Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 60: Thoa kem dưỡng tay

82@-

“Ừm.”


Tống Thanh cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhìn thấy cô có chút ngượng ngùng, trái lại anh còn trấn an cô: “Loại kem dưỡng tay này dùng không tốt lắm, tôi cũng hay bóp ra quá nhiều.”


Ban đầu, anh chỉ định thoa một chút lên tay, nhưng bóp mãi không ra, gõ gõ vài lần vẫn không được mà mạnh tay một chút thì lại bóp ra quá nhiều.


Vì thế anh mới nghĩ thôi lỡ rồi thì bôi lên cả cổ luôn, vừa khéo đỡ phải dùng không hết lại lãng phí.


Cũng thầm nghĩ lần sau bóp vừa đủ để thoa tay và cổ thôi, ai ngờ lại bóp ra nhiều quá nên đành phải bôi lên cả cánh tay và chân.


Sau một lần như vậy, anh phát hiện chỉ cần chịu được giai đoạn dính dính ban đầu, thì hôm sau da ở chỗ được bôi sẽ mềm mịn hơn. Vậy nên là sau này anh cứ thế mà thoa cả người luôn.


Bốn tuýp kem nhiều quá, hạn sử dụng chỉ còn hơn một tháng, anh thoa lên cả người, có khi còn dùng không hết nữa.


“Vậy à.” Nam Chi gật đầu, trên mặt thì lộ vẻ đã hiểu.


Trong lòng lại không nhịn được mà mắng thầm cái hãng sản xuất kem này, không thể thử nghiệm cẩn thận một chút rồi hãy đưa ra thị trường à.


Làm vậy ai mà không biết còn tưởng rằng cô đang cố tình, đổi thành người khác chắc chắn sẽ nghĩ theo hướng khác, cũng may Tống Thanh có suy nghĩ khá thuần khiết không suy nghĩ linh tinh. Thậm chí anh còn tự chủ động xoay người chuyển từ nằm sấp sang nằm nghiêng, chủ động phối hợp làm lộ phần chưa bôi ra trước mặt cô, để cô tiếp tục làm.


Nam Chi nhìn thấy hành động này của anh trong lòng cũng bớt chột dạ di, tiếp tục xắn tay áo lên, thoa kem lên phần eo của anh.


Vừa thoa vừa không nhịn được hỏi: “Sao tự nhiên nửa đêm lại đi bôi cái này?”


Tống Thanh siết chặt vạt áo, hơi đình trệ một chút.


Anh không muốn nói cho cô biết bởi vì anh học bài đến tận khuya, bây giờ mới chuẩn bị đi ngủ.


Kem dưỡng tay mà bôi sớm thì sẽ dính dính, gõ bàn phím lại bị trơn tay, cho nên bây giờ anh thường để đến lúc đi ngủ mới bôi.



“Vừa nãy trước khi đi ngủ quên thoa, vừa nãy vào nhà vệ sinh mới nhớ ra, cho nên đi thoa bù.”


Nam Chi chớp chớp mắt, cô cứ cảm giác có gì đó sai sai nhưng lại không nói ra được, nên chỉ thầm nghĩ trong lòng.


Anh vậy mà lại có chứng ám ảnh cưỡng chế à, một ngày không thoa là không chịu được hả.


Nam Chi cũng không nghĩ nhiều chỉ tiếp tục dùng tay xoa đều lớp kem dưỡng, ngón tay trượt nhẹ trên phần eo anh, thoa đều phần kem đó ra.


Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng trong đầu cô vẫn không tránh khỏi việc nảy ra vài suy nghĩ.


Đây là lần đầu tiên cô chạm vào lưng và eo của một chàng trai.


Không thể không nói xúc cảm thật sự rất tốt, mịn như lụa vậy, từ bên dưới có thể lướt tay thẳng lên trên mà không hề có bất kỳ trở ngại nào.


Điều khác biệt duy nhất so với eo của cô là nhìn nó có vẻ gầy nhưng thật ra lại rất mềm, ngồi xuống là lộ ra ngay một cái bụng nhỏ.


Mềm nhưng có độ căng nhất định, dù Tống Thanh đang nằm nghiêng, bụng anh vẫn phẳng lì, không hề có chút mỡ thừa nào, đường nét đẹp đẽ, đường cong cơ thể trơn mượt, sờ vào cứ như đang chạm vào một khối bột đã nhồi vậy.


