Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 43: Vì sao thế
105@-
Trong một khoảng sân của ngôi làng gần kề thành phố, gần đây Lý Tú Phương gặp rất nhiều vấn đề, bà ta bị người ta chửi chuồng heo quá hôi suýt chút nữa đã bị người ta đến cưỡng chế kéo đi. Bà ta phải năn nỉ mãi mới giữ lại được, nhưng mấy con heo còn chưa kịp lớn thì qua hôm sau đã bị lôi ra bán hết.
Người ta còn dán giấy niêm phong ngay trước cửa chuồng heo, nói rằng nơi này gần thành phố nên không thể nuôi gia súc lớn.
Rõ ràng trước kia nuôi vẫn được, chẳng ai nói gì, nhưng chỉ mới mấy ngày không dọn dẹp mà thôi làm gì mà có mùi ghê gớm đến thế. Chẳng qua nơi này được xếp vào khu đô thị nhưng có phải biến thành thành phố thật đâu, làm gì mà lắm kiểu cách thế.
Hai ngày trước con gái của bà ta đưa cho bà ta một món đồ thủ công nhỏ rất đẹp, nói rằng làm xong sẽ rất đẹp, nhưng nó không làm được. Lý Tú Phương lập tức cam đoan không gì làm khó được bà ta, kết quả làm xong con gái không thích, nói bà ta làm sai nhìn xấu không thể chịu nổi.
Thiếu một người, không ai nấu cơm, bà ta còn phải cực khổ từ sáng sớm, không ai thông cảm còn trách móc bà ta nấu cơm dở. Sau khi ăn xong còn thừa rất nhiều, bánh bao hấp từ sáng đến tối, mềm nhũn cũng chẳng thấy ai ăn.
Rõ ràng trước kia không phải như thế, bà ta nhớ rõ mỗi bữa đều có rau tươi, bánh bao nóng hổi, ngay cả cháo cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Nhà vắng một người thôi sao mọi thứ lại thay đổi lớn như thế.
Sáng sớm hôm qua con gái lớn của bà ta còn nói máy tính bị hỏng rồi, nói bà ta kiếm người sửa lại cho nó. Đến tối thì tan làm về trễ nên các cửa hàng đều đã đóng cửa hết rồi, khó lắm mới có ngày về sớm. Nhưng khi hỏi thì ít nhất cũng phải hai mươi tệ cho dù có sửa được hay không cũng đều là hai mươi tệ.
Bà ta có chút tiếc tiền, nhưng con gái bà ta đã tức giận nói là cần máy tính để làm bài tập. Nếu không có máy tính thì không thể làm bài tập để nộp cho giáo viên được, sẽ bị giáo viên mắng.
Bà ta đành phải sửa, kết quả người ta chỉ cần gõ gõ vài ba cái trên máy tính là bình thường lại nhưng cứ khăng khăng đòi của bà ta năm mươi tệ.
Năm mươi tệ, nhiêu đây tiền đủ để cả nhà bà ta ăn một ngày đấy.
Trước kia máy tính cũng rất hay bị hư, nhưng sao lại chưa từng phải bỏ tiền nhiều thế này nhỉ?
Bà ta phải hỏi con gái thì mới biết, trước kia máy tính hư đều do thằng nhóc kia sửa.
Cái thằng nhóc chết tiệt kia cũng không biết cố gắng, đi lo chuyện bao đồng. Bây giờ thì hay rồi, cả người chỉ còn lại một nửa nhưng chẳng thấy người ta biết ơn, bên kia chưa từng đến thăm lần nào. Bà ta đi gây sự thì người ta dứt khoát chuyển nhà đi chỗ khác luôn.
Đáng đời.
Sống yên ổn không muốn, cứ thích lo chuyện bao đồng.
Lý Tú Phương vừa giặt quần áo vừa lẩm bẩm oán trách.
Cái máy giặt chết tiệt này, giặt có bộ quần áo thôi mà chạy từ cạnh ao đến giữa sân, sao không chạy ra nước ngoài luôn đi.
Giặt được một nửa còn phải lấy quần áo ra đặt ở chỗ khác chờ vắt nước, lại chờ hơn mười phút nữa mới có thể vắt xong.
Thật phiền, sao trước kia lại không hề thấy nó phiền thế nhỉ?
Lý Tú Phương ngồi trong sân, vừa chờ quần áo vắt xong, vừa khâu chiếc quần rách cho con trai, đầu óc cũng không để rảnh rỗi, ngồi suy nghĩ cẩn thận.
Trước đó đều do thằng nhóc kia giặt, quần áo của con trai bà ta cũng do thằng nhóc kia khâu.
Trên quần áo của con trai bà cũng từng có vết khâu, chính là dấu vết mà tên nhóc kia để lại.
