Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 78: Chưởng môn lệnh bài
- Căn cứ theo quy định, không phải Luyện Khí Sư thì không được phép đi vào khu vực luyện khí!
Người nói những lời này dĩ nhiên chính là Lăng Tiêu lửa giận ngút trời rồi, hắn hawnscungf Sở Nam trở mặt, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, thêm nữa trên người hắn còn có chỗ dựa là Đại trưởng lão của Thần Khí Phái, hắn cũng không sợ Đại trưởng lão, hơn nữa những lời này của hắn chính là sự thật.
Tử Mộng Nhân và Lăng Tiêu mặc dù cùng lớn lên, nhưng lại không hề có cảm giác thanh mai trúc mã, cho đến bây giờ vẫn luôn không hợp nhau, hơn nữa trưởng bối lại sắp đặt việc hôn nhân càng khiến Tử Mộng Nhân đối với Lăng Tiêu phản cảm hơn. Thấy Lăng Tiêu ngăn cản trước mắt, Tử Mộng Nhân lạnh lùng nói:
- Họ Lăng, đừng khiến người ta càng chán ghét ngươi hơn.
- Ngươi chán ghét ta? Ngươi có tư cách gì mà chán ghét ta? Ngươi chính là vị hôn thê của ta, lại cùng cấu kết với nam tử khác, lại còn ở trong đầm nước tình chàng ý thiếp….
Lăng Tiêu càng nói càng tức giận, cảm thấy trên đầu như muốn bốc khói.
Tử Mộng Nhân trái lại bật cười, dựa vào vai Sở Nam, bày ra bộ dáng giống như tiểu nữ nhân hạnh phúc, nhưng miệng lại nghiêm nghị nói:
- Ta cho tới bây giờ đều không cho rằng ta là vị hôn thê của ngươi, mong ngươi hãy lau miệng sạch sẽ một chút…. Chỉ bằng vào ngươi? Hừ!
Sở Nam biết mình bị Tử Mộng Nhân đưa ra làm bia đỡ đạn, cuốn vào trong vòng xoáy của tình ái thị phi, nhưng hắn cũng không phải là loại người thấp cổ bé họng, chẳng lẽ có thể vứt bỏ không lý gì đến Tử Mộng Nhân sao? Không cần nói Tử Mộng Nhân đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, lúc trước còn hảo tâm nhảy xuống nước cứu hắn, bây giờ lại còn nể mặt giúp hắn luyện chế trọng kiếm, Sở Nam há có thể vung tay bỏ đi được sao?
Đương nhiên không thể, với bản tính có ân tất báo của Sở Nam, đương nhiên không thể làm vậy được.
- Tử Mộng Nhân, ta có gì không hơn tên nam nhân này? Chúng ta đã quen nhau gần hai mươi năm rồi, ngươi biết tên tiểu tử này được bao lâu? Không đến một tháng, ngươi nói xem, ta có gì không bằng hắn?
Tử Mộng Nhân cười nói:
- Họ Lăng, ngươi tất nhiên không bằng hắn, ngươi đánh thắng hắn sao?
Chỉ một câu đã khiến Lăng Tiêu tức giận đến mức muốn lập tức động thủ, nhưng kẻ trước mặt này, hắn chưa chắc đã đánh lại, nếu như bản thân xuất ra Thanh Minh kiếm, tình huống sẽ không giống như trước, nhưng nếu đem hắn giải quyết thì phải ăn nói thế nào với Tam gia gia đây?
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói:
- Bất kể thế nào đi nữa, hôm nay hắn cũng không thể tiến vào được.
- Vậy sao?
Khóe miệng Tử Mộng Nhân nhếch lên một tia cười trào phúng đầy lạnh lùng, rồi nói:
- Hôm nay ta muốn dẫn hắn vào, có gan thì ngươi ngăn cản ta thử xem.
- Tử Mộng Nhân, ngươi đừng ép ta.
Khuôn mặt vốn anh tuấn của Lăng Tiêu lúc này trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
- Ta ép ngươi thì đã sao? Ngươi có phải muốn động thủ không? Vậy ngươi động thủ thử xem!