Nam Chi từng nhìn thấy miếng bột mà bà nội đã nhào kỹ, cần phải dùng rất nhiều sức mới có thể tiếp tục nhồi, bề mặt trơn láng, ấn xuống là lõm vào một chút, nhìn có vẻ mềm, nhưng thực chất lại rất dai.


Cũng đúng thôi, dù gì thì trên giấy tờ anh vẫn còn tận một tháng nữa mới đủ mười tám tuổi, vẫn còn đang ở lưng chừng giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên, giống như một quả còn non chưa chín hẳn, chưa đến thời kỳ chín mọng mềm ngọt. Bây giờ nhìn thì đẹp nhưng nếu cắn một miếng, chắc chắn sẽ chỉ thấy vừa xanh vừa chát, chẳng dễ ăn chút nào.


Vẫn còn cần thời gian để lớn dần nữa.


Bỗng nhiên trong đầu Nam Chi đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, có người đứng dưới gốc cây, chờ trái còn xanh trên cành dần chuyển sang màu ửng hồng.


Người đó là một cô gái, nhưng bóng lưng ấy là ai thì cô không thấy rõ mắt.


Mặc dù lúc nào ngoài miệng cô vẫn luôn miệng gọi Tống Thanh là vợ của cô, nhưng khi câu chuyện chưa đi đến hồi kết, làm sao có ai rõ ràng được cuối cùng sẽ là như thế nào.


Có lẽ cô sẽ gặp một người khác tốt hơn, có lẽ Tống Thanh cũng sẽ tìm thấy một ai đó phù hợp với mình hơn, nhưng làm gì có ai biết trước được tương lai chứ.



Nam Chi tĩnh tâm lại, tập trung vào cảm giác nơi đầu ngón tay đang đặt trên bụng anh, nhẹ nhàng đẩy về phía sau, người này cũng không hề chống cự nên cơ thể lập tức thuận theo lực đẩy của cô mà ngã xuống, nằm thẳng ra giường.


Nam Chi tiếp tục thoa, vừa làm vừa nghĩ.


Thật ra cô không hề dùng lực, là do anh cảm nhận được, rồi tự phối hợp theo mà thôi.


Lúc này, Tống Thanh cũng ôm trọn vạt áo vào lòng, kéo hẳn lên, để lộ hoàn toàn phần bụng, tiện cho cô thoa kem.


Nói mới để ý, khi nằm ngửa thế này, eo và bụng anh lại càng phẳng hơn.


Nhưng lúc này, ánh mắt của Nam Chi lại rơi vào thứ trên đầu anh chiếc kẹp tóc nhỏ mà trước đó cô đã vứt vào thùng giấy khi dọn dẹp đồ đạc không cần dùng đến nữa.


Là một cái kẹp có quả bông xù, trước đây cô có hai cái, mỗi khi vẽ tranh hoặc rửa mặt, cúi đầu xuống là tóc cứ rơi ra, rất phiền, nên cô mua kẹp về để làm gọn tóc lại.


Một cây kẹp bị rơi mất quả bông nên bị cô vứt đi từ lâu, còn cái này, vì cô hay nghịch, cứ vo viên trong tay suốt nên nó bị bẩn, giặt xong cũng không còn mượt mà như trước. Thế là cô lại mua hai cái mới, còn cái cũ thì tiện tay ném vào thùng giấy.


Không ngờ, anh lại lôi ra dùng tiếp.


Anh có một vài suy nghĩ rất giống bà nội cô, có rất nhiều món đồ mà cô từng mua nhưng không dùng nữa, chẳng hạn như quần áo, dù bà không hề thiếu tiền nhưng vẫn nhặt về để mặc.


Cho nên đôi khi ra ngoài, cô mới nhận ra cách ăn mặc của hai bà cháu y hệt nhau. Bà nội cô thích đồ của giới trẻ, nên trông trẻ ra cả chục tuổi, không ít lần có người thấy bà mặc đồ màu hồng còn trêu bà cưa sừng làm nghé. Nhưng bà chẳng quan tâm, vẫn cứ mặc bởi vì tiếc không nỡ bỏ.


Có lẽ Tống Thanh cũng có tâm lý như vậy, anh nhìn vẫn còn dùng được, thì cần gì vứt đi làm gì. Dù tóc anh ngắn chẳng cần kẹp làm gì, nhưng vẫn cứ cài lên.


