Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 56: Ha ha ha ha
83@-
Nam Chi tháo lớp gạc trong cùng ra, lớp bên ngoài thì dễ gỡ, nhưng lớp bên trong lại dính vào vết thương không thể mạnh tay được.
Cô cầm hai cái nhíp, một cái để thấm cồn sát trùng, một cái để gắp gạc, nhờ cồn sát trùng thấm vào giữa vết thương và băng gạc, làm tan lớp dính nhanh chóng tách chúng ra khỏi da.
Nam Chi tạm thời đặt miếng băng gạc sang một bên, ra hiệu cho Tống Thanh nâng chân lên.
Miệng vết thương nằm vị trí hơi thấp, góc nhìn này khiến cô không thấy rõ.
Tống Thanh nghe lời, nhấc chân lên cao, quần anh rộng nên động tác này khiến lộ ra một chút da thịt, Nam Chi đã khử trùng tay rồi nên tạm thời không thể chạm vào bất kỳ thứ gì nên bảo anh tự dùng gối hoặc chăn để che lại.
Tống Thanh nghe lời, chỉ là thứ anh lấy để che lại chính là chiếc áo cũ kẹp trong ruột gối.
Chiếc áo này vốn dĩ được dùng để bọc ngoài gối tránh để bẩn bao gối và vỏ gối mới. Nhưng sau khi Nam Chi phát hiện cảm thấy không cần thiết lắm nên đã giặt sạch nó. Từ từ sau này mỗi lần giặt xong cô đều cất nó đi, nghĩ rằng anh đã bỏ thói quen đó. Nhưng thật ra, Tống Thanh chỉ giấu nó vào bên trong vỏ gối để cô không nhìn thấy.
Vừa kéo áo lên che, anh vừa cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Nam Chi. Anh gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đó khó coi thế nào khi phát hiện anh vẫn đang cố làm theo ý mình.
Nhưng anh vẫn không nỡ để ga giường và chăn bị bẩn, sợ cồn sát khuẩn chảy xuống nên anh vẫn dùng chiếc áo đó nhanh chóng quấn quanh chân rồi tiếp tục nằm xuống, trốn tránh sự thật, suốt cả quá trình không dám liếc nhìn Nam Chi dù chỉ một lần.
Sau khi nằm yên rồi lại tỏ ra rất thản nhiên.
Trong lòng thầm nghĩ, dù sao anh cũng đang là bệnh nhân, chẳng lẽ Nam Chi còn nỡ đánh anh à?
Đánh thì đánh thôi.
Dáng vẻ bây giờ của anh chính là kiểu lợn chết không sợ nước sôi, chẳng thèm bận tâm.
Nam Chi nhìn thấy tất cả, không nhịn được mà bắt đầu liếc mắt xem thường trong lòng.
Rõ ràng là biết mình sai, cũng có chột dạ, nhưng lại bày ra dáng vẻ cam chịu, muốn đánh muốn mắng gì cũng được. Thế mà chẳng hiểu sao, vẫn không chịu sửa, còn tìm cách lấp l**m cho qua chuyện.
Có đôi khi anh cố chấp một cách đáng sợ.
Nhưng cũng chẳng phải thói xấu gì, chỉ là có phần quá mức cẩn thận với đồ đạc xung quanh mà thôi. Ban đầu cô không biết, còn tưởng anh ghét phải nằm lên đồ mới chưa giặt. Mãi sau này, cô mới phát hiện anh sử dụng mọi thứ trong nhà một cách nhẹ nhàng cẩn thận.
Ngủ có một giấc trên giường còn sợ làm phiền đến chăn, hơn nữa sau này khi đổi sang chăn gối khác vẫn là đồ mới nhưng đã giặt qua anh vẫn giữ nguyên thói quen đó. Lúc ấy cô mới từ từ hiểu ra, anh sợ làm bẩn gối và vỏ gối, thậm chí khi ngủ cũng mặc nguyên bộ quần áo vì sợ làm bẩn giường.
Thật ra không cần thiết phải như thế, đồ bẩn thì giặt có gì to tát đâu chứ.