Tử Mộng Nhân được thế không buông tha, tất nhiên là có chỗ dựa, không chỉ bởi vì Lăng Tiêu không đánh thắng Sở Nam, mà nàng còn có chỗ dựa lớn hơn nhiều.
- Ngươi….
- Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau cút qua một bên.
- Ta không tránh, nếu như hắn muốn xông vào cũng đừng trách ta không khách khí.
- Ngu xuẩn.
Tử Mộng Nhân nghe thấy ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêu thì từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Sở Nam, nói:
- Đồ ngốc, cầm lấy, ta trái lại muốn xem kẻ nào dám ngăn cản ngươi….
Nhìn thấy tấm lệnh bài kia, vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức trở nên khó coi hơn nhiều.
Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thốt ra từng chữ:
- Nếu như kẻ nào ngăn cản ngươi, giết không cần luận tội!
Tử Mộng Nhân, ngươi không ngờ lại đem lệnh bài này giao cho một ngoại nhân, ta….
- Quan môn đệ tử của Tam gia gia, sư thúc của Lăng Tiêu, lại là ngoại nhân sao?
Tử Mộng Nhân phản bác:
- Lăng Tiêu, chẳng lẽ ngươi dám bất tuân lệnh mà hành sự sao?
Nói xong, Tử Mộng Nhân lại kéo lấy cánh tay Sở Nam, bước vào, Sở Nam cầm tấm lệnh bài này trên tay, Lăng Tiêu quả thật không dám ngăn lại, lệnh bài kia không ngờ lại là Chưởng Môn lệnh, gặp lệnh bài như gặp chưởng môn, hắn làm sao có gan ngăn cản?
Mười phần bất đắc dĩ lại càng thêm nghẹn khuất, Lăng Tiêu tránh qua một bên, Sở Nam cùng với Tử Mộng Nhân tay trong tay tiến vào, khuôn mặt Lăng Tiêu có chút vặn vẹo, móng tay đâm vào trong da thịt, hung hăng lẩm bẩm:
- Một ngày nào đó, nếu các ngươi rơi vào tay ta, các ngươi sẽ sống không bằng chết.
Sở Nam nhìn thanh đại kiếm bị nung trong lửa khắc trên lệnh bài thì nói:
- Lệnh bài này quả có ý tứ.
- Đưa đây.
Tử Mộng Nhân giành lại cái lệnh bài rồi nói:
- Lệnh bài này không phải là bình thường, nếu để truyền ra ngoài nói không chừng sẽ gây ra một hồi gió tanh mưa máu.
Không đợi Sở Nam tiếp tục bàn đến vấn đề này, Tử Mộng Nhân liền chạy đến căn phòng thứ ba, cười nói:
- Đây chính là nơi mà ta luyện khí.
Sở Nam tiến vào, cũng không thấy chút gì giống như căn phòng của phụ thân hay quy mô giống như của của Phong lão đầu, chỉ có một cái lô rất nhỏ, chung quanh có đủ loại tài liệu, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Thế nào, không tệ đúng không? Ngươi nói đi, trọng kiếm của ngươi cần tài liệu gì?
Vẫn không đợi Sở Nam trả lời, Tử Mộng Nhân lại thao thao bất tuyệt nói:
- Muốn đem kiếm này gia tăng đến 2000 cân, khẳng định phải dùng Trọng Huyền Tinh Thạch, Hắc Ô Thiết, trọng kiếm muốn sắc bén thì không thể thiếu Phá Tà Thạch….
Tử Mộng Nhân nói ra một tràng tài liệu, cuối cùng trực tiếp đem toàn bộ tài liệu luyện khí trong nhẫn trữ vật lấy ra rồi ném trên mặt đất, cầm từng món tài liệu giới thiệu cho Sở Nam, lại giải thích thuộc tính và công dụng của từng loại tài liệu….
- Đồ ngốc, cái này gọi là Viêm Thạch, là của cha ta lúc còn trẻ lịch luyện tìm được, để lại cho ta một chút, Viêm Thạch này không chỉ rất cứng mà bên trong còn ẩn chứa một lượng lớn Hỏa nguyên lực, nếu như ngươi là Hỏa thuộc tính thì cũng có thể bỏ khối Viêm Thạch này vào luyện….