Lý Tú Phương khâu quần xong, phơi xong quần áo, tính toán mấy ngày gần đây bởi vì chuyện lặt vặt trong nhà nên đã mất đi bao nhiêu tiền. Bà muốn thương lượng với ba mấy đứa nhỏ một chút chứ tình hình thế này bà ta cảm thấy như thế không ổn.
Đang là mùa cao điểm, nhiều việc, bởi vì chút chuyện này phá hỏng nên một ngày kiếm ít đi mấy trăm tệ, ai mà không thích có thêm số tiền đó chứ.
Nhà bọn họ xem như còn may, những năm đầu đây chỉ là một cái thôn nhỏ, bởi vì xây thêm thành phố, mở rộng đến bên này nên họ cũng được xem là cư dân thành phố, gần đây cũng có rất nhiều nhà máy to có, nhỏ có.
Vợ chồng hai người đều chọn những công việc tay chân gần đây làm, nhà nào bận thì nhà khác sẽ làm.
Gần đây ở công xưởng của bà ta không có quá nhiều việc làm, cho nên bà ta đã chăm sóc gia đình mình, bận rộn xong lại đến chỗ của chồng để giúp đỡ. Chồng bà ta thì đang bận rộn tăng ca, một ngày có thể làm được hơn hai trăm, có thêm bà ta nữa thì sẽ làm hơn ba trăm một chút.
Trước kia là hơn bốn trăm, dùng khoảng một trăm và tính toán tiền tên nhóc kia ăn uống tiêu xài, thì hình như đón tên nhóc kia trở về dư dả hơn một chút.
Một ngày anh ăn không tới một trăm tệ, cũng chỉ nhiều hơn mấy lát bánh mỳ, mấy bát cơm thôi.
Sau khi ăn xong bà nói ý kiến này của mình cho mọi người nghe, trong nhà ai ai cũng đồng ý. Những chuyện khác thì chưa nhắc tới nhưng quả thật thằng nhóc kia rất cẩn thận. Trước kia con gái bà thường mua chút sổ tay, cát chảy, nhưng tự mình chơi không được thì cô bé đều tìm anh làm.
Con gái bà bị bắt nạt ở trường cũng đều đi tìm anh.
Đài radio của chồng bà hay bị hư, đều do anh sửa chữa.
Còn bà thì càng không đáng nhắc đến, thỉnh thoảng vội quá cũng sẽ gọi anh đến, lại có thể kiếm thêm chút tiền.
Cho nên tất cả mọi người đều đồng ý, bà ta cũng bàn với chồng ngày mai nghỉ một ngày rồi âm thầm đến đưa người đi.
Còn về tiền thuốc men, cứ để sau này anh tự mình trả.
Anh chỉ bị mất chân, chứ tay cũng không phế, có thể làm được.
*
Trong căn chung cư ở phía trước khu phố cũ trên đường Phổ Tân, Nam Chi và cảnh sát lần lượt người trước người sau về nhà. Cảnh sát đến là để đưa tài liệu, gia đình kia đã chuyển tiền cho chú thím của Tống Thanh bằng tài khoản ngân hàng.
Còn có cả bản sao bản án năm đó, các thông cáo công khai cũng được in ra, cầm mấy thứ này là có thể nộp đơn kiện lên tòa án để đòi lại số tiền kia.
Ngoài ra, họ còn muốn nhắc nhở anh đừng quên làm giấy cho người khuyết tật, quốc gia có trợ cấp dành cho người khuyết tật.
Không nhiều nhưng có vẫn hơn không.
Còn nói với anh về hướng đi của anh trong tương lai, cả chuyện của chú thím anh nữa.
Họ hỏi anh có muốn về không?
Anh lắc đầu.
Bọn họ lại hỏi, vấn đề ăn uống, ở lại sau này thế nào.
Nam Chi không nhịn được mà nói chen vào, nói chỗ của cô cũng đang trống, chỉ cần anh không đi thì cứ ở mãi chỗ này cũng chẳng sao cả, vấn đề ăn uống đối với cô mà nói cũng chỉ là thêm một cái chén một đôi đũa thôi, vừa khéo một mình ăn cơm có chút buồn, hai người ăn chung thì tốt hơn.
Sau khi trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, cô đã biết rõ Tống Thanh chính là người đang ở đường cùng, không thể nào tồi tệ hơn nữa. Cho nên không cần che giấu cứ nói thẳng thắn rõ ràng như thế để anh yên tâm.
Vừa dứt lời, cô gần như có thể thấy rõ ánh mắt chăm chú của Tống Thanh đang nhìn về phía cô, nhìn rất lâu không rời đi.
Mà cảnh sát và cảnh sát giao thông bên cạnh cũng đồng loạt quay sang nhìn cô.
Cô đã nói đến mức thế này chứng tỏ sau này sẽ có người chăm lo cho Tống Thanh. Nhưng tình huống của anh khá phức tạp, họ sợ cô chưa rõ sự tình nên kéo cô sang một bên, hỏi cẩn thận chi tiết.
