Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 736: Xử lý, mệnh lệnh
Sở Nam tất nhiên đã nghe thấy tiếng gào của Phú Sơn, cũng biết Phú Sơn đang diễn kịch, nhưng hắn vẫn thờ ơ, Sở Nam chỉ dốc sức khôi phục thực lực, hắn có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, mặc dù đã đến Thanh thành, phạm vi của Đại Khánh Quốc, thế nhưng người của Thiên Nhất Tông đến lần này khẳng định đều là ngoài Võ Đế, nói không chừng còn là cường giả Võ Đế đại viên mãn như Nghiên Thần, nếu vậy thì người có thể bảo vệ Thanh thành gần như là không có!
Không nói đến nguy cơ từ Thiên Nhất Tông, bản thân Thanh thành này cũng đã là một hiểm địa, Sở Nam tất nhiên sẽ không quên ánh mắt tham lam của tên Võ Hoàng sơ cấp nhìn tỷ muội Hề Hề, điều đó cho thấy, nếu bọn hắn không đắc thủ thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Mặc dù, Sở Nam vừa rồi đã dùng thủ đoạn đến chấn nhiếp bọn chúng, nhưng loại chấn nhiếp này không phải là vĩnh viễn, chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, Sở Nam phải ngăn cản bọn chúng mạnh mẽ cưỡng đoạt, cho nên muốn nhanh chóng khôi phục thực lực như cũ.
Thế nhưng, trận chiến tại Huyền Băng Sơn khiến hắn tổn thất quá mức thảm trọng, toàn bộ nguyên thạch và một số vật phẩm chứa nguyên lực của Thanh thành và Thiên Hạ Thương Hội, đều bị hắn hấp thu sạch sẽ, thế nhưng thực lực cũng chỉ mới khôi phục được hai thành, chút thực lực này còn xa mới đủ chống đỡ cục diện quần hổ nuốt rồng này.
Cho nên, Sở Nam muốn tranh thủ thời gian nhiều hơn, mà “màn kịch kể khổ” này của Phú Sơn vừa vặn hợp ý Sở Nam. Cho nên, bất luận Sở Nam có tha thứ cho Phú Sơn hay không thì Phú Sơn vẫn phải diễn “màn kịch kể khổ” này một thời gian dài.
Một bên khôi phục thực lực, Sở Nam còn nghĩ:
- Hề Hề và Nam Nam có tác dụng gì với bọn chúng? Tại sao bọn chúng nhất định muốn đoạt lấy?
Sở Nam vừa đến Thanh thành, cũng chỉ có thể nghi vấn chứ không thể tìm ra được chút đáp án nào, không khỏi thầm nghĩ:
- Một cái Thiên Hạ Thương Hội căn bản không đủ để bảo vệ đệ tử Huyền Băng Môn tránh khỏi thương tổn, nhất định phải tìm một cỗ lực lượng khác, một cỗ lực lượng có thể uy hiếp, chỉ có điều cỗ lực lượng này biết đi đâu mà tìm bây giờ?
Sở Nam suy nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến quân đội, bởi vì Đại Khánh Quốc đặc biệt chú trọng quân công, nếu như chiến công hiển hách, trong tay sẽ có lực lượng khổng lồ, bất luận là phương thế lực nào muốn động đến hắn đều phải suy nghĩ thật kỹ.
Ngoài ra, Sở Nam lại nghĩ đến kế hoạch huấn luyện đệ tử Huyền Băng Môn, hai suy nghĩ này thống nhất cùng một chỗ, trong mắt Sở Nam lập tức bùng lên tinh quang, bởi vì hắn đã nghĩ đến hình ảnh chứng kiến trong quan tài thủy tinh, dường như ngửi thấy sát khí và tử khí trên chiến trường, không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu như ta có thể thực sự tiến vào hoàn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ có hiệu quả đối với việc rèn luyện sát khí và tử khí!
Suy nghĩ này của Sở Nam quả nhiên là một công ba việc.
Chốc lát sau, bên trong Thiên Hạ Thương Hội ở thành Địch La gần Thanh thành nhất đã đem nguyên thạch và các loại vật phẩm đến, liên tiếp có người mang theo một lượng lớn nhẫn trữ vật tiến vào trong Thiên Hạ Thương Hội.
