Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 72: Lão đến rồi
Đài luận bàn đã tan nát đến tận cùng.
Trong khoảnh khắc màn bụi mù tản đi, âm thanh “đinh đinh đương đương” vang lên vô cùng thanh thúy, không ngờ Tử Tranh Nguyệt Kiếm không chịu nổi sức mạnh cực lớn, đột nhiên bạo liệt, vỡ vụn thành từng mảnh rơi lả tả, va chạm với Thiết Thạch nên mới phát ra thanh âm như vậy.
Cuối cùng, trong tay Lăng Tiêu chỉ còn lại một đoạn chuôi kiếm.
Mà trên tay Lăng Tiêu vẫn còn nhỏ máu….
Mà thanh trọng kiếm cổ xưa đen đủi kia vẫn toàn vẹn như trước….
- A….
Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh không để ý đến vết thương trên người mình, nhìn thẳng lên đài luận bàn, trong mắt tràn ngập sự kinh sợ….
- Làm sao có thể chứ? Tử Tranh Nguyệt Kiếm của Lăng Tiêu sư huynh chính là Pháp Khí trung cấp, làm sao có thể vỡ vụn như những thanh kiếm bình thường được? Chẳng lẽ kiếm trong tay Lâm Vân so với Tử Tranh Nguyệt Kiếm còn có phẩm chất cao hơn?
- Lâm Vân này không ngờ lại chặn được công kích của Lăng Tiêu sư huynh! Không ngờ lại chặn được….
- Vũ kỹ mà hắn sử dụng là gì? Phẩm cấp như thế nào? Không lẽ là Địa cấp?
Khiếp sợ trong lòng khiến bọn chúng vô cùng hối hận vì đã xem thường Sở Nam, một người cường đại như vậy, lại có thể chống đỡ được công kích của Lăng Tiêu, bọn hắn há có thể xem thường? Trong mắt đông đảo đám đệ tử đang nhìn Sở Nam bắt đầu lóe lên một tia kính sợ.
Lúc đám đệ tử của Thần Khí Phái không ngừng kinh hô thì trong lòng Lăng Tiêu cũng không ngừng lẩm bẩm:
- Không có khả năng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm vỡ nát, ta lại bị thương, bị kẻ này đả thương….
Xiêm y vốn dĩ màu trắng đã biến thành vải nát, xơ xác vài mảnh treo trên người, toàn thân dính đầy máu tươi, chật vật vô cùng, khóe miệng chảy máu tươi, trong mắt Lăng Tiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, hoảng sợ, kinh hãi, đồng thời khó tin…. Lăng Tiêu vẫn luôn lấy vũ kỹ Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín làm niềm kiêu hãnh, không ngờ lại thua trong tay một người như vậy, trong mắt hắn tràn đầy sát cơ, gằn giọng nói:
- Ta không thua, ta còn chưa thua! Ta phải giết….
Hắn giờ phút này đã không còn suy nghĩ Sở Nam làm thế nào đánh bại hắn, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, phải giết Sở Nam, giết hắn để báo thù, giết hắn để hả giận….
Lăng Tiêu vừa muốn bước tới một bước, nhưng chân phải vừa nhấc lên thì trong miệng liền ộc ra một ngụm máu tươi, tiếp đó, thân thể hắn ngã ầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Mà Sở Nam lúc này lại đem trọng kiếm cắm sâu vào đất, thân thể dựa vào trọng kiếm mà đứng, máu trên khóe miệng chảy thành dòng, chiêu Khai Thiên thức thứ hai sau khi cải biến đã rút sạch toàn bộ nguyên lực và lực lượng trong cơ thể Sở Nam, hắn lúc này vô cùng suy yếu.
Thế nhưng, toàn bộ những điều này đều đáng giá, uy lực của Khai Thiên thức thứ hai đã được nghiệm chứng, có thể chống đỡ được Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín của Lăng Tiêu, nếu như trong trạng thái nguyên lực trong cơ thể sung mãn, việc đánh bại Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Thương thế của Sở Nam cũng vô cùng nghiêm trọng, một vết kiếm kinh khủng kéo dài từ vai trái cho đến chân trái hắn, xuyên qua miệng vết thương lúc này đã huyết nhục mơ hồ đủ để nhìn thấy xương cốt trắng hếu, hắn cảm thấy tính mạng mình giống như ngọn nến đang chập chờn trong gió, loại đau đớn này khiến hắn cảm thấy toàn thân rã rời, đau nhức đến chết lặng, ngay cả quang mang trong mắt hắn cũng lộ vẻ thống khổ.
