Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 6: Đau đớn ngất xỉu
Sở Nam hôn mê suốt ba ngày.
Sở Nam trong lúc hôn mê không biết cha và mẹ mình đã nói chuyện gì về phế vật, cũng không biết trong ba ngày qua Sở Thiên Phong cứ cách mỗi ba canh giờ lại đến đem nguyên lực của bản thân rót vào trong thân thể của Sở Nam để chữa thương cho hắn, nối xương nắn cốt, còn thu thập dược thảo, nấu nước thuốc, đem Sở Nam ngâm trong đó….
Trong ba ngày này, Bạch gia không hề đến gây phiền toái, phụ thân của Bạch Trạch Vũ thấy Sở Thiên Phong cũng phải nhượng bộ lui binh, tất cả thôn dân của Bạch gia cũng không có ai đến tìm quầy rèn của ông để tu bổ nông cụ hay chế tạo các loại mũi tên, cho dù muốn dùng gấp cũng sang thôn bên chế tạo, tình huống dị thường của bọn họ hiển nhiên là đã bị trường thôn của Bạch gia thôn cảnh cáo, mà Bạch Trạch Vũ ở trong thôn suốt hai ngày, sau khi thương tổn tạm hồi phục thì cũng không đợi ăn mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân mình đã vội vàng rời đi.
Ba ngày qua đi, Sở Nam vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là mẫu thân hai mắt lệ đã lưng tròng, thấy vậy, Sở Nam khẽ gọi:
- Mẫu thân.
- Nam nhi, con cuối cùng đã tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? Trên người còn đau không? Lâm Tuyết sốt ruột liên tiếp hỏi han, Sở Nam khẽ cười, lắc đầu nói:
- Mẫu thân, ta không đau.
- Đứa nhỏ này….
Lâm Tuyết đương nhiên là bởi vì lo lắng cho nàng cho nên mới nói vậy.
Ngoài cửa, Sở Thiên Phong bưng một chén thuốc đi tới, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Uống chén thuốc này đi.
- Phụ thân, hôm đó….
Sở Nam còn chưa nói dứt đã bị Sở Thiên Phong ngắt lời:
- Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm! Bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt là được.
- Vâng!
Sở Nam nghe vậy liền đem mọi nghi vấn chôn sâu trong lòng.
Nằm trên giường ba ngày nữa Lâm Động mới xuống đất được, chỉ có điều thân thể vẫn còn suy nhược, Sở Nam chỉ cảm thấy thân thể hư thoát, nhưng hắn không hề uể oải chán nản, cái tên phế vật đem đến áp lực lớn nhất, nhưng đồng dạng cũng đem đến động lực lớn nhất, Sở Nam lập tức bắt đầu rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, còn tu luyện võ quyết Diễm Hỏa Quyết.
Tại đại lục Thiên Vũ, võ giả bình thường chỉ tu luyện hai loại đó là võ quyết và vũ kỹ, võ quyết có thể tu luyện thành nguyên lực, cũng tương đương với tâm pháp nội công, tu luyện thành giống như nội lực chân khí vậy, còn vũ kỹ là đem nguyên lực phát ra dùng để thi triển chiêu thức.
Võ quyết và vũ kỹ đều chia làm bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi loại lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm. Thiên cấp là cao nhất, Hoàng cấp là thấp nhát, mà Diễm Hỏa Quyết này lại chính là Hoàng cấp hạ phẩm võ quyết, thuộc về loại hàng vỉa hè, mọi người trong Đại Khánh Quốc đều có thể tu luyện.
Sở Nam lúc này đã luyện đến tầng thứ nhất của Diễm Hỏa Quyết, nhưng hắn vừa mới luyện thì trong cơ thể, trong mỗi ngóc ngách đều cảm thấy giống như bị kim đâm, chỉ trong chốc lát mà toàn thân Sở Nam đã đổ mồ hôi ướt đẫm áo.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Nam cau mày, trước kia hắn tu luyện Diễm Hỏa Quyết, mặc dù chịu đựng thiên tân vạn khổ, bất luyện tu luyện bao lâu thì vẫn có thể giữ lại được một chút nguyên lực, điều này cũng giải thích tại sao ngày đó hắn và Bạch Trạch Vũ tranh đấu, Sở Nam lại lại có thể xuất ra hỏa diễm trên nắm quyền, sau đó chỉ còn mỗi nhục quyền.