Thật ra cô cũng không biết được bao nhiêu, mà trước mặt cảnh sát nên Nam Chi cũng chẳng giấu giếm, thành thật nói rõ cô là người duy nhất giúp đỡ anh, không hề có người tốt bụng nào cả, đó chỉ là do cô bịa ra để tránh rắc rối mà thôi.
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, họ không nói cô nghĩ nhiều trái lại còn khen cô làm như thế là đúng.
Tình huống của Tống Thanh vô cùng phức tạp, khi bọn họ đến thăm nhà để điều tra thì phát hiện anh gần như gánh vác toàn bộ việc nhà của nhà kia.
Khi con gái nhà kia thi đại học cần người dạy kèm, đứa nhỏ hơn cần có người chăm sóc, chuyện gì của nhà đó cũng phụ thuộc cả vào anh, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại để tìm anh. Nếu cô nói thật lúc đầu, đến lúc đó, gia đình kia sẽ không đến bệnh viện mà tìm thẳng đến cô để làm ầm ĩ, bắt cô giao người ra.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ, không đấu lại nhà người ta, bảy tám phần đều có hại.
Bọn họ còn nói, vốn dĩ muốn chờ người nhà bên kia tới, tìm bọn họ bắt bọn họ đóng tiền thuốc men cho bệnh viện, không ngờ giữa chừng lại có cô xuất hiện nên vô tình phá vỡ kế hoạch này.
Dù sao người nhà kia chắc chắn sẽ tìm đến, nếu cô không muốn nuôi, cứ đưa người cho nhà đó là được nhưng đừng quên đòi lại tiền thuốc men.
Nói là người đang ở đây, không trả tiền thì không cho đưa đi, chỉ có như thế bọn họ mới bằng lòng đưa tiền ra.
Nam Chi nghiêm túc lắng nghe, đến khi kết thúc trực tiếp tỏ rõ lập trường: “Tôi quyết định nuôi dưỡng cậu ấy, không muốn đưa cậu ấy về đó.”
Nếu đòi tiền thuốc men từ nhà đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách bòn rút lại từ Tống Thanh, vắt kiệt sức của anh để đòi từng đồng.
Người nhà kia muốn đưa Tống Thanh trở về để làm việc, trước kia cơ thể đầy đủ thì không nói nhưng bây giờ anh thành thế này rồi không còn làm được nhiều như trước kia nữa, có khi còn bị đánh chửi thậm tệ hơn.
“Tiền thuốc men tôi không tính đòi lại, người cũng tuyệt đối không đưa.”
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, nhưng thật ra lại khiến hai người họ ngẩn người, một lát sau mới nói: “Năm nay cậu ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, quyền giám hộ còn ở trong tay chú thím…”
Nam Chi gật đầu: “Tôi cũng rất đau đầu về chuyện này.”
Nếu như đã là người trưởng thành, thì có quyền tự do lựa chọn, nhưng anh còn là vị thành niên rất nhiều chuyện không thể do anh quyết định là được.
Cô đưa đôi mắt đầy mong đợi nhìn hai người họ, hy vọng đối phương có thể tìm cách giúp cô giành lại quyền giám hộ.
Còn hơn một tháng nữa anh mới thành niên, trong khoảng thời gian này, nếu chú thím ép buộc anh đòi người thì với quyền giám hộ trong tay, họ hoàn toàn có thể cưỡng ép đưa anh đi.
Hơn một tháng lận, cô nuôi mấy ngày mới có thể nuôi người trở thành dáng vẻ xinh đẹp như hiện tại, họ lại dùng một tháng tra tấn anh trở về thành bộ xương khô.
Hơn nữa dù đến khi anh thành niên, nếu chú thím anh vẫn cứ đến làm loạn cũng là một vấn đề lớn, chuyện này nhất định phải giải quyết thật triệt để.
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, đứng tựa vào lối thoát hiểm ngoài hành lang một lúc lâu, cuối cùng họ cũng bàn ra được một cách.
*
Hơn bảy giờ tối, Nam Chi tiễn họ đi rồi, về đến nhà mới phát hiện Tống Thanh đang đứng trước cửa ra vào chờ cô. Tuy rằng anh không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất lo lắng, tay nắm chặt tay vịn xe lăn, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch cả đi.
Nam Chi biết anh đang lo lắng điều gì, đóng cửa, đi qua, trấn an ôm lấy anh: “Yên tâm đi, chúng tôi không nói gì cả, chỉ là tôi không muốn đưa cậu về kia, cho nên hỏi chút chuyện về quyền giám hộ cho cậu.”
Cô có chút không rõ, hỏi lại lần nữa: “Tống Thanh, cậu có muốn trở về không?”
Lần đầu tiên cảnh sát đến hỏi anh, thì anh có chút chần chừ, trước tiên nhìn về phía cô giống như muốn hỏi ý kiến của cô, nhưng cô không tỏ thái độ gì nên anh mới lắc đầu.
