Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 405: U u chi hỏa (thượng,hạ)
Dường như tất cả mọi người đều đang hối hận, Thượng Thanh Đông hối hận rằng Võ Hoàng của Thiên Nhất tông không tới, không, có lẽ Võ Đế tới thì sẽ bảo đảm hơn một chút; bây giờ đi thông báo thì đã không kịp nữa rồi, có lẽ nếu hắn cầm đầu, đừng nói thủ hộ thú phát ra tiếng thét kia, đến cả những người trước mặt, cũng không thể hoàn toàn khống chế được, thầm nghĩ:
- Tại sao thoáng một cái lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn vậy chứ? Chuyện này làm sao mới tốt? Thiên Nhất Tông nhất định phải có Thủy nguyên bổn tinh trong tay.
Tên thủ lĩnh kia và Thượng Thanh Đông nghĩ cũng hòm hòm, trong lòng vẫn cho rằng:
- Nhưng, như vậy cũng tốt, đợi sau khi những người ở đây chiến đấu với thủ hộ thú đến trọng thương, ta sắp xếp nước cờ bên ngoài, thì sẽ có tác dụng lớn.
Nghĩ như vậy, trong lòng tên thủ lĩnh này an tâm hơn một chút, rồi hắn khẽ gật đầu với lão giả gầy gò kia.
Còn về Viên trưởng lão của Kiếm Trảm phải, các vị trưởng lão của Thiên Kiếm môn, Vân La môn, đều đang nghĩ rằng nên để cường giả cao nhất trong tông môn ra tay, cướp lấy Thủy nguyên bổn tinh, như vậy, tông môn nhất định sẽ khen thưởng lớn.
Vô Không lão tổ vẫn đang còn suy nghĩ, Phù Chấn thì vừa bị tiếng thét đánh thức hắn từ trong thế giới “Phù” tỉnh lại, suy nghĩ một chút, sau khi không lý giải được, thì trầm vào suy nghĩ làm thế nào biến Thủy phù thành Băng phù rồi lại biến thành Lãnh hỏa phù…
Mạc lão là người có tu vi cao nhất ở đây, thì lại có bộ dạng không tranh không chấp, điều lão quan tâm chỉ là tiểu tử kia, không biết rốt cuộc đã đi đâu.
Dưới đáy biển lửa, Sở Nam và Tiểu Lam không vì tiếng thét của San Hô Huyền Lam Kình mà rời khỏi, San Hô Huyền Lam Kình rõ ràng là nổi giận rồi, nó gào rít liên tục, dường như là không chút nhẫn nại muốn bọn Sở Nam cút đi…
Những âm thanh gào thét này truyền vào trong tai Sở Nam, đã khiến Sở Nam mấy lần phải giật mình, thoáng chốc Sở Nam đến lúc trước, khi Tần Võ Vương rống lớn ở Phiêu Vân Sơn:
- Đây là tấn công bằng âm thanh?
Tiếng thét cứ một hồi nối tiếp một hồi, cứ như những hồi trống liên tiếp gõ trong đầu Sở Nam, gõ đến độ khiến hắn váng đầu hoa mắt, tình hình của Tiểu Lam thì tốt hơn một chút, thấy Sở Nam không ổn lắm, liền dùng gai nhọn đâm vào Sở Nam, khiến Sở Nam cắn vào lưỡi mình, sự đau đớn kịch liệt ấy khiến Sở Nam tỉnh táo lại.
Sở Nam âm thầm cảm thấy may mắn:
- Thật nguy hiểm, cũng may ý chí của ta đã ma luyện đủ kiên cường, nếu không thì, chỉ tiếng thét kia thôi, cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của ta rồi!
Những người bị tấn công, không chỉ có Sở Nam, mà còn đám Võ vương trên Băng đài, có lẽ vì tiếng thét xuyên qua Hỏa hải đã mất đi không ít uy lực, khi lên đến phía trên, uy lực còn lại rất ít, nhưng dù là như vậy, những người kia cũng vội ngưng thần tĩnh khí, phong bế thính giác, mà trong lòng bọn họ vẫn vô cùng khiếp sợ, thầm nhủ:
- Chỉ là âm thanh thôi mà có lực tấn công như vậy, rốt cuộc là quái vật như thế nào, nếu bản thân nó xuất hiện, thì liệu có thể đánh thắng được không?
