Vũ trụ đã mất
Chương 1:
Sau này, Diệp Hiệu vẫn luôn nhớ tới sự việc đã xảy ra vào buổi tối gặp gỡ Cố Yến Thanh.
Hơn mười một giờ, cô mang theo phim chụp MRI* ra khỏi bệnh viện, đứng yên trên đường một lúc. Cơn gió lạnh lẽo thấu xương dễ dàng thổi tan sự dũng cảm mà khó khăn lắm cô mới có được.
*Chụp MRI: Hay còn gọi là chụp cộng hưởng từ (tên tiếng anh là Magnetic Resonance Imaging), là phương pháp sử dụng từ trường mạnh, sóng vô tuyến và máy tính để phác họa hình ảnh chi tiết bên trong cơ thể con người.
Thực ra, tâm trạng tồi tệ đã kéo dài được một thời gian rồi.
Hoảng loạn, lo lắng, ngạt thở, trở tay không kịp.
Cách đây một tuần, ba mẹ cô đã đến thành phố B, đồng thời mang theo bản báo cáo kiểm tra của bệnh viện ở quê nhà.
Đoàn Vân - mẹ của Diệp Hiệu - được chẩn đoán là có khối u trong sọ.
Một hồi chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong cuộc sống yên bình khiến Diệp Hiệu chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ. Trong lúc rối loạn, cô đã liên lạc với bệnh viện cho Đoàn Vân. Vì không quen biết ai trong lĩnh vực y khoa nên Diệp Hiệu đã lên mạng để tìm kiếm rất nhiều tài liệu, sau đó gọi điện tới số điện thoại của phòng khám chuyên môn.
Diệp Hiệu đặt ra rất nhiều kỳ vọng nhưng quá trình chẩn đoán bệnh tình ngày hôm đó lại khiến cô vô cùng thất vọng. Chuyên gia không trực tiếp xem xét phim chụp mà chỉ ngồi ở phía sau, còn người khám bệnh và chẩn đoán cho Đoàn Vân thì trông như một bác sĩ thực tập, tuổi còn rất trẻ. Cô ấy cau mày nghiên cứu một lát, sau đó hỏi về thị lực và các tình trạng khác của Đoàn Vân: “Khối u này đã lớn lắm rồi, gia đình mình có muốn phẫu thuật không?”
Diệp Hiệu chẳng biết phải trả lời thế nào, do dự trong chốc lát mới hỏi lại: “Vậy là... Chị đề nghị phẫu thuật ạ?”
Nữ bác sĩ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc đáp: “Có thể phẫu thuật. Nhưng sẽ mạo hiểm đấy.”
Diệp Hiệu hỏi tiếp: “Nếu phẫu thuật thì khi nào có thể thực hiện vậy?”
“Phải xếp lượt phía sau, không thể xác định thời gian được.” Nữ bác sĩ trịnh trọng nhấn mạnh với họ: “Ca phẫu thuật này có nguy cơ rất cao. Bác sĩ là người chứ không phải thần tiên nên cũng chẳng thể đảm bảo ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công... Hơn nữa, tấm phim chụp này không được tốt nên cần phải chụp lại một tấm MRI tăng cường nữa. Gia đình hãy tự cân nhắc một chút đi nhé.”
Diệp Hiệu phải thừa nhận rằng mình đã bị khí chất của bác sĩ cùng với bầu không khí nghiêm túc trong phòng khám bệnh áp chế: “Nguy cơ rất cao sao, cao đến mức nào thế ạ?”
Nữ bác sĩ chỉ lắc đầu chứ không đưa ra câu trả lời.
Cô còn định hỏi thêm thì Đoàn Vân đã đẩy cửa bước ra ngoài. Bệnh nhân tiếp theo thò đầu vào cửa rồi hỏi: “Tôi có thể vào chưa?”
Từ đầu đến cuối, quá trình này chưa đầy hai phút.
Đoàn Vân loạng choạng bước ra khỏi phòng khám, ngã ngồi xuống ghế rồi lau nước mắt, trông bà vô cùng suy sụp, chắc hẳn Đoàn Vân đã bị câu nói “nguy cơ rất cao” và sự im lặng của bác sĩ hù dọa, từ đó cảm thấy mình không còn hy vọng gì nữa.
