Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 22: Bức tường ngăn cách
67@-
Quá trình di chuyển anh có chút khó khăn, Tống Thanh đã rất nhiều lần cảm thấy cô không thể ôm mình nổi, anh có cảm giác như mình sắp rớt xuống đất rồi nhưng lại được cô vội vàng xoay chuyển tình thế ôm ngược trở lại.
Đi được nửa đường, cô để anh dựa vào tường, đầu thì tựa vào ngực anh, trán đề lên vai anh thở hổn hển, khoảnh khắc đó khiến Tống Thanh muốn chân mình dài ra, đứng được trên đất, tự đi cho rồi.
Khổ cô quá rồi.
Anh muốn đề nghị với cô cứ đặt anh xuống đất nhưng cô sẽ không nghe theo. Bởi vì chỉ cần anh động đậy một chút thôi sẽ bị cô nhìn chằm chằm, ngay lập tức đẩy lùi những ý định của anh trở về.
Nên cuối cùng anh không nói gì, im lặng mặc cho cô đè nặng, n*ng m*ng. Sau một khoảng thời gian dài, cô nói đùa rằng: “Ăn ít quá, sớm biết thế này đã ăn thêm một cái sandwich nữa.”
Ngày hôm qua lúc ra ngoài ăn cơm, khi trở về cô cũng ôm anh, bất ngờ dừng lại lâu hơn một chút, sau đó anh chợt nghe thấy cô cảm thán: “Quả nhiên ăn no rồi cũng có sức hơn, bế lên cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.”
Bây giờ cũng giống như lúc đó, Tống Thanh cũng đang có cảm giác mình đang bị cô trêu chọc, nhưng anh không có bằng chứng.
May mắn là, kết quả cuối cùng cũng rất tốt, anh vẫn được người này đặt vào chiếc xe lăn đang để ngoài cửa mà không hề có chút hao tổn nào.
Cô giữ tay vịn xe lăn nghỉ ngơi một lát, rồi giúp anh chỉnh lại phần quần áo phía sau chỗ anh không nhìn thấy được, tấm thảm lông được anh cầm trong tay đã được anh tự mình vuốt phẳng những chỗ bị nhăn.
Vạt áo phía sau bị kẹt vào trong xe lăn, anh với không tới, Nam Chi vừa kéo xuống cho anh vừa khoe khoang, nói: “Tôi giỏi thật luôn đấy, có thể ôm cậu đi một khoảng xa như thế.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh khoảng cách.
Tống Thanh gật đầu: “Ừm.”
Anh cũng thấy, cô rất giỏi.
Nam Chi nhận được sự đồng tình nên càng vui vẻ hơn một chút, cười tươi, chỉnh sửa lại cho anh, thắt dây an toàn, đóng cửa lại, vui vẻ đưa anh xuống lầu để lấy chuyển phát nhanh.
Trên đường có một đoạn hành lang rất dài, cô nhắc anh: “Giữ chắc tay vào xe lăn, tôi sẽ đưa cậu bay bay ~”
???
Mặc dù Tống Thanh có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời nắm chặt lấy tay vịn xe lăn.
Ngay sau đó, cô đặt chân lên thanh cố định phía sau xe lăn, một chân nhẹ nhàng đẩy qua, cả cô lẫn anh đều trượt đi một đoạn khá xa.
Hai bên hành lang được lát bằng gạch men, hai bóng dáng mờ nhạt của họ lướt qua trong chớp mắt.
Tống Thanh hơi nhướng mày.
Đây là bay bay trong miệng cô đó à?
Thật ra trước đây anh từng chơi trò này rồi, lúc ba mẹ anh còn sống, rất yêu thương anh, anh còn cưỡi ngựa trên vai ba, thỉnh thoảng mẹ cũng bất ngờ trêu anh một chút.
Sau này khi đến nhà chú thím rồi, anh cũng sẽ chơi với hai đứa nhỏ trong nhà họ.
Sau này khi hai đứa nhỏ lớn lên rồi cũng ý thức được rằng, địa vị của anh ở nhà bọn họ chắc còn chẳng bằng người làm, lúc đầu họ có thể gọi anh là anh trai, sau này lại không muốn tiếp xúc gần gì với anh nữa, từ từ chúng cũng giống ba mẹ mình gọi thẳng tên anh ra.
Chắc là vì lý do của họ, nên anh không quá bận tâm hay suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng anh cảm nhận được rằng so với anh, có vẻ Nam Chi còn thích được chơi đùa hơn.
