Vũ trụ đã mất
Chương 19:
Anh đích thân chứng minh cho cô thấy, anh có cách để khống chế cô, không cần thủ đoạn nào khác, chỉ cần ở trên giường là được.
Đừng kiêu ngạo quá mức.
Sau khi ngất xỉu, thân thể Diệp Hiệu rất mềm mại, đầu óc lâm vào cơn buồn ngủ nhưng cô lại không nỡ ngủ, nguyên nhân phải vì lý do nào khác, mà vì quả táo cô mong chờ từ lâu, cuối cùng cũng rơi xuống đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất đau nhưng cũng rất sung sướng, cảm giác vui sướng bất ngờ đúng như dự đoán.
Cô nâng ngón tay vuốt ve gương mặt của Cố Yến Thanh từ lông mày xuống huyệt Thái Dương, đuôi mắt. Sao người đàn ông này lại có thể quyến rũ mê người tựa như thuốc độc vậy nhỉ?
Cố Yến Thanh gối lên cánh tay, lẳng lặng đối diện với cô, khi ngón trỏ của cô trượt xuống miệng anh, anh há miệng cắn lấy nó.
Sau đó, Diệp Hiệu nở nụ cười, đồng thời vùi đầu vào hõm vai của anh.
Cố Yến Thanh hỏi: “Buồn ngủ không?”
Diệp Hiệu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không nỡ ngủ.”
Cố Yến Thanh đã hiểu: “Ừm, em muốn thêm một lần nữa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Nói rồi, cô đặt cánh tay lên cổ anh, nhỏ giọng yêu cầu: “Chờ tôi bình tĩnh lại đã.”
Cô rất ngoan, giọng nói cũng trở nên mềm mại, giống như đa số cô gái trẻ ở lứa tuổi này. Cố Yến Thanh ôm cô vào lòng, ngón tay luồn qua mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, dỗ dành cô như dỗ dành một con thú nhỏ.
Vòng tay của anh quá thoải mái, Diệp Hiệu không nhịn được nhắm mắt lại, gần như ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai mà Cố Yến Thanh hứa hẹn với cô còn chưa cho. Anh chưa bao giờ nuốt lời, lần đầu tiên là trừng phạt, lần thứ hai anh sẽ quan tâm tới cảm nhận của cô nhiều hơn.
Trong lúc mơ màng, Diệp Hiệu ngẩng cổ lên nhìn thấy trần nhà, đèn treo thủy tinh đang lắc lư trước mắt, cảm giác nóng cháy truyền đến từ bộ phận chính giữa thân thể. Cô thấy xương vai hơi nhô lên của anh lúc anh cúi xuống, tựa như một con cá đang xòe vây bơi lội. Chẳng lẽ cô cũng sẽ biến thành một con cá đang bơi lội dưới dòng nước sao?
Sau một hồi tê dại đến mức khó có thể chịu đựng nổi, cô gần như phun trào, ra sức bám chặt bờ vai của anh. Cơ bắp của anh giống hệt vách núi lúc ấy, vừa gập ghềnh vừa hiểm trở, đồng thời cũng hoàn hảo giống hệt tưởng tượng của cô.
Diệp Hiệu chạm vào những vết sẹo vừa nhỏ bé vừa chằng chịt, cứ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn bị ghim vào làn da. Cô nhíu mày, sao trên người anh lại có vết thương như vậy? Tuy nhiên cô không hỏi chuyện này, chuyện này liên quan tới sự riêng tư cá nhân của Cố Yến Thanh, cô không nên hỏi nhiều làm gì.
Cô không thể nhịn được mà kéo anh lên, hôn lên môi anh. Ẩm ướt, ấm áp, thấp thoáng mùi hương như mặt đất được một trận mưa rào rửa sạch, chỉ còn lại mùi thơm mát của cỏ cây.
Diệp Hiệu điên rồi, cô cảm nhận được cảm xúc của mình lúc này, đồng thời cũng phân tích chúng một cách triệt để.
Thì ra trụy lạc là điều sung sướng đến mức này sao.
Cô cắn răng, bị anh cầm chặt mắt cá chân, không khỏi đưa ra yêu cầu với anh bằng giọng điệu bông đùa: “… Từ từ thôi, anh nhanh quá, tôi chịu không nổi.”