Thế nhưng, mặc dù là vậy, Sở Nam vẫn cắn răng, ánh măt sâu thẳm vô cùng, dùng một loại ý chí ngoan cường, tụ tập từng chút nguyên lực, tôi luyện….
Tính mạng chưa dứt, tu luyện không ngừng….
Trên đài luận bàn, một người đứng thẳng, một người ngã xuống, ai thắng ai thua chỉ nhìn là có thể biết.
- A? Thua rồi, Lăng Tiêu sư huynh không ngờ lại thua rồi….
- Đồ…. Ngốc….
Tử Mộng Nhân nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng tắp, có chút vui mừng, lại càng kinh ngạc hơn, mặc dù nàng đã từng thấy uy lực của Khai Thiên thức thứ nhất mà Sở Nam đã biểu diễn, nhưng Tử Mộng Nhân cũng không ngờ rằng Sở Nam lại đánh thắng Lăng Tiêu, thế nhưng…. Lăng Tiêu đã thực sự ngã xuống.
Loại tình cảm khó hiểu lại lần nữa xuất hiện trong nội tâm của Tử Mộng Nhân, khẽ thì thào:
- Ta chẳng lẽ thích người như vậy?
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trên không trung trực tiếp đáp xuống trên đài luận bàn, vội vàng ngồi xổm xuống, kinh hoảng gọi:
- Tiêu Nhi, Nhiêu Nhi….
Một bên hô gọi, bên kia lại đem hai viên đan dược nhét vào trong miệng Lăng Tiêu, tiếp đó đặt một bàn tay lên ngực Lăng Tiêu, thanh quang nhàn nhạt lóe lên khiến viên đan dược nhanh chóng phát huy dược lực.
Hai viên đan dược này cũng không biết là làm từ thứ gì, hiệu quả rất tốt, chỉ sau vài hơi thở thì Lăng Tiêu đã tỉnh lại, Huyền Y lão giả gấp gáp nói:
- Tiêu Nhi, không sao chứ, là ai, kẻ nào đã đánh ngươi thành bị thương như vậy?
- Gia…. Gia….
Lăng Tiêu suy yếu nói, sau đó ánh mắt vô cùng ngoan độc nhìn về phía Sở Nam, chỉ vào hắn, nói đứt quãng:
- Là…. Hắn, hắn…. Muốn…. Giết…. Ta….
- Được, được, được lắm….
Huyền Y lão giả nhìn về phía Sở Nam, lạnh lùng nói:
- Thật lớn mật, dám giết Tôn nhi của ta, ta phải lấy mạng ngươi mới được!
Nghe nói như vậy, ánh mắt Sở Nam vẫn bất khuất, vừa muốn rút kiếm ra tái chiến thì trong lòng lại thầm nhủ:
- Kẻ nào muốn giết ta, bất kể là ai đều phải trả giá rất lớn!
Ngay lúc Huyền Y lão giả muốn động thủ thì một thân ảnh hỏa hồng sắc đã chắn trước mặt Sở Nam, hô lớn:
- Đại gia gia….
Đạo thân ảnh này tất nhiên chính là Tử Mộng Nhân.
- Mộng Nhân, tránh ra!
- Đại gia gia, Lâm Vân vừa rồi không giết hắn, bọn hắn chẳng qua chỉ là luận bàn mà thôi, luận bàn khó tránh khỏi bị thương….
- Tử Mộng Nhân, tránh ra, bằng không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Huyền Y lão giả có mũi ưng, trong ánh mắt lộ ra quang mang âm lệ.
Tử Mộng Nhân vẫn như cũ không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Đại trưởng lão, chẳng lẽ người là Võ Vương lại muốn hạ sát thủ với một võ giả cảnh giới Đại Võ Sư sao?
