Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 820: Nhà hiện, tinh thần lại phải rèn luyện
Vừa hô vừa lùi về sau, sau đó hắn quay đầu lại nhìn thấy Tuyên Dương phu nhân, vẻ mặt thoáng cái hiện lên vẻ vui mừng mà gấp gáp nói:
- Mẫu thân, mau mau giết hắn đi, giết cái tạp chủng này đi, hắn muốn lấy tính mạng của ta...
- Uy nhi, đừng sợ, có mẫu thân ở đây.
- Giết hắn rồi, đem hắn chém thành trăm mảnh, ngàn mảnh...
Công Tôn Uy không thuận theo mà tiếp tục nói, còn Sở Ngạo lại nói ra:
- Thất thiếu gia, ngươi thấy rõ ràng, ta thật là người đánh ngươi kia sao? Ta và hắn chính là giống nhau như đúc sao?
- Ân?
Công Tôn Uy vừa nghe được liền nổi lên nghi vấn, còn Vệ Võ Hoàng kia lại cau mày nói:
- Tuyên Dương phu nhân, trong cơ thể thất thiếu gia còn có bệnh không tiện nói ra được, nếu không thể trừ được tận gốc, sợ rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Bệnh không tiện nói ra? Là bệnh gì mà không thể tiện nói ra?
- Lão phu nhất thời không thể tra ra được, có khả năng là trúng phải kỳ độc gì!
- Cái gì?
Tuyên Dương phu nhân lập tức nhảy dựng lên, chợt đối với Sở Ngạo nói:
- Ngươi biết người kia hiện đang ở nơi nào không?
- Nếu thật như lời của hắn, hắn hẳn là ở trong trang viên kia.
Sở Ngạo không có nửa điểm do dự mà nói thẳng ra.
- Dẫn đường!
Bên trong Thần Võ Hậu Phủ, trong trang viên yên tĩnh, không có lầu các hành lang uốn khúc, không có thuỷ tạ ca đài, hoạ đống điêu lương (*), mà chỉ có một toà đình viện bị thuỷ trúc che chắn, một chút hoa cỏ thanh nhã phất phơ trong gió, hoa cỏ chập chờn, chập chờn khiến cho tâm linh người ta thanh lương sảng khoái.
(Chú: nhà đẹp như tranh.)
Lâm Tuyết Nhiên mang theo nhi tử một đường chạy thẳng tới trong một căn phòng nhỏ, trong phòng bài biện đơn giản chí cực, khiến người khác chú mục nhất chỉ là một cái bồ đoàn, bên cạnh còn có một chuỗi tràng hạt, bên trên còn có một cái bát hương, không khác gì hắn nghĩ, đây chính là nơi Lâm Tuyết Nhiên sử dụng vì nhi tử mà cầu nguyện.
Sở Nam thầm nghĩ, quỳ xuống, cầm lấy chuỗi tràng hạt kia mà vuốt ve, trong miệng lại niệm thành tiếng.
Lâm Tuyết Nhiên tới nâng nhi tử dậy, nói:
- Nam nhi, trong ba năm này, ngươi ăn ra sao? Mặc ra sao? Thân thể đau ốm ra sao?
- Mẫu thân, người không cần phải lo lắng, nếu như hài nhi ăn không tốt, mặc không ấm thì làm sao có thể cường tráng được như vậy chứ!
Sở Nam đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, tận lực cười mà nói ra:
- Về phần đau ốm, đã bị ta đánh bại rồi.
Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên cười nói:
- Ba năm này ngươi đi nơi nào?
Sở Nam đem hành trình ba năm trước đại khái nói ra một lần, về phần tràng diện nguy hiểm vạn phần, sinh tử một đường thì hắn một chút cũng không có nói qua. Lâm Tuyết Nhiên dĩ nhiên biết nhi tử chỉ nói điều hay, không nói chuyện xấu, đang muốn tiến thêm một bước hỏi thì Sở Nam lại nói trước:
- Mẫu thân, ta ở bên ngoài học được không ít thứ, ta biểu diễn cho người xem.
Vừa nói, Sở Nam ngay cả cơ hội để cho Lâm Tuyết Nhiên suy tư cũng không liền lôi Lâm Tuyết Nhiên chạy ra khỏi phòng, rồi sau đó hưng phấn trùng trùng hỏi:
- Mẫu thân, người muốn nhìn cái gì trước?
- Nam nhi biểu diễn cái gì, mẫu thân liền nhìn cái đó.