Cô nói là sẽ đưa anh bay bay, nhưng chính cô lại là người cười vui vẻ nhất.
*
Vốn dĩ Nam Chi muốn thử một chút, cảm giác có chút giống như đẩy xe trong siêu thị.
Khi còn nhỏ bà nội dẫn cô đi siêu thị, thường luôn để cô ngồi trong xe, nhìn những cặp vợ chồng trẻ khác đôi khi lại cố ý đẩy nhanh, hoặc đơn giản là thu chân lại, rồi cùng đẩy xe lăn ra ngoài để đùa với mấy đứa nhỏ.
Bà nội không muốn tuổi thơ của cô có bất kỳ điều gì tiếc nuối, bà cắn răng, cũng chơi trò bay bay này với cô, vừa chơi vừa nói ôi cái thân già của tôi.
Có lẽ vì được bà ngoại chăm sóc quá tốt, nên sau khi lớn lên Nam Chi cũng thích như vậy, mỗi khi tự đi siêu thị, cô không thể tránh khỏi việc giống như một con lười, treo người trên xe đẩy.
Khi cô mua chiếc xe lăn này, cô không để ý kỹ phần dưới, chỉ thấy thanh ngang ở phía sau khá chắc chắn, nên chọn nó, không ngờ ở phần giữa thanh ngang này lại vừa đủ để cô đặt chân vào, nếu không chơi một chút thì thật là uổng phí thiết kế này.
Nam Chi lại đẩy một cái, hai người lại để lại dấu vết vội vã trên nền gạch men, chỉ dừng lại khi đến trước cửa thang máy.
Vận may không tốt lắm, vì có người cùng tầng cũng đang đợi thang máy, sợ người kia chú ý đến Tống Thanh, Nam Chi cố ý chỉnh lại tấm chăn, làm phẳng những chỗ vừa bị xộc xệch, che kín đôi chân của anh, rồi cô đứng ở bên cạnh, cố ý che khuất tầm nhìn của người kia.
May mắn là người kia chỉ liếc nhìn một vài lần rồi cảm thấy hơi ngại, cuối cùng cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, trong thang máy không khác gì trước kia.
Khi chờ thang máy, Nam Chi cúi đầu nhìn, trên mặt Tống Thanh cũng không có gì quá khác thường, nhưng cô vẫn lo anh sẽ nghĩ ngợi về việc vừa bị chú ý. Vì vậy, cô tiếp tục đưa anh bay bay, để anh không có thời gian suy nghĩ về chuyện khác.
Dưới tòa chung cư, phía trước là một trung tâm thương mại lớn, phía sau mới là khu vực sinh sống của họ, khu đất trống không lớn không nhỏ được dùng một phần để đậu xe, còn một phần làm tầng hầm của gara, có một vài người cải tạo nó thành nơi ở, cũng có một số người mở cửa hàng nhỏ.
Ví dụ như điểm nhận bưu kiện ở đây, còn chia thành nhiều nơi, phải đi qua vài chỗ mới lấy được.
Phần đường này khá hẹp, Nam Chi dễ dàng nhận ra qua động tác nắm chặt tay vịn xe lăn của Tống Thanh, không biết anh có phải lo lắng vì bị người khác nhìn thấy hay không, nhưng chắc chắn là đang lo sợ bị cô làm ngã.
Cuối cùng, khi tâm trí đã bị những chuyện khác chiếm lĩnh, anh sẽ không còn bận tâm lo lắng điều gì nữa.
Khi đến điểm nhận bưu kiện, Nam Chi hạ phanh xe lăn xuống, để anh dừng lại ở một nơi bên ngoài, quay lưng về phía nơi nhận bưu kiện, anh không nhìn thấy ai đương nhiên cũng không biết ai chú ý đến anh, với anh mà nói đó chính là chuyện tốt nhất rồi.
Còn cô thì chen vào xếp hàng để lấy bưu kiện, vừa đợi vừa nghĩ, nếu biết trước thế này thì cô đã chẳng đưa anh ra ngoài làm gì.
Anh còn trẻ như thế, còn ngồi xe lăn, dù có cẩn thận tránh đi thế nào cũng sẽ có người chú ý đến anh.
Nhưng Nam Chi cũng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, dù thế nào thì ít nhất cũng là hai người đối mặt, nếu ngày nào đó chỉ có một mình anh, một mình anh bị người ta nhìn chăm chú thời gian dài như thế, chẳng phải sẽ khó chịu lắm à?