Chăn đệm sinh ra là để con người sử dụng, vậy mà anh cứ như đang phục vụ chúng nó vậy. Cho nên Nam Chi ép anh phải sửa, mà bề ngoài anh đồng ý, nhưng thực tế vẫn cứ làm theo ý mình.
Nghĩ theo hướng tích cực thì có lẽ anh đã từ từ buông lỏng bản thân hơn. Trước đây cô nói gì anh cũng nghe theo, bây giờ nếu thấy mình đúng, anh sẽ kiên trì giữ quan điểm.
Dù sao cũng chẳng phải tật xấu như vứt rác bừa bãi hay gì cả, thôi thì cứ để anh tùy ý vậy.
Nam Chi không tiếp tục chấp nhặt chuyện này nữa, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho anh.
Việc cắt chỉ đã bị trì hoãn hơi lâu, sợi chỉ bên ngoài đã trở nên khô cứng, chỗ da bị chỉ đâm xuyên qua hơi sưng đỏ, một số chỗ còn đóng vảy.
Nhìn vết thương mới, Nam Chi có chút hối hận. Dạo này bận nhiều việc, hết lo chuyện của chú thím anh, rồi lại đưa anh đi gặp thầy giáo. Thế mà cô lại quên mất việc này, lẽ ra phải cắt chỉ từ mấy hôm trước rồi.
Nam Chi thầm tự trách bản thân, nên bây giờ cô càng cẩn thận hơn, thoa cồn sát trùng nhiều lần, đợi sợi chỉ ngấm mềm rồi mới dùng dao lam cắt đứt từng đoạn, sau đó lần lượt rút ra.
Sau đó, Nam Chi tiếp tục bôi cồn sát trùng và băng gạc lại. Vì vết thương ở đó vẫn chưa lành hẳn, vết cắt do đoạn chỉ chưa khép miệng hoàn toàn, cộng thêm những vết mới do sợi chỉ siết lại, nên ít nhất phải thêm một thời gian nữa không thể để lộ ra ngoài.
Sau khi xử lý xong bên này, Nam Chi chuẩn bị tháo chỉ ở chân còn lại, chân kia của anh ngắn hơn một chút, vết thương ở vị trí đùi, nên cần anh nhích người ra mép giường thêm một chút.
Anh vẫn ngoan ngoãn làm theo, Nam Chi thấy anh đã ngồi sát mép, hai chân lơ lửng giữa không trung. Có lẽ anh không thoải mái nên Nam Chi hơi nâng đầu gối lên, để phần chân lành của anh có chỗ tựa.
Chắc lúc đầu Tống Thanh không để ý nên hơi chạm nhẹ vào chân cô. Nhưng dần dần, có lẽ anh cảm thấy thả lỏng hơn, cả chân đè lên người cô luôn.
Nam Chi nhận ra điều đó, vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả, giống như có những bông pháo hoa nhỏ đang bung nở liên tục.
Tốt quá.
Đây chính là điều cô muốn.
Đều là người với người, nên giúp đỡ hỗ trợ nhau mới đúng.
Vừa tháo chỉ cho anh, Nam Chi vừa nghĩ.
Chăm sóc một người thật không dễ dàng gì.
Huống chi là một người từng chịu tổn thương nặng nề, luôn cảnh giác với cô. Hễ cô đến gần là lập tức trở nên gò bó, mất tự nhiên. Bình thường, khi cô không có mặt, anh đan khăn quàng cổ rất trôi chảy, nhưng chỉ cần cô đứng bên cạnh, động tác anh lập tức chậm lại, thậm chí còn đan sai. Y hệt một cô dâu nhỏ thời xưa, ngoan ngoãn, rụt rè.
Chăm anh đến mức này thật sự chẳng dễ dàng chút nào.
Giờ thì càng lúc càng tự nhiên hơn.
Số lần chống đối cô cũng tăng lên ngày càng nhiều. Đương nhiên, Nam Chi không cảm thấy đó là phản nghịch khó dạy, cũng chẳng phải nuôi con gì cả, mà dù là nuôi con thì cũng không thể ép buộc như vậy. Cô gọi đó là thật lòng.
