Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 52: Hoa của chúng ta
94@-
Tống Thanh chưa bao giờ nói với cô rằng có đôi khi, vào ban đêm anh bị cô làm cho giật mình.
Đặc biệt là lúc nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, thì nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ chậm rãi vang lên.
Phòng khách nhỏ hầu như được bao bọc toàn bằng cửa kính, phía sau ghế sô pha cũng là kính. Anh ngồi dậy, xuyên qua khe hở của rèm che, có thể thấy một bóng người tóc tai rũ rượi, mặc đồ trắng đứng giữa phòng khách, lúc đi lúc dừng, có đôi khi thậm chí còn đứng yên bất động.
Quay lưng về phía anh, trông cũng chẳng khác nào nữ quỷ trong phim truyền hình, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngoảnh đầu lại, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Cũng may đã sống chung với nhau một khoảng thời gian nên Tống Thanh khá hiểu Nam Chi, chỉ cần nhìn kiểu dáng bộ đồ ngủ và mái tóc hơi rối đấy là biết ngay người đó chính là cô.
Lúc đầu anh tưởng cô mộng du, nhưng khi ra xem mới phát hiện chỉ đơn giản là cô đói đến mức không thể ngủ được mà thôi.
Nhưng lúc ấy lại đứng yên tại chỗ là vì đã quên mất mình định làm gì.
Trước khi xuống, cô nghĩ sẽ ăn chút gì đó rồi uống thêm gì đó. Nhưng khi xuống đến nơi thì quên mất mình đã quyết định ăn gì, thậm chí còn cảm thấy như mình quên thứ gì đó quan trọng.
Thế là cô cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, cố gắng nhớ lại.
Sợ bản thân làm anh tỉnh giấc nên cô cũng không bật đèn. Trong phòng khách chỉ có chút ánh sáng mỏng manh hắt từ tầng trên xuống, một mình cô đứng cô đơn trong bóng tối, người yếu tim chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì một cô gái như cô, nửa đêm nửa hôm một mình xuống dưới, chắc hẳn cũng phải lấy hết dũng khí mới dám làm như thế.
Còn không dám bật đèn vì sợ làm phiền đến anh.
Tống Thanh vừa nghĩ, vừa bỏ hai cái trứng chần nước sôi vào trong bát, vừa khéo thấy Nam Chi khoác thảm lông, lặng lẽ đi lấy đũa. Sau khi trở về cô cầm theo hai đôi, đưa cho anh một đôi.
Thật ra Tống Thanh không đói bụng, nhưng Nam Chi luôn mang theo suy nghĩ có phúc cùng hưởng, nên có đồ ăn nhất định phải cùng nhau chia sẻ.
Nếu anh không nhận lấy, cô sẽ đặt đũa lên mép bát, sau đó chỉ ăn một quả trứng, để phần còn lại cho anh, xem như đây là cách phản kháng vì anh không làm thêm phần cho mình.
Tống Thanh suy nghĩ một lát, cuối cùng đành phải chịu thua trước cô, anh lại đập thêm hai trái trứng. Nam Chi nhìn thấy vừa nhai lòng đỏ trứng mềm mềm vừa ngẩn ra một chút. Nhưng cũng nhanh chóng tiến đến gần, nói: “Đập thêm một quả nữa đi, ba quả trứng, quả cuối cùng chúng ta chia đôi.”
Cô ở một bên liên tục lải nhải: “Có hai quả trứng hình như ăn không no, nhưng nếu ba quả thì lại quá nhiều, hai quả rưỡi vừa đủ ăn.”
Tống Thanh không phản bác, lại đập thêm một quả nữa, ba quả trứng thì hai quả đầu tiên rất nhanh chín, còn quả cuối cùng thì để lâu hơn một chút, khi để lên bàn, Nam Chi đã vội vàng hối anh dùng muỗng chia đôi ra.
Anh nghe lời, dùng muỗng xắn vài cái, tách một quả trứng chần ra làm hai nửa, lòng đỏ hơi chảy ra thấm vào những miếng trứng khác được Nam Chi xem như nước sốt, chấm lòng trắng vào để ăn.
Tay còn lại cô giơ đôi đũa lên, đưa cho anh.
