Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 11: Tôi cũng vun trồng một góc trời riêng

77@-

Cô không biết những người đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết tin này, khi ánh trăng sáng của họ bị cô cất giấu trong ngôi nhà của mình.


Thực ra, họ đã từng có cơ hội. Vài ngày trước, anh vẫn chưa có ai đến thăm, theo lý thuyết, trong một lớp học đại học, một người nhận được tin tức thì tất cả mọi người sẽ biết rằng anh đã gặp tai nạn.


Lúc này, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn — giúp người làm niềm vui, chính là cơ hội tốt nhất để có được đóa hoa Thiên Sơn Tuyết Liên trong sáng này.


Nhưng không ai ra tay giúp đỡ, họ chỉ lập thành một nhóm đến thăm anh, mang theo ít hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng mà thôi, có lẽ họ không nhận ra sự khó khăn của anh, hoặc có thể họ thấy nhưng không thể làm gì.


Đa số những cô gái ở độ tuổi này vẫn đang trong giai đoạn phải xin tiền, bản thân còn phải dựa vào gia đình chăm sóc, sao có thể nuôi dưỡng anh được, họ chỉ có thể đưa ra một ít tiền tiết kiệm của mình để giúp anh chi trả thuốc men.


Khi Nam Chi thanh toán viện phí, nhân viên lễ tân nói rằng các bạn học của anh cũng đã góp tiền để đóng một phần, chắc chắn trong đó cũng có tấm lòng của họ.


Nam Chi nhìn anh, cảm giác rằng với điều kiện bên ngoài của anh, không thể không có ai yêu quý anh, một người có điều kiện kinh tế độc lập. Thế nhưng, họ cũng không dám ra tay, cô không biết lý do là gì.


Có lẽ, ấn tượng của anh đối với họ đã thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo, và cũng thiếu đi sự hăng hái như trước, không còn phù hợp với tiêu chuẩn của họ nữa.


Mất đi đôi chân, cũng đồng nghĩa với việc mất đi tương lai; nếu lúc này vẫn muốn ở bên cạnh anh, sau này có thể còn phải nuôi dưỡng anh. Không có cô gái nào muốn người mình thích phải phụ thuộc vào mình. Vì vậy, giống như chú thím của anh, sau khi cân nhắc lợi hại, họ đã từ bỏ anh, và cuối cùng, cô chính là người nhặt lấy cơ hội ấy.


Người khác có thể không nhìn ra, nhưng cô rất rõ ràng rằng người này không hề từ bỏ bản thân mình. Trong mắt anh vẫn còn ánh sáng, vẫn còn nhìn lên những điều cao đẹp.


Một thiếu niên đầy ràng buộc và trách nhiệm có thể từng bước tiến về phía trước, giờ đây những áp lực và gánh nặng đã không còn, anh có thể sống vì bản thân, thực ra sẽ nhanh hơn nhiều, anh vẫn chưa nhận ra rằng bị bỏ rơi không nhất thiết là chuyện xấu.


Ít nhất là bây giờ và trong tương lai, anh chỉ cần kiếm tiền cho bản thân là đủ rồi, từ giờ trở đi, chỉ cần sống vì chính mình.


Tống Thanh đang đợi cô mở những gói hàng mới, vừa chờ vừa cảm thấy khó hiểu nhìn sang phía cô.


Cậu không hiểu vì sao giọng cô lại chắc chắn như vậy, như thể cậu chắc chắn sẽ có người theo đuổi.



Một người đang túng thiếu, đến hai đồng cũng không có để chi tiêu, sao có thể khiến người khác thích được? Có ai đó sẽ thích cùng cậu đi nhặt ve chai sao?


Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cả ngày cậu chỉ lo bươn chải kiếm sống, thời gian rảnh cũng dành hết cho việc học, thật sự không còn thời gian để để ý đến những chuyện khác.


Cậu không biết có ai thích mình hay không, nhưng cảm giác chắc sẽ không, cậu từng nhặt chai nước uống trước mặt bạn học, trưa đến căn tin ăn cơm, còn bị các cô gái nhìn chằm chằm vào đôi tất của mình.


Cùng với các cô ấy đóng gói đồ ăn, chắc chắn không có ai thích một cậu nhóc như cậu.


Dù có được thích cũng không làm cho cuộc sống cậu tốt hơn, nên cậu không quá quan tâm đến ánh mắt của người khác, có chán ghét hay không cũng không quan trọng.


Chỉ sau khi gặp tai nạn, cậu mới bắt đầu để ý đến những điều này, nhưng vì mới được nhặt lại nhanh chóng, nên giờ đây chỉ chú ý đến mỗi mình cô.


Cô chính là ngoại lệ.


Chỉ cần chú ý đến suy nghĩ của cô, không làm cô chán ghét là đủ rồi.


Tống Thanh thấy cô vừa mở xong một gói hàng mới, nên đứng dậy xếp lại các hộp giấy. Vì khoảng cách khá xa, cậu cúi người khá nhiều, khiến vết thương kéo căng, đau đến mức nhíu mày, động tác cũng ngừng lại một chút.