Người có lòng hiển nhiên tương đối quen thuộc Thiên Hạ Thương Hội, nhìn thấy từng đám người tiến vào, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Thiên Hạ Thương Hội đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của tất cả chi nhánh ngân hàng Thiên Hạ Thương Hội đều đến Thanh thành?
Trong gian phòng của Sở Nam, lúc này đã chất thành một tòa núi nhỏ, mà tòa núi nhỏ này không phải là do nguyên thạch tạo thành, mà tất cả đều là như thế nào, trong mỗi như thế nào đều chứa đầy.
Mặc dù nguyên thạch này so với nguyên hạch cường giả Võ Đế thì kém xa, thế nhưng số lượng lại khổng lồ. Sở Nam có nguyên lực sung mãn chống đỡ, tốc độ xoay tròn của sinh mệnh lực trong cơ thể cũng nhanh hơn. Thực lực của Sở Nam bắt đầu khôi phục nhanh hơn, ba thành, bốn thành, năm thành…
Sắc trời dần tối, Phú Sơn lúc này đã gần hôn mê, nhưng hắn vẫn liều mạng kiên trì, hắn biết rõ, nếu như bất tỉnh thì tất cả những việc làm lúc trước đều sẽ uổng phí, cái mạng nhỏ của hắn cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Suốt một ngày, thực lực của Sở Nam đã khôi phục đến tám phần, lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên hai chữ:
- Vào đây!
Lúc hai chữ “vào đây” vang lên, Phú Sơn máu me nhầy nhụa đầy mặt giống như được sống lại, theo phản xạ muốn đứng lên, nhưng lúc đầu gối hắn sắp rời khỏi mặt đất thì Phú Sơn lại quỳ xuống, tiếp tục quỳ mà tiến lên phía trước.
Phú Sơn làm vậy tất nhiên là không muốn vào thời khắc quan trọng này, sắp thành công lại thất bại!
Những người vây xem sớm đã tản đi không ít, chỉ để lại một ít thám tử, những thám tử này không nhìn thấy nhân vật chính, trong lòng cũng rất khó chịu, đều trở về phục mệnh…
Về phần hai người kia thì lại cảm thấy rất hứng thú với chủ nhân của Phú Sơn, đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi, liền vội vàng thối lui, hiển nhiên không muốn chạm mặt người trẻ tuổi này, thủ hạ của người trẻ tuổi kia sớm đã nhìn thấy hai người kia, lập tức đem tin tức này báo lại cho người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi lập tức ra lệnh cho một thủ hạ âm thầm theo dõi đối phương, nhưng không được làm kinh động.
Phú Sơn quỳ gối trong gian phòng của Sở Nam, vẫn dập đầu nói:
- Chủ nhân, Phú Sơn tội đáng chết vạn lần…
- Ngươi không cần chết vạn lần, chết một lần là đủ rồi!
Thanh âm lạnh lùng vang lên trong tai Phú Sơn, Phú Sơn giật thót, vội nói:
- Mong rằng chủ nhân niệm tình Phú Sơn không có công lao cũng có khổ lao, để lại cho Phú Sơn một mạng, sau này Phú Sơn nhất định vì chủ nhân mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, Phú Sơn nhất định sẽ đem Thiên Hạ Thương Hội phát dương quang đại, trở thành thương hội lớn nhất trong tam quốc…
- Công lao của ngươi quả thật rất lớn!
- Phú Sơn không dám kể công, nếu không có chủ nhân thì sẽ không có Phú Sơn ngày hôm nay, lại càng không có Thiên Hạ Thương Hội, càng sẽ không…
Lại một lần nữa Phú Sơn thi triển vũ kỹ vỗ mông ngựa, đem toàn bộ công lao đổ lên đầu Sở Nam, còn Phú Sơn thì đem thân phận của mình hạ thấp đến tận cùng, lúc này hắn đang vắt óc nghĩ ra tất cả những từ ngữ có thể dùng để ca ngợi mà tán dương Sở Nam.
Lúc Phú Sơn đang phát huy đến tột cùng, Sở Nam lạnh lùng nói:
- Giết hai tên kia, cho ngươi thêm ba tháng, phải làm được chuyện khiến ta cảm thấy có thể cân nhắc có nên để lại cho ngươi một mạng hay không, bằng không, lập tức chém không tha!
- Đa tạ chủ nhân.