Tống Thanh tắt bếp, hơi điều chỉnh xe lăn đẩy đến bên cạnh cô, như hòa cùng với nhịp điệu của cô, nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống cùng cô chia sẻ những quả trứng chần nước sôi này.
Dường như người bên cạnh cũng không ngờ lần này anh lại đồng ý, ngẩn người trong chốc lát, rồi chẳng mấy chốc vừa giậm chân, vừa hà hơi vào tay vì lạnh, cười tít mắt nói: “Ngon quá, ngon quá.”
Tống Thanh cũng gắp một miếng nếm thử.
Trứng không hề nêm nếm thêm gia vị gì, chỉ chần lên đơn giản thôi mà hương vị đã rất đậm đà. Anh làm tổng cộng năm quả trứng, chẳng mấy chốc đã bị hai người ăn sạch.
Bát đũa thì xếp vào máy rửa chén, đợi đến sáng mai mới rửa. Vì hôm nay chén bát còn thừa lại quá ít nên không đáng để bỏ vào máy rửa một lần.
Nam Chi ăn no, còn lấy hai túi sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Sau khi sữa nóng lên, cô tự ngậm một túi, một túi còn lại cô chia cho anh.
Uống sữa xong, ăn cũng đủ đầy, cô trở về phòng khách, chui vào ghế sô pha và chăn bông, thoải mái thở dài đầy mãn nguyện.
Tống Thanh vẫn còn trong bếp, lau sạch mặt bàn rồi đi đến phòng giặt, lấy ra hơn chục bộ quần áo mới giặt xong để phơi.
Có hơn chục bộ quần áo, trong đó có vài cái là đồ của Nam Chi mới thay, còn lại tất cả đều là đồ của anh.
Nam Chi mua cho anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên giàn phơi cao tít trên trần, từng bộ quần áo treo trên đó, ít nhất cũng hơn chục cái đều thuộc về anh.
Có đồ mặc trong dài ngắn đủ loại, cũng có áo khoác dày mỏng khác nhau, ngay cả q**n l*t cũng không thiếu.
Trong phòng anh vẫn còn một số bộ khác, quần áo khô rồi thì treo vào tủ. Nam Chi nói, bây giờ cô kiếm được tiền rồi, nên mua hết cho anh từ quần áo mùa hè, mùa xuân, mùa thu, đến mùa đông, từ đồ ngủ đến áo khoác, áo bông.
Mà vẫn còn nhiều bộ chưa giao tới.
Tống Thanh nhìn những bộ quần áo đủ màu sắc, toàn bộ đều mới tinh, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.
Anh chưa từng nghĩ rằng, thì ra quần áo cũng có thể phân thành nhiều loại khác nhau như đồ ngủ, đồ mặc hằng ngày, đồ mặc ở nhà.
Nam Chi nói rằng đồ mặc ở nhà là để mặc trong nhà, đồ ngủ là để mặc trên giường, còn đồ thường ngày là để mặc khi ra ngoài.
Và cô đã mua hết cho anh.
Trong thoáng chốc, Tống Thanh cảm thấy bản thân như một người vẫn còn ở giai đoạn chỉ cần được ăn no là đủ, đột nhiên lại có được rất nhiều thứ vốn dĩ là thứ xa xỉ đối với anh.
Anh cũng không rõ trong lòng mình đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ móc từng bộ lên giá phơi, vừa làm vừa suy nghĩ.
Mặc quần áo cũ lâu rồi nên thật ra anh có chút chấp niệm đối với quần áo mới.
Nhưng anh chỉ nghĩ rằng, đợi trả hết tiền cho chú thím rồi sẽ tự mua cho mình. Sau đó lại nghĩ, đợi trả xong cả khoản nợ tiền thuốc men mới mua.
Anh còn chưa kịp để dành được tiền, thì đã có người mua cho anh rồi.
Người đó còn vẽ cho anh một đôi chân, rồi mua cho anh đủ loại tất và giày, như thể bù đắp tiếc nuối vì anh chưa kịp đi giày mới, đi tất mới thì đã mất đi đôi chân.
Phơi quần áo xong, Tống Thanh vẫn chưa ra phòng khách. Anh đóng cửa bếp lại, đổ đầy ấm nước rồi lại đi ra ngoài ban công.
Vừa mở cửa, hai con mèo lập tức lao về phía anh.