Sở Nam nghe vậy thì hơi động lòng, nói:
- Mộng Nhân, ngươi có thể bỏ Viêm Thạch vào luyện chế cũng được.
- Cái gì? Đồ ngốc, ngươi là Kim Thổ song thuộc tính, bỏ Viêm Thạch này vào luyện hoàn toàn là lãng phí, Viêm Thạch này vô cùng quý hiếm đấy.
Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi hoặc nói, Sở Nam bất đắc dĩ nói:
- Dùng Viêm Thạch luyện chế không phải có thể gia tăng độ cứng sao?
Tử Mộng Nhân hơi nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói:
- Điều này cũng đúng, chỉ có điều quá lãng phí, trừ phi ngươi đáp ứng sau này phải nướng thịt cho ta ăn.
- Được!
Sở Nam không chút suy nghĩ liền đáp.
- Khối này là ngọc thạch mà Thái gia gia từ đáy biển sâu vạn trượng, ẩn chứa linh khí nồng đậm, nếu như luyện pháp bảo Linh Khí, bỏ khối ngọc thạch này vào thì có thể gia tăng cơ hội trở thành Linh Khí.
Mộng Nhân lại giới thiệu Tinh Kim, Tử Nguyên Thạch, Vẫn Thiết và một số tài liệu khác, sau cùng lấy ra một khối đá màu đen, lông mày hơi nhíu lại rồi nói:
- Khối đá này là gì thì ta quên mất rồi, ta nhớ lúc còn bé đã nhặt được trong một cái sơn động….
- Được rồi, tài liệu cứ như vậy đủ để đem trọng kiếm của ngươi gia tăng đến 2000 cân, nhưng có thể sẽ có thêm vài chức năng khác.
Tử Mộng Nhân nói xong liền khẽ vẫy tay, chính giữa luyện khí lô lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn cháy hừng hực….
Vũ Nghịch Càn Khôn
Người nói những lời này dĩ nhiên chính là Lăng Tiêu lửa giận ngút trời rồi, hắn hawnscungf Sở Nam trở mặt, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, thêm nữa trên người hắn còn có chỗ dựa là Đại trưởng lão của Thần Khí Phái, hắn cũng không sợ Đại trưởng lão, hơn nữa những lời này của hắn chính là sự thật.
Tử Mộng Nhân và Lăng Tiêu mặc dù cùng lớn lên, nhưng lại không hề có cảm giác thanh mai trúc mã, cho đến bây giờ vẫn luôn không hợp nhau, hơn nữa trưởng bối lại sắp đặt việc hôn nhân càng khiến Tử Mộng Nhân đối với Lăng Tiêu phản cảm hơn. Thấy Lăng Tiêu ngăn cản trước mắt, Tử Mộng Nhân lạnh lùng nói:
- Họ Lăng, đừng khiến người ta càng chán ghét ngươi hơn.
- Ngươi chán ghét ta? Ngươi có tư cách gì mà chán ghét ta? Ngươi chính là vị hôn thê của ta, lại cùng cấu kết với nam tử khác, lại còn ở trong đầm nước tình chàng ý thiếp….
Lăng Tiêu càng nói càng tức giận, cảm thấy trên đầu như muốn bốc khói.
Tử Mộng Nhân trái lại bật cười, dựa vào vai Sở Nam, bày ra bộ dáng giống như tiểu nữ nhân hạnh phúc, nhưng miệng lại nghiêm nghị nói:
- Ta cho tới bây giờ đều không cho rằng ta là vị hôn thê của ngươi, mong ngươi hãy lau miệng sạch sẽ một chút…. Chỉ bằng vào ngươi? Hừ!