Thế nhưng lại chưa từng trải qua đau nhức kịch liệt như vậy.
Sở Nam không tin, thử lại lần nữa vẫn cảm thấy đau nhức kịch liệt như bị kim đâm, như bị thiêu đốt.
- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do một quyền cuối cùng ngày đó Bạch Trạch Vũ đánh ta….
Sở Nam suy nghĩ, bỗng nhiên lẩm bẩm:
- Để mình thử Mãng Sơn Quyết một lần xem có xảy ra tình huống như vậy không!
Mãng Sơn Quyết cũng thuộc về loại hàng vỉa hè, chỉ có điều nó so với Diễm Hỏa Quyết thì vẫn tốt hơn một chút, là Hoàng cấp trung phẩm, ngoại trừ có thể tăng thêm một chút lực lượng cho người luyện võ, có thể khiến thân thể của người luyện võ cứng rắn như đá thì không còn công dụng gì khác, thế nhưng, cũng nghe đồn là nếu như có thể đem Mãng Sơn Quyết luyện đến cảnh giới cuối cùng thì sẽ có một thân lực lượng có thể nhấc núi, thân thể cũng cứng rắn như núi.
Chỉ có điều, Mãng Sơn Quyết lưu truyền ra ngoài chỉ vẻn vẹn có ba tầng trước, sáu tầng sau của võ quyết nếu không phải bái nhập môn phái mà có thì cũng phải dùng nhiều tiền để mua.
- Đau quá!
Sở Nam vừa mới tu luyện liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, so với vừa rồi còn đau hơn gấp mấy trăm lần, khóe miệng của hắn còn có huyết dịch chảy ra.
- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Diễm Hỏa Quyết là võ quyết hỏa thuộc tính, Mãng Sơn Quyết lại là võ quyết thổ thuộc tính, hỏa và thổ tương trùng không tương khắc, tại sao lại đau đớn như vậy?
Sở Nam suy nghĩ không ra đáp án, lại nghĩ đến Bạch Trạch Vũ ngày đó miệt thị hắn, lại nghĩ đến câu nói của phụ thân, ánh mắt nghi hoặc dần trở nên kiên định, lẩm bẩm:
- Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ thì đau nhức như thế nào ta cũng có thể chịu được!
Vì thế, Sở Nam lại lần nữa cắn răng nhịn đau tu luyện, một lần nữa chịu đựng đau đớn kịch liệt đến cực hạn, cứ như vậy cho đến khi ngất xỉu trên mặt đất.
Lúc Sở Nam hôn mê, Sở Thiên Phong đi tới bế nhi tử về phong, Lâm Tuyết nức nở hỏi:
- Ông tại sao lại ngăn ta cản Nam nhi tu luyện, trước kia kinh mạch của nó đã đứt đoạn, ngày đó lại bị Bạch Trạch Vũ dùng Chân Dương chi hỏa đánh khiến toàn bộ kinh mạch của Nam nhi nát bấy, Nam nhi bây giờ tu luyện làm sao có thể chịu được tra tấn kịch liệt như vậy, đã thế lại còn không có chút tác dụng, không thể cất giữ được một chút nguyên lực nào.
- Ai nói không có chút tác dụng?
- Có tác dụng gì chứ?
- Nguyên lực quả thật hoàn toàn không thể cất giữ, nhưng lại có thể rèn luyện ý chí của nó!
Lâm Tuyết hơi sửng sờ, lại nói:
- Ý chí có mạnh hơn thì ích lời gì? Bạch Trạch Vũ chỉ dùng một chiêu Hỏa Liệt Quyền đã có thể lấy mạng Nam nhi rồi. Thiên Phong, ông so với ta còn rõ ràng hơn, Bạch Trạch Vũ sớm rời đi là vì cái gì? Từ Thánh Hỏa Môn đến Bạch gia thôn thì chỉ mất một tháng, nếu cưỡi phi hành ma thú thì chỉ mất mười ngày là có thể đến….
- Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến nhi tử của ta được….