Mặc dù vậy, Phú Sơn cũng không dám thả lỏng, vội vàng quỳ mà lui ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Phải làm ra thành tích như thế nào mới có thể khiến chủ nhân thỏa mãn đây? Thiên Hạ Thương Hội trải rộng khắp mọi nơi hẻo lánh của Đại Khánh Quốc còn chưa đủ sao? Nếu như không đủ, vậy thêm Bắc Tề Quốc nữa thì sao?
Phú Sơn biết điều này rất khó, nhưng mặc kệ khó đến đâu, so với tính mạng thì đều nhỏ nhoi không đáng kể, mà chuyện đầu tiên Phú Sơn muốn làm nhất chính là đem hai tên cao thủ mà mình dùng giá cao chiêu mộ giết chết, chủ nhân đã mở miệng, Phú Sơn nào dám không làm theo.
Đợi Phú Sơn đi ra ngoài, Lăng Yên Lan lại đến, Sở Nam để Lăng Yên Lan vào phòng, Lăng Yên Lan nhìn thấy Sở Nam dùng dòng xoáy dị Ngũ Hành hấp thu nguyên lực, chỉ thấy nguyên thạch chất đống thành núi nhỏ trong nháy mắt biến mất, hóa thành cát bụi.
Lúc Lăng Yên Lan còn đang khiếp sợ, Sở Nam lại nói:
- Giao cho ngươi ba nhiệm vụ, sắp xếp cho ta một chân trong quân đội, đem tình huống trong quân đổi kể chi tiết một lượt. Nhiệm vụ thứ hai, lập tức dốc toàn lực đi tìm một nơi tử khí dày đặc, ví dụ như mộ phần. Nhiệm vụ thứ ba, lập tức điều động tài chính, bắt tay xây dựng tổ chức tình báo, tổ chức này do một mình người khống chế, không được để Phú Sơn nhúng tay vào, tổ chức tình báo này phải dùng tốc độ nhanh nhất trải rộng khắp Đại Khánh Quốc, Man Việt, Bắc Tề Quốc. Tin tình báo của tam quốc, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần liên quan đến môn phái, quân đội, cường đạo,tổ chức,… đều phải thu thập lại. Ngoài ra, ở hải ngoại cũng phải tận lực mà làm.
- Vâng, công tử.
Sở Nam lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện pháp bảo hạ phẩm Tông Khí, đưa cho Lăng Yên Lan, Lăng Yên Lan vừa nhìn thấy, thân thể mềm mại lập tức chấn động, trong lòng cuồng hỉ, đồng thời cũng vô cùng lo lắng, Sở Nam lại nói:
- Cầm lấy, đây chính là thứ ngươi đáng được nhận, về sau thứ ngươi có được sẽ càng nhiều hơn…
- Đa tạ công tử.
- Phú Sơn lão gia, vẫn chưa đến trưa, ngươi tới đây làm gì?
Phú Sơn biết rõ Lăng Yên Lan đang châm chọc hắn, hắn cũng lơ đễnh, ngược lại nở nụ cười hóa khí, ngữ khí lấy lòng:
- Lăng tiểu thư, có thể thông báo với chủ nhân một tiếng, ta có chuyện tình trọng đại muốn báo cáo.
- Có chuyện gì lớn đến mức mà ngay cả Phú Sơn lão gia cũng hứng thú vậy?
Lăng Yên Lan không dễ dàng đáp ứng như vậy, Phú Sơn tự biết mình đuối lý, hắn muốn gặp Sở Nam, một phần chính là muốn lưu lại ấn tượng tốt, nhưng tình huống bây giờ, hắn lại không dám mạo hiểm xông vào, bởi vì hắn không biết hậu quả nếu tự tiện xông vào sẽ là sống hay là chết.
Trái lo phải nghĩ một hồi, Phú Sơn mới nói với Lăng Yên Lan:
- Đã như vậy thì Lăng tiểu thư hãy bẩm báo với chủ nhân, có một người tên là Bạch Cốt đã từng đến tìm ta, ta đã đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của hắn.
Sau khi nói xong, Phú Sơn lại chắp tay lui ra ngoài.
Lăng Yên Lan châm chọc thì châm chọc, nhưng cũng không dám có nửa phần sơ suất, lập tức đem tin tức này báo lại cho Sở Nam, ánh mắt Sở Nam sáng lên, tin tức này chính là tin tức tốt nhất mà hiện nay hắn có được, vội nói:
- Ngươi lại thêm một nhiệm vụ nữa, dốc sức điều tra xem bọn hắn hiện đang ở đâu!