Hôm nay chúng lại phạm lỗi, nên đã bị Nam Chi nhốt ngoài ban công.
Ý của Nam Chi là muốn dạy dỗ bọn chúng một chút, nếu không chúng sẽ không biết mình đã phạm lỗi gì.
Nhưng thật ra cô cũng không nỡ, chủ yếu là để hù dọa cho chúng sợ thôi, nên tạm thời nhốt tượng trưng một ngày, có lẽ đến ngày mai sẽ lại thả nó ra thôi.
Tống Thanh cũng không thả chúng ra ngoài, chỉ cầm ấm nước đi ngang qua ban công, định sang bên ban công phòng sách tưới hoa.
Anh cố gắng để mình làm cho nhanh nhất, tránh để Nam Chi phát hiện anh lại đang làm việc sau đó ngăn anh lại.
Nam Chi không thích anh làm việc quá nhiều. Trong suy nghĩ của cô, làm việc vừa đủ là được không cần phải siêng năng như thế. Nếu anh ở ngoài tầm mắt cô quá lâu, cô sẽ tìm người rồi kéo cả người lẫn xe của anh trở về.
Tống Thanh vội vàng chuyển động bánh xe nhanh hơn, trong lòng còn ôm chút may mắn, nghĩ rằng rèm phòng khách đã kéo xuống rồi, chắc Nam Chi chắc sẽ không thấy đâu. Nhưng ngay lúc đó, cửa kính lớn và rèm phòng khách đột nhiên bị mở tung, Nam Chi từ bên trong lao ra, lo sợ hai con mèo chạy mất, lại vội vàng đóng cửa lại.
May mà Nam Chi vừa nhìn thấy ấm nước đã không còn ý định cản anh, gương mặt vốn dĩ còn đang tỏ vẻ “Để tôi xem thử anh lại lén làm gì” nhanh chóng chuyển thành im lặng đi theo, nhìn anh tưới hoa.
Hai con mèo vì tiếng động bất ngờ mà động đậy, một con thò đầu ra từ phòng giặt, một con vươn người lười biếng trong ổ, rồi dụi dụi người vào cô đầy thân thiết.
Ở chung được vài ngày, nên hai con mèo cũng thân thiết với cô hơn một chút.
Nam Chi ôm chặt con mèo, vò nắn một hồi rồi tiếp tục đi theo sau anh, nhìn anh tưới hoa.
Thỉnh thoảng cô lại dậm chân, hà hơi vào tay, trời lạnh quá.
Cô thử luồn tay vào lớp lông mèo để sưởi ấm, nhưng mèo vốn là loài tham hơi ấm, bị cô làm lạnh thì giãy giụa kịch liệt, vùng khỏi vòng tay cô mà chạy mất.
Nam Chi hết cách, đành tự xoa tay cho đỡ buốt.
Cô không quấn chăn, chỉ mặc bộ đồ ngủ mềm mại có lót lông, không tính là quá mỏng nhưng cũng không phải quá dày.
Tống Thanh suy nghĩ một chút, kéo áo nỉ lên cao một chút, để lộ sau gáy, rồi nói: “Cô đặt tay lên đây làm ấm đi.”
Tối nay cô đã sờ trán và cổ anh mà không hề ngại ngần, nên anh mới dám mạnh dạn đề nghị như vậy.
Nam Chi chớp mắt, mãi vẫn chưa tiêu hóa được câu nói vừa rồi.
Anh vừa nói gì?
Bảo cô đặt tay vào sau gáy anh để sưởi ấm sao?
Lúc này, anh đang hơi cúi đầu, để lộ vùng gáy sạch sẽ tinh tươm, trắng ngần như ngọc, ý tứ rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Nam Chi chần chừ hồi lâu, mãi đến khi trong mắt anh dần hiện lên vẻ thiếu tự tin, cô mới chậm rãi đưa tay lên, đặt vào sau gáy anh.
Tay cô quá lạnh, vừa làm mèo chạy mất, giờ lại khiến anh run lên.
Nam Chi nghe thấy anh khẽ “Hít” một hơi, nhưng mèo thì chạy rồi, còn anh thì không.
Anh chỉ theo bản năng rụt người về phía trước một chút, rồi lại chủ động trở về vị trí cũ, để lòng bàn tay cô áp sát vào từng tấc da thịt, truyền hơi ấm vào tay cô.