Sở Nam biết mình bị Tử Mộng Nhân đưa ra làm bia đỡ đạn, cuốn vào trong vòng xoáy của tình ái thị phi, nhưng hắn cũng không phải là loại người thấp cổ bé họng, chẳng lẽ có thể vứt bỏ không lý gì đến Tử Mộng Nhân sao? Không cần nói Tử Mộng Nhân đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, lúc trước còn hảo tâm nhảy xuống nước cứu hắn, bây giờ lại còn nể mặt giúp hắn luyện chế trọng kiếm, Sở Nam há có thể vung tay bỏ đi được sao?
Đương nhiên không thể, với bản tính có ân tất báo của Sở Nam, đương nhiên không thể làm vậy được.
- Tử Mộng Nhân, ta có gì không hơn tên nam nhân này? Chúng ta đã quen nhau gần hai mươi năm rồi, ngươi biết tên tiểu tử này được bao lâu? Không đến một tháng, ngươi nói xem, ta có gì không bằng hắn?
Tử Mộng Nhân cười nói:
- Họ Lăng, ngươi tất nhiên không bằng hắn, ngươi đánh thắng hắn sao?
Chỉ một câu đã khiến Lăng Tiêu tức giận đến mức muốn lập tức động thủ, nhưng kẻ trước mặt này, hắn chưa chắc đã đánh lại, nếu như bản thân xuất ra Thanh Minh kiếm, tình huống sẽ không giống như trước, nhưng nếu đem hắn giải quyết thì phải ăn nói thế nào với Tam gia gia đây?
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói:
- Bất kể thế nào đi nữa, hôm nay hắn cũng không thể tiến vào được.
- Vậy sao?
Khóe miệng Tử Mộng Nhân nhếch lên một tia cười trào phúng đầy lạnh lùng, rồi nói:
- Hôm nay ta muốn dẫn hắn vào, có gan thì ngươi ngăn cản ta thử xem.
- Tử Mộng Nhân, ngươi đừng ép ta.
Khuôn mặt vốn anh tuấn của Lăng Tiêu lúc này trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
- Ta ép ngươi thì đã sao? Ngươi có phải muốn động thủ không? Vậy ngươi động thủ thử xem!
Tử Mộng Nhân được thế không buông tha, tất nhiên là có chỗ dựa, không chỉ bởi vì Lăng Tiêu không đánh thắng Sở Nam, mà nàng còn có chỗ dựa lớn hơn nhiều.
- Ngươi….
- Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau cút qua một bên.
- Ta không tránh, nếu như hắn muốn xông vào cũng đừng trách ta không khách khí.
- Ngu xuẩn.
Tử Mộng Nhân nghe thấy ý tứ trong lời nói của Lăng Tiêu thì từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Sở Nam, nói:
- Đồ ngốc, cầm lấy, ta trái lại muốn xem kẻ nào dám ngăn cản ngươi….
Nhìn thấy tấm lệnh bài kia, vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức trở nên khó coi hơn nhiều.
Tử Mộng Nhân nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, thốt ra từng chữ:
- Nếu như kẻ nào ngăn cản ngươi, giết không cần luận tội!
Tử Mộng Nhân, ngươi không ngờ lại đem lệnh bài này giao cho một ngoại nhân, ta….
- Quan môn đệ tử của Tam gia gia, sư thúc của Lăng Tiêu, lại là ngoại nhân sao?
Tử Mộng Nhân phản bác:
- Lăng Tiêu, chẳng lẽ ngươi dám bất tuân lệnh mà hành sự sao?
Nói xong, Tử Mộng Nhân lại kéo lấy cánh tay Sở Nam, bước vào, Sở Nam cầm tấm lệnh bài này trên tay, Lăng Tiêu quả thật không dám ngăn lại, lệnh bài kia không ngờ lại là Chưởng Môn lệnh, gặp lệnh bài như gặp chưởng môn, hắn làm sao có gan ngăn cản?
Mười phần bất đắc dĩ lại càng thêm nghẹn khuất, Lăng Tiêu tránh qua một bên, Sở Nam cùng với Tử Mộng Nhân tay trong tay tiến vào, khuôn mặt Lăng Tiêu có chút vặn vẹo, móng tay đâm vào trong da thịt, hung hăng lẩm bẩm:
- Một ngày nào đó, nếu các ngươi rơi vào tay ta, các ngươi sẽ sống không bằng chết.
