Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 33: Về nhà nấu cơm
62@-
Nam Chi không trực tiếp đưa hẳn video cho họ xem mà cô lưu lại trước. Sau đó vào album mở ra, rồi mới mở lại video đưa cho họ xem.
Lúc phát video, cô cũng tranh thủ nhìn qua hai lần, cũng phát hiện anh ăn mặc chỉnh tề, trên đầu còn đội cả mũ nữa.
Khi Nam Chi rời đi, anh vẫn không đội mũ, có vẻ như vì cô nói bên ngoài đang có gió lớn, nói anh phải mặc thật ấm nên anh nghe lời rồi làm theo.
Thật ngoan quá đi.
Chẳng trách dám quang minh chính đại xuất hiện trên video như thế này.
Vừa thấy Nam Chi mở video lên, hai cô gái lập tức ngó sang nhìn.
Duyệt Duyệt tên thật là Dư Duyệt, còn bạn thân của cô ấy tên là Lương Nhã, cả hai người đều không dùng tên thật, bởi vì bọn họ không hoàn toàn tin tưởng người chị gái xa lạ này. Mặc dù trông chị ấy khá hiền lành, nhưng mà tâm hại người không có nhưng phòng người phải có*, nhất là khi họ vẫn chưa được gặp Tống Thanh, từ nãy đến giờ đều chỉ là lời nói từ một phía của chị gái này.
(*) Bản raw gốc: Phòng nhân chi tâm bất khả vô (): Lòng đề phòng người khác là không thể thiếu. Câu này xuất phát từ một câu tục ngữ đầy đủ () nghĩa là: “Không được có ý định hại người, nhưng cũng không thể không có lòng đề phòng người khác.”
Họ từng nghe người ta nói rằng, có một số bệnh viện rất đen tối, sẽ âm thầm gây ra “Tai nạn ngoài ý muốn” cho những bệnh nhân không ai chăm sóc, sau đó lén lút bán nội tạng của họ.
Tống Thanh bị gia đình bỏ rơi, không ai quan tâm đến anh, chính là đối tượng lý tưởng nhất để ra tay. Cho nên hai người họ cố gắng tỏ ra quan tâm đến anh, nhất quyết đòi gặp tận mặt, thái độ vô cùng kiên quyết.
Nhưng người vẫn chưa thấy đâu, mà giờ lại được xem video.
Trong video, anh ăn mặc chỉnh tề, tinh thần cũng rất tốt, tuy gầy hơn trước nhưng da dẻ lại trắng trẻo hơn rất nhiều. Anh đang cúi đầu đan khăn len, sợi len như quả bông tròn quấn quanh ngón út, mỗi lần đan là sợi len sẽ trượt qua đầu ngón tay anh.
Vừa nhìn là biết anh chỉ vừa mới bắt đầu học nên còn chưa quen tay, nhưng vẫn giống như trước kia, dáng lưng thẳng tắp, phong thái rất ổn.
Lúc cúi đầu nhìn nghiêng qua có thể thấy chút đường lõm ra ở cổ, đường nét tinh tế, làn da trắng mịn, dường như còn đẹp hơn trước kia mấy phần.
Vẻ mặt bình thản như nước, không còn dáng vẻ ủ ê của mấy hôm trước khi họ gặp anh ở bệnh viện, nhìn anh trông như vừa bò ra khỏi vũng bùn lầy, tắm rửa sạch sẽ, rồi đắm mình dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Hoàn toàn không hề có dáng vẻ của người bị ép buộc hay giam cầm, không chỉ có thế, có thể nhìn thấy rõ anh đang ở ngoài, phía sau là một bảng quảng cáo lớn, ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, chỉ đến gần là có thể nhận ra ngay đó chính là bảng hiệu của siêu thị lớn.
Hơn nữa, đó là bảng hiệu của siêu thị lớn trong trung tâm thương mại mà họ thường xuyên lui tới.
Anh thật sự sống rất tốt, không có bị biến thành một vụ “Tai nạn” rồi ra đi trong lặng lẽ.
