Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 26: Vị thần có trái tim nhân hậu
110@-
Nam Chi tiếp tục chọn quần áo cho anh. Ngoài bộ vừa rồi, chắc anh cũng cần thêm một bộ để thay mỗi lần giặt. Lần này cô chọn áo hoodie và quần thể thao.
Sau vài lần thay đồ cho anh, cô đã dần đoán được kích cỡ anh cần mặc. Nếu không chắc chắn, cô có thể xem lại kích cỡ chiếc áo khoác đen đã mua trước đó để tham khảo.
Quần thì không cần lo lắng nó dài hay ngắn, chỉ cần thắt lưng có thun là có thể mặc được rồi.
Anh gầy, chỉ cần không phải kích cỡ quá chênh lệch, cơ bản anh đều có thể mặc được.
Quần áo của cô anh không mặc vừa vì cô cũng gầy, cộng thêm sự chênh lệch chiều cao quá lớn. Nói chung là kích cỡ quần áo nam bình thường anh đều có thể mặc được.
Nam Chi chọn xong, lại cảm thấy gần đây thời tiết thay đổi quá nhanh, anh vẫn cần thêm loại mỏng hơn. Nhưng bây giờ những món cô mua đều là đồ có lót bông, áo khoác chống gió cũng có lớp lót bên trong, rất ấm.
Cô đã chọn được hai bộ loại mỏng, nhưng đến lúc thanh toán lại do dự.
Gần đây cô tiêu hơi nhiều tiền, ví của cô bắt đầu không chống đỡ nổi rồi.
Nam Chi thuộc loại người có ba căn nhà, một chiếc xe nhưng không có tiền tiết kiệm. Thứ nhất, cô vừa mới tốt nghiệp và đang thực tập, vẫn còn rất trẻ, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền, không vội. Thứ hai, bởi vì không thiếu những vật chất lớn như nhà cửa, nên cô không cần phải tiết kiệm, thường ngày cô chi tiêu rất nhiều.
Bình thường khi rảnh không có việc gì làm cô hay đi ăn uống thử những món ngon, đi đây đi đó để chơi nên chẳng tiết kiệm được đồng nào.
Bây giờ thật ra cô có chút hối hận rồi, trước đó không lâu cô vừa mới đến một nhà hàng tư nhân để tiêu hết hơn một nghìn tệ, nếu để dành số tiền đó, cô có thể mua cho anh ba, bốn bộ quần áo rồi.
Thời buổi kinh tế khó khăn thế này, thì ba hay bốn bộ quần áo chất lượng có lẽ đã rất tốt rồi.
Khi Nam Chi còn đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy một thông báo xuất hiện ngay đầu màn hình điện thoại, là một cái tên rất quen thuộc.
Là cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo gửi tin nhắn đến.
Bây giờ Nam Chi mới nhớ, trước khi định đưa Tống Thanh về cô đang tính mua mèo. Lại nói đến chuyện này thì người này tận hai ngày sau mới trả lời cô thì có chút quá đáng.
Lúc đầu, Nam Chi cảm thấy có chút áy náy vì mình đã hủy giao dịch không mua nữa. Nhưng tận hai ngày sau chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo mới trả lời cô thì còn quá đáng hơn.
Vì thế vào lúc này cô thản nhiên nhấn xem tin nhắn.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tiền đặt cọc là năm nghìn tệ, thật xin lỗi bạn gần đây cửa hàng có hơi bận nên mới phản hồi bạn chậm trễ.]
Tâm trạng của Nam Chi tốt hơn được một chút.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cục cưng ơi, dạo này tôi không thể mua được nữa rồi.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Sao thế bé cưng. (˙. ˙)]
Nam Chi tính nói thật nhưng vừa gõ được nửa câu đã xóa đi và gõ lại từ đầu.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cưng ơi, dạo trước tôi mới nhặt được một con mèo hoang, nó vừa bệnh vừa có tật, nên tôi tốn tận hơn mười nghìn tệ để chữa bệnh cho nó nên hết tiền mất rồi.]
Thật ra cô cũng không phải nói dối hoàn toàn, đúng là cô đã nhặt được một sinh vật, và thật sự đã tiêu hết tiền rồi, chỉ khác là sinh vật đó không phải mèo mà là người.
Nam Chi thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ từ phía chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo rằng đối phương đang nhập tin nhắn, và nó kéo dài rất lâu.