- Thế nhưng…. Nếu không thì vậy đi, Thiên Phong, ông đem Trấn Gia bí quyết của Tịch Diệt Vô Cực cho Nam nhi tu luyện thử xem?
Sở Thiên Phong lắc đầu đáp:
- Chỉ tu luyện võ quyết Hoàng cấp hạ phẩm như Diễm Hỏa Quyết đã đau nhức thành như vậy rồi, Tịch Diệt Vô Cực là võ quyết Địa cấp hạ phẩm, nếu như để nhi tử tu luyện thì rất có thể sẽ chết ngay lập tức!
Nghe thấy đáp án này, Lâm Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, nàng đến bên giường nắm tay Sở Nam, nước mắt như suối tuôn ra, tràn đầy không cam lòng nói:
- Tại sao, tại sao ông trời lại muốn tra tấn con của chúng ta như vậy, tại sao?
Sắc mặt Sở Thiên Phong trở nên ảm đạm, nếu như kinh mạch của con trai hoàn hảo, dựa vào ý chí kiên cường của hắn dốc sức liều mạng tu luyện thì cho dù tư chất bình thường thì bây giờ cũng sẽ đạt đến trung cấp Võ Sư. Chỉ tiếc, trời không toại lòng người!
- Có võ quyết gì thích hợp với người bị hủy hết kinh mạch tu luyện không?
Sở Thiên Phong chợt nghĩ, vấn đề này từ khi nhi tử sinh ra, sau khi biết rõ nó thiên sinh kinh mạch đứt đoạn, Sở Thiên Phong đã một mực cực khổ suy nghĩ, thế nhưng 16 năm qua lại không có chút đầu mối nào, bất đắc dĩ đáp:
- Nếu như người có kinh mạch bị hủy hết có thể tu luyện võ quyết, luyện được nguyên lực thì chẳng phải là nghịch thiên sao?
- Ông trời nếu như không lấy đi mạng của nhi tử, vậy thì nhi tử nhất định có thể tạo nên kỳ tích, nhất định có thể….
Trong lòng Sở Thiên Phong không ngừng tự an ủi bản thân, lại đi nấu thuốc cho nhi tử.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Sở Nam trong lúc hôn mê không biết cha và mẹ mình đã nói chuyện gì về phế vật, cũng không biết trong ba ngày qua Sở Thiên Phong cứ cách mỗi ba canh giờ lại đến đem nguyên lực của bản thân rót vào trong thân thể của Sở Nam để chữa thương cho hắn, nối xương nắn cốt, còn thu thập dược thảo, nấu nước thuốc, đem Sở Nam ngâm trong đó….
Trong ba ngày này, Bạch gia không hề đến gây phiền toái, phụ thân của Bạch Trạch Vũ thấy Sở Thiên Phong cũng phải nhượng bộ lui binh, tất cả thôn dân của Bạch gia cũng không có ai đến tìm quầy rèn của ông để tu bổ nông cụ hay chế tạo các loại mũi tên, cho dù muốn dùng gấp cũng sang thôn bên chế tạo, tình huống dị thường của bọn họ hiển nhiên là đã bị trường thôn của Bạch gia thôn cảnh cáo, mà Bạch Trạch Vũ ở trong thôn suốt hai ngày, sau khi thương tổn tạm hồi phục thì cũng không đợi ăn mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân mình đã vội vàng rời đi.
Ba ngày qua đi, Sở Nam vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là mẫu thân hai mắt lệ đã lưng tròng, thấy vậy, Sở Nam khẽ gọi:
- Mẫu thân.
- Nam nhi, con cuối cùng đã tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? Trên người còn đau không? Lâm Tuyết sốt ruột liên tiếp hỏi han, Sở Nam khẽ cười, lắc đầu nói:
- Mẫu thân, ta không đau.
- Đứa nhỏ này….
Lâm Tuyết đương nhiên là bởi vì lo lắng cho nàng cho nên mới nói vậy.
Ngoài cửa, Sở Thiên Phong bưng một chén thuốc đi tới, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Uống chén thuốc này đi.
- Phụ thân, hôm đó….
Sở Nam còn chưa nói dứt đã bị Sở Thiên Phong ngắt lời:
- Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm! Bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt là được.
- Vâng!