- Vâng, công tử.
Lăng Yên Lan ứng tiếng rời đi.
o0o
Lúc Sở Nam xử lý Phú Sơn và hạ lệnh, trong một gian phòng ở một khách sạn của Thanh thành, hai người nhỏ giọng bàn bạc:
- Tiểu Thúy, ngươi nói hôm nay ca ca có trông thấy ta không?
- Có lẽ không trông thấy, nếu thấy thì chúng ta cũng không ở đây rồi.
- Ngươi nói không sai, đúng rồi, Tiểu Thúy, ngày mai chúng ta đến Thiên Hạ Thương Hội một chuyến.
- Công chúa muốn đi…
- Đã nói là không được gọi công chúa, phải gọi ta là tiểu thư, có nghe rõ không?
- Vâng, tiểu thư.
- Người có thể khiến Phú Sơn phải quỳ gối thỉnh tội, ta quả thật cảm thấy hứng thú…
Người kia khẽ lẩm bẩm, Tiểu Thúy cũng lộ vẻ suy tư, đôi chủ tớ này căn bản không biết bên ngoài đang có một người giám thị các nàng.
o0o
Mặt khác, bên phía người trẻ tuổi cũng đang phân phó thủ hạ:
- Phái người đi do thám tình huống của người kia, xem hắn đến cùng đang làm gì, trước hết đừng đánh rắn động có, có tư cách khiến Phú Sơn làm như vậy, chắc chắn không phải người thường…
Người trẻ tuổi nói xong, trong mắt băn ra hung quang, gằn giọng nói:
- Bất kể hắn là ai, đôi song bào thai đó, chúng ta nhất định phải đoạt được.
Không trung truyền đến âm thanh vâng mệnh, sau đó lập tức có thân ảnh lóe lên.
Muốn đến Thiên Hạ Thương Hội không chỉ có một thế lực của người trẻ tuổi, mà còn có rất nhiều cỗ thế lực khác, giống như Lâm Tử Trùng, thành chủ Thanh thành, còn có những thám tử các thành khác, và đối thủ cạnh tranh với Thiên Hạ Thương Hội…
Những người này, ít nhiều gì cũng đến hơn ba mươi người.
Trong nháy mắt bọn hắn bước vào Thiên Hạ Thương Hội, Sở Nam đột nhiên mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh…
Vũ Nghịch Càn Khôn
Không nói đến nguy cơ từ Thiên Nhất Tông, bản thân Thanh thành này cũng đã là một hiểm địa, Sở Nam tất nhiên sẽ không quên ánh mắt tham lam của tên Võ Hoàng sơ cấp nhìn tỷ muội Hề Hề, điều đó cho thấy, nếu bọn hắn không đắc thủ thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Mặc dù, Sở Nam vừa rồi đã dùng thủ đoạn đến chấn nhiếp bọn chúng, nhưng loại chấn nhiếp này không phải là vĩnh viễn, chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, Sở Nam phải ngăn cản bọn chúng mạnh mẽ cưỡng đoạt, cho nên muốn nhanh chóng khôi phục thực lực như cũ.
Thế nhưng, trận chiến tại Huyền Băng Sơn khiến hắn tổn thất quá mức thảm trọng, toàn bộ nguyên thạch và một số vật phẩm chứa nguyên lực của Thanh thành và Thiên Hạ Thương Hội, đều bị hắn hấp thu sạch sẽ, thế nhưng thực lực cũng chỉ mới khôi phục được hai thành, chút thực lực này còn xa mới đủ chống đỡ cục diện quần hổ nuốt rồng này.
Cho nên, Sở Nam muốn tranh thủ thời gian nhiều hơn, mà “màn kịch kể khổ” này của Phú Sơn vừa vặn hợp ý Sở Nam. Cho nên, bất luận Sở Nam có tha thứ cho Phú Sơn hay không thì Phú Sơn vẫn phải diễn “màn kịch kể khổ” này một thời gian dài.
Một bên khôi phục thực lực, Sở Nam còn nghĩ:
- Hề Hề và Nam Nam có tác dụng gì với bọn chúng? Tại sao bọn chúng nhất định muốn đoạt lấy?