Bắt đầu lộ ra bản chất thật sự của mình, đó gọi là chân tướng, tính cách vô cùng chân thật.
Ban đầu anh rất dè dặt, cẩn thận từng chút một, bây giờ, anh đã dám bộc lộ sự bướng bỉnh của mình.
Nam Chi cười gượng, nhưng nghĩ lại, so với trước đây đã tốt hơn nhiều, cô cũng thấy vui thay anh.
Giống như một con mèo hoang được cô nhặt về, sau khi thăm dò và thử lòng nhiều lần, phát hiện cô vô hại. Cuối cùng cũng tin tưởng cô, coi cô là người thân, coi nơi này là nhà.
Đầu thì suy nghĩ miên man nhưng tay của Nam Chi lại không ngừng làm việc. Sau khi lót thêm ít băng gạc dưới chân anh thì cô lại tiếp tục xử lý vết thương theo cách cũ.
Vừa băng xong lớp gạc cuối cùng, người này đã ngồi dậy, lập tức lấy lại tinh thần, tự lau sạch cồn iốt chảy xuống chân, thu dọn miếng gạc bẩn. Sau đó lùi lại, định lấy chiếc quần vừa cởi ra để mặc vào.
Nam Chi cũng vừa thu dọn xong hộp thuốc, đậy nắp lại, định rời đi. Nhưng bước được hai bước, cô lại quay lại, khoanh tay, hất cằm về phía anh, thản nhiên sai bảo: “Sao không mặc đồ ở nhà?”
Giờ cô đã biết anh có chính kiến riêng, chuyện không thích nghe thì sẽ không nghe, nên cách nói chuyện cũng chẳng cần giữ kẽ nữa. Nếu anh muốn nghĩ thêm mắm dặm muối thì cứ nghĩ.
Nam Chi đã tháo găng tay, một tay xách hộp thuốc, tay còn lại lấy ra bộ đồ ở nhà bằng vải len dày dặn, lông xù mềm mại mà trước đây cô mua cho anh, đưa qua nói anh thay cái đó đi.
Chuyện này cũng không phải vấn đề gì đáng để phản kháng, nên Tống Thanh ngoan ngoãn nhận lấy. Nam Chi vừa đi rồi xuyên qua lớp cửa kính và tấm rèm mỏng, cô liếc nhìn thì thấy anh bắt đầu thay bộ đồ đó vào.
Nam Chi thu ánh mắt lại, đặt hộp thuốc về chỗ cũ, lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng Tống Thanh: “Tôi thay xong rồi.”
Ý là, có thể đến bế anh ra ngoài rồi.
Nam Chi vừa đi về phía đó, vừa liếc nhìn chiếc xe lăn vẫn còn ở cạnh bàn ăn, thầm cảm thán sự thông minh của mình.
Khi cô bảo anh thay đồ, anh đã định xoay bánh xe đi vào nhưng bị cô giữ lại, trực tiếp bế anh ra khỏi xe, đặt lên giường trong phòng khách nhỏ.
Anh không có xe lăn hỗ trợ, nên muốn ra ngoài cũng chỉ có thể gọi cô.
Nam Chi bước nhanh qua nhưng đi vội quá, nên bị vấp vào chiếc bàn trà thấp cạnh sô pha, suýt thì ngã sấp mặt may mà vẫn còn kịp giữ thăng bằng.
Nam Chi đỡ bàn trà đứng lên rồi tiếp tục đi vào phòng khách nhỏ, vừa ngẩng đầu đã bị bộ quần áo lông xù màu xanh đen của Tống Thanh làm cho ngạc nhiên.
Bộ đồ màu này làm sáng da của anh, một trắng che trăm xấu, mà vốn dĩ anh chẳng hề xấu, nay lại càng làm đôi mắt thêm sâu thẳm, sáng rực, môi đỏ răng trắng.
Trạng thái tinh thần cũng rất tốt, nhìn qua, cứ như một con mèo hoang quen bay nhảy trên tường cao. Sau khi dưỡng thương đủ ngày, bắt đầu vươn mình, trèo lên trèo xuống, bắt đầu thể hiện tài năng của mình, thể hiện dáng vẻ hăng hái tinh thần.