Dù sao thì món đồ này ngoài để kẹp tóc ra cũng chẳng có tác dụng gì khác.


Một quả bông màu hồng, trên đó còn có cả mắt và miệng, trông như một chú chim nhỏ, trên đầu của một cậu con trai mà lại cài thứ này đúng thật là có hơi buồn cười, nhưng Nam Chi lại chỉ cảm thấy đáng yêu.


Ánh mắt cô dịch lên phía trước, nhìn về phía bàn học của anh, trên đó cũng bày vài món đồ mà trước đây cô không cần nữa, ví dụ như con gấu bông mà cô từng gắp được trong máy gắp thú, để lâu trong ngăn tủ lưới nên bị dính bụi, bẩn rồi trông không còn đẹp, cô lại lười giặt nên vứt luôn.


Là một con chim cánh cụt nhỏ, mà bây giờ được anh giặt sạch sẽ, đặt ngay ngắn trên một ngăn tủ trống đã được anh đã dọn dẹp gọn gàng.



Trên bàn còn có vài món linh tinh khác, những món đồ trang trí mà trước đây cô từng rất thích, nhưng giờ lại thấy vướng víu chiếm chỗ nên gom lại dọn đi. Bây giờ, tất cả đều đã được anh lau chùi sạch sẽ, sắp xếp lại cẩn thận.


Ngay cả một con búp bê thủy tinh bị vỡ, anh cũng sửa lại cẩn thận, khiến không khí ở góc bàn học thêm phần lịch sự hơn.


Còn có mấy thứ quá hạn sử dụng vài tháng nên cô không dám dùng nữa như mặt nạ, kem dưỡng tay, lá trà,... Đều đã được anh dùng và uống hết.


Bản thân cô bị tụt huyết áp nên mỗi lần đến kỳ đều cảm thấy choáng váng, nhất định phải uống trà gừng đường đỏ để chịu đựng, nhưng mỗi lần muốn uống lại chẳng tìm thấy, chỉ đành phải mua túi mới, vừa mua xong thì túi cũ lại xuất hiện, bực không chịu nổi.


Thế là vô tình tích trữ cả đống, uống không kịp, chỉ có thể vứt đi. Lúc dọn dẹp thấy từng túi bị bỏ phí, cô xót xa đến đau lòng. Nhưng đã mở bao bì rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Kết quả, mấy ngày nay, cô phát hiện anh đang uống mấy loại đó.


Anh thật sự rất dễ ăn uống, uống trông rất ngon lành đến mức khiến cô thấy tò mò mà muốn thử lại.


Có lẽ vì cô hay uống chung của anh, nên bây giờ cứ khi nào hai người ở cùng nhau, trong cốc của anh lúc nào cũng là trà gừng đường đỏ. Thậm chí, anh còn cố tình mở nắp uống ngay trước mặt cô, khiến cô không nhịn được mà lại muốn thử một ngụm.


Sau khi uống xong, Nam Chi tò mò nhìn vào cốc của anh.


Là trà khử ẩm.


Quả nhiên, cái món trà gừng đường đỏ kia chỉ là anh cố tình uống để chăm sóc cô mà thôi. Trước đây cô chỉ có chút mơ hồ với suy nghĩ này, nhưng giờ nhìn thấy loại trà khác trong ly của anh cô mới chứng minh được suy nghĩ đó là đúng.


Trà gừng đường đỏ rất tốt cho con gái bởi vì nó giúp bồi bổ cơ thể. Trước đây cô từng lấy ra một hai túi để trong bếp, anh cũng từng pha cho cô uống. Nhưng vì mùi vị không ngon lắm, nên cô không uống được bao nhiêu cả.


Cuối cùng, phần lớn còn lại đều được anh uống hết.


Sau khi cô không cần nữa, anh lại tự pha cho mình uống mỗi ngày, mà cô thì ngửi thấy mùi thơm sẽ không kiềm chế được lại muốn thử một chút, nhân cơ hội đó mà bổ sung khí huyết.


Nói mới nhớ cách đây không lâu, anh đã bị mất rất nhiều máu nên người vốn đã gầy, còn có dấu hiệu suy dinh dưỡng nữa, nên cũng cần phải bồi bổ khí huyết.


Nếu cứ uống trà này mỗi ngày thế này, không biết sẽ được tẩm bổ thành dáng vẻ thế nào.