Thật sự tốt quá rồi.
Hai cô gái xem đi xem lại đoạn video này tận hai, ba lần. Nam Chi cũng vậy, cũng cùng xem thêm mấy lượt, đến đoạn cuối, khi anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía này, Nam Chi bất ngờ nhận ra trong mắt anh, ngọn lửa nhỏ đang cháy đã sáng rực hơn.
Trước đây, nó chỉ là một đốm lửa nhỏ, đủ để cảm nhận sự vùng vẫy của anh, như những chồi non ẩn sâu bên trong như cành khô. Bây giờ, sự giãy giụa ấy đã biến mất, dường như anh đã hoàn toàn lột xác, từ trong ra ngoài, cả cành cây đã xanh biếc đầy sức sống.
Một luồng sinh khí dồi dào, sức sống và năng lượng mạnh mẽ dường như đang hiện hữu rất rõ ràng.
Thay đổi quá lớn.
Hằng ngày ở bên cạnh anh, cũng không thể phát hiện ra nhưng khi xem video này, sự khác biệt ấy bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Dư Duyệt và Lương Nhã lại xem thêm mấy lượt nữa, cố gắng tìm kỹ dấu vết giả vờ trên người anh, từng chi tiết đều được soi cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng chính là… Không có.
Thậm chí, đôi chân mày sắc nét trước kia của anh không biết từ lúc nào đã trở nên mềm mại hơn rồi.
Anh đang nhìn ai thế?
Sao lại có sự thay đổi lớn thế này?
Không biết vì sao, theo bản năng họ cảm giác được là vì một người con gái.
Trước kia mọi người hay nói đùa rằng, không biết ai sẽ là người hái được đóa hoa lạnh lùng này. Bởi vì biết không thể, cho nên tất cả mọi người đều không bận tâm nhiều, nhưng bây giờ trong lòng Dư Duyệt bỗng xuất hiện một dự cảm không lành.
Dường như đóa hoa lạnh lùng này sắp bị ai đó hái đi mất rồi.
Sao lại nhanh như thế chứ?
Anh đang nhìn ai thế?
Đoạn video này là anh muốn gửi cho ai?
*
Một lát sau, điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo, anh mở ra xem, là tin nhắn của Nam Chi.
Nam Chi vẫn như trước, nhắc anh chú ý sức khỏe, đừng để mệt mỏi, biết tự lượng sức là được.
Tống Thanh mở WeChat trả lời cô, rồi mới cầm khăn lên tiếp tục đan.
Đan mũi cơ bản rất đơn giản, anh đã biết làm nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, không thể đan điêu luyện như bà lão ngồi cạnh. Bà ấy vừa chăm chú nhìn anh, vừa thoăn thoắt đan khăn không ngừng tay.
Tống Thanh từ từ tăng nhanh tốc độ đan. Bởi vì sợi len giống như những cuộn len có hình quả bông nhỏ, cứ cách một đoạn lại có một quả bông đúng vị trí, nên anh không cần lo lắng về độ căng hay chùng, chắc chắn từng mũi sẽ lọt đúng chỗ cần thiết, đan được một lúc anh cũng trở nên tự tin hơn nhiều.
Chưa được bao lâu, anh đã có chút phân tâm trong lúc làm việc, đang làm dở dang, bỗng nghe thấy có người hỏi.
“Con trai, chân con sao thế, sao lại thành thế này rồi.”
Tống Thanh hơi khựng tay lại một chút, rồi tiếp tục đan, không quên trả lời, dùng chất giọng bình tĩnh để nói về đôi chân của mình.
“Con bị tai nạn xe ạ.”
Anh không phải người vừa mới bị tai nạn, nằm trong phòng bệnh bốc mùi, cũng chẳng phải kẻ bị đẩy ra ngoài hành lang, cả ngày nhìn cánh cửa sổ nho nhỏ, bị gió thổi lạnh đến dau đầu, nhức óc, đau thần kinh, nằm chờ chết nữa. Như anh đã từng nói, tất cả những bất an, rối bời, nhếch nhác và khó chịu của anh đều được anh để lại ở bệnh viện rồi.