Dù rằng, sau lần bị thương nghiêm trọng này, anh đã không còn huy hoàng như trước, dù rằng có chút khiếm khuyết, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh tỏa sáng.
Thực ra, cho dù nghèo túng, anh cũng chưa từng đánh mất ánh sáng của mình, những phẩm chất nổi bật của anh dần bộc lộ, ý chí muốn sống của anh rất mãnh liệt, tính cách kiên cường, đã trải qua biến cố lớn như vậy, mà vẫn có thể hồi phục nhanh chóng đến mức này.
Nếu là Nam Chi, có lẽ cô đã sụp đổ, chẳng thể đứng lên nổi, tình trạng sẽ ngày càng tệ. Dù có người chăm sóc tận tình, cô cũng sẽ oán trời trách đất, bệnh tâm lý chỉ càng thêm trầm trọng.
Mỗi ngày đều kiên nhẫn, cẩn thận, quan sát tinh tế, biết chừng mực, đến cả hai con mèo trong nhà và cô đều được anh chăm sóc rất chu đáo.
Một người dù không nghe lời mà vẫn khiến người khác cảm thấy đáng yêu và vui mừng, thế có thể gọi là thành công rồi không.
Đến cả hai con mèo cũng thích dính lấy anh hơn. Chúng biết tâm trạng anh luôn ổn định, còn Nam Chi thì chỉ kiên nhẫn khi tâm trạng tốt. Những lúc tâm trạng không tốt mà mèo con lại đến gây rối, cô chỉ muốn sụp đổ.
Cuối cùng lại là Tống Thanh đến thu dọn tàn cuộc, bao dung cô, giúp cô xử lý mọi thứ.
Vậy nên, gặp được Tống Thanh cũng là may mắn của cô.
Nam Chi mở toang cửa kính, vừa cố định cửa lại, đã thấy anh ngồi ở mép giường, giơ tay ra, như một đứa trẻ con mấy tuổi, bày ra tư thế đòi bế.
Chú mèo hoang với tâm hồn tự do nay đã dưỡng thương xong, thực ra đã có thể tự đi, nhưng lại không rời đi, ngược lại còn đặt thứ quan trọng nhất của mình ở chỗ cô, nhận định cô là người thân.
Nam Chi bước lên, ôm anh vào lòng.
Bộ đồ ở nhà bằng lông xù mềm mại, ấm áp này càng khiến cô dễ ôm anh hơn.
Nam Chi ôm người trong tay, cô bế anh ra sô pha trong phòng khách, vẫn không đặt anh vào xe lăn. Vậy nên nếu Tống Thanh muốn đi đâu thì vẫn phải gọi cô.
Dường như anh cũng dần quen rồi, sắc mặt không có gì khác lạ, chỉ cầm lấy cuộn len và que đan mà cô đã để sẵn bên cạnh, như thường lệ, vừa đọc sách vừa đan khăn quàng cổ.
Hai con mèo vốn đã thân với anh, anh chăm sóc chúng nhiều, lại dành nhiều thời gian ở nhà với chúng hơn cô. Vậy nên vừa thấy anh lên sô pha, chúng đã nhanh chóng dựa vào người anh. Bây giờ anh còn đang mặc bộ lông xù ấm áp, mèo con lại càng bám dính hơn.
Như mọi khi, anh đóng vai ác, đuổi hai con mèo đi, mèo con bị đẩy ra thì tức giận lườm anh vài cái, rồi thất vọng chạy đến bên Nam Chi.
Bị đối xử như phương án thay thế, nên Nam Chi bỗng thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ không dính lấy ta ta cũng không dính các ngươi, ta đi dính Tống Thanh người mà các ngươi muốn dính lấy đây.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh, dựa sát vào anh, Tống Thanh biết cô có thói quen ôm gối khi ngồi, nên lấy chiếc gối đang để dưới tay đưa cho cô.
Nam Chi vừa dựa vào, vừa nhìn hai con mèo, trong lòng đắc ý nghĩ.
Không dính ta, nhưng người mà các ngươi muốn dính lại đang dính lấy ta đây này!