Chỗ nào làm ấm mãi mà vẫn lạnh, cô lại chuyển sang chỗ khác, tiếp tục làm nóng.
Phần cô chạm bàn tay vào trắng mịn, không một chút sần sùi. Từ góc độ này nhìn xuống, qua khe hở của áo nỉ bị bàn tay cô nâng lên, cô có thể thấy bờ vai mảnh khảnh, xương bướm xinh đẹp, cùng phần gáy trắng trẻo tinh khiết của anh khi cúi đầu.
Thân là một họa sĩ, Nam Chi luôn có một sự say mê đặc biệt với cái đẹp. Vì để theo đuổi vẻ đẹp, Nam Chi đã từng sưu tầm vô số hình ảnh người thật, cố gắng nắm bắt và tái hiện chân thật từng đường nét.
Khi đó, cô từng nghĩ rằng mình đã chiêm ngưỡng hết phong cảnh và hình thái tuyệt mỹ của thế gian. Nhưng đến giờ cô mới nhận ra tất cả những thứ đó đều không sánh bằng cảnh sắc lộ ra dưới lớp áo nỉ của anh.
Tống Thanh vẫn tiếp tục tưới cây, nhưng không còn tập trung như lúc đầu nữa, vì bàn tay phía sau đang chầm chậm lướt theo đường nét xương sống và xương bướm của anh.
Anh không hiểu vì sao mình cứ cúi đầu im lặng, mặc cho bàn tay ấy di chuyển trên lưng mình.
Anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nếu hỏi không đúng chỗ nào thì anh lại không nói được.
Nếu suy nghĩ kỹ lại thì cô là một cô gái, có thể có ý đồ xấu gì với anh được chứ. Cho nên anh cũng không cần phải bận tâm làm gì.
Tống Thanh lại tiếp tục tưới nước cho hoa.
Trên ban công này bày đầy chậu hoa, hầu hết đều do cô trồng. Nhưng cô trồng hoa chẳng phải vì yêu thích, mà chỉ để lọc formaldehyde. Đến khi lọc xong, cây cối gần như héo rũ cả, cô lại không muốn để chúng chết thật nên đem ra ban công để từ từ hồi sức.
Tâm trạng của cô có đôi khi rất kỳ lạ, bình thường nhìn có vẻ vui vẻ, hay cười, nhưng lại dễ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đột nhiên trở nên u sầu, thậm chí bật khóc. Tống Thanh tìm hiểu thử thì cảm thấy cô có vẻ bị trầm cảm, ngay cả bản thân còn không chăm sóc nổi, nói gì đến việc chăm cây.
Hoa cũng giống như cô đều trong tình trạng không tốt lắm. Vì thế anh càng phải chăm sóc nó kỹ càng hơn, gần đây thời tiết đã bắt đầu ấm trở lại, nên lá vàng cũng ít dần, một số cành cây còn ra nụ.
Anh tưới nước xong một vòng, tiện tay kiểm tra mặt dưới lá, thấy không bị đen hay có trứng côn trùng, thì đẩy xe đến chậu cây được cô đặt ở trong góc xa nhất.
Đây là chậu hoa Nam Chi mang về từ bệnh viện, trước đó vẫn đặt trên bệ cửa sổ cạnh giường bệnh của anh.
Cũng là chậu hoa anh chăm chút tỉ mỉ nhất, để ý nhiều nhất.
Nó ngày càng xanh tươi, cành lá tươi tốt, rễ mới cũng mọc ra nhưng anh đã cắt đi. Vì anh cho rằng chỉ cần chăm phần thân cẩn thận là được, cành con chỉ làm tiêu hao dưỡng chất của thân thôi.
Không có cành phụ, thân chính mới có thể phát triển mạnh mẽ hơn được.
Tống Thanh cúi đầu, thấy lại có một nhánh con mới mọc ra nên cầm kéo cắt bỏ, rồi kiểm tra lại từng phiến lá thêm một lần nữa.
Anh thì đang bận rộn còn Nam Chi thì đang đứng nhìn, nhìn một lúc, cô lại không nhịn được mà bước lên phía trước một bước, khẽ vén tóc anh rồi chỉnh lại phần cổ áo bị lệch của anh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Tống Thanh chưa bao giờ nói với cô rằng có đôi khi, vào ban đêm anh bị cô làm cho giật mình.