Diệp Hiệu đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu ạ. Trong nước có rất nhiều chuyên gia giải phẫu thần kinh nên sẽ không có chuyện không chữa trị được đâu mẹ.”
Nhưng Đoàn Vân lại chẳng thể ngừng nghẹn ngào, nhìn cô với vẻ hết sức mù mịt.
Lúc này là một tuần sau đó, Diệp Hiệu không cho ba mẹ đến bệnh viện để chịu đựng thử thách tâm lý nữa. Cô tự cầm phim chụp đến gặp mấy vị bác sĩ nhưng kết luận cũng chẳng khá khẩm hơn lần đầu - ca phẫu thuật rất nguy hiểm nên không được các chuyên gia đảm nhận.
Ngay cả một thành phố cao cấp hàng đầu như thành phố B, người bình thường cũng khó mà gặp được bác sĩ để khám bệnh.
Lúc nào Diệp Hiệu cũng không nhận được một câu trả lời khiến cô yên tâm, dường như càng khám thì càng thất vọng, càng nghĩ thì càng sợ hãi.
Mà bây giờ, Diệp Hiệu y hệt một tù nhân bị xiềng xích giam cầm, bó tay bất lực.
Sau khi vào đại học, với tư cách là người có trình độ học vấn cao nhất trong gia đình, Diệp Hiệu cũng đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho ba mẹ mình. Chuyện gì cũng do cô đảm đương và đưa ra quyết định. Dẫu vậy, Diệp Hiệu cũng chỉ là một cô gái mới ngoài đôi mươi tuổi mà thôi, cô thường xuyên hoang mang và hoảng sợ.
*
Cả con phố chỉ còn lại hai dãy đèn đường mờ ảo và hiu quạnh, ngoài ra còn có một cửa hàng tiện lợi kinh doanh suốt 24/24.
Diệp Hiệu lấy điện thoại di động để mở ứng dụng đặt xe, sau đó nhập vào một địa điểm: Khu chung cư Cẩm Hoa.
Đây là chỗ ở của một người đàn anh từng học chung trường cấp ba. Đối phương là nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại học viện y khoa của Đại học B. Người đó đã đồng ý mang tấm phim chụp cho thầy hướng dẫn của mình xem xét. Diệp Hiệu chỉ mới gặp đối phương vài lần, cũng chỉ được xem là bạn tốt trên WeChat. Trong vòng bạn bè, bọn họ cũng chưa từng nhấn nút “thích” cho nhau. Nếu chẳng cùng đường bí lối thì Diệp Hiệu cũng sẽ không đi lòng vòng xa xôi đến vậy để nhờ vả người này.
Tài xế tiếp nhận đơn đặt đã đưa đón xong khách hàng cuối cùng rồi, vốn dĩ chỉ còn cách cô một quãng đường ba bốn phút nữa thôi. Nhưng không hiểu tại sao tài xế nọ lại cách cô càng lúc càng xa. Diệp Hiệu hỏi thăm tình hình, song đối phương không hề trả lời. Luvevaland chấm co. Tâm trạng của cô ngày càng trở nên bực dọc, không chỉ vì bệnh tình của mẹ mình mà còn cả sự lo lắng vì mình sẽ lỡ mất thời gian đã hẹn với đàn anh, khiến đối phương không vui.
Trong khoảng thời gian này, thần kinh của Diệp Hiệu quá căng thẳng, đến mức cảm xúc của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Cô thực sự rất muốn khóc lóc nức nở như một đứa trẻ mắc chứng cuồng loạn để trút bỏ hết bực bội đang ứ đọng trong lòng. Nhưng loại oán giận này vốn chẳng có điểm tựa nào cả, nó khiến cô muốn khóc cũng không thể nào khóc được.
Diệp Hiệu lau mặt, cố gắng hết sức để làm cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại nhưng mà vô ích. Mỗi giờ mỗi giây, cảm giác khốn cùng và bất lực đều nuốt chửng cô như thể chúng là con thú dữ hay dòng nước lũ.
