Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 478: Dạy bảo, Sát Nhân kiếm
Cánh tay đã vươn ra tới hư không của Lăng Yên Lan liền đột nhiên ngưng lại, vẻ rực hồng trên mặt đều biến thành sự ngượng ngùng, Lăng Yên Lan thầm hận chính mình:
- Lần này thật là mất mặt, sau này còn gặp hắn thế nào được nữa?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói:
- Công tử, ta....
Sở Nam lại tiếp tục bước lên, thanh âm vẫn chưa ngừng lại:
- Tu luyện, không chỉ là căn cứ theo võ quyết luyện công, căn cứ theo võ kỹ luyện tập mới gọi là tu luyện, tu luyện không chỉ có công phu, có tu vi, mà còn có tâm chí, ý chí, dũng khí, tính cách... tất cả những thứ đó ngươi lúc nào cũng có thể tu luyện được, ví dụ như lúc này, địch nhân của ngươi không phải là mùi vị nồng đượm này, cũng không phải là những hình ảnh không nên xuất hiện kia, khí tức ngươi có thể hủy đi, những hình ảnh kia cũng có thể hủy đi, nhưng ngươi có thể đảm bảo, sau khi hủy đi thì đầu ngươi không còn sao? Bởi vậy địch nhân của ngươi chỉ có thể là chính ngươi, nếu ngươi không thể chiến thắng được chính mình thì ngươi sẽ chỉ có thể bị khống chế, trở thành nô lệ.
Một tràng nói dài đó như vang vọng trong tâm trí Lăng Yên Lan, nàng nhìn theo bóng lưng của công tử, đầu óc không chỉ có sự tỉnh táo mà còn tràn ngập sự sùng bái vô hạn. Sở Nam vẫn tiếp tục nói:
- Mỗi người đều có dục vọng, mỗi người đều bắt buộc phải có dục vọng, nhưng nàng phải biết khống chế, lúc cần phải có thì nhất định có, ví dụ như nàng muốn sống tới ngàn tuổi, ví dụ như nàng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, ví dụ như nàng muốn một kiện tông cấp pháp bảo, hoặc nàng muốn một cuộc sống bình thường, một cuộc sống không chút ganh đua với đời... nhưng cũng có lúc, nàng bắt buộc phải chém đứt, giống như, lúc này....
Sở Nam nói xong, lặng lẽ đi tiếp, lúc này chỉ còn lại tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên. Đi tới bước thứ bảy, Lăng Yên Lan đột nhiên lên tiếng:
- Đa tạ công tử, Yên Lan đã được dạy bảo, Yên Lan sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của công tử.
Nghe thấy Lăng Yên Lan tự xưng “Yên Lan”, Sở Nam hiểu nàng đã tự đáy lòng chấp nhận thân phận tì nữ, lại nói một câu:
- Đây là cơ hội tốt để tu luyện, hãy nắm bắt lấy.
Thực ra, Sở Nam nói rành mạch rõ ràng như vậy, nhưng không hề biết rằng chính hắn cũng là một nguyên nhân tạo nên sự tình này, từ sau khi Lăng Yên Lan gặp hắn, tất cả những biểu hiện của hắn đều khiến Lăng Yên Lan cảm thấy vô cùng khó tin, trước khi tiến vào Cực Lạc Cung còn thi triển thủ đoạn cách không nổ tung người khác vô cùng cường hãn.
Nữ nhân, luôn sùng bái cường giả.
Nếu là một người khác, vô cùng xấu xí, hơn nữa còn là một kẻ mềm yếu nhu nhược thì Lăng Yên Lan đã không thèm để ý tới, cỗ dục hỏa trong lòng cũng sẽ không cường liệt như vậy, nhưng điều này thì có lẽ cả hai người đều không hề nghĩ tới.
Lăng Yên Lan cố gắng khống chế, còn Sở Nam lại cứ để mặc, coi đó là cách tu luyện của hắn, giống như cách tu luyện Tịch Diệt Chi Hỏa, tôi luyện kiếm mang lăng lệ, tôi luyện mình đồng da sắt... Hắn muốn tôi luyện trong cỗ khí tức mê người nồng đượm này, để sau này nếu có gặp lại một lần nữa, hắn có thể dùng một trái tim bình thản để đối đãi, giống như nhìn cảnh hoa nở hoa tàn, mây đậu mây bay ở trong vườn nhà vậy.