Khi có hai người, thi thoảng cô sẽ đưa anh ra ngoài, để anh làm quen rồi một mình cũng không sao, phải không?
*
Cách điểm nhận bưu kiện khoảng mười mét ở một góc nhỏ, Tống Thanh im lặng một lát, rồi sờ vào dây an toàn ở eo, sau khi xác nhận rằng nó đã được thắt chặt mới cảm thấy yên tâm.
Có cái này, ít nhất sau này khi chơi trò bay bay với cô nếu như bị ngã cũng sẽ không quá khó khăn.
Anh vừa nghĩ vừa quay lại nhìn Nam Chi, có thể thấy, cô thật sự rất thích kiểu chơi đó, vừa rồi có một cậu bé đang chơi ván trượt, tuy cô không nói gì, nhưng thực ra đã lặng lẽ đi qua bên cạnh cậu bé, còn vượt qua cậu bé ấy một đoạn.
Người ta không đuổi kịp cô, thì khóe miệng cô cong lên, cong rất lâu mà không hề hạ xuống.
Vui vẻ chắc là một căn bệnh lây lan nhỉ, không biết vì sao khi nhìn thấy cô vui vẻ, trong lòng anh thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Thanh lại nhìn bên dưới chiếc xe lăn của mình, thanh ngang khá chắc chắn, bốn bánh đủ lớn, toàn bộ khung xe rất vững, có thể chịu được trọng lượng của cả hai người mà không vấn đề gì. Cô cũng biết cách kiểm soát, không chơi ở những chỗ góc cua hay dốc, tốc độ cũng không quá nhanh, khả năng ngã là rất thấp, nên thật ra cũng không cần phải lo lắng.
Cô thích chơi vậy thì cứ chơi đi.
Cũng rất thú vị.
Có lẽ do tâm trạng không tệ, nên suy nghĩ của Tống Thanh cũng bay bổng khắp tứ phương.
Trước kia, nơi này chỉ là một thành phố cũ, một phần đã bị phá đi và xây lại, còn một phần nằm trong lòng phố, không hề thay đổi, như thể sự tương phản giữa những tòa cao ốc hiện đại và ngôi nhà cũ mái ngói đỏ, giữa kim tự tháp và khu ổ chuột, hai thế giới cách biệt rõ rệt.
Anh nhìn thấy bên ngoài khu vực này được bao quanh bởi hàng rào, giữa những ngôi nhà nhỏ và các con hẻm, rất nhiều người lớn tuổi đang tụ tập nơi đó, có người ngồi chuyện trò, có người đang đan len, cũng có người mang bàn ra ngồi làm công việc thủ công, như là đóng gói hay kiểu công việc tương tự.
Anh mở phanh xe, xoay bánh xe lăn về phía đó, mơ hồ có thể nghe thấy họ nói về việc bên nào trả lương nhiều, bên ngoài trả lương thấp, bên nào rẻ, bên nào xấu xa, lừa lọc tiền của họ,...
Sau lưng họ cũng có rất nhiều xưởng nhỏ, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, mặc đồ công nhân và đội mũ bảo hộ, trên những bức tường xung quanh đầy những tờ quảng cáo nhỏ, màu đỏ, xanh, tím, đủ màu sắc với đầy đủ thông tin liên lạc.
Đây chính là con ngõ nhỏ mà anh trước đó đã định đi.
Chẳng qua có chút thay đổi là anh không phải là người bò lê trên mặt đất, khó khăn lắm mới đến, cũng không phải sống co rúm trong góc nhỏ, lúc làm việc thì ra ngoài, không có việc thì lại trở về chỗ ẩn nấp, đến khi trời mưa hoặc thời tiết thay đổi đột ngột, anh thậm chí không thể bảo vệ bản thân, chỉ có thể chịu đựng, có thể còn bị người qua đường chế giễu, giống như một con chó ướt.
Anh của bây giờ đang ngồi trong xe lăn mới, được bảo vệ cẩn thận, trên người sạch sẽ, có người giám hộ, có thể phụ giúp được.
Anh cũng có chỗ ăn, chỗ uống, chỗ ở, còn có người lo, người kia rất tốt, lo lắng đến chi phí ăn mặc của anh, còn lo luôn cả lòng tự trọng vô dụng của anh.
Một bức tường ngăn cách, khác nhau một trời một vực.