Cô có chút lo lắng không biết liệu có phải đối phương đang viết một đoạn dài để mắng cô hay không.
Chưa kịp thoát ra, cô đã thấy tin nhắn được gửi đến.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Mèo hoang thường có bọ chét, cưng nhất định phải tẩy giun và kiểm tra kỹ xem có bị nấm mèo không nhé. Trước tiên, hãy cách ly với thú cưng gốc trong nhà, tạm thời đừng nuôi chung, nhiều con mèo hoang mang bệnh truyền nhiễm, cần xác nhận không có mới được nuôi cùng.]
Nam Chi có chút bất ngờ, ngạc nhiên khi thấy đoạn nói chuyện này.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Còn nữa, mèo hoang khi mới về nhà thường sẽ rất thận trọng. Nếu chưa tiêm phòng, đừng cố gắng ôm hay v**t v* nó, chỉ cần để thức ăn và nước cho nó, đừng quan tâm đến nó, đừng nhìn nó và đừng tìm nó, chỉ cần đảm bảo nó không ra ngoài là được. Mới đầu, nó sẽ trốn trong góc và không ra ngoài, điều này rất bình thường. Sau vài ngày, khi cảm thấy an toàn, nó sẽ tự ra ngoài ăn uống và kiểm tra khu vực xung quanh.]
Trong đầu Nam Chi bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tống Thanh.
Lúc cô vừa đưa Tống Thanh về nhà đã làm cái gì thế?
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Không sờ cũng không ôm chặt, nhưng mà nhìn nó.]
Cô nói rất thành thật.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Chỉ nhìn bốn năm lần.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: …]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Bốn năm lần không ít, chắc chắn cô đã dọa nó rồi, khi mèo bị dọa sẽ phản kháng lại.]
Nam Chi nhớ lại lần cuối cùng cô xuống kiểm tra anh vào tối qua. Trước đây mỗi khi anh nghe thấy cô xuống, sẽ ngồi dậy. Nếu cô phát hiện anh chưa ngủ, sẽ hỏi han ân cần. Nhưng lần cuối cùng, anh lại trùm chăn, quay lưng ra ngoài, không có bất kỳ động tĩnh nào, không biết là anh đã ngủ hay thực sự bị cô làm cho sợ.
Cả đêm cô đi vào bốn, năm lần, hình như là hơi nhiều thật.
May mà anh vẫn thích ứng tốt, không có tình huống căng thẳng nào xảy ra.
Vì học ngành điều dưỡng nên cô không thể không hiểu rằng, thực ra không chỉ mèo mới bị stress, con người cũng vậy.
Con người cũng không thể không sợ.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Sau này bạn chú ý đừng lại gần dọa nó nữa là được rồi, đúng rồi, bạn có mấy con mèo thế.]
Nam Chi vừa nhấn like vừa đáp lời.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Tôi chỉ có một con mèo thôi.]
Chỉ nhặt được một Tống Thanh thôi.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Chỉ một con thôi à, một con mèo như lời bạn nói chắc sẽ có chút cô đơn, tôi tặng bạn thêm một con mèo nữa nhé?]
Cô ấy gửi đến một đoạn video, trong video là hình ảnh một chiếc lồng lớn, bên trong có rất nhiều mèo.
Ngoài những chú mèo hoang với đủ loại màu sắc và hoa văn khác nhau, còn có cả những giống mèo khác, như mèo xanh béo, mèo Ragdoll,...
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Gần đây tôi bận bịu với cái đám này. Đợt trước tôi có cùng mấy người khác chặn được một chiếc xe nên giờ đây đang có hơn ba trăm con mèo không có chỗ gửi nuôi. Tôi sẽ để lại cho bạn một con vừa xinh xắn, vừa sạch sẽ, nhỏ nhỏ một chút, bạn cứ nuôi đi, tiện thể để hai con mèo này có thể làm bạn với nhau.]
Nam Chi mở video lên, nghe thấy rất nhiều tiếng mèo kêu, đa phần những con mèo này đều uể oải, không biết đã bị nhốt và nhịn đói mấy ngày rồi.
Video này rất ngắn, chỉ có mười giây ngắn ngủi thôi là hết, Nam Chi lại tiếp tục mở lên xem, sau khi xem đi xem lại nhiều lần cô đã đưa ra quyết định.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Đưa tôi hai con đi, tôi có thể nuôi được thêm hai con nữa.]