Trên đường đi thỉnh thoảng lại xuất hiện đệ tử Cực Lạc Cung, đệ tử Cực Lạc Cung nhìn thấy Sở Nam và Lăng Yên Lan, cơ hồ đều có chung một phản ứng là hô lớn, hỏi thân phận của hai người, từ đâu tới, tới Cực Lạc Cung làm gì, sau đó nam đệ tử liền lao tới Lăng Yên Lan, nữ đệ tử vây lấy Sở Nam, nhất tề tấn công...
Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng bọn chúng cũng giống nhau, đều biến thành huyết vũ đầy trời, hồn về tây thiên.
Động tĩnh ngày càng lớn, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Lạc Cung xông ra, bao vây lấy Sở Nam và Lăng Yên Lan. Sở Nam coi như không nhìn thấy, từng tiếng “nổ” vang lên, những kẻ ngăn đường đều hồn siêu phách tán, Sở Nam tiếp tục ung dung tiến lên, còn Lăng Yên Lan thì ra sức khống chế bản thân.
Thần niệm tiếp tục quét ra quan sát, từng đôi nam nữ đang giữa thanh thiên bạch nhật hoan hoan hỉ hỉ xuất hiện trong thần niệm của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sở Nam cũng không khỏi cảm thán Cực Lạc Cung này không giống như một môn phái, mà giống như một ổ dâm ô.
Cực Lạc Cung có sáu ngàn đệ tử, Sở Nam mới giết được một hai phần mười, vẫn không ngừng có người ùn ùn kéo ra, tất cả đệ tử, bất luận là nam hay nữ đều ăn mặc vô cùng tùy ý, có kẻ để trần nửa thân trên, có kẻ chỉ khoác một tấm lụa mỏng, che đi những nơi quan trọng, nhưng cho dù như vậy, những tấm lụa mỏng như trong suốt đó cũng chỉ càng làm tăng thêm sự khêu gợi mê người.
Sở Nam đang định tiếp tục nén lực lượng để cho nổ tung thân thể bọn chúng thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một khẩu quyết võ kỹ, võ kỹ này là “trảm”, còn khẩu quyết là “trảm dục” võ kỹ.
Trảm kỹ, trấn phái võ kỹ của Kiếm Trảm Phái, uy năng vô hạn.
Sở Nam đã từng ở trong phòng băng tại Băng Viêm Đảo chém ra trăm ngàn vạn kiếm, luyện thành Trảm Nguyên Sát và Trảm Sầu, sau đó không còn cơ hội tu luyện võ kỹ khác.
- Cảnh tượng trước mắt thật thích hợp để tu luyện Trảm Dục võ kỹ.
Sở Nam mỉm cười lẩm bẩm, lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra một thanh bảo kiếm.
Sở Nam vừa lôi ra thanh bảo kiếm không biết có tên là gì này thì mấy trăm gã đệ tử Cực Lạc Cung đang vây quanh liền kinh hô vui mừng:
- Thượng phẩm Pháp Khí, thanh kiếm này nhất định là thượng phẩm Pháp Khí!
- Cái gì, là thượng phẩm Pháp Khí? Phú Sơn, người không nhìn nhầm chứ, đó thực sự là thượng phẩm Pháp Khí pháp bảo?
Có kẻ hỏi lại, gã tên là Phú Sơn rất không thoải mái khi có kẻ nghi ngờ quyết định của hắn, gào lên:
- Ta nói còn sai được sao? Không thấy xem đôi mắt ta là hỏa nhãn kim tinh hay sao? Ta tuyệt đối không nhìn lầm, tuyệt đối là thượng phẩm Pháp Khí....
- Phú Sơn, ngươi tự tin như vậy, vậy ngươi biết thanh kiếm này tên là gì?
- Cái này...
Phú Sơn không đáp được, những gã đệ tử khác thấy vậy liền gào lên:
- Phú Sơn, ngay cả tên kiếm ngươi cũng không biết, sao biết là thượng phẩm Pháp Khí?