Bọn họ cho tới lúc này, chưa hề nghĩ tới chuyện bỏ trốn, tất cả những gì bọn họ nghĩ là làm sao có thể lấy được Thủy nguyên bổn tinh, làm sao đạt được lợi ích lớn nhất, muốn lôi kéo ai, rồi nên cùng ai liên kết…
San Hô Huyền Lam Kình nhìn thấy sau tiếng thét của mình Sở Nam có vẻ như bình thường không vấn đề gì, thì không khỏi thét lên một hồi, sau đó giận dữ, cơ thể lay động, miệng lớn mở ra, hớp một ngụm đầy mãnh liệt, Hàn Ngọc Lam Viêm xung quanh bị hút vào rất nhiều.
Ngay sau đó, San Hô Huyền Lam Kình dùng toàn lực phun về phía Sở Nam, một cỗ thủy tiễn bay ra, ngay lúc gần bay đến trước mặt của Sở Nam, thì thủy tiễn nổ tung, nổ thành một tấm màn bằng nước, trùm lấy Sở Nam và Tiểu Lam.
Mà tấm màn bằng nước này còn chưa đến sát thì Sở Nam đã cảm thấy khó thở.
San Hô Huyền Lam Kình lại hút Hàn Ngọc Lam Viêm, muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng đột nhiên, tiếng “phốc phốc phốc” không sắc nhọn vang lên.
San Hô Huyền Lam Kình lập tức thôi không tấn công Sở Nam nữa, mà vô cùng nhanh nhẹn xoay quanh cơ thể khổng lồ, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trước mặt, một đoàn lửa mờ mờ dâng lên…
Tấm màn nước ập tới, Sở Nam còn chưa ra tay, thì Tiểu Lam đã đâm thẳng lên, phá vỡ tấm màn này, tấm màn bị vỡ ra, tiêu tán trong Hỏa hải, trở thành một bộ phận của Hàn Ngọc Lam Viêm.
Đoàn lửa mờ mờ kia, màu của hỏa diễm cũng là màu lam, vụt sáng liên tục, cứ như có một trận gió thổi qua, thì sẽ có thể thổi tắt lửa, có thể mô tả bằng bốn chữ “Yếu còn ra gió”.
Nhưng, cứ như vậy sau khi đoàn lửa nhỏ xuất hiện.
Tiếp đó, những Hàn Ngọc Lam Viêm kia liền nằm rạp xuống phía dưới đoàn lửa mờ mờ kia!
Cảnh tượng này, bức tranh này, khiến Sở Nam cảm nhận một điều, những Hàn Ngọc Lam Viêm này cũng giống như lê dân bách tính, văn võ đại thần đang lễ bái Đế vương!
Không sai, chính là loại cảm giác này, tiến hành bái ba quỳ chín khấu!
“Đoàn lửa này là lửa gì? Rõ ràng đã khiến cho toàn bộ Hỏa hải phải làm lễ bái!” Sở Nam kinh ngạc, đương nhiên, hắn cũng không biết ban đầu khi Trọng kiếm của hắn xuất thế, cũng khiến cho thần binh lợi khí trong thế gian phải lễ bái.
Trên Băng đài, đám Võ vương cũng nhìn thấy một bức tranh kì lạ, nhìn thấy tất cả lửa xung quanh, đều hướng về phía chính giữa.
Đám Võ vương không nhìn thấy đoàn lửa mờ mờ phía dưới, đương nhiên cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh “Lễ bái”, bọn họ chỉ cảm nhận được là đang tiến gần đến thời điểm Thủy nguyên bổn tinh xuất thế, những dị tượng này đều do Thủy nguyên bổn tinh xuất thế tạo ra!
Đoàn lửa mờ mờ ra khỏi mặt đất, chầm chậm bay lên, những Hàn Ngọc Lam Viêm khác cũng có bộ dạng như mở đường cung nghênh, đoàn lửa mờ mờ đúng thật là đang mờ mờ bay lên trên.
Chính vào lúc này, San Hô Huyền Lam Kình điên cuồng thổi vào đoàn lửa mờ mờ, hỏa diễm của đoàn lửa bay tán ra, dường như trong khoảnh khắc đó sẽ bị thổi tắt, nhưng đoàn hỏa mờ mờ bay qua bay lại, tứ phía dao động, nhưng vẫn không bị dập tắt, mà vẫn mờ mờ như trước.
San Hô Huyền Lam Kình cũng không từ bỏ, cứ thế càng những lần sau thì càng thổi mạnh hơn, nhưng không có tác dụng gì, San hô lam huyền kình điên cuồng gào thét, mở to miệng, nhưng nó không thổi tiếp, mà là phun ra liên tiếp rất nhiều thủy tiễn, nó muốn dập tắt hoàn toàn đoàn lửa kia.