Cô rời khỏi bóng râm dưới tàng cây rồi bước vào cửa hàng tiện lợi.
Mặc dù cửa hàng đang bật nhạc nhưng nó vẫn có một loại cảm giác đìu hiu xen lẫn quạnh quẽ. Nhân viên trẻ tuổi đang đứng sau máy tính tiền, lướt điện thoại di động của mình. Cách đó mấy kệ hàng, có một nam khách hàng đang thực hiện thao tác trên máy thanh toán tự động. Vóc dáng của anh rất cao, đang đưa lưng về phía cô. Khi xoay người bước ra ngoài, anh đã chạm mắt với Diệp Hiệu trong vòng nửa giây.
Diệp Hiệu tìm kiếm trên kệ hàng một vòng nhưng không tìm thấy thứ mình muốn nên đã hỏi chàng trai kia: “Thuốc lá ở đâu vậy?”
“Ở đây bọn tôi không bán thuốc lá.” Chàng trai trả lời, ánh mắt dịch chuyển từ khuôn mặt xuống bản báo cáo kiểm tra trong tay cô, có lẽ đã đoán được chuyện gì đã xảy ra: “Có cà phê nóng đấy, cô có muốn uống không?”
“Thôi vậy.” Diệp Hiệu tỉnh táo trở lại. Cô vốn dĩ không biết hút thuốc, cho dù có làm tê liệt thần kinh của mình cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Khi cô bước ra ngoài, chiếc điện thoại di động trong túi quần jeans đang dán chặt vào chân tình cờ rung lên. Diệp Hiệu lấy nó ra thì trông thấy tin nhắn của người đàn anh kia: [Em đi đến đâu rồi?]
Diệp Hiệu: [Còn nửa tiếng nữa ạ.]
Đàn anh: [Em cứ từ từ mà đến. Đừng vội.]
Câu nói này khiến trong lòng Diệp Hiệu thả lỏng hơn phần nào. Cô thoát khỏi khung trò chuyện rồi đảo mắt nhìn thoáng qua, trong cột sổ danh bạ chẳng biết đã xuất hiện một chấm đỏ từ khi nào. Có người vừa kết bạn với cô.
Diệp Hiệu vốn cho rằng đó là bạn bè hoặc đồng nghiệp nhưng khi bấm vào thì lại bất ngờ phát hiện ra: Người kết bạn là ai đó ở gần đây. Diệp Hiệu rất hiếm khi quan tâm đến những trò đùa dai vừa nhàm chán vừa buồn tẻ như thế này. Có lẽ vào đêm hôm đó, cô thực sự muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự. Nói trắng ra, nếu người tiếp cận này có ý đồ xấu thì Diệp Hiệu cũng sẽ tận dụng cơ hội này để thổ lộ với Shudong*.
*Shudong: Là một nền tảng xã hội ẩn danh, nơi người dùng có thể chia sẻ tâm trạng, trải nghiệm, bí mật hoặc câu hỏi của mình mà không tiết lộ danh tính.
Hơn nữa, đối phương không hề gửi tin nhắn ngay lập tức và cũng chẳng có lời chào bắt chuyện tục tĩu hay cũ mèm nào như trong tưởng tượng.
G.: [Xin chào, cô là cô gái đang đứng trước cửa hàng tiện lợi đúng không?]
Dường như người này đã lấy được giọt máu đầu tiên từ Diệp Hiệu trong trò chơi, khiến trái tim cô run rẩy với tần số cao.
Diệp Hiệu không trả lời có hay không: [... Có chuyện gì sao?]
Mà hình như đối phương đã khẳng định đó là cô rồi. Một lúc sau.
G.: [Tôi không phải là người xấu đâu. Tôi thấy cô đã đứng một mình rất lâu rồi. Trời sắp mưa đấy, cô về sớm đi, kẻo người trong nhà sẽ lo lắng.]
Chỉ đơn thuần là chữ viết nên cô chẳng thể nghe được giọng nói của đối phương, cũng không thể phác họa ra hình ảnh người đó. Nhưng đối phương lại giống như một bông tuyết lục giác sạch sẽ, lẳng lặng phiêu dạt rồi tiến vào khuôn mặt mềm mại, hoặc họ chính là hai vệ tinh trong vũ trụ bao la được kết nối với nhau thông qua tín hiệu.