“Ừ.”
Họ đều không nói bất cứ câu nào nữa, cứ kề sát bên nhau chơi đùa như hai đứa trẻ, trên giường, trên thảm trải sàn, thấy những giọt mưa rơi xuống từ cao tầng. Không sai, mưa bụi ở chỗ nhà cao tầng là rơi xuống, lần đầu tiên Diệp Hiệu biết điều đó.
Sấm đánh chớp giật, mọi thứ trở nên quá mức điên cuồng.
Cuối cùng, Diệp Hiệu được anh bế về trên giường. Cô nhìn thấy chân và eo của mình đều có những vết bầm tím ở mức độ khác nhau. Cô không phục, há miệng cắn lên cổ Cố Yến Thanh khiến anh đau đớn đến mức không nhịn được hét lên một tiếng. Ánh mắt của cô dần dần bình tĩnh lại, phản kích bằng một lời cảnh cáo: “Lần sau tôi vẫn dám làm như thế.”
Đây là câu trả lời cho lời cảnh cáo lúc trước của anh, đồng thời còn dám thách thức anh một lần nữa.
Một khi cô khôi phục sự tỉnh táo thì sẽ quyết đoán ăn miếng trả miếng.
Lần này anh không khống chế cô mà chỉ im lặng tiếp nhận lời thách thức ấy. Không biết là đã cam chịu, hay là dung túng cho sự càn quấy của cô.
…
Thứ hai là ngày đẹp trời, khiến cơn mưa to hiếm hoi đêm qua trở nên giống như một giấc mơ.
Diệp Hiệu rời giường, đứng bên cửa sổ trên tầng 26, thấy đồng phục của người dọn vệ sinh dưới lầu đã có sự thay đổi, xem ra mùa đông thật sự sắp đến rồi.
Cố Yến Thanh cũng tỉnh dậy theo cô. Anh cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt trên đầu giường rồi bật lên xem, đã sáu giờ rưỡi.
Diệp Hiệu trở lại trên giường, kéo chăn đắp lên hai chân trần trụi.
Trong phòng ngủ vẫn còn sót lại mùi ân ái đêm qua, song bầu không khí mờ ám giữa hai người đã hoàn toàn biến mất. Đối mặt với căn phòng bừa bộn, gặp nhau vào lúc sáng sớm như thế này thì hơi lúng túng, Diệp Hiệu bèn quay mặt sang chỗ khác, tựa vào đầu giường xem di động.
Anh hỏi: “Lúc nào em cũng dậy sớm như vậy à?”
Diệp Hiệu trả lời: “Hồi trước phải dậy học bài vào buổi sáng, tôi quen rồi.”
“Ừ.” Cố Yến Thanh đặt di động xuống, đứng dậy mặc vào quần dài màu đen, mặc áo sơ mi, sau đó cài dây thắt lưng. Diệp Hiệu hơi sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng săn chắc trơn bóng của anh, thầm nghĩ thứ tự mặc quần áo của đàn ông và phụ nữ thật đúng là khác nhau.
Cố Yến Thanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Diệp Hiệu cũng không muốn tiếp tục nằm trên giường. Cô mặc áo len và quần jeans, sau đó mang tất rồi ngồi trên giường chờ một lát. Cô vốn định chờ anh ra ngoài rồi mình mới vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt nhưng cuối cùng lại chịu thua trước tiếng chuông di động của anh.
Ban đầu Diệp Hiệu không thèm quan tâm tới tiếng chuông điện thoại, chẳng qua người gọi điện cho anh cực kỳ cứng đầu, lần đầu tiên không ai bắt máy thì gọi tiếp lần nữa, cứ như thể có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Diệp Hiệu vừa cầm điện thoại của Cố Yến Thanh lên thì anh đã đẩy cửa bước ra, cô lập tức nói: “Điện thoại của anh, đổ chuông hai lần.”
“Cảm ơn.” Anh ra phòng khách nghe máy: “Ừ, tôi biết chuyện này. Buổi sáng không được, tôi bận rồi, buổi chiều gặp mặt rồi nói chuyện sau.”
Gọi điện thoại xong, anh ấy cửa phòng tắm đã khép lại. Diệp Hiệu đang cúi đầu cửa mặt, cô không dùng dây cột tóc, tóc mái đã ướt nhẹp, dán lên gò má.