Nuôi một con mèo chẳng tốn nhiều tiền, cô tiết kiệm một chút là có thể chi trả được.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Thế thì tốt quá, cảm ơn bạn nhé.]
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Người cảm ơn phải là tôi mới đúng.]
Hóa ra chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo mới là người có lòng nhân ái thật sự.
Nhiều mèo như thế các cô ấy phải làm gì đây.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Bạn có số điện thoại không, tôi sẽ đăng lên trang cá nhân xem thử có ai muốn nhận nuôi chúng không, đến đó nếu có người muốn nhận sẽ liên hệ trực tiếp cho bạn.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tốt quá.]
Phía sau là một dãy số điện thoại thật dài, kèm theo một vài bức ảnh chụp những chú mèo do chủ cửa hàng Hai Con Mèo chụp. Từ trong tấm hình này có thể nhìn thấy được, họ đã cố tình chọn những chú mèo xinh đẹp nhất để tăng sức hút.
Nam Chi lưu tất cả hình ảnh lại, viết một bài thật dài rồi đăng tải ảnh lên để tìm người nhận nuôi chúng.
Còn mèo của cô, theo lời chủ cửa hàng Hai Con Mèo nói thì bây giờ đã quá muộn rồi nên ngày mai họ sẽ đưa mèo đến cho cô.
Nam Chi mừng như điên.
Cô sắp có mèo rồi!
Lại còn là hai con, cũng không biết cô ấy tặng mèo gì cho cô nữa.
Mặc kệ, dù thế nào thì đây cũng là một tin tức vô cùng đáng giá.
Nam Chi vội vàng ngồi bật dậy, vội vàng chạy đến cạnh cửa sổ, hô lớn để nói chuyện với người phía dưới.
“Tống Thanh, tôi sắp có mèo rồi.”
Trong phòng khách nhỏ ở tầng một, lúc đầu Tống Thanh còn đang lo lắng, không biết cô có giận anh hay không, người bình thường rất thích nói chuyện như cô mà hôm nay sau chuyện đó lại không nói gì với anh nữa, còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như thế.
Anh ngồi trên sofa giường, vì chuyện này mà cứ hối hận mãi.
Sớm biết thế anh đã nghe lời cô rồi.
Sớm biết thế, anh đã không lơ là và cũng không phát ra âm thanh rồi.
Anh nghĩ tiếng động nhỏ như thế chắc không sao đâu, nào ngờ Nam Chi vẫn nghe thấy còn nhìn thấu mọi chuyện anh giấu nữa.
Có lẽ cô đã nghi ngờ anh từ lâu, dù sao cô cũng là y tá, mấy thứ này cô đều có kinh nghiệm.
Anh còn đang băn khoăn không biết có nên chủ động giải thích hay không thì Nam Chi đã mở lời trước rồi.
Thế có phải cô không có tức giận không?
Tống Thanh bước xuống giường, ngồi vào xe lăn, tự đẩy xe ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nam Chi đang dự vào khung cửa sổ trên lầu, vẻ mặt đầy phấn khích.
“Ngày mai họ sẽ mang đến, nếu đến vào ban ngày thì cậu mở cửa cho họ giúp tôi nhé.”
Tống Thanh gật đầu: “Được.”
Có lẽ bởi vì có chuyện vui khác nên cô đã quên mất chuyện vừa nãy rồi.
Mặc kệ có thế nào, thì thế này cũng chứng tỏ cô không còn lo nghĩ về nó nữa. Thế thì tốt rồi.
“Thức ăn cho mèo, cát vệ sinh và chậu cát tôi đã thanh toán rồi, ngày mai cũng sẽ đưa đến cùng. Hiện tại cơ thể cậu chưa thể vận động mạnh, tôi sẽ nhờ họ tiện tay mở ra và đổ vào giúp, cậu chỉ cần trông mèo, đừng để chúng chạy ra ngoài là được.”
Tống Thanh ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát gương mặt của cô, cô vẫn còn quan tâm đến anh, hoàn toàn không để ý chuyện khi nãy.
Tống Thanh lại khẽ gật đầu: “Được.”
Nam Chi cầm điện thoại lên, hài lòng trở về phòng tiếp tục cuộn chăn nghỉ ngơi, một lúc sau chợt nhớ ra gì đó lại thò đầu ra ngoài cửa sổ.