Chỉ có điều những thủy tiễn này, khi đang còn cách đoàn lửa khoảng mười mét, thì đã bị đông cứng lại, sau đó biến thành một phần trong Hỏa hải.
San Hô Huyền Lam Kình thẹn quá hóa giận, toàn bộ cơ thể khổng lồ run lên, Hỏa hải xung quanh bị quấy đến tán loạn…
- Đoàn lửa kia, tuyệt đối không phải là Thủy nguyên bổn tinh.
Sở Nam khẳng định:
- Chỉ có điều San Hô Huyền Lam Kình cần dập tắt đoàn lửa để làm gì? Đoàn lửa này, quan hệ với cái gì?
Suy nghĩ đã định, thể hiện trên đôi mắt, Sở Nam rút ra Trọng kiếm từ trong trữ vật giới chỉ, đánh về phía San Hô Huyền Lam Kình, Tiểu Lam thấy Sở Nam động thủ, cũng liền thét lên ti ti, đám Ngọc chi san hô trùng trong suốt liền đi theo phia sau nó, trùng trùng điệp điệp liều chết xông lên.
Sở Nam đã nghĩ kĩ càng, bất kể là hắn muốn có được Thủy nguyên bổn tinh cũng được, hoặc là muốn nhìn rõ đoàn lửa mờ mờ cũng được, mà hoặc là muốn rời khỏi nơi này, đều không thoát khỏi San Hô Huyền Lam Kình, nên nhất định phải giết nó, như vậy thì mới có thể làm được điều hắn muốn làm.
Nếu là một mình chiến đấu, thì Sở Nam không có tự tin lớn như vậy, nhưng San Hô Huyền Lam Kình trước mắt đặt toàn bộ chú ý vào đoàn lửa mờ mờ, sức chiến đấu có lẽ cũng giảm bớt đi.
Đối mặt với sinh vật khổng lồ như vậy, trong những Võ kỹ mà Sở Nam từng tu luyện, e rằng chỉ có Khai thiên liệt địa thức thứ tư là có thể dùng được một chút.
Sở Nam đẩy ra toàn lực, cố gắng nhảy lên không trung, dùng Khai thiên liệt địa thức thứ tư chém xuống, San Hô Huyền Lam Kình rõ ràng cảm thấy dị động ở bên này, nhưng cũng không thèm quay đầu lại để mà nhìn, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đoàn lửa mờ mờ.
Trọng kiếm chém xuống, trúng ngay chính giữa bộ bị trên thân hình của San Hô Huyền Lam Kình, với thực lực của Sở Nam bây giờ, chém ra Khai thiên liệt địa thức thứ tư, cho dù là Võ vương trung cấp đỡ lấy cũng không có nhẹ nhàng như vậy, nhưng San Hô Huyền Lam Kình nhận một trảm như vậy mà trên thân mình chỉ xuất hiện một vết thương nho nhỏ.
Thấy vậy, Sở Nam không hề kinh sợ mà lại thấy mừng, tự nói trong nội tâm: “Da thật dày, da cứng như vậy, nếu đem luyện chế thành hộ giáp phòng ngự, hẳn sẽ rất hữu dụng với Mộng Nhi!”
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng tay Sở Nam thì không ngừng lại, tiếp tục thi triển Khai thiên liệt địa, còn San Hô Huyền Lam Kình vừa bị một đòn đau vậy, đã xoay mạnh mình lại, trong đôi mắt u lam kia, tràn đầy lửa giận, hiển nhiên nó không ngờ rằng Sở Nam lại có thể làm nó bị thương, mặc dù chỉ là một lỗ hổng nhỏ, mặc dù vết thương này đối với nó căn bản không có ảnh hưởng gì, nhưng lại đủ để khiến nó vô cùng phẫn nộ rồi.
San Hô Huyền Lam Kình mở to miệng, như muốn nuốt Sở Nam vào trong bụng, đột nhiên, đoàn lửa mờ mờ kia lại trôi lên trên, thấy vậy, San Hô Huyền Lam Kình cũng bất chấp kẻ khiến nó bị thương, vội vàng đuổi theo đoàn lửa, nhưng, nó cũng không định sẽ buông tha cho Sở Nam một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cái đuôi to lớn của nó phất qua, nện xuống phía của Sở Nam!
Cũng ngay lúc đó, Tiểu Lam đem theo một bầy Ngọc chi san hô trùng trong suốt, mạnh mẽ đâm tới, chỗ mà bọn Tiểu Lam đâm vào, không phải chỗ khác, mà chính là chỗ vết thương mà lúc trước Sở Nam đã chém vào!