Anh đã bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Sau khi xuất viện và xác nhận Nam Chi không phải người thất hứa, cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc anh, anh đã an tâm hơn rất nhiều. Những cảm xúc nặng nề từng kéo anh xuống giờ đây cũng đã được anh gạt bỏ.
Nếu tiến về phía trước mà vẫn còn mang theo do dự, mơ hồ hay chút tự ái vô ích thì sẽ càng mệt mỏi hơn, thế lại càng không thể nhấc chân lên nổi.
“Ôi trời, cái loại tài xế không có lương tâm, sao mà nhẫn tâm như thế chứ.”
“Đúng đó, còn trẻ như thế mà.”
Anh cũng không nói quá chi tiết, nhưng mấy bà lão xung quanh vẫn đau lòng vô cùng, hết người này đến người khác mắng tài xế lái xe kia vô lương tâm, khiến trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giống như có người ra mặt thay anh vậy.
Tống Thanh không kiềm được mà nhắc đến đứa trẻ anh đã cứu. Gia đình đứa trẻ đó chưa từng đến thăm anh lấy một lần, thậm chí đến cả một lời cảm ơn cũng không có.
Mấy bà lão lại tiếp tục mắng mỏ gia đình kia.
Khiến trong lòng của Tống Thanh cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Anh dựa vào góc, ngồi giữa một hàng các bà lão, dưới ánh nắng chiều, cảm giác trong lòng như được thả lỏng ra không ít.
Tâm trạng tốt đến mức chính anh cũng ngạc nhiên, nhưng anh không ghét cảm giác này, trái lại còn đắm chìm trong nó. Anh ngồi đó mãi đến tận chiều tối, khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Thanh lấy điện thoại ra xem, là chuông báo thức anh tự đặt.
Từ lúc này thì khoảng bốn mươi phút nữa, Nam Chi sẽ tan làm.
Đã đến lúc về nhà nấu cơm cho cô rồi.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi không trực tiếp đưa hẳn video cho họ xem mà cô lưu lại trước. Sau đó vào album mở ra, rồi mới mở lại video đưa cho họ xem.
Lúc phát video, cô cũng tranh thủ nhìn qua hai lần, cũng phát hiện anh ăn mặc chỉnh tề, trên đầu còn đội cả mũ nữa.
Khi Nam Chi rời đi, anh vẫn không đội mũ, có vẻ như vì cô nói bên ngoài đang có gió lớn, nói anh phải mặc thật ấm nên anh nghe lời rồi làm theo.
Thật ngoan quá đi.
Chẳng trách dám quang minh chính đại xuất hiện trên video như thế này.
Vừa thấy Nam Chi mở video lên, hai cô gái lập tức ngó sang nhìn.
Duyệt Duyệt tên thật là Dư Duyệt, còn bạn thân của cô ấy tên là Lương Nhã, cả hai người đều không dùng tên thật, bởi vì bọn họ không hoàn toàn tin tưởng người chị gái xa lạ này. Mặc dù trông chị ấy khá hiền lành, nhưng mà tâm hại người không có nhưng phòng người phải có*, nhất là khi họ vẫn chưa được gặp Tống Thanh, từ nãy đến giờ đều chỉ là lời nói từ một phía của chị gái này.
(*) Bản raw gốc: Phòng nhân chi tâm bất khả vô (): Lòng đề phòng người khác là không thể thiếu. Câu này xuất phát từ một câu tục ngữ đầy đủ () nghĩa là: “Không được có ý định hại người, nhưng cũng không thể không có lòng đề phòng người khác.”
Họ từng nghe người ta nói rằng, có một số bệnh viện rất đen tối, sẽ âm thầm gây ra “Tai nạn ngoài ý muốn” cho những bệnh nhân không ai chăm sóc, sau đó lén lút bán nội tạng của họ.