“Ngày mai còn có người đến tháo đèn nữa, nhớ nói với bọn họ trong nhà có mèo, đừng để chúng chạy mất nha.”
Tống Thanh lại gật đầu lần nữa: “Được.”
Nam Chi bàn giao xong hết mọi chuyện thì quay lại giường, cầm điện thoại lên tiếp tục nhắn tin với chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo.
Chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo lại gửi cho cô thêm một tin nhắn nữa:
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tốt quá rồi, mấy bé mèo đã gặp được vị thần có trái tim nhân hậu của chúng rồi.]
Nam Chi nhíu mày.
[Tôi cũng muốn hít hakimi:... Vị thần à?]
Đó là một cái tên mà cô không dám với đến.
Thần? Dùng từ này để hình dung cô à?
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Đúng thế, bỏ hơn mười nghìn để giúp lũ mèo hoang, lại còn nhận nuôi cả một chú mèo hoang bị tật. Nếu bạn không phải vị thần của chúng thì còn ai vào đây nữa? Bạn chính là vị thần nhân hậu của chúng.]
Nam Chi trợn tròn hai mắt.
Cô chính là… Vị thần nhân hậu của anh à?
Anh có chấp nhận cách gọi này không?
[Cửa hàng thú cưng Hai Chú Mèo: Chắc chắn nó cảm thấy bạn rất giỏi, bạn đã cướp lấy nó từ trong tay của tử thần trở về.]
Nam Chi: “...”
Cũng không đến mức như thế, cô cảm thấy với một người như Tống Thanh, dù không có cô, anh vẫn có thể sống tốt.
Bản năng sinh tồn của anh vô cùng mạnh mẽ nên anh sẽ không cho phép mình trở nên sa sút hay lụi tàn.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Nam Chi nhận ra.
Hóa ra cô đã làm một chuyện rất vĩ đại.
Cô cứu một người, cô cho anh một mái nhà.
Cô không đến mức vô dụng như cô vẫn nghĩ, chủ cửa hàng Hai Con Mèo cảm thấy cô rất tuyệt vời.
Nuôi một người, chuyện này không phải ai cũng có thể dễ dàng quyết định và đủ dũng cảm để thực hiện nó.
Thế mà cô lại làm được.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi tiếp tục chọn quần áo cho anh. Ngoài bộ vừa rồi, chắc anh cũng cần thêm một bộ để thay mỗi lần giặt. Lần này cô chọn áo hoodie và quần thể thao.
Sau vài lần thay đồ cho anh, cô đã dần đoán được kích cỡ anh cần mặc. Nếu không chắc chắn, cô có thể xem lại kích cỡ chiếc áo khoác đen đã mua trước đó để tham khảo.
Quần thì không cần lo lắng nó dài hay ngắn, chỉ cần thắt lưng có thun là có thể mặc được rồi.
Anh gầy, chỉ cần không phải kích cỡ quá chênh lệch, cơ bản anh đều có thể mặc được.
Quần áo của cô anh không mặc vừa vì cô cũng gầy, cộng thêm sự chênh lệch chiều cao quá lớn. Nói chung là kích cỡ quần áo nam bình thường anh đều có thể mặc được.
Nam Chi chọn xong, lại cảm thấy gần đây thời tiết thay đổi quá nhanh, anh vẫn cần thêm loại mỏng hơn. Nhưng bây giờ những món cô mua đều là đồ có lót bông, áo khoác chống gió cũng có lớp lót bên trong, rất ấm.
Cô đã chọn được hai bộ loại mỏng, nhưng đến lúc thanh toán lại do dự.
Gần đây cô tiêu hơi nhiều tiền, ví của cô bắt đầu không chống đỡ nổi rồi.
Nam Chi thuộc loại người có ba căn nhà, một chiếc xe nhưng không có tiền tiết kiệm. Thứ nhất, cô vừa mới tốt nghiệp và đang thực tập, vẫn còn rất trẻ, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền, không vội. Thứ hai, bởi vì không thiếu những vật chất lớn như nhà cửa, nên cô không cần phải tiết kiệm, thường ngày cô chi tiêu rất nhiều.
Bình thường khi rảnh không có việc gì làm cô hay đi ăn uống thử những món ngon, đi đây đi đó để chơi nên chẳng tiết kiệm được đồng nào.