Bây giờ vẻ mặt anh càng kiên định hơn một chút, sự bất an và trốn tránh trong mắt cũng mất đi, giọng nói chắc chắn nói: “Tôi không muốn quay về.”
Nam Chi gật đầu: “Thế tôi cũng không có lý do để đưa cậu trở về đó.”
Cô nhìn thấy Tống Thanh như vẫn còn để ý đến chuyện này, vỗ lưng anh: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý tốt thôi.”
Chúng tôi --
Chứng minh chuyện này không chỉ có một mình cô làm, chắc là còn có nhà hảo tâm và hai cảnh sát giúp đỡ.
Vốn dĩ hai vị cảnh sát kia không quen biết gì anh, nhưng bởi vì anh mà cùng xuất hiện.
Lúc vừa mới phẫu thuật xong, không có tiền nộp tiền viện phí và thuốc men, anh không muốn tiếp tục điều trị nhưng hai người này không cho nói anh dưỡng thương cho tốt, tiền thì để họ sẽ nghĩ cách.
Nhiều ngày trôi qua, bệnh viện chỉ uyển chuyển nhắc nhở anh, cũng không ép anh phải đóng hay đuổi anh đi, chắc chắn bọn họ đã bỏ rất nhiều sức để giúp đỡ.
Chờ sau này có năng lực anh muốn trả ơn cho họ.
Nam Chi nhéo mặt anh: “Được rồi, đừng nghĩ chuyện đó nữa.”
Cô đứng trước cửa lấy đồ trong túi ra, đưa cho anh thẻ mượn sách nói: “Xem tôi mang cái gì tốt về cho cậu này.”
Là thẻ mượn sách, thị lực của anh tốt khi còn ở trong tay cô anh đã nhìn thấy rồi.
Đồ giao vào tay anh, anh cẩn thận nhìn một chút, phía trên có số điện thoại và địa chỉ, nhìn thấy ở gần đây nên anh cũng có thể đi một mình.
Tống Thanh cầm thẻ, nhìn chữ VIP phía trên, trong lòng có chút phức tạp.
Lúc sáng Nam Chi hỏi, thật ra anh không quá trông mong vào việc cô có thể mang về cho anh món đồ gì, dù sao trước kia thất vọng quá nhiều lần nên anh đã hiểu ra từ lâu.
Không chờ mong sẽ không có mất mát.
Vốn dĩ anh không có nhiều trông mong vào chuyện này, nhưng rồi chẳng hiểu sao từ tận sâu trong lòng anh lại cảm thấy rằng lần này có lẽ sẽ khác. Bởi vì Nam Chi không giống như thế.
Quả nhiên cô thật sự đã mang về cho anh. Cô ghi nhớ tất cả lời anh nói, đặt nó vào trong lòng, chút vui mừng nhỏ bé ẩn sâu trong tim bỗng chốc nở rộ như cơn sóng ập đến cuốn anh vào trong, nhấn chìm toàn bộ lý trí của anh.
Nam Chi vẫn luôn nhìn anh, cố tìm kiếm biểu cảm khác lạ nào đó trên khuôn mặt anh, vốn dĩ anh không giỏi thể hiện cảm xúc nên sắc mặt vẫn không có gì thay đổi. Nhưng không biết vì sao, cô cứ có cảm giác anh giống như đang bất ngờ vì được quan tâm như thế này.
Chính là cảm giác được quan tâm, được đặt trong lòng, là niềm vui bất ngờ.
Trước kia cô cũng từng như thế, chỉ thuận miệng nói một câu anh đã nấu nước cho cô, biết dạ dày cô không tốt bình thường đều rất nghe lời nhưng chuyện này lại rất kiên trì, muốn làm đồ ăn sáng cho cô, còn cố tình giả vờ đến sáng mới nhìn thấy tin nhắn của cô.
Làm gì có chuyện trùng hợp thế, vừa lúc nấu cháo xong thì thấy tin nhắn à.
Có thể để anh lộ ra vẻ mặt như thế Nam Chi cũng rất vui vẻ, đi đến kho hàng dưới lầu để chuẩn bị cho anh một bất ngờ thứ hai.
Cô đi trước, anh lặng lẽ đẩy xe lăn theo sau.
Nam Chi nhanh chóng lấy ra hai hộp chuyển phát nhanh, quơ quơ trước mặt anh đầy phấn khích nói: “Của cậu luôn đấy.”
Tống Thanh hơi ngạc nhiên.
Chuyển phát nhanh này thật ra anh cũng biết, hôm nay lúc trở về đứng dưới lầu đã lấy, muốn lấy lên, nhưng suy nghĩ chút không biết nó có tác dụng làm “Con mồi” hay không nên lại thôi.
Mà nghĩ lại thì “Con mồi” này vốn là để dụ mèo, sao cô cứ thích mang “Con mồi” này ra khoe với anh thế nhỉ?