Lời này vừa nói ra, trong mắt Huyền Y lão giả liền xuất hiện một tia lãnh quang, đệ tử xung quanh lại càng xì xào bàn tán, phần lớn là bất mãn đối với Huyền Y lão giả, Tử Mộng Nhân vẫn như cũ không chịu buông tha nói tiếp:
- Theo ý của Đại trưởng lão mà nói, cũng chỉ có cháu của người đánh người khác chứ người khác không được hoàn thủ, chỉ được để cho tôn tử của người đánh? Nói vậy thì cho dù Chánh Nhạc có bị trọng thương thì có phải cũng không có thể giết tôn tử của người không?
Tử Mộng Nhân chỉ về phía Chánh Nhạc ở bên cạnh, trong lòng Chánh Nhạc lúc này đang rất khó chịu, bởi vì bị Lăng Tiêu đánh bại. Thế nhưng, lúc ánh mắt của Huyền Y lão giả quét trên người hắn thì hắn lập tức giống như rơi vào hầm băng vạn năm vậy, run rẩy không ngớt, uy thế của Võ Vương quả không đơn giản.
Huyền Y lão giả thật sự không tìm ra lời nào để phản bác, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Sở Nam đã đánh trọng thương cháu hắn như vậy, liền nói với Tử Mộng Nhân:
- Mộng Nhân, Lăng Tiêu chính là vị hôn phu của ngươi, ngươi như thế nào lại nói giúp cho người khác?
- Đó là các người định, ta cũng không đáp ứng, đâu có liên quan gì đến ta?
Nghe nói như thế, ánh mắt Lăng Tiêu lại càng thêm ngoan độc, đột nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang, chợt nói:
- Gia…. Gia, hắn…. Không…. Phải…. Đệ tử…. Thần Khí Phái…. Chúng ta.
- Cái gì?
Huyền Y lão giả chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng không khí chung quanh giống như liền giảm hơn mười độ, như muốn ngưng kết thành băng vậy, gằn giọng nói:
- Không phải đệ tử Thần Khí Phái ta, lại dám làm tổn thương môn nhân của Thần Khí Phái ta, phải giết, không thể tha!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Trong khoảnh khắc màn bụi mù tản đi, âm thanh “đinh đinh đương đương” vang lên vô cùng thanh thúy, không ngờ Tử Tranh Nguyệt Kiếm không chịu nổi sức mạnh cực lớn, đột nhiên bạo liệt, vỡ vụn thành từng mảnh rơi lả tả, va chạm với Thiết Thạch nên mới phát ra thanh âm như vậy.
Cuối cùng, trong tay Lăng Tiêu chỉ còn lại một đoạn chuôi kiếm.
Mà trên tay Lăng Tiêu vẫn còn nhỏ máu….
Mà thanh trọng kiếm cổ xưa đen đủi kia vẫn toàn vẹn như trước….
- A….
Hơn ngàn tên đệ tử xung quanh không để ý đến vết thương trên người mình, nhìn thẳng lên đài luận bàn, trong mắt tràn ngập sự kinh sợ….
- Làm sao có thể chứ? Tử Tranh Nguyệt Kiếm của Lăng Tiêu sư huynh chính là Pháp Khí trung cấp, làm sao có thể vỡ vụn như những thanh kiếm bình thường được? Chẳng lẽ kiếm trong tay Lâm Vân so với Tử Tranh Nguyệt Kiếm còn có phẩm chất cao hơn?
- Lâm Vân này không ngờ lại chặn được công kích của Lăng Tiêu sư huynh! Không ngờ lại chặn được….
- Vũ kỹ mà hắn sử dụng là gì? Phẩm cấp như thế nào? Không lẽ là Địa cấp?
Khiếp sợ trong lòng khiến bọn chúng vô cùng hối hận vì đã xem thường Sở Nam, một người cường đại như vậy, lại có thể chống đỡ được công kích của Lăng Tiêu, bọn hắn há có thể xem thường? Trong mắt đông đảo đám đệ tử đang nhìn Sở Nam bắt đầu lóe lên một tia kính sợ.
Lúc đám đệ tử của Thần Khí Phái không ngừng kinh hô thì trong lòng Lăng Tiêu cũng không ngừng lẩm bẩm:
- Không có khả năng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm vỡ nát, ta lại bị thương, bị kẻ này đả thương….