Vũ Nghịch Càn Khôn
- Lần này thật là mất mặt, sau này còn gặp hắn thế nào được nữa?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói:
- Công tử, ta....
Sở Nam lại tiếp tục bước lên, thanh âm vẫn chưa ngừng lại:
- Tu luyện, không chỉ là căn cứ theo võ quyết luyện công, căn cứ theo võ kỹ luyện tập mới gọi là tu luyện, tu luyện không chỉ có công phu, có tu vi, mà còn có tâm chí, ý chí, dũng khí, tính cách... tất cả những thứ đó ngươi lúc nào cũng có thể tu luyện được, ví dụ như lúc này, địch nhân của ngươi không phải là mùi vị nồng đượm này, cũng không phải là những hình ảnh không nên xuất hiện kia, khí tức ngươi có thể hủy đi, những hình ảnh kia cũng có thể hủy đi, nhưng ngươi có thể đảm bảo, sau khi hủy đi thì đầu ngươi không còn sao? Bởi vậy địch nhân của ngươi chỉ có thể là chính ngươi, nếu ngươi không thể chiến thắng được chính mình thì ngươi sẽ chỉ có thể bị khống chế, trở thành nô lệ.
Một tràng nói dài đó như vang vọng trong tâm trí Lăng Yên Lan, nàng nhìn theo bóng lưng của công tử, đầu óc không chỉ có sự tỉnh táo mà còn tràn ngập sự sùng bái vô hạn. Sở Nam vẫn tiếp tục nói:
- Mỗi người đều có dục vọng, mỗi người đều bắt buộc phải có dục vọng, nhưng nàng phải biết khống chế, lúc cần phải có thì nhất định có, ví dụ như nàng muốn sống tới ngàn tuổi, ví dụ như nàng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, ví dụ như nàng muốn một kiện tông cấp pháp bảo, hoặc nàng muốn một cuộc sống bình thường, một cuộc sống không chút ganh đua với đời... nhưng cũng có lúc, nàng bắt buộc phải chém đứt, giống như, lúc này....
Sở Nam nói xong, lặng lẽ đi tiếp, lúc này chỉ còn lại tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên. Đi tới bước thứ bảy, Lăng Yên Lan đột nhiên lên tiếng:
- Đa tạ công tử, Yên Lan đã được dạy bảo, Yên Lan sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của công tử.
Nghe thấy Lăng Yên Lan tự xưng “Yên Lan”, Sở Nam hiểu nàng đã tự đáy lòng chấp nhận thân phận tì nữ, lại nói một câu:
- Đây là cơ hội tốt để tu luyện, hãy nắm bắt lấy.
Thực ra, Sở Nam nói rành mạch rõ ràng như vậy, nhưng không hề biết rằng chính hắn cũng là một nguyên nhân tạo nên sự tình này, từ sau khi Lăng Yên Lan gặp hắn, tất cả những biểu hiện của hắn đều khiến Lăng Yên Lan cảm thấy vô cùng khó tin, trước khi tiến vào Cực Lạc Cung còn thi triển thủ đoạn cách không nổ tung người khác vô cùng cường hãn.
Nữ nhân, luôn sùng bái cường giả.
Nếu là một người khác, vô cùng xấu xí, hơn nữa còn là một kẻ mềm yếu nhu nhược thì Lăng Yên Lan đã không thèm để ý tới, cỗ dục hỏa trong lòng cũng sẽ không cường liệt như vậy, nhưng điều này thì có lẽ cả hai người đều không hề nghĩ tới.
Lăng Yên Lan cố gắng khống chế, còn Sở Nam lại cứ để mặc, coi đó là cách tu luyện của hắn, giống như cách tu luyện Tịch Diệt Chi Hỏa, tôi luyện kiếm mang lăng lệ, tôi luyện mình đồng da sắt... Hắn muốn tôi luyện trong cỗ khí tức mê người nồng đượm này, để sau này nếu có gặp lại một lần nữa, hắn có thể dùng một trái tim bình thản để đối đãi, giống như nhìn cảnh hoa nở hoa tàn, mây đậu mây bay ở trong vườn nhà vậy.