Đặc biệt là lúc nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, thì nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ chậm rãi vang lên.
Phòng khách nhỏ hầu như được bao bọc toàn bằng cửa kính, phía sau ghế sô pha cũng là kính. Anh ngồi dậy, xuyên qua khe hở của rèm che, có thể thấy một bóng người tóc tai rũ rượi, mặc đồ trắng đứng giữa phòng khách, lúc đi lúc dừng, có đôi khi thậm chí còn đứng yên bất động.
Quay lưng về phía anh, trông cũng chẳng khác nào nữ quỷ trong phim truyền hình, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngoảnh đầu lại, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Cũng may đã sống chung với nhau một khoảng thời gian nên Tống Thanh khá hiểu Nam Chi, chỉ cần nhìn kiểu dáng bộ đồ ngủ và mái tóc hơi rối đấy là biết ngay người đó chính là cô.
Lúc đầu anh tưởng cô mộng du, nhưng khi ra xem mới phát hiện chỉ đơn giản là cô đói đến mức không thể ngủ được mà thôi.
Nhưng lúc ấy lại đứng yên tại chỗ là vì đã quên mất mình định làm gì.
Trước khi xuống, cô nghĩ sẽ ăn chút gì đó rồi uống thêm gì đó. Nhưng khi xuống đến nơi thì quên mất mình đã quyết định ăn gì, thậm chí còn cảm thấy như mình quên thứ gì đó quan trọng.
Thế là cô cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, cố gắng nhớ lại.
Sợ bản thân làm anh tỉnh giấc nên cô cũng không bật đèn. Trong phòng khách chỉ có chút ánh sáng mỏng manh hắt từ tầng trên xuống, một mình cô đứng cô đơn trong bóng tối, người yếu tim chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì một cô gái như cô, nửa đêm nửa hôm một mình xuống dưới, chắc hẳn cũng phải lấy hết dũng khí mới dám làm như thế.
Còn không dám bật đèn vì sợ làm phiền đến anh.
Tống Thanh vừa nghĩ, vừa bỏ hai cái trứng chần nước sôi vào trong bát, vừa khéo thấy Nam Chi khoác thảm lông, lặng lẽ đi lấy đũa. Sau khi trở về cô cầm theo hai đôi, đưa cho anh một đôi.
Thật ra Tống Thanh không đói bụng, nhưng Nam Chi luôn mang theo suy nghĩ có phúc cùng hưởng, nên có đồ ăn nhất định phải cùng nhau chia sẻ.
Nếu anh không nhận lấy, cô sẽ đặt đũa lên mép bát, sau đó chỉ ăn một quả trứng, để phần còn lại cho anh, xem như đây là cách phản kháng vì anh không làm thêm phần cho mình.
Tống Thanh suy nghĩ một lát, cuối cùng đành phải chịu thua trước cô, anh lại đập thêm hai trái trứng. Nam Chi nhìn thấy vừa nhai lòng đỏ trứng mềm mềm vừa ngẩn ra một chút. Nhưng cũng nhanh chóng tiến đến gần, nói: “Đập thêm một quả nữa đi, ba quả trứng, quả cuối cùng chúng ta chia đôi.”
Cô ở một bên liên tục lải nhải: “Có hai quả trứng hình như ăn không no, nhưng nếu ba quả thì lại quá nhiều, hai quả rưỡi vừa đủ ăn.”
Tống Thanh không phản bác, lại đập thêm một quả nữa, ba quả trứng thì hai quả đầu tiên rất nhanh chín, còn quả cuối cùng thì để lâu hơn một chút, khi để lên bàn, Nam Chi đã vội vàng hối anh dùng muỗng chia đôi ra.
Anh nghe lời, dùng muỗng xắn vài cái, tách một quả trứng chần ra làm hai nửa, lòng đỏ hơi chảy ra thấm vào những miếng trứng khác được Nam Chi xem như nước sốt, chấm lòng trắng vào để ăn.
Tay còn lại cô giơ đôi đũa lên, đưa cho anh.
Tống Thanh tắt bếp, hơi điều chỉnh xe lăn đẩy đến bên cạnh cô, như hòa cùng với nhịp điệu của cô, nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống cùng cô chia sẻ những quả trứng chần nước sôi này.