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi tháo lớp gạc trong cùng ra, lớp bên ngoài thì dễ gỡ, nhưng lớp bên trong lại dính vào vết thương không thể mạnh tay được.
Cô cầm hai cái nhíp, một cái để thấm cồn sát trùng, một cái để gắp gạc, nhờ cồn sát trùng thấm vào giữa vết thương và băng gạc, làm tan lớp dính nhanh chóng tách chúng ra khỏi da.
Nam Chi tạm thời đặt miếng băng gạc sang một bên, ra hiệu cho Tống Thanh nâng chân lên.
Miệng vết thương nằm vị trí hơi thấp, góc nhìn này khiến cô không thấy rõ.
Tống Thanh nghe lời, nhấc chân lên cao, quần anh rộng nên động tác này khiến lộ ra một chút da thịt, Nam Chi đã khử trùng tay rồi nên tạm thời không thể chạm vào bất kỳ thứ gì nên bảo anh tự dùng gối hoặc chăn để che lại.
Tống Thanh nghe lời, chỉ là thứ anh lấy để che lại chính là chiếc áo cũ kẹp trong ruột gối.
Chiếc áo này vốn dĩ được dùng để bọc ngoài gối tránh để bẩn bao gối và vỏ gối mới. Nhưng sau khi Nam Chi phát hiện cảm thấy không cần thiết lắm nên đã giặt sạch nó. Từ từ sau này mỗi lần giặt xong cô đều cất nó đi, nghĩ rằng anh đã bỏ thói quen đó. Nhưng thật ra, Tống Thanh chỉ giấu nó vào bên trong vỏ gối để cô không nhìn thấy.
Vừa kéo áo lên che, anh vừa cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của Nam Chi. Anh gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đó khó coi thế nào khi phát hiện anh vẫn đang cố làm theo ý mình.
Nhưng anh vẫn không nỡ để ga giường và chăn bị bẩn, sợ cồn sát khuẩn chảy xuống nên anh vẫn dùng chiếc áo đó nhanh chóng quấn quanh chân rồi tiếp tục nằm xuống, trốn tránh sự thật, suốt cả quá trình không dám liếc nhìn Nam Chi dù chỉ một lần.
Sau khi nằm yên rồi lại tỏ ra rất thản nhiên.
Trong lòng thầm nghĩ, dù sao anh cũng đang là bệnh nhân, chẳng lẽ Nam Chi còn nỡ đánh anh à?
Đánh thì đánh thôi.
Dáng vẻ bây giờ của anh chính là kiểu lợn chết không sợ nước sôi, chẳng thèm bận tâm.
Nam Chi nhìn thấy tất cả, không nhịn được mà bắt đầu liếc mắt xem thường trong lòng.
Rõ ràng là biết mình sai, cũng có chột dạ, nhưng lại bày ra dáng vẻ cam chịu, muốn đánh muốn mắng gì cũng được. Thế mà chẳng hiểu sao, vẫn không chịu sửa, còn tìm cách lấp l**m cho qua chuyện.
Có đôi khi anh cố chấp một cách đáng sợ.
Nhưng cũng chẳng phải thói xấu gì, chỉ là có phần quá mức cẩn thận với đồ đạc xung quanh mà thôi. Ban đầu cô không biết, còn tưởng anh ghét phải nằm lên đồ mới chưa giặt. Mãi sau này, cô mới phát hiện anh sử dụng mọi thứ trong nhà một cách nhẹ nhàng cẩn thận.
Ngủ có một giấc trên giường còn sợ làm phiền đến chăn, hơn nữa sau này khi đổi sang chăn gối khác vẫn là đồ mới nhưng đã giặt qua anh vẫn giữ nguyên thói quen đó. Lúc ấy cô mới từ từ hiểu ra, anh sợ làm bẩn gối và vỏ gối, thậm chí khi ngủ cũng mặc nguyên bộ quần áo vì sợ làm bẩn giường.
Thật ra không cần thiết phải như thế, đồ bẩn thì giặt có gì to tát đâu chứ.