Gai nhọn cắm vào, nhưng San Hô Huyền Lam Kình không có phản ứng gì, có lẽ là vì cơ thể của nó quá lớn, hoặc có lẽ là sự chú ý của nó đặt toàn bộ vào đoàn lửa mờ mờ rồi, ngay cả khi bọn Tiểu Lam bắt đầu hút máu điên cuồng, San Hô Huyền Lam Kình cũng không có bất kì cử động nào đặc biệt đối phó với bọn chúng!
Cái đuôi to lớn vẫn đang hung hăng nện xuống chỗ của Sở Nam, Sở Nam không né tránh, ngang nhiên trảm sát, Trọng kiếm đánh vào cái đuôi lớn, lại để lại trên đó một vết thương nho nhỏ, còn cái đuôi ấy cũng hung hăng đập lên người Sở Nam!
“Binh!”
Sở Nam bị trực tiếp nện, rơi xuống đáy Hỏa hải, máu tươi từ mũi từ miệng chảy ra, bên trong cơ thể cũng rất đau nhức:
- San Hô Huyền Lam Kình này tùy ý đập một cái, mà sức mạnh đã lớn vậy sao?
Mặc dù áp lực bên dưới đáy Hỏa hải căn bản là rất lớn, lại có ngoại lực đánh vào, thì ngoại lực này sẽ được tăng lên gấp mấy lần, nhưng Sở Nam vẫn còn đang kinh ngạc trước sức mạnh của San Hô Huyền Lam Kình, bởi vì sức mạnh của bản thân Sở Nam, đã đạt đến một mức độ khủng bố rồi!
Sở Nam bị thương, Tiểu Lam cảm nhận được, thét lên mấy tiếng ti ti chói tai, những Ngọc chi san hô trùng phía sau, bất kể là màu tím, hay là hoàng kim, màu đỏ hay màu trắng, kể cả là màu lam, toàn bộ đều không sợ chết hung hãn liều lĩnh xông lên, vây lấy San Hô Huyền Lam Kình, gai nhọn của bọn chúng hầu hết là đâm không thủng được da thịt của San Hô Huyền Lam Kình, mà chỉ tại hai chỗ vết thương mà Sở Nam đã chém, Ngọc chi san hô trùng đang điên cuồng hút máu.
San Hô Huyền Lam Kình bị chặn đường, trở nên điên cuồng không thôi, uốn éo cơ thể, không ít Ngọc chi san hô trùng xung quanh bị đánh rơi xuống, nhìn thấy đoàn lửa mờ mờ ngày càng lên cao, San Hô Huyền Lam Kình cũng không để ý đám Ngọc chi san hô trùng nữa, cứ thế đuổi theo lên trên.
Sở Nam bị nện rơi xuống đất, hai tay bám lấy mặt đất, muốn đứng lên, tiếp tục tấn công, nhưng bàn tay hắn, lại tóm được cái gì đó, hơn nữa còn có một cảm giác băng hàn thấu xương truyền đến, Sở Nam nhìn chằm chằm vào, một khối ngọc rất ro, cũng là màu lam, một màu lam cực kì tinh khiết.
Không biết cụ thể là cái gì, nhưng Sở Nam biết đây nhất định là thứ tốt, không chút do dự bỏ nó vào trong trữ vật giới chỉ, rồi lại vươn tay ra, lại bắt được một khối Hàn ngọc màu lam, Sở Nam đứng lên, hai chân di chuyển, rồi cũng đụng phải không ít thứ như vậy, Sở Nam nghĩ rằng:
- Lẽ nào khắp chốn này đều là Hàn ngọc?
Chỉ có điều, cứ cho là Hàn ngọc, thì Sở Nam cũng không kịp thu lượm rồi, không giết được San Hô Huyền Lam Kình kia, mà lấy cho nhiều, thì cũng chỉ là chuyện phù phiếm, kết quả giống như lấy giỏ trúc múc nước mà thôi.
Tốc độ của San Hô Huyền Lam Kình rất nhanh, ngày càng cách xa Sở Nam, bây giờ Sở Nam không có đủ thực lực để bay từ dưới Hỏa hải lên trên nữa, còn nghĩ đến chuyện muốn dựa vào bản thân, thì không biết tới tháng năm nào mới lên tới nơi, mà những chuyện hắn muốn làm:
- Đại hội giao lưu e rằng đã bắt đầu rồi…
Dưới tình thế cấp bách, Sở Nam bạo phát trực tiếp, cơ thể thoáng một cái đã nhảy lên thật cao, ngay lúc hắn nhảy lên, thì Trọng kiếm được đưa vào trở lại trữ vật giới chỉ, Sở Nam dùng hai tay lấy Long nha ra, ngay lúc nhảy tới điểm cao nhất, dùng Long nha đâm mạnh xuống.