Dường như người bên cạnh cũng không ngờ lần này anh lại đồng ý, ngẩn người trong chốc lát, rồi chẳng mấy chốc vừa giậm chân, vừa hà hơi vào tay vì lạnh, cười tít mắt nói: “Ngon quá, ngon quá.”
Tống Thanh cũng gắp một miếng nếm thử.
Trứng không hề nêm nếm thêm gia vị gì, chỉ chần lên đơn giản thôi mà hương vị đã rất đậm đà. Anh làm tổng cộng năm quả trứng, chẳng mấy chốc đã bị hai người ăn sạch.
Bát đũa thì xếp vào máy rửa chén, đợi đến sáng mai mới rửa. Vì hôm nay chén bát còn thừa lại quá ít nên không đáng để bỏ vào máy rửa một lần.
Nam Chi ăn no, còn lấy hai túi sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Sau khi sữa nóng lên, cô tự ngậm một túi, một túi còn lại cô chia cho anh.
Uống sữa xong, ăn cũng đủ đầy, cô trở về phòng khách, chui vào ghế sô pha và chăn bông, thoải mái thở dài đầy mãn nguyện.
Tống Thanh vẫn còn trong bếp, lau sạch mặt bàn rồi đi đến phòng giặt, lấy ra hơn chục bộ quần áo mới giặt xong để phơi.
Có hơn chục bộ quần áo, trong đó có vài cái là đồ của Nam Chi mới thay, còn lại tất cả đều là đồ của anh.
Nam Chi mua cho anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên giàn phơi cao tít trên trần, từng bộ quần áo treo trên đó, ít nhất cũng hơn chục cái đều thuộc về anh.
Có đồ mặc trong dài ngắn đủ loại, cũng có áo khoác dày mỏng khác nhau, ngay cả q**n l*t cũng không thiếu.
Trong phòng anh vẫn còn một số bộ khác, quần áo khô rồi thì treo vào tủ. Nam Chi nói, bây giờ cô kiếm được tiền rồi, nên mua hết cho anh từ quần áo mùa hè, mùa xuân, mùa thu, đến mùa đông, từ đồ ngủ đến áo khoác, áo bông.
Mà vẫn còn nhiều bộ chưa giao tới.
Tống Thanh nhìn những bộ quần áo đủ màu sắc, toàn bộ đều mới tinh, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.
Anh chưa từng nghĩ rằng, thì ra quần áo cũng có thể phân thành nhiều loại khác nhau như đồ ngủ, đồ mặc hằng ngày, đồ mặc ở nhà.
Nam Chi nói rằng đồ mặc ở nhà là để mặc trong nhà, đồ ngủ là để mặc trên giường, còn đồ thường ngày là để mặc khi ra ngoài.
Và cô đã mua hết cho anh.
Trong thoáng chốc, Tống Thanh cảm thấy bản thân như một người vẫn còn ở giai đoạn chỉ cần được ăn no là đủ, đột nhiên lại có được rất nhiều thứ vốn dĩ là thứ xa xỉ đối với anh.
Anh cũng không rõ trong lòng mình đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ móc từng bộ lên giá phơi, vừa làm vừa suy nghĩ.
Mặc quần áo cũ lâu rồi nên thật ra anh có chút chấp niệm đối với quần áo mới.
Nhưng anh chỉ nghĩ rằng, đợi trả hết tiền cho chú thím rồi sẽ tự mua cho mình. Sau đó lại nghĩ, đợi trả xong cả khoản nợ tiền thuốc men mới mua.
Anh còn chưa kịp để dành được tiền, thì đã có người mua cho anh rồi.
Người đó còn vẽ cho anh một đôi chân, rồi mua cho anh đủ loại tất và giày, như thể bù đắp tiếc nuối vì anh chưa kịp đi giày mới, đi tất mới thì đã mất đi đôi chân.
Phơi quần áo xong, Tống Thanh vẫn chưa ra phòng khách. Anh đóng cửa bếp lại, đổ đầy ấm nước rồi lại đi ra ngoài ban công.
Vừa mở cửa, hai con mèo lập tức lao về phía anh.
Hôm nay chúng lại phạm lỗi, nên đã bị Nam Chi nhốt ngoài ban công.