Thật ra Nam Chi cảm thấy rất mong chờ. Cô cúi đầu, nhìn người đang nằm trên giường, cô cảm thấy thật ra đã có dấu hiệu thay đổi rồi ví dụ như sắc mặt của anh đã tốt hơn trước rất nhiều.



Trà gừng đường đỏ, còn có kẹp tóc, Nam Chi lẩm nhẩm những thứ này trong miệng, trong lòng lại không tránh khỏi dâng lên một số suy nghĩ khác, suy nghĩ muốn thử nghiệm một chút. Tất nhiên, không phải hôm nay, hôm nay đã quá muộn rồi, để mai nói sau.


Nam Chi thu lại mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, tập trung trở lại, ánh mắt đặt lên người Tống Thanh.


Anh giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn, đầu gối lên chăn, ôm lấy vạt áo của mình, yên lặng nhìn cô bôi kem dưỡng tay cho anh.


Cô mãi suy nghĩ nên thỉnh thoảng không chú ý, khiến móng tay vô tình mắc vào quần áo của anh.


Tống Thanh đang mặc một bộ đồ ngủ lông xù mềm mại. Còn Nam Chi vì cả năm sức khỏe đều không tốt, móng tay thường bị nứt, khi lướt qua vải thỉnh thoảng lại kéo theo vài sợi chỉ nhỏ, đôi khi thời tiết quá khô, làm tay cô cũng bị ảnh hưởng, có khi còn phát ra tĩnh điện, làm giật điện cô.


Tống Thanh trông thấy thế thì ôm vạt áo lên cao hơn một chút, để phần bụng lộ ra nhiều hơn, mà thật ra phần lộ ra này đã đến ngực rồi.


Bởi vì da thịt phơi bày nhiều hơn, tay cô cũng dịch lên theo, lướt qua vùng bụng mềm mại, lên phía trên một chút, đường nét dần có độ dốc, cô đang định miết mạnh. Nhưng tay không cẩn thận trượt đi, lại vô tình chạm vào quần áo, bị tĩnh điện chích một cái.


Tống Thanh lại một lần nữa kéo áo lên cao hơn, lần này thì thật sự đã kéo lên rất nhiều. Sau lần di chuyển cuối cùng, áo không còn che được phần ngực nữa, thoáng lộ ra một chút sắc xuân, mà chính anh cũng nhận ra, vội vàng kéo áo xuống, che lại cảnh xuân vừa vô tình để lộ.


Nam Chi chứng kiến toàn bộ quá trình, nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy hành động của anh vô cùng đáng yêu.


Con người thật kỳ lạ, một khi đã có ấn tượng cố định về một người nào đó thì dù người đó có làm gì cũng sẽ mang một ấn tượng ấy mà thôi.


Ngay từ đầu, cô đã cảm thấy Tống Thanh rất đáng yêu, nên bây giờ, bất cứ hành động nào của anh cũng chỉ khiến cô củng cố thêm suy nghĩ đó mà thôi.


Mà thật ra, vốn dĩ anh đã rất đáng yêu rồi.


Lớp kem dưỡng trong tay phải của Nam Chi cuối cùng cũng đã được xoa đều, nhưng trong lòng bàn tay trái vẫn còn một chút, mà những chỗ cần bôi trên người anh đều đã thoa xong, những vị trí còn lại thì không tiện chạm vào. Vì vậy cô đưa mắt ra hiệu cho Tống Thanh vươn tay ra.


Tuy Tống Thanh không biết cô muốn làm gì nhưng thấy không phải chuyện gì to tát nên anh cũng ngoan ngoãn nghe theo, thành thật duỗi một bàn tay ra.


Nam Chi đặt phần kem dưỡng còn sót lại vào lòng bàn tay anh.


Vẫn còn một chút kem dưỡng, cô xoay lòng bàn tay, áp lên phần thịt mềm trong lòng bàn tay anh, dùng sức chà xát vài lần.


Từ đầu đến cuối ánh mắt Tống Thanh đều dừng ở vị trí hai bàn tay tiếp xúc với nhau. Sau khi kem dưỡng được lau sạch, anh rõ ràng có thể cảm nhận được phần thịt mềm trong lòng bàn tay mình đã bị ma sát nhiều lần, sinh ra một chút cảm giác nóng rát.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 60: Thoa kem dưỡng tay
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...