Xiêm y vốn dĩ màu trắng đã biến thành vải nát, xơ xác vài mảnh treo trên người, toàn thân dính đầy máu tươi, chật vật vô cùng, khóe miệng chảy máu tươi, trong mắt Lăng Tiêu lóe lên vẻ khiếp sợ, hoảng sợ, kinh hãi, đồng thời khó tin…. Lăng Tiêu vẫn luôn lấy vũ kỹ Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín làm niềm kiêu hãnh, không ngờ lại thua trong tay một người như vậy, trong mắt hắn tràn đầy sát cơ, gằn giọng nói:
- Ta không thua, ta còn chưa thua! Ta phải giết….
Hắn giờ phút này đã không còn suy nghĩ Sở Nam làm thế nào đánh bại hắn, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, phải giết Sở Nam, giết hắn để báo thù, giết hắn để hả giận….
Lăng Tiêu vừa muốn bước tới một bước, nhưng chân phải vừa nhấc lên thì trong miệng liền ộc ra một ngụm máu tươi, tiếp đó, thân thể hắn ngã ầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Mà Sở Nam lúc này lại đem trọng kiếm cắm sâu vào đất, thân thể dựa vào trọng kiếm mà đứng, máu trên khóe miệng chảy thành dòng, chiêu Khai Thiên thức thứ hai sau khi cải biến đã rút sạch toàn bộ nguyên lực và lực lượng trong cơ thể Sở Nam, hắn lúc này vô cùng suy yếu.
Thế nhưng, toàn bộ những điều này đều đáng giá, uy lực của Khai Thiên thức thứ hai đã được nghiệm chứng, có thể chống đỡ được Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín của Lăng Tiêu, nếu như trong trạng thái nguyên lực trong cơ thể sung mãn, việc đánh bại Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Thương thế của Sở Nam cũng vô cùng nghiêm trọng, một vết kiếm kinh khủng kéo dài từ vai trái cho đến chân trái hắn, xuyên qua miệng vết thương lúc này đã huyết nhục mơ hồ đủ để nhìn thấy xương cốt trắng hếu, hắn cảm thấy tính mạng mình giống như ngọn nến đang chập chờn trong gió, loại đau đớn này khiến hắn cảm thấy toàn thân rã rời, đau nhức đến chết lặng, ngay cả quang mang trong mắt hắn cũng lộ vẻ thống khổ.
Thế nhưng, mặc dù là vậy, Sở Nam vẫn cắn răng, ánh măt sâu thẳm vô cùng, dùng một loại ý chí ngoan cường, tụ tập từng chút nguyên lực, tôi luyện….
Tính mạng chưa dứt, tu luyện không ngừng….
Trên đài luận bàn, một người đứng thẳng, một người ngã xuống, ai thắng ai thua chỉ nhìn là có thể biết.
- A? Thua rồi, Lăng Tiêu sư huynh không ngờ lại thua rồi….
- Đồ…. Ngốc….
Tử Mộng Nhân nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng tắp, có chút vui mừng, lại càng kinh ngạc hơn, mặc dù nàng đã từng thấy uy lực của Khai Thiên thức thứ nhất mà Sở Nam đã biểu diễn, nhưng Tử Mộng Nhân cũng không ngờ rằng Sở Nam lại đánh thắng Lăng Tiêu, thế nhưng…. Lăng Tiêu đã thực sự ngã xuống.
Loại tình cảm khó hiểu lại lần nữa xuất hiện trong nội tâm của Tử Mộng Nhân, khẽ thì thào:
- Ta chẳng lẽ thích người như vậy?
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trên không trung trực tiếp đáp xuống trên đài luận bàn, vội vàng ngồi xổm xuống, kinh hoảng gọi:
- Tiêu Nhi, Nhiêu Nhi….
Một bên hô gọi, bên kia lại đem hai viên đan dược nhét vào trong miệng Lăng Tiêu, tiếp đó đặt một bàn tay lên ngực Lăng Tiêu, thanh quang nhàn nhạt lóe lên khiến viên đan dược nhanh chóng phát huy dược lực.