Ý của Nam Chi là muốn dạy dỗ bọn chúng một chút, nếu không chúng sẽ không biết mình đã phạm lỗi gì.
Nhưng thật ra cô cũng không nỡ, chủ yếu là để hù dọa cho chúng sợ thôi, nên tạm thời nhốt tượng trưng một ngày, có lẽ đến ngày mai sẽ lại thả nó ra thôi.
Tống Thanh cũng không thả chúng ra ngoài, chỉ cầm ấm nước đi ngang qua ban công, định sang bên ban công phòng sách tưới hoa.
Anh cố gắng để mình làm cho nhanh nhất, tránh để Nam Chi phát hiện anh lại đang làm việc sau đó ngăn anh lại.
Nam Chi không thích anh làm việc quá nhiều. Trong suy nghĩ của cô, làm việc vừa đủ là được không cần phải siêng năng như thế. Nếu anh ở ngoài tầm mắt cô quá lâu, cô sẽ tìm người rồi kéo cả người lẫn xe của anh trở về.
Tống Thanh vội vàng chuyển động bánh xe nhanh hơn, trong lòng còn ôm chút may mắn, nghĩ rằng rèm phòng khách đã kéo xuống rồi, chắc Nam Chi chắc sẽ không thấy đâu. Nhưng ngay lúc đó, cửa kính lớn và rèm phòng khách đột nhiên bị mở tung, Nam Chi từ bên trong lao ra, lo sợ hai con mèo chạy mất, lại vội vàng đóng cửa lại.
May mà Nam Chi vừa nhìn thấy ấm nước đã không còn ý định cản anh, gương mặt vốn dĩ còn đang tỏ vẻ “Để tôi xem thử anh lại lén làm gì” nhanh chóng chuyển thành im lặng đi theo, nhìn anh tưới hoa.
Hai con mèo vì tiếng động bất ngờ mà động đậy, một con thò đầu ra từ phòng giặt, một con vươn người lười biếng trong ổ, rồi dụi dụi người vào cô đầy thân thiết.
Ở chung được vài ngày, nên hai con mèo cũng thân thiết với cô hơn một chút.
Nam Chi ôm chặt con mèo, vò nắn một hồi rồi tiếp tục đi theo sau anh, nhìn anh tưới hoa.
Thỉnh thoảng cô lại dậm chân, hà hơi vào tay, trời lạnh quá.
Cô thử luồn tay vào lớp lông mèo để sưởi ấm, nhưng mèo vốn là loài tham hơi ấm, bị cô làm lạnh thì giãy giụa kịch liệt, vùng khỏi vòng tay cô mà chạy mất.
Nam Chi hết cách, đành tự xoa tay cho đỡ buốt.
Cô không quấn chăn, chỉ mặc bộ đồ ngủ mềm mại có lót lông, không tính là quá mỏng nhưng cũng không phải quá dày.
Tống Thanh suy nghĩ một chút, kéo áo nỉ lên cao một chút, để lộ sau gáy, rồi nói: “Cô đặt tay lên đây làm ấm đi.”
Tối nay cô đã sờ trán và cổ anh mà không hề ngại ngần, nên anh mới dám mạnh dạn đề nghị như vậy.
Nam Chi chớp mắt, mãi vẫn chưa tiêu hóa được câu nói vừa rồi.
Anh vừa nói gì?
Bảo cô đặt tay vào sau gáy anh để sưởi ấm sao?
Lúc này, anh đang hơi cúi đầu, để lộ vùng gáy sạch sẽ tinh tươm, trắng ngần như ngọc, ý tứ rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Nam Chi chần chừ hồi lâu, mãi đến khi trong mắt anh dần hiện lên vẻ thiếu tự tin, cô mới chậm rãi đưa tay lên, đặt vào sau gáy anh.
Tay cô quá lạnh, vừa làm mèo chạy mất, giờ lại khiến anh run lên.
Nam Chi nghe thấy anh khẽ “Hít” một hơi, nhưng mèo thì chạy rồi, còn anh thì không.
Anh chỉ theo bản năng rụt người về phía trước một chút, rồi lại chủ động trở về vị trí cũ, để lòng bàn tay cô áp sát vào từng tấc da thịt, truyền hơi ấm vào tay cô.