Vũ Nghịch Càn Khôn
- Tại sao thoáng một cái lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn vậy chứ? Chuyện này làm sao mới tốt? Thiên Nhất Tông nhất định phải có Thủy nguyên bổn tinh trong tay.
Tên thủ lĩnh kia và Thượng Thanh Đông nghĩ cũng hòm hòm, trong lòng vẫn cho rằng:
- Nhưng, như vậy cũng tốt, đợi sau khi những người ở đây chiến đấu với thủ hộ thú đến trọng thương, ta sắp xếp nước cờ bên ngoài, thì sẽ có tác dụng lớn.
Nghĩ như vậy, trong lòng tên thủ lĩnh này an tâm hơn một chút, rồi hắn khẽ gật đầu với lão giả gầy gò kia.
Còn về Viên trưởng lão của Kiếm Trảm phải, các vị trưởng lão của Thiên Kiếm môn, Vân La môn, đều đang nghĩ rằng nên để cường giả cao nhất trong tông môn ra tay, cướp lấy Thủy nguyên bổn tinh, như vậy, tông môn nhất định sẽ khen thưởng lớn.
Vô Không lão tổ vẫn đang còn suy nghĩ, Phù Chấn thì vừa bị tiếng thét đánh thức hắn từ trong thế giới “Phù” tỉnh lại, suy nghĩ một chút, sau khi không lý giải được, thì trầm vào suy nghĩ làm thế nào biến Thủy phù thành Băng phù rồi lại biến thành Lãnh hỏa phù…
Mạc lão là người có tu vi cao nhất ở đây, thì lại có bộ dạng không tranh không chấp, điều lão quan tâm chỉ là tiểu tử kia, không biết rốt cuộc đã đi đâu.
Dưới đáy biển lửa, Sở Nam và Tiểu Lam không vì tiếng thét của San Hô Huyền Lam Kình mà rời khỏi, San Hô Huyền Lam Kình rõ ràng là nổi giận rồi, nó gào rít liên tục, dường như là không chút nhẫn nại muốn bọn Sở Nam cút đi…
Những âm thanh gào thét này truyền vào trong tai Sở Nam, đã khiến Sở Nam mấy lần phải giật mình, thoáng chốc Sở Nam đến lúc trước, khi Tần Võ Vương rống lớn ở Phiêu Vân Sơn:
- Đây là tấn công bằng âm thanh?
Tiếng thét cứ một hồi nối tiếp một hồi, cứ như những hồi trống liên tiếp gõ trong đầu Sở Nam, gõ đến độ khiến hắn váng đầu hoa mắt, tình hình của Tiểu Lam thì tốt hơn một chút, thấy Sở Nam không ổn lắm, liền dùng gai nhọn đâm vào Sở Nam, khiến Sở Nam cắn vào lưỡi mình, sự đau đớn kịch liệt ấy khiến Sở Nam tỉnh táo lại.
Sở Nam âm thầm cảm thấy may mắn:
- Thật nguy hiểm, cũng may ý chí của ta đã ma luyện đủ kiên cường, nếu không thì, chỉ tiếng thét kia thôi, cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của ta rồi!
Những người bị tấn công, không chỉ có Sở Nam, mà còn đám Võ vương trên Băng đài, có lẽ vì tiếng thét xuyên qua Hỏa hải đã mất đi không ít uy lực, khi lên đến phía trên, uy lực còn lại rất ít, nhưng dù là như vậy, những người kia cũng vội ngưng thần tĩnh khí, phong bế thính giác, mà trong lòng bọn họ vẫn vô cùng khiếp sợ, thầm nhủ:
- Chỉ là âm thanh thôi mà có lực tấn công như vậy, rốt cuộc là quái vật như thế nào, nếu bản thân nó xuất hiện, thì liệu có thể đánh thắng được không?
Bọn họ cho tới lúc này, chưa hề nghĩ tới chuyện bỏ trốn, tất cả những gì bọn họ nghĩ là làm sao có thể lấy được Thủy nguyên bổn tinh, làm sao đạt được lợi ích lớn nhất, muốn lôi kéo ai, rồi nên cùng ai liên kết…
San Hô Huyền Lam Kình nhìn thấy sau tiếng thét của mình Sở Nam có vẻ như bình thường không vấn đề gì, thì không khỏi thét lên một hồi, sau đó giận dữ, cơ thể lay động, miệng lớn mở ra, hớp một ngụm đầy mãnh liệt, Hàn Ngọc Lam Viêm xung quanh bị hút vào rất nhiều.