Người này đang ở gần đó và cũng đang nhìn cô.
Hai người họ lại được kết nối với nhau một cách tình cờ đến vậy.
Diệp Hiệu nhanh chóng ngẩng đầu để tìm kiếm đối tượng khả nghi. Trên con đường này không có tòa nhà cao tầng nào có cửa sổ sáng đèn, mọi nhà đều đóng cửa, trên đường cũng chẳng có người qua lại. Khả năng duy nhất chính là cửa hàng tiện lợi.
Ánh mắt Diệp Hiệu tập trung vào nhân viên bán hàng trẻ tuổi kia. Lúc này, cậu ta cũng đang nhìn về phía cô. Nhưng vào khoảnh khắc Diệp Hiệu gật đầu cảm ơn, đối phương lại đứng dậy rời khỏi quầy. Hai người đối mặt ở hai góc nhìn khác nhau, Luvevaland chấm co, sau đó một cô gái khác đã tiếp nhận ca làm của cậu ta rồi đứng trông coi ở đó.
Sau khi nhận được tín hiệu đối phương không muốn thân thiết hơn nữa, Diệp Hiệu cũng chẳng tiếp tục miễn cưỡng. Nhưng trong đầu cô vẫn bối rối một thoáng, đến mức xảy ra một sự nhầm lẫn sau đó.
Cô thấy chiếc xe mà mình đặt đã đến nơi rồi. Đó là một chiếc Volkswagen màu đen đang đậu bên đường với hai ánh đèn nhấp nháy.
Diệp Hiệu vội vàng bước tới đó, kéo cửa bên phía ghế phụ rồi ngồi vào: “Xin chào, tôi muốn đến khu chung cư Cẩm Hoa…”
Chủ xe không lên tiếng mà chỉ quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Diệp Hiệu mới nhận ra có điều gì đó khác thường. Bên trong xe có một hương thơm vô cùng dễ chịu, xen lẫn với mùi ghế da nhàn nhạt, trông cực kỳ cao cấp, hoàn toàn không giống “tiêu chuẩn” mà một chiếc xe chở khách thông thường nên có.
Chẳng mấy chốc, bên tai cô đã vang lên giọng nói của người đàn ông: “Cô không sợ tôi là người xấu sao?”
Giọng nói êm tai đến độ bất ngờ, vừa trẻ trung vừa dứt khoát, cách phát âm từng chữ rõ ràng và đúng chuẩn, còn có cảm giác khá quyến rũ nữa.
Tuy nhiên, ánh sáng trong xe thực sự lờ mờ nên Diệp Hiệu không thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia. Cô chỉ có thể trông thấy đường nét mơ hồ của khuôn mặt đối phương. Anh thoát khỏi hộp trò chuyện WeChat - nơi anh đang gõ chữ. Trong xe sáng lên một chốc, ánh sáng lướt qua khuôn mặt của anh, trông cứ như ánh nắng mặt trời đang lặn xuống trên triền núi.
Khuôn mặt của Diệp Hiệu đột nhiên nóng bừng. Cô chỉ có thể giả vờ khó hiểu, kiên trì hỏi nốt: “Đây không phải là xe chở khách sao?”
Người đàn ông: “Không.”
Diệp Hiệu vừa dùng tay phải ấn vào nút an toàn trên cửa xe vừa xin lỗi: “Xin lỗi, tôi lên nhầm xe rồi.”
Sau khi Diệp Hiệu xuống xe, ánh mắt kia vẫn còn nhìn cô với vẻ không được thân thiện cho lắm. Diệp Hiệu lại nói: “Xin lỗi nhé.”
Sự xấu hổ này không kéo dài quá lâu. Tài xế trả lời tin nhắn, hô lên rất to trong điện thoại: “Cô gái, tôi xin lỗi nhé. Trước đó tôi đã đi nhầm một ngã tư nên mới bị trễ một lúc. Bây giờ tôi đã đến nơi rồi đây.”