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Trong một khoảng sân của ngôi làng gần kề thành phố, gần đây Lý Tú Phương gặp rất nhiều vấn đề, bà ta bị người ta chửi chuồng heo quá hôi suýt chút nữa đã bị người ta đến cưỡng chế kéo đi. Bà ta phải năn nỉ mãi mới giữ lại được, nhưng mấy con heo còn chưa kịp lớn thì qua hôm sau đã bị lôi ra bán hết.
Người ta còn dán giấy niêm phong ngay trước cửa chuồng heo, nói rằng nơi này gần thành phố nên không thể nuôi gia súc lớn.
Rõ ràng trước kia nuôi vẫn được, chẳng ai nói gì, nhưng chỉ mới mấy ngày không dọn dẹp mà thôi làm gì mà có mùi ghê gớm đến thế. Chẳng qua nơi này được xếp vào khu đô thị nhưng có phải biến thành thành phố thật đâu, làm gì mà lắm kiểu cách thế.
Hai ngày trước con gái của bà ta đưa cho bà ta một món đồ thủ công nhỏ rất đẹp, nói rằng làm xong sẽ rất đẹp, nhưng nó không làm được. Lý Tú Phương lập tức cam đoan không gì làm khó được bà ta, kết quả làm xong con gái không thích, nói bà ta làm sai nhìn xấu không thể chịu nổi.
Thiếu một người, không ai nấu cơm, bà ta còn phải cực khổ từ sáng sớm, không ai thông cảm còn trách móc bà ta nấu cơm dở. Sau khi ăn xong còn thừa rất nhiều, bánh bao hấp từ sáng đến tối, mềm nhũn cũng chẳng thấy ai ăn.
Rõ ràng trước kia không phải như thế, bà ta nhớ rõ mỗi bữa đều có rau tươi, bánh bao nóng hổi, ngay cả cháo cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Nhà vắng một người thôi sao mọi thứ lại thay đổi lớn như thế.
Sáng sớm hôm qua con gái lớn của bà ta còn nói máy tính bị hỏng rồi, nói bà ta kiếm người sửa lại cho nó. Đến tối thì tan làm về trễ nên các cửa hàng đều đã đóng cửa hết rồi, khó lắm mới có ngày về sớm. Nhưng khi hỏi thì ít nhất cũng phải hai mươi tệ cho dù có sửa được hay không cũng đều là hai mươi tệ.
Bà ta có chút tiếc tiền, nhưng con gái bà ta đã tức giận nói là cần máy tính để làm bài tập. Nếu không có máy tính thì không thể làm bài tập để nộp cho giáo viên được, sẽ bị giáo viên mắng.
Bà ta đành phải sửa, kết quả người ta chỉ cần gõ gõ vài ba cái trên máy tính là bình thường lại nhưng cứ khăng khăng đòi của bà ta năm mươi tệ.
Năm mươi tệ, nhiêu đây tiền đủ để cả nhà bà ta ăn một ngày đấy.
Trước kia máy tính cũng rất hay bị hư, nhưng sao lại chưa từng phải bỏ tiền nhiều thế này nhỉ?
Bà ta phải hỏi con gái thì mới biết, trước kia máy tính hư đều do thằng nhóc kia sửa.
Cái thằng nhóc chết tiệt kia cũng không biết cố gắng, đi lo chuyện bao đồng. Bây giờ thì hay rồi, cả người chỉ còn lại một nửa nhưng chẳng thấy người ta biết ơn, bên kia chưa từng đến thăm lần nào. Bà ta đi gây sự thì người ta dứt khoát chuyển nhà đi chỗ khác luôn.
Đáng đời.
Sống yên ổn không muốn, cứ thích lo chuyện bao đồng.
Lý Tú Phương vừa giặt quần áo vừa lẩm bẩm oán trách.
Cái máy giặt chết tiệt này, giặt có bộ quần áo thôi mà chạy từ cạnh ao đến giữa sân, sao không chạy ra nước ngoài luôn đi.
Giặt được một nửa còn phải lấy quần áo ra đặt ở chỗ khác chờ vắt nước, lại chờ hơn mười phút nữa mới có thể vắt xong.
Thật phiền, sao trước kia lại không hề thấy nó phiền thế nhỉ?
Lý Tú Phương ngồi trong sân, vừa chờ quần áo vắt xong, vừa khâu chiếc quần rách cho con trai, đầu óc cũng không để rảnh rỗi, ngồi suy nghĩ cẩn thận.
Trước đó đều do thằng nhóc kia giặt, quần áo của con trai bà ta cũng do thằng nhóc kia khâu.
Trên quần áo của con trai bà cũng từng có vết khâu, chính là dấu vết mà tên nhóc kia để lại.
Lý Tú Phương khâu quần xong, phơi xong quần áo, tính toán mấy ngày gần đây bởi vì chuyện lặt vặt trong nhà nên đã mất đi bao nhiêu tiền. Bà muốn thương lượng với ba mấy đứa nhỏ một chút chứ tình hình thế này bà ta cảm thấy như thế không ổn.