Ngay sau đó, San Hô Huyền Lam Kình dùng toàn lực phun về phía Sở Nam, một cỗ thủy tiễn bay ra, ngay lúc gần bay đến trước mặt của Sở Nam, thì thủy tiễn nổ tung, nổ thành một tấm màn bằng nước, trùm lấy Sở Nam và Tiểu Lam.
Mà tấm màn bằng nước này còn chưa đến sát thì Sở Nam đã cảm thấy khó thở.
San Hô Huyền Lam Kình lại hút Hàn Ngọc Lam Viêm, muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng đột nhiên, tiếng “phốc phốc phốc” không sắc nhọn vang lên.
San Hô Huyền Lam Kình lập tức thôi không tấn công Sở Nam nữa, mà vô cùng nhanh nhẹn xoay quanh cơ thể khổng lồ, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trước mặt, một đoàn lửa mờ mờ dâng lên…
Tấm màn nước ập tới, Sở Nam còn chưa ra tay, thì Tiểu Lam đã đâm thẳng lên, phá vỡ tấm màn này, tấm màn bị vỡ ra, tiêu tán trong Hỏa hải, trở thành một bộ phận của Hàn Ngọc Lam Viêm.
Đoàn lửa mờ mờ kia, màu của hỏa diễm cũng là màu lam, vụt sáng liên tục, cứ như có một trận gió thổi qua, thì sẽ có thể thổi tắt lửa, có thể mô tả bằng bốn chữ “Yếu còn ra gió”.
Nhưng, cứ như vậy sau khi đoàn lửa nhỏ xuất hiện.
Tiếp đó, những Hàn Ngọc Lam Viêm kia liền nằm rạp xuống phía dưới đoàn lửa mờ mờ kia!
Cảnh tượng này, bức tranh này, khiến Sở Nam cảm nhận một điều, những Hàn Ngọc Lam Viêm này cũng giống như lê dân bách tính, văn võ đại thần đang lễ bái Đế vương!
Không sai, chính là loại cảm giác này, tiến hành bái ba quỳ chín khấu!
“Đoàn lửa này là lửa gì? Rõ ràng đã khiến cho toàn bộ Hỏa hải phải làm lễ bái!” Sở Nam kinh ngạc, đương nhiên, hắn cũng không biết ban đầu khi Trọng kiếm của hắn xuất thế, cũng khiến cho thần binh lợi khí trong thế gian phải lễ bái.
Trên Băng đài, đám Võ vương cũng nhìn thấy một bức tranh kì lạ, nhìn thấy tất cả lửa xung quanh, đều hướng về phía chính giữa.
Đám Võ vương không nhìn thấy đoàn lửa mờ mờ phía dưới, đương nhiên cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh “Lễ bái”, bọn họ chỉ cảm nhận được là đang tiến gần đến thời điểm Thủy nguyên bổn tinh xuất thế, những dị tượng này đều do Thủy nguyên bổn tinh xuất thế tạo ra!
Đoàn lửa mờ mờ ra khỏi mặt đất, chầm chậm bay lên, những Hàn Ngọc Lam Viêm khác cũng có bộ dạng như mở đường cung nghênh, đoàn lửa mờ mờ đúng thật là đang mờ mờ bay lên trên.
Chính vào lúc này, San Hô Huyền Lam Kình điên cuồng thổi vào đoàn lửa mờ mờ, hỏa diễm của đoàn lửa bay tán ra, dường như trong khoảnh khắc đó sẽ bị thổi tắt, nhưng đoàn hỏa mờ mờ bay qua bay lại, tứ phía dao động, nhưng vẫn không bị dập tắt, mà vẫn mờ mờ như trước.
San Hô Huyền Lam Kình cũng không từ bỏ, cứ thế càng những lần sau thì càng thổi mạnh hơn, nhưng không có tác dụng gì, San hô lam huyền kình điên cuồng gào thét, mở to miệng, nhưng nó không thổi tiếp, mà là phun ra liên tiếp rất nhiều thủy tiễn, nó muốn dập tắt hoàn toàn đoàn lửa kia.
Chỉ có điều những thủy tiễn này, khi đang còn cách đoàn lửa khoảng mười mét, thì đã bị đông cứng lại, sau đó biến thành một phần trong Hỏa hải.
San Hô Huyền Lam Kình thẹn quá hóa giận, toàn bộ cơ thể khổng lồ run lên, Hỏa hải xung quanh bị quấy đến tán loạn…
- Đoàn lửa kia, tuyệt đối không phải là Thủy nguyên bổn tinh.