Chăn đệm sinh ra là để con người sử dụng, vậy mà anh cứ như đang phục vụ chúng nó vậy. Cho nên Nam Chi ép anh phải sửa, mà bề ngoài anh đồng ý, nhưng thực tế vẫn cứ làm theo ý mình.
Nghĩ theo hướng tích cực thì có lẽ anh đã từ từ buông lỏng bản thân hơn. Trước đây cô nói gì anh cũng nghe theo, bây giờ nếu thấy mình đúng, anh sẽ kiên trì giữ quan điểm.
Dù sao cũng chẳng phải tật xấu như vứt rác bừa bãi hay gì cả, thôi thì cứ để anh tùy ý vậy.
Nam Chi không tiếp tục chấp nhặt chuyện này nữa, cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho anh.
Việc cắt chỉ đã bị trì hoãn hơi lâu, sợi chỉ bên ngoài đã trở nên khô cứng, chỗ da bị chỉ đâm xuyên qua hơi sưng đỏ, một số chỗ còn đóng vảy.
Nhìn vết thương mới, Nam Chi có chút hối hận. Dạo này bận nhiều việc, hết lo chuyện của chú thím anh, rồi lại đưa anh đi gặp thầy giáo. Thế mà cô lại quên mất việc này, lẽ ra phải cắt chỉ từ mấy hôm trước rồi.
Nam Chi thầm tự trách bản thân, nên bây giờ cô càng cẩn thận hơn, thoa cồn sát trùng nhiều lần, đợi sợi chỉ ngấm mềm rồi mới dùng dao lam cắt đứt từng đoạn, sau đó lần lượt rút ra.
Sau đó, Nam Chi tiếp tục bôi cồn sát trùng và băng gạc lại. Vì vết thương ở đó vẫn chưa lành hẳn, vết cắt do đoạn chỉ chưa khép miệng hoàn toàn, cộng thêm những vết mới do sợi chỉ siết lại, nên ít nhất phải thêm một thời gian nữa không thể để lộ ra ngoài.
Sau khi xử lý xong bên này, Nam Chi chuẩn bị tháo chỉ ở chân còn lại, chân kia của anh ngắn hơn một chút, vết thương ở vị trí đùi, nên cần anh nhích người ra mép giường thêm một chút.
Anh vẫn ngoan ngoãn làm theo, Nam Chi thấy anh đã ngồi sát mép, hai chân lơ lửng giữa không trung. Có lẽ anh không thoải mái nên Nam Chi hơi nâng đầu gối lên, để phần chân lành của anh có chỗ tựa.
Chắc lúc đầu Tống Thanh không để ý nên hơi chạm nhẹ vào chân cô. Nhưng dần dần, có lẽ anh cảm thấy thả lỏng hơn, cả chân đè lên người cô luôn.
Nam Chi nhận ra điều đó, vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả, giống như có những bông pháo hoa nhỏ đang bung nở liên tục.
Tốt quá.
Đây chính là điều cô muốn.
Đều là người với người, nên giúp đỡ hỗ trợ nhau mới đúng.
Vừa tháo chỉ cho anh, Nam Chi vừa nghĩ.
Chăm sóc một người thật không dễ dàng gì.
Huống chi là một người từng chịu tổn thương nặng nề, luôn cảnh giác với cô. Hễ cô đến gần là lập tức trở nên gò bó, mất tự nhiên. Bình thường, khi cô không có mặt, anh đan khăn quàng cổ rất trôi chảy, nhưng chỉ cần cô đứng bên cạnh, động tác anh lập tức chậm lại, thậm chí còn đan sai. Y hệt một cô dâu nhỏ thời xưa, ngoan ngoãn, rụt rè.
Chăm anh đến mức này thật sự chẳng dễ dàng chút nào.
Giờ thì càng lúc càng tự nhiên hơn.
Số lần chống đối cô cũng tăng lên ngày càng nhiều. Đương nhiên, Nam Chi không cảm thấy đó là phản nghịch khó dạy, cũng chẳng phải nuôi con gì cả, mà dù là nuôi con thì cũng không thể ép buộc như vậy. Cô gọi đó là thật lòng.
Bắt đầu lộ ra bản chất thật sự của mình, đó gọi là chân tướng, tính cách vô cùng chân thật.