Nam Chi ngắm nhìn cây măng tây vừa mua, cũng chỉ chín tệ chín miễn phí ship, kèm với đế và chậu cát màu tím, nhìn rất đẹp. Nhớ đến trong hộp giấy còn có băng dính và cát đá, vốn dĩ muốn nhắc anh chú ý một chút, cô ngẩng đầu thì thấy đầu ngón tay thon dài của anh đang run rẩy khi cầm hộp giấy.


Bàn tay đó không thể nắm nổi hộp giấy nữa, mà bàn tay đang nắm chặt vào bánh xe lăn, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.


Nam Chi chợt nhận ra, hình như anh không ổn lắm.


Giữa trán anh có chút mồ hôi, sắc mặt và phần cổ cũng có chút trắng bệch bất thường, như thể đang chịu đựng một cơn đau nào đó.


Cô mới nhớ ra rằng, người này vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, không phải là người khỏe mạnh, không thể cứ luôn xoay người như thế, miệng vết thương có thể bị rách.


Cô vội vàng đứng dậy, đá tất cả các gói hàng chưa tháo sang bên dưới tấm rèm bên cạnh nhà kho.



Vì lười biếng và để đồ dọn dẹp, một phần cầu thang của cô đã được che bằng rèm để cô có thể cất đồ bên trong.


Nam Chi dọn dẹp xong thì đẩy xe lăn cho anh: “Hôm nay làm đến đây thôi, còn lại khi nào rảnh làm tiếp.”


Cô không chú ý đến phản ứng của anh, khi nhìn anh thì thấy biểu hiện không có gì nên nghĩ là không có việc gì, có lẽ người này đã nhịn rất lâu rồi, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.


Tống Thanh dùng tay ấn bánh xe lại và nói: “Tôi không sao.”


Nam Chi không nghe lời anh, kiên trì đưa anh đến chỗ phòng khách có ánh sáng, nhìn vào vết thương trên chân anh.


Băng gạc được thay mới, nếu không phải hôm nay thì cũng là mới quấn hôm qua, rất sạch sẽ, không có nếp gấp nhiều, chứng minh miệng vết thương của anh thực sự đã được chăm sóc tốt.


Một vết màu hồng nhạt mà Nam Chi nhìn thấy trước khi anh lên xe không phải máu, mà là vết của iodophor (*) để lại. Nếu dùng quá nhiều, sẽ có màu đậm hơn một chút. Cách xa quá khiến cô nhầm thành màu hồng, thực ra chính là iodophor.


(*) Iodophor là dung dịch khử trùng chứa i-ốt, được dùng để sát khuẩn trong y tế và công nghiệp. Nó giải phóng i-ốt từ từ, diệt vi khuẩn và ít gây kích ứng da.


Nhìn bề ngoài thì có vẻ không có vấn đề gì, cơn đau chỉ đơn thuần là hệ quả của việc hoạt động quá sức. Chỉ cần không để anh di chuyển nhiều nữa là được.


Nam Chi từ từ kéo quần đùi của anh xuống, che đi phần đầu gối có băng gạc, để làn da bên dưới khỏi bị lộ ra ngoài.


“Đã muộn rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Nam Chi lo lắng rằng anh sẽ lén lút làm việc, nên thêm vào một câu: “Không thể tiếp tục làm nữa, chờ khi anh khỏe lại rồi hãy làm nhé.”


Cô nói một cách gian trá: “Chờ anh khỏe lại thì cũng không thể thoát được đâu.”


Chỉ là những công việc nhỏ như gấp hộp giấy và túi nhựa, không làm anh mệt mỏi, cô thật sự có ý định giao hết cho anh sau này.


Cô không thể cứ mãi sống vô công rỗi nghề, coi như làm để bù vào tiền thuốc men và tiền thuê nhà.


Nam Chi nghe anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm" dịu dàng như một người vợ nhỏ, rồi mới yên tâm lên lầu.



Gần đây, không biết từ lúc nào, các cô gái thường gọi các chàng trai là “cô vợ nhỏ” và tự xưng là vợ của những ngôi sao nam. Họ chỉ đùa vui, nhưng Nam Chi lại nhận ra mình thực sự đang "nuôi" một người, và điều đó khiến cô thấy mình có phần lợi hại hơn một chút.


Nam Chi đứng ở một góc, nhẹ nhàng tắt đi vài cái đèn ở tầng một không cần thiết, tắt xong cô đóng cửa cầu thang lại, gần như có thể nhìn thấy ánh sáng bên dưới dần dần mờ đi.


Tống Thanh ngồi trên xe lăn, phía sau là phòng khách trống trải, ánh mắt im lặng dõi theo cô.


Nam Chi lại tắt thêm vài cái đèn, từ đèn góc, đèn âm trần, đèn pha, đến đèn phụ, tầng dưới càng lúc càng tối, chỉ còn ánh sáng rực rỡ quanh Tống Thanh như chiếc thuyền đánh cá giữa biển cả.


Không biết vì sao, cảm giác trong lòng có chút cô đơn và tịch mịch, Nam Chi lại mở thêm hai ngọn đèn, tắt hết những thứ không cần thiết, nhưng ánh sáng chính ở tầng dưới vẫn chỉ le lói.