Sở Nam khẳng định:
- Chỉ có điều San Hô Huyền Lam Kình cần dập tắt đoàn lửa để làm gì? Đoàn lửa này, quan hệ với cái gì?
Suy nghĩ đã định, thể hiện trên đôi mắt, Sở Nam rút ra Trọng kiếm từ trong trữ vật giới chỉ, đánh về phía San Hô Huyền Lam Kình, Tiểu Lam thấy Sở Nam động thủ, cũng liền thét lên ti ti, đám Ngọc chi san hô trùng trong suốt liền đi theo phia sau nó, trùng trùng điệp điệp liều chết xông lên.
Sở Nam đã nghĩ kĩ càng, bất kể là hắn muốn có được Thủy nguyên bổn tinh cũng được, hoặc là muốn nhìn rõ đoàn lửa mờ mờ cũng được, mà hoặc là muốn rời khỏi nơi này, đều không thoát khỏi San Hô Huyền Lam Kình, nên nhất định phải giết nó, như vậy thì mới có thể làm được điều hắn muốn làm.
Nếu là một mình chiến đấu, thì Sở Nam không có tự tin lớn như vậy, nhưng San Hô Huyền Lam Kình trước mắt đặt toàn bộ chú ý vào đoàn lửa mờ mờ, sức chiến đấu có lẽ cũng giảm bớt đi.
Đối mặt với sinh vật khổng lồ như vậy, trong những Võ kỹ mà Sở Nam từng tu luyện, e rằng chỉ có Khai thiên liệt địa thức thứ tư là có thể dùng được một chút.
Sở Nam đẩy ra toàn lực, cố gắng nhảy lên không trung, dùng Khai thiên liệt địa thức thứ tư chém xuống, San Hô Huyền Lam Kình rõ ràng cảm thấy dị động ở bên này, nhưng cũng không thèm quay đầu lại để mà nhìn, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đoàn lửa mờ mờ.
Trọng kiếm chém xuống, trúng ngay chính giữa bộ bị trên thân hình của San Hô Huyền Lam Kình, với thực lực của Sở Nam bây giờ, chém ra Khai thiên liệt địa thức thứ tư, cho dù là Võ vương trung cấp đỡ lấy cũng không có nhẹ nhàng như vậy, nhưng San Hô Huyền Lam Kình nhận một trảm như vậy mà trên thân mình chỉ xuất hiện một vết thương nho nhỏ.
Thấy vậy, Sở Nam không hề kinh sợ mà lại thấy mừng, tự nói trong nội tâm: “Da thật dày, da cứng như vậy, nếu đem luyện chế thành hộ giáp phòng ngự, hẳn sẽ rất hữu dụng với Mộng Nhi!”
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng tay Sở Nam thì không ngừng lại, tiếp tục thi triển Khai thiên liệt địa, còn San Hô Huyền Lam Kình vừa bị một đòn đau vậy, đã xoay mạnh mình lại, trong đôi mắt u lam kia, tràn đầy lửa giận, hiển nhiên nó không ngờ rằng Sở Nam lại có thể làm nó bị thương, mặc dù chỉ là một lỗ hổng nhỏ, mặc dù vết thương này đối với nó căn bản không có ảnh hưởng gì, nhưng lại đủ để khiến nó vô cùng phẫn nộ rồi.
San Hô Huyền Lam Kình mở to miệng, như muốn nuốt Sở Nam vào trong bụng, đột nhiên, đoàn lửa mờ mờ kia lại trôi lên trên, thấy vậy, San Hô Huyền Lam Kình cũng bất chấp kẻ khiến nó bị thương, vội vàng đuổi theo đoàn lửa, nhưng, nó cũng không định sẽ buông tha cho Sở Nam một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cái đuôi to lớn của nó phất qua, nện xuống phía của Sở Nam!
Cũng ngay lúc đó, Tiểu Lam đem theo một bầy Ngọc chi san hô trùng trong suốt, mạnh mẽ đâm tới, chỗ mà bọn Tiểu Lam đâm vào, không phải chỗ khác, mà chính là chỗ vết thương mà lúc trước Sở Nam đã chém vào!
Gai nhọn cắm vào, nhưng San Hô Huyền Lam Kình không có phản ứng gì, có lẽ là vì cơ thể của nó quá lớn, hoặc có lẽ là sự chú ý của nó đặt toàn bộ vào đoàn lửa mờ mờ rồi, ngay cả khi bọn Tiểu Lam bắt đầu hút máu điên cuồng, San Hô Huyền Lam Kình cũng không có bất kì cử động nào đặc biệt đối phó với bọn chúng!