Ban đầu anh rất dè dặt, cẩn thận từng chút một, bây giờ, anh đã dám bộc lộ sự bướng bỉnh của mình.
Nam Chi cười gượng, nhưng nghĩ lại, so với trước đây đã tốt hơn nhiều, cô cũng thấy vui thay anh.
Giống như một con mèo hoang được cô nhặt về, sau khi thăm dò và thử lòng nhiều lần, phát hiện cô vô hại. Cuối cùng cũng tin tưởng cô, coi cô là người thân, coi nơi này là nhà.
Đầu thì suy nghĩ miên man nhưng tay của Nam Chi lại không ngừng làm việc. Sau khi lót thêm ít băng gạc dưới chân anh thì cô lại tiếp tục xử lý vết thương theo cách cũ.
Vừa băng xong lớp gạc cuối cùng, người này đã ngồi dậy, lập tức lấy lại tinh thần, tự lau sạch cồn iốt chảy xuống chân, thu dọn miếng gạc bẩn. Sau đó lùi lại, định lấy chiếc quần vừa cởi ra để mặc vào.
Nam Chi cũng vừa thu dọn xong hộp thuốc, đậy nắp lại, định rời đi. Nhưng bước được hai bước, cô lại quay lại, khoanh tay, hất cằm về phía anh, thản nhiên sai bảo: “Sao không mặc đồ ở nhà?”
Giờ cô đã biết anh có chính kiến riêng, chuyện không thích nghe thì sẽ không nghe, nên cách nói chuyện cũng chẳng cần giữ kẽ nữa. Nếu anh muốn nghĩ thêm mắm dặm muối thì cứ nghĩ.
Nam Chi đã tháo găng tay, một tay xách hộp thuốc, tay còn lại lấy ra bộ đồ ở nhà bằng vải len dày dặn, lông xù mềm mại mà trước đây cô mua cho anh, đưa qua nói anh thay cái đó đi.
Chuyện này cũng không phải vấn đề gì đáng để phản kháng, nên Tống Thanh ngoan ngoãn nhận lấy. Nam Chi vừa đi rồi xuyên qua lớp cửa kính và tấm rèm mỏng, cô liếc nhìn thì thấy anh bắt đầu thay bộ đồ đó vào.
Nam Chi thu ánh mắt lại, đặt hộp thuốc về chỗ cũ, lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng Tống Thanh: “Tôi thay xong rồi.”
Ý là, có thể đến bế anh ra ngoài rồi.
Nam Chi vừa đi về phía đó, vừa liếc nhìn chiếc xe lăn vẫn còn ở cạnh bàn ăn, thầm cảm thán sự thông minh của mình.
Khi cô bảo anh thay đồ, anh đã định xoay bánh xe đi vào nhưng bị cô giữ lại, trực tiếp bế anh ra khỏi xe, đặt lên giường trong phòng khách nhỏ.
Anh không có xe lăn hỗ trợ, nên muốn ra ngoài cũng chỉ có thể gọi cô.
Nam Chi bước nhanh qua nhưng đi vội quá, nên bị vấp vào chiếc bàn trà thấp cạnh sô pha, suýt thì ngã sấp mặt may mà vẫn còn kịp giữ thăng bằng.
Nam Chi đỡ bàn trà đứng lên rồi tiếp tục đi vào phòng khách nhỏ, vừa ngẩng đầu đã bị bộ quần áo lông xù màu xanh đen của Tống Thanh làm cho ngạc nhiên.
Bộ đồ màu này làm sáng da của anh, một trắng che trăm xấu, mà vốn dĩ anh chẳng hề xấu, nay lại càng làm đôi mắt thêm sâu thẳm, sáng rực, môi đỏ răng trắng.
Trạng thái tinh thần cũng rất tốt, nhìn qua, cứ như một con mèo hoang quen bay nhảy trên tường cao. Sau khi dưỡng thương đủ ngày, bắt đầu vươn mình, trèo lên trèo xuống, bắt đầu thể hiện tài năng của mình, thể hiện dáng vẻ hăng hái tinh thần.