Tống Thanh bị gia đình bỏ rơi, không ai quan tâm đến anh, chính là đối tượng lý tưởng nhất để ra tay. Cho nên hai người họ cố gắng tỏ ra quan tâm đến anh, nhất quyết đòi gặp tận mặt, thái độ vô cùng kiên quyết.
Nhưng người vẫn chưa thấy đâu, mà giờ lại được xem video.
Trong video, anh ăn mặc chỉnh tề, tinh thần cũng rất tốt, tuy gầy hơn trước nhưng da dẻ lại trắng trẻo hơn rất nhiều. Anh đang cúi đầu đan khăn len, sợi len như quả bông tròn quấn quanh ngón út, mỗi lần đan là sợi len sẽ trượt qua đầu ngón tay anh.
Vừa nhìn là biết anh chỉ vừa mới bắt đầu học nên còn chưa quen tay, nhưng vẫn giống như trước kia, dáng lưng thẳng tắp, phong thái rất ổn.
Lúc cúi đầu nhìn nghiêng qua có thể thấy chút đường lõm ra ở cổ, đường nét tinh tế, làn da trắng mịn, dường như còn đẹp hơn trước kia mấy phần.
Vẻ mặt bình thản như nước, không còn dáng vẻ ủ ê của mấy hôm trước khi họ gặp anh ở bệnh viện, nhìn anh trông như vừa bò ra khỏi vũng bùn lầy, tắm rửa sạch sẽ, rồi đắm mình dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Hoàn toàn không hề có dáng vẻ của người bị ép buộc hay giam cầm, không chỉ có thế, có thể nhìn thấy rõ anh đang ở ngoài, phía sau là một bảng quảng cáo lớn, ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, chỉ đến gần là có thể nhận ra ngay đó chính là bảng hiệu của siêu thị lớn.
Hơn nữa, đó là bảng hiệu của siêu thị lớn trong trung tâm thương mại mà họ thường xuyên lui tới.
Anh thật sự sống rất tốt, không có bị biến thành một vụ “Tai nạn” rồi ra đi trong lặng lẽ.
Thật sự tốt quá rồi.
Hai cô gái xem đi xem lại đoạn video này tận hai, ba lần. Nam Chi cũng vậy, cũng cùng xem thêm mấy lượt, đến đoạn cuối, khi anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía này, Nam Chi bất ngờ nhận ra trong mắt anh, ngọn lửa nhỏ đang cháy đã sáng rực hơn.
Trước đây, nó chỉ là một đốm lửa nhỏ, đủ để cảm nhận sự vùng vẫy của anh, như những chồi non ẩn sâu bên trong như cành khô. Bây giờ, sự giãy giụa ấy đã biến mất, dường như anh đã hoàn toàn lột xác, từ trong ra ngoài, cả cành cây đã xanh biếc đầy sức sống.
Một luồng sinh khí dồi dào, sức sống và năng lượng mạnh mẽ dường như đang hiện hữu rất rõ ràng.
Thay đổi quá lớn.
Hằng ngày ở bên cạnh anh, cũng không thể phát hiện ra nhưng khi xem video này, sự khác biệt ấy bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Dư Duyệt và Lương Nhã lại xem thêm mấy lượt nữa, cố gắng tìm kỹ dấu vết giả vờ trên người anh, từng chi tiết đều được soi cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng chính là… Không có.
Thậm chí, đôi chân mày sắc nét trước kia của anh không biết từ lúc nào đã trở nên mềm mại hơn rồi.
Anh đang nhìn ai thế?
Sao lại có sự thay đổi lớn thế này?
Không biết vì sao, theo bản năng họ cảm giác được là vì một người con gái.
Trước kia mọi người hay nói đùa rằng, không biết ai sẽ là người hái được đóa hoa lạnh lùng này. Bởi vì biết không thể, cho nên tất cả mọi người đều không bận tâm nhiều, nhưng bây giờ trong lòng Dư Duyệt bỗng xuất hiện một dự cảm không lành.
Dường như đóa hoa lạnh lùng này sắp bị ai đó hái đi mất rồi.
Sao lại nhanh như thế chứ?
Anh đang nhìn ai thế?