Cái đuôi to lớn vẫn đang hung hăng nện xuống chỗ của Sở Nam, Sở Nam không né tránh, ngang nhiên trảm sát, Trọng kiếm đánh vào cái đuôi lớn, lại để lại trên đó một vết thương nho nhỏ, còn cái đuôi ấy cũng hung hăng đập lên người Sở Nam!
“Binh!”
Sở Nam bị trực tiếp nện, rơi xuống đáy Hỏa hải, máu tươi từ mũi từ miệng chảy ra, bên trong cơ thể cũng rất đau nhức:
- San Hô Huyền Lam Kình này tùy ý đập một cái, mà sức mạnh đã lớn vậy sao?
Mặc dù áp lực bên dưới đáy Hỏa hải căn bản là rất lớn, lại có ngoại lực đánh vào, thì ngoại lực này sẽ được tăng lên gấp mấy lần, nhưng Sở Nam vẫn còn đang kinh ngạc trước sức mạnh của San Hô Huyền Lam Kình, bởi vì sức mạnh của bản thân Sở Nam, đã đạt đến một mức độ khủng bố rồi!
Sở Nam bị thương, Tiểu Lam cảm nhận được, thét lên mấy tiếng ti ti chói tai, những Ngọc chi san hô trùng phía sau, bất kể là màu tím, hay là hoàng kim, màu đỏ hay màu trắng, kể cả là màu lam, toàn bộ đều không sợ chết hung hãn liều lĩnh xông lên, vây lấy San Hô Huyền Lam Kình, gai nhọn của bọn chúng hầu hết là đâm không thủng được da thịt của San Hô Huyền Lam Kình, mà chỉ tại hai chỗ vết thương mà Sở Nam đã chém, Ngọc chi san hô trùng đang điên cuồng hút máu.
San Hô Huyền Lam Kình bị chặn đường, trở nên điên cuồng không thôi, uốn éo cơ thể, không ít Ngọc chi san hô trùng xung quanh bị đánh rơi xuống, nhìn thấy đoàn lửa mờ mờ ngày càng lên cao, San Hô Huyền Lam Kình cũng không để ý đám Ngọc chi san hô trùng nữa, cứ thế đuổi theo lên trên.
Sở Nam bị nện rơi xuống đất, hai tay bám lấy mặt đất, muốn đứng lên, tiếp tục tấn công, nhưng bàn tay hắn, lại tóm được cái gì đó, hơn nữa còn có một cảm giác băng hàn thấu xương truyền đến, Sở Nam nhìn chằm chằm vào, một khối ngọc rất ro, cũng là màu lam, một màu lam cực kì tinh khiết.
Không biết cụ thể là cái gì, nhưng Sở Nam biết đây nhất định là thứ tốt, không chút do dự bỏ nó vào trong trữ vật giới chỉ, rồi lại vươn tay ra, lại bắt được một khối Hàn ngọc màu lam, Sở Nam đứng lên, hai chân di chuyển, rồi cũng đụng phải không ít thứ như vậy, Sở Nam nghĩ rằng:
- Lẽ nào khắp chốn này đều là Hàn ngọc?
Chỉ có điều, cứ cho là Hàn ngọc, thì Sở Nam cũng không kịp thu lượm rồi, không giết được San Hô Huyền Lam Kình kia, mà lấy cho nhiều, thì cũng chỉ là chuyện phù phiếm, kết quả giống như lấy giỏ trúc múc nước mà thôi.
Tốc độ của San Hô Huyền Lam Kình rất nhanh, ngày càng cách xa Sở Nam, bây giờ Sở Nam không có đủ thực lực để bay từ dưới Hỏa hải lên trên nữa, còn nghĩ đến chuyện muốn dựa vào bản thân, thì không biết tới tháng năm nào mới lên tới nơi, mà những chuyện hắn muốn làm:
- Đại hội giao lưu e rằng đã bắt đầu rồi…
Dưới tình thế cấp bách, Sở Nam bạo phát trực tiếp, cơ thể thoáng một cái đã nhảy lên thật cao, ngay lúc hắn nhảy lên, thì Trọng kiếm được đưa vào trở lại trữ vật giới chỉ, Sở Nam dùng hai tay lấy Long nha ra, ngay lúc nhảy tới điểm cao nhất, dùng Long nha đâm mạnh xuống.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 405: U u chi hỏa (thượng,hạ)
10.0/10 từ 21 lượt.