay.
Cô thật sự nghĩ rằng những video này anh quay cho người chủ nhà kia xem, nên không suy nghĩ gì nhiều, không ngờ anh lại âm thầm nuôi nhiều tài khoản như thế, thậm chí còn có vài cái còn kiếm được tiền.
Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, cô thật sự không ngờ, cuộc sống hiện tại của cô đã trở thành mà rất nhiều người ngưỡng mộ, thậm chí còn được gọi là cuộc sống trong mơ của họ.
Lúc trước ở bệnh viện, cô từng nói có người nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho mình, kiếm tiền cũng đưa hết cho mình, những người khác không ai tin cô còn bảo cô đang nói xạo.
Cho nên cuộc sống bây giờ của cô rất hạnh phúc, không cần ngày nào cũng nghĩ về mấy chuyện không vui nữa.
Khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Nam Chi khá hiệu quả, dựa vào những kinh nghiệm trước kia, trong lòng cô cũng thầm tính rồi, cô biết lần này bản thân cô đã giữ được tâm trạng tốt từ ba đến năm ngày.
Dù có gặp mấy chuyện kỳ lạ như là buổi tối bệnh nhân sẽ đắp mặt nạ hình động vật trước khi đi ngủ, dọa những bệnh nhân khác trong phòng bệnh hét toáng lên, rồi lại bị những bệnh nhân đó trách cứ cô vì là người kiểm tra nhưng không nhắc nhở, không nhắc nhở người kia buổi tối đi ngủ không thể đắp mấy thứ đó sẽ dọa người khác sợ.
Người bị xui xẻo vẫn là cô, nhưng bây giờ cô đã tìm được một cách để điều chỉnh tâm trạng rồi.
Lúc rảnh rỗi cô sẽ bật chuông điện thoại lên, nghe âm thanh thông báo tiền về tài khoản.
Alipay thông báo có tiền vào --- Hai tệ.
Alipay thông có có tiền vào --- Bảy tệ.
WeChat nhận --- Chín hào.
Toàn bộ thu nhập từ các chương trình nhỏ của Tống Thanh đều chuyển vào tài khoản của cô, từ Alipay, WeChat đến cả tài khoản ngân hàng.
Bảy tệ là phí đăng ký theo mùa, còn có gói nửa năm là chín tệ chín, gói cả năm là mười sáu tệ tám.
Chín hào là tiền ưu đãi khi xem quảng cáo.
Mà quảng cáo kia chính là quảng cáo giới thiệu về phần mềm tiếp theo của anh.
Anh thật sự rất thông minh.
Không thể không nói, âm thanh này thật sự rất có tính chữa lành.
Hễ mà tâm trạng không tốt, nghe một lúc là mọi cảm giác tiêu cực đều biến mất, tinh thần phấn chấn quay lại làm việc ngay.
Trừ phi gặp chuyện rất lớn, còn những chuyện bình thường gần như không thể ảnh hưởng đến cô nữa.
Cuối tháng mười một, công việc nấu ăn bán thời gian của Tống Thanh sắp kết thúc, cô cũng sắp được nghỉ. Nam Chi âm thầm cầu nguyện, mong rằng trước khi đó không có chuyện gì xảy ra, để cô có thể thuận lợi đi chơi.
Mà sợ cái gì cái đó sẽ đến, vào đúng đêm trực cuối cùng của cô, vẫn có chuyện xảy ra.
Vẫn là bệnh nhân đặt ống dạ dày lần trước, bệnh nhân này tuổi đã cao, lại mắc bệnh tiểu đường nên vết thương lâu lành, đến giờ vẫn phải được theo dõi đặc biệt.
Ngoài ống dạ dày, bệnh nhân còn phải đặt ống tiểu.
Lẽ ra công việc này không đến lượt cô, nhưng hầu như tất cả y tá từng chăm sóc bệnh nhân này đều bị mắng, ngay cả trưởng ca khi thay băng cũng không thoát khỏi bị cằn nhằn một trận dài.
Thế nên bây giờ mọi người cứ đùn đẩy nhau không ai muốn nhận bệnh nhân này, việc ban ngày còn chưa làm xong nên cuối cùng bệnh nhân này lại đổ lên đầu cô.
Lần trước đặt ống thông dạ dày cô đã bị mắng một lần, lần này đặt ống tiểu vẫn tiếp tục bị mắng. Hơn nữa, bệnh nhân đó còn nhận ra cô nên bị chửi hết lần này đến lần khác, vốn dĩ cô đang trong kỳ thực tập nên cơ hội thực hành những thao tác này không nhiều, người nhà bệnh nhân lại khó tính, cảm xúc kích động. Cô lo họ sẽ ra tay, chỉ muốn làm xong thật nhanh, kết quả khi rút ra có vài giọt máu chảy ra.
Tai cô không tránh khỏi một trận chửi bới dữ dội, đến tối khi tan ca, Nam Chi vẫn cảm thấy bên tai ong ong không ngừng.
Thật ra cô không sợ mấy giọt máu kia, chảy một chút máu khi rút ống tiểu là chuyện rất bình thường, áp lực của cô đến từ việc không thể hiểu nổi người nhà bệnh nhân kia, nhưng điều quan trọng nhất là, lần trước sau khi bị mắng cô còn có thể về nhà luyện tập, nhưng bây giờ…
Bệnh nhân lại là đàn ông.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 70: Thế phải làm sao đây
10.0/10 từ 31 lượt.