Trên đường đi thỉnh thoảng lại xuất hiện đệ tử Cực Lạc Cung, đệ tử Cực Lạc Cung nhìn thấy Sở Nam và Lăng Yên Lan, cơ hồ đều có chung một phản ứng là hô lớn, hỏi thân phận của hai người, từ đâu tới, tới Cực Lạc Cung làm gì, sau đó nam đệ tử liền lao tới Lăng Yên Lan, nữ đệ tử vây lấy Sở Nam, nhất tề tấn công...
Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng bọn chúng cũng giống nhau, đều biến thành huyết vũ đầy trời, hồn về tây thiên.
Động tĩnh ngày càng lớn, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Lạc Cung xông ra, bao vây lấy Sở Nam và Lăng Yên Lan. Sở Nam coi như không nhìn thấy, từng tiếng “nổ” vang lên, những kẻ ngăn đường đều hồn siêu phách tán, Sở Nam tiếp tục ung dung tiến lên, còn Lăng Yên Lan thì ra sức khống chế bản thân.
Thần niệm tiếp tục quét ra quan sát, từng đôi nam nữ đang giữa thanh thiên bạch nhật hoan hoan hỉ hỉ xuất hiện trong thần niệm của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sở Nam cũng không khỏi cảm thán Cực Lạc Cung này không giống như một môn phái, mà giống như một ổ dâm ô.
Cực Lạc Cung có sáu ngàn đệ tử, Sở Nam mới giết được một hai phần mười, vẫn không ngừng có người ùn ùn kéo ra, tất cả đệ tử, bất luận là nam hay nữ đều ăn mặc vô cùng tùy ý, có kẻ để trần nửa thân trên, có kẻ chỉ khoác một tấm lụa mỏng, che đi những nơi quan trọng, nhưng cho dù như vậy, những tấm lụa mỏng như trong suốt đó cũng chỉ càng làm tăng thêm sự khêu gợi mê người.
Sở Nam đang định tiếp tục nén lực lượng để cho nổ tung thân thể bọn chúng thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một khẩu quyết võ kỹ, võ kỹ này là “trảm”, còn khẩu quyết là “trảm dục” võ kỹ.
Trảm kỹ, trấn phái võ kỹ của Kiếm Trảm Phái, uy năng vô hạn.
Sở Nam đã từng ở trong phòng băng tại Băng Viêm Đảo chém ra trăm ngàn vạn kiếm, luyện thành Trảm Nguyên Sát và Trảm Sầu, sau đó không còn cơ hội tu luyện võ kỹ khác.
- Cảnh tượng trước mắt thật thích hợp để tu luyện Trảm Dục võ kỹ.
Sở Nam mỉm cười lẩm bẩm, lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra một thanh bảo kiếm.
Sở Nam vừa lôi ra thanh bảo kiếm không biết có tên là gì này thì mấy trăm gã đệ tử Cực Lạc Cung đang vây quanh liền kinh hô vui mừng:
- Thượng phẩm Pháp Khí, thanh kiếm này nhất định là thượng phẩm Pháp Khí!
- Cái gì, là thượng phẩm Pháp Khí? Phú Sơn, người không nhìn nhầm chứ, đó thực sự là thượng phẩm Pháp Khí pháp bảo?
Có kẻ hỏi lại, gã tên là Phú Sơn rất không thoải mái khi có kẻ nghi ngờ quyết định của hắn, gào lên:
- Ta nói còn sai được sao? Không thấy xem đôi mắt ta là hỏa nhãn kim tinh hay sao? Ta tuyệt đối không nhìn lầm, tuyệt đối là thượng phẩm Pháp Khí....
- Phú Sơn, ngươi tự tin như vậy, vậy ngươi biết thanh kiếm này tên là gì?
- Cái này...
Phú Sơn không đáp được, những gã đệ tử khác thấy vậy liền gào lên:
- Phú Sơn, ngay cả tên kiếm ngươi cũng không biết, sao biết là thượng phẩm Pháp Khí?
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 478: Dạy bảo, Sát Nhân kiếm
10.0/10 từ 21 lượt.