Sở Nam vừa đến Thanh thành, cũng chỉ có thể nghi vấn chứ không thể tìm ra được chút đáp án nào, không khỏi thầm nghĩ:
- Một cái Thiên Hạ Thương Hội căn bản không đủ để bảo vệ đệ tử Huyền Băng Môn tránh khỏi thương tổn, nhất định phải tìm một cỗ lực lượng khác, một cỗ lực lượng có thể uy hiếp, chỉ có điều cỗ lực lượng này biết đi đâu mà tìm bây giờ?
Sở Nam suy nghĩ nửa ngày, lại nghĩ đến quân đội, bởi vì Đại Khánh Quốc đặc biệt chú trọng quân công, nếu như chiến công hiển hách, trong tay sẽ có lực lượng khổng lồ, bất luận là phương thế lực nào muốn động đến hắn đều phải suy nghĩ thật kỹ.
Ngoài ra, Sở Nam lại nghĩ đến kế hoạch huấn luyện đệ tử Huyền Băng Môn, hai suy nghĩ này thống nhất cùng một chỗ, trong mắt Sở Nam lập tức bùng lên tinh quang, bởi vì hắn đã nghĩ đến hình ảnh chứng kiến trong quan tài thủy tinh, dường như ngửi thấy sát khí và tử khí trên chiến trường, không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu như ta có thể thực sự tiến vào hoàn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ có hiệu quả đối với việc rèn luyện sát khí và tử khí!
Suy nghĩ này của Sở Nam quả nhiên là một công ba việc.
Chốc lát sau, bên trong Thiên Hạ Thương Hội ở thành Địch La gần Thanh thành nhất đã đem nguyên thạch và các loại vật phẩm đến, liên tiếp có người mang theo một lượng lớn nhẫn trữ vật tiến vào trong Thiên Hạ Thương Hội.
Người có lòng hiển nhiên tương đối quen thuộc Thiên Hạ Thương Hội, nhìn thấy từng đám người tiến vào, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Thiên Hạ Thương Hội đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của tất cả chi nhánh ngân hàng Thiên Hạ Thương Hội đều đến Thanh thành?
Trong gian phòng của Sở Nam, lúc này đã chất thành một tòa núi nhỏ, mà tòa núi nhỏ này không phải là do nguyên thạch tạo thành, mà tất cả đều là như thế nào, trong mỗi như thế nào đều chứa đầy.
Mặc dù nguyên thạch này so với nguyên hạch cường giả Võ Đế thì kém xa, thế nhưng số lượng lại khổng lồ. Sở Nam có nguyên lực sung mãn chống đỡ, tốc độ xoay tròn của sinh mệnh lực trong cơ thể cũng nhanh hơn. Thực lực của Sở Nam bắt đầu khôi phục nhanh hơn, ba thành, bốn thành, năm thành…
Sắc trời dần tối, Phú Sơn lúc này đã gần hôn mê, nhưng hắn vẫn liều mạng kiên trì, hắn biết rõ, nếu như bất tỉnh thì tất cả những việc làm lúc trước đều sẽ uổng phí, cái mạng nhỏ của hắn cũng sẽ khó mà bảo toàn.
Suốt một ngày, thực lực của Sở Nam đã khôi phục đến tám phần, lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên hai chữ:
- Vào đây!
Lúc hai chữ “vào đây” vang lên, Phú Sơn máu me nhầy nhụa đầy mặt giống như được sống lại, theo phản xạ muốn đứng lên, nhưng lúc đầu gối hắn sắp rời khỏi mặt đất thì Phú Sơn lại quỳ xuống, tiếp tục quỳ mà tiến lên phía trước.
Phú Sơn làm vậy tất nhiên là không muốn vào thời khắc quan trọng này, sắp thành công lại thất bại!
Những người vây xem sớm đã tản đi không ít, chỉ để lại một ít thám tử, những thám tử này không nhìn thấy nhân vật chính, trong lòng cũng rất khó chịu, đều trở về phục mệnh…
Về phần hai người kia thì lại cảm thấy rất hứng thú với chủ nhân của Phú Sơn, đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi, liền vội vàng thối lui, hiển nhiên không muốn chạm mặt người trẻ tuổi này, thủ hạ của người trẻ tuổi kia sớm đã nhìn thấy hai người kia, lập tức đem tin tức này báo lại cho người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi lập tức ra lệnh cho một thủ hạ âm thầm theo dõi đối phương, nhưng không được làm kinh động.