Đoạn video này là anh muốn gửi cho ai?
*
Một lát sau, điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo, anh mở ra xem, là tin nhắn của Nam Chi.
Nam Chi vẫn như trước, nhắc anh chú ý sức khỏe, đừng để mệt mỏi, biết tự lượng sức là được.
Tống Thanh mở WeChat trả lời cô, rồi mới cầm khăn lên tiếp tục đan.
Đan mũi cơ bản rất đơn giản, anh đã biết làm nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, không thể đan điêu luyện như bà lão ngồi cạnh. Bà ấy vừa chăm chú nhìn anh, vừa thoăn thoắt đan khăn không ngừng tay.
Tống Thanh từ từ tăng nhanh tốc độ đan. Bởi vì sợi len giống như những cuộn len có hình quả bông nhỏ, cứ cách một đoạn lại có một quả bông đúng vị trí, nên anh không cần lo lắng về độ căng hay chùng, chắc chắn từng mũi sẽ lọt đúng chỗ cần thiết, đan được một lúc anh cũng trở nên tự tin hơn nhiều.
Chưa được bao lâu, anh đã có chút phân tâm trong lúc làm việc, đang làm dở dang, bỗng nghe thấy có người hỏi.
“Con trai, chân con sao thế, sao lại thành thế này rồi.”
Tống Thanh hơi khựng tay lại một chút, rồi tiếp tục đan, không quên trả lời, dùng chất giọng bình tĩnh để nói về đôi chân của mình.
“Con bị tai nạn xe ạ.”
Anh không phải người vừa mới bị tai nạn, nằm trong phòng bệnh bốc mùi, cũng chẳng phải kẻ bị đẩy ra ngoài hành lang, cả ngày nhìn cánh cửa sổ nho nhỏ, bị gió thổi lạnh đến dau đầu, nhức óc, đau thần kinh, nằm chờ chết nữa. Như anh đã từng nói, tất cả những bất an, rối bời, nhếch nhác và khó chịu của anh đều được anh để lại ở bệnh viện rồi.
Anh đã bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Sau khi xuất viện và xác nhận Nam Chi không phải người thất hứa, cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc anh, anh đã an tâm hơn rất nhiều. Những cảm xúc nặng nề từng kéo anh xuống giờ đây cũng đã được anh gạt bỏ.
Nếu tiến về phía trước mà vẫn còn mang theo do dự, mơ hồ hay chút tự ái vô ích thì sẽ càng mệt mỏi hơn, thế lại càng không thể nhấc chân lên nổi.
“Ôi trời, cái loại tài xế không có lương tâm, sao mà nhẫn tâm như thế chứ.”
“Đúng đó, còn trẻ như thế mà.”
Anh cũng không nói quá chi tiết, nhưng mấy bà lão xung quanh vẫn đau lòng vô cùng, hết người này đến người khác mắng tài xế lái xe kia vô lương tâm, khiến trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giống như có người ra mặt thay anh vậy.
Tống Thanh không kiềm được mà nhắc đến đứa trẻ anh đã cứu. Gia đình đứa trẻ đó chưa từng đến thăm anh lấy một lần, thậm chí đến cả một lời cảm ơn cũng không có.
Mấy bà lão lại tiếp tục mắng mỏ gia đình kia.
Khiến trong lòng của Tống Thanh cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Anh dựa vào góc, ngồi giữa một hàng các bà lão, dưới ánh nắng chiều, cảm giác trong lòng như được thả lỏng ra không ít.
Tâm trạng tốt đến mức chính anh cũng ngạc nhiên, nhưng anh không ghét cảm giác này, trái lại còn đắm chìm trong nó. Anh ngồi đó mãi đến tận chiều tối, khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Thanh lấy điện thoại ra xem, là chuông báo thức anh tự đặt.
Từ lúc này thì khoảng bốn mươi phút nữa, Nam Chi sẽ tan làm.
Đã đến lúc về nhà nấu cơm cho cô rồi.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 33: Về nhà nấu cơm
10.0/10 từ 31 lượt.