“Có phải anh còn bận việc không? Tôi đi trước…”
“Xuống lầu ăn sáng không?”
Hai người đồng thời lên tiếng. Diệp Hiệu chớp mắt, nói: “Chẳng phải vừa rồi anh nói là buổi sáng bận việc à? Không bị trễ giờ chứ?”
Cố Yến Thanh đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này đang ngồi trên sofa. Anh nhìn đồng hồ treo tường xác nhận một lần nữa: “Bây giờ là bảy giờ.”
Diệp Hiệu ngồi xuống đối diện với anh, ừm một tiếng.
Cố Yến Thanh: “Vẫn còn chút thời gian. Có muốn đi ăn sáng trước không?”
Diệp Hiệu quay mặt sang chỗ khác, không đáp lại một lời, ngụ ý là không muốn cùng anh đến quán ăn dưới lầu. Nơi này cách đài truyền hình rất gần, ai biết có gặp phải người quen của anh hay không? Hơn nữa một nam một nữ rời khỏi khách sạn lúc sáng sớm như thế này, không cần suy nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Yến Thanh thông minh biết chừng nào, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Hiệu.
Anh bật cười một tiếng, giả vờ như chưa từng nói những lời này, gọi điện thoại cho khách sạn kêu họ đưa mấy món ăn sáng lên phòng.
Bữa sáng rất hợp khẩu vị của Diệp Hiệu. Bao gồm bánh mì sandwich lạt không có bất cứ quả hạch hay nguyên liệu phụ nào khác, trứng gà luộc cùng với sữa bò. Diệp Hiệu ăn hết phần ăn của mình.
Suất ăn trước mặt Cố Yến Thanh không bị đụng vào dù chỉ một miếng. Anh cười nhìn cô: “Buổi sáng khẩu vị của em tốt thật, còn muốn ăn chút gì nữa không?”
Diệp Hiệu híp mắt, nói thẳng: “Đêm qua tôi tiêu hao quá nhiều calo nên cần bổ sung năng lượng, không thì sẽ bị tụt huyết áp.”
Giờ thì đến lượt Cố Yến Thanh cạn lời. Được rồi, cô sẽ không bao giờ bị người ta chặn họng bằng lời nói.
Sau bữa sáng, Diệp Hiệu không từ chối Cố Yến Thanh đưa mình về nhà.
Đưa cô về nhà xong, Cố Yến Thanh quay về đài truyền hình. Lúc chờ đèn đỏ, anh vuốt ve cổ của mình, buổi sáng lúc cạo râu anh cảm thấy cổ hơi đau đớn, Diệp Hiệu cắn khiến anh bị thương.
Đúng là cô không chịu được thiệt thòi dù chỉ một chút.
Trên đường đi, anh mua một hộp băng dán cá nhân rồi dán lên vết thương. Mặc dù làm vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nhưng dù sao cũng phải che khuất riêng tư cá nhân một chút.
Buổi sáng mở cuộc họp lựa chọn đề tài, băng dán cá nhân trên cổ của anh vẫn bị quản lý thấy được. Lúc kết thúc cuộc họp, quản lý cùng anh ra ngoài: “Yến Thanh, cậu đã có bạn gái rồi à?”
Cố Yến Thanh giả vờ như không nghe rõ: “Hả?”
Quản lý chỉ vào cổ của anh: “Kìa.”
Thực ra hoàn toàn không cần xem băng dán cá nhân gì đó, hôm nay lúc đi làm, ai cũng thấy rõ tâm trạng của anh rất sung sướng, mặt dù vẻ mặt trông có phần mệt mỏi.
Lúc anh vừa về nước, ông quản lý này đã rất thích giới thiệu cháu gái của mình cho anh, bị anh từ chối mấy lần mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Cố Yến Thanh còn tưởng lần này ông ta lại định ngóc đầu trở lại, đang định lên tiếng từ chối.
“Ôi dào, không phải tôi lắm miệng đâu nhé, cơ mà cậu phải nhắc nhở người nhà của cậu cẩn thận một chút. Cậu phải xuất hiện trước ống kính chương trình thời sự, lỡ để khán giả thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào.”