Phú Sơn quỳ gối trong gian phòng của Sở Nam, vẫn dập đầu nói:
- Chủ nhân, Phú Sơn tội đáng chết vạn lần…
- Ngươi không cần chết vạn lần, chết một lần là đủ rồi!
Thanh âm lạnh lùng vang lên trong tai Phú Sơn, Phú Sơn giật thót, vội nói:
- Mong rằng chủ nhân niệm tình Phú Sơn không có công lao cũng có khổ lao, để lại cho Phú Sơn một mạng, sau này Phú Sơn nhất định vì chủ nhân mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, Phú Sơn nhất định sẽ đem Thiên Hạ Thương Hội phát dương quang đại, trở thành thương hội lớn nhất trong tam quốc…
- Công lao của ngươi quả thật rất lớn!
- Phú Sơn không dám kể công, nếu không có chủ nhân thì sẽ không có Phú Sơn ngày hôm nay, lại càng không có Thiên Hạ Thương Hội, càng sẽ không…
Lại một lần nữa Phú Sơn thi triển vũ kỹ vỗ mông ngựa, đem toàn bộ công lao đổ lên đầu Sở Nam, còn Phú Sơn thì đem thân phận của mình hạ thấp đến tận cùng, lúc này hắn đang vắt óc nghĩ ra tất cả những từ ngữ có thể dùng để ca ngợi mà tán dương Sở Nam.
Lúc Phú Sơn đang phát huy đến tột cùng, Sở Nam lạnh lùng nói:
- Giết hai tên kia, cho ngươi thêm ba tháng, phải làm được chuyện khiến ta cảm thấy có thể cân nhắc có nên để lại cho ngươi một mạng hay không, bằng không, lập tức chém không tha!
- Đa tạ chủ nhân.
Mặc dù vậy, Phú Sơn cũng không dám thả lỏng, vội vàng quỳ mà lui ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Phải làm ra thành tích như thế nào mới có thể khiến chủ nhân thỏa mãn đây? Thiên Hạ Thương Hội trải rộng khắp mọi nơi hẻo lánh của Đại Khánh Quốc còn chưa đủ sao? Nếu như không đủ, vậy thêm Bắc Tề Quốc nữa thì sao?
Phú Sơn biết điều này rất khó, nhưng mặc kệ khó đến đâu, so với tính mạng thì đều nhỏ nhoi không đáng kể, mà chuyện đầu tiên Phú Sơn muốn làm nhất chính là đem hai tên cao thủ mà mình dùng giá cao chiêu mộ giết chết, chủ nhân đã mở miệng, Phú Sơn nào dám không làm theo.
Đợi Phú Sơn đi ra ngoài, Lăng Yên Lan lại đến, Sở Nam để Lăng Yên Lan vào phòng, Lăng Yên Lan nhìn thấy Sở Nam dùng dòng xoáy dị Ngũ Hành hấp thu nguyên lực, chỉ thấy nguyên thạch chất đống thành núi nhỏ trong nháy mắt biến mất, hóa thành cát bụi.
Lúc Lăng Yên Lan còn đang khiếp sợ, Sở Nam lại nói:
- Giao cho ngươi ba nhiệm vụ, sắp xếp cho ta một chân trong quân đội, đem tình huống trong quân đổi kể chi tiết một lượt. Nhiệm vụ thứ hai, lập tức dốc toàn lực đi tìm một nơi tử khí dày đặc, ví dụ như mộ phần. Nhiệm vụ thứ ba, lập tức điều động tài chính, bắt tay xây dựng tổ chức tình báo, tổ chức này do một mình người khống chế, không được để Phú Sơn nhúng tay vào, tổ chức tình báo này phải dùng tốc độ nhanh nhất trải rộng khắp Đại Khánh Quốc, Man Việt, Bắc Tề Quốc. Tin tình báo của tam quốc, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần liên quan đến môn phái, quân đội, cường đạo,tổ chức,… đều phải thu thập lại. Ngoài ra, ở hải ngoại cũng phải tận lực mà làm.
- Vâng, công tử.
Sở Nam lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện pháp bảo hạ phẩm Tông Khí, đưa cho Lăng Yên Lan, Lăng Yên Lan vừa nhìn thấy, thân thể mềm mại lập tức chấn động, trong lòng cuồng hỉ, đồng thời cũng vô cùng lo lắng, Sở Nam lại nói:
- Cầm lấy, đây chính là thứ ngươi đáng được nhận, về sau thứ ngươi có được sẽ càng nhiều hơn…
- Đa tạ công tử.