Sở Nam biết mẫu thân trả lời như vậy, hắn liền biết hắn chỉ cần tuỳ tiện thả ra một cái hoa lửa, hỏi mẫu thân có được hay không thì nhất định mẫu thân hắn sẽ nói được, mà ngay cả hoả hoa kia nhỏ đến thương cảm, với tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đều hơn tất cả.
Dĩ nhiên, Sở Nam sẽ không có biểu diễn mấy thứ đơn giản như thế, hắn muốn cho mẫu thân hắn một cái kinh hỉ.
Nhắm mắt lại, Sở Nam nghĩ tới, nghĩ tới để cho hoa cỏ im ắng trong sân này càng thêm tươi tốt, nghĩ tới dùng võ kỹ huyễn lệ, nghĩ tới biến ảo thành một con rồng, nghĩ tới lấy Ngũ hành huyễn hoá ra bốn mùa,...
Suy nghĩ rất nhiều, cũng huỷ đi rất nhiều. Trong đầu Sở Nam chỉ còn lại một bức hoạ, đơn sơ nhưng lại thoáng đạt, trong có đình viện có từng cây thanh tùng lớn, phía dưới còn có những chú gà khanh khách kêu vang, bên cạnh còn cửa hàng thiết khí đang "đương đương đương" vang lên, còn có tia lửa phóng ra, khói xanh từng đợt...
Bức hoạ này, gọi là nhà!
Ánh mắt Sở Nam vẫn nhắm chặt nhưng hắn lại giơ hai tay lên, nguyên lực bàng bạc mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, tuy vậy lại không có nửa điểm lộ ra uy thế hoặc là chút xíu khí tức bức người nào, tất cả đều bị Sở Nam khống chế, tựa như một con suối róc rách chảy vậy.
Như thế, là vì Lâm Tuyết Nhiên!
Một ít nơi trong viện đã bị màu vàng nhạt bao phủ, cả vùng đất bùn dất bắt đầu ngọ nguậy, sau đó tựa như một gã say rượu mà lung la lung lay bay lên, vừa đứng lên liền lấp kín thành tường.
Lâm Tuyết Nhiên há to miệng, nơi nơi vui mừng.
Rồi sau đó, màu xanh biếc của Mộc, Kim hoàng sắc, Hoả hồng sắc, Thuỷ lam sắc lần lượt thoáng hiện. Sau đó, có cây, có hàng rào, có thiết khí, có cửa gỗ, có bàn, còn có một con rảnh nhỏ, còn có những con gà đang chạy nhảy...
Lấy thực lực của Sở Nam ngày hôm nay, muốn dùng nguyên lực huyễn hoá ra những thứ này, đều là tương đối đơn giản. Nhưng Sở Nam cũng không phải chỉ làm đơn giản là đem những vật phẩm này huyễn hoá ra mà muốn đem cả hoa văn trên đó, hoặc là từng khối đất khác nhau trên mặt đất, hay là từng cây thanh tùng cao thấp khác nhau, mà còn những hạt cơm rơi lả tả trên bà, hình dáng ngọn lửa chớp động,...
Chỉ cần hắn có thể nghĩ ra, có thể nhớ lại hắn đều nhất nhất huyễn hoá ra. Những thứ này hao phí đại lượng tinh lực cùng tâm thần của hắn, nhưng hắn lại làm không biết mệt, không thể không biết mệt mỏi, cũng may mà nguyên lực trong cơ thể hắn quá mức đầy đủ mà thôi.
Thật ra thì, những thứ này còn không phải là khó khăn nhất, tối trọng yếu nhất!
Có cây, có phòng, nhưng nếu chỉ vậy thì không có thứ không khí gọi là "nhà" rồi, mà không có hơi thở "nhà" này, nào có thể xưng là nhà đây?
Vì vậy, Sở Nam liền đem tất cả tình cảm của mình, tất cả suy nghĩ của mình đều dần nhuốm ý cảnh "nhà".
Mỗi một viên gạch đất, mỗi một tấm ngói, mỗi một phiến lá cây, thậm chí là tia lửa do thiết khí va chạm cũng ẩn chứa tư vị "nhà".
Lâm Tuyết Nhiên nhìn không chớp mắt, phương tâm tình kia vậy mà cũng hoà vào trong màn biểu diễn của Sở Nam, cảnh tượng lúc trước kia lại hiện ra trước mắt...
Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên rơi lệ lã chã như Trường Giang, như Hoàng Hà, cuồn cuộn không thôi.
Vũ Nghịch Càn Khôn
- Mẫu thân, mau mau giết hắn đi, giết cái tạp chủng này đi, hắn muốn lấy tính mạng của ta...
- Uy nhi, đừng sợ, có mẫu thân ở đây.
- Giết hắn rồi, đem hắn chém thành trăm mảnh, ngàn mảnh...
Công Tôn Uy không thuận theo mà tiếp tục nói, còn Sở Ngạo lại nói ra:
- Thất thiếu gia, ngươi thấy rõ ràng, ta thật là người đánh ngươi kia sao? Ta và hắn chính là giống nhau như đúc sao?
- Ân?
Công Tôn Uy vừa nghe được liền nổi lên nghi vấn, còn Vệ Võ Hoàng kia lại cau mày nói:
- Tuyên Dương phu nhân, trong cơ thể thất thiếu gia còn có bệnh không tiện nói ra được, nếu không thể trừ được tận gốc, sợ rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
- Bệnh không tiện nói ra? Là bệnh gì mà không thể tiện nói ra?
- Lão phu nhất thời không thể tra ra được, có khả năng là trúng phải kỳ độc gì!
- Cái gì?
Tuyên Dương phu nhân lập tức nhảy dựng lên, chợt đối với Sở Ngạo nói:
- Ngươi biết người kia hiện đang ở nơi nào không?
- Nếu thật như lời của hắn, hắn hẳn là ở trong trang viên kia.
Sở Ngạo không có nửa điểm do dự mà nói thẳng ra.
- Dẫn đường!
Bên trong Thần Võ Hậu Phủ, trong trang viên yên tĩnh, không có lầu các hành lang uốn khúc, không có thuỷ tạ ca đài, hoạ đống điêu lương (*), mà chỉ có một toà đình viện bị thuỷ trúc che chắn, một chút hoa cỏ thanh nhã phất phơ trong gió, hoa cỏ chập chờn, chập chờn khiến cho tâm linh người ta thanh lương sảng khoái.
(Chú: nhà đẹp như tranh.)
Lâm Tuyết Nhiên mang theo nhi tử một đường chạy thẳng tới trong một căn phòng nhỏ, trong phòng bài biện đơn giản chí cực, khiến người khác chú mục nhất chỉ là một cái bồ đoàn, bên cạnh còn có một chuỗi tràng hạt, bên trên còn có một cái bát hương, không khác gì hắn nghĩ, đây chính là nơi Lâm Tuyết Nhiên sử dụng vì nhi tử mà cầu nguyện.
Sở Nam thầm nghĩ, quỳ xuống, cầm lấy chuỗi tràng hạt kia mà vuốt ve, trong miệng lại niệm thành tiếng.
Lâm Tuyết Nhiên tới nâng nhi tử dậy, nói:
- Nam nhi, trong ba năm này, ngươi ăn ra sao? Mặc ra sao? Thân thể đau ốm ra sao?
- Mẫu thân, người không cần phải lo lắng, nếu như hài nhi ăn không tốt, mặc không ấm thì làm sao có thể cường tráng được như vậy chứ!
Sở Nam đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, tận lực cười mà nói ra:
- Về phần đau ốm, đã bị ta đánh bại rồi.
Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên cười nói:
- Ba năm này ngươi đi nơi nào?
Sở Nam đem hành trình ba năm trước đại khái nói ra một lần, về phần tràng diện nguy hiểm vạn phần, sinh tử một đường thì hắn một chút cũng không có nói qua. Lâm Tuyết Nhiên dĩ nhiên biết nhi tử chỉ nói điều hay, không nói chuyện xấu, đang muốn tiến thêm một bước hỏi thì Sở Nam lại nói trước:
- Mẫu thân, ta ở bên ngoài học được không ít thứ, ta biểu diễn cho người xem.
Vừa nói, Sở Nam ngay cả cơ hội để cho Lâm Tuyết Nhiên suy tư cũng không liền lôi Lâm Tuyết Nhiên chạy ra khỏi phòng, rồi sau đó hưng phấn trùng trùng hỏi:
- Mẫu thân, người muốn nhìn cái gì trước?
- Nam nhi biểu diễn cái gì, mẫu thân liền nhìn cái đó.