Cũng nhờ hành động tốt bụng của người đó, anh và những gì anh đã tưởng tượng trước đây mới hoàn toàn khác biệt.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Quá trình di chuyển anh có chút khó khăn, Tống Thanh đã rất nhiều lần cảm thấy cô không thể ôm mình nổi, anh có cảm giác như mình sắp rớt xuống đất rồi nhưng lại được cô vội vàng xoay chuyển tình thế ôm ngược trở lại.
Đi được nửa đường, cô để anh dựa vào tường, đầu thì tựa vào ngực anh, trán đề lên vai anh thở hổn hển, khoảnh khắc đó khiến Tống Thanh muốn chân mình dài ra, đứng được trên đất, tự đi cho rồi.
Khổ cô quá rồi.
Anh muốn đề nghị với cô cứ đặt anh xuống đất nhưng cô sẽ không nghe theo. Bởi vì chỉ cần anh động đậy một chút thôi sẽ bị cô nhìn chằm chằm, ngay lập tức đẩy lùi những ý định của anh trở về.
Nên cuối cùng anh không nói gì, im lặng mặc cho cô đè nặng, n*ng m*ng. Sau một khoảng thời gian dài, cô nói đùa rằng: “Ăn ít quá, sớm biết thế này đã ăn thêm một cái sandwich nữa.”
Ngày hôm qua lúc ra ngoài ăn cơm, khi trở về cô cũng ôm anh, bất ngờ dừng lại lâu hơn một chút, sau đó anh chợt nghe thấy cô cảm thán: “Quả nhiên ăn no rồi cũng có sức hơn, bế lên cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.”
Bây giờ cũng giống như lúc đó, Tống Thanh cũng đang có cảm giác mình đang bị cô trêu chọc, nhưng anh không có bằng chứng.
May mắn là, kết quả cuối cùng cũng rất tốt, anh vẫn được người này đặt vào chiếc xe lăn đang để ngoài cửa mà không hề có chút hao tổn nào.
Cô giữ tay vịn xe lăn nghỉ ngơi một lát, rồi giúp anh chỉnh lại phần quần áo phía sau chỗ anh không nhìn thấy được, tấm thảm lông được anh cầm trong tay đã được anh tự mình vuốt phẳng những chỗ bị nhăn.
Vạt áo phía sau bị kẹt vào trong xe lăn, anh với không tới, Nam Chi vừa kéo xuống cho anh vừa khoe khoang, nói: “Tôi giỏi thật luôn đấy, có thể ôm cậu đi một khoảng xa như thế.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh khoảng cách.
Tống Thanh gật đầu: “Ừm.”
Anh cũng thấy, cô rất giỏi.
Nam Chi nhận được sự đồng tình nên càng vui vẻ hơn một chút, cười tươi, chỉnh sửa lại cho anh, thắt dây an toàn, đóng cửa lại, vui vẻ đưa anh xuống lầu để lấy chuyển phát nhanh.
Trên đường có một đoạn hành lang rất dài, cô nhắc anh: “Giữ chắc tay vào xe lăn, tôi sẽ đưa cậu bay bay ~”
???
Mặc dù Tống Thanh có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời nắm chặt lấy tay vịn xe lăn.
Ngay sau đó, cô đặt chân lên thanh cố định phía sau xe lăn, một chân nhẹ nhàng đẩy qua, cả cô lẫn anh đều trượt đi một đoạn khá xa.
Hai bên hành lang được lát bằng gạch men, hai bóng dáng mờ nhạt của họ lướt qua trong chớp mắt.
Tống Thanh hơi nhướng mày.
Đây là bay bay trong miệng cô đó à?
Thật ra trước đây anh từng chơi trò này rồi, lúc ba mẹ anh còn sống, rất yêu thương anh, anh còn cưỡi ngựa trên vai ba, thỉnh thoảng mẹ cũng bất ngờ trêu anh một chút.
Sau này khi đến nhà chú thím rồi, anh cũng sẽ chơi với hai đứa nhỏ trong nhà họ.
Sau này khi hai đứa nhỏ lớn lên rồi cũng ý thức được rằng, địa vị của anh ở nhà bọn họ chắc còn chẳng bằng người làm, lúc đầu họ có thể gọi anh là anh trai, sau này lại không muốn tiếp xúc gần gì với anh nữa, từ từ chúng cũng giống ba mẹ mình gọi thẳng tên anh ra.
Chắc là vì lý do của họ, nên anh không quá bận tâm hay suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng anh cảm nhận được rằng so với anh, có vẻ Nam Chi còn thích được chơi đùa hơn.