Đang là mùa cao điểm, nhiều việc, bởi vì chút chuyện này phá hỏng nên một ngày kiếm ít đi mấy trăm tệ, ai mà không thích có thêm số tiền đó chứ.
Nhà bọn họ xem như còn may, những năm đầu đây chỉ là một cái thôn nhỏ, bởi vì xây thêm thành phố, mở rộng đến bên này nên họ cũng được xem là cư dân thành phố, gần đây cũng có rất nhiều nhà máy to có, nhỏ có.
Vợ chồng hai người đều chọn những công việc tay chân gần đây làm, nhà nào bận thì nhà khác sẽ làm.
Gần đây ở công xưởng của bà ta không có quá nhiều việc làm, cho nên bà ta đã chăm sóc gia đình mình, bận rộn xong lại đến chỗ của chồng để giúp đỡ. Chồng bà ta thì đang bận rộn tăng ca, một ngày có thể làm được hơn hai trăm, có thêm bà ta nữa thì sẽ làm hơn ba trăm một chút.
Trước kia là hơn bốn trăm, dùng khoảng một trăm và tính toán tiền tên nhóc kia ăn uống tiêu xài, thì hình như đón tên nhóc kia trở về dư dả hơn một chút.
Một ngày anh ăn không tới một trăm tệ, cũng chỉ nhiều hơn mấy lát bánh mỳ, mấy bát cơm thôi.
Sau khi ăn xong bà nói ý kiến này của mình cho mọi người nghe, trong nhà ai ai cũng đồng ý. Những chuyện khác thì chưa nhắc tới nhưng quả thật thằng nhóc kia rất cẩn thận. Trước kia con gái bà thường mua chút sổ tay, cát chảy, nhưng tự mình chơi không được thì cô bé đều tìm anh làm.
Con gái bà bị bắt nạt ở trường cũng đều đi tìm anh.
Đài radio của chồng bà hay bị hư, đều do anh sửa chữa.
Còn bà thì càng không đáng nhắc đến, thỉnh thoảng vội quá cũng sẽ gọi anh đến, lại có thể kiếm thêm chút tiền.
Cho nên tất cả mọi người đều đồng ý, bà ta cũng bàn với chồng ngày mai nghỉ một ngày rồi âm thầm đến đưa người đi.
Còn về tiền thuốc men, cứ để sau này anh tự mình trả.
Anh chỉ bị mất chân, chứ tay cũng không phế, có thể làm được.
*
Trong căn chung cư ở phía trước khu phố cũ trên đường Phổ Tân, Nam Chi và cảnh sát lần lượt người trước người sau về nhà. Cảnh sát đến là để đưa tài liệu, gia đình kia đã chuyển tiền cho chú thím của Tống Thanh bằng tài khoản ngân hàng.
Còn có cả bản sao bản án năm đó, các thông cáo công khai cũng được in ra, cầm mấy thứ này là có thể nộp đơn kiện lên tòa án để đòi lại số tiền kia.
Ngoài ra, họ còn muốn nhắc nhở anh đừng quên làm giấy cho người khuyết tật, quốc gia có trợ cấp dành cho người khuyết tật.
Không nhiều nhưng có vẫn hơn không.
Còn nói với anh về hướng đi của anh trong tương lai, cả chuyện của chú thím anh nữa.
Họ hỏi anh có muốn về không?
Anh lắc đầu.
Bọn họ lại hỏi, vấn đề ăn uống, ở lại sau này thế nào.
Nam Chi không nhịn được mà nói chen vào, nói chỗ của cô cũng đang trống, chỉ cần anh không đi thì cứ ở mãi chỗ này cũng chẳng sao cả, vấn đề ăn uống đối với cô mà nói cũng chỉ là thêm một cái chén một đôi đũa thôi, vừa khéo một mình ăn cơm có chút buồn, hai người ăn chung thì tốt hơn.
Sau khi trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, cô đã biết rõ Tống Thanh chính là người đang ở đường cùng, không thể nào tồi tệ hơn nữa. Cho nên không cần che giấu cứ nói thẳng thắn rõ ràng như thế để anh yên tâm.
Vừa dứt lời, cô gần như có thể thấy rõ ánh mắt chăm chú của Tống Thanh đang nhìn về phía cô, nhìn rất lâu không rời đi.
Mà cảnh sát và cảnh sát giao thông bên cạnh cũng đồng loạt quay sang nhìn cô.
Cô đã nói đến mức thế này chứng tỏ sau này sẽ có người chăm lo cho Tống Thanh. Nhưng tình huống của anh khá phức tạp, họ sợ cô chưa rõ sự tình nên kéo cô sang một bên, hỏi cẩn thận chi tiết.