Bây giờ thật ra cô có chút hối hận rồi, trước đó không lâu cô vừa mới đến một nhà hàng tư nhân để tiêu hết hơn một nghìn tệ, nếu để dành số tiền đó, cô có thể mua cho anh ba, bốn bộ quần áo rồi.
Thời buổi kinh tế khó khăn thế này, thì ba hay bốn bộ quần áo chất lượng có lẽ đã rất tốt rồi.
Khi Nam Chi còn đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy một thông báo xuất hiện ngay đầu màn hình điện thoại, là một cái tên rất quen thuộc.
Là cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo gửi tin nhắn đến.
Bây giờ Nam Chi mới nhớ, trước khi định đưa Tống Thanh về cô đang tính mua mèo. Lại nói đến chuyện này thì người này tận hai ngày sau mới trả lời cô thì có chút quá đáng.
Lúc đầu, Nam Chi cảm thấy có chút áy náy vì mình đã hủy giao dịch không mua nữa. Nhưng tận hai ngày sau chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo mới trả lời cô thì còn quá đáng hơn.
Vì thế vào lúc này cô thản nhiên nhấn xem tin nhắn.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tiền đặt cọc là năm nghìn tệ, thật xin lỗi bạn gần đây cửa hàng có hơi bận nên mới phản hồi bạn chậm trễ.]
Tâm trạng của Nam Chi tốt hơn được một chút.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cục cưng ơi, dạo này tôi không thể mua được nữa rồi.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Sao thế bé cưng. (˙. ˙)]
Nam Chi tính nói thật nhưng vừa gõ được nửa câu đã xóa đi và gõ lại từ đầu.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cưng ơi, dạo trước tôi mới nhặt được một con mèo hoang, nó vừa bệnh vừa có tật, nên tôi tốn tận hơn mười nghìn tệ để chữa bệnh cho nó nên hết tiền mất rồi.]
Thật ra cô cũng không phải nói dối hoàn toàn, đúng là cô đã nhặt được một sinh vật, và thật sự đã tiêu hết tiền rồi, chỉ khác là sinh vật đó không phải mèo mà là người.
Nam Chi thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ từ phía chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo rằng đối phương đang nhập tin nhắn, và nó kéo dài rất lâu.
Cô có chút lo lắng không biết liệu có phải đối phương đang viết một đoạn dài để mắng cô hay không.
Chưa kịp thoát ra, cô đã thấy tin nhắn được gửi đến.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Mèo hoang thường có bọ chét, cưng nhất định phải tẩy giun và kiểm tra kỹ xem có bị nấm mèo không nhé. Trước tiên, hãy cách ly với thú cưng gốc trong nhà, tạm thời đừng nuôi chung, nhiều con mèo hoang mang bệnh truyền nhiễm, cần xác nhận không có mới được nuôi cùng.]
Nam Chi có chút bất ngờ, ngạc nhiên khi thấy đoạn nói chuyện này.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Còn nữa, mèo hoang khi mới về nhà thường sẽ rất thận trọng. Nếu chưa tiêm phòng, đừng cố gắng ôm hay v**t v* nó, chỉ cần để thức ăn và nước cho nó, đừng quan tâm đến nó, đừng nhìn nó và đừng tìm nó, chỉ cần đảm bảo nó không ra ngoài là được. Mới đầu, nó sẽ trốn trong góc và không ra ngoài, điều này rất bình thường. Sau vài ngày, khi cảm thấy an toàn, nó sẽ tự ra ngoài ăn uống và kiểm tra khu vực xung quanh.]
Trong đầu Nam Chi bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tống Thanh.
Lúc cô vừa đưa Tống Thanh về nhà đã làm cái gì thế?
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Không sờ cũng không ôm chặt, nhưng mà nhìn nó.]
Cô nói rất thành thật.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Chỉ nhìn bốn năm lần.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: …]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Bốn năm lần không ít, chắc chắn cô đã dọa nó rồi, khi mèo bị dọa sẽ phản kháng lại.]
Nam Chi nhớ lại lần cuối cùng cô xuống kiểm tra anh vào tối qua. Trước đây mỗi khi anh nghe thấy cô xuống, sẽ ngồi dậy. Nếu cô phát hiện anh chưa ngủ, sẽ hỏi han ân cần. Nhưng lần cuối cùng, anh lại trùm chăn, quay lưng ra ngoài, không có bất kỳ động tĩnh nào, không biết là anh đã ngủ hay thực sự bị cô làm cho sợ.