Cô nói là sẽ đưa anh bay bay, nhưng chính cô lại là người cười vui vẻ nhất.
*
Vốn dĩ Nam Chi muốn thử một chút, cảm giác có chút giống như đẩy xe trong siêu thị.
Khi còn nhỏ bà nội dẫn cô đi siêu thị, thường luôn để cô ngồi trong xe, nhìn những cặp vợ chồng trẻ khác đôi khi lại cố ý đẩy nhanh, hoặc đơn giản là thu chân lại, rồi cùng đẩy xe lăn ra ngoài để đùa với mấy đứa nhỏ.
Bà nội không muốn tuổi thơ của cô có bất kỳ điều gì tiếc nuối, bà cắn răng, cũng chơi trò bay bay này với cô, vừa chơi vừa nói ôi cái thân già của tôi.
Có lẽ vì được bà ngoại chăm sóc quá tốt, nên sau khi lớn lên Nam Chi cũng thích như vậy, mỗi khi tự đi siêu thị, cô không thể tránh khỏi việc giống như một con lười, treo người trên xe đẩy.
Khi cô mua chiếc xe lăn này, cô không để ý kỹ phần dưới, chỉ thấy thanh ngang ở phía sau khá chắc chắn, nên chọn nó, không ngờ ở phần giữa thanh ngang này lại vừa đủ để cô đặt chân vào, nếu không chơi một chút thì thật là uổng phí thiết kế này.
Nam Chi lại đẩy một cái, hai người lại để lại dấu vết vội vã trên nền gạch men, chỉ dừng lại khi đến trước cửa thang máy.
Vận may không tốt lắm, vì có người cùng tầng cũng đang đợi thang máy, sợ người kia chú ý đến Tống Thanh, Nam Chi cố ý chỉnh lại tấm chăn, làm phẳng những chỗ vừa bị xộc xệch, che kín đôi chân của anh, rồi cô đứng ở bên cạnh, cố ý che khuất tầm nhìn của người kia.
May mắn là người kia chỉ liếc nhìn một vài lần rồi cảm thấy hơi ngại, cuối cùng cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, trong thang máy không khác gì trước kia.
Khi chờ thang máy, Nam Chi cúi đầu nhìn, trên mặt Tống Thanh cũng không có gì quá khác thường, nhưng cô vẫn lo anh sẽ nghĩ ngợi về việc vừa bị chú ý. Vì vậy, cô tiếp tục đưa anh bay bay, để anh không có thời gian suy nghĩ về chuyện khác.
Dưới tòa chung cư, phía trước là một trung tâm thương mại lớn, phía sau mới là khu vực sinh sống của họ, khu đất trống không lớn không nhỏ được dùng một phần để đậu xe, còn một phần làm tầng hầm của gara, có một vài người cải tạo nó thành nơi ở, cũng có một số người mở cửa hàng nhỏ.
Ví dụ như điểm nhận bưu kiện ở đây, còn chia thành nhiều nơi, phải đi qua vài chỗ mới lấy được.
Phần đường này khá hẹp, Nam Chi dễ dàng nhận ra qua động tác nắm chặt tay vịn xe lăn của Tống Thanh, không biết anh có phải lo lắng vì bị người khác nhìn thấy hay không, nhưng chắc chắn là đang lo sợ bị cô làm ngã.
Cuối cùng, khi tâm trí đã bị những chuyện khác chiếm lĩnh, anh sẽ không còn bận tâm lo lắng điều gì nữa.
Khi đến điểm nhận bưu kiện, Nam Chi hạ phanh xe lăn xuống, để anh dừng lại ở một nơi bên ngoài, quay lưng về phía nơi nhận bưu kiện, anh không nhìn thấy ai đương nhiên cũng không biết ai chú ý đến anh, với anh mà nói đó chính là chuyện tốt nhất rồi.
Còn cô thì chen vào xếp hàng để lấy bưu kiện, vừa đợi vừa nghĩ, nếu biết trước thế này thì cô đã chẳng đưa anh ra ngoài làm gì.
Anh còn trẻ như thế, còn ngồi xe lăn, dù có cẩn thận tránh đi thế nào cũng sẽ có người chú ý đến anh.
Nhưng Nam Chi cũng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, dù thế nào thì ít nhất cũng là hai người đối mặt, nếu ngày nào đó chỉ có một mình anh, một mình anh bị người ta nhìn chăm chú thời gian dài như thế, chẳng phải sẽ khó chịu lắm à?