Sở Nam nghe vậy liền đem mọi nghi vấn chôn sâu trong lòng.
Nằm trên giường ba ngày nữa Lâm Động mới xuống đất được, chỉ có điều thân thể vẫn còn suy nhược, Sở Nam chỉ cảm thấy thân thể hư thoát, nhưng hắn không hề uể oải chán nản, cái tên phế vật đem đến áp lực lớn nhất, nhưng đồng dạng cũng đem đến động lực lớn nhất, Sở Nam lập tức bắt đầu rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, còn tu luyện võ quyết Diễm Hỏa Quyết.
Tại đại lục Thiên Vũ, võ giả bình thường chỉ tu luyện hai loại đó là võ quyết và vũ kỹ, võ quyết có thể tu luyện thành nguyên lực, cũng tương đương với tâm pháp nội công, tu luyện thành giống như nội lực chân khí vậy, còn vũ kỹ là đem nguyên lực phát ra dùng để thi triển chiêu thức.
Võ quyết và vũ kỹ đều chia làm bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi loại lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm. Thiên cấp là cao nhất, Hoàng cấp là thấp nhát, mà Diễm Hỏa Quyết này lại chính là Hoàng cấp hạ phẩm võ quyết, thuộc về loại hàng vỉa hè, mọi người trong Đại Khánh Quốc đều có thể tu luyện.
Sở Nam lúc này đã luyện đến tầng thứ nhất của Diễm Hỏa Quyết, nhưng hắn vừa mới luyện thì trong cơ thể, trong mỗi ngóc ngách đều cảm thấy giống như bị kim đâm, chỉ trong chốc lát mà toàn thân Sở Nam đã đổ mồ hôi ướt đẫm áo.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Nam cau mày, trước kia hắn tu luyện Diễm Hỏa Quyết, mặc dù chịu đựng thiên tân vạn khổ, bất luyện tu luyện bao lâu thì vẫn có thể giữ lại được một chút nguyên lực, điều này cũng giải thích tại sao ngày đó hắn và Bạch Trạch Vũ tranh đấu, Sở Nam lại lại có thể xuất ra hỏa diễm trên nắm quyền, sau đó chỉ còn mỗi nhục quyền.
Thế nhưng lại chưa từng trải qua đau nhức kịch liệt như vậy.
Sở Nam không tin, thử lại lần nữa vẫn cảm thấy đau nhức kịch liệt như bị kim đâm, như bị thiêu đốt.
- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do một quyền cuối cùng ngày đó Bạch Trạch Vũ đánh ta….
Sở Nam suy nghĩ, bỗng nhiên lẩm bẩm:
- Để mình thử Mãng Sơn Quyết một lần xem có xảy ra tình huống như vậy không!
Mãng Sơn Quyết cũng thuộc về loại hàng vỉa hè, chỉ có điều nó so với Diễm Hỏa Quyết thì vẫn tốt hơn một chút, là Hoàng cấp trung phẩm, ngoại trừ có thể tăng thêm một chút lực lượng cho người luyện võ, có thể khiến thân thể của người luyện võ cứng rắn như đá thì không còn công dụng gì khác, thế nhưng, cũng nghe đồn là nếu như có thể đem Mãng Sơn Quyết luyện đến cảnh giới cuối cùng thì sẽ có một thân lực lượng có thể nhấc núi, thân thể cũng cứng rắn như núi.
Chỉ có điều, Mãng Sơn Quyết lưu truyền ra ngoài chỉ vẻn vẹn có ba tầng trước, sáu tầng sau của võ quyết nếu không phải bái nhập môn phái mà có thì cũng phải dùng nhiều tiền để mua.
- Đau quá!
Sở Nam vừa mới tu luyện liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, so với vừa rồi còn đau hơn gấp mấy trăm lần, khóe miệng của hắn còn có huyết dịch chảy ra.
- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Diễm Hỏa Quyết là võ quyết hỏa thuộc tính, Mãng Sơn Quyết lại là võ quyết thổ thuộc tính, hỏa và thổ tương trùng không tương khắc, tại sao lại đau đớn như vậy?