Thật ra cô cũng không biết được bao nhiêu, mà trước mặt cảnh sát nên Nam Chi cũng chẳng giấu giếm, thành thật nói rõ cô là người duy nhất giúp đỡ anh, không hề có người tốt bụng nào cả, đó chỉ là do cô bịa ra để tránh rắc rối mà thôi.
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, họ không nói cô nghĩ nhiều trái lại còn khen cô làm như thế là đúng.
Tình huống của Tống Thanh vô cùng phức tạp, khi bọn họ đến thăm nhà để điều tra thì phát hiện anh gần như gánh vác toàn bộ việc nhà của nhà kia.
Khi con gái nhà kia thi đại học cần người dạy kèm, đứa nhỏ hơn cần có người chăm sóc, chuyện gì của nhà đó cũng phụ thuộc cả vào anh, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại để tìm anh. Nếu cô nói thật lúc đầu, đến lúc đó, gia đình kia sẽ không đến bệnh viện mà tìm thẳng đến cô để làm ầm ĩ, bắt cô giao người ra.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ, không đấu lại nhà người ta, bảy tám phần đều có hại.
Bọn họ còn nói, vốn dĩ muốn chờ người nhà bên kia tới, tìm bọn họ bắt bọn họ đóng tiền thuốc men cho bệnh viện, không ngờ giữa chừng lại có cô xuất hiện nên vô tình phá vỡ kế hoạch này.
Dù sao người nhà kia chắc chắn sẽ tìm đến, nếu cô không muốn nuôi, cứ đưa người cho nhà đó là được nhưng đừng quên đòi lại tiền thuốc men.
Nói là người đang ở đây, không trả tiền thì không cho đưa đi, chỉ có như thế bọn họ mới bằng lòng đưa tiền ra.
Nam Chi nghiêm túc lắng nghe, đến khi kết thúc trực tiếp tỏ rõ lập trường: “Tôi quyết định nuôi dưỡng cậu ấy, không muốn đưa cậu ấy về đó.”
Nếu đòi tiền thuốc men từ nhà đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách bòn rút lại từ Tống Thanh, vắt kiệt sức của anh để đòi từng đồng.
Người nhà kia muốn đưa Tống Thanh trở về để làm việc, trước kia cơ thể đầy đủ thì không nói nhưng bây giờ anh thành thế này rồi không còn làm được nhiều như trước kia nữa, có khi còn bị đánh chửi thậm tệ hơn.
“Tiền thuốc men tôi không tính đòi lại, người cũng tuyệt đối không đưa.”
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, nhưng thật ra lại khiến hai người họ ngẩn người, một lát sau mới nói: “Năm nay cậu ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, quyền giám hộ còn ở trong tay chú thím…”
Nam Chi gật đầu: “Tôi cũng rất đau đầu về chuyện này.”
Nếu như đã là người trưởng thành, thì có quyền tự do lựa chọn, nhưng anh còn là vị thành niên rất nhiều chuyện không thể do anh quyết định là được.
Cô đưa đôi mắt đầy mong đợi nhìn hai người họ, hy vọng đối phương có thể tìm cách giúp cô giành lại quyền giám hộ.
Còn hơn một tháng nữa anh mới thành niên, trong khoảng thời gian này, nếu chú thím ép buộc anh đòi người thì với quyền giám hộ trong tay, họ hoàn toàn có thể cưỡng ép đưa anh đi.
Hơn một tháng lận, cô nuôi mấy ngày mới có thể nuôi người trở thành dáng vẻ xinh đẹp như hiện tại, họ lại dùng một tháng tra tấn anh trở về thành bộ xương khô.
Hơn nữa dù đến khi anh thành niên, nếu chú thím anh vẫn cứ đến làm loạn cũng là một vấn đề lớn, chuyện này nhất định phải giải quyết thật triệt để.
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, đứng tựa vào lối thoát hiểm ngoài hành lang một lúc lâu, cuối cùng họ cũng bàn ra được một cách.
*
Hơn bảy giờ tối, Nam Chi tiễn họ đi rồi, về đến nhà mới phát hiện Tống Thanh đang đứng trước cửa ra vào chờ cô. Tuy rằng anh không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất lo lắng, tay nắm chặt tay vịn xe lăn, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch cả đi.
Nam Chi biết anh đang lo lắng điều gì, đóng cửa, đi qua, trấn an ôm lấy anh: “Yên tâm đi, chúng tôi không nói gì cả, chỉ là tôi không muốn đưa cậu về kia, cho nên hỏi chút chuyện về quyền giám hộ cho cậu.”
Cô có chút không rõ, hỏi lại lần nữa: “Tống Thanh, cậu có muốn trở về không?”
Lần đầu tiên cảnh sát đến hỏi anh, thì anh có chút chần chừ, trước tiên nhìn về phía cô giống như muốn hỏi ý kiến của cô, nhưng cô không tỏ thái độ gì nên anh mới lắc đầu.