Hai viên đan dược này cũng không biết là làm từ thứ gì, hiệu quả rất tốt, chỉ sau vài hơi thở thì Lăng Tiêu đã tỉnh lại, Huyền Y lão giả gấp gáp nói:
- Tiêu Nhi, không sao chứ, là ai, kẻ nào đã đánh ngươi thành bị thương như vậy?
- Gia…. Gia….
Lăng Tiêu suy yếu nói, sau đó ánh mắt vô cùng ngoan độc nhìn về phía Sở Nam, chỉ vào hắn, nói đứt quãng:
- Là…. Hắn, hắn…. Muốn…. Giết…. Ta….
- Được, được, được lắm….
Huyền Y lão giả nhìn về phía Sở Nam, lạnh lùng nói:
- Thật lớn mật, dám giết Tôn nhi của ta, ta phải lấy mạng ngươi mới được!
Nghe nói như vậy, ánh mắt Sở Nam vẫn bất khuất, vừa muốn rút kiếm ra tái chiến thì trong lòng lại thầm nhủ:
- Kẻ nào muốn giết ta, bất kể là ai đều phải trả giá rất lớn!
Ngay lúc Huyền Y lão giả muốn động thủ thì một thân ảnh hỏa hồng sắc đã chắn trước mặt Sở Nam, hô lớn:
- Đại gia gia….
Đạo thân ảnh này tất nhiên chính là Tử Mộng Nhân.
- Mộng Nhân, tránh ra!
- Đại gia gia, Lâm Vân vừa rồi không giết hắn, bọn hắn chẳng qua chỉ là luận bàn mà thôi, luận bàn khó tránh khỏi bị thương….
- Tử Mộng Nhân, tránh ra, bằng không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Huyền Y lão giả có mũi ưng, trong ánh mắt lộ ra quang mang âm lệ.
Tử Mộng Nhân vẫn như cũ không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Đại trưởng lão, chẳng lẽ người là Võ Vương lại muốn hạ sát thủ với một võ giả cảnh giới Đại Võ Sư sao?
Lời này vừa nói ra, trong mắt Huyền Y lão giả liền xuất hiện một tia lãnh quang, đệ tử xung quanh lại càng xì xào bàn tán, phần lớn là bất mãn đối với Huyền Y lão giả, Tử Mộng Nhân vẫn như cũ không chịu buông tha nói tiếp:
- Theo ý của Đại trưởng lão mà nói, cũng chỉ có cháu của người đánh người khác chứ người khác không được hoàn thủ, chỉ được để cho tôn tử của người đánh? Nói vậy thì cho dù Chánh Nhạc có bị trọng thương thì có phải cũng không có thể giết tôn tử của người không?
Tử Mộng Nhân chỉ về phía Chánh Nhạc ở bên cạnh, trong lòng Chánh Nhạc lúc này đang rất khó chịu, bởi vì bị Lăng Tiêu đánh bại. Thế nhưng, lúc ánh mắt của Huyền Y lão giả quét trên người hắn thì hắn lập tức giống như rơi vào hầm băng vạn năm vậy, run rẩy không ngớt, uy thế của Võ Vương quả không đơn giản.
Huyền Y lão giả thật sự không tìm ra lời nào để phản bác, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho Sở Nam đã đánh trọng thương cháu hắn như vậy, liền nói với Tử Mộng Nhân:
- Mộng Nhân, Lăng Tiêu chính là vị hôn phu của ngươi, ngươi như thế nào lại nói giúp cho người khác?
- Đó là các người định, ta cũng không đáp ứng, đâu có liên quan gì đến ta?
Nghe nói như thế, ánh mắt Lăng Tiêu lại càng thêm ngoan độc, đột nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang, chợt nói:
- Gia…. Gia, hắn…. Không…. Phải…. Đệ tử…. Thần Khí Phái…. Chúng ta.
- Cái gì?
Huyền Y lão giả chỉ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng không khí chung quanh giống như liền giảm hơn mười độ, như muốn ngưng kết thành băng vậy, gằn giọng nói:
- Không phải đệ tử Thần Khí Phái ta, lại dám làm tổn thương môn nhân của Thần Khí Phái ta, phải giết, không thể tha!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 72: Lão đến rồi
10.0/10 từ 21 lượt.