Sở Nam suy nghĩ không ra đáp án, lại nghĩ đến Bạch Trạch Vũ ngày đó miệt thị hắn, lại nghĩ đến câu nói của phụ thân, ánh mắt nghi hoặc dần trở nên kiên định, lẩm bẩm:
- Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ thì đau nhức như thế nào ta cũng có thể chịu được!
Vì thế, Sở Nam lại lần nữa cắn răng nhịn đau tu luyện, một lần nữa chịu đựng đau đớn kịch liệt đến cực hạn, cứ như vậy cho đến khi ngất xỉu trên mặt đất.
Lúc Sở Nam hôn mê, Sở Thiên Phong đi tới bế nhi tử về phong, Lâm Tuyết nức nở hỏi:
- Ông tại sao lại ngăn ta cản Nam nhi tu luyện, trước kia kinh mạch của nó đã đứt đoạn, ngày đó lại bị Bạch Trạch Vũ dùng Chân Dương chi hỏa đánh khiến toàn bộ kinh mạch của Nam nhi nát bấy, Nam nhi bây giờ tu luyện làm sao có thể chịu được tra tấn kịch liệt như vậy, đã thế lại còn không có chút tác dụng, không thể cất giữ được một chút nguyên lực nào.
- Ai nói không có chút tác dụng?
- Có tác dụng gì chứ?
- Nguyên lực quả thật hoàn toàn không thể cất giữ, nhưng lại có thể rèn luyện ý chí của nó!
Lâm Tuyết hơi sửng sờ, lại nói:
- Ý chí có mạnh hơn thì ích lời gì? Bạch Trạch Vũ chỉ dùng một chiêu Hỏa Liệt Quyền đã có thể lấy mạng Nam nhi rồi. Thiên Phong, ông so với ta còn rõ ràng hơn, Bạch Trạch Vũ sớm rời đi là vì cái gì? Từ Thánh Hỏa Môn đến Bạch gia thôn thì chỉ mất một tháng, nếu cưỡi phi hành ma thú thì chỉ mất mười ngày là có thể đến….
- Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến nhi tử của ta được….
- Thế nhưng…. Nếu không thì vậy đi, Thiên Phong, ông đem Trấn Gia bí quyết của Tịch Diệt Vô Cực cho Nam nhi tu luyện thử xem?
Sở Thiên Phong lắc đầu đáp:
- Chỉ tu luyện võ quyết Hoàng cấp hạ phẩm như Diễm Hỏa Quyết đã đau nhức thành như vậy rồi, Tịch Diệt Vô Cực là võ quyết Địa cấp hạ phẩm, nếu như để nhi tử tu luyện thì rất có thể sẽ chết ngay lập tức!
Nghe thấy đáp án này, Lâm Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, nàng đến bên giường nắm tay Sở Nam, nước mắt như suối tuôn ra, tràn đầy không cam lòng nói:
- Tại sao, tại sao ông trời lại muốn tra tấn con của chúng ta như vậy, tại sao?
Sắc mặt Sở Thiên Phong trở nên ảm đạm, nếu như kinh mạch của con trai hoàn hảo, dựa vào ý chí kiên cường của hắn dốc sức liều mạng tu luyện thì cho dù tư chất bình thường thì bây giờ cũng sẽ đạt đến trung cấp Võ Sư. Chỉ tiếc, trời không toại lòng người!
- Có võ quyết gì thích hợp với người bị hủy hết kinh mạch tu luyện không?
Sở Thiên Phong chợt nghĩ, vấn đề này từ khi nhi tử sinh ra, sau khi biết rõ nó thiên sinh kinh mạch đứt đoạn, Sở Thiên Phong đã một mực cực khổ suy nghĩ, thế nhưng 16 năm qua lại không có chút đầu mối nào, bất đắc dĩ đáp:
- Nếu như người có kinh mạch bị hủy hết có thể tu luyện võ quyết, luyện được nguyên lực thì chẳng phải là nghịch thiên sao?
- Ông trời nếu như không lấy đi mạng của nhi tử, vậy thì nhi tử nhất định có thể tạo nên kỳ tích, nhất định có thể….
Trong lòng Sở Thiên Phong không ngừng tự an ủi bản thân, lại đi nấu thuốc cho nhi tử.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 6: Đau đớn ngất xỉu
10.0/10 từ 21 lượt.