Bây giờ vẻ mặt anh càng kiên định hơn một chút, sự bất an và trốn tránh trong mắt cũng mất đi, giọng nói chắc chắn nói: “Tôi không muốn quay về.”
Nam Chi gật đầu: “Thế tôi cũng không có lý do để đưa cậu trở về đó.”
Cô nhìn thấy Tống Thanh như vẫn còn để ý đến chuyện này, vỗ lưng anh: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý tốt thôi.”
Chúng tôi --
Chứng minh chuyện này không chỉ có một mình cô làm, chắc là còn có nhà hảo tâm và hai cảnh sát giúp đỡ.
Vốn dĩ hai vị cảnh sát kia không quen biết gì anh, nhưng bởi vì anh mà cùng xuất hiện.
Lúc vừa mới phẫu thuật xong, không có tiền nộp tiền viện phí và thuốc men, anh không muốn tiếp tục điều trị nhưng hai người này không cho nói anh dưỡng thương cho tốt, tiền thì để họ sẽ nghĩ cách.
Nhiều ngày trôi qua, bệnh viện chỉ uyển chuyển nhắc nhở anh, cũng không ép anh phải đóng hay đuổi anh đi, chắc chắn bọn họ đã bỏ rất nhiều sức để giúp đỡ.
Chờ sau này có năng lực anh muốn trả ơn cho họ.
Nam Chi nhéo mặt anh: “Được rồi, đừng nghĩ chuyện đó nữa.”
Cô đứng trước cửa lấy đồ trong túi ra, đưa cho anh thẻ mượn sách nói: “Xem tôi mang cái gì tốt về cho cậu này.”
Là thẻ mượn sách, thị lực của anh tốt khi còn ở trong tay cô anh đã nhìn thấy rồi.
Đồ giao vào tay anh, anh cẩn thận nhìn một chút, phía trên có số điện thoại và địa chỉ, nhìn thấy ở gần đây nên anh cũng có thể đi một mình.
Tống Thanh cầm thẻ, nhìn chữ VIP phía trên, trong lòng có chút phức tạp.
Lúc sáng Nam Chi hỏi, thật ra anh không quá trông mong vào việc cô có thể mang về cho anh món đồ gì, dù sao trước kia thất vọng quá nhiều lần nên anh đã hiểu ra từ lâu.
Không chờ mong sẽ không có mất mát.
Vốn dĩ anh không có nhiều trông mong vào chuyện này, nhưng rồi chẳng hiểu sao từ tận sâu trong lòng anh lại cảm thấy rằng lần này có lẽ sẽ khác. Bởi vì Nam Chi không giống như thế.
Quả nhiên cô thật sự đã mang về cho anh. Cô ghi nhớ tất cả lời anh nói, đặt nó vào trong lòng, chút vui mừng nhỏ bé ẩn sâu trong tim bỗng chốc nở rộ như cơn sóng ập đến cuốn anh vào trong, nhấn chìm toàn bộ lý trí của anh.
Nam Chi vẫn luôn nhìn anh, cố tìm kiếm biểu cảm khác lạ nào đó trên khuôn mặt anh, vốn dĩ anh không giỏi thể hiện cảm xúc nên sắc mặt vẫn không có gì thay đổi. Nhưng không biết vì sao, cô cứ có cảm giác anh giống như đang bất ngờ vì được quan tâm như thế này.
Chính là cảm giác được quan tâm, được đặt trong lòng, là niềm vui bất ngờ.
Trước kia cô cũng từng như thế, chỉ thuận miệng nói một câu anh đã nấu nước cho cô, biết dạ dày cô không tốt bình thường đều rất nghe lời nhưng chuyện này lại rất kiên trì, muốn làm đồ ăn sáng cho cô, còn cố tình giả vờ đến sáng mới nhìn thấy tin nhắn của cô.
Làm gì có chuyện trùng hợp thế, vừa lúc nấu cháo xong thì thấy tin nhắn à.
Có thể để anh lộ ra vẻ mặt như thế Nam Chi cũng rất vui vẻ, đi đến kho hàng dưới lầu để chuẩn bị cho anh một bất ngờ thứ hai.
Cô đi trước, anh lặng lẽ đẩy xe lăn theo sau.
Nam Chi nhanh chóng lấy ra hai hộp chuyển phát nhanh, quơ quơ trước mặt anh đầy phấn khích nói: “Của cậu luôn đấy.”
Tống Thanh hơi ngạc nhiên.
Chuyển phát nhanh này thật ra anh cũng biết, hôm nay lúc trở về đứng dưới lầu đã lấy, muốn lấy lên, nhưng suy nghĩ chút không biết nó có tác dụng làm “Con mồi” hay không nên lại thôi.
Mà nghĩ lại thì “Con mồi” này vốn là để dụ mèo, sao cô cứ thích mang “Con mồi” này ra khoe với anh thế nhỉ?
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 43: Vì sao thế
10.0/10 từ 31 lượt.