Sở Nam biết mẫu thân trả lời như vậy, hắn liền biết hắn chỉ cần tuỳ tiện thả ra một cái hoa lửa, hỏi mẫu thân có được hay không thì nhất định mẫu thân hắn sẽ nói được, mà ngay cả hoả hoa kia nhỏ đến thương cảm, với tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đều hơn tất cả.
Dĩ nhiên, Sở Nam sẽ không có biểu diễn mấy thứ đơn giản như thế, hắn muốn cho mẫu thân hắn một cái kinh hỉ.
Nhắm mắt lại, Sở Nam nghĩ tới, nghĩ tới để cho hoa cỏ im ắng trong sân này càng thêm tươi tốt, nghĩ tới dùng võ kỹ huyễn lệ, nghĩ tới biến ảo thành một con rồng, nghĩ tới lấy Ngũ hành huyễn hoá ra bốn mùa,...
Suy nghĩ rất nhiều, cũng huỷ đi rất nhiều. Trong đầu Sở Nam chỉ còn lại một bức hoạ, đơn sơ nhưng lại thoáng đạt, trong có đình viện có từng cây thanh tùng lớn, phía dưới còn có những chú gà khanh khách kêu vang, bên cạnh còn cửa hàng thiết khí đang "đương đương đương" vang lên, còn có tia lửa phóng ra, khói xanh từng đợt...
Bức hoạ này, gọi là nhà!
Ánh mắt Sở Nam vẫn nhắm chặt nhưng hắn lại giơ hai tay lên, nguyên lực bàng bạc mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, tuy vậy lại không có nửa điểm lộ ra uy thế hoặc là chút xíu khí tức bức người nào, tất cả đều bị Sở Nam khống chế, tựa như một con suối róc rách chảy vậy.
Như thế, là vì Lâm Tuyết Nhiên!
Một ít nơi trong viện đã bị màu vàng nhạt bao phủ, cả vùng đất bùn dất bắt đầu ngọ nguậy, sau đó tựa như một gã say rượu mà lung la lung lay bay lên, vừa đứng lên liền lấp kín thành tường.
Lâm Tuyết Nhiên há to miệng, nơi nơi vui mừng.
Rồi sau đó, màu xanh biếc của Mộc, Kim hoàng sắc, Hoả hồng sắc, Thuỷ lam sắc lần lượt thoáng hiện. Sau đó, có cây, có hàng rào, có thiết khí, có cửa gỗ, có bàn, còn có một con rảnh nhỏ, còn có những con gà đang chạy nhảy...
Lấy thực lực của Sở Nam ngày hôm nay, muốn dùng nguyên lực huyễn hoá ra những thứ này, đều là tương đối đơn giản. Nhưng Sở Nam cũng không phải chỉ làm đơn giản là đem những vật phẩm này huyễn hoá ra mà muốn đem cả hoa văn trên đó, hoặc là từng khối đất khác nhau trên mặt đất, hay là từng cây thanh tùng cao thấp khác nhau, mà còn những hạt cơm rơi lả tả trên bà, hình dáng ngọn lửa chớp động,...
Chỉ cần hắn có thể nghĩ ra, có thể nhớ lại hắn đều nhất nhất huyễn hoá ra. Những thứ này hao phí đại lượng tinh lực cùng tâm thần của hắn, nhưng hắn lại làm không biết mệt, không thể không biết mệt mỏi, cũng may mà nguyên lực trong cơ thể hắn quá mức đầy đủ mà thôi.
Thật ra thì, những thứ này còn không phải là khó khăn nhất, tối trọng yếu nhất!
Có cây, có phòng, nhưng nếu chỉ vậy thì không có thứ không khí gọi là "nhà" rồi, mà không có hơi thở "nhà" này, nào có thể xưng là nhà đây?
Vì vậy, Sở Nam liền đem tất cả tình cảm của mình, tất cả suy nghĩ của mình đều dần nhuốm ý cảnh "nhà".
Mỗi một viên gạch đất, mỗi một tấm ngói, mỗi một phiến lá cây, thậm chí là tia lửa do thiết khí va chạm cũng ẩn chứa tư vị "nhà".
Lâm Tuyết Nhiên nhìn không chớp mắt, phương tâm tình kia vậy mà cũng hoà vào trong màn biểu diễn của Sở Nam, cảnh tượng lúc trước kia lại hiện ra trước mắt...
Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên rơi lệ lã chã như Trường Giang, như Hoàng Hà, cuồn cuộn không thôi.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 820: Nhà hiện, tinh thần lại phải rèn luyện
10.0/10 từ 21 lượt.