Cố Yến Thanh đáp lại với vẻ thờ ơ: “Vâng, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy lần sau chú ý.”
Việc tư này chỉ là một câu chuyện nhỏ. Nói xong, quản lý giao tư liệu chọn đề tài cho anh: “Cậu chuẩn bị một chút, manh mối này phải được đào móc sâu hơn, hẳn là có thể làm chủ đề chính.”
Quản lý rất tin tưởng năng lực của Cố Yến Thanh. Trên thực tế, Cố Yến Thanh cũng chưa bao giờ làm phụ lòng bất cứ sự mong chờ nào được gửi gắm trên người mình.
Cha anh đã từng là lãnh đạo cấp cao của điện thoại, mẹ là nhà doanh nghiệp, bối cảnh hùng hậu. Mà chàng công tử nhà giàu này cũng không phải là cậu ấm chỉ biết sống dưới sự che chở của cha mẹ, không có lý tưởng. Anh tốt nghiệp đại học nổi tiếng số một số hai toàn quốc, năng lực chuyên môn vững vàng, tầm mắt còn rất cao.
Nói thật lòng một câu, Cố Yến Thanh muốn trở thành một phóng viên nổi tiếng như Cố Hoài Hà – cha của anh, thậm chí trò giỏi hơn thầy, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Bây giờ anh còn chưa đầy ba mươi tuổi.
…
Diệp Hiệu trở về trường học đi học cả ngày. Đêm qua cô chỉ ngủ ba bốn tiếng nhưng không cảm thấy mệt, thậm chí suốt cả ngày đều tràn đầy tinh thần.
Lúc nào cô cũng có thể thoát ra từ chuyện nào đó một cách dứt khoát, sau đó chú tâm vào việc học, hôm nay cũng không ngoại lệ. Có điều sau khi kết thúc toàn bộ công việc quan trọng, tinh thần của cô tiến vào giai đoạn lười biếng, lúc này thân thể cứ như mới có phản ứng, cảm giác mỏi mệt bắt đầu lan tràn từ các khớp xương.
Chữ viết trong sách đã bắt đầu lắc lư, mơ hồ, nghiêng ngả, cứ tiếp tục trạng thái này thì cũng không học nổi nữa, cô dứt khoát đi ngủ.
Mười giờ tối, Hạ Đồng về phòng bật đèn lên thấy cô thì hết sức kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy hả cậu?”
Diệp Hiệu dụi mắt, bị cô ấy đánh thức: “Cậu dạo này sao vậy? Sao gần đây ngày nào cũng đến trường thế?”
Hạ Đồng kêu lên: “Tớ có nộp học phí đấy nhé!”
Diệp Hiệu ôm chăn ngồi dậy: “Tớ hỏi chút thôi.”
Thấy gò má cô đỏ bừng, Hạ Đồng hỏi: “Có phải cậu lại đổ bệnh không?” Hôm qua trời mới đổ mưa, thời tiết lại rất ẩm ướt lạnh lẽo, sau này nhiệt độ ngoài trời sẽ chỉ càng ngày càng thấp mà thôi.
Diệp Hiệu đáp: “Không phải, tớ chỉ buồn ngủ thôi.”
“Tại sao?” Nhớ lại đêm qua Diệp Hiệu không về phòng, Hạ Đồng hỏi: “Hôm qua cậu đi làm gì thế?”
Diệp Hiệu đối diện với cô ấy hai giây, nói thẳng: “Tớ ngủ với người ta, cho nên bây giờ rất mệt.”
“…” May mà lúc này Hạ Đồng không uống nước, không thì nhất định sẽ phun ra hết. Cô ấy không rõ: “Ngủ với người khác nên mệt ư?”
Diệp Hiệu hít sâu một hơi: “Tớ nói nhầm, phải nói là rất sung sướng mới đúng.”
Hạ Đồng nói: “Sung sướng là được rồi.”
Diệp Hiệu nhiều lời một câu: “Cậu bị sao vậy?”
Hạ Đồng: “Tớ hoàn toàn trái ngược với cậu. Chẳng những không được ngủ sung sướng mà còn cãi nhau rồi chia tay với bạn trai.”