Cả đêm cô đi vào bốn, năm lần, hình như là hơi nhiều thật.
May mà anh vẫn thích ứng tốt, không có tình huống căng thẳng nào xảy ra.
Vì học ngành điều dưỡng nên cô không thể không hiểu rằng, thực ra không chỉ mèo mới bị stress, con người cũng vậy.
Con người cũng không thể không sợ.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Sau này bạn chú ý đừng lại gần dọa nó nữa là được rồi, đúng rồi, bạn có mấy con mèo thế.]
Nam Chi vừa nhấn like vừa đáp lời.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Tôi chỉ có một con mèo thôi.]
Chỉ nhặt được một Tống Thanh thôi.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Chỉ một con thôi à, một con mèo như lời bạn nói chắc sẽ có chút cô đơn, tôi tặng bạn thêm một con mèo nữa nhé?]
Cô ấy gửi đến một đoạn video, trong video là hình ảnh một chiếc lồng lớn, bên trong có rất nhiều mèo.
Ngoài những chú mèo hoang với đủ loại màu sắc và hoa văn khác nhau, còn có cả những giống mèo khác, như mèo xanh béo, mèo Ragdoll,...
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Gần đây tôi bận bịu với cái đám này. Đợt trước tôi có cùng mấy người khác chặn được một chiếc xe nên giờ đây đang có hơn ba trăm con mèo không có chỗ gửi nuôi. Tôi sẽ để lại cho bạn một con vừa xinh xắn, vừa sạch sẽ, nhỏ nhỏ một chút, bạn cứ nuôi đi, tiện thể để hai con mèo này có thể làm bạn với nhau.]
Nam Chi mở video lên, nghe thấy rất nhiều tiếng mèo kêu, đa phần những con mèo này đều uể oải, không biết đã bị nhốt và nhịn đói mấy ngày rồi.
Video này rất ngắn, chỉ có mười giây ngắn ngủi thôi là hết, Nam Chi lại tiếp tục mở lên xem, sau khi xem đi xem lại nhiều lần cô đã đưa ra quyết định.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Đưa tôi hai con đi, tôi có thể nuôi được thêm hai con nữa.]
Nuôi một con mèo chẳng tốn nhiều tiền, cô tiết kiệm một chút là có thể chi trả được.
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Thế thì tốt quá, cảm ơn bạn nhé.]
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Người cảm ơn phải là tôi mới đúng.]
Hóa ra chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo mới là người có lòng nhân ái thật sự.
Nhiều mèo như thế các cô ấy phải làm gì đây.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Bạn có số điện thoại không, tôi sẽ đăng lên trang cá nhân xem thử có ai muốn nhận nuôi chúng không, đến đó nếu có người muốn nhận sẽ liên hệ trực tiếp cho bạn.]
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tốt quá.]
Phía sau là một dãy số điện thoại thật dài, kèm theo một vài bức ảnh chụp những chú mèo do chủ cửa hàng Hai Con Mèo chụp. Từ trong tấm hình này có thể nhìn thấy được, họ đã cố tình chọn những chú mèo xinh đẹp nhất để tăng sức hút.
Nam Chi lưu tất cả hình ảnh lại, viết một bài thật dài rồi đăng tải ảnh lên để tìm người nhận nuôi chúng.
Còn mèo của cô, theo lời chủ cửa hàng Hai Con Mèo nói thì bây giờ đã quá muộn rồi nên ngày mai họ sẽ đưa mèo đến cho cô.
Nam Chi mừng như điên.
Cô sắp có mèo rồi!
Lại còn là hai con, cũng không biết cô ấy tặng mèo gì cho cô nữa.
Mặc kệ, dù thế nào thì đây cũng là một tin tức vô cùng đáng giá.
Nam Chi vội vàng ngồi bật dậy, vội vàng chạy đến cạnh cửa sổ, hô lớn để nói chuyện với người phía dưới.
“Tống Thanh, tôi sắp có mèo rồi.”
Trong phòng khách nhỏ ở tầng một, lúc đầu Tống Thanh còn đang lo lắng, không biết cô có giận anh hay không, người bình thường rất thích nói chuyện như cô mà hôm nay sau chuyện đó lại không nói gì với anh nữa, còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như thế.
Anh ngồi trên sofa giường, vì chuyện này mà cứ hối hận mãi.
Sớm biết thế anh đã nghe lời cô rồi.