- Phú Sơn lão gia, vẫn chưa đến trưa, ngươi tới đây làm gì?
Phú Sơn biết rõ Lăng Yên Lan đang châm chọc hắn, hắn cũng lơ đễnh, ngược lại nở nụ cười hóa khí, ngữ khí lấy lòng:
- Lăng tiểu thư, có thể thông báo với chủ nhân một tiếng, ta có chuyện tình trọng đại muốn báo cáo.
- Có chuyện gì lớn đến mức mà ngay cả Phú Sơn lão gia cũng hứng thú vậy?
Lăng Yên Lan không dễ dàng đáp ứng như vậy, Phú Sơn tự biết mình đuối lý, hắn muốn gặp Sở Nam, một phần chính là muốn lưu lại ấn tượng tốt, nhưng tình huống bây giờ, hắn lại không dám mạo hiểm xông vào, bởi vì hắn không biết hậu quả nếu tự tiện xông vào sẽ là sống hay là chết.
Trái lo phải nghĩ một hồi, Phú Sơn mới nói với Lăng Yên Lan:
- Đã như vậy thì Lăng tiểu thư hãy bẩm báo với chủ nhân, có một người tên là Bạch Cốt đã từng đến tìm ta, ta đã đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của hắn.
Sau khi nói xong, Phú Sơn lại chắp tay lui ra ngoài.
Lăng Yên Lan châm chọc thì châm chọc, nhưng cũng không dám có nửa phần sơ suất, lập tức đem tin tức này báo lại cho Sở Nam, ánh mắt Sở Nam sáng lên, tin tức này chính là tin tức tốt nhất mà hiện nay hắn có được, vội nói:
- Ngươi lại thêm một nhiệm vụ nữa, dốc sức điều tra xem bọn hắn hiện đang ở đâu!
- Vâng, công tử.
Lăng Yên Lan ứng tiếng rời đi.
o0o
Lúc Sở Nam xử lý Phú Sơn và hạ lệnh, trong một gian phòng ở một khách sạn của Thanh thành, hai người nhỏ giọng bàn bạc:
- Tiểu Thúy, ngươi nói hôm nay ca ca có trông thấy ta không?
- Có lẽ không trông thấy, nếu thấy thì chúng ta cũng không ở đây rồi.
- Ngươi nói không sai, đúng rồi, Tiểu Thúy, ngày mai chúng ta đến Thiên Hạ Thương Hội một chuyến.
- Công chúa muốn đi…
- Đã nói là không được gọi công chúa, phải gọi ta là tiểu thư, có nghe rõ không?
- Vâng, tiểu thư.
- Người có thể khiến Phú Sơn phải quỳ gối thỉnh tội, ta quả thật cảm thấy hứng thú…
Người kia khẽ lẩm bẩm, Tiểu Thúy cũng lộ vẻ suy tư, đôi chủ tớ này căn bản không biết bên ngoài đang có một người giám thị các nàng.
o0o
Mặt khác, bên phía người trẻ tuổi cũng đang phân phó thủ hạ:
- Phái người đi do thám tình huống của người kia, xem hắn đến cùng đang làm gì, trước hết đừng đánh rắn động có, có tư cách khiến Phú Sơn làm như vậy, chắc chắn không phải người thường…
Người trẻ tuổi nói xong, trong mắt băn ra hung quang, gằn giọng nói:
- Bất kể hắn là ai, đôi song bào thai đó, chúng ta nhất định phải đoạt được.
Không trung truyền đến âm thanh vâng mệnh, sau đó lập tức có thân ảnh lóe lên.
Muốn đến Thiên Hạ Thương Hội không chỉ có một thế lực của người trẻ tuổi, mà còn có rất nhiều cỗ thế lực khác, giống như Lâm Tử Trùng, thành chủ Thanh thành, còn có những thám tử các thành khác, và đối thủ cạnh tranh với Thiên Hạ Thương Hội…
Những người này, ít nhiều gì cũng đến hơn ba mươi người.
Trong nháy mắt bọn hắn bước vào Thiên Hạ Thương Hội, Sở Nam đột nhiên mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh…
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 736: Xử lý, mệnh lệnh
10.0/10 từ 21 lượt.