Cuối cùng, cô quay người, tiếp tục đi lên lầu hai.


Lầu hai vẫn không có ai, đèn cũng chỉ bật ở cửa cầu thang, bên trong u ám, sự lạnh lẽo như một làn gió thổi vào mặt cô, cũng giống như những ngày bình thường, cô bật hết tất cả đèn ở lối vào, bên trong sáng lên cô mới bước vào.


Dù vậy, ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có một người ở, trang trí lại lạnh lẽo, không có chút hương vị gia đình nào, khiến cô không khỏi nhớ đến ngôi nhà của bà nội.


Mặc dù nhà chỉ là một căn ba tầng nhỏ, nhưng cho dù cô có về mấy giờ thì đèn trong nhà vẫn luôn sáng, có bà cụ ở trong sân, nấu cơm chờ cô trở về.


Hơn mười năm qua, cô đều sống như thế, không có cô trong nhà, bà nội cũng không bao giờ mở đèn cho mình, cơm cũng không được nấu chờ cô ăn.


Trong nhà không ai quét dọn, lau chùi, không ai gọi cô dậy khi muộn, không ai thay nước, thùng nước mãi chẳng có nước.


Khi không còn bà nội, ngôi nhà bỗng trở nên rộng lớn, trước đây nhà ba tầng, một tầng cũng không đến một trăm mét vuông, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ cảm thấy lớn, nhưng bây giờ chỉ còn hai tầng mà thôi, tầng trệt thấp hơn rất nhiều, phòng, phòng khách cũng nhỏ hơn không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy nó thật lớn.


Con người có thói quen sống theo nhóm, không quen với việc ở một mình, có lẽ vì vậy mà cô mới dễ dàng đưa người về đây sống mà không cần phải chuẩn bị tâm lý.


Khi đó, trong lòng cô bất chợt xuất hiện một suy nghĩ táo bạo, mang về một vài đồ trang trí cũng tốt, có chút hơi người, như vậy sẽ tốt hơn một chút.


Trước đây, cô cũng nghĩ đến việc cho thuê, nhưng mà cho thuê thì ít nhất cũng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, phòng ở cũng vậy, nhưng lầu một ngay cả giường cũng không có, dù sao chiếc ghế sofa cũng không phải là một nơi ngủ đủ thoải mái.



Cô chỉ có thể dùng cửa kính thủy tinh ngăn lại, chưa nói đến việc người khác có bằng lòng hay không, nhưng Nam Chi cảm thấy bản thân mình đã không chịu được, nên đã từ bỏ suy nghĩ này.


Cô cho Tống Thanh ở miễn phí, nên không cần quá để ý chuyện này.


Nam Chi đã vào phòng ngủ của mình, kéo màn che ra, lộ ra một mặt tường thủy tinh, ở giữa “tường” cũng có một cánh cửa sổ thủy tinh.


Cửa sổ này đối diện với nhà, nên cô cũng chẳng cần mở nó trừ khi muốn bật điều hòa.


Nam Chi làm tổ trước kính thủy tinh, nhìn xuống dưới, quan sát Tống Thanh ở dưới lầu.


Không biết có phải do anh chưa kịp thích ứng hay không, mà anh ngồi trên xe lăn rất lâu nhưng không hề động đậy.


Ánh mắt anh nhìn ra ban công, nơi đặt chậu hoa.


Những bông hoa đó là do Nam Chi tự tay mang về, cố ý đặt ở vị trí dễ thấy nhất, để anh có thể nhìn thấy sự thay đổi của nó, giúp anh có thêm sức mạnh để tiến lên.


Thực ra, Nam Chi cũng trồng một đóa hoa, đặt ở vị trí dễ thấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, cô cũng hy vọng chậu hoa ấy có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô, giúp cô đứng dậy một lần nữa.


Nam Chi chăm sóc hoa từ một khu ổ chuột, đó là hoa sen tuyết sinh trưởng trên những vách đá đen.


Mặc dù đã rơi xuống thung lũng, gãy ngang, cắt đứt lá, bên ngoài nhìn có vẻ uể oải, lá vàng khô, nhưng khi mở những lá khô ra, bên trong lại lộ ra phần đầu hoa xanh biếc.


Cô hy vọng sẽ có kỳ tích, mong chờ anh sẽ hồi sinh, một lần nữa đứng trên vách núi đá đen, đứng trên đỉnh núi nhìn chúng sinh.


Khi đóa hoa nở rộ lần nữa, cô cũng sẽ có động lực để thoát khỏi hiện tại.


Nam Chi có ba căn nhà, không thiếu ăn không thiếu uống, từng là viên ngọc quý được người khác nâng niu trong tay, nhưng cô không thấy vui.


Trong miệng cô gọi đó là “sửa mái nhà dột” cũng vì thế mà những bông hoa như vậy rất hiếm, nên cô mới cần.


Giống như Tống Thanh cần chậu hoa trên ban công để cổ động, thì cô cũng cần đóa hoa Tống Thanh này để thúc giục mình.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 11: Tôi cũng vun trồng một góc trời riêng
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...