Sớm biết thế, anh đã không lơ là và cũng không phát ra âm thanh rồi.
Anh nghĩ tiếng động nhỏ như thế chắc không sao đâu, nào ngờ Nam Chi vẫn nghe thấy còn nhìn thấu mọi chuyện anh giấu nữa.
Có lẽ cô đã nghi ngờ anh từ lâu, dù sao cô cũng là y tá, mấy thứ này cô đều có kinh nghiệm.
Anh còn đang băn khoăn không biết có nên chủ động giải thích hay không thì Nam Chi đã mở lời trước rồi.
Thế có phải cô không có tức giận không?
Tống Thanh bước xuống giường, ngồi vào xe lăn, tự đẩy xe ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nam Chi đang dự vào khung cửa sổ trên lầu, vẻ mặt đầy phấn khích.
“Ngày mai họ sẽ mang đến, nếu đến vào ban ngày thì cậu mở cửa cho họ giúp tôi nhé.”
Tống Thanh gật đầu: “Được.”
Có lẽ bởi vì có chuyện vui khác nên cô đã quên mất chuyện vừa nãy rồi.
Mặc kệ có thế nào, thì thế này cũng chứng tỏ cô không còn lo nghĩ về nó nữa. Thế thì tốt rồi.
“Thức ăn cho mèo, cát vệ sinh và chậu cát tôi đã thanh toán rồi, ngày mai cũng sẽ đưa đến cùng. Hiện tại cơ thể cậu chưa thể vận động mạnh, tôi sẽ nhờ họ tiện tay mở ra và đổ vào giúp, cậu chỉ cần trông mèo, đừng để chúng chạy ra ngoài là được.”
Tống Thanh ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát gương mặt của cô, cô vẫn còn quan tâm đến anh, hoàn toàn không để ý chuyện khi nãy.
Tống Thanh lại khẽ gật đầu: “Được.”
Nam Chi cầm điện thoại lên, hài lòng trở về phòng tiếp tục cuộn chăn nghỉ ngơi, một lúc sau chợt nhớ ra gì đó lại thò đầu ra ngoài cửa sổ.
“Ngày mai còn có người đến tháo đèn nữa, nhớ nói với bọn họ trong nhà có mèo, đừng để chúng chạy mất nha.”
Tống Thanh lại gật đầu lần nữa: “Được.”
Nam Chi bàn giao xong hết mọi chuyện thì quay lại giường, cầm điện thoại lên tiếp tục nhắn tin với chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo.
Chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo lại gửi cho cô thêm một tin nhắn nữa:
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Tốt quá rồi, mấy bé mèo đã gặp được vị thần có trái tim nhân hậu của chúng rồi.]
Nam Chi nhíu mày.
[Tôi cũng muốn hít hakimi:... Vị thần à?]
Đó là một cái tên mà cô không dám với đến.
Thần? Dùng từ này để hình dung cô à?
[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Đúng thế, bỏ hơn mười nghìn để giúp lũ mèo hoang, lại còn nhận nuôi cả một chú mèo hoang bị tật. Nếu bạn không phải vị thần của chúng thì còn ai vào đây nữa? Bạn chính là vị thần nhân hậu của chúng.]
Nam Chi trợn tròn hai mắt.
Cô chính là… Vị thần nhân hậu của anh à?
Anh có chấp nhận cách gọi này không?
[Cửa hàng thú cưng Hai Chú Mèo: Chắc chắn nó cảm thấy bạn rất giỏi, bạn đã cướp lấy nó từ trong tay của tử thần trở về.]
Nam Chi: “...”
Cũng không đến mức như thế, cô cảm thấy với một người như Tống Thanh, dù không có cô, anh vẫn có thể sống tốt.
Bản năng sinh tồn của anh vô cùng mạnh mẽ nên anh sẽ không cho phép mình trở nên sa sút hay lụi tàn.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Nam Chi nhận ra.
Hóa ra cô đã làm một chuyện rất vĩ đại.
Cô cứu một người, cô cho anh một mái nhà.
Cô không đến mức vô dụng như cô vẫn nghĩ, chủ cửa hàng Hai Con Mèo cảm thấy cô rất tuyệt vời.
Nuôi một người, chuyện này không phải ai cũng có thể dễ dàng quyết định và đủ dũng cảm để thực hiện nó.
Thế mà cô lại làm được.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 26: Vị thần có trái tim nhân hậu
10.0/10 từ 31 lượt.