Diệp Hiệu không biết rõ về chuyện giữa Hạ Đồng và bạn trai, song ít nhiều gì cũng nghe nói đôi chút, bạn trai của Hạ Đồng là bạn học cùng hệ chính quy với cô ấy. Hạ Đồng đã nhiều lần phàn nàn với cô về chuyện cha mẹ cô ấy không cho phép hai người yêu nhau, lý do là vì bạn trai cô ấy là người xứ khác, hơn nữa hoàn cảnh gia đình không được tốt cho lắm.
Diệp Hiệu rất khó hiểu về chuyện đó nên không thể đưa ra bất cứ lời đề nghị nào, thậm chí là một câu an ủi. Tất nhiên, Hạ Đồng cũng không cần cô an ủi, cô ấy bình tĩnh nói: “Cứ như cậu lại hay. Tóm lại, yêu đương thì sẽ gặp nhiều chuyện vớ vẩn lắm, chi bằng sống đơn giản một chút.”
Hạ Đồng từng chứng kiến Diệp Hiệu che chở cho quả trứng đà điểu, đập vỡ quả trứng đà điểu rồi lại sửa chữa quả trứng đà điểu… Hạ Đồng còn tưởng rằng trong chuyện tình cảm, Diệp Hiệu chỉ là tay mơ, không ngờ thực ra người ta là cao thủ.
Lần đầu tiên nếm mùi sung sướng cũng không khiến Diệp Hiệu đắm chìm trong chuyện ấy.
Mấy ngày sau, cô không liên lạc với Cố Yến Thanh, cũng không gặp mặt với anh. Chẳng qua ngẫu nhiên cô sẽ nhớ lại một chuyện, sáng hôm ấy lúc tách ra, họ không hề thỏa thuận trước với nhau lần sau sẽ gặp mặt lúc nào, gặp mặt ở đâu.
Diệp Hiệu cũng từng nghĩ đến chuyện hỏi anh nhưng vì dạo gần đây cô có quá nhiều việc phải làm, đành phải tạm thời gác lại chuyện đó.
Chuyện này hơi nhức đầu.
Bận việc một đoạn thời gian, cuối cùng cô cũng sửa soạn lại bản thảo của mình rồi nộp lên cho giảng viên.
Chiều thứ sáu, cô gặp mặt cô Chu trong văn phòng của bà ấy.
Sau khi ngồi xuống ghế, cô Chu bỗng nhắc đến một đề tài khác nằm ngoài chủ đề chính. Bà ấy hỏi Diệp Hiệu có suy xét tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại trường học làm giảng viên hay không. Bây giờ, trên cơ bản giảng viên đại học đã bị đề cao đến mức phải có bằng tiến sĩ, tuy nhiên không có bằng tiến sĩ cũng không sao, trong quá trình sàng chọn thạc sĩ sẽ có thêm một khâu thi viết, không phải là vấn đề đối với Diệp Hiệu.
Dựa theo tình huống thực tế, Diệp Hiệu sẽ không tiếp tục học hành, đối với cô mà nói việc học tiếp không phải là điều cần thiết.
Cô Chu nói: “Thái độ học thuật của em rất tốt, rất phù hợp để ở lại trường mình dạy học. Một cô gái trẻ, sau này định cư ở thành phố B, công việc ổn định thì về sau vấn đề hộ khẩu cũng sẽ dễ giải quyết hơn.”
Diệp Hiệu nói: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện làm giảng viên ạ.”
Cô Chu sẵn lòng nghe cô giải thích: “Chẳng phải em vẫn chưa quyết định được công việc à? Tương lai em định làm gì?”
Diệp Hiệu trả lời không hề do dự: “Em muốn làm phóng viên, phóng viên điều tra.”
Nghe vậy, cô Chu không khỏi kinh ngạc, đưa tay sờ lên mũi theo phản xạ, sau đó cầm ly nước trên bàn, nói: “Làm phóng viên thì sẽ rất vất vả, em là con gái, có chịu được nỗi khổ đó không?”
Diệp Hiệu cười khẽ, nụ cười biểu lộ vẻ ngây thơ và sáng sủa hiếm hoi trên gương mặt cô, thậm chí là dáng vẻ thẹn thùng vì tiết lộ sự sắc bén của mình: “Em đã từng chịu rất nhiều đau khổ nên em không sợ chịu khổ. Đó là ước mơ của em.”
Vũ trụ đã mất