Dù rằng, sau lần bị thương nghiêm trọng này, anh đã không còn huy hoàng như trước, dù rằng có chút khiếm khuyết, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh tỏa sáng.
Thực ra, cho dù nghèo túng, anh cũng chưa từng đánh mất ánh sáng của mình, những phẩm chất nổi bật của anh dần bộc lộ, ý chí muốn sống của anh rất mãnh liệt, tính cách kiên cường, đã trải qua biến cố lớn như vậy, mà vẫn có thể hồi phục nhanh chóng đến mức này.
Nếu là Nam Chi, có lẽ cô đã sụp đổ, chẳng thể đứng lên nổi, tình trạng sẽ ngày càng tệ. Dù có người chăm sóc tận tình, cô cũng sẽ oán trời trách đất, bệnh tâm lý chỉ càng thêm trầm trọng.
Mỗi ngày đều kiên nhẫn, cẩn thận, quan sát tinh tế, biết chừng mực, đến cả hai con mèo trong nhà và cô đều được anh chăm sóc rất chu đáo.
Một người dù không nghe lời mà vẫn khiến người khác cảm thấy đáng yêu và vui mừng, thế có thể gọi là thành công rồi không.
Đến cả hai con mèo cũng thích dính lấy anh hơn. Chúng biết tâm trạng anh luôn ổn định, còn Nam Chi thì chỉ kiên nhẫn khi tâm trạng tốt. Những lúc tâm trạng không tốt mà mèo con lại đến gây rối, cô chỉ muốn sụp đổ.
Cuối cùng lại là Tống Thanh đến thu dọn tàn cuộc, bao dung cô, giúp cô xử lý mọi thứ.
Vậy nên, gặp được Tống Thanh cũng là may mắn của cô.
Nam Chi mở toang cửa kính, vừa cố định cửa lại, đã thấy anh ngồi ở mép giường, giơ tay ra, như một đứa trẻ con mấy tuổi, bày ra tư thế đòi bế.
Chú mèo hoang với tâm hồn tự do nay đã dưỡng thương xong, thực ra đã có thể tự đi, nhưng lại không rời đi, ngược lại còn đặt thứ quan trọng nhất của mình ở chỗ cô, nhận định cô là người thân.
Nam Chi bước lên, ôm anh vào lòng.
Bộ đồ ở nhà bằng lông xù mềm mại, ấm áp này càng khiến cô dễ ôm anh hơn.
Nam Chi ôm người trong tay, cô bế anh ra sô pha trong phòng khách, vẫn không đặt anh vào xe lăn. Vậy nên nếu Tống Thanh muốn đi đâu thì vẫn phải gọi cô.
Dường như anh cũng dần quen rồi, sắc mặt không có gì khác lạ, chỉ cầm lấy cuộn len và que đan mà cô đã để sẵn bên cạnh, như thường lệ, vừa đọc sách vừa đan khăn quàng cổ.
Hai con mèo vốn đã thân với anh, anh chăm sóc chúng nhiều, lại dành nhiều thời gian ở nhà với chúng hơn cô. Vậy nên vừa thấy anh lên sô pha, chúng đã nhanh chóng dựa vào người anh. Bây giờ anh còn đang mặc bộ lông xù ấm áp, mèo con lại càng bám dính hơn.
Như mọi khi, anh đóng vai ác, đuổi hai con mèo đi, mèo con bị đẩy ra thì tức giận lườm anh vài cái, rồi thất vọng chạy đến bên Nam Chi.
Bị đối xử như phương án thay thế, nên Nam Chi bỗng thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ không dính lấy ta ta cũng không dính các ngươi, ta đi dính Tống Thanh người mà các ngươi muốn dính lấy đây.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh, dựa sát vào anh, Tống Thanh biết cô có thói quen ôm gối khi ngồi, nên lấy chiếc gối đang để dưới tay đưa cho cô.
Nam Chi vừa dựa vào, vừa nhìn hai con mèo, trong lòng đắc ý nghĩ.
Không dính ta, nhưng người mà các ngươi muốn dính lại đang dính lấy ta đây này!
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 56: Ha ha ha ha
10.0/10 từ 31 lượt.