Chỗ nào làm ấm mãi mà vẫn lạnh, cô lại chuyển sang chỗ khác, tiếp tục làm nóng.
Phần cô chạm bàn tay vào trắng mịn, không một chút sần sùi. Từ góc độ này nhìn xuống, qua khe hở của áo nỉ bị bàn tay cô nâng lên, cô có thể thấy bờ vai mảnh khảnh, xương bướm xinh đẹp, cùng phần gáy trắng trẻo tinh khiết của anh khi cúi đầu.
Thân là một họa sĩ, Nam Chi luôn có một sự say mê đặc biệt với cái đẹp. Vì để theo đuổi vẻ đẹp, Nam Chi đã từng sưu tầm vô số hình ảnh người thật, cố gắng nắm bắt và tái hiện chân thật từng đường nét.
Khi đó, cô từng nghĩ rằng mình đã chiêm ngưỡng hết phong cảnh và hình thái tuyệt mỹ của thế gian. Nhưng đến giờ cô mới nhận ra tất cả những thứ đó đều không sánh bằng cảnh sắc lộ ra dưới lớp áo nỉ của anh.
Tống Thanh vẫn tiếp tục tưới cây, nhưng không còn tập trung như lúc đầu nữa, vì bàn tay phía sau đang chầm chậm lướt theo đường nét xương sống và xương bướm của anh.
Anh không hiểu vì sao mình cứ cúi đầu im lặng, mặc cho bàn tay ấy di chuyển trên lưng mình.
Anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nếu hỏi không đúng chỗ nào thì anh lại không nói được.
Nếu suy nghĩ kỹ lại thì cô là một cô gái, có thể có ý đồ xấu gì với anh được chứ. Cho nên anh cũng không cần phải bận tâm làm gì.
Tống Thanh lại tiếp tục tưới nước cho hoa.
Trên ban công này bày đầy chậu hoa, hầu hết đều do cô trồng. Nhưng cô trồng hoa chẳng phải vì yêu thích, mà chỉ để lọc formaldehyde. Đến khi lọc xong, cây cối gần như héo rũ cả, cô lại không muốn để chúng chết thật nên đem ra ban công để từ từ hồi sức.
Tâm trạng của cô có đôi khi rất kỳ lạ, bình thường nhìn có vẻ vui vẻ, hay cười, nhưng lại dễ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đột nhiên trở nên u sầu, thậm chí bật khóc. Tống Thanh tìm hiểu thử thì cảm thấy cô có vẻ bị trầm cảm, ngay cả bản thân còn không chăm sóc nổi, nói gì đến việc chăm cây.
Hoa cũng giống như cô đều trong tình trạng không tốt lắm. Vì thế anh càng phải chăm sóc nó kỹ càng hơn, gần đây thời tiết đã bắt đầu ấm trở lại, nên lá vàng cũng ít dần, một số cành cây còn ra nụ.
Anh tưới nước xong một vòng, tiện tay kiểm tra mặt dưới lá, thấy không bị đen hay có trứng côn trùng, thì đẩy xe đến chậu cây được cô đặt ở trong góc xa nhất.
Đây là chậu hoa Nam Chi mang về từ bệnh viện, trước đó vẫn đặt trên bệ cửa sổ cạnh giường bệnh của anh.
Cũng là chậu hoa anh chăm chút tỉ mỉ nhất, để ý nhiều nhất.
Nó ngày càng xanh tươi, cành lá tươi tốt, rễ mới cũng mọc ra nhưng anh đã cắt đi. Vì anh cho rằng chỉ cần chăm phần thân cẩn thận là được, cành con chỉ làm tiêu hao dưỡng chất của thân thôi.
Không có cành phụ, thân chính mới có thể phát triển mạnh mẽ hơn được.
Tống Thanh cúi đầu, thấy lại có một nhánh con mới mọc ra nên cầm kéo cắt bỏ, rồi kiểm tra lại từng phiến lá thêm một lần nữa.
Anh thì đang bận rộn còn Nam Chi thì đang đứng nhìn, nhìn một lúc, cô lại không nhịn được mà bước lên phía trước một bước, khẽ vén tóc anh rồi chỉnh lại phần cổ áo bị lệch của anh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 52: Hoa của chúng ta
10.0/10 từ 31 lượt.