Sở Nam nhìn thanh đại kiếm bị nung trong lửa khắc trên lệnh bài thì nói:
- Lệnh bài này quả có ý tứ.
- Đưa đây.
Tử Mộng Nhân giành lại cái lệnh bài rồi nói:
- Lệnh bài này không phải là bình thường, nếu để truyền ra ngoài nói không chừng sẽ gây ra một hồi gió tanh mưa máu.
Không đợi Sở Nam tiếp tục bàn đến vấn đề này, Tử Mộng Nhân liền chạy đến căn phòng thứ ba, cười nói:
- Đây chính là nơi mà ta luyện khí.
Sở Nam tiến vào, cũng không thấy chút gì giống như căn phòng của phụ thân hay quy mô giống như của của Phong lão đầu, chỉ có một cái lô rất nhỏ, chung quanh có đủ loại tài liệu, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Thế nào, không tệ đúng không? Ngươi nói đi, trọng kiếm của ngươi cần tài liệu gì?
Vẫn không đợi Sở Nam trả lời, Tử Mộng Nhân lại thao thao bất tuyệt nói:
- Muốn đem kiếm này gia tăng đến 2000 cân, khẳng định phải dùng Trọng Huyền Tinh Thạch, Hắc Ô Thiết, trọng kiếm muốn sắc bén thì không thể thiếu Phá Tà Thạch….
Tử Mộng Nhân nói ra một tràng tài liệu, cuối cùng trực tiếp đem toàn bộ tài liệu luyện khí trong nhẫn trữ vật lấy ra rồi ném trên mặt đất, cầm từng món tài liệu giới thiệu cho Sở Nam, lại giải thích thuộc tính và công dụng của từng loại tài liệu….
- Đồ ngốc, cái này gọi là Viêm Thạch, là của cha ta lúc còn trẻ lịch luyện tìm được, để lại cho ta một chút, Viêm Thạch này không chỉ rất cứng mà bên trong còn ẩn chứa một lượng lớn Hỏa nguyên lực, nếu như ngươi là Hỏa thuộc tính thì cũng có thể bỏ khối Viêm Thạch này vào luyện….
Sở Nam nghe vậy thì hơi động lòng, nói:
- Mộng Nhân, ngươi có thể bỏ Viêm Thạch vào luyện chế cũng được.
- Cái gì? Đồ ngốc, ngươi là Kim Thổ song thuộc tính, bỏ Viêm Thạch này vào luyện hoàn toàn là lãng phí, Viêm Thạch này vô cùng quý hiếm đấy.
Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi hoặc nói, Sở Nam bất đắc dĩ nói:
- Dùng Viêm Thạch luyện chế không phải có thể gia tăng độ cứng sao?
Tử Mộng Nhân hơi nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói:
- Điều này cũng đúng, chỉ có điều quá lãng phí, trừ phi ngươi đáp ứng sau này phải nướng thịt cho ta ăn.
- Được!
Sở Nam không chút suy nghĩ liền đáp.
- Khối này là ngọc thạch mà Thái gia gia từ đáy biển sâu vạn trượng, ẩn chứa linh khí nồng đậm, nếu như luyện pháp bảo Linh Khí, bỏ khối ngọc thạch này vào thì có thể gia tăng cơ hội trở thành Linh Khí.
Mộng Nhân lại giới thiệu Tinh Kim, Tử Nguyên Thạch, Vẫn Thiết và một số tài liệu khác, sau cùng lấy ra một khối đá màu đen, lông mày hơi nhíu lại rồi nói:
- Khối đá này là gì thì ta quên mất rồi, ta nhớ lúc còn bé đã nhặt được trong một cái sơn động….
- Được rồi, tài liệu cứ như vậy đủ để đem trọng kiếm của ngươi gia tăng đến 2000 cân, nhưng có thể sẽ có thêm vài chức năng khác.
Tử Mộng Nhân nói xong liền khẽ vẫy tay, chính giữa luyện khí lô lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn cháy hừng hực….
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 78: Chưởng môn lệnh bài
10.0/10 từ 21 lượt.