Sự hiểu lầm này đã xáo trộn tâm trạng của Diệp Hiệu. Lần này, cô xác nhận đúng biển số xe rồi mới ngồi vào hàng ghế sau. Diệp Hiệu chải lại mái tóc bị gió thổi rối tung, đặt túi xách cùng với tấm hình chụp phim lên đùi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi chiếc xe Volkswagen màu đen kia khởi động, nó đã lao nhanh về phía trước theo tầm mắt của Diệp Hiệu rồi tiếp tục dừng lại trước mặt cô ở ngã tư tiếp theo để đợi đèn đỏ.
Người tài xế phát hiện chiếc xe trước cả cô nên đã bật cười với vẻ khá thích thú: “Úi, biển số của chiếc xe này rất giống biển số xe của tôi, chỉ khác một chữ cái thôi. Chữ cái thứ ba từ bên phải đếm qua của tôi là L, còn của nó là số 1.”
Diệp Hiệu lặng lẽ tiếp lời: “Đúng vậy. Vừa rồi tôi đã lên nhầm xe đấy.”
Tài xế lại cười sang sảng, tiếng cười lọt vào tai Diệp Hiệu: “Thảo nào. Nhưng chiếc xe này khác với kiểu xe của người bình thường như chúng ta đấy nhé. Cháu có nhìn thấy chữ cái phía dưới logo xe không?”
Diệp Hiệu: “Ý của chú là?”
“Tôi không sợ xe BMW và xe Land Rover mà chỉ sợ xe Volkswagen có chữ cái bên dưới thôi đấy. Chính là nó đó.” Tài xế ra vẻ thần bí nói xong, để cho Diệp Hiệu từ từ ngầm hiểu.
Từ xa xưa đã có thói quen nhận biết người khác bằng cách ngưỡng mộ quần áo của người đó trước rồi mới đến kính trọng con người, vậy nên hiện nay, việc đánh giá chủ xe thông qua nhãn hiệu xe cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Luvevaland chấm co. Tức là người kia có địa vị đặc biệt nhưng lại rất kín tiếng. Nhưng Diệp Hiệu lại chẳng hơi đâu để đi tìm tòi những chuyện không liên quan tới mình. Trong quá trình xe chạy một cách ổn định, cô bèn nhắm mắt lại, tinh thần mệt mỏi khiến Diệp Hiệu nhanh chóng buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã đến cổng khu chung cư Cẩm Hoa rồi.
Trình Hàn xuống lầu mua đồ, sau đó đứng ven đường uống nước, tiện thể đợi Diệp Hiệu.
Diệp Hiệu xuống xe rồi chạy tới trước mặt anh ấy, đưa bản báo cáo kiểm tra sang bằng cả hai tay: “Đàn anh, sau khi tan ca em mới có thời gian đi lấy báo cáo. Đã làm phiền anh rồi ạ.”
Trình Hàn nhận lấy rồi nói với Diệp Hiệu: “Anh hiểu mà, em không cần khách khí như vậy đâu.”
Hai người không thân thiết với nhau nên cũng chẳng có gì để nói cả.
Diệp Hiệu mím môi, muốn nói lại thôi, mặc dù trong lòng có chuyện nhưng lại không tiện nói ra.
Trình Hàn nhận ra sự lo âu của Diệp Hiệu. Mỗi ngày chờ đợi đều là cực hình đang hành hạ bệnh nhân với gia đình họ. Anh ấy bèn nói thêm với vẻ ân cần: “Ngày mai anh sẽ đưa nó cho giáo viên xem xét. Anh sẽ nhanh chóng trả lời em thôi.”
Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự cảm kích của Diệp Hiệu, vậy nên cô lại nói lời cảm ơn mấy lần nữa.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, cô đứng bên đường đợi xe, sau đó loáng thoáng trông thấy Trình Hàn vẫn đứng yên ở đó chứ không có ý định quay về. Vài phút sau, chiếc xe màu đen mà cô ngồi nhầm chợt dừng lại bên cạnh Trình Hàn, sau đó anh ấy bước lên xe, hai người họ cùng chạy vào khu chung cư.
Vũ trụ đã mất