Khi có hai người, thi thoảng cô sẽ đưa anh ra ngoài, để anh làm quen rồi một mình cũng không sao, phải không?
*
Cách điểm nhận bưu kiện khoảng mười mét ở một góc nhỏ, Tống Thanh im lặng một lát, rồi sờ vào dây an toàn ở eo, sau khi xác nhận rằng nó đã được thắt chặt mới cảm thấy yên tâm.
Có cái này, ít nhất sau này khi chơi trò bay bay với cô nếu như bị ngã cũng sẽ không quá khó khăn.
Anh vừa nghĩ vừa quay lại nhìn Nam Chi, có thể thấy, cô thật sự rất thích kiểu chơi đó, vừa rồi có một cậu bé đang chơi ván trượt, tuy cô không nói gì, nhưng thực ra đã lặng lẽ đi qua bên cạnh cậu bé, còn vượt qua cậu bé ấy một đoạn.
Người ta không đuổi kịp cô, thì khóe miệng cô cong lên, cong rất lâu mà không hề hạ xuống.
Vui vẻ chắc là một căn bệnh lây lan nhỉ, không biết vì sao khi nhìn thấy cô vui vẻ, trong lòng anh thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Thanh lại nhìn bên dưới chiếc xe lăn của mình, thanh ngang khá chắc chắn, bốn bánh đủ lớn, toàn bộ khung xe rất vững, có thể chịu được trọng lượng của cả hai người mà không vấn đề gì. Cô cũng biết cách kiểm soát, không chơi ở những chỗ góc cua hay dốc, tốc độ cũng không quá nhanh, khả năng ngã là rất thấp, nên thật ra cũng không cần phải lo lắng.
Cô thích chơi vậy thì cứ chơi đi.
Cũng rất thú vị.
Có lẽ do tâm trạng không tệ, nên suy nghĩ của Tống Thanh cũng bay bổng khắp tứ phương.
Trước kia, nơi này chỉ là một thành phố cũ, một phần đã bị phá đi và xây lại, còn một phần nằm trong lòng phố, không hề thay đổi, như thể sự tương phản giữa những tòa cao ốc hiện đại và ngôi nhà cũ mái ngói đỏ, giữa kim tự tháp và khu ổ chuột, hai thế giới cách biệt rõ rệt.
Anh nhìn thấy bên ngoài khu vực này được bao quanh bởi hàng rào, giữa những ngôi nhà nhỏ và các con hẻm, rất nhiều người lớn tuổi đang tụ tập nơi đó, có người ngồi chuyện trò, có người đang đan len, cũng có người mang bàn ra ngồi làm công việc thủ công, như là đóng gói hay kiểu công việc tương tự.
Anh mở phanh xe, xoay bánh xe lăn về phía đó, mơ hồ có thể nghe thấy họ nói về việc bên nào trả lương nhiều, bên ngoài trả lương thấp, bên nào rẻ, bên nào xấu xa, lừa lọc tiền của họ,...
Sau lưng họ cũng có rất nhiều xưởng nhỏ, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, mặc đồ công nhân và đội mũ bảo hộ, trên những bức tường xung quanh đầy những tờ quảng cáo nhỏ, màu đỏ, xanh, tím, đủ màu sắc với đầy đủ thông tin liên lạc.
Đây chính là con ngõ nhỏ mà anh trước đó đã định đi.
Chẳng qua có chút thay đổi là anh không phải là người bò lê trên mặt đất, khó khăn lắm mới đến, cũng không phải sống co rúm trong góc nhỏ, lúc làm việc thì ra ngoài, không có việc thì lại trở về chỗ ẩn nấp, đến khi trời mưa hoặc thời tiết thay đổi đột ngột, anh thậm chí không thể bảo vệ bản thân, chỉ có thể chịu đựng, có thể còn bị người qua đường chế giễu, giống như một con chó ướt.
Anh của bây giờ đang ngồi trong xe lăn mới, được bảo vệ cẩn thận, trên người sạch sẽ, có người giám hộ, có thể phụ giúp được.
Anh cũng có chỗ ăn, chỗ uống, chỗ ở, còn có người lo, người kia rất tốt, lo lắng đến chi phí ăn mặc của anh, còn lo luôn cả lòng tự trọng vô dụng của anh.
Một bức tường ngăn cách, khác nhau một trời một vực.
Cũng nhờ hành động tốt bụng của người đó, anh và những gì anh đã tưởng tượng trước đây mới hoàn toàn khác biệt.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 22: Bức tường ngăn cách